Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 44: Khương Chưởng Môn Hào Phóng Ban "bao Lì Xì"

Sau khi hết bận, hắn mới bay lên không trung, lên đường trở về Phi Tiên môn.

Còn một lần hồi sinh, tại sao hắn lại không tiếp tục tấn công Đoan Mộc thế gia?

Vì đến tận bây giờ, hắn vẫn không biết thân phận thực sự của Đoan Mộc thế gia cũng không biết U Tuyền Phong Diễm Kiếm là võ công độc nhất của Đoan Mộc thế gia. Thậm chí, hắn còn không biết chính Đoan Mộc thế gia là người đã công kích hắn hai lần khi nãy.

Cho dù Đoan Mộc Trì có gây hấn với hắn một lần nhưng hắn cũng đã bị giết chết.

Khương Thành nghĩ việc này cũng coi như đã được tính toán xong.

Ít nhất là ở trước mắt, hắn không có hận ý gì lớn đối với Đoan Mộc thế gia.

Đang bay giữa không trung, hắn chợt nhớ đến một việc.

Gần đây, dường như hắn nghe thấy có rất nhiều người nói sau khi diệt môn xong, mình quá mức tham lam, cướp hết tất cả vật tư, thậm chí ngay cả một khối linh thạch cũng không lưu lại cho người khác.

Đến mức độ mà bên ngoài tiếng oán than dậy đất. Việc này ảnh hưởng vô cùng đến danh dự của chính mình.

Là một ông trùm thích làm màu, Thành ca vẫn rất quan tâm đến thái độ đánh giá của mọi người.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn quyết định lấy ra một chút, cứu vớt lại hình tượng của mình.

Vì thế, tìm kiếm một hồi lâu trong nhẫn trữ vật, lấy ra một khối linh thạch hạ phẩm, ném lên quảng trường nay đã trở thành phế tích.

Lại rối rắm một lúc, cuối cùng lại lấy ra hai khối linh thạch trung phẩm.

Đây đã là toàn bộ hàng tồn của hắn, những thứ còn lại toàn bộ đều là linh thạch thượng phẩm, đương nhiên là không thể đem cho rồi.

Tựa hồ cảm thấy trên mặt đất có quá nhiều đá, sẽ dễ bị người khác bỏ qua, hắn lại nhấc ba khối linh thạch lên, trân trọng đặt trên chiếc bàn dài ở trước chính điện của quảng trường.

Như vậy khi những vị tán tu kia đi vào, liếc mắt cũng có thể thấy được.

Đến lúc đó, họ sẽ biết được Khương chưởng môn rất hào phóng, còn cố ý để lại "bao lì xì" cho bọn họ.

Nhập gia tuỳ tục mà, Thành ca là người từng trải, quy tắc này đương nhiên phải hiểu.

Làm xong, hắn mới nhẹ nhàng bay lên, giấu đi thân phận và danh tính của mình.

Bay ra không xa đã nhìn thấy hẻm núi bị một kiếm của mình chém ra ngàn dặm.

Nói thật, hắn coi như là mở ra một con đường, làm cho giao thông của khu vực này trước kia bị dãy núi ngăn trở nay trở nên tiện lợi hơn.

Tuy rằng, ý định ban đầu của hắn không phải vậy.

Nhìn thấy kiệt tác của mình, Thành ca cảm thấy rất có thành tựu.

"Ồ, sao lại cảm thấy ở đây có một cỗ khí tức quen thuộc nhỉ?”

"A Hoàng tới rồi à?”

Hắn vô cùng nhạy cảm với khí tức của mảnh vỡ Thế Giới Chi Tâm. Lúc trước vì để chinh phục A Hoàng, hắn đã chết một lần. Về sau, hệ thống cho hắn khí tức tương tự như của bản nguyên.

Khí tức xem như khá giống nhau, cũng vì nguyên nhân này, A Hoàng mới có thể nhận hắn làm chủ.

Mà hiện tại, hắn lại cảm nhận được loại khí tức tương tự ở đây.

Bấm vào kỹ năng nhìn rõ mọi vật, rất nhanh, ở phía dưới trên con đường vừa được hắn mở ra, xuất hiện một dấu chấm than màu vàng.

"Mảnh vỡ của Thế Giới Chi Tâm…."

"Đúng là nó rồi!”



Khương Thành vui mừng khôn xiết, vật này vô cùng quý giá, nhìn vào sự lợi hại của A Hoàng cũng đủ biết.

Mấu chốt là vật này rất hiếm, muốn tìm hoàn toàn phải dựa vào may mắn.

"Nhất định là do ta hào phóng đưa lì xì, hào phóng như thế nên Thiên Đạo mới ban thưởng cho vật này để bồi thường?”

Ỷ vào việc còn một lần hồi sinh nên hắn nói chuyện căn bản là không sợ bị thiên lôi đánh.

Sau một hồi đào bới, hắn đào ra một mảnh thuỷ tinh thể chỉ lớn bằng ngón tay đang sáng lấp lánh.

Đặt nó ở lòng bàn tay, mảnh nhỏ bay lơ lửng, không chạm được đến trời cũng không chạm xuống mặt đất, quả nhiên là vật thần kỳ.

"Mảnh vỡ này chưa hình thành ý thức tự chủ sao?”

Có được nó mà hoàn toàn không tốn chút công sức nào cả.

"Thôi bỏ đi, mang về cho A Hoàng xem sẽ biết.”

Mãi cho đến khi hắn rời đi được nửa canh giờ, Xích Nhật tông cũng nghênh đón những vị khách mới đến - những tán tu bên ngoài. Không chỉ có bọn họ mà còn có một số người từ khu vực xung quanh biết tin cũng chạy tới.

Lần này, bọn họ thực ra cũng không có bất kỳ hy vọng gì. Dù sao trước đó, sau khi bốn phái kia bị diệt, cũng chẳng ai mò được chỗ tốt nào.

"Theo phong cách của Khương chưởng môn, lần này, chuyến đi của chúng ta chắc chắn lại là một chuyến vô ích.”

"Haizz, thử một lần cũng không mất gì!”

"Ngươi vậy là không biết rồi. Khương Thành kia không biết sử dụng pháp thuật gì, vậy mà ngay cả một khối linh thạch cũng không thoát được bàn tay của hắn, quả thật là thần kỳ mà.”

"Giải tán đi thôi! Về thôi!”

Sau khi tiến vào, tất cả mọi người trừ việc bị chấn động bởi xác chết đầy đất ra còn vô cùng tức giận đến mức âm thầm mắng thô tục khi nhìn thấy chẳng còn gì xót lại ngoài bãi đất trống.

Hận không thể nguyền rủa Khương Thành một trăm lần.

"A, nơi này vẫn còn…."

"Cái gì?”

"Còn có bảo vật dư lại?”

"Ha ha, Khương Thành vậy mà lại bỏ xót? Hắn cũng có ngày này sao?”

"Bảo vật gì?”

"Mặc kệ là bảo vật gì, tất cả đều thuộc về ta.”

"Tránh ra cho lão phu, bảo vật này là của Thiên Mãnh bang chúng ta.”

"Ngươi là ai? Cút ngay!”

"Bỏ bảo vật xuống!”

"Được rồi, được rồi. Các ngươi đừng cãi nhau nữa, người nào muốn thì cầm đi đi.”

Tên tu sĩ phát hiện ra "bảo vật" đầu tiên, khuôn mặt hắn không còn gì để nói, chỉ vào ba viên linh thạch trên bàn.

Không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến lạ.

Nhóm người trước đó ngươi tranh ta đoạt lại thấy xấu hổ vô cùng. Bọn họ lúc đầu còn tưởng tìm được bảo bối gì, ai ngờ lại chỉ là ba viên linh thạch.



Một cái trong số đó lại còn là hạ phẩm….

Bọn họ thiếu chút nữa chỉ vì ba viên linh thạch mà ra tay đánh nhau, tạo ra cảnh tượng máu chảy thành sông.

"Ta đậu móe nhà hắn chứ, đồ vắt cổ chày ra nước!”

"Hắn có ý gì?”

"Cố ý để lại ba viên linh thạch để làm nhục chúng ta sao?”

"Ta không lẽ còn thiếu loại phế phẩm này?”

"Đừng nói lung tung! Khương chưởng môn thần thông quảng đại như thế, chỉ sợ lời nói vừa nãy của ngươi đã bị hắn nghe được.”

"Đúng vậy, làm nhục ngươi thì sao? Nếu không chịu được thì đến Phi Tiên môn tìm hắn tính sổ đi!”

Những vị tu sĩ trước đây sùng bái Khương Thành cũng mở miệng nói lại.

"Khương chưởng môn để lại ba viên linh thạch nhất định có dụng ý của hắn.”

Có người gật đầu đồng ý: “Ta thấy, ta thấy ba viên linh thạch này đại diện cho tam tài Thiên Địa Nhân. Một khi hiểu được huyền ảo trong đó, nhất định trong tương lai, tu vi của chúng ta sẽ tăng tiến rất nhanh.”

"Sai rồi. Ta thấy nó đại biểu cho tam quang Nhật Nguyệt Tinh.”

"Một nhỏ hai lớn. Đây có phải là ý lưỡng mạch hội tụ ở khí hải?”

Trong nhất thời, hiện trường vậy mà biến thành đại hội thảo luận tu đạo.

Nếu mà đương sự Khương Thành nhìn thấy như vậy cũng sẽ cảm thấy hoang mang.

Lúc này, bên trong Phi Tiên môn, Tam Nhẫn Hổ nằm ở ghế mềm, hưởng thụ chúng đệ tử nịnh nọt mình.

Được hầu hạ ăn ngon uống say, thậm chí nó bắt đầu cảm thấy, cái nơi tồi tàn này còn khá tốt.

"Hổ gia, ngươi nói khi chưởng môn gặp nguy hiểm sẽ triệu hoán ngươi, sao đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì?”

"Không lẽ, chưởng môn một mình hoá giải nguy cơ?"

Tam Nhẫn Hổ híp mắt, liếc nhìn sư đệ Đơn Thái của La Viễn.

"Thế nào? Ngươi đang nghi ngờ quyền uy của Hổ gia?”

"Không dám! Không dám!”

Đơn Thái vội vàng xua tay, cười làm lành.

"Chúng ta còn không phải lo lắng cho chưởng môn hay sao? Chúng ta sợ chưởng môn gặp chuyện ngoài ý muốn thôi!”

"Tiểu tử kia tuy thực lực thấp nhưng khi dùng triệu hoán phù còn khá thông minh. Yên tâm đi!”

Ngoài miệng Tam Nhãn Hổ nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, đã hơn nửa ngày, không lẽ hắn chết ở bên ngoài thật rồi?

Nếu là thật thì Hổ gia ta tự do rồi.

Nghĩ tới đây, nó hưng phấn mà giơ cái chân ngắn lông xù xù của mình lên.

Một vài vị nữ đệ tử thiếu chút nữa không kìm được mà đi lên bóp nhẹ.

Vật nhỏ này còn dễ thương hơn mèo con.

Nhưng nghĩ đến thực lực của nó lại nghĩ đến việc nó luôn nói chuyện rất cộc cằn, tức khắc lại cảm thấy nó không đáng yêu nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương