Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 47: Mưu Đồ Của Tề Thương

Không phải là Bát Vân điện không có người ở, mà là người ta lười gặp hắn.

Đừng thấy Đoan Mộc gia ở Thanh Lan phủ làm mưa làm gió, lên đến Phi Vân châu bọn họ chẳng là cái gì cả.

Mãi cho đến ngày thứ năm, sau khi hối lộ một vị trưởng lão một số lượng lớn linh thạch, Đoan Mộc Triết mới có được một cơ hội để gặp mặt thiếu chủ Tề Thương của Bát Vân điện.

Thiếu chủ của Bát Vân điện, cũng không hề cùng một cấp bậc với Thái Tử của một nước.

Mặc dù cha của Tề Thương là điện chủ, nhưng mà tương lai hắn có thể trở thành điện chủ tiếp theo hay không, còn phải xem thực lực hắn có đủ sức hay không.

Địa vị của hắn, thực ra cũng không khác biệt lắm với đệ tử chân truyền.

Luận về cảnh giới, hắn hiện tại là Linh Đài bát trọng.

Đặt ở Bát Vân điện không được xem là có gì nổi bật, nhưng Đoan Mộc Triết vô cùng coi trọng lần gặp mặt này.

Chỉ cần có thể mời được vị này, thì mối nguy hiểm của Phi Tiên môn sẽ được giải quyết dễ dàng.

Đến lúc đó Tề Thương giải quyết không được, chẳng phải điện chủ là phụ thân của hắn cũng phải xuất núi thôi sao?

"Thiếu chủ, người phải làm chủ cho Đoan Mộc gia của bọn ta, Phi Tiên môn đó quả thực là quá ngang ngược đáng hận….."

Vừa bước lên, hắn đã gào khóc lớn tiếng nói.

Nhưng Tề Thương hoàn toàn không trúng kế của hắn.

"Có chuyện gì thì mau nói, còn dài dòng nữa ta đập chết ngươi!"

Đoan Mộc Triết có chút không dám tin vào tai mình, đường đường là thiếu chủ của Bát Vân điện, vậy mà lại nói chuyện thô tục như vậy.

Nhưng mà hiệu quả cũng khá tốt.

Hắn lập tức thu lại nước mắt nước mũi, đơn giản tóm tắt lại một lần tất cả các hành động gần đây của Khương Thành cho hắn nghe.

Như là liên tục tiêu diệt 5 phái này, giết chết Đoan Mộc Trì, Đoan Mộc Hoằng này, linh đài thần phẩm này nọ.

Ngoài ra, còn tiết lộ sự tồn tại của Tam Nhãn Hổ.

Đoan Mộc gia không nhìn thấy trận chiến mà Xích Nhật tông bị tiêu diệt, chỉ cho là Tam Nhãn Hổ âm thầm giúp đỡ Khương Thành.

“Ngươi nói hắn có một linh sủng cấp Thiên Mệnh cảnh?"

Vốn dĩ Tề Thương thật sự không để ý đến Phi Tiên môn.

4 phái Cực Nguyệt tông bị tiêu diệt ấy, hắn đều không rõ tình hình.

Cho đến khi Xích Nhật tông cũng bị tiêu diệt, hắn mới nghe người khác nói đến, nhưng cũng không thèm để ý cho lắm.

Diệt thì diệt thôi, giống như người xem chọi gà vậy, cho dù con gà đó có thắng đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng địa vị của chúa tể.

Bây giờ nghe được chi tiết quá trình này, không thể không sợ hãi.

Còn tưởng là Phi Tiên môn điều động cả đại quân, hoá ra chỉ cần một người một thú đã dẹp được rồi?

Khương Thành thì khỏi tính, hắn có lẽ vẫn là Linh Đài cảnh.

Hổ yêu đó cũng không thể coi thường được, Thiên Mệnh cảnh, đã đủ uy hiếp đối với Bát Vân điện rồi.

"Đúng vậy, Hổ yêu đó thật sự rất lợi hại, chân thân của tứ đệ ta đều bị nó đánh giết từ cách xa vạn dặm …."

Tề Thương không kiên nhẫn phất phất tay.

"Được rồi được rồi, ngươi lui xuống đi."

Hả?



Lui xuống?

Nghe xong mấy lời này mà không nói gì?

Có thể nói là ta sẽ ra mặt giúp đỡ các ngươi gì đó chẳng hạn?

Đoan Mộc Triết rất uất ức, nhưng lại không dám hỏi.

Cho đến sau khi hắn rời đi, Tề Thương mới nhìn về chỗ trống phía trước hỏi một câu.

"Lỗ sư thúc, người thấy thế nào?"

Thấy phía trước dần dần hiện ra một lão già gầy gò râu bạc áo xám.

Nếu như Đoan Mộc Triết vẫn còn ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra vị này là một trong những trưởng lão nghị sự của Bát Vân điện, Lỗ Trọng.

Trưởng lão nghị sự cho dù là thực quyền hay địa vị, đều cao hơn trưởng lão nội môn.

Bát Vân điện tổng cộng cũng chỉ 15 vị trưởng lão nghị sự, Lỗ Trọng là một nhân vật có thực quyền.

“Xích Nhật tông toàn quân đều bị tiêu diệt, những việc như thế này cho dù là đích thân điện chủ ra tay, cũng khó có thể làm được."

Điện chủ của Bát Vân điện đương nhiên là cao thủ Thiên Mệnh cảnh, tiêu diệt Xích Nhật tông đối với hắn không khó, khó đó là giết hết không chừa một ai.

"Nói cách khác, con Hổ yêu đó còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của chúng ta?"

"Đúng vậy, việc này cần phải hành xử cẩn trọng!"

Hai người bọn họ đều ngầm hiểu là Tam Nhãn Hổ âm thầm giúp đỡ Khương Thành tiêu diệt Xích Nhật tông.

Bởi vì theo lời Đoan Mộc Triết nói, Khương Thành cũng chỉ lấy ra được linh đài.

Tu sĩ tới Thiên Mệnh cảnh rồi, đặc trưng nổi bật nhất đó là linh đài phân hoá, hình thành thần phủ.

Cho dù linh đài thần phẩm kinh thế hãi thường, vượt qua cả linh đài thánh phẩm của Tề Thương, nhưng nếu đã lấy ra linh đài, vậy chứng tỏ hắn không đến Thiên Mệnh cảnh.

Cho nên Xích Nhật tông chắc chắn không phải là hắn tiêu diệt, cũng không cần thiết phải nhắc đến hắn ta nữa.

Nếu như Khương Thành ở đó, nhất định sẽ tức đến hộc máu.

Lần này rõ ràng là ta làm, liên quan gì đến con hổ lười đó?

Hơn nữa ông đây còn đặc biệt ra ngoài khoe khoang một lượt, một kiếm xuyên qua ngàn dặm dãy núi, vậy thì vất vả là vì cái gì?

Đúng là phong thủy luân phiên chuyển.

Hắn ở trước mặt đệ tử trong tông, không biết xấu hổ mà cướp công lao diệt tứ phái liên tiếp của Tam Nhãn Hổ, bây giờ người khác cũng đổ chiến tích của hắn lên đầu của Tam Nhãn Hổ.

"Chuyện này, tốt nhất nên báo với điện chủ!"

Lỗ Trọng vốn là Thiên Mệnh cảnh nhất trọng, nhưng hắn cảm thấy chuyện lần này có chút nguy hiểm, chỉ sợ bản thân không thể đối phó nổi con Hổ yêu đó.

Nhưng Tề Thương lại xua tay từ chối rồi.

"Không sao, ta tự có cách hay đối phó với Phi Tiên môn."

Hắn có tính toán của riêng mình.

Đệ tử chân truyền của Bát Vân điện có hơn trăm người, người tiếp theo đảm nhiệm chức điện chủ sẽ được chọn ra từ hơn một trăm người này.

Tề Thương hắn thân là con trai của điện chủ đương nhiệm, thiên phú của bản thân cũng thuộc vào hạng nhất, nhưng hắn cũng chỉ có thể xếp thứ ba trong số hơn một trăm người đó.

Mà không phải là thứ nhất.

Muốn nâng cao khả năng thắng, hoặc là kéo bè kéo cánh để nhận được sự ủng hộ của nhiều người hơn, hoặc là trở nên mạnh hơn.



Việc kéo bè kéo cánh này hắn đã và đang làm rồi, vị trưởng lão nghị sự Lỗ Trọng này bây giờ xem như là phe phái của hắn.

Còn để trở nên mạnh hơn, vậy phải dựa vào cơ duyên rồi.

Hắn thấy, Khương Thành đột nhiên nổi dậy, còn nhận được sự giúp đỡ của Hổ yêu, đằng sau nhất định có cơ duyên lớn.

Việc mình muốn làm, đó chính là cướp cơ duyên của hắn về.

Trong mắt hắn, Phi Tiên môn là một nơi chứa đầy kỳ ngộ.

Nếu như báo lên trên, há không phải nhiều thêm mấy đối thủ cạnh tranh hay sao?

Lỗ Trọng nhìn ra dự định của hắn, hiện nhiên là sẽ không phá hỏng.

"Ngươi định làm như thế nào?"

"Rất đơn giản, đánh vào nội bộ của bọn họ trước."

Sâu thẳm trong mắt Tề Thương hiện lên một ánh sáng nhìn xa trông rộng.

"Bây giờ Phi Tiên môn không phải đang chiêu mộ tân đệ tử sao, việc này không thể trách ta được, là tự bọn họ chủ động dâng cơ hội đến."

Lỗ Trọng hơi suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nhịn mà nở nụ cười.

Đây chính là lý do mà hắn lựa chọn ủng hộ Tề Thương trong cuộc đấu chọn điện chủ tiếp nhiệm.

Tên này không chỉ xuất thân cao quý,thiên phú hơn người, đồng thời đầu óc còn rất thông minh.

Đổi lại là những người khác có bối cảnh và thực sự giống như hắn, chỉ sợ là sớm đã hô đánh hô giết, kiêu ngạo vô cùng, không coi ai ra gì rồi.

Cuối cùng hoặc là vì thô lỗ, hoặc là vì phán đoán không rõ đâu là địch đâu là ta, ngu ngốc gây ra phiền phức, bị đối phương giết ngược lại.

Đâu cần thiết phải như vậy?

Bị người như Tề Thương nhằm vào, đó mới là nguy hiểm thực sự.

…….

Vài ngày sau, trải qua một loạt chuẩn bị, cuộc sát hạch chiêu mộ tân đệ tử của Phi Tiên môn đã rầm rộ bắt đầu rồi.

Lần sát hạch này, các tu sĩ trẻ tuổi từ khắp nơi Thanh Lan phủ đến mười mấy vạn người.

Trong đó có một số còn từ các phủ lân cận cũng đến.

Quy mô lớn như vậy, ở Phi Vân Châu cũng chỉ có lúc mà Bát Vân điện chiêu mộ tân đệ tử có thể so sánh được.

Xích Nhật tông đã bị tiêu diệt, Phi Tiên môn như mặt trời ban trưa, uy danh được truyền xa.

Đã che đậy hết sự nổi trội của Đoan Mộc thế gia luôn rồi.

Đó cũng là điều bình thường thôi, Đoan Mộc gia và Xích Nhật tông tranh giành hơn ngàn vạn cũng không ai thắng.

Phi Tiên môn người ta vừa hành động đã biến Xích Nhật tông thành lịch sử.

Ai mạnh ai yếu, không phải là vừa nhìn đã biết sao?

Một tông môn mạnh như vậy, có mấy người không muốn ôm lấy cơ chứ.

Đặc biệt là Phi Tiên môn người ít tài nguyên nhiều, dù là biết rõ lần này bọn họ chỉ thu nhận đệ tử chân truyền, rất nhiều người vẫn đâm đầu ôm lấy ý nghĩ đến thử vận may một lần.

Thành ca bay trên khoảng trống trong đại điện, nhìn xuống biển người ở đằng xa, chỉ cảm thấy hào khí trong lồng ngực bỗng chốc dâng trào, hận là không thể ngâm một bài thơ.

Nhưng kìm nén cả nửa ngày, cũng nén không ra một tác phẩm nào, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Còn ở xa xa phía dưới, đám người Kỷ Linh Hàm, La Viễn và Ấn Tuyết Nhi vì cuộc sát hạch chọn tân đệ tử mà bận đến to cả đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương