Chương 362: Cầm thú và không bằng cầm thú

“Không có việc gì, Vua Núi sẽ trông chừng bọn chúng.” Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Cổ Dục tiến vào nhà vừa cười tủm tỉm nói.

Nghe được lời nói của Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến liếc mắt một cái. Lúc này cô cũng đã nhìn thấy sau lưng Cổ Dục còn có gấu nâu cùng hổ Đông Bắc. Đối với hắn mà nói thì đám thú này không có gì nguy hiểm, nhưng đối với Tiết Thanh Huyến thì chỉ riêng hai con sói cùng với Vua Núi cũng đã rất đáng sợ rồi.

Nhất là hôm nay cô đã nhìn thấy Vua Núi điên cuồng tàn sát tứ phương, lúc này rất khó để cô có thể xem Vua Núi như là một con chó bình thường, hoặc là một người bạn tốt của con người.

“Cái này là cho cô, đây là cho chúng, ăn đi.” Nhìn ánh mắt vẫn còn có chút khiếp sợ của Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục cũng cười một chút. Cô ấy biết sợ là tốt, về sau tốt nhất là đừng đến gần hắn tránh tìm phiền toái.

Vừa nghĩ Cổ Dục lấy ra trong túi chút đồ ăn, còn có chút nước cho vào trong chén, đẩy tới trước mặt Vua Núi.

Khi Cổ Dục đi tới chỗ hai con sói kia còn bày ra bộ mặt cảnh giác, nhưng sau khi mỗi con chịu một cái tát của Vua Núi thì bọn chúng cũng đàng hoàng hơn. Khi bọn chúng thấy đồ ăn và nước giếng Cổ Dục đưa qua, ban đầu cả hai có một chút kháng cự. Nhưng lúc sau cũng cúi đầu xuống ăn, mà Cổ Dục nhìn thấy bộ dạng của bọn chúng thì cười một tiếng. Có lẽ về sau trong nhà hắn sẽ có thêm động vật rồi, hơn nữa lại là hai con chó sói nữa chứ?

Một con là sói cái, vợ của sói đầu đàn kia và một con là… con gái của của sói đầu đàn.

Nghĩ tới ở đây, Cổ Dục không khỏi lắc đầu, quan hệ này thật đúng là loạn!

“Đi ngủ sớm một chút, sáng ngày mai chúng ta trở về.” Sau khi ăn no, Cổ Dục cũng nằm ở trên sàn gỗ, gối đầu lên ba lô của mình, rồi nói với Tiết Thanh Huyến.

Nếu là vừa rồi, Tiết Thanh Huyến còn chưa dám ngủ, nhưng bởi vì lúc nãy trong nhà gỗ đều chật kín mấy con thú. Mặc dù cô đều đang nhắc nhở chính mình là những dã thú này không làm tổn thương người.

Nhưng nhắc nhở cùng hiện thực lại là hai chuyện khác nhau, giống như nhìn thấy một con hổ xa lạ và một con gấu ở bên cạnh thì bạn có dám ngủ không? Ai mà không sợ ngủ một giấc xong thì đã thăng thiên rồi chứ!

Nhưng mà bây giờ, Cổ Dục đã đuổi Vua Núi cùng hai con sói, còn có gấu nâu và hổ ra bên ngoài, ngoại trừ bốn con thú con thì trong nhà lúc này không có dã thú nào đáng sợ. So với những con hổ Đông Bắc và gấu nâu trưởng thành thì những con thú con này dáng vẻ dễ thương hơn nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao những đồ chơi thú nhồi bông kia đều có hình dáng thú con.

Mà hổ con cũng vậy, người xưa nói rất hay: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.”

Đối mặt với bốn con thú nhỏ này, Tiết Thanh Huyến nói ngủ là ngủ nhưng mà rất nhanh cô đã tỉnh lại, bởi vì ngủ ở bên ngoài thật sự là không thoải mái.

Mặc dù ở trong phòng Cổ Dục có treo phấn đuổi côn trùng và thảo dược, cho nên không có con muỗi nào. Thế nhưng mùa hè ở trong rừng rậm vừa nóng vừa ẩm ướt làm cho cô thật sự khó chịu.

Ban ngày mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt sũng, cả người đều rất khó chịu. Buổi tối so với ban ngày chênh lệch nhiệt độ rất lớn, ban đêm sẽ rất lạnh. Nhất là khi quần áo vẫn còn ẩm ướt thế này, nếu mà lại gần đống lửa thì sẽ nóng rồi sẽ đổ mồ hôi, quả thật là một chuyện không hề thoải mái.

Cho nên lăn qua lộn lại rất lâu, Tiết Thanh Huyến không thể không ngồi dậy một lần nữa. Nhìn thấy Cổ Dục đang nằm ngủ bên cạnh đống lửa, cô cắn răng từ từ bò dậy. Từ bên hông lấy ra một chút nước, chuẩn bị lau người mình một chút.

Nhưng sau khi mở cửa căn nhà gỗ, cô nhìn thấy những đôi mắt màu xanh lục đang phát sáng của những con thú trong đêm tối, rõ ràng là động tĩnh của cô đã đánh thức hổ, gấu, chó và hai con sói đang ở ngoài cửa.

Nhìn bọn chúng đang nhìn chằm chằm về phía mình, Tiết Thanh Huyến do dự một chút rồi đem cửa đóng lại. Sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía Cổ Dục, cô bất đắc dĩ thờ dài một hơi.

“Lau thôi, nếu không sẽ rất khó chịu.” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Tiết Thanh Huyến đi về chỗ cũ của mình. Tiếp đó một bên cẩn thận nhìn Cổ Dục một bên cẩn thận cởi quần áo, nhưng khi cô vừa cởi áo khoác ra, Cổ Dục đã lật người, chuyển hướng sang bên khác. Nhìn thấy động tác của Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến cảm thấy giận mà không có chỗ phát tiết, quả nhiên cái tên này đang giả vờ ngủ, nhưng bây giờ đây là ý gì đây?

Xem như đang giả vờ ngủ cũng không nguyện ý nhìn mình hay sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương