Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
-
Chương 350: - Nhà Lý Vân Vân
Chương 366: Gà quay
“Đi thôi” Khoảng mười mấy phút sau, Khổng Hạo Văn từ trong nhà vệ sinh bước ra. Sau đó đi về phía Cổ Dục cười hì hì nói.
“Đi đâu?” Mà lúc này Cổ Dục cũng cất điện thoại di động, đáp lại Khổng Hạo Văn.
“Hắc hắc, anh dẫn chú em đi ăn gà nha.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cười rất bỉ ổi. Mà nghe gã ta nói vậy, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười.
“Chơi PUBG sao? ông anh có thể gánh team à?” Khinh bỉ nhìn Khổng Hạo Văn, Cổ Dục nghi hoặc hỏi.
Nghe Cổ Dục nói vậy, Khổng Hạo Văn lập tức vung tay phản bác.
“Không phải không phải! Thật sự là đi ăn gà. Đi theo tôi sẽ biết, lái xe của cậu đi nào!” Vỗ bả vai Cổ Dục một cái, Khổng Hạo Văn vội vã thúc dục Cổ Dục.
Nghe Khổng Hạo Văn nói như vậy, Cổ Dục cũng rất tò mò, cầm điện thoại di động đi xuống lầu. Sau khi ngồi lên xe của Cổ Dục, hai người lập tức di chuyển đến nơi Khổng Hạo Văn chỉ định.
Không thể không nói, Khổng Hạo Văn quả đúng là một tên ăn hàng, và cực kỳ sành ăn. Mặc dù thành phố này không lớn, nhưng cũng không phải là một địa phương nhỏ. Nếu Cổ Dục đoán không lầm, có lẽ gã này đã ăn khắp ngóc ngách của cái thành phố này rồi.
Cái quán lần trước mà Lâm Lôi và Lý Vân Vân đánh người, thực ra nó tương đối khó tìm. Quán đồ nướng mà hắn ta thường xuyên dẫn Cổ Dục đi ăn cũng vậy. Nhưng mà mấy chỗ đó chỉ cần tìm một chút thì sẽ thấy, thế nhưng bây giờ Khổng Hạo Văn lại dẫn Cổ Dục đi đến một chỗ rất thần kỳ.
Lúc này gã dẫn Cổ Dục đi vào một khu phố cổ, nơi này khá là tồi tàn, có một góc tường còn tràn ra ngoài nước thải sinh hoạt.
Khi Cổ Dục lái xe vào chỗ này, hầu như tất cả mọi người đi ngang qua đều nhìn bọn họ. Bọn họ có thể không biết Cullinan, nhưng vừa nhìn cũng biết là chiếc xe này có giá trị tuyệt đối không nhỏ. Mà kiểu người thế này sẽ đến đây ăn cơm hay sao? Đùa à.
Nếu không phải Cổ Dục hoàn toàn tin tưởng Khổng Hạo Văn, thì lúc này có lẽ hắn đang hoài nghi Khổng Hạo Văn đang muốn bắt cóc mình. Nơi này hoàn cảnh đúng là quá chênh lệch.
“Ừm! Đến rồi” Trong lúc Cổ Dục đang chuyên tâm lái xe, Khổng Hạo Văn mở của sổ ra, ngửi bên ngoài một cái rồi cười nói.
Nghe xong Cổ Dục cũng sửng sốt một chút, sau đó mở cửa sổ ngửi thử một cái, ngay lập tức ánh mắt hắn không khỏi sáng lên. Bởi vì hắn cũng ngửi được một mùi thơm, rất thơm. Hắn đối với cái mùi này cũng không lạ lẫm gì, bởi đây là mùi gỗ bị cháy của cây vải, còn có một mùi nữa chính là mùi thơm của gà nướng.
“Gà nướng sao?” Ngửi thấy mùi thơm này, chân mày Cổ Dục không khỏi nhướng lên, ít nhất thì cái mùi này đúng là không tệ nha.
“Sai, là gà quay, ha ha ha ha” Thấy Cổ Dục vậy mà đoán sai, Khổng Hạo Văn ở bên cạnh bèn cười vui vẻ.
Thân là bậc thầy nấu ăn, quay và nướng hắn có thể phân biệt rất rõ.
Gà nướng, chính xác mà nói, cũng có thể gọi là gà xông khói. Ở các vùng Đông Bắc thường xuyên làm như vậy. Chỗ tốt của làm gà kiểu này là hương vị sẽ thấm vào sâu bên trong con gà, chất thịt xốp giòn tan, ăn không quá ngán. Khuyết điểm là bởi vì quay cho nên gia vị không quá ổn định, lúc làm thường xuyên gặp trường hợp không phải bị mặn thì bị nhạt, tay nghề của đầu bếp ảnh hưởng rất nhiều đến món ăn.
Mà gà quay đương nhiên ở đâu cũng có, nhưng dù vậy thì nghe nhiều nhất chính là vịt quay Bắc Kinh, có lẽ mọi người điều biết. Gà quay cách làm cũng tương tự vịt quay. Cách làm này có ưu thế là chất thịt xốp giòn, thịt căng mọng nước, ăn cũng không khô, đặc biệt là có mùi thơm. Nhưng cũng chính vì mùi thơm này nên ăn nhiều sẽ bị ngán.
Đây chính là một con dao hai lưỡi, gà nướng chất thịt ăn không ngán, vừa xốp vừa giòn tan, nhưng thịt sẽ có mùi của củi nướng, hương vị có chút là lạ. Nhưng gà quay thì thịt rất thơm, chất thịt nguyên vẹn, nhưng ăn sẽ rất ngán.
Thịt vịt quay tương đối lớn, cho nên sau khi cắt thành lát xong có thể gói vào bánh lá sen cuốn lại ăn. Nhưng gà quay thì không làm được như vậy, chính vì thế cho nên gà quay ở trong nước cũng không quá thịnh hành.
Ở nước ngoài thì ngược lại, họ thường xuyên ăn gà quay, ví dụ như gà tây quay.
Thật sự Cổ Dục không nghĩ đến chỗ này còn có một quán gà quay.
Đỗ xe lại xong, Cổ Dục và Khổng Hạo Văn đi xuống xe, đi vào sân nhỏ để xem. Đừng thấy bây giờ mới hơn 10 giờ, vẫn chưa đến 11 giờ, thế nhưng khu nhà nhỏ này bên trong đã có không ít người.
Những người này đều ngồi thành tốp ba, tốp bốn ở trước cái bàn nhỏ, ăn đồ nhắm và uống bia. Mà ở giữa sân có một người trung niên cao lớn để trần hai tay, đang quay về phía cái nồi hơi kiểu lớn để thêm củi.
Cổ Dục vừa nhìn đã biết mấy cây củi này là từ cây vải thượng hạng, nhà này đúng là lấy cây vải để quay gà.
“Ông Thất, cho hai con gà nha.” Sau khi Khổng Hạo Văn dẫn Cổ Dục đi vào cái sân nhỏ này, gã hô lên một tiếng với người trung niên cao lớn đang châm thêm củi trong sân kia.
“Được rồi anh Khổng! Bà nó ơi, bắt hai con hoa lau nha.” Khi quay đầu nhìn thấy là Khổng Hạo Văn, người đàn ông trung niên này lập tức hô lên với người thân trong nhà mình.
Nghe ông ta hô như vậy, lúc này một người phụ nữ cao lớn khá mạnh mẽ từ trong nhà bước ra. Tiếp đó trực tiếp đi vào sân bên cạnh, khi quay trở về đã cầm theo hai con gà trống màu trắng đen đang xen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook