Bắt Đầu Từ Tiệm Thú Cưng
Chương 44: Loại Ba Mẹ Này Còn Không Bằng Một Con Mèo!

“Lúc trước anh…” Lục Cảnh Hành cau mày: “Không phải anh đã phát cho em năm nghìn rồi sao?”

Hẳn là khoản tiền ấy đủ cho cô học hết cấp ba mà?

“Không còn nữa rồi.” Quý Linh mím môi, quay mặt đi, cố giấu hai hàng nước mắt đang lặng lẽ rơi: “Thẻ của em bị người ta báo mất giấy tờ, khoản tiền bên trong trực tiếp bị lấy đi rồi.”

“Người ta” này là ai? Không cần phải nghĩ nhiều cũng hiểu được, chứng minh thư của cô đang ở trong tay cô, và người có thể báo mất giấy tờ, cũng như cầm được thẻ ngân hàng của cô, chỉ có thể là người đang giữ trong tay sổ hộ khẩu của Quý Linh mà thôi.

Chết tiệt.

Lục Cảnh Hành thật sự phẫn nộ, anh không thể tưởng tượng được lại có loại ba mẹ như vậy: “Bọn họ không sợ em gặp phải nguy hiểm gì sao?”

Một hào cũng không cho, ngay cả học phí cũng không trả, lại để cho con gái mới mười mấy tuổi một mình phải ra bên ngoài kiếm sống.

Chuyện này có tồi tệ đến mấy cũng thôi đi, dù gì cô cũng kiếm được công việc và tự mình sinh sống rồi, nhưng những kẻ làm cha làm mẹ kia lại đang tâm cướp mất khoản tiền mà khó khăn lắm cô con gái nhỏ của bọn họ mới kiếm ra được…

Đây còn là con người nữa sao?

Gãy Ba Đoạn bị thương còn biết tìm con người hỗ trợ, nó sợ con của mình sẽ xảy ra chuyện!

Vậy mà…

Loại ba mẹ này còn không bằng một con mèo!

“…” Quý Linh không lên tiếng. Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng nói: “Nếu bọn họ có quan tâm, dù chỉ một xíu thôi, thì em cũng không đến mức...”

Lục Cảnh Hành hít sâu một hơi, anh miễn cưỡng kiềm chế lửa giận trong lòng, để hỏi vấn đề đáng quan tâm nhất vào lúc này: “Vậy hiện giờ em đang ở đâu?”



Khó trách, khi anh nhìn bộ quần áo trên người Quý Linh, luôn có cảm giác là lạ, bởi vì gần như cô ấy chỉ có mỗi hai bộ quần áo để thay đổi.

Theo yêu cầu của Lục Cảnh Hành, Quý Linh dẫn anh đến chỗ ở của mình.

Hay thật.

Cô ấy thuê phòng chung với mấy người nữa, trong căn nhà ấy chỉ có một phòng, một sảnh kiêm nhà bếp và nhà vệ sinh.

“Em chịu trách nhiệm quét dọn vệ sinh, sau đó nấu cơm, còn các cô ấy mua đồ ăn…”

Cho nên một tháng cô chỉ cần bỏ ra hai trăm đồng tiền thuê nhà, rất rẻ, vấn đề mấu chốt là ăn cơm của cô cũng trực tiếp được giải quyết rồi.

Quý Linh rất thỏa mãn với điều kiện sống như vậy.

Ban đầu Lục Cảnh Hành cho rằng cô phải ngủ ngoài phòng khách, nhưng khi đến đây, anh mới thấy… Đám người nay hay thật, bọn họ đặt một tấm ván gỗ ngoài ban công, và đây chính là chỗ ngủ dành cho Quý Linh.

Nghĩa là cô phải ngủ ở ngoài ban công.

Nhưng bên ngoài này còn có mấy cái vali chất đống thành hàng nữa, chưa hết, ban công còn được tận dụng để treo quần áo, có những giọt nước cứ tí tách tí tách chảy xuống bệ cửa sổ, làm ướt ga trải giường của Quý Linh.

Một nơi sinh hoạt tồi tệ như vậy, thế mà đám người kia còn không biết xấu hổ thu hai trăm đồng của cô?

“... Thực sự có chút dã man.” Lục Cảnh Hành nhìn xung quanh, mới phát hiện cửa phòng ngủ đã bị khóa.

Thật hiển nhiên, bọn họ làm như vậy để đề phòng Quý Linh.

Con người có thể làm ra loại chuyện này sao?



“Tổng cộng là các cô phải chi ra bao nhiêu tiền thuê nhà một tháng?”

“Chị Tiểu Điệp nói, mỗi tháng hai ngàn đồng.”

Lục Cảnh Hành quay đầu nhìn cô một cái, cười nhạo: “Khẳng định không nhiều đến mức đó đâu.”

Lấy đức hạnh của chị Tiểu Điệp này, nếu thật sự là hai ngàn, cô ta tuyệt đối không để cho Quý Linh trả một chút tiền như vậy.

Vừa lúc nhà dượng anh ở khá gần nơi này, Lục Cảnh Hành dứt khoát gọi điện thoại hỏi dì Lan.

“Ừm, căn nhà kia hả? Dì biết, ống nước bên ấy có chút vấn đề, một khi trời mưa đều bốc mùi rất hôi thối, nhất là ngoài ban công, đến mùa hè nó còn giở quẻ, trở nên thối hơn nhiều nữa, căn bản là không cho thuê được, cho nên tiền thuê nhà rất thấp, mỗi tháng chỉ có tám trăm tệ thôi.”

Tám trăm tệ!

Quý Linh mở to hai mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cô vội vàng hỏi lại: “Tám trăm!?”

Nói cách khác, cô phải chi hai trăm tệ là một phần tư tiền thuê nhà, nhưng không chỉ không có phòng để ngủ, ngay cả phòng khách cũng không được ở.

Đúng như những gì dì Lan mới nói, mỗi khi vừa đến mùa hè, ở ngoài ban công sẽ bốc mùi hôi thối không chịu được, thế mà những người kia chẳng những không biết xấu hổ thu của cô hai trăm tệ, còn bắt cô phải nấu cơm dọn dẹp vệ sinh cả nhà này!?

Cô thực sự rất tức giận, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Tiểu Điệp.

Hai người cãi nhau một trận lớn.

Lục Cảnh Hành chờ Quý Linh cúp điện thoại, mới dứt khoát bảo cô đi vào thu dọn đồ đạc của mình: “Em cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Em cũng biết thời tiết ở Lũng An đấy, vừa đến mùa hè sẽ thường xuyên mưa to, khẳng định là căn nhà này không thể ở được.”

Quý Linh gật gật đầu, cô rất nghe lời, nhanh chóng đi ra ngoài, lưu loát thu dọn hành lý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương