"Lúc đó ta bị hôn mê, cho nên không xem được quá trình này. Nhưng ngoại trừ Khương chưởng môn ra, ở hiện trường cũng không còn ai khác nữa….."

Lương trưởng lão giống như là đã phát hiện ra manh mối quan trọng, ngay lập tức nhảy lên.

"Ngươi có thể đảm bảo rằng lúc đó không có ai đi qua không?"

"Nếu ngươi ngươi đã không nhìn thấy, vậy ngươi dựa vào cái gì mà kết luận."

"Kỷ sư điệt ngươi còn chưa điều tra rõ ràng, vậy mà đã nhận người ngoài làm chưởng môn?"

"Chức vị trưởng môn quan trọng như vậy, nếu bởi vậy mà hại đến mọi người, thì ngươi đáng phải tội gì?"

Hắn một bước một câu, ép hỏi liên tục.

Kỷ Linh Hàm vốn không phải người miệng lưỡi sắc bén gì, nhất thời không trả lời được.

Nàng chỉ tin tưởng mỗi mình Khương Thành, huống hồ thật sự nghĩ không ra hắn có thể có mưu tính gì với Phi Tiên môn chứ.

"Được rồi được rồi, ngươi có thôi đi không?"

Khương Thành xem cả nửa ngày, cũng có chút mất kiên nhẫn rồi.

Lương trưởng lão này muốn lừa gạt tài nguyên của đệ tử, hắn chỉ nhìn một cái là biết ngay.

Đây là do mình làm hỏng chuyện tốt của hắn, cho nên mới chĩa mũi nhọn vào mình mà thôi.

"Ở đây dài dòng nửa ngày thì có ích gì, giờ ta đi đoạt Phi Tiên môn về không phải là được rồi sao?"

Lương trưởng lão vốn dĩ muốn nổi giận, nghe được lời này thì lập tức cười ra tiếng.

"Đoạt về, chỉ dựa vào ngươi?"

Hắn đưa mắt lên xuống đánh giá qua Khương Thành một lượt.

Trong mắt hắn, Khương Thành Phân Hồn cảnh tứ trọng bây giờ chạy tới Phi Tiên môn chính là tìm đến đường chết.

Sau khi bị tứ đại tông môn đánh bại, vơ vét một hồi, vẫn còn một số người ở lại bên đó.

Phân Hồn cảnh ở chỗ đó bây giờ không ít hơn hai mươi người, có thể nói là đầm rồng hang hổ.

"Đúng vậy, chỉ dựa vào mình ta! Nếu như ta mà làm được thì ngươi sẽ thế nào?"

"Nếu mà ngươi làm được, ta lập tức bái người thành chưởng môn."

Lương trưởng lão chỉ mong hắn tự đi tìm đường chết, sau khi chết, đám người này lại phải lần nữa áp dụng kế hoạch hiến vật quý để xin giúp đỡ của hắn rồi.

"Chỉ sợ là ngươi không dám …."

Kiểu kích tướng quái gở này cũng quá nông cạn rồi, đừng nói Khương Thành, những người khác đều biết.

Mọi người đều nhao nhao nhíu mày.

Cho dù thực lực có như thế nào, Khương Thành tình nguyện vào lúc khó khăn nhất gia nhập Phi Tiên môn, xem như là rất có lòng rồi.

Hơn nữa việc hắn cứu được Kỷ Linh Hàm là điều rõ ràng.

La Viễn khuyên bảo đám người đang nhao nhao kia.

"Tiền bối, hay là chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng hơn đi!"

"Đúng vậy, báo thù cũng không cần phải nóng lòng nhất thời…"

Khương Thành rung rung thanh kiếm trong tay, cười lớn.

"Đám địch đối diện kia trong mắt ta chỉ như gà gỗ chó đá mà thôi!"

Nói xong, hắn như vậy bay lên trời.

Kỷ Linh Hàm khá là tin tưởng hắn, là người đầu tiên đi theo.

Những người khác nhìn thấy nàng đi cũng đi theo, đã vậy thì phải đi cùng nhau.

Lương trưởng lão tức giận tới mức dậm chân, hắn không muốn quay về.



Bây giờ ở đó nguy hiểm biết bao nhiêu, chỉ cần không cẩn thận một cái bản thân cũng sẽ bị phát hiện, rồi sau đó không phải là sẽ rơi vào vòng vây sao?

Nhưng nếu bây giờ một mình ở lại đây, thì sẽ lộ ra là quá tham sống sợ chết.

"Hừ, thật là không thấy quan tài không đổ lệ mà, ta phải xem xem ngươi chết như thế nào!"

Đến sườn núi xung quanh Phi Vân Môn, mọi người từ xa nhìn về chốn cũ rực sáng ánh đèn, vừa đau xót vừa tức giận.

Chỉ nhìn thấy dáng người đi qua lại bên trong đó, không ngừng bận rộn.

Sau khi tứ đại tiên môn tấn công Phi Tiên môn, thì đã bắt đầu chia cắt nơi này.

Tông môn Bảo Khố và Đan Các Khí Các các loại sớm đã bị bọn họ dọn sạch không còn gì, bây giờ các trưởng lão và đệ tử của tứ đại tông môn còn lưu lại, đều là đang vơ vét những thứ còn xót lại.

Nhìn tư thế kia, tưởng chừng như là muốn đào ba thước đất vậy.

"Bọn họ vậy mà đến cả tượng của sư tổ cũng đập vỡ rồi!"

"Linh mạch cũng bị chúng cắt đứt rồi!"

"Tấm biển ở chính điện cũng đều bị dỡ xuống rồi, đúng thật là một đám cường đạo!"

"Đáng hận!"

Nhìn xong một màn đó, mọi người đều tức giận ngút trời.

Nhưng mà thực lực chênh lệch đều bày ra đây rồi, cho dù nhìn thấy thì cũng có ích lợi gì.

"Chưởng môn, chúng ta phải giúp người như thế nào."

Hiện tại người duy nhất gọi hắn là chưởng môn chính là Kỷ Linh Hàm.

Khương Thành khóe miệng cong lên, ôn "nữ nhi" vào trong lòng.

"Việc phá quân địch cứ giao cho ta, các ngươi ở đây cổ vũ cho ta là được rồi."

Nói xong, hắn nghênh ngang như thế bay ra ngoài.

Kỷ Linh Hàm chưa từng nghe qua từ "cổ vũ" này, chỉ cảm thấy khí phách này của tiền bối quả thực là đẹp trai quá đi mất, ánh mắt không kìm được có chút say đắm rồi.

Những người khác thật sự bất lực luôn rồi.

"Tiền bối có phải là quá chủ quan rồi không…."

"Đúng vậy, cứ như thế bay qua, chắc chắn sẽ bị bao vây tấn công thôi!"

"Theo ta thì, lén lút vào mà ám sát, ngược lại sẽ ổn thoả hơn."

Lương trưởng lão có chút hả hê: "Là tự hắn muốn tìm đường chết, ai mà cản được?"

Khương Thành bay rất nhanh, mọi người trước mặt còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã hạ xuống bên trên chính diện quảng trường nơi đã bị chia năm xẻ bảy rồi.

Chủ lực của tứ đại tông môn bây giờ hoặc là đang lùng bắt khắp nơi, nhổ cỏ tận gốc.

Hoặc là đã thu hoạch được đầy đủ, trở về tông môn của mình.

Còn ở lại đây tiếp tục vơ vét, chỉ còn lại 18 vị trưởng lão Phân Hồn cảnh, cùng hơn tám mươi tên đệ tử.

Đám người này xem như là những người cuối cùng ở lại dọn dẹp bãi chiến trường này, nhìn xem sức mạnh kia, đến ngay cả một viên gạch cũng phải cậy mang đi.

"Ngươi là người nào!"

Vừa mới hiện thân, thì đã bị bọn họ phát hiện rồi.

Nhưng mà người này không phải người của Phi Tiên môn, bọn họ cũng không quen biết.

"4 phái bọn ta đang làm việc, người không phận sự thì lui ra!"

Nếu như không phải nhìn ra Khương Thành là Phân Hồn cảnh tứ trọng, vị trưởng lão đối diện kia e rằng đã trực tiếp ra tay đánh người rồi.

"Các ngươi làm việc?"

Khương Thành kéo miệng cười cười, chế giễu đáp: "Thật là trùng hợp, ta cũng đến đây để làm việc."



Sắc mặt của vị trưởng lão đối diện ngay lập tức đen sầm xuống.

"Các hạ là có ý gì, chẳng nhẽ ngươi muốn ra mặt thay Phi Tiên môn?"

"Ta khuyên ngươi nên cân nhắc lại thực lực của bản thân!"

"Thức thời thì mau cút khỏi!"

Nắm không rõ lai lịch của hắn, bọn họ cũng không dám trực tiếp ra tay.

Lỡ như đứng sau lưng người ta là một đại phái thì sao?

Khương Thành cười ha ha, uốn nắn lại bọn họ.

"Ta không phải đến để ra mặt giúp Phi Tiên môn, ta chỉ đến để dọn dẹp mà thôi."

Dọn dẹp?

Vị trưởng lão đó trong chốc lát vẫn chưa nghe hiểu.

"Là ý gì vậy."

"Ý của ta chính là, bây giờ chưởng môn của Phi Tiên môn chính là ta. Các ngươi dám đem đồ của ta đi ngay trước mặt ta, có phải là có chút không cho ta mặt mũi rồi không?"

Lời của hắn vừa cất lên, âm thanh của những thanh kiếm được tháo ra khỏi vỏ ở phía đối diện liền vang lên không dứt.

Tiếp sau đó, hắn bị bao vây lại.

"Ngươi là chưởng môn mới của Phi Tiên môn?"

Vị trưởng lão đối diện mặt mày hung ác xác nhận lại một lần nữa.

"Đúng vậy, hôm qua mới được bổ nhiệm!"

"Những người còn lại của Phi Tiên môn kia đúng thật là mắt mù mà, vậy mà lại tìm một tên ngốc tự chui đầu vào lưới như ngươi làm chưởng môn!"

Những trưởng lão còn lại của 4 phái đang ở đây cũng vội đi tới.

Cho dù Khương Thành chỉ là Phân Hồn tứ trọng, tùy tiện phái hai vị trưởng lão đều có thể lấy được.

Nhưng nếu hắn đã có thân phận chưởng môn, vậy thì vẫn nên ‘long trọng’ hơn một chút.

"Ngươi đã đến đây rồi, vậy thì đừng nghĩ sẽ sống sót mà rời khỏi đây nữa!"

Sau khi Lương trưởng lão ẩn trên sườn núi phía xa kia nhìn thấy một màn này, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Tiểu tử này cũng cứng đầu quá nhỉ?

Thật là chê chết không đủ sớm!

La Viễn mọi người lo lắng bất an.

"Không hay rồi, Khương tiền bối bị bao vây rồi!"

"18 vị trưởng lão Phân Hồn cảnh đối diện, cả đệ tử nữa có hơn trăm người, đây là đường chết!

"Trừ phi hắn là Linh Đài cảnh, nếu không thì…"

"Haizz…"

Lương trưởng lão sợ bọn họ nhất thời xung động chạy đi cứu Khương Thành, sau đó tất cả đều bị hãm hại ở đó.

"Các ngươi đừng nên xung động."

"Hắn muốn tìm đến cái chết là việc của hắn, nếu như mà các ngươi cũng chết, vậy Phi Tiên môn sẽ hoàn toàn tan thành mây khói rồi!"

Nếu như chết ở đó, sẽ không lấy được các tài nguyên bên trong rồi.

"Tiền bối chắc chắn nắm chắc!"

Kỷ Linh Hàm thực sự tận tai nghe thấy Khương Thành từng nói qua, hắn đã sống nghìn năm.

Nhưng lời của nàng vừa mới dứt, thì Khương Thành ở đằng xa đã ngã gục trong vũng máu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương