Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 19: Liệt Hổ Vương Ba Mắt

Cái gì, Triệu trưởng lão nhanh như vậy đã bị giết?

Tề Cao Hồng quay người bôi dầu vào lòng bàn chân.

Về phần những trưởng lão ở cạnh hắn, đột nhiên có hai người bật ra xa hàng trăm mét y chang như thỏ vậy.

Nhưng sau đó mọi người lại thấy có gì đó không đúng.

Triệu Sơ Dương vẫn đứng vững, người ngã lại chính là Khương Thành.

Trái tim của hắn bị đâm thủng, hắn chết quá thảm khốc!!

Triệu Sơ Dương, người đã giết chết hắn lúc này có chút mơ hồ, dường như không dám tin rằng do chính mình làm.

Không còn cách nào nữa, dù sao Khương Thành cũng thấp hơn Triệu Sơ Dương bốn cảnh giới nhỏ, huống chi vừa nãy hắn còn một lòng muốn chết, căn bản hắn đấu không nghiêm túc một chút nào.

Thế nên, chết cũng khá nhanh.

Xì xì…

Đây…

Đây là tình huống gì vậy?

Tiểu tử này thật sự chỉ có Phân Hồn tứ trọng

Không phải là cao thủ Linh Đài cảnh ẩn giấu cảnh giới hay sao?

Vừa rồi ta còn sợ cái quái gì vậy?

Tề Cao Hồng tức đến sùi bọt mép, nét mặt méo mó vặn vẹo.

Các trưởng lão cũng lập tực rút kiếm, đằng đằng sát khí.

Đối với bọn họ mục tiêu chính là đồng đội duy nhất của Khương Thành – Lương trưởng lão.

Chính vì thế mà Khương Thành sẵn sàng dẫn hắn đến đây.

Lương Đạt trước lừa gạt đệ tử, sau hai lòng không trung.

Những người như thế này, còn giữ lại làm gì?

Nhưng nếu giết hắn ở Phi Tiên môn bên kia, không chừng còn phải lãng phí một lần hồi sinh nữa.

Huống hồ giết chết trưởng lão của tông môn ở trước mặt đám Kỷ Linh Hàm, chung quy ảnh hưởng cũng không được tốt

Nhỡ nó ảnh hưởng đến lòng trung thành của các đệ tử thì sao?

Cho nên, tất nhiên là mang qua đây tiện tay chém chết luôn.

“Lương Đạt, ngươi muốn chết như thế nào?”

Tề Cao Hồng chế nhạo cười lạnh, hàm răng hận không thể xoẹt qua một tia lạnh lẽo

“Ta, ta…”

Lương Đạt hoảng sợ, thật sự hoảng sợ

Hắn liếc qua cái xác của Khương Thành, cảm thấy kịch bản không phải thế này.

Không phải nên là Khương Thành đại sát đặc sát hay sao, còn hắn chỉ việc nhặt đồ tốt.

“Chưởng môn, chưởng môn người nhất định còn sống đúng không?”

Hắn vừa lùi vừa hét lên trong sợ hãi.

“Ngươi đừng giả chết nữa, người nhất định còn có tuyệt chiêu nào khác đúng không?

Đáng tiếc, Khương Thành thực sự đã chết

Trước khi hồi sinh còn có mười mấy giây

Trong mười mấy giây này đủ để các trưởng lão của Cực Nguyệt Tông giết được Lương Đạt mười lần rồi.

“Lương Đạt ta còn nghĩ người thật sự có cái gì đó để dựa vào cớ đấy.”



“Hóa ra là người thật sự bị điên rồi.”

Tới nước này rồi Lương Đạt có cánh cũng không thoát nổi.

“Bất kể chuyện gì đều do thằng nhóc kia làm chủ, ta chỉ làm theo lệnh mà thôi.”

“Ta bị ép buộc."

“Ta vô tội!”

Tiếng gào thét vô vọng cùng với lời biện hộ chẳng có tí tác dụng nào của hắn.

“Ép buộc?”

“Vô tội?”

“Kiếm của người còn đang rỉ máu kia kìa!”

“Vừa nãy sát hại để tử môn phái của ta còn rất vui vẻ cơ mà?”

“Còn nói chúng ta là cái loại tôm nhừ cá thối cái loại rác rưởi?”

Vẻ mặt của Lương trưởng lão quắn quéo như bị táo bón.

“Vừa rồi còn ra vẻ tàn ác, để xem tiếp theo đây còn ra vẻ được bao nhiêu.”

“Nghiền nát hắn thành ngàn mảnh!”

Tề Cao Hồng xông lên trước, các trưởng lão phía sau cũng cùng nhau xông lên

Còn chưa qua nổi một giây, Lương Đạt đã bị vạn kiếm phanh thây

Lúc này Khương Thành vẫn duy trì trạng thái hồn phách, chờ hệ thống phát thưởng

“Ting, kí chủ đã bị giết, hệ thống đang phân tích thực lực của kẻ địch để sắp xếp kế hoạch hồi sinh cho kí chủ.”

Ký chủ nhận được một lá Triệu Hoán Phù, có thể triệu hồi ngẫu nhiên một trợ thủ đắc lực để hỗ trợ cho mình một lần nữa.

Trợ thủ đắc lực?

Khương Thành bất mãn, tại sao bản thân không thể thăng cấp lên Linh Đài cảnh hoặc mạnh hơn.

Thành ca muốn tự mình đại sát tứ phương.

Hắn cũng biết, có thể hồi sinh đánh bại đối thủ là điều mà vô số người có muốn cũng chẳng được.

“Tinh, ký chủ hồi sinh.”

“Hở??”

Tề Cao Hồng và đám người kia vừa giết chết Lương trưởng lão, đang định vứt xác hai người bọn họ ra sau núi nuôi linh thú

Thì phát hiện Khương Thành thế nào mà lại đứng lên rồi.

“Làm sao có thể?”

Triệu Sơ Dương bày ra vẻ mặt khó tin hét lên

“Ta rõ ràng đã giết hắn rồi cơ mà?”

“Không phải chứ!”

Tề Cao Hồng phẩy tay khinh thường cười nhếch.

“Bản lĩnh đó của hắn ta, hù nổi ai chứ!”

“Lần này, lão phu sẽ tự mình ra tay.”

Trước đó còn tưởng là Khương Thành là một cao thủ giấu mặt, sợ quá không dám động đậy.

Lần này hắn ta muốn đích thân ra tay, lấy lại mặt mũi của mình.

Khương Thành nào có cho hắn ta cơ hội, siết chắt lá bùa trong tay, hắn dứt khoát bóp nát nó.

Ở sâu trong dãy núi xa xăm kia, mấy mù giăng lối, gió rít giật từng hồi, hư khí màu đen bốc ra mờ mờ ảo ảo



Trong một sơn cốc, vang lên tiếng ầm ầm rung chuyển cả đất trời

Lập tức thấy phía trên bầu trời kia, một nữ tử mảnh mai dung mạo thanh thoát, trên đỉnh đầu có 2 cái tai dài với những sợi lông mềm mượt, vung nanh vuốt sắc nhọn, từng tia hồng quang như mưa hắt xuống dưới sơn cốc

Dãy núi sụp đổ, đất động núi rung, nước sông bị chặn lại, bụi mù cuồn cuộn.

Dưới uy lực mạnh mẽ ngất trời, không kể yêu thú hay dã thú trong phạm vi cả ngàn dặm đều vội vã chạy trốn tán loạn khắp nơi.

"Tam Nhãn Hổ, còn không mau cút ra đây chịu chết"

"Để ta xem ngươi muốn trốn đến khi nào"

"Nhát chết."

Giọng nói trong trẻo vang vọng khắp dãy núi, vài con Đại Yêu ở phía xa sau khi nghe thấy thanh âm đó chỉ biết lắc đầu trong âm thầm.

Lại nữa à?

Những việc tương tự này xảy ra gần như mỗi trăm năm một lần.

Mỗi lần như vậy, bọn họ đều tạm thời không được rời khỏi nơi trú ẩn tránh rước họa vào thân.

Có thể lường trước được một đợt di cư thú quy mô lớn ở phía xa xa biên giới.

Không thể ngờ được, nử tử xinh đẹp với đôi tai thỏ mềm mại kia lại chính là Thỏ Vương Ngân Nguyệt Sương - một trong mười hai Yêu Vương của Thiên Yêu Vực.

Thần thông quảng đại, đứng đầu địa giới, hơn nữa cấp cao hơn bọn họ nhiều.

Mặc dù yêu thú nổi tiếng với sự tàn bạo nhưng có thể tu được thành tinh thì không ngốc đến nỗi không biết đường tạm lánh đi.

Lúc này, ở sâu trong sơn cốc, Sương Thỏ Vương đang điên cuồng công kích một cấm chế.

Từng đạo quang hoa không ngừng luân chuyển, cấm chế kia cực kỳ kiên cố cho dù lực tấn công gần như hủy diệt cả thiên hạ nhưng vẫn không xi nhê gì.

"Ta biết ngươi đang ở bên trong."

"Để xem ngươi trốn được bao lâu."

"Ngươi làm mất hết thể diện của Hổ tộc"

Phía dưới cấm chế có một cung điện ngầm nguy nga tráng lệ

Con quái thú đầu hổ lúc sinh ra trên trán đã không có sọc mà thay vào đó là một con mắt ngang đang chợp mắt trên chiếc giường ngọc đỏ thẫm rộng chừng ngàn trượng

Nó nghe thấy tiếng la hét chửi bới bới bên ngoài nhưng chẳng buồn quan tâm.

Một đám sương mù màu đen dần dần hiện lên tạo thành hình người.

Đây chính là Trành Quỷ - quân sư của Tam Nhãn Liệt Hổ Vương, có thể coi đây là cánh tay phải đắc lực nhất của nó.

"Đại vương, người lại không tính ra ngoài ứng chiến sao?"

Tiếng thở dài yếu ớt ẩn trong giọng nói già nua.

"Không nhìn thấy ta đang bận ngủ à?"

Liệt Hổ Vương còn chẳng buồn quay đầu lại, giọng nói giống như chuông, thanh âm rung chuyển cả không gian.

Trành Quỷ cứng họng, nếu như hắn ta có mắt, e rằng hắn sẽ khóc mất

Thiên Yêu Vực có mười hai Yêu Vương, vị trí Yêu Vương này là cha truyền con nối.

Lão Trành Quỷ là thân tín đời trước của Hổ Vương, sau khi Hổ Vương quy tiên, tân thiếu chủ Tam Nhãn Hổ cũng coi như là hắn nhìn lớn lên.

Trong vạn năm qua, vị thiếu chủ này ham vui hưởng lạc không có chí tiến thủ vậy nên thứ bậc của hắn trong 12 vị Yêu Vương liên tục giảm sút.

Năm đó, lão Liệt Hổ Vương đứng thứ 2 trong 12 vị Yêu Vương, chỉ xếp sau Kim Long Vương.

Đó là dùng móng vuốt của hắn đánh được thiên hạ này, khiến cho những yêu khách lũ lượt cúi đầu phục tùng.

Còn bây giờ, đến thế hệ này của Tam Nhãn Hổ, địa vị đã bị rơi xuống tận cùng trong 12 Yêu Vương, nếu không phải do được kế thừa thiên phú và truyền thừa của huyết mạch, e rằng địa vị của Hổ Vương cũng không đảm bảo được.

Ngay cả Sương Thỏ Vương trước kia từng ở dưới tận cùng, nay cũng dám đến khiêu chiến.

Quả thật rất nhục nhã!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương