Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Ở Công Trường
-
Chương 5
Kiếp trước, hai đứa trẻ bị hành hạ ở nhà cô ruột bốn năm, sau đó, cho dù Từ An cố gắng bồi bổ cho chúng, thì chúng vẫn không cao bằng anh.
Từ Nhạc cao một mét sáu hai, Từ Khang cao một mét bảy ba.
Chiều cao này của Từ Nhạc so với các bạn nữ khác thì ở mức trung bình, không tính là thấp.
Nhưng so với những bạn nam cùng trang lứa, cao hơn một mét tám, thì Từ Khang đúng là hơi thấp.
Cha mẹ Từ An, một người cao một mét bảy tám, một người cao một mét sáu tám, so với thế hệ của họ thì đều là người cao ráo.
Với gen di truyền này, chỉ cần dinh dưỡng đầy đủ, Từ Nhạc có thể cao đến một mét bảy, Từ Khang có thể cao đến một mét tám lăm.
Tạm thời cứ lấy đó làm mục tiêu vậy.
Cơm nấu bằng bếp củi rất thơm, nhưng cũng rất cần kỹ thuật.
Khi nghe thấy tiếng "xèo xèo" nhỏ trong nồi, phải lập tức rút củi ra, để nhiệt độ trong bếp tiếp tục làm chín cơm.
Khoảng mười phút sau khi rút củi, có thể mở nắp nồi, thường thì lúc này sẽ có cơm cháy.
Rắc đường trắng lên, bẻ cơm cháy thành mấy miếng, lại là một món ăn vặt hấp dẫn.
Bình thường, bữa trưa đều được ăn trên chiếc bàn vuông ở phòng khách, nhưng hiện tại bà nội Từ An không đi lại được, nên anh dùng hai chiếc ghế đẩu kê một tấm ván lên, đặt trước giường bà, sau đó mang thêm mấy chiếc ghế nữa, thế là hoàn thành chiếc bàn ăn đơn giản.
Có lẽ vì món ăn Từ An làm rất ngon, nên không chỉ Từ Khang và Từ Nhạc ăn hết hai bát cơm, mà ngay cả bà nội cũng ăn thêm nửa bát.
Ăn cơm xong, Từ Khang và Từ Nhạc nằm ườn ra ghế, vén áo lên, khoe bụng tròn vo cho Từ An và bà nội xem.
"Anh ơi, thịt ngon quá, bụng em no căng rồi.
"
"Anh ơi, em thích ăn thịt, heo dễ thương quá.
"
"Hai chú mèo tham ăn, tối nay chúng ta lại ăn thịt tiếp.
"
Bà nội nhìn ba anh em, mấy lần định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ nhìn mâm cơm đầy ắp thịt mà thấy lòng đau như cắt.
Sau khi ăn trưa xong, dỗ dành hai đứa em đi ngủ trưa, Từ An cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
Anh bê một chiếc ghế bập bênh ra sân, ngồi dưới gốc cây nhãn, trên cây đã kết rất nhiều quả nhỏ, khoảng hai tháng nữa là có thể ăn được.
Gió mát thổi nhẹ, khiến Từ An buồn ngủ, lúc sắp ngủ thiếp đi, cánh cổng "ầm" một tiếng bị đẩy ra.
Một chàng trai đầu đinh, mặc áo sơ mi hoa, quần đùi in hình cây dừa, dáng người chắc nịch bước vào, vừa vào đã gọi lớn: "Từ An, Từ An!"
Từ An bị chuỗi âm thanh này đánh thức, nhìn thấy người đến là bạn thân Từ Hòa Bình, anh nhỏ giọng mắng: "Giữa trưa không ngủ trưa, la hét cái gì?"
"Tớ vừa từ nhà bà ngoại về, nghe nói cậu gặp chuyện, làm tớ sợ muốn chết.
" Từ Hòa Bình kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Từ An: "Chuyện gì vậy?"
Kiếp trước, Từ Hòa Bình cũng hỏi câu này, lúc đó anh trả lời như thế nào, anh đã quên mất rồi, chỉ nhớ kết quả là Từ Hòa Bình thi thoảng lại mang hai con cá đến cho anh, nói là trả tiền cơm.
Từ An lại hạ thấp giọng, sợ bà nội nghe thấy: "Chỉ là xuống sông mò cá thôi, ai ngờ nước lạnh quá, bị chuột rút, không có gì nghiêm trọng.
"
"Hầy, muốn ăn cá thì nói với tớ, tớ xuống ao nhà tớ bắt cho hai con là được mà.
"
"Cá trong ao nhà cậu là để bán, cá dưới sông là cá tự nhiên, không giống nhau.
"
"Cậu đâu phải ăn hàng ngày, thi thoảng ăn hai con cá thì sao, tớ còn chẳng ý kiến gì, cậu ý kiến gì?"
Từ An bị Từ Hòa Bình làm cho nghẹn lời, vì kiếp trước, Từ Hòa Bình thật sự đã làm như vậy.
"Thôi khỏi, đừng để cha mẹ cậu nhìn thấy tớ lại khó chịu.
"
"Khó chịu gì mà khó chịu, ngày nào cha mẹ tớ cũng khen cậu học giỏi, lại siêng năng, biết chăm lo cho gia đình, khen cậu lên tận trời xanh, còn ước gì hai đứa mình đổi chỗ cho nhau, cậu là con trai của họ.
"
Từ An mỉm cười, không nói gì, dùng chân phải đẩy nhẹ, chiếc ghế bập bênh liền "kẽo kẹt, kẽo kẹt" đung đưa.
May mà Từ Hòa Bình suy nghĩ thoáng, nếu là người khác, chắc chắn đã nảy sinh tâm lý phản kháng, ghét bỏ anh rồi.
Từ Hòa Bình nhìn Từ An, đột nhiên ghé sát tai anh, hạ thấp giọng: "Ở nhà bà ngoại, tớ nghe được một chuyện liên quan đến cô út nhà cậu.
"
Cô út Từ Quyên? Từ An lập tức tỉnh táo, quay đầu nhìn Từ Hòa Bình, chờ đợi câu chuyện tiếp theo.
Từ Hòa Bình giả vờ hắng giọng, đợi đến khi Từ An sắp mất kiên nhẫn, đang suy nghĩ có nên cho anh ta một đòn khóa cổ hay không, thì Từ Hòa Bình mới thần thần bí bí mở lời.
"Trong làng bà ngoại tớ có một bà đồng, rất nhiều người hiếm muộn, hoặc muốn sinh con trai đều đến tìm bà ta, mấy hôm trước tớ nhìn thấy cô út nhà cậu cùng mấy người không quen biết đến nhà bà đồng.
Nghe bà đồng nói, cô út nhà cậu mệnh không có con, muốn có con phải nhận nuôi một đứa trước, để phá giải số mệnh này.
Chỉ cần cô ta đối xử tốt với đứa trẻ đó, thì cô ta sẽ có con ruột.
"
Từ An lập tức hiểu ra.
Lúc bà nội bị thương, cô út không xuất hiện, lúc bà được đưa về nhà điều trị, cô ta cũng không xuất hiện, đã gần một tuần rồi, cô ta mới nói muốn đến thăm bà, xem ra là đã tin lời bà đồng, nhắm vào Từ Khang và Từ Nhạc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook