Lúc này, Trương Huyền hai tay cầm súng, đi đến ngã tư phía bắc đường chữ thập.


Tháp chuông nằm ngay bên kia đường, nhưng lúc này cả con đường đang trong tình trạng giao tranh ác liệt, thông thường căn bản không thể đi qua.


Thấy vậy, Trương Huyền không khỏi có chút khó xử.


"Schnett, ngươi muốn đến tháp chuông đó sao?" Thomas nói.


"Đúng, ta muốn đi giết tên bắn tỉa đó.

" Trương Huyền gật đầu.


"Vậy chúng ta sẽ yểm hộ ngươi!" Một thành viên đội đột kích nhếch môi cười: "Có chúng ta ở đây, đám người Pháp kia không thể ngăn cản bước chân của ngươi!"

Trương Huyền trầm ngâm một giây, gật đầu thật mạnh: "Vậy lát nữa các ngươi đợi tín hiệu của ta, nếu ta may mắn giết được tên đó, ta sẽ rung chuông lớn, khi đó, các ngươi sẽ thông báo cho tất cả mọi người, bắt đầu tổng công kích cuối cùng!"

"Tốt!"

Rất nhanh.


Đội đột kích nhanh chóng bắn hỏa lực áp chế tại ngã tư!

Hai khẩu súng máy nhẹ đồng loạt quét, cứng rắn áp chế quân đội Pháp đối diện đến mức không thể ngóc đầu lên!

Mà gần như cùng lúc đó, Trương Huyền một bước lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, cúi người, toàn tốc xông về tòa nhà tháp chuông!


Trong lúc chạy điên cuồng, con đường dài mười mét này trong mắt Trường Huyền lại trở nên cực kỳ xa xôi.


Khi hắn tỉnh táo lại, hắn đã lao đến chân tháp chuông!

Trên đường phố phía sau vẫn còn đạn bay ngang dọc, hắn không thể tính toán được mình đã chạy bao lâu, nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm về điều đó.


Quay người đứng trước cửa tháp chuông, Trương Huyền lấy một quả lựu đạn, vặn nắp, nắm chặt dây chốt.


Nghe ngóng bên trong, không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến.


Chờ hai giây, Trương Huyền đột nhiên đá mạnh vào cửa!

Rầm!

Cánh cửa bị đá tung, sau đó hắn không thèm nhìn, trực tiếp rút chốt lựu đạn, ném mạnh vào trong!

Sau đó xoay người trốn vào bên cạnh tường, rút súng lục bên hông ra.


Bùm!

Lựu đạn nổ tung bên trong!

Trương Huyền nhanh chóng bước vào phòng, hai tay nắm chặt khẩu súng lục, nhanh chóng kiểm tra môi trường trong phòng!

Nhưng đáng tiếc là không phát hiện ra bóng dáng kẻ thù.


Tầng một của tháp chuông này được trang trí chi tiết, trông hơi giống nhà thờ.


Nhưng vì không có tượng Chúa Giêsu nên Trương Huyền cũng không dám chắc.


Cả tòa nhà cao khoảng 12 mét, số tầng không quá ba tầng, cầu thang lên xuống được tạo thành bởi một cầu thang xoắn ốc.


Nâng súng nhắm vào cầu thang phía trên, Trương Huyền áp sát tường tầng một đi một vòng, sau khi xác nhận không có bóng dáng kẻ thù trên cầu thang.


Lúc này mới cẩn thận bước từng bước lên trên.


Lúc này đối phương chắc chắn đã biết quân Đức ập vào, không biết đang nấp ở góc nào đó, chờ bắn lén.


Cúi người từ từ bước lên bậc thang tầng hai, Trương Huyền nhanh chóng đứng thẳng người, giơ súng lên, chỉ để lộ nửa đầu, họng súng nhanh chóng quét qua mọi ngóc ngách của tầng hai.


'Vẫn không có?'


Vậy thì là tầng ba.


Nghĩ đến đây, Trương Huyền vô thức sờ túi áo, nhưng phát hiện lựu đạn của mình đã ném hết từ lâu.


Không còn cách nào khác, Trương Huyền đành bước chậm rãi lên sàn gỗ tầng hai.


Họng súng chĩa thẳng vào lối vào cầu thang tầng ba phía trước.


Bước chân nhanh ba chậm tiến về phía trước.


Cạnh cạch cạch!

Theo bước chân của Trương Huyền.


Sàn gỗ tầng hai đã xuống cấp cũng phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu nổi.


Ngay khi Trương Huyền bước đến chân cầu thang tầng ba!

Bùm!

Một tiếng súng vang lên!

Cùng với mùn cưa bắn tung tóe, nó phát nổ ngay trước mặt Trương Huyền!

Vừa rồi nếu Trương Huyền bước nhanh hơn một chút, e rằng viên đạn này sẽ bắn trúng người hắn!

Thân hình Trương Huyền co rúm lại trong nháy mắt, liên tục lùi về phía sau, khẩu súng lục chĩa thẳng vào tấm ván gỗ trên đầu hắn bắn liên tục!

Bùm bùm bùm!

Sau khi bắn liên tiếp năm phát, Trương Huyền cũng lui về phía cửa cầu thang tầng hai.



Cẩn thận nhìn những viên đạn bắn ra từ phía trên.


Đúng vậy, vừa rồi cả hai bên đều không nhìn thấy nhau, đối diện chỉ đơn thuần dựa vào tiếng bước chân của Trương Huyền để phán đoán vị trí, trực tiếp bắn mù lên trên lầu!

Và khoảnh khắc Trương Huyền suýt bị trúng đạn, hắn cũng đã phản ứng lại, hướng về vị trí viên đạn bắn tới, triển khoai phản kích!

'May thật, kỹ năng bắn súng của người này trong hệ thống, e rằng phải đạt đến Lv 4?'

Trán Trương Huyền toát mồ hôi lạnh, thầm kinh hãi trước độ chính xác của đối phương.


Lúc này trên tầng ba.


Một sĩ quan quân đội Pháp bị thương ở vai trái đang trốn sau một chiếc thùng gỗ.


Khuôn mặt hơi tái nhợt vì mất máu quá nhiều, hắn dùng một tay chống một khẩu súng trường lên thùng, nhắm vào sàn nhà phía trước.


Thông qua tiếng bước chân và tiếng súng, hắn xác định được quân Đức xông vào chỉ có một người.


Nhưng người này rõ ràng không phải là tay mơ, một phát súng của hắn dĩ nhiên không thể giết chết đối phương.


Còn suýt nữa bị hắn phản công thành công.


'Những người Đức đó bao giờ lại có thêm một tay súng giỏi như vậy?'

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương