Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ
-
Chương 83: Đụng người, làm người bị thương
"Hô! Rốt cục ra được rồi!"
Rời khỏi nhà, Tô Viện Viện chui trong thùng ra.
Nữ thần Tô Viện Viện, nhảy cẫng hoan hô!
Như chim ra khỏi lồng, tâm tình rất tốt.
"Anh thật lợi hại! Biện pháp này thế mà lừa được bảo tiêu của cha tôi thật, đưa tôi ra ngoài!"
Tô Viện Viện kéo Diệp Huyền tay lại, vui vẻ không thôi.
Diệp Huyền nhìn ra, rời nhà trốn đi, cô ây rất hưng phấn.
Diệp Huyền nhún nhún vai.
Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Làm một người đàn ông, bảo vệ người con gái bên mình, không phải là ý nghĩa phấn đấu sao?
"Bây giờ đi đâu?"
"Hôm nay tôi không đi làm."
Tô Viện Viện suy nghĩ một chút nói: "Dù sao đã xế chiều. Nếu không mang tôi đi Di Hoà viên giải sầu một chút đi?"
"Mua quần áo thay đã..." Diệp Huyền cầm quần áo thắt lên lưng Tô Viện Viện.
"Đi!"
Diệp Huyền cũng không có việc gì, đi cửa hàng mua một bộ quần áo mặc vào, sau đó hai người đi dạo Di Hoà viên.
Di Hoà viên, là Hoàng gia lâm viên, từ Càn Long đến Từ Hi đều thích nơi này vô cùng, cảnh sắc đương nhiên vô cùng đẹp. Đặc biệt là Thập Thất Khổng kiều, có thể xưng là danh thắng mỹ lệ, nổi tiếng hơn cả Phong kiều Tô Châu.
"Có phải em thấy hơi khát nước không? Tôi mua nước cho em nhé."
Trên Thập Thất Khổng kiều, Diệp Huyền nhìn thấy Tô Viện Viện khát nước, mà cách đó không xa vừa vặn có một cây mua nước.
"Ừ..."
Diệp Huyền chạy gấp tới.
Tô Viện Viện đứng chờ trên Thập Thất Khổng kiều.
Đột nhiên ——!
"Ui da!"
Lúc Tô Viện Viện đang nhìn cảnh đẹp đột nhiên lui về sau, không cẩn thận đụng vào một người đàn ông trung niên.
Bộp~
Túi tiền của người đàn ông trung niên bị đánh rơi.
Người này giận tím mặt.
"Mắt để dưới đít à? Hở?"
"Thật xin lỗi."
Tô Viện Viện vội ngồi xuống, nhặt ví tiền của hắn lên, còn phủi sạch sẽ, nói xin lỗi lần nữa: "Thật xin lỗi. Vừa rồi tôi không có chú ý."
"Thật xin lỗi? Xin lỗi thì có tác dụng đ gì?"
Người kia lại không buông tha, tiến lên đẩy Tô Viện Viện.
"A...!"
Tô Viện Viện không ngờ người này không nói lý như thế, không để ý một cái là bị đẩy lảo đảo.
Đụng phải một bà cụ sáu bảy mươi tuổi tóc trắng phía sau.
Tô Viện Viện không sao, bởi vì tập múa nên tính cân bằng rất tốt, không ngã sấp xuống, nhưng bà cụ phía sau lại ngã.
"Ôi~"
Bà cụ kia lại ngã sấp xuống.
Chung quanh có không ít người du lịch, nhìn thấy một đại nam nhân, xô đẩy một cô gái trước mặt mọi người, còn đem đẩy ngã bà cụ nên đều nhao nhao xúm lại đi lên.
Mặc dù tạm thời không ai ra mặt, nhưng ánh mắt mọi người nhìn người này, đều có chút bất thiện.
"Ai thế? Đây là?"
"Làm gì vậy? Đàn ông đàn ang bắt nạt một cô gái?"
"Nghe nói là vì đánh rơi túi tiền."
"Vừa rồi hắn rõ ràng đang cúi đầu nhìn điện thoại! Đụng vào nhau thì là lỗi do hắn mà?"
Người kia chỉ vào Tô Viện Viện, nước bọt bay loạn: "Cô có biết không? Cái ví này của tôi rất đắt! Là ví nam Hermes bản số lượng có hạn! Tôi mất 5000 tệ, mới mua được!"
Người đàn ông lớn tiếng quát Tô Viện Viện.
Lúc này, Diệp Huyền trở về.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệp Huyền kéo Tô Viện Viện ra phía sau mình, sau đó đỡ bà cụ dậy.
"Bà ơi, không sao chứ?" Diệp Huyền quan tâm nói.
"Không có việc gì không có việc gì, quẹt tay bị thương chút chút thôi, cám ơn chàng trai trẻ." Bà cụ cười tủm tỉm, thân thể của bà khá khỏe mạnh, vậy mà không bị thương, cũng không giống những bà cụ độc ác giả bị đụng lừa người.
Diệp Huyền nhìn xuống tay bà, có một vết cắt nhỏ, có lẽ bị vật gì cọ vào…
"Bà ơi, cháu là y tá, để cháu xem giúp bà." Tô Viện Viện nói.
Mà lúc này, nam nhân kia vẫn chưa buông tha: "Cô gái này làm rơi ví Hermes tôi vừa mua."
"Đừng có gấp." Diệp Huyền lại khoát khoát tay: "Túi của ông, bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường cho ông."
"5000!"
Nam nhân mặt mũi dữ tợn, cười nói.
Hắn cảm thấy, tên tiểu bạch kiểm Diệp Huyền này, chắc chắn là bị khí thế của hắn dọa rồi, muốn của đi thay người.
Hê hê, lần này, kiếm lời!
Diệp Huyền cũng không nói nhảm, trực tiếp móc ra 5000 đồng tiền mặt từ trong ví tiền, ném cho người đàn ông kia.
Tô Viện Viện kinh ngạc, không ngờ Diệp Huyền cho anh ta 5000 thật?
"Thế này còn tạm được!"
Người đàn ông kia nhận 5000, đếm qua, cười khẩy định bỏ đi.
"Dừng lại!"
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
"Thế nào?"
Người đàn ông cười lạnh quay đầu.
"Hiện tại, chuyện túi của ông, giải quyết xong chưa?"
"Giải quyết xong."
Người đàn ông cười hì hì nói.
"Giờ tính tiếp, chuyện ông đẩy bạn gái của tôi, còn có chuyện của bà cụ nữa!"
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
"Cậu muốn làm sao?"
Người đàn ông vẻ mặt vô lại, cười lạnh.
Hắn tự nhận là, với thực lực địa vị của mình, thanh niên này, làm gì được mình?
Sở dĩ hắn dám ngang như vậy, bởi vì hắn tự cho là thân phận địa vị của mình, cao hơn người thanh niên này nhiều lắm.
Song phương hoàn toàn không đẳng cấp.
Rõ ràng, chính là bắt nạt người.
Cậu làm gì được tôi nào?!
Rời khỏi nhà, Tô Viện Viện chui trong thùng ra.
Nữ thần Tô Viện Viện, nhảy cẫng hoan hô!
Như chim ra khỏi lồng, tâm tình rất tốt.
"Anh thật lợi hại! Biện pháp này thế mà lừa được bảo tiêu của cha tôi thật, đưa tôi ra ngoài!"
Tô Viện Viện kéo Diệp Huyền tay lại, vui vẻ không thôi.
Diệp Huyền nhìn ra, rời nhà trốn đi, cô ây rất hưng phấn.
Diệp Huyền nhún nhún vai.
Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Làm một người đàn ông, bảo vệ người con gái bên mình, không phải là ý nghĩa phấn đấu sao?
"Bây giờ đi đâu?"
"Hôm nay tôi không đi làm."
Tô Viện Viện suy nghĩ một chút nói: "Dù sao đã xế chiều. Nếu không mang tôi đi Di Hoà viên giải sầu một chút đi?"
"Mua quần áo thay đã..." Diệp Huyền cầm quần áo thắt lên lưng Tô Viện Viện.
"Đi!"
Diệp Huyền cũng không có việc gì, đi cửa hàng mua một bộ quần áo mặc vào, sau đó hai người đi dạo Di Hoà viên.
Di Hoà viên, là Hoàng gia lâm viên, từ Càn Long đến Từ Hi đều thích nơi này vô cùng, cảnh sắc đương nhiên vô cùng đẹp. Đặc biệt là Thập Thất Khổng kiều, có thể xưng là danh thắng mỹ lệ, nổi tiếng hơn cả Phong kiều Tô Châu.
"Có phải em thấy hơi khát nước không? Tôi mua nước cho em nhé."
Trên Thập Thất Khổng kiều, Diệp Huyền nhìn thấy Tô Viện Viện khát nước, mà cách đó không xa vừa vặn có một cây mua nước.
"Ừ..."
Diệp Huyền chạy gấp tới.
Tô Viện Viện đứng chờ trên Thập Thất Khổng kiều.
Đột nhiên ——!
"Ui da!"
Lúc Tô Viện Viện đang nhìn cảnh đẹp đột nhiên lui về sau, không cẩn thận đụng vào một người đàn ông trung niên.
Bộp~
Túi tiền của người đàn ông trung niên bị đánh rơi.
Người này giận tím mặt.
"Mắt để dưới đít à? Hở?"
"Thật xin lỗi."
Tô Viện Viện vội ngồi xuống, nhặt ví tiền của hắn lên, còn phủi sạch sẽ, nói xin lỗi lần nữa: "Thật xin lỗi. Vừa rồi tôi không có chú ý."
"Thật xin lỗi? Xin lỗi thì có tác dụng đ gì?"
Người kia lại không buông tha, tiến lên đẩy Tô Viện Viện.
"A...!"
Tô Viện Viện không ngờ người này không nói lý như thế, không để ý một cái là bị đẩy lảo đảo.
Đụng phải một bà cụ sáu bảy mươi tuổi tóc trắng phía sau.
Tô Viện Viện không sao, bởi vì tập múa nên tính cân bằng rất tốt, không ngã sấp xuống, nhưng bà cụ phía sau lại ngã.
"Ôi~"
Bà cụ kia lại ngã sấp xuống.
Chung quanh có không ít người du lịch, nhìn thấy một đại nam nhân, xô đẩy một cô gái trước mặt mọi người, còn đem đẩy ngã bà cụ nên đều nhao nhao xúm lại đi lên.
Mặc dù tạm thời không ai ra mặt, nhưng ánh mắt mọi người nhìn người này, đều có chút bất thiện.
"Ai thế? Đây là?"
"Làm gì vậy? Đàn ông đàn ang bắt nạt một cô gái?"
"Nghe nói là vì đánh rơi túi tiền."
"Vừa rồi hắn rõ ràng đang cúi đầu nhìn điện thoại! Đụng vào nhau thì là lỗi do hắn mà?"
Người kia chỉ vào Tô Viện Viện, nước bọt bay loạn: "Cô có biết không? Cái ví này của tôi rất đắt! Là ví nam Hermes bản số lượng có hạn! Tôi mất 5000 tệ, mới mua được!"
Người đàn ông lớn tiếng quát Tô Viện Viện.
Lúc này, Diệp Huyền trở về.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệp Huyền kéo Tô Viện Viện ra phía sau mình, sau đó đỡ bà cụ dậy.
"Bà ơi, không sao chứ?" Diệp Huyền quan tâm nói.
"Không có việc gì không có việc gì, quẹt tay bị thương chút chút thôi, cám ơn chàng trai trẻ." Bà cụ cười tủm tỉm, thân thể của bà khá khỏe mạnh, vậy mà không bị thương, cũng không giống những bà cụ độc ác giả bị đụng lừa người.
Diệp Huyền nhìn xuống tay bà, có một vết cắt nhỏ, có lẽ bị vật gì cọ vào…
"Bà ơi, cháu là y tá, để cháu xem giúp bà." Tô Viện Viện nói.
Mà lúc này, nam nhân kia vẫn chưa buông tha: "Cô gái này làm rơi ví Hermes tôi vừa mua."
"Đừng có gấp." Diệp Huyền lại khoát khoát tay: "Túi của ông, bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường cho ông."
"5000!"
Nam nhân mặt mũi dữ tợn, cười nói.
Hắn cảm thấy, tên tiểu bạch kiểm Diệp Huyền này, chắc chắn là bị khí thế của hắn dọa rồi, muốn của đi thay người.
Hê hê, lần này, kiếm lời!
Diệp Huyền cũng không nói nhảm, trực tiếp móc ra 5000 đồng tiền mặt từ trong ví tiền, ném cho người đàn ông kia.
Tô Viện Viện kinh ngạc, không ngờ Diệp Huyền cho anh ta 5000 thật?
"Thế này còn tạm được!"
Người đàn ông kia nhận 5000, đếm qua, cười khẩy định bỏ đi.
"Dừng lại!"
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
"Thế nào?"
Người đàn ông cười lạnh quay đầu.
"Hiện tại, chuyện túi của ông, giải quyết xong chưa?"
"Giải quyết xong."
Người đàn ông cười hì hì nói.
"Giờ tính tiếp, chuyện ông đẩy bạn gái của tôi, còn có chuyện của bà cụ nữa!"
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
"Cậu muốn làm sao?"
Người đàn ông vẻ mặt vô lại, cười lạnh.
Hắn tự nhận là, với thực lực địa vị của mình, thanh niên này, làm gì được mình?
Sở dĩ hắn dám ngang như vậy, bởi vì hắn tự cho là thân phận địa vị của mình, cao hơn người thanh niên này nhiều lắm.
Song phương hoàn toàn không đẳng cấp.
Rõ ràng, chính là bắt nạt người.
Cậu làm gì được tôi nào?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook