Thái hậu từ sớm đã đến gọi Bạch Lạc Tuyết nhanh chân đi chỉnh sửa y phục, điều đó khiến hắn càng thêm hoảng sợ. Hắn vội vàng nhào người tới bàn trang điểm, đánh một lớp phấn dày đặc lên cơ thể, nhằm che khuất những dấu đỏ kinh người đêm qua.

Thái hậu bỗng xông vào tẩm điện của hắn, ánh mắt bà nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng có vẻ không phát hiện ra thứ gì nên có phần thất vọng. Thái hậu chuẩn bị quay về thì phát hiện trên cổ nhi tử có một khối dấu đỏ nhàn nhạt, khuôn mặt liền tươi cười, mang theo vẻ sung sướng.

“Nhi tử à! Đêm qua con ngủ cùng ai?” Thái hậu che miệng cười trộm.

Bạch Lạc Tuyết kinh hãi, không biết nên trả lời Thái hậu như thế nào, hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ta lại đem chân tướng kể hết cho Mẫu thân, đây cũng là vì hạnh phúc của ta. Nhưng mà…”

Bạch Lạc Tuyết không khỏi do dự, Thái hậu lại lên tiếng: “Không cần phải lén lút che tẩy những dấu đấy, con thích bao nhiêu phi tử, cung nữ thì trực tiếp gọi các nàng đến Thị Tẩm, vì sao còn muốn người ta phải dời đi trước!”

Thái hậu biết được mọi chuyện đêm qua, đương nhiên cứ như vậy mà nói rồi.

Bạch Lạc Tuyết bất đắc dĩ gật gật đầu: “Đúng vậy, Mẫu hậu…”

“Vậy con nên nhanh chân chỉnh đốn y phục, hôm nay sẽ có đại sự chờ con xử lý!”

Đại sự gì? Bạch Lạc Tuyết nghi hoặc tự hỏi.

Sau đó, trong nháy mắt cả người hắn như sụp đổ, hoàn toàn mất đi cảm giác thanh thản ban nãy.

Đại hội tuyển tú!

Lại một đám nữ nhân!

“Ai tới cứu ta!!!” Bạch Lạc Truyết trong lòng la lớn.

Hắn hoàn toàn không muốn nhưng bị lôi lôi kéo kéo giờ đã ở ngoài điện, ngoài đó đang rất tấp nập, chỉ toàn là nữ nhân.

Các nữ nhân ăn mặc đủ màu sắc khiến người ta hoa mắt, ánh sáng chói lóa từ vật phẩm trang sức lại càng làm đau mắt với những mùi hương hỗn tạp, hun khắp đất trời.

Thực kính nể trời cao, lúc này vẻ mặt vẫn có thể ôn hòa, không chút phản ứng.

“Ngô Hoàng đế vạn tuế, vạn vạn tuế!” Khi thấy Bạch Lạc Tuyết các nữ nhân ai cũng đều như lang sói, hai ánh mắt sáng lên, phát ra những âm thanh kiều điệp khiến ngươi ta cảm thấy kinh hãi.

“Nhi tử! Con nhìn xem, chẳng lẽ lại không có người mà con hài lòng?”

Bạch Lạc Tuyết cảm giác như có một cây kiếm dài kề đầu áp lưng mình, hắn ra sức xoa bóp đôi mắt như đang bị thương của mình mặc dù không muốn nhìn nhưng vẫn phải nhìn đi nhìn lại.

Lòng hắn thực sự không muốn, nếu vẫn tiếp tục như vậy, chắn chắn hắn sẽ mắc chứng sợ nữ nhân mất.

“Nhi tử! Nếu như con nhìn không rõ, vậy để ta cho gọi các nàng lên, để con nhìn tỉ mỉ một chút nhé!”

“Không cần——” Trong lòng Bạch Lạc Tuyết muôn phần oán niệm, nhưng lại không dám lên tiếng.

Sau đó hắn liên tục suy tư, đành phải quyết định kinh người mà nói: “Mẫu Hậu, đời này ta chỉ lấy một nữ tử làm vợ, những người còn lại ở trong hậu cung kính mong người đều để họ đi, được không ạ?”

“Cái gì?” Thái hậu cảm thấy hành vi của nhi tử vô cùng kì lạ, “Không phải Hoàng đế nào trong hậu cung cũng nhiều mỹ nhân sao, con không thích ư?”

“Mẫu hậu, con không muốn làm mất thanh xuân của các nàng, bởi con sợ mình sẽ không thích các nàng.”

“Chẳng lẽ, con không thích nữ tử?”

Bạch Lạc Tuyết bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Thế nhưng, con là một Hoàng đế! Chỉ vì một đóa hoa mà đánh mất cả một rừng rậm, con không sợ bị người đời chê cười sao?”

“Mẫu hậu, chẳng lẽ người chưa từng hy vọng Phụ hoàng chỉ yêu mến một mình người, cùng người nắm tay tới đầu bạc răng long.”

Thái hậu bỗng trầm mặc, trong mắt lấp lánh những giọt nước.

“Cái này là lựa chọn của con, sẽ để tùy con quyết định! Vậy con ưa thích nữ tử ra sao, con nhà khuê tú chăng?”

“Cái này… Sao cơ ạ?” Bạch Lạc Tuyết lập tức quay người nhìn lại đám mỹ nhân đằng sau, hắn muốn tìm kiếm một cái bia đỡ mũi tên.

Một nữ tử mặc một thân áo trắng, từ trong đám người nhìn hắn mỉm cười hờ hững, khiến hắn chú ý.

Nàng không giống những người khác, muôn hồng nghìn tía đến điên cuồng, chẳng qua nàng đang mải chăm chú nhìn Bạch Lạc Tuyết, trong ánh mắt mang một chút si mê.

Nàng so với những người khác, trông thư thái hơn rất nhiều, cũng không có đối lập quá lớn.

Bạch Lạc Tuyết trong lòng thở dài nói: “Vậy chọn nàng! Nhìn phong thái của nàng không hề giống nữ tử khác, bình thường mà khó gần. Kiếp này, ta đã định trước sẽ không phụ lòng một nữ nhân rồi.”

“Mẫu Hậu, người trông nữ tử kia có được không, trong sáng thoát tục, tú lệ sạch sẽ, tựa như một đóa hoa Thiên Sơn Tuyết Liên vậy.”

“Nàng? Thật quá xinh đẹp, vậy ra đêm hôm qua nữ tử con sủng hạnh là nàng?”

“Nàng!” Bạch Lạc Tuyết chỉ có thể giải thích rằng, “Con cũng không thích nàng, nhưng nàng cứ quấn lấy con không buông, nếu nàng rời đi con càng thêm vui vẻ…”

“Nếu là như vậy, những người kia đều cho lui.”

Bạch Lạc Tuyết như gà con bị chim ưng chụp bắt, chập choạng mà sợ hãi đi về tẩm điện của mình.

Đêm đã khuya, sáng nay nữ tử kia bị Thái hậu chọn trúng đã được phái đến tẩm điện của Bạch Lạc Tuyết.

“Dân nữ tham kiến Hoàng thương!”

Bạch Lạc Tuyết nhìn nữ tử quỳ rạp xuống đất. Bạch Lạc Tuyết không khỏi cảm thán, thế giới này vẫn còn người thuần khiết như vậy, tuyệt không lộ ra một chút dung tục.

“Bình thân!”

“Đa tạ Hoàng thượng.”

Nữ tử từ dưới đất đứng thẳng lên.

Bạch Lạc Tuyết nhìn qua nàng, hắn ngây dại một lúc, trái tim mới như vậy đã đập thịch thịch.

Nàng rất cao, dường như so với hắn còn cao hơn một cái đầu, bả vai cũng rất rộng, khiến người ta cảm giác như có thể tựa vào, mùi hương nồng đậm trên cơ thể nàng lại khiến hắn không hề chán ghét, ngược lại còn mang một một hương tia nắng mặt trời ấm áp.

Thật giống với người nọ, hắn rất nhớ Tập Phi Nhạn, bạn trai kiếp trước của hắn.

Đột nhiên, nàng xoay người một cái, liền ôm lấy hắn.

“Ngươi còn không nhận ra ta sao?” Nữ tử ôm hắn.

Không! Phải là đàn ông mới đúng, giọng nói của hắn tràn đầy nam tính.

“Ngươi… Ngươi là Phi Nhạn?” Bạch Lạc Tuyết quay đầu, nhìn về phía hắn, đưa tay nhéo nhéo mặt hắn, “Nhưng bộ dạng ngươi trước kia không phải như thế này?”

“Đây chỉ là mặt nạ!” Tập Nhạn Phi xé mặt nạ ra, một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện, kiên cường lại muôn phần quen thuộc xuất hiện trước mắt Bạch Lạc Tuyết.

“Phi Nhạn, Phi Nhạn, thật sự là ngươi sao?” Bạch Lạc tuyết nắm chặt tay hắn, sợ hắn lại rời đi, trong mắt rất nhanh xuất hiện những giọt nước mắt lấp lánh và từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.

“Tiểu yêu tinh, ngươi là của ta! Nếu không phải ta thì là ai?” Tập Phi Nhạn hôn lên môi Bạch Lạc Tuyết, tất cả cử động đêm đó cùng Hắc y nhân giờ được diễn lại tương tự.

“Đợi một chút, Phi Nhạn, ngươi chờ ta một chút, tại sao ta và ngươi lại đến đây… A …” Tập nhạn Phi không thể chờ đợi thêm được nữa, ôm Bạch Lạc Tuyết té nhào lên giường, hắn nhịn không được, hai người họ từ khi đến đây mới chỉ làm có một lần, vẫn còn chưa đủ tận hứng.

Hắn cảm thấy thực sự hổi hận, vì đã mang theo Bạch Lạc Tuyết đến cái triều đại này.

Suy nghĩ tác giả: Chương sau, sẽ gặp nói rõ, vì cái gì hai người bọn họ gặp xuyên qua đã đến một cái khác thời đại... Kính thỉnh chú ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương