Bất Diệt Thánh Linh
Quyển 1 - Chương 8: Nam Hoa Quận Thành

Thánh Linh đại lục, thế lực phức tạp.

Các thế lực tây bắc lấy “ Hắc Long Đế Quốc “ đứng đầu, thực lực một nước cường thịnh, cao thủ đông đảo, tính tình bài xích thế lực bên ngoài.

Các thế lực đông bắc lấy “ Cổ Đằng Đế Quốc “ đứng đầu, dân tộc thích chiến đấu, rất thích tàn nhẫn tranh đấu, tính xâm lược vô cùng mạnh mẽ.

Các thế lực đông nam lấy “ Thượng Kiền Đế Quốc “ đứng đầu, nơi này gần kề hải vực, sản vật phong phú, truyền thừa cổ xưa nhất.

Các thế lực trung tâm lấy “ Thiên Khung Đế Quốc “ đứng đầu, quốc thổ khổng lồ, nhiều khi có nội loạn, là quốc độ thịnh hành tiên đạo nhất.

Mà xa xa phía tây nam, có “ Cấm Đoạn Sơn Mạch “ ngăn cách, nơi đó chính là nơi các thế lực yêu ma tụ tập “ Thiên Tiệm Thâm Uyên “ .

. . .

Thiên Khung Đế Quốc địa thế vô cùng rộng lớn, trải dài diện tích ngàn vạn dặm trên đại lục.

Trừ đế đô ra, đế quốc sở hữu mười đại chủ thành, mười đại phó thành, bốn mươi bốn quận thành.

Nam Hoa quận thành chính là một phần trong khu vực tây nam, một trong ba quận thành của Thiên Nam chủ thành. Về phần một tòa chủ thành khác trong khu vực tây nam này chính là Tây Khuyết chủ thành, đại hồ tử cùng với thương đội này, chính là đi từ Tây Khuyết chủ thành đến đây.

. . .

Trên đường đi, mọi người hàn huyên không dứt.

Trải qua hai ngày ngắn ngủi, Vân Phàm cảm giác mình học được rất nhiều thứ.

Nhất là được nghe đại hồ tử giới thiệu sơ lược, Vân Phàm không khỏi cảm thán, thế giới này lại to lớn đến thế, bản thân mình chỉ như một hạt cát bé nhỏ không đáng kể. Cho dù là Thanh Mộc thôn mà chính mình sinh sống từ khi còn bé, cũng nhỏ bé không đáng giá để người ta nhắc đến.

Có ấn tượng và hiểu biết thêm về thế giới này, Vân Phàm càng cảm thấy tò mò hơn về thế giới bên ngoài. Hắn âm thầm hạ quyết tâm, vô luận cuộc sống sau này cực khổ đến thế nào, mình nhất định phải dẫn muội muội đi ra ngoài để kiến thức thế giới bên ngoài, một thế giới mênh mông rộng lớn, muôn màu muôn vẻ, tràn đầy những điều chưa biết.

. . .

- Đây. . . Đây chính là Nam Hoa quận thành hay sao ?

Đứng ở trước cửa thành, tâm tình của Vân Phàm thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Nếu như nói, đại hồ tử giới thiệu chẳng qua làm cho hắn cảm thán cùng với tò mò, như vậy thời điểm mà hắn tận mắt chứng kiến Nam Hoa quận thành, tòa quận thành cổ xưa này thật thật tại tại để cho hắn rung động không thôi.

Thanh gạch phô địa, hắc thạch thế tường.

Quỳnh lâu ngọc vũ, bạch từ thải tường.

Tinh kỳ phấp phới, uy vũ hùng tráng.

Ngàn năm quận thành, lai lịch cổ xưa.

. . .

Đây chính là quận Thiên Nam! Đây mới là Nam Hoa quận thành!

Đi hơn 2 tháng, một mình vượt qua vạn dặm, hôm nay cuối cùng đã đứng ở nơi này!

Trong lòng Vân Phàm ngoại trừ rung động, chính là kích động cùng thoải mái. Chính mình đã tới được nơi này, dựa vào hai chân của mình, đi bộ hành trình vạn dặm, đi tới địa phương mà mình mong mỏi đã lâu, mặc dù chậm mất 5 năm, nhưng hắn đã tới rồi.

. . .

- Đúng rồi Tiểu Phàm huynh đệ. . .

Đại hồ tử bỗng nhiên đi tới bên cạnh Vân Phàm, mở miệng nói:

- Cùng nhau hàn huyên lâu như thế , còn không biết ngươi tới Nam Hoa quận thành để làm gì thế? Nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ, có thể nói cho ta biết, nếu có thể làm được, ca ca ta tuyệt đối không chối từ.

- Hồ Tử đại thúc. . .

- Cứ gọi ta là đại ca đi, thật ra ta còn rất trẻ tuổi.

Đại hồ tử không chút lưu tình cắt ngang lời nói của Vân Phàm, ý tứ rõ ràng nếu như hắn không đồng ý sẽ lập tức trở mặt .

Vân Phàm lần này cũng không cố chấp nữa, ngược lại ngượng ngùng gãi gãi đầu. Hắn hôm qua đã nghe Vương Tử Hạo cùng Ngưu Bằng lặng lẽ nói chuyện với nhau, thật ra đại hồ tử còn chưa đầy ba mươi tuổi, sở dĩ râu mép nhiều như thế, chính là do thiên phú dị bẩm. Chẳng trách sao mà, lúc nghe thấy có người gọi mình là đại thúc, sắc mặt quyết đoán của đại hồ tử có chút xám xịt.

- Vâng, Hồ Tử đại ca... đại ca, lần này ta tới Nam Hoa quận thành, chủ yếu là muốn tới thánh miếu để thức tỉnh thiên phú."

- Thánh miếu, thức tỉnh thiên phú? Ặc? !

Nghe được câu trả lời của Vân Phàm, đại hồ tử không khỏi khẽ giật mình:

- Tiểu Phàm huynh đệ, ngươi. . . Ý của ngươi muốn nói, đến bây giờ ngươi còn chưa thức tỉnh thiên phú sao?

- Đúng vậy!

- Chuyện này, vậy ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?

"Khụ khụ "

- Đừng.

Nghe thấy Vân Phàm trả lời, đại hồ tử nhất thời không còn lời nào để nói rồi.

Ở trên Thánh Linh đại lục, mỗi thành thị từ cấp quận trở lên cũng đều có một tòa thánh miếu, mỗi hài tử tròn 10tuổi, đều có cơ hội tiến vào thánh miếu để thức tỉnh thiên phú, đây cũng là căn bản làm cho tiên đạo cường thịnh. Cho nên, đối với rất nhiều gia đình mà nói, thức tỉnh thiên phú là một sự kiện thay đổi vận mệnh, cho dù trong nhà đập nồi bán sắt, bọn họ cũng sẽ nghĩ bằng được biện pháp, tại thời điểm mà hài tử vừa tròn mười tuổi đưa vào thánh miếu tiếp nhận tẩy lễ. Dù sao, thiên phú thần dị, tự nhiên càng sớm thức tỉnh càng tốt. Chỉ sợ, cuối cùng không thể nào thức tỉnh, bọn họ tính toán cho tương lai của hài tử sau này cũng chưa muộn.

Đại hồ tử khó có thể tưởng tượng, thiếu niên trước mắt có thực lực của võ sư, đã 15 tuổi còn chưa bước vào thánh miếu.

- Tiểu Phàm huynh đệ, không phải ta nói gì ngươi, thiên phú chuyện này, càng sớm thức tỉnh càng tốt, nếu không cho dù thức tỉnh thiên phú thành công, sau này cũng rất khó có thành tựu gì lớn, tại sao ngươi . . .

Đại hồ tử đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, không có đem lời nói nói ra.

Chỉ nghe Vân Phàm ngượng ngùng nói:

- Hồ Tử đại ca nói chuyện này ta cũng biết. Chẳng qua năm đó ta vừa tròn 10 tuổi thì mẫu thân qua đời, trong nhà chỉ còn có ta và muội muội, khi đó muội muội của ta còn rất nhỏ, nếu như ta đi, muội muội sẽ rất đau buồn. Nếu không phải năm nay là cơ hội cuối cùng của ta, có lẽ bây giờ ta còn ở trong thôn để chăm sóc cho muội muội. Bất quá, cũng không sao, dù sao 15 tuổi vẫn còn có thể đi vào thánh miếu.

". . ."

Đại hồ tử không biết nên nói gì nữa, hắn thật sự không muốn đả kích Vân Phàm, nhưng trong suy nghĩ của hắn, đối phương lần này sợ rằng tay không mà về rồi.

Thánh linh chi hồn, tiên đạo luyện thần.

Muốn tìm trường sinh, trước lên thiên môn.

Lên thiên môn là một chuyện khó khăn tới mức nào chứ, tuổi càng lớn, phải thừa nhận thiên uy lại càng lớn hơn.

Đại hồ tử năm đó 10 tuổi bước vào thánh miếu, cuối cùng hiểm hiểm đi lên thiên môn. Mà chuyện này cũng vì thiên phú của hắn coi như không tồi, về phần đám hài tử thiên phú bình thường, có đứa bị loại bỏ trực tiếp, có đứa thì tinh thần còn bị thương tổn.

Vì vậy, không phải người nào cũng có tư cách trở thành tiên linh học đồ, cũng không phải bất kỳ vị học đồ nào cũng có thể thuận lợi trở thành tiên linh sư.

. . .

- Hồ Tử đại thúc, không bằng chúng ta đánh một trận đi

Vân Phàm đột nhiên muốn hỏi, cắt đứt suy nghĩ của đại hồ tử.

Đại hồ tử thật tình suy nghĩ một hồi, trả lời:

- Thiên phú chính là năng lực mà trời sinh đã có, thức tỉnh thiên phú cũng không phải khiến cho người ta đạt được năng lực đặc biệt gì, mà là thông qua một chút thủ đoạn đặc thù, đem năng lực của bản thân mình tăng cường thêm, theo lý luận mà nói, mỗi người đều có thiên phú của riêng mình, liền nhìn xem chính mình có thể chịu đựng được thượng thiên khảo nghiệm hay không.

Nói tới đây, đại hồ tử hữu ý vô ý nhìn Vân Phàm một chút:

- Chẳng qua là, theo tuổi tác tăng trưởng, tạp niệm trong lòng càng ngày càng nhiều, cuối cùng rất khó thức tỉnh thiên phú của mình. Cho nên, thức tỉnh thiên phú, trừ tinh thần lực cường đại ra, còn cần nghị lực cùng kiên trì lớn lao, nếu như ngươi ở thời điểm thức tỉnh thiên phú, kiên trì thời gian càng lâu, như vậy sẽ đạt được càng nhiều chỗ tốt.

Vân Phàm gật đầu, tựa hồ không hiểu được đại hồ tử ý tại ngôn ngoại, lập tức lại nói:

- Hồ Tử đại ca, vậy thiên phú ấn ký của ngươi là cái gì?

- Chuyện này là. . . Là bí mật.

Đại hồ tử cũng không nói giỡn, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tiểu Phàm huynh đệ, thiên phú ấn ký của mỗi người đều là bí mật của mình, sau này không nên tùy tiện nói cho người khác biết, lại càng không nên tùy tiện hỏi người khác vấn đề này, nếu không người khác sẽ cho rằng ngươi đang cố tình gây sự với họ, đây là chuyện rất kiêng kỵ, biết không?

- Vâng, ta biết rồi, cám ơn Hồ Tử đại ca chỉ điểm.

Vân Phàm ngẩn người, sau đó trịnh trọng nói tiếng tạ ơn.

- Không có gì không có gì, ha ha ha!

Đại hồ tử vỗ vỗ bả vai Vân Phàm nói:

- Tiểu Phàm huynh đệ, hàng năm thánh miếu đến tháng năm mới mở ra, bây giờ còn sớm, nếu không có việc, không bằng theo chúng ta vào trong thành đi dạo một hồi, Hồ Tử ca dẫn ngươi đi thăm thú một phen.

- Vâng, ta nghe đại ca an bài.

Vân Phàm biết mình lần này ra ngoài gặp quý nhân rồi, vì vậy hắn cảm kích đại hồ tử từ tận đáy lòng.

Tiếp theo, đại hồ tử chuyển sang Ngưu Bằng bên cạnh phân phó mấy câu, mấy người liền đem lục hành quy hình thể khổng lồ dẫn tới trên bình nguyên ngoài thành, nơi đó có bãi cỏ chuyên môn dùng để trông giữ thú cưỡi.

Đợi đem mọi chuyện an bài thỏa đáng, lúc này đại hồ tử mới lôi kéo Vân Phàm đi vào bên trong quận thành.

. . .

. . .

Nam Hoa quận thành phồn vinh, vẫn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Vân Phàm.

Từ trước, nơi xa nhất mà Vân Phàm đi qua chính là tiểu trấn, kiến trúc lớn nhất mà hắn nhìn thấy chính là khách sạn lầu các. Nhưng mà lầu các giống như thế, trong Nam Hoa quận thành nơi nào cũng thấy được, thậm chí còn cao hơn lớn hơn nhiều.

Trên đường cái nhộn nhịp, người đi đường qua qua lại lại, xa thủy mã long đội ngũ ở trong dòng người chật chội xuyên qua, các loại thanh âm mua bán, đàm tiếu, vang lên không dứt bên tai.

Hai bên đường phố cửa hàng san sát, có trước cửa thương kỳ bay phấp phới, có trước cửa xanh vàng rực rỡ, còn có quái điểu có thể nói chuyện, có đại trùng biết tạo ra ảo ảnh, không khỏi bao phủ cả quận thành rực rỡ và phồn vinh.

Nơi này hết thảy mọi thứ, cũng rất mới mẻ độc đáo.

Đi trên đường phố sạch sẽ, Vân Phàm cảm thấy mình như đang ở trong mơ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương