Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
-
Chương 6: Diệp Trường Sinh dến rồi, người phàm trần hãy run rẩy đi
Chương 6: Diệp Trường Sinh dến rồi, người phàm trần hãy run rẩy đi
Mạnh!
Quá mạnh rồi.
Hu hu! Diệp gia chúng ta cuối cùng cũng sinh ra yêu nghiệt rồi.
Thật ngưỡng mộ hắn, đột phá nhanh như vậy, là lang diệt.
Diệp Thương Vân nói: “Thiên phú của đứa bé này tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. Sử thượng mạnh nhất Diệp gia chúng ta cũng khác một trời một vực.
Nói đến đây, ông ta ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Chúng ta không xứng dạy dỗ đứa bé này, nhìn toàn bộ Diệp gia thì cũng chỉ có lão tổ mới có thể. Ba năm sau đưa nó vào Kiếm Mộ, chư vị có ý kiến gì không?”
Kiếm Mộ ư?
Mọi người nhìn nhau, đương nhiên ai cũng biết Diệp Trường Sinh được mang đến Kiếm Mộ là có ý gì?
Vào trong Kiếm Mộ sẽ là thân truyền của lão tổ, là người cầm lái sau này của Diệp gia.
Diệp Thương Vân cảm nhận được sự khác thường của mọi người: “Sao thế? Các vị có ý kiến gì sao?”
“Không có!”
“Không có! Nên như vậy.”
“Cần phải mang đến Kiếm Mộ, gắng hết sức nuôi dưỡng, ta mong chờ đứa bé này trưởng thành.”
Diệp Thương Vân khẽ gật đầu, vô cùng hài lòng nói: “Trận chiến đại thế, đứa bé này ra đời chắc chắn sẽ dẫn dắt Diệp gia nghiền nát cả thời đại.”
“Không! Nó cũng có thể nghiền nát thời đại đã qua.”
“Vẫn là gia gia hiểu ta, nhưng náo loạn như vậy làm ta thấy áp lực rất lớn.” Diệp Trường Sinh chớp mắt rồi nói tiếp: “Có điều lão đầu cũng nói thật, ba ngàn thế giới, chư thiên vạn giới, ta, Diệp Trường Sinh đến rồi.”
“Tinh! Nhắc nhở chủ nhân, vùng đất đánh dấu đã đổi mới, Kiếm Mộ quẹt thẻ thành công, nhận được phần thưởng hệ thống một lần.”
Kiếm Mộ ư?
Lần đầu tiên mở được Kiếm Thể hỗn độn, lần thứ hai sẽ là phần thưởng gì? Tuy có thời gian ba năm, nhưng Diệp Trường Sinh đã bắt đầu có chút mong chờ rồi.
Lúc này.
Giọng nói của An Mộng Quân từ trong lâu các truyền ra: “Cha! Đứa bé vừa ra đời, xin cha hãy đặt tên cho đứa bé này.”
Diệp Thương Vân suy nghĩ giây lát rồi chậm rãi nói: “Chiến Thiên đã mất, Diệp gia chúng ta đã qua một thời đại rồi, đặt tên cho đứa bé này là Trường Sinh, để nó chở che cho Diệp gia chúng ta.”
Không ngờ kiếp này ta cũng gọi là Diệp Trường Sinh, thật tốt.
Diệp Trường Sinh đến rồi, người phàm trần hãy run rẩy đi.
…
Cũng vào lúc này.
Hoang Cổ Thần Quốc.
Hoàng Cung.
Một bà lão mặc đồ đen xuất hiện bên ngoài ngự thư phòng, hơi khom mình, một tên nội thị nói: “Bẩm bệ hạ! Hắc thần ý đến rồi.”
“Vào đi!” Giọng nói hùng hồn trừ trong điện truyền ra.
Hắc Vô Diệm đẩy cửa điện ra, bước vào trong đại điện, cúi lạy và nói: “Bệ hạ! Con của Hương Phi ra đời rồi, là một công chúa.”
Tiêu An Bình thay đổi sắc mặt, không giấu nỗi sự thất vọng: “Đứa bé này là Kiếm Thể gì? Vừa rồi trẫm cảm nhận được cung điện Hương Phi truyền đến kiếm ý mạnh mẽ.”
Hắc Vô Diệm nói: “Hồi bẩm bệ hạ! Tiểu công chúa là Vô Cấu Kiếm Thể, cho dù ở Kiếm Châu Diệp gia, Kiếm Thể như vậy chắc chắn nằm trong top ba.”
Nói đến đây, bà ta ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Vô Cấu Kiếm Thể, ngàn năm khó gặp, tiểu công chúa phúc ân nồng hậu, lại có bệ hạ che chở, tương lai tiền đồ vô lượng.”
Tiêu An Bình mắt hổ hơi co lai, sự thất vọng trên khuôn mặt tan biến: “Vô Cấu Kiếm Thể, xếp hạng hơn hẳn Vô Lượng Kiếm Thể. Tốt! Tốt! Tốt! Thần Quốc cuối cùng đã sinh ra một kiếm đạo yêu nghiệt.”
“Hắc Vô Diệm! Trong ba năm tiếp theo, ngươi sẽ ở trong cung điện Hương Phi để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Cửu công chúa, nhân tiện cũng truyền thụ cho công chúa tu luyện công pháp, ba năm sau sẽ gửi Cửu công chúa đến Diệp gia bái sư.”
Hắc Vô Diệm vội nói: “Bệ hạ! Cửu công chúa để ở trong cung, bà bà này vẫn có thể nuôi dưỡng thành kiếm đạo đến cường giả, tại sao phải mang đến Diệp gia?”
Tiêu An Bình nói: “Luận kiếm đạo, không ai có thể vượt qua Diệp gia, y thuật của ngươi tuyệt thế vô song, nhưng kiếm đạo còn hơi kém một chút.”
“Ngoài ra, đêm nay Kiếm Châu dị tượng, Diệp gia lại có thần thể giáng xuống, ba năm sau Diệp gia Kiếm trủng bắt đầu, đây chắc chắn là thời cơ tốt nhất của Phượng Minh Cửu Thiên đối với Tiểu Cửu. Đương nhiên rồi, đến Diệp gia ngoài việc để Tiểu Cửu bái sư, Tiểu Cửu phải thay Thần Quốc giết đứa bé này.”
Hắc Vô Diệm gật đầu: “Bệ hạ suy trước tính sau, bà già này biết phải làm gì rồi.”
Tiêu An Bình lại nói: “Tất cả mọi tài nguyên trong cung đều hướng về Tiểu Cửu. Trong ba năm, trẫm muốn nhìn thấy nó trưởng thành đến Linh Giả Cảnh.”
Linh Giả Cảnh ba tuổi ư?
Sắc mặt Hắc Vô Diệm có chút không tự nhiên: “Thuộc hạ sẽ gắng hết sức.”
Tiêu An Bình trầm giọng nói: “Không phải là gắng hết sức, mà là chắc chắn phải đạt đến Linh Giả Cảnh.”
…
Thời gian ba năm chỉ trong chớp mắt.
Trên Kiếm Cung.
Một đứa bé trắng nõn ngồi trên lâu các, khoác lên mình áo dài trắng, tóc mai hai bên màu đen tung bay, trông như tiên đồng hạ phàm.
Người này chính là Diệp Trường Sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook