Bất Diệt Thánh Linh
-
Quyển 4 - Chương 131: Tích lũy khổng lồ
"Dừng tay!"
Túc Không hét vang sau đó trực tiếp cản đường của đám người Tâm Vô Lệ.
Ngay lập tức sau đó, hơn vạn võ giả nối bước theo sau ngăn cản thế công của tiên đạo nhất phương.
Mặc dù Túc Không đám người trong lòng biết rõ, quả thực lúc này phát sinh xung đột, võ giả khó lòng có thể kháng cự được tiên đạo, nhưng bọn hắn không thể không đứng ra ủng hộ cho Vân Phàm.
Chưa cần nhắc đến sự an nguy của Vân Phàm trực tiếp liên quan tới võ đạo số mệnh, coi như không có chuyện này, bọn họ vừa rồi dù ít dù nhiều cũng nhận ân huệ từ chỗ Vân Phàm, không ít võ giả còn nhờ thế mà đột phá cảnh giới, ngưng tụ võ đạo ý chí, nếu như lúc này lùi bước nhất định sẽ mang danh vong ân phụ nghĩa, bị võ giả trong thiên hạ mắng chửi!
Cho nên, bất kể thật lòng cũng tốt, giả vờ cũng được, hiện tại võ đạo nhất phương tuyệt đối không thể cúi đầu, càng không thể để cho tiên đạo đụng đến Vân Phàm.
Trên thực tế, thấy tập thể võ giả đều xuất hiện, Cổ Dịch cùng đầu lĩnh của các thế lực tiên đạo cũng biết chuyện này khó lòng được như ý.
Bọn họ cũng không dám xung đột trực tiếp với võ đạo, dù sao tiên vũ chi tranh chỉ giới hạn trong hoàn cảnh nhất định mà thôi, nếu người nào có hành động cố tình khiêu khích làm cho hai bên tranh đấu, nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Đây là xu thế tất yếu, trừ phi tiên đạo muốn đi ngược lại xu thế này, nếu không cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
. . .
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Tâm Vô Lệ đem khí thế đẩy tới đỉnh cao, dùng uy thế của tiên đạo đại năng, dường như muốn áp bách võ đạo nhất phương: "Tiên vũ đại hội do chính tổ tông định ra, không thể chậm trễ thời gian, Vân Phàm người này vì tư lợi của bản thân, lại để cho nhiều người như thế đứng ngoài chờ hắn, còn không biết lúc nào hắn mới đi ra đây, bổn tọa tự nhiên muốn nhắc nhở hắn thôi."
"Thúi lắm! Võ đạo chúng ta. . ."
"Láo xược!"
Nghe được có người nói lời thô tục xúc phạm đến mình, ánh mắt Tâm Vô Lệ khẽ run lên, phất tay thi triển một đạo kim tiên, quất thẳng tới người vừa mở miệng.
Người này tu vi chỉ tới hạ vị tông sư, làm sao có thể đỡ nổi một chiêu của tiên đạo đại năng chứ.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang vọng quảng trường, người này ngã lăn trên mặt đất, đau đớn quay cuồng, trên gương mặt có thêm một vết máu thật dài, nhìn qua vừa dữ tợn vừa kinh khủng.
Chứng kiến cảnh này, chúng võ giả sợ hãi trong lòng, nhưng không một người nào dám mở miệng chất vấn Tâm Vô Lệ, kể cả Túc Không cùng võ đạo đại tông sư cũng đều lựa chọn trầm mặc.
Thánh nữ đại biểu cho Thánh Địa, mà Thánh Địa chính là biểu tượng thần thánh nhất của Đại Càn, người này nói năng lỗ mãng với Thánh nữ, bị dạy dỗ cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không ai dám mở miệng bênh vực.
Huống chi, không có võ giả nào có mặt nơi đây nghĩ rằng mình có thể thắng được Tâm Vô Lệ, cho nên chỉ có thể nhịn việc này, ai kêu võ đạo bọn hắn yếu thế hơn. Nhưng dù gì trong lòng bọn họ nhất định vô cùng uất ức .
Lập tức, Túc Không mở miệng nói: "Thánh nữ đại nhân, Vân Phàm tông sư đại biểu cho Cấm Tiên Cốc, thân phận cũng vô cùng tôn quý, hơn nữa hắn nhận được long khí quán đính, đây là cơ duyên của hắn, ta nghĩ chờ đợi chút ít cũng không vấn đề gì."
Túc Không nhắc tới Cấm Tiên Cốc, mục đích chính là muốn để cho tiên đạo có chút cố kỵ mà dừng tay.
Đáng tiếc Tâm Vô Lệ không hề để tâm đến những lời hắn nói, nàng cho rằng mình làm những chuyện như thế, hoàn toàn hợp tình lý, đại biểu cho đạo nghĩa.
"Võ đạo các ngươi chờ thì mặc kệ, tiên đạo chúng ta không muốn chờ, nếu hắn còn không ra, bổn tọa sẽ không khách khí!"
Dứt lời, Tâm Vô Lệ lại đem khí thế đẩy lên cao, đem Túc Không đám người đẩy lui.
"Hừ!"
Túc Không không lùi bước, ý chí ngưng tụ nói: "Võ giả chúng ta vốn dĩ phải dũng mãnh tinh tiến, hôm nay nếu chúng ta lùi bước, còn nói gì tới tu hành, còn xứng làm võ giả hay sao. . . Lão phu đứng ở chỗ này, có bản lãnh ngươi giết chết toàn bộ đi!"
"Các ngươi thật sự nghĩ rằng bổn tọa không dám ư!"
Tâm Vô Lệ khẽ nhíu chân mày, nhưng chậm chạp không ra tay, chẳng qua uy áp càng ngày càng nặng.
Cản trở cơ duyên của người khác, chính là ngăn người thành đạo, đây chính là mối thù không đội trời chung, song phương có thể nói là không chết không thôi, căn bản không còn cơ hội thương lượng.
Mà sở dĩ Tâm Vô Lệ không xuất thủ, cũng không phải không muốn, mà là không dám. Nàng có thể ngang ngược, cũng có thể không kiêng sợ gì, nhưng nàng không dám phá bỏ quy củ do tổ tiên Đại Càn định ra .
. . .
Bên kia, Thiên Hà cùng Phương Đồng đám người chứng kiến tiên đạo nhất phương muốn công kích bàn long đại trận, ép Vân Phàm phải ra ngoài, nhất thời lửa giận ngút trời.
Nhưng lúc bọn họ muốn xông qua, lại bị Thiển Y cản lại.
"Thiển Y tỷ, bọn họ thật rất quá đáng, còn muốn hại ca ca của ta!"
Vân Mục lúc này tâm tình rối loạn, một bên là Hỏa Vân tình như thủ túc còn đang độ kiếp, một bên là huynh trưởng ruột thịt đang gặp hiểm nguy, nàng hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.
Thiển Y vỗ vỗ vai Vân Mục, trấn an nói: "Đừng lo lắng, tiên đạo nhất phương chưa chắc đã làm gì được võ đạo, huống chi, bàn long đại trận chính là do tổ tiên của Đại Càn tụ tập đông đảo đại năng mới dựng thành, bọn hắn sao có thể phá hủy được chứ . Hơn nữa thân phận của chúng ta tương đối nhạy cảm, nếu như xung đột trực tiếp với tiên đạo, ngược lại sẽ gặp nguy hiểm. . . Yên tâm đi! Thật sự vạn bất đắc dĩ, ta nhất định sẽ xuất thủ ngăn cản bọn họ.
"Vâng."
Vân Mục lúc này an tâm hơn, ánh mắt đảo qua giữa Vân Phàm cùng Hỏa Vân.
. . .
————————————
"Lê-eeee-eezz~!!"
Bàn long đại trận mờ mờ ảo ảo trong sương mù, thỉnh thoảng có tiếng long ngâm vang dội.
Sau khi Vân Phàm luyện hóa huyệt khiếu thứ hai trăm lẻ bảy, thân thể lực lượng lại đạt đến độ cao mới. . . Lực nặng năm vạn quân, có thể sánh với ngũ long lực.
Bởi vì không có thêm phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu, mà võ đạo hạt giống đã hấp thu long khí bão hòa, Vân Phàm phải ngừng tu hành võ đạo, ngược lại toàn lực tập trung tu hành tiên đạo.
Suốt một canh giờ, phong linh hoàn lúc này đã được đổ đầy long khí, Tà Thần cùng Tiểu Ngu như đắm chìm trong hải dương hạnh phúc.
"Vân Phàm tiểu tử, hiện tại ngươi đã tích lũy đủ rồi đó, bắt đầu đột phá được rồi, đám người phía ngoài đã chờ không nổi được nữa rồi, cạc cạc cạc két!"
Thanh âm Tà Thần vang lên lần nữa, tinh thần của Vân Phàm khẽ rung lên.
Long khí quán đính lần này trợ giúp thật sự quá lớn đối với Vân Phàm, không chỉ cung cấp linh lực cần có để cho hắn đột phá, còn rút ngắn thời gian rèn luyện cùng với khổ tu . Cũng may thần hồn của hắn đã phản chiếu tiên thiên, tạm thời không xuất hiện vấn đề căn cơ bất ổn, cho nên trước mắt trực tiếp đột phá chính là sự lựa chọn tốt nhất.
. . .
Thần thai là gì?
Thần hồn đúc đài cao, một bước có thể tới trời.
Nói cách khác, thần thai càng cao, càng gần trời hơn, sau này có thêm càng nhiều hi vọng để siêu việt phiến thiên địa này.
Mà tài liệu để chế tạo thần thai, đương nhiên linh tính càng cao càng tốt, càng chắc chắn càng tốt, nếu không làm sao có thể chịu đựng nổi áp lực từ thiên địa.
Nếu nói đến linh tính, trên thế gian khó có vật liệu nào có linh tính hơn so với 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】 , đây chính là loại tài liệu ẩn chứa năng lực phản bản hoàn nguyên.
Nếu nói đến chắc chắn, 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】 có phẩm chất không kém, ít nhất Vân Phàm đã không chỉ một lần muốn luyện hóa vật này, nhưng quá trình thực hiện vô cùng khó khăn.
Cho nên, Vân Phàm đã sớm suy tính kỹ càng, quyết định dùng đại lượng 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】 để chế tạo thần thai của mình, hắn cũng muốn xem xem đến cùng mình sẽ đạt được cảnh giới thế nào.
Không thể không nói, ý nghĩ của Vân Phàm quả thật rất điên cuồng!
Từ xưa đến nay, còn chưa từng có người nào thử làm chuyện nay, dù sao 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】 quá mức trân quý, một viên đã là bảo vật vô giá, ai dám mang số lượng lớn như thế ra để thử chứ? Hơn nữa, trên thế gian có bao nhiêu người có thể giống như Vân Phàm,sở hữu cực nhiều 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】?
Túc Không hét vang sau đó trực tiếp cản đường của đám người Tâm Vô Lệ.
Ngay lập tức sau đó, hơn vạn võ giả nối bước theo sau ngăn cản thế công của tiên đạo nhất phương.
Mặc dù Túc Không đám người trong lòng biết rõ, quả thực lúc này phát sinh xung đột, võ giả khó lòng có thể kháng cự được tiên đạo, nhưng bọn hắn không thể không đứng ra ủng hộ cho Vân Phàm.
Chưa cần nhắc đến sự an nguy của Vân Phàm trực tiếp liên quan tới võ đạo số mệnh, coi như không có chuyện này, bọn họ vừa rồi dù ít dù nhiều cũng nhận ân huệ từ chỗ Vân Phàm, không ít võ giả còn nhờ thế mà đột phá cảnh giới, ngưng tụ võ đạo ý chí, nếu như lúc này lùi bước nhất định sẽ mang danh vong ân phụ nghĩa, bị võ giả trong thiên hạ mắng chửi!
Cho nên, bất kể thật lòng cũng tốt, giả vờ cũng được, hiện tại võ đạo nhất phương tuyệt đối không thể cúi đầu, càng không thể để cho tiên đạo đụng đến Vân Phàm.
Trên thực tế, thấy tập thể võ giả đều xuất hiện, Cổ Dịch cùng đầu lĩnh của các thế lực tiên đạo cũng biết chuyện này khó lòng được như ý.
Bọn họ cũng không dám xung đột trực tiếp với võ đạo, dù sao tiên vũ chi tranh chỉ giới hạn trong hoàn cảnh nhất định mà thôi, nếu người nào có hành động cố tình khiêu khích làm cho hai bên tranh đấu, nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Đây là xu thế tất yếu, trừ phi tiên đạo muốn đi ngược lại xu thế này, nếu không cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
. . .
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Tâm Vô Lệ đem khí thế đẩy tới đỉnh cao, dùng uy thế của tiên đạo đại năng, dường như muốn áp bách võ đạo nhất phương: "Tiên vũ đại hội do chính tổ tông định ra, không thể chậm trễ thời gian, Vân Phàm người này vì tư lợi của bản thân, lại để cho nhiều người như thế đứng ngoài chờ hắn, còn không biết lúc nào hắn mới đi ra đây, bổn tọa tự nhiên muốn nhắc nhở hắn thôi."
"Thúi lắm! Võ đạo chúng ta. . ."
"Láo xược!"
Nghe được có người nói lời thô tục xúc phạm đến mình, ánh mắt Tâm Vô Lệ khẽ run lên, phất tay thi triển một đạo kim tiên, quất thẳng tới người vừa mở miệng.
Người này tu vi chỉ tới hạ vị tông sư, làm sao có thể đỡ nổi một chiêu của tiên đạo đại năng chứ.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang vọng quảng trường, người này ngã lăn trên mặt đất, đau đớn quay cuồng, trên gương mặt có thêm một vết máu thật dài, nhìn qua vừa dữ tợn vừa kinh khủng.
Chứng kiến cảnh này, chúng võ giả sợ hãi trong lòng, nhưng không một người nào dám mở miệng chất vấn Tâm Vô Lệ, kể cả Túc Không cùng võ đạo đại tông sư cũng đều lựa chọn trầm mặc.
Thánh nữ đại biểu cho Thánh Địa, mà Thánh Địa chính là biểu tượng thần thánh nhất của Đại Càn, người này nói năng lỗ mãng với Thánh nữ, bị dạy dỗ cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không ai dám mở miệng bênh vực.
Huống chi, không có võ giả nào có mặt nơi đây nghĩ rằng mình có thể thắng được Tâm Vô Lệ, cho nên chỉ có thể nhịn việc này, ai kêu võ đạo bọn hắn yếu thế hơn. Nhưng dù gì trong lòng bọn họ nhất định vô cùng uất ức .
Lập tức, Túc Không mở miệng nói: "Thánh nữ đại nhân, Vân Phàm tông sư đại biểu cho Cấm Tiên Cốc, thân phận cũng vô cùng tôn quý, hơn nữa hắn nhận được long khí quán đính, đây là cơ duyên của hắn, ta nghĩ chờ đợi chút ít cũng không vấn đề gì."
Túc Không nhắc tới Cấm Tiên Cốc, mục đích chính là muốn để cho tiên đạo có chút cố kỵ mà dừng tay.
Đáng tiếc Tâm Vô Lệ không hề để tâm đến những lời hắn nói, nàng cho rằng mình làm những chuyện như thế, hoàn toàn hợp tình lý, đại biểu cho đạo nghĩa.
"Võ đạo các ngươi chờ thì mặc kệ, tiên đạo chúng ta không muốn chờ, nếu hắn còn không ra, bổn tọa sẽ không khách khí!"
Dứt lời, Tâm Vô Lệ lại đem khí thế đẩy lên cao, đem Túc Không đám người đẩy lui.
"Hừ!"
Túc Không không lùi bước, ý chí ngưng tụ nói: "Võ giả chúng ta vốn dĩ phải dũng mãnh tinh tiến, hôm nay nếu chúng ta lùi bước, còn nói gì tới tu hành, còn xứng làm võ giả hay sao. . . Lão phu đứng ở chỗ này, có bản lãnh ngươi giết chết toàn bộ đi!"
"Các ngươi thật sự nghĩ rằng bổn tọa không dám ư!"
Tâm Vô Lệ khẽ nhíu chân mày, nhưng chậm chạp không ra tay, chẳng qua uy áp càng ngày càng nặng.
Cản trở cơ duyên của người khác, chính là ngăn người thành đạo, đây chính là mối thù không đội trời chung, song phương có thể nói là không chết không thôi, căn bản không còn cơ hội thương lượng.
Mà sở dĩ Tâm Vô Lệ không xuất thủ, cũng không phải không muốn, mà là không dám. Nàng có thể ngang ngược, cũng có thể không kiêng sợ gì, nhưng nàng không dám phá bỏ quy củ do tổ tiên Đại Càn định ra .
. . .
Bên kia, Thiên Hà cùng Phương Đồng đám người chứng kiến tiên đạo nhất phương muốn công kích bàn long đại trận, ép Vân Phàm phải ra ngoài, nhất thời lửa giận ngút trời.
Nhưng lúc bọn họ muốn xông qua, lại bị Thiển Y cản lại.
"Thiển Y tỷ, bọn họ thật rất quá đáng, còn muốn hại ca ca của ta!"
Vân Mục lúc này tâm tình rối loạn, một bên là Hỏa Vân tình như thủ túc còn đang độ kiếp, một bên là huynh trưởng ruột thịt đang gặp hiểm nguy, nàng hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.
Thiển Y vỗ vỗ vai Vân Mục, trấn an nói: "Đừng lo lắng, tiên đạo nhất phương chưa chắc đã làm gì được võ đạo, huống chi, bàn long đại trận chính là do tổ tiên của Đại Càn tụ tập đông đảo đại năng mới dựng thành, bọn hắn sao có thể phá hủy được chứ . Hơn nữa thân phận của chúng ta tương đối nhạy cảm, nếu như xung đột trực tiếp với tiên đạo, ngược lại sẽ gặp nguy hiểm. . . Yên tâm đi! Thật sự vạn bất đắc dĩ, ta nhất định sẽ xuất thủ ngăn cản bọn họ.
"Vâng."
Vân Mục lúc này an tâm hơn, ánh mắt đảo qua giữa Vân Phàm cùng Hỏa Vân.
. . .
————————————
"Lê-eeee-eezz~!!"
Bàn long đại trận mờ mờ ảo ảo trong sương mù, thỉnh thoảng có tiếng long ngâm vang dội.
Sau khi Vân Phàm luyện hóa huyệt khiếu thứ hai trăm lẻ bảy, thân thể lực lượng lại đạt đến độ cao mới. . . Lực nặng năm vạn quân, có thể sánh với ngũ long lực.
Bởi vì không có thêm phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu, mà võ đạo hạt giống đã hấp thu long khí bão hòa, Vân Phàm phải ngừng tu hành võ đạo, ngược lại toàn lực tập trung tu hành tiên đạo.
Suốt một canh giờ, phong linh hoàn lúc này đã được đổ đầy long khí, Tà Thần cùng Tiểu Ngu như đắm chìm trong hải dương hạnh phúc.
"Vân Phàm tiểu tử, hiện tại ngươi đã tích lũy đủ rồi đó, bắt đầu đột phá được rồi, đám người phía ngoài đã chờ không nổi được nữa rồi, cạc cạc cạc két!"
Thanh âm Tà Thần vang lên lần nữa, tinh thần của Vân Phàm khẽ rung lên.
Long khí quán đính lần này trợ giúp thật sự quá lớn đối với Vân Phàm, không chỉ cung cấp linh lực cần có để cho hắn đột phá, còn rút ngắn thời gian rèn luyện cùng với khổ tu . Cũng may thần hồn của hắn đã phản chiếu tiên thiên, tạm thời không xuất hiện vấn đề căn cơ bất ổn, cho nên trước mắt trực tiếp đột phá chính là sự lựa chọn tốt nhất.
. . .
Thần thai là gì?
Thần hồn đúc đài cao, một bước có thể tới trời.
Nói cách khác, thần thai càng cao, càng gần trời hơn, sau này có thêm càng nhiều hi vọng để siêu việt phiến thiên địa này.
Mà tài liệu để chế tạo thần thai, đương nhiên linh tính càng cao càng tốt, càng chắc chắn càng tốt, nếu không làm sao có thể chịu đựng nổi áp lực từ thiên địa.
Nếu nói đến linh tính, trên thế gian khó có vật liệu nào có linh tính hơn so với 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】 , đây chính là loại tài liệu ẩn chứa năng lực phản bản hoàn nguyên.
Nếu nói đến chắc chắn, 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】 có phẩm chất không kém, ít nhất Vân Phàm đã không chỉ một lần muốn luyện hóa vật này, nhưng quá trình thực hiện vô cùng khó khăn.
Cho nên, Vân Phàm đã sớm suy tính kỹ càng, quyết định dùng đại lượng 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】 để chế tạo thần thai của mình, hắn cũng muốn xem xem đến cùng mình sẽ đạt được cảnh giới thế nào.
Không thể không nói, ý nghĩ của Vân Phàm quả thật rất điên cuồng!
Từ xưa đến nay, còn chưa từng có người nào thử làm chuyện nay, dù sao 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】 quá mức trân quý, một viên đã là bảo vật vô giá, ai dám mang số lượng lớn như thế ra để thử chứ? Hơn nữa, trên thế gian có bao nhiêu người có thể giống như Vân Phàm,sở hữu cực nhiều 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook