Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ
-
Chương 78: Trước ngạo mạn sau cung kính, Diệp Huyền có quyền lực có bối cảnh!
Phong Ấn thần sắc lạnh lùng nhìn chủ nhà hàng, nhẹ gật đầu.
Cấp độ như chủ nhà hàng, đối với dạng đại lão như hắn, chỉ gật đầu là đủ.
Giang Hải Nhai thậm chí gật đầu còn không làm, mặt lạnh như tiền.
Chủ nhà hàng, căn bản ngay cả tư cách để hắn gật đầu cũng không có!
Lão bản mừng rỡ trong lòng.
Hai đại lão này, bình thường căn bản không đến!
Nịnh bợ, đây chính là thời điểm!
Hắn nói với Diệp Huyền: "Cậu và ông già này, cả đứa trẻ nữa, lập tức cút cho tôi!"
Sau đó cười không ngừng với Phong Ấn, xoa xoa tay nói: "Phong lão bản, ngài đến tiệm của tôi, thật là vinh hạnh cho tiệm của tôi quá." Những khách hàng vây xem nghe xong, càng thở dài.
"Xong xong, lần này không có kịch xem rồi!"
"Vị tiểu ca này, quên đi thôi, cậu không đấu lại."
"Trứng chọi đá!"
Lúc này ánh mắt Phong Ấn cùng Giang Hải Nhai, lại không hẹn mà cùng rơi lên người Diệp Huyền!
Cùng nhau sửng sốt một chút.
Phong Ấn đột nhiên bỏ qua sự nhiệt tình chủ nhà hàng, đi nhanh, ba chân bốn cẳng, chạy vội xuống lầu nắm chắc tay Diệp Hiên!
"Diệp tiên sinh! Sao anh lại ở chỗ này?"
Phong Ấn nhiệt tình nắm chắc tay Diệp Huyền, dùng sức lay động, thân mật vô cùng.
Gương mặt tươi cười của chủ nhà hàng dần dần cứng lại...
Toàn trường, hoàn toàn yên tĩnh!
Mà Giang Hải Nhai, cũng bước nhanh xuống!
"Diệp tiên sinh, lần thứ nhất gặp mặt, tôi là Giang Hải Nhai, chủ tịch tập đoàn chữa bệnh Hòa Thuận! Ha ha ha! Đúng là hữu duyên! Không ngờ nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến! Tôi cùng Phong lão ca vừa mới nhắc đến anh, kết quả lại tình cờ gặp ở đây! Ha ha ha! Chúng ta có duyên thật!"
Giang Hải Nhai nắm chắc một cái tay khác của Diệp Huyền, dùng sức lay động.
Toàn trường, hoàn toàn tĩnh mịch.
Các nhân viên phục vụ vừa rồi phách lối cùng Diệp Huyền, đều đơ mặt ra...
Cái này...
Đồ đần cũng nhìn ra được, hai vị đại lão chủ nhà hàng liều mạng nịnh bợ, bây giờ đều đang liều mạng lôi kéo làm quen cùng Diệp Huyền!
Địa vị của Diệp Huyền... chắc cao lắm nhỉ?
Nghĩ mà sợ!
Hai cánh tay Diệp Huyền đều bị hai cái đại lão chiếm, liều mạng nắm chặt, trên mặt lại thản nhiên cười nói: "Phong tiên sinh, anh vừa lúc ở đây, giúp tôi xem một chút, việc này ai đúng ai sai!"
Diệp Huyền chỉ vào ông chú nhặt đồng nát: "Chú ấy chỉ muốn làm một bàn đồ ăn cho sinh nhật con gái, kết quả nhà hàng kỳ thị không cho phép vào cửa, sau đó còn làm cô bé bị thương..."
Diệp Huyền chỉ chỗ sưng trên trán cô bé.
Diệp Huyền hơi nhếch khóe môi lên: "Ông ta còn nói, quen Robin của Quyền Cảnh luật sở chúng ta, có thể muốn làm gì thì làm, bảo tôi thích thì kiện..."
Lão bản tay khẽ run rẩy, giật mình nhìn Diệp Huyền.
Hắn vừa mới nói cái gì?
“Quyền cảnh chúng ta?”
Chẳng lẽ người trẻ tuổi kia, lại là người quyền cảnh? Hơn nữa nhìn thái độ của Phong Ấn đại lão đối với người trẻ tuổi kia, chỉ sợ là đại cổ đông!
"Còn có việc này?" Phong Ấn cau mày, nhìn sang chủ nhà hàng.
"Tôi... Tôi không có! Tôi không phải..." Lúc này chủ nhà hàng đã run lẩy bẩy, không có chút dáng vẻ nào ngạo khí trước đó.
"Hải lão bản!" Thanh âm Phong Ấn lãnh khốc như gió rét trời đông: " Quyền Cảnh luật sở chúng tôi, tuyệt đối sẽ không nối giáo cho giặc, thay loại người như ông phạm pháp vi quy, vi phạm đạo đức kiện cáo! Tôi nghĩ Robin cũng tuyệt đối không có loại bạn như ông."
Hắn trực tiếp nhắn tin cho Robin.
Một lát, Robin gọi tới di động Hải lão bản.
Hải lão bản run rẩy nhận.
Thanh âm Robin lạnh lùng, vang lên trong điện thoại: "Hải lão bản, từ hiện tại, giờ phút này, trở đi! Tôi không còn là bạn của ông nữa! Tôi cũng không sẽ đi thưa kiện thay ông! Ngược lại, làm một luật sư có tiếng, tôi rất tình nguyện miễn phí đại diện cho ông chú kia, khởi tố ông trước pháp viện! Bởi vì ông kỳ thị người tiêu dùng! Còn gây tổn thương người khác, hơn nữa còn là trẻ vị thành niên, nếu như làm vậy thật, tôi có thể khiến ông cùng nhân viên phục vụ ngồi xổm trong tù hơn mười ngày, nhà hàng ngừng kinh doanh chỉnh đốn..."
"Cái gì? Luật… luật… luật sư Robin...! Đừng mà!"
Lão bản bị dọa…
Đương nhiên ông ta không cảm thấy Robin đang đe dọa.
Luật sư, đây chính là nghề "Người sống nói chết, người chết nói sống", quỷ mới biết ông ta vừa mới xúc phạm luật gì.
Năng lực của Robin trên tòa, ai cũng không dám chất vấn.
Bất bại kim thân, không phải nói chơi!
Người chung quanh, đều nghe được cuộc điện thoại này, nhao nhao cười trên nỗi đau của người khác!
"Thế là vui rồi!"
"Kể chuyện cười: Tôi biết Robin, ha ha ha!"
"Có tiền, đúng là có thể muốn làm gì thì làm! Chỉ tiếc không phải ông!"
"Tiểu ca này, rốt cuộc là ai? Từ đầu tới đuôi, hắn căn bản không nói chuyện, Phong Ấn đại lão cùng Robin, đều đứng về phía hắn, trở mặt với chủ nhà hàng!"
"Aiz, trước đó tôi cảm thấy là tiểu ca này không biết tự lượng sức mình ra mặt, bây giờ mới biết, kỳ thật không biết tự lượng sức mình chính là chủ nhà hàng!"
"Tôi chỉ có thể nói, vị tiểu ca này, thâm bất khả trắc! Thâm bất khả trắc!"
Phong Ấn nhìn sang Diệp Huyền, cười cười nói: "Diệp Huyền, vậy anh xem việc này xử lý như thế, được không?"
Chủ nhà hàng vẻ mặt cầu xin, trong lòng muốn chết cũng có.
"Diệp tiên sinh! Diệp tiên sinh! Đừng mà, van cầu cậu đừng để Robin khởi tố tôi! Nhà hàng này kinh doanh cũng không dễ dàng, nếu quả như bị pháp viện phán quyết phạm pháp thật, chỉ sợ không thể làm ăn gì nữa."
Chủ nhà hàng khổ sở nói: "Trước đó là tôi có mắt không biết Thái Sơn, đắc tội đại lão ngài. Tôi nhận sai, tôi nhận sai còn không được sao?"
Cấp độ như chủ nhà hàng, đối với dạng đại lão như hắn, chỉ gật đầu là đủ.
Giang Hải Nhai thậm chí gật đầu còn không làm, mặt lạnh như tiền.
Chủ nhà hàng, căn bản ngay cả tư cách để hắn gật đầu cũng không có!
Lão bản mừng rỡ trong lòng.
Hai đại lão này, bình thường căn bản không đến!
Nịnh bợ, đây chính là thời điểm!
Hắn nói với Diệp Huyền: "Cậu và ông già này, cả đứa trẻ nữa, lập tức cút cho tôi!"
Sau đó cười không ngừng với Phong Ấn, xoa xoa tay nói: "Phong lão bản, ngài đến tiệm của tôi, thật là vinh hạnh cho tiệm của tôi quá." Những khách hàng vây xem nghe xong, càng thở dài.
"Xong xong, lần này không có kịch xem rồi!"
"Vị tiểu ca này, quên đi thôi, cậu không đấu lại."
"Trứng chọi đá!"
Lúc này ánh mắt Phong Ấn cùng Giang Hải Nhai, lại không hẹn mà cùng rơi lên người Diệp Huyền!
Cùng nhau sửng sốt một chút.
Phong Ấn đột nhiên bỏ qua sự nhiệt tình chủ nhà hàng, đi nhanh, ba chân bốn cẳng, chạy vội xuống lầu nắm chắc tay Diệp Hiên!
"Diệp tiên sinh! Sao anh lại ở chỗ này?"
Phong Ấn nhiệt tình nắm chắc tay Diệp Huyền, dùng sức lay động, thân mật vô cùng.
Gương mặt tươi cười của chủ nhà hàng dần dần cứng lại...
Toàn trường, hoàn toàn yên tĩnh!
Mà Giang Hải Nhai, cũng bước nhanh xuống!
"Diệp tiên sinh, lần thứ nhất gặp mặt, tôi là Giang Hải Nhai, chủ tịch tập đoàn chữa bệnh Hòa Thuận! Ha ha ha! Đúng là hữu duyên! Không ngờ nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến! Tôi cùng Phong lão ca vừa mới nhắc đến anh, kết quả lại tình cờ gặp ở đây! Ha ha ha! Chúng ta có duyên thật!"
Giang Hải Nhai nắm chắc một cái tay khác của Diệp Huyền, dùng sức lay động.
Toàn trường, hoàn toàn tĩnh mịch.
Các nhân viên phục vụ vừa rồi phách lối cùng Diệp Huyền, đều đơ mặt ra...
Cái này...
Đồ đần cũng nhìn ra được, hai vị đại lão chủ nhà hàng liều mạng nịnh bợ, bây giờ đều đang liều mạng lôi kéo làm quen cùng Diệp Huyền!
Địa vị của Diệp Huyền... chắc cao lắm nhỉ?
Nghĩ mà sợ!
Hai cánh tay Diệp Huyền đều bị hai cái đại lão chiếm, liều mạng nắm chặt, trên mặt lại thản nhiên cười nói: "Phong tiên sinh, anh vừa lúc ở đây, giúp tôi xem một chút, việc này ai đúng ai sai!"
Diệp Huyền chỉ vào ông chú nhặt đồng nát: "Chú ấy chỉ muốn làm một bàn đồ ăn cho sinh nhật con gái, kết quả nhà hàng kỳ thị không cho phép vào cửa, sau đó còn làm cô bé bị thương..."
Diệp Huyền chỉ chỗ sưng trên trán cô bé.
Diệp Huyền hơi nhếch khóe môi lên: "Ông ta còn nói, quen Robin của Quyền Cảnh luật sở chúng ta, có thể muốn làm gì thì làm, bảo tôi thích thì kiện..."
Lão bản tay khẽ run rẩy, giật mình nhìn Diệp Huyền.
Hắn vừa mới nói cái gì?
“Quyền cảnh chúng ta?”
Chẳng lẽ người trẻ tuổi kia, lại là người quyền cảnh? Hơn nữa nhìn thái độ của Phong Ấn đại lão đối với người trẻ tuổi kia, chỉ sợ là đại cổ đông!
"Còn có việc này?" Phong Ấn cau mày, nhìn sang chủ nhà hàng.
"Tôi... Tôi không có! Tôi không phải..." Lúc này chủ nhà hàng đã run lẩy bẩy, không có chút dáng vẻ nào ngạo khí trước đó.
"Hải lão bản!" Thanh âm Phong Ấn lãnh khốc như gió rét trời đông: " Quyền Cảnh luật sở chúng tôi, tuyệt đối sẽ không nối giáo cho giặc, thay loại người như ông phạm pháp vi quy, vi phạm đạo đức kiện cáo! Tôi nghĩ Robin cũng tuyệt đối không có loại bạn như ông."
Hắn trực tiếp nhắn tin cho Robin.
Một lát, Robin gọi tới di động Hải lão bản.
Hải lão bản run rẩy nhận.
Thanh âm Robin lạnh lùng, vang lên trong điện thoại: "Hải lão bản, từ hiện tại, giờ phút này, trở đi! Tôi không còn là bạn của ông nữa! Tôi cũng không sẽ đi thưa kiện thay ông! Ngược lại, làm một luật sư có tiếng, tôi rất tình nguyện miễn phí đại diện cho ông chú kia, khởi tố ông trước pháp viện! Bởi vì ông kỳ thị người tiêu dùng! Còn gây tổn thương người khác, hơn nữa còn là trẻ vị thành niên, nếu như làm vậy thật, tôi có thể khiến ông cùng nhân viên phục vụ ngồi xổm trong tù hơn mười ngày, nhà hàng ngừng kinh doanh chỉnh đốn..."
"Cái gì? Luật… luật… luật sư Robin...! Đừng mà!"
Lão bản bị dọa…
Đương nhiên ông ta không cảm thấy Robin đang đe dọa.
Luật sư, đây chính là nghề "Người sống nói chết, người chết nói sống", quỷ mới biết ông ta vừa mới xúc phạm luật gì.
Năng lực của Robin trên tòa, ai cũng không dám chất vấn.
Bất bại kim thân, không phải nói chơi!
Người chung quanh, đều nghe được cuộc điện thoại này, nhao nhao cười trên nỗi đau của người khác!
"Thế là vui rồi!"
"Kể chuyện cười: Tôi biết Robin, ha ha ha!"
"Có tiền, đúng là có thể muốn làm gì thì làm! Chỉ tiếc không phải ông!"
"Tiểu ca này, rốt cuộc là ai? Từ đầu tới đuôi, hắn căn bản không nói chuyện, Phong Ấn đại lão cùng Robin, đều đứng về phía hắn, trở mặt với chủ nhà hàng!"
"Aiz, trước đó tôi cảm thấy là tiểu ca này không biết tự lượng sức mình ra mặt, bây giờ mới biết, kỳ thật không biết tự lượng sức mình chính là chủ nhà hàng!"
"Tôi chỉ có thể nói, vị tiểu ca này, thâm bất khả trắc! Thâm bất khả trắc!"
Phong Ấn nhìn sang Diệp Huyền, cười cười nói: "Diệp Huyền, vậy anh xem việc này xử lý như thế, được không?"
Chủ nhà hàng vẻ mặt cầu xin, trong lòng muốn chết cũng có.
"Diệp tiên sinh! Diệp tiên sinh! Đừng mà, van cầu cậu đừng để Robin khởi tố tôi! Nhà hàng này kinh doanh cũng không dễ dàng, nếu quả như bị pháp viện phán quyết phạm pháp thật, chỉ sợ không thể làm ăn gì nữa."
Chủ nhà hàng khổ sở nói: "Trước đó là tôi có mắt không biết Thái Sơn, đắc tội đại lão ngài. Tôi nhận sai, tôi nhận sai còn không được sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook