. . . .

Nghe vậy, sắc mặt Thượng Quan Tử Vân trầm xuống.

“Phát động nhân thủ, điều tra xem rốt cuộc là ai phát ra tin tức này, còn nữa, sau khi Tô Thần kia trở về có phản ứng như thế nào?”

Thượng Quan Tử Vân lạnh giọng nói.

“Sau khi hắ trở về liền ở trong tiểu viện không có ra ngoài, thật sự nhát gan mà.”

Tiểu Lan mở miệng nói.

“Không có ra ngoài? Tô Thần, ngươi đang chờ đợi cơ hội sao?”

“Nhưng mà ngươi không thực lực, dù chờ đợi cũng vô dụng.”

“Nhưng mà ta rất muốn nhìn xem ngươi làm như thế nào vượt qua một cửa này, nếu ngươi có thể vượt qua một cửa này ta sẽ cho ngươi cơ hội gia nhập thánh giáo.”

Thượng Quan Tử Vân trầm giọng nói.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Nằm trên giường, Tô Thần tiếp tục thi triển Kim Cương Hỗn Nguyên Kính.

Hắn yêu cầu trong thời gian ngắn nhất tu thành tầng thứ ba.

Rất nhanh đã đến giờ Tý.

Tô Thần vẫn luôn chờ đợi không chờ được bất cứ người nào.

Nhưng Tô Thần tiếp tục chờ thêm một giờ, thấy vẫn không có động tĩnh nên hắn liền xuống khỏi giường.

Lúc này, bên ngoài có mưa tí tách rơi.

Tô Thần nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, thân hình chợt lóe nhảy ra khỏi tiểu viện.

Hắn nhanh chóng tới chỗ ở của quản sự Kim Phong Tế Vũ Lâu Tống Nguyên.

Bên ngoài nơi này, Tô Thần đã thay đổi một thân áo đen nhìn phủ đệ trước mắt.

Trong đầu hồi ức tới cảnh vật bên trong chỗ ở của Tống Nguyên.

Tống Nguyên chính là một trong mười tám tên quản sự của Kim Phong Tế Vũ Lâu.

Trước kia, thời điểm Tô Thần chưa đến Sơn Hà Môn đã tới nơi này vài lần.

“Phòng phía tây là phòng ngủ của Tống Nguyên, đi tới đó nhìn xem trước!”

Tô Thần lướt nhanh tiến vào tiểu viện của Tống Nguyên.

Trong tiểu viện có vẻ rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng mưa lất phất.

Tô Thần dựa theo ký ức xuất hiện ở phòng phía tây.

Thân hình dừng lại bên ngoài căn phòng và tập trung lắng nghe.

Từ trong phòng có tiếng hô hấp đều đặn truyền ra.

“Ở chỗ này, rất tốt!”

Ánh mắt Tô Thần lóe sát ý.

Oanh!

Hắn trực tiếp tung một quyền đánh nát cửa phòng và vọt vào bên trong.

Tống Nguyên đang ngủ say nghe được tiếng động.

Cả người bật dậy, bắt lấy một thanh trường đao đặt cạnh giường.

“Người nào?”

Hắn khẽ quát một tiếng, trường đao trong tay nháy mắt chém ra.

“Người lấy tánh mạng của ngươi!”

Tô Thần hạ giọng nói.

Cánh tay trái nâng lên, một cỗ hàn khí từ trong lòng bàn tay hắn bùng nổ, sau đó tung chưởng.

Bàn tay va chạm với trường đao, trường đao nhanh chóng bị kết băng.

“Thật lạnh!”

Tống Nguyên mới vừa nói hai chữ thật lạnh thì hàn khí từ trường đao nhanh chóng lan tràn đến thân thể hắn.

Hắn chỉ cảm thấy tim mình nháy mắt ngừng đập.

Bùm!

Sau đó toàn thân đông cứng ngã xuống đất.

. . . .

“Thực lực yếu như vậy sao?”

Tô Thần cũng biết thực lực của Tống Nguyên, ở Hậu Thiên đỉnh, còn chưa có bước vào Tiên Thiên.

Tuy rằng biết đối phương không phải đối thủ của hắn nhưng mà dễ dàng giết chết như thế này khiến hắn không khỏi ngây ra một chút.

Vì sao hắn không ám sát đối phương.

Đó là bởi vì Tô Thần không làm được một kiếm cắt cổ, thủ đoạn gọn lẹ.

Chắc chắn sẽ bị đối phương phát hiện cho nên còn không bằng chính diện ẩu đả với đối phương.

Cho nên vừa bắt đầu Tô Thần liền dùng hết toàn lực.

Vận dụng cánh tay Băng kỳ lân của mình.

Nhưng mà sau khi giao thủ mới phát hiện.

Cánh tay Băng kỳ lân bùng nổ uy lực quá lớn.

Đối phương chỉ mới nói được hai chữ liền chết rồi.

【 Lần đầu tiên ký chủ giết người, khen thưởng thẻ kỹ năng dùng một lần Uẩn Đao Thuật hai mươi năm, ba tấm thẻ rút thưởng màu trắng. 】

“A! Thẻ kỹ năng dùng một lần, Uẩn Đao Thuật hai mươi năm sao?”

Tô Thần còn tưởng rằng còn có khen thưởng gì khác nữa, không nghĩ tới chỉ đạt được thứ này.

Thẻ kỹ năng dùng một lần chính là chỉ có thể sử dụng một lần thôi.

“Nhưng thêm ba tấm thẻ rút thưởng màu trắng cũng không tồi, cộng thêm trước đó nữa là có sáu tấm, nếu lại hoàn thành nhiệm vụ báo thù cho thân thể này sẽ thâm ba tấm thẻ.”

“Có lẽ ta có thể dùng hai tấm thẻ rút thăm trúng thưởng màu trắng thử.”

Tô Thần thầm nghĩ.

Bởi vì có động tĩnh nên toàn bộ tiểu viện dần dần sáng đèn.

Một ít người nhanh chóng hướng tới bên này.

Tô Thần cảm giác có người tiến đến nên nhanh chóng lướt ra khỏi phòng, rời khỏi.

Tuy rằng hắn có thể nhẹ nhàng giài quyết những người này nhưng mà không cần thiết.

Dù sao đêm nay có khả năng sẽ có người động thủ với hắn cho nên vẫn phải mau chóng về phòng.

Chỉ trong chốc lát Tô Thần đã về đến phòng của mình.

Hắn thay trang phục đen thành bình thường rồi nhanh chóng giấu đi.

Trực tiếp leo lên giường nằm.

“Đây là thế giới võ hiệp sao?”

Lần đầu tiên giết người, còn dùng một quyền đánh chết, trong lòng Tô Thần có chút xúc động, nhiệt huyết dâng trào.

Thế giới võ hiệp, khoái ý ân cừu.

Chính là như thế.

Áp lực từ sự bức bách trước đó cũng được phóng xuất ra hết trong khoảnh khắc tung quyền.

Tô Thần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà không bao lâu sau Tô Thần đột nhiên mở mắt.

Bên ngoài phòng có một bóng đen đang đứng.

Người nọ đứng bên ngoài cửa sổ, không có tiến vào.

Tô Thần nằm ở trên giường, ánh mắt hơi một ngưng, trở nên cảnh giác.

Hắn không biết đối phương đứng ở cửa sổ làm gì?

Thời gian trôi qua từng chút một.

Người nọ bất động nên Tô Thần tiếp tục nằm trên giường giả bộ ngủ say.

Một lúc sau bóng đen thế mà lặng yên rời đi.

Sau khi đối phương rời khỏi.

Tô Thần mở mắt:

“Người nọ là ai, hắn muốn làm gì?

Vì sao đứng ở bên ngoài mà không có hành động gì chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương