Bất Công
-
Chương 49: Làm sao mới hài lòng?
Bởi vì đặc thù công việc, cho nên dù trong lòng không có một điểm dậy sóng nhưng Trần Kiết Nhiên vẫn làm đúng trách nhiệm, tận tâm xuống lầu tìm băng gạc và thuốc mỡ giúp Cố Quỳnh băng bó vết thương.
Ngày còn đi học Trần Kiết Nhiên được trời phú cho đôi bàn tay khéo léo, tùy tiện xếp mấy tờ báo cũ cũng có thể tạo ra mấy món đồ chơi nhỏ sống động, lúc này băng bó vết thương càng gọn gàng xinh xắn hơn người bình thường, tại điểm kết thúc còn thắt nơ con bướm, vừa định buông tay thì đã bị Cố Quỳnh nắm chặt.
Trần Kiết Nhiên cau mày, chưa kịp phản kháng Cố Quỳnh đã lót cằm lên bả vai, yếu thế xin khoan dung: "Mình biết cậu muốn buông tay, A Nhiên, mình bị thương rồi, cậu ôm mình một chút đi, cậu có biết mình muốn ôm cậu đến phát điên rồi không?"
Kỳ thực Trần Kiết Nhiên không hiểu, bây giờ bản thân nàng còn có gì đáng giá để Cố Quỳnh lưu luyến, một nữ nhân kim tôn ngọc quý, dáng vẻ bất phàm, muốn có bao nhiêu mỹ nhân nhu tình, nghiêng nước nghiêng thành mà chẳng được? Hoàn toàn không cần treo cổ trên cái cây mang tên "Trần Kiết Nhiên". Nếu có cơ hội lựa chọn, nàng khẳng định cũng không lựa chọn chính mình! Trần Kiết Nhiên không tin bản thân nàng nắm giữ mị lực hấp dẫn bất kỳ ai.
Không để ý Cố Quỳnh yếu thế nài nỉ, Trần Kiết Nhiên thẳng thừng: "Cố tổng, mời buông tay."
"Không buông." Cố Quỳnh nắm chặt cánh tay, ngữ điệu mang theo uể oải, khẩn cầu hỏi dò: "A Nhiên, chúng ta làm lại từ đầu đi, có được không?"
Trần Kiết Nhiên giễu cợt: "Cố tổng, chúng ta chưa từng bắt đầu thì làm sao có thể nói là làm lại?"
"Nếu chưa từng bắt đầu, vậy tại sao cậu không chấp nhận mình?"
Muốn nàng trả lời thế nào?
Tình yêu của Cố Quỳnh là giả, nhưng tổn thương là thật, chính vì vậy nên nàng kinh sợ không dám lại gần.
Huống hồ...
Trần Kiết Nhiên vuốt mặt mình: "Với bộ dạng này của tôi, cô nghĩ tôi sẽ tin những lời cô nói sao?"
Lại là lí do tự hạ thấp giá trị của bản thân, ngoại trừ khiến Cố Quỳnh thêm phần hổ thẹn đau đớn thì không còn chút tác dụng nào khác.
Cố Quỳnh cắn chặt răng, nắm lấy bờ vai của nàng: "Mình sẽ giúp cậu tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất, cậu không cần lo lắng về chi phí, A Nhiên, cuộc đời của cậu đã bị mình phá hỏng, mình có trách nhiệm trả lại cho cậu một nhân sinh hoàn hảo, cậu không thể chấp nhận mình sao?"
Trong mắt Trần Khiết Nhiên lộ ra biểu tình 'Quả nhiên là như vậy!', nguyên nhân Cố Quỳnh chấp nhất nàng là vì khuôn mặt nàng còn có hy vọng cứu vãn, ánh mắt như đang nói: Nhìn đi, tôi liền biết nếu như bác sĩ nói thẳng rằng mặt tôi không thể chữa lành, nhất định cô sẽ không ân cần như hiện tại.
Ăn năn hối hận là Cố Quỳnh, trả đũa cũng là Cố Quỳnh, bướng bỉnh không chịu buông tha cũng là Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh tiến thóai lưỡng nan, đi con đường nào cũng dẫn đến tử lộ, Trần Kiết Nhiên không tin những gì cô nói.
"Cậu muốn mình phải làm sao?" Cố Quỳnh cảm thấy sớm muộn bản thân cũng bị thái độ trào phúng của Trần Kiết Nhiên bức điên: "Trần Kiết Nhiên, mình không phải đồ hèn, nếu như mình có thể quên cậu thì đã quên từ năm năm trước, không cần dằn vặt cậu cũng như dằn vặt chính bản thân mình, cậu không tin tình cảm mình dành cho cậu là thật lòng, không chấp nhận phẫu thuật chỉnh dung, mình phải làm sao mới có thể khiến cậu động lòng? Mình xin cậu nói cho mình con đường chính xác được không?"
Cái gì gọi là con đường chính xác?
Ngay cả Trần Kiết Nhiên cũng không biết thì làm sao có thể trả lời cho Cố Quỳnh?
Cố Quỳnh ép Trần Kiết Nhiên đến ngõ cụt cũng tự bức bản thân đến đường cùng, trừ khi Cố Quỳnh buông tay bằng không hai người không thể làm gì khác hơn là dằn vặt lẫn nhau.
Tầm mắt Cố Quỳnh rơi vào cây kéo nhỏ dùng để cắt băng gạt mà Trần Kiết Nhiên đang cầm trên tay, nội tâm đột nhiên nảy ra ý nghĩ, ngay lập tức hành động, cô giật lấy, hướng mũi kéo đâm vào mặt mình!
Trần Kiết Nhiên khinh hoảng, mặt biến sắc, không kịp suy nghĩ liền duỗi tay ra ngăn cản, vừa vặn bị mũi kéo đâm trúng, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, máu tươi chảy dọc theo mũi kéo.
Chỉ còn vài cm là cây kéo đã tàn nhẫn phá hỏng gương mặt đẹp đẽ kia!
"Cô điên rồi sao?" Trần Kiết Nhiên sợ đến nỗi hai con ngươi giăng kín tơ máu, giận dữ thét vào màng tai Cố Quỳnh: "Cố Quỳnh, rốt cuộc cô muốn gì?"
Cố Quỳnh liều chết ngoan cường đến cuối cùng: "Không phải cậu cho rằng bản thân rất xấu, vì lẽ đó mình không bao giờ yêu cậu sao? Không sao, chờ mình trở nên xấu xí, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đến lúc đó xem cậu còn lí do gì từ chối mình."
Cố Quỳnh là một người điên, vì thế không ngại bức điên Trần Kiết Nhiên. Trần Kiết Nhiên đoạt cây kéo trong tay cô ném xuống đất.
Mỗi một giọt máu văng vào sô pha, màu sắc đẫm lệ, gần như tổn thương nhãn cầu, máu tươi nhuộm đỏ sô pha trắng toát tỏa ra cảm giác xinh đẹp dị thường.
Hai chữ 'Ưa nhìn' đã không còn tồn tại trên người Trần Kiết Nhiên từ rất lâu, giờ đây nàng như một cây cỏ dại khô héo và cằn cỗi. Trần Kiết Nhiên không cam lòng, nàng cắn chặt hàm răng, xương quai hàm theo đó run rẩy, nội tâm đau khó có thể chịu đựng.
Đau quá, Trần Kiết Nhiên không biết cơn đau này từ đâu mà có.
Cách xa Cố Quỳnh 5 năm, trong khoảng thời gian này nàng từng nếm trải vô vàn nỗi đau còn nghiêm trọng hơn vết thương vừa rồi, nhưng cũng không đau đến thế. Đây không phải nỗi đau da thịt mà chính là chân tâm thực ý muốn bảo vệ Cố Quỳnh an toàn.
Tại sao phải thống khổ như vậy, hóa ra yêu thích một người là đau đớn thế này sao? Cho dù nhiều năm sau hồi tưởng lại vẫn cảm nhận rõ ràng từng vết cắt.
Nhưng rõ ràng khi bắt đầu thích Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên rất vui vẻ, thời điểm hai người nắm tay lần đầu tiên, nàng cao hứng đến mức quên tất cả những thứ xung quanh. Lần đầu tiên Cố Quỳnh hôn nàng, nàng vừa sốt sắng vừa hoảng loạn, sau khi né tránh lại hé miệng cười lớn giống kẻ si ngốc, tâm như khinh khí cầu, bành trướng phập phồng.
Buổi tối đầu tiên hai người ôm ấp, nàng quyết định không do dự đem bản thân trao cho Cố Quỳnh.
Lần đầu tiên tự tay làm bữa sáng cho Cố Quỳnh, cô vui vẻ ăn hết nhưng thực ra ăn không hề ngon, trứng gà rán bị cháy, nàng biết, cô muốn hống nàng. Ngoại trừ Cố Quỳnh, chưa có người nào vì nàng làm như thế.
Thế là Trần Kiết Nhiên nghĩ, sau này mỗi ngày đều làm bữa sáng thật ngon cho Cố Quỳnh.
Nhưng cũng chính Cố Quỳnh nói: "Tôi lừa cô, tôi chưa từng yêu thích cô."
Nghĩ lại thì, mỗi một hồi ức đều tràn ngập trong hai chữ 'Ngọt ngào' nhưng khi xâu chuỗi với nhau lại trở thành những cơn đau dày xé, dù cho Trần Kiết Nhiên da dày thịt béo như thế nào đi nữa cũng bị quật cho máu thịt be bét.
Tất cả ký ức đều đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức.
"Cố Quỳnh, cô thật độc ác." Giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, sức lực cả người đều bị hút cạn, chỉ còn lại nỗi cuồng loạn không tên.
"Cô tự làm bản thân bị thương chỉ vì muốn bức bách tôi."
Trần Kiết Nhiên chôn mặt vào lòng bàn tay vẫn còn rỉ máu, không thể chịu đựng phát ra rên rỉ.
Thời điểm khổ sở đến mức tận cùng của con người chính là không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có nghẹn đắng nơi cổ họng.
"A Nhiên." Cố Quỳnh đưa tay muốn chạm vào người Trần Kiết Nhiên, lại đột ngột rụt tay về.
Cô lấy thuốc cầm máu trong hộp y tế ra thoa cho Trần Kiết Nhiên, sau đó giúp nàng băng bó, tay chân hết sức vụng về, miệng không ngừng nói xin lỗi, nói xong câu cuối cùng cũng bắt đầu nghẹn ngào.
"A Nhiên, mình không muốn làm cậu tổn thương."
"Mình muốn ở bên cạnh cậu."
"Hãy cho mình một cơ hội."
Nếu như thật sự quên được quá khứ, đương nhiên Trần Kiết Nhiên muốn cho Cố Quỳnh một cơ hội! Nửa đời trước thứ duy nhất nàng khát vọng chính là tình yêu, có một người yêu nàng, quả thực là điều cầu cũng không được.
Đáng tiếc, trên đời không có loại thuốc khiến người ta quên sạch quá khứ, bằng không Trần Kiết Nhiên nhất định sẽ tìm mua.
nàng sẽ ném hết thảy toàn bộ lừa dối, phản bội ra sau đầu, lãng quên quá khứ, cho hai người một cơ hội mới và bắt đầu lại từ đầu.
Trần An An trốn trên lầu, lén lút khóc. Giờ phút này mẹ nàng rất thống khổ, là loại thống khổ mà Trần Kiết Nhiên không bao giờ muốn nàng nếm trải. Trần An An muốn đi xuống nhưng không thể, nàng không thể để mẹ lo lắng.
Vốn dĩ đêm giao thừa là ngày đoàn viên, thế nhưng ba người bên trong một ngôi nhà lại không ai vui vẻ.
....
Cố Quỳnh sẽ không tự làm tổn thương mình để áp chế Trần Kiết Nhiên nữa, cô đã biết đó là chuyện ngu xuẩn, chỉ khiến Trần Kiết Nhiên càng xa cô hơn.
Cố Quỳnh lại men theo con đường cũ, bắt đầu tặng hoa cho Trần Kiết Nhiên, giống như ngày tháng ngọt ngào trước đó.
Hết thảy hạnh phúc trong quá khứ đều chân thật khiến Cố Quỳnh ghi lòng tạc dạ. bởi vì tấm chân tâm mà Trần Kiết Nhiên dành hết cho cô là thật tâm, không một tia giả dối.
Vì lẽ đó, tất cả hồi ức đối với Cố Quỳnh đều rất mỹ mãn, nhìn không ra một chút sai lầm, đương nhiên cũng không lý giải được, tại sao viên mãn trong lòng nàng lại trở thành ác mộng trong lòng Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh không phải người hứng chịu hạnh phúc giả tạo, không phải gánh chịu nỗi đau trái tim bị xé nát, cô không hiểu Trần Kiết Nhiên, cho rằng chỉ cần nổ lực theo đuổi nàng một lần nữa, nàng sẽ lại động lòng.
Nhìn thấy bó hoa ướt át kiều diễm, lòng Trần Kiết Nhiên lập tức dậy sóng, thẳng tay ném bó hoa vào thùng rác.
Cố Quỳnh hỏi nàng: "Không phải cậu rất thích hoa sao?"
Còn nhớ năm đó Cố Quỳnh tặng hoa cho Trần Kiết Nhiên, trong mắt nàng chỉ có hào quang lấp lánh, khiến Cố Quỳnh nhớ mãi không quên. Có điều cô không biết, thời điểm đó nàng thích hoa là vì nàng yêu thích người tặng hoa. Bây giờ nhìn hoa trong lòng ngập tràn căm ghét, tất nhiên cũng xuất phát từ người tặng hoa.
Chỉ là lời căm ghét không cách nào nói ra, đành trút giận lên bó hoa vô tội. Cố Quỳnh nhìn Trần Kiết Nhiên, con ngươi buông xuống, phút chốc ý chí bị hạ thấp.
Ngày mai là tết nguyên tiêu.
Kể từ đêm giao thừa, Cố Quỳnh chưa từng thấy Trần Kiết Nhiên cười, một lần cũng không có.
Cố Quỳnh như con ruồi mất đầu, không cách nào tìm ra lối thoát, trái tim tan vỡ tựa người điên: "Tại sao cậu không vui? Mình cho cậu tất cả những thứ tốt nhất, tại sao cậu vẫn không vui?"
Viền mắt Trần Kiết Nhiên chua xót: Đúng vậy, vì cái gì nàng lại không vui? Sao nàng lại quên cách khiến bản thân hài lòng? Nếu không thể trốn thoát, tại sao không thể tiếp nhận?
Tại sao không cách nào thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này?
Trong mắt Trần Kiết Nhiên dần mất đi thần sắc, không chỉ mất đi thần sắc rạng rỡ thời niên thiếu mà ngay cả cứng cỏi nhiều năm mài giũa cũng dần thất lạc.
Cố Quỳnh ôm nàng, nhẹ nhàng hỏi: "A Nhiên, cậu muốn cái gì, nói cho mình biết đi? Làm thế nào mới có thể khiến cậu hài lòng?"
Tâm Trần Kiết Nhiên run rẩy.
Nàng quỳ gối trên sàn, tay ôm mặt, vai run run: "Tôi không muốn cái gì hết, tôi cũng không bao giờ hài lòng."
Những thứ trước đây nàng muốn có chưa từng trở thành hiện thực.
Hiện tại cái gì cũng không muốn.
Những năm gần đây, Trần Kiết Nhiên luôn tự thuyết phục bản thân hãy hài lòng với hiện tại, phải cười nói vui vẻ lạc quan tiến về phía trước, một mình cũng chẳng sao, bản thân nàng có thể tự yêu lấy mình.
Nhưng sâu trong lòng, Trần Kiết Nhiên hiểu rất rõ, bản thân nàng sẽ không bao giờ thực sự hài lòng, cho dù nàng có đối tốt với mình như thế nào, cũng không thể lấp đầy nội tâm bị đào rỗng.
Hiện tại trong tâm nàng chỉ là một lỗ thủng lớn.
Trần Kiết Nhiên sợ nhất là cô độc, nhưng khi quay đầu nhìn lại nàng cũng chỉ có một mình.
...
Sinh nhật Trần An An là ngày 14 - 2, lễ tình nhân.
Bởi vì hôm đó là ngày đầu tiên hai mẹ con nàng gặp nhau, và cũng là ngày mà Trần Kiết Nhiên và cả Trần An An bắt đầu cuộc sống mới, thế là Trần An An liền chọn 14 - 2 là ngày sinh nhật của mình.
Theo tập tục ở quê, buổi sáng ngày sinh nhật cần ăn một bát mì Trường Thọ, lại thêm một quả trứng gà đỏ, sau khi ăn xong sẽ được phù hộ năm sau không bệnh không tai.
Sáng sớm Trần Kiết Nhiên đã tự tay làm mì, một bên nhìn Trần An An ăn mì, một bên vì con gái làm trứng gà đỏ, lên tiếng dỗ dành: "Ngày mai An An nhà chúng ta bắt đầu đến trường, ăn trứng gà đỏ thuận thuận lợi lợi, ở trường phải hòa thuận với bạn bè, nghe lời lão sư, kết giao với những người bạn tốt, lớn lên khỏe mạnh..."
Trần An An nghe vào tai ấm ở trong lòng: "Mẹ, mẹ yên tâm, mặc kệ trường học ra sao, con nhất định chăm chỉ học hành, kiếm thật nhiều tiền để mua cho mẹ quần áo đẹp."
Trần Kiết Nhiên cười hiền, cùng lúc dưới lầu truyền lên một trận huyên náo, nàng sờ đầu Trần An An dặn bé con ngoan ngoãn ăn xong, sau đó tự mình xuống lầu kiểm tra.
Hai nữ nhân xa lạ đứng trong phòng khách, khuôn mặt mỹ lệ khiến người nhìn khó quên, một người cao hơn người kia một chút, chỉ đứng lặng lẽ cũng tỏa ra khí thế lạnh nhạt kiêu căng bất phàm, ngũ quan nhìn khá quen mắt, nhất thời Trần Kiết Nhiên không nhớ ra đã từng thấy ở nơi nào.
Nữ nhân thấp hơn nhìn có vẻ dễ gần hơn nhiều, tóc cột cao gọn gẽ, một cánh tay quàng qua cổ người kia véo véo gò má: "A Nhược, chị đến chơi nhà hay đến trả thù, mặt lạnh như vậy làm gì?"
Nữ nhân tên A Nhược cau mày: "Tại sao không tới khách sạn?"
"Giường khách sạn không biết có bao nhiêu người từng ngủ qua, chị dám ngủ sao? Chỗ này cũng không phải xa lạ, là nhà của em gái chị, gần đây chuyện tình cảm của A Quỳnh không thuận lợi, người làm chị dâu như em phải ra tay giúp em ấy một chút."
A Nhược càng bất mãn: "Từ khi nào mà quan hệ giữa em và em ấy tốt như vậy, làm sao chị không biết?"
"Stop! Chuyện chị không biết còn nhiều lắm."
Nữ nhân xinh đẹp thả tóc xuống, biểu cảm trên mặt phong phú hơn A Nhược rất nhiều, vừa ngẩng đầu đã thấy Trần Kiết Nhiên đứng ở hành lang lầu hai, lập tức nhiệt tình phất tay với nàng: "Này, em chính là vợ của A Quỳnh sao? Chị đã nghe A Quỳnh nói rất nhiều về em."
Trần Kiết Nhiên: "..."
Nàng không phải kiểu người biết xã giao, đối với nữ nhân nhiệt tình có chút không chống đỡ được, thấp giọng giải thích: "Em là người làm thuê ở đây."
"Ồ...Đúng, đúng đúng! Là người làm thuê..." Nữ nhân cười ha ha chạy lên lầu hai, híp mắt đánh giá nàng một lượt, chủ động đưa tay ra: "Xin chào, chị là Khương Tân Nhiễm, rất hân hạnh được gặp em."
Trần Kiết Nhiên thụ sủng nhược kinh bắt tay: "Em, em là Trần Kiết Nhiên..."
"Có vẻ em nhỏ hơn chị mấy tuổi, vậy sau này sẽ gọi em là Nhiên Nhiên." Khương Tân Nhiễm không cho Trần Kiết Nhiên cơ hội giới thiệu hoàn chỉnh tên mình, thân mật kéo kéo cánh tay: "Nhiên Nhiên em không ngại chứ?"
"Không có...Không sao..."
Khương Tân Nhiễm giới thiệu nữ nhân dưới lầu với Trần Kiết Nhiên, thì ra cô là Cố Nhược, người chị cùng cha khác mẹ với Cố Quỳnh. Trần Kiết Nhiên bừng tỉnh, chả trách nàng cảm thấy quen mặt như vậy, nhìn kỹ cô và Cố Quỳnh giống nhau đến mấy phần, chỉ có cặp mắt là khác biệt, mắt của nữ nhân này nhìn rất có mị lực, thế nhưng ánh mắt rất lạnh, có vẻ không dễ thân cận.
Cố Nhược lên tiếng, nho nhã lễ độ chào hỏi Trần Kiết Nhiên, âm thanh ôn hòa bình tĩnh nội liễm.
"Cố tổng vẫn chưa về, phiền hai chị ngồi chờ một lúc." Trần Kiết Nhiên rót trà mời khách, sau đó chuẩn bị xách hành lí lên lầu: "Em giúp các chị mang hành lý vào phòng."
"Không cần." Khương Tân Nhiễm thân thiết kéo tay nàng: "Hành lý và phòng ngủ để bọn chị tự mình sắp xếp là được, nào có chị dâu nào lại để..."
Lời còn chưa dứt đã bị Cố Nhược mặt không biến sắc đá nhẹ một cước.
"Khụ..." Khương Tân Nhiễm đem lời nuốt trở vào, cười nói: "Để chị và A Nhược tự mình sắp xếp, chúng ta không quen để người khác chăm sóc, em ngồi xuống đây nói chuyện phiếm với chị đi: "Đúng rồi, không phải em có một cô con gái nhỏ sao? Đứa bé đâu? Đi học rồi a?"
"Con bé...Con bé ở trong phòng, để em gọi con bé ra chào hai chị."
Một lúc sau Trần Kiết Nhiên trở ra, đi bên cạnh còn có Trần An An. Khương Tân Nhiễm vui vẻ giống như nhìn thấy tiểu cô nương trong tiểu thuyết, tâm mềm nhũn, ôm nàng vào trong ngực, hết vò lại nựng: "Nhiên Nhiên đây là con gái em sao? Con tên gì? Không bằng cùng a di về nhà, làm con gái a di được không?"
"Không được! Không được! Con chỉ có một người mẹ." Trần An An dứt khoát trả lời, vội vã trốn sau lưng Trần Kiết Nhiên.
Cố Nhược ngồi xuống bên cạnh Khương Tân Nhiễm nhanh tay kéo nàng lại, bất mãn hừ một tiếng.
"Cố Nhược, chị có tiền đồ một chút được không, chị ghen với một tiểu cô nương?" Khương Tân Nhiễm không nể mặt cười nhạo.
Nhưng Cố Nhược không hề lúng túng, cô ngồi vững vàng ngay ngắn, sắc mặt không đổi.
Trần Kiết Nhiên lén lút nhìn vài lần không phát hiện Cố Nhược có biểu tình gì giống như đang ghen. Trong quá trình nói chuyện phiếm với Khương Tân Nhiễm, Trần Kiết Nhiên biết được hiện tại Cố Nhược là người đứng đầu tổng công ty y dược Cố thị, còn Khương Tân Nhiễm làm việc ở phòng nghiên cứu của tập đoàn. Bình thường công việc của cả hai rất bận, hiếm khi có được kì nghỉ phép kéo dài hai tuần lễ, nên Khương Tân Nhiễm mới về Lâm Uyên. Lần này trở về nàng chọn đúng vào tiết thanh minh để tảo mộ cho thân nhân.
Không hổ danh là lớn hơn Trần Kiết Nhiên mấy tuổi, Khương Tân Nhiễm tiến thoái thỏa đáng đúng mực, tuy tạo cho người khác cảm giác thân thiết, nhưng những câu không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi, cũng không nói những lời làm Trần Kiết Nhiên lúng túng. Chuyện cười đúng nơi đúng chỗ, ngay cà Trần An An cũng bắt đầu thích a di xinh đẹp này.
Thấy sắp đến thời gian dùng bữa trưa, Trần Kiết Nhiên hỏi các nàng muốn ăn gì, đứng dậy chuẩn bị làm cơm. Khương Tân Nhiễm cũng theo vào giúp đỡ, Cố Nhược cũng nối đuôi Khương Tân Nhiễm.
Trong tủ lạnh có gà và thịt bò, Trần Kiết Nhiên tính toán trong bụng, lại nghe Khương Tân Nhiễm lên tiếng: "Nhiên Nhiên, hôm nay em an tâm chờ dùng bữa đi, để chị và A Nhược trổ tài, dù sao chúng ta cũng là chị không thể để một mình em vất vả làm cơm. A Nhược, chị thấy có đúng không?"
Cố Nhược gật đầu đáp một chữ ngắn gọn, Trần Kiết Nhiên rất kinh ngạc: "Hai chị biết nấu cơm?"
Hai người này, một là chủ tịch tập đoàn, một là người chủ chốt trong nghiên cứu khoa học, đều là tinh anh cao cấp, không phải nên giống Cố Quỳnh mười ngón khô ráo không dính nước sao? Lại nhìn ngón tay thon dài của các nàng, thế nào cũng không giống người biết nấu ăn.
"Chị..." Khương Tân Nhiễm xoa xoa ngực cười gượng: "Chị không biết." Sau đó chỉ chỉ Cố Nhược: "Nhưng chị ấy biết, em yên tâm, tài nghệ của chị ấy đều do một tay chị đào tạo. Mùi vị đảm bảo sẽ chất lượng, cơm chị ăn mỗi ngày đều do chị ấy nấu."
Đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn lại bị sai khiến như thế, đã vậy Khương Tân Nhiễm còn xem đó là chuyện đương nhiên, vẫn là lần đầu tiên Trần Kiết Nhiên được chiêm ngưỡng.
Chẳng trách khi vừa gặp, Trần Kiết Nhiên đã cảm thấy giữa các nàng có một loại từ trường không nói ra được, hóa ra là người yêu ân ái nhiều năm.
Cố Nhược bị Khương Tân Nhiễm ôm lấy, ánh nhìn yêu thương, thấp giọng hỏi: "Chị muốn ăn gì?"
"Hỏi chị làm gì? Không phải nên hỏi em gái Nhiên Nhiên của em sao?"
Khương Tân Nhiễm chớp chớp nhìn Trần Kiết Nhiên: "Nhiên Nhiên, em muốn ăn cái gì?"
"Cái gì...Cái gì cũng được...Em không kén ăn."
"Mẹ con rất kén ăn! Mẹ không thích ăn các món mặn, chỉ thích ăn món chay." Trần An An lớn tiếng nói thay Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên lúng túng: "Chị Tân Nhiễm đừng nghe con bé nói mò..."
Khương Tân Nhiễm trêu tức: "Thì ra Nhiên Nhiên của chúng ta kén ăn như thế, chẳng trách lại gầy đến vậy. Không thể kén ăn được, thế này cho dù Cố Quỳnh không đau lòng, thì người làm chị này cũng sắp đau lòng chết mất rồi."
Trong mắt Cố Nhược xuất hiện ý cười nhàn nhạt, nhéo eo Khương Tân Nhiễm: "Giúp chị nhặt rau."
"À à! Vợ chị làm cơm, chị là phụ bếp." Khương Tân Nhiễm nhận cần tây trong tay Cố Nhược, bước qua bên cạnh, Trần Kiết Nhiên cũng tiến lên giúp đỡ, phòng bếp chưa bao giờ vui vẻ thế này. Làm cơm được một nửa, Cố Quỳnh mệt mỏi từ công ty trở về, trong tay cầm hộp trang sức tinh xảo, đây là quà cô muốn tặng cho Trần Kiết Nhiên nhân dịp lễ tình nhân. Trước đây Trần Kiết Nhiên tặng cho cô sợi dây chuyền, Cố Quỳnh đeo đến tận bây giờ, thiết nghĩ cũng nên tặng Trần Kiết Nhiên thứ gì đó, để nàng giữ mãi bên mình.
"A Nhiên." Cố Quỳnh đẩy cửa phòng bếp, nhìn thấy Cố Nhược đeo tạp dề, lập tức lạnh mặt, hai mắt híp híp: "Sao chị lại ở đây?"
"Nói chuyện với chị mình như thế a!" Khương Tân Nhiễm đánh vào đầu Cố Quỳnh một cái nhưng không dùng sức, chỉ đơn giản đùa giỡn với cô: "Em gái, em gọi chị đến Lâm Uyên làm quân sư, còn không cho chị dẫn theo người yêu sao?"
Cố Quỳnh rất tôn kính người chị dâu này, Khương Tân Nhiễm vừa mở miệng, cho dù cô và Cố Nhược có bằng mặt không bằng lòng đi nữa cũng phải gạt qua một bên.
"Ồ, chiếc hộp này rất đẹp, thế nào, là lễ vật ra mắt chị dâu sao?" Khương Tân Nhiễm đoạt cái hộp trong tay Cố Quỳnh, ánh mắt thoáng nhìn về phía Trần Kiết Nhiên, biết rõ còn cố hỏi.
Ngày còn đi học Trần Kiết Nhiên được trời phú cho đôi bàn tay khéo léo, tùy tiện xếp mấy tờ báo cũ cũng có thể tạo ra mấy món đồ chơi nhỏ sống động, lúc này băng bó vết thương càng gọn gàng xinh xắn hơn người bình thường, tại điểm kết thúc còn thắt nơ con bướm, vừa định buông tay thì đã bị Cố Quỳnh nắm chặt.
Trần Kiết Nhiên cau mày, chưa kịp phản kháng Cố Quỳnh đã lót cằm lên bả vai, yếu thế xin khoan dung: "Mình biết cậu muốn buông tay, A Nhiên, mình bị thương rồi, cậu ôm mình một chút đi, cậu có biết mình muốn ôm cậu đến phát điên rồi không?"
Kỳ thực Trần Kiết Nhiên không hiểu, bây giờ bản thân nàng còn có gì đáng giá để Cố Quỳnh lưu luyến, một nữ nhân kim tôn ngọc quý, dáng vẻ bất phàm, muốn có bao nhiêu mỹ nhân nhu tình, nghiêng nước nghiêng thành mà chẳng được? Hoàn toàn không cần treo cổ trên cái cây mang tên "Trần Kiết Nhiên". Nếu có cơ hội lựa chọn, nàng khẳng định cũng không lựa chọn chính mình! Trần Kiết Nhiên không tin bản thân nàng nắm giữ mị lực hấp dẫn bất kỳ ai.
Không để ý Cố Quỳnh yếu thế nài nỉ, Trần Kiết Nhiên thẳng thừng: "Cố tổng, mời buông tay."
"Không buông." Cố Quỳnh nắm chặt cánh tay, ngữ điệu mang theo uể oải, khẩn cầu hỏi dò: "A Nhiên, chúng ta làm lại từ đầu đi, có được không?"
Trần Kiết Nhiên giễu cợt: "Cố tổng, chúng ta chưa từng bắt đầu thì làm sao có thể nói là làm lại?"
"Nếu chưa từng bắt đầu, vậy tại sao cậu không chấp nhận mình?"
Muốn nàng trả lời thế nào?
Tình yêu của Cố Quỳnh là giả, nhưng tổn thương là thật, chính vì vậy nên nàng kinh sợ không dám lại gần.
Huống hồ...
Trần Kiết Nhiên vuốt mặt mình: "Với bộ dạng này của tôi, cô nghĩ tôi sẽ tin những lời cô nói sao?"
Lại là lí do tự hạ thấp giá trị của bản thân, ngoại trừ khiến Cố Quỳnh thêm phần hổ thẹn đau đớn thì không còn chút tác dụng nào khác.
Cố Quỳnh cắn chặt răng, nắm lấy bờ vai của nàng: "Mình sẽ giúp cậu tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất, cậu không cần lo lắng về chi phí, A Nhiên, cuộc đời của cậu đã bị mình phá hỏng, mình có trách nhiệm trả lại cho cậu một nhân sinh hoàn hảo, cậu không thể chấp nhận mình sao?"
Trong mắt Trần Khiết Nhiên lộ ra biểu tình 'Quả nhiên là như vậy!', nguyên nhân Cố Quỳnh chấp nhất nàng là vì khuôn mặt nàng còn có hy vọng cứu vãn, ánh mắt như đang nói: Nhìn đi, tôi liền biết nếu như bác sĩ nói thẳng rằng mặt tôi không thể chữa lành, nhất định cô sẽ không ân cần như hiện tại.
Ăn năn hối hận là Cố Quỳnh, trả đũa cũng là Cố Quỳnh, bướng bỉnh không chịu buông tha cũng là Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh tiến thóai lưỡng nan, đi con đường nào cũng dẫn đến tử lộ, Trần Kiết Nhiên không tin những gì cô nói.
"Cậu muốn mình phải làm sao?" Cố Quỳnh cảm thấy sớm muộn bản thân cũng bị thái độ trào phúng của Trần Kiết Nhiên bức điên: "Trần Kiết Nhiên, mình không phải đồ hèn, nếu như mình có thể quên cậu thì đã quên từ năm năm trước, không cần dằn vặt cậu cũng như dằn vặt chính bản thân mình, cậu không tin tình cảm mình dành cho cậu là thật lòng, không chấp nhận phẫu thuật chỉnh dung, mình phải làm sao mới có thể khiến cậu động lòng? Mình xin cậu nói cho mình con đường chính xác được không?"
Cái gì gọi là con đường chính xác?
Ngay cả Trần Kiết Nhiên cũng không biết thì làm sao có thể trả lời cho Cố Quỳnh?
Cố Quỳnh ép Trần Kiết Nhiên đến ngõ cụt cũng tự bức bản thân đến đường cùng, trừ khi Cố Quỳnh buông tay bằng không hai người không thể làm gì khác hơn là dằn vặt lẫn nhau.
Tầm mắt Cố Quỳnh rơi vào cây kéo nhỏ dùng để cắt băng gạt mà Trần Kiết Nhiên đang cầm trên tay, nội tâm đột nhiên nảy ra ý nghĩ, ngay lập tức hành động, cô giật lấy, hướng mũi kéo đâm vào mặt mình!
Trần Kiết Nhiên khinh hoảng, mặt biến sắc, không kịp suy nghĩ liền duỗi tay ra ngăn cản, vừa vặn bị mũi kéo đâm trúng, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, máu tươi chảy dọc theo mũi kéo.
Chỉ còn vài cm là cây kéo đã tàn nhẫn phá hỏng gương mặt đẹp đẽ kia!
"Cô điên rồi sao?" Trần Kiết Nhiên sợ đến nỗi hai con ngươi giăng kín tơ máu, giận dữ thét vào màng tai Cố Quỳnh: "Cố Quỳnh, rốt cuộc cô muốn gì?"
Cố Quỳnh liều chết ngoan cường đến cuối cùng: "Không phải cậu cho rằng bản thân rất xấu, vì lẽ đó mình không bao giờ yêu cậu sao? Không sao, chờ mình trở nên xấu xí, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đến lúc đó xem cậu còn lí do gì từ chối mình."
Cố Quỳnh là một người điên, vì thế không ngại bức điên Trần Kiết Nhiên. Trần Kiết Nhiên đoạt cây kéo trong tay cô ném xuống đất.
Mỗi một giọt máu văng vào sô pha, màu sắc đẫm lệ, gần như tổn thương nhãn cầu, máu tươi nhuộm đỏ sô pha trắng toát tỏa ra cảm giác xinh đẹp dị thường.
Hai chữ 'Ưa nhìn' đã không còn tồn tại trên người Trần Kiết Nhiên từ rất lâu, giờ đây nàng như một cây cỏ dại khô héo và cằn cỗi. Trần Kiết Nhiên không cam lòng, nàng cắn chặt hàm răng, xương quai hàm theo đó run rẩy, nội tâm đau khó có thể chịu đựng.
Đau quá, Trần Kiết Nhiên không biết cơn đau này từ đâu mà có.
Cách xa Cố Quỳnh 5 năm, trong khoảng thời gian này nàng từng nếm trải vô vàn nỗi đau còn nghiêm trọng hơn vết thương vừa rồi, nhưng cũng không đau đến thế. Đây không phải nỗi đau da thịt mà chính là chân tâm thực ý muốn bảo vệ Cố Quỳnh an toàn.
Tại sao phải thống khổ như vậy, hóa ra yêu thích một người là đau đớn thế này sao? Cho dù nhiều năm sau hồi tưởng lại vẫn cảm nhận rõ ràng từng vết cắt.
Nhưng rõ ràng khi bắt đầu thích Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên rất vui vẻ, thời điểm hai người nắm tay lần đầu tiên, nàng cao hứng đến mức quên tất cả những thứ xung quanh. Lần đầu tiên Cố Quỳnh hôn nàng, nàng vừa sốt sắng vừa hoảng loạn, sau khi né tránh lại hé miệng cười lớn giống kẻ si ngốc, tâm như khinh khí cầu, bành trướng phập phồng.
Buổi tối đầu tiên hai người ôm ấp, nàng quyết định không do dự đem bản thân trao cho Cố Quỳnh.
Lần đầu tiên tự tay làm bữa sáng cho Cố Quỳnh, cô vui vẻ ăn hết nhưng thực ra ăn không hề ngon, trứng gà rán bị cháy, nàng biết, cô muốn hống nàng. Ngoại trừ Cố Quỳnh, chưa có người nào vì nàng làm như thế.
Thế là Trần Kiết Nhiên nghĩ, sau này mỗi ngày đều làm bữa sáng thật ngon cho Cố Quỳnh.
Nhưng cũng chính Cố Quỳnh nói: "Tôi lừa cô, tôi chưa từng yêu thích cô."
Nghĩ lại thì, mỗi một hồi ức đều tràn ngập trong hai chữ 'Ngọt ngào' nhưng khi xâu chuỗi với nhau lại trở thành những cơn đau dày xé, dù cho Trần Kiết Nhiên da dày thịt béo như thế nào đi nữa cũng bị quật cho máu thịt be bét.
Tất cả ký ức đều đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức.
"Cố Quỳnh, cô thật độc ác." Giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, sức lực cả người đều bị hút cạn, chỉ còn lại nỗi cuồng loạn không tên.
"Cô tự làm bản thân bị thương chỉ vì muốn bức bách tôi."
Trần Kiết Nhiên chôn mặt vào lòng bàn tay vẫn còn rỉ máu, không thể chịu đựng phát ra rên rỉ.
Thời điểm khổ sở đến mức tận cùng của con người chính là không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có nghẹn đắng nơi cổ họng.
"A Nhiên." Cố Quỳnh đưa tay muốn chạm vào người Trần Kiết Nhiên, lại đột ngột rụt tay về.
Cô lấy thuốc cầm máu trong hộp y tế ra thoa cho Trần Kiết Nhiên, sau đó giúp nàng băng bó, tay chân hết sức vụng về, miệng không ngừng nói xin lỗi, nói xong câu cuối cùng cũng bắt đầu nghẹn ngào.
"A Nhiên, mình không muốn làm cậu tổn thương."
"Mình muốn ở bên cạnh cậu."
"Hãy cho mình một cơ hội."
Nếu như thật sự quên được quá khứ, đương nhiên Trần Kiết Nhiên muốn cho Cố Quỳnh một cơ hội! Nửa đời trước thứ duy nhất nàng khát vọng chính là tình yêu, có một người yêu nàng, quả thực là điều cầu cũng không được.
Đáng tiếc, trên đời không có loại thuốc khiến người ta quên sạch quá khứ, bằng không Trần Kiết Nhiên nhất định sẽ tìm mua.
nàng sẽ ném hết thảy toàn bộ lừa dối, phản bội ra sau đầu, lãng quên quá khứ, cho hai người một cơ hội mới và bắt đầu lại từ đầu.
Trần An An trốn trên lầu, lén lút khóc. Giờ phút này mẹ nàng rất thống khổ, là loại thống khổ mà Trần Kiết Nhiên không bao giờ muốn nàng nếm trải. Trần An An muốn đi xuống nhưng không thể, nàng không thể để mẹ lo lắng.
Vốn dĩ đêm giao thừa là ngày đoàn viên, thế nhưng ba người bên trong một ngôi nhà lại không ai vui vẻ.
....
Cố Quỳnh sẽ không tự làm tổn thương mình để áp chế Trần Kiết Nhiên nữa, cô đã biết đó là chuyện ngu xuẩn, chỉ khiến Trần Kiết Nhiên càng xa cô hơn.
Cố Quỳnh lại men theo con đường cũ, bắt đầu tặng hoa cho Trần Kiết Nhiên, giống như ngày tháng ngọt ngào trước đó.
Hết thảy hạnh phúc trong quá khứ đều chân thật khiến Cố Quỳnh ghi lòng tạc dạ. bởi vì tấm chân tâm mà Trần Kiết Nhiên dành hết cho cô là thật tâm, không một tia giả dối.
Vì lẽ đó, tất cả hồi ức đối với Cố Quỳnh đều rất mỹ mãn, nhìn không ra một chút sai lầm, đương nhiên cũng không lý giải được, tại sao viên mãn trong lòng nàng lại trở thành ác mộng trong lòng Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh không phải người hứng chịu hạnh phúc giả tạo, không phải gánh chịu nỗi đau trái tim bị xé nát, cô không hiểu Trần Kiết Nhiên, cho rằng chỉ cần nổ lực theo đuổi nàng một lần nữa, nàng sẽ lại động lòng.
Nhìn thấy bó hoa ướt át kiều diễm, lòng Trần Kiết Nhiên lập tức dậy sóng, thẳng tay ném bó hoa vào thùng rác.
Cố Quỳnh hỏi nàng: "Không phải cậu rất thích hoa sao?"
Còn nhớ năm đó Cố Quỳnh tặng hoa cho Trần Kiết Nhiên, trong mắt nàng chỉ có hào quang lấp lánh, khiến Cố Quỳnh nhớ mãi không quên. Có điều cô không biết, thời điểm đó nàng thích hoa là vì nàng yêu thích người tặng hoa. Bây giờ nhìn hoa trong lòng ngập tràn căm ghét, tất nhiên cũng xuất phát từ người tặng hoa.
Chỉ là lời căm ghét không cách nào nói ra, đành trút giận lên bó hoa vô tội. Cố Quỳnh nhìn Trần Kiết Nhiên, con ngươi buông xuống, phút chốc ý chí bị hạ thấp.
Ngày mai là tết nguyên tiêu.
Kể từ đêm giao thừa, Cố Quỳnh chưa từng thấy Trần Kiết Nhiên cười, một lần cũng không có.
Cố Quỳnh như con ruồi mất đầu, không cách nào tìm ra lối thoát, trái tim tan vỡ tựa người điên: "Tại sao cậu không vui? Mình cho cậu tất cả những thứ tốt nhất, tại sao cậu vẫn không vui?"
Viền mắt Trần Kiết Nhiên chua xót: Đúng vậy, vì cái gì nàng lại không vui? Sao nàng lại quên cách khiến bản thân hài lòng? Nếu không thể trốn thoát, tại sao không thể tiếp nhận?
Tại sao không cách nào thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này?
Trong mắt Trần Kiết Nhiên dần mất đi thần sắc, không chỉ mất đi thần sắc rạng rỡ thời niên thiếu mà ngay cả cứng cỏi nhiều năm mài giũa cũng dần thất lạc.
Cố Quỳnh ôm nàng, nhẹ nhàng hỏi: "A Nhiên, cậu muốn cái gì, nói cho mình biết đi? Làm thế nào mới có thể khiến cậu hài lòng?"
Tâm Trần Kiết Nhiên run rẩy.
Nàng quỳ gối trên sàn, tay ôm mặt, vai run run: "Tôi không muốn cái gì hết, tôi cũng không bao giờ hài lòng."
Những thứ trước đây nàng muốn có chưa từng trở thành hiện thực.
Hiện tại cái gì cũng không muốn.
Những năm gần đây, Trần Kiết Nhiên luôn tự thuyết phục bản thân hãy hài lòng với hiện tại, phải cười nói vui vẻ lạc quan tiến về phía trước, một mình cũng chẳng sao, bản thân nàng có thể tự yêu lấy mình.
Nhưng sâu trong lòng, Trần Kiết Nhiên hiểu rất rõ, bản thân nàng sẽ không bao giờ thực sự hài lòng, cho dù nàng có đối tốt với mình như thế nào, cũng không thể lấp đầy nội tâm bị đào rỗng.
Hiện tại trong tâm nàng chỉ là một lỗ thủng lớn.
Trần Kiết Nhiên sợ nhất là cô độc, nhưng khi quay đầu nhìn lại nàng cũng chỉ có một mình.
...
Sinh nhật Trần An An là ngày 14 - 2, lễ tình nhân.
Bởi vì hôm đó là ngày đầu tiên hai mẹ con nàng gặp nhau, và cũng là ngày mà Trần Kiết Nhiên và cả Trần An An bắt đầu cuộc sống mới, thế là Trần An An liền chọn 14 - 2 là ngày sinh nhật của mình.
Theo tập tục ở quê, buổi sáng ngày sinh nhật cần ăn một bát mì Trường Thọ, lại thêm một quả trứng gà đỏ, sau khi ăn xong sẽ được phù hộ năm sau không bệnh không tai.
Sáng sớm Trần Kiết Nhiên đã tự tay làm mì, một bên nhìn Trần An An ăn mì, một bên vì con gái làm trứng gà đỏ, lên tiếng dỗ dành: "Ngày mai An An nhà chúng ta bắt đầu đến trường, ăn trứng gà đỏ thuận thuận lợi lợi, ở trường phải hòa thuận với bạn bè, nghe lời lão sư, kết giao với những người bạn tốt, lớn lên khỏe mạnh..."
Trần An An nghe vào tai ấm ở trong lòng: "Mẹ, mẹ yên tâm, mặc kệ trường học ra sao, con nhất định chăm chỉ học hành, kiếm thật nhiều tiền để mua cho mẹ quần áo đẹp."
Trần Kiết Nhiên cười hiền, cùng lúc dưới lầu truyền lên một trận huyên náo, nàng sờ đầu Trần An An dặn bé con ngoan ngoãn ăn xong, sau đó tự mình xuống lầu kiểm tra.
Hai nữ nhân xa lạ đứng trong phòng khách, khuôn mặt mỹ lệ khiến người nhìn khó quên, một người cao hơn người kia một chút, chỉ đứng lặng lẽ cũng tỏa ra khí thế lạnh nhạt kiêu căng bất phàm, ngũ quan nhìn khá quen mắt, nhất thời Trần Kiết Nhiên không nhớ ra đã từng thấy ở nơi nào.
Nữ nhân thấp hơn nhìn có vẻ dễ gần hơn nhiều, tóc cột cao gọn gẽ, một cánh tay quàng qua cổ người kia véo véo gò má: "A Nhược, chị đến chơi nhà hay đến trả thù, mặt lạnh như vậy làm gì?"
Nữ nhân tên A Nhược cau mày: "Tại sao không tới khách sạn?"
"Giường khách sạn không biết có bao nhiêu người từng ngủ qua, chị dám ngủ sao? Chỗ này cũng không phải xa lạ, là nhà của em gái chị, gần đây chuyện tình cảm của A Quỳnh không thuận lợi, người làm chị dâu như em phải ra tay giúp em ấy một chút."
A Nhược càng bất mãn: "Từ khi nào mà quan hệ giữa em và em ấy tốt như vậy, làm sao chị không biết?"
"Stop! Chuyện chị không biết còn nhiều lắm."
Nữ nhân xinh đẹp thả tóc xuống, biểu cảm trên mặt phong phú hơn A Nhược rất nhiều, vừa ngẩng đầu đã thấy Trần Kiết Nhiên đứng ở hành lang lầu hai, lập tức nhiệt tình phất tay với nàng: "Này, em chính là vợ của A Quỳnh sao? Chị đã nghe A Quỳnh nói rất nhiều về em."
Trần Kiết Nhiên: "..."
Nàng không phải kiểu người biết xã giao, đối với nữ nhân nhiệt tình có chút không chống đỡ được, thấp giọng giải thích: "Em là người làm thuê ở đây."
"Ồ...Đúng, đúng đúng! Là người làm thuê..." Nữ nhân cười ha ha chạy lên lầu hai, híp mắt đánh giá nàng một lượt, chủ động đưa tay ra: "Xin chào, chị là Khương Tân Nhiễm, rất hân hạnh được gặp em."
Trần Kiết Nhiên thụ sủng nhược kinh bắt tay: "Em, em là Trần Kiết Nhiên..."
"Có vẻ em nhỏ hơn chị mấy tuổi, vậy sau này sẽ gọi em là Nhiên Nhiên." Khương Tân Nhiễm không cho Trần Kiết Nhiên cơ hội giới thiệu hoàn chỉnh tên mình, thân mật kéo kéo cánh tay: "Nhiên Nhiên em không ngại chứ?"
"Không có...Không sao..."
Khương Tân Nhiễm giới thiệu nữ nhân dưới lầu với Trần Kiết Nhiên, thì ra cô là Cố Nhược, người chị cùng cha khác mẹ với Cố Quỳnh. Trần Kiết Nhiên bừng tỉnh, chả trách nàng cảm thấy quen mặt như vậy, nhìn kỹ cô và Cố Quỳnh giống nhau đến mấy phần, chỉ có cặp mắt là khác biệt, mắt của nữ nhân này nhìn rất có mị lực, thế nhưng ánh mắt rất lạnh, có vẻ không dễ thân cận.
Cố Nhược lên tiếng, nho nhã lễ độ chào hỏi Trần Kiết Nhiên, âm thanh ôn hòa bình tĩnh nội liễm.
"Cố tổng vẫn chưa về, phiền hai chị ngồi chờ một lúc." Trần Kiết Nhiên rót trà mời khách, sau đó chuẩn bị xách hành lí lên lầu: "Em giúp các chị mang hành lý vào phòng."
"Không cần." Khương Tân Nhiễm thân thiết kéo tay nàng: "Hành lý và phòng ngủ để bọn chị tự mình sắp xếp là được, nào có chị dâu nào lại để..."
Lời còn chưa dứt đã bị Cố Nhược mặt không biến sắc đá nhẹ một cước.
"Khụ..." Khương Tân Nhiễm đem lời nuốt trở vào, cười nói: "Để chị và A Nhược tự mình sắp xếp, chúng ta không quen để người khác chăm sóc, em ngồi xuống đây nói chuyện phiếm với chị đi: "Đúng rồi, không phải em có một cô con gái nhỏ sao? Đứa bé đâu? Đi học rồi a?"
"Con bé...Con bé ở trong phòng, để em gọi con bé ra chào hai chị."
Một lúc sau Trần Kiết Nhiên trở ra, đi bên cạnh còn có Trần An An. Khương Tân Nhiễm vui vẻ giống như nhìn thấy tiểu cô nương trong tiểu thuyết, tâm mềm nhũn, ôm nàng vào trong ngực, hết vò lại nựng: "Nhiên Nhiên đây là con gái em sao? Con tên gì? Không bằng cùng a di về nhà, làm con gái a di được không?"
"Không được! Không được! Con chỉ có một người mẹ." Trần An An dứt khoát trả lời, vội vã trốn sau lưng Trần Kiết Nhiên.
Cố Nhược ngồi xuống bên cạnh Khương Tân Nhiễm nhanh tay kéo nàng lại, bất mãn hừ một tiếng.
"Cố Nhược, chị có tiền đồ một chút được không, chị ghen với một tiểu cô nương?" Khương Tân Nhiễm không nể mặt cười nhạo.
Nhưng Cố Nhược không hề lúng túng, cô ngồi vững vàng ngay ngắn, sắc mặt không đổi.
Trần Kiết Nhiên lén lút nhìn vài lần không phát hiện Cố Nhược có biểu tình gì giống như đang ghen. Trong quá trình nói chuyện phiếm với Khương Tân Nhiễm, Trần Kiết Nhiên biết được hiện tại Cố Nhược là người đứng đầu tổng công ty y dược Cố thị, còn Khương Tân Nhiễm làm việc ở phòng nghiên cứu của tập đoàn. Bình thường công việc của cả hai rất bận, hiếm khi có được kì nghỉ phép kéo dài hai tuần lễ, nên Khương Tân Nhiễm mới về Lâm Uyên. Lần này trở về nàng chọn đúng vào tiết thanh minh để tảo mộ cho thân nhân.
Không hổ danh là lớn hơn Trần Kiết Nhiên mấy tuổi, Khương Tân Nhiễm tiến thoái thỏa đáng đúng mực, tuy tạo cho người khác cảm giác thân thiết, nhưng những câu không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi, cũng không nói những lời làm Trần Kiết Nhiên lúng túng. Chuyện cười đúng nơi đúng chỗ, ngay cà Trần An An cũng bắt đầu thích a di xinh đẹp này.
Thấy sắp đến thời gian dùng bữa trưa, Trần Kiết Nhiên hỏi các nàng muốn ăn gì, đứng dậy chuẩn bị làm cơm. Khương Tân Nhiễm cũng theo vào giúp đỡ, Cố Nhược cũng nối đuôi Khương Tân Nhiễm.
Trong tủ lạnh có gà và thịt bò, Trần Kiết Nhiên tính toán trong bụng, lại nghe Khương Tân Nhiễm lên tiếng: "Nhiên Nhiên, hôm nay em an tâm chờ dùng bữa đi, để chị và A Nhược trổ tài, dù sao chúng ta cũng là chị không thể để một mình em vất vả làm cơm. A Nhược, chị thấy có đúng không?"
Cố Nhược gật đầu đáp một chữ ngắn gọn, Trần Kiết Nhiên rất kinh ngạc: "Hai chị biết nấu cơm?"
Hai người này, một là chủ tịch tập đoàn, một là người chủ chốt trong nghiên cứu khoa học, đều là tinh anh cao cấp, không phải nên giống Cố Quỳnh mười ngón khô ráo không dính nước sao? Lại nhìn ngón tay thon dài của các nàng, thế nào cũng không giống người biết nấu ăn.
"Chị..." Khương Tân Nhiễm xoa xoa ngực cười gượng: "Chị không biết." Sau đó chỉ chỉ Cố Nhược: "Nhưng chị ấy biết, em yên tâm, tài nghệ của chị ấy đều do một tay chị đào tạo. Mùi vị đảm bảo sẽ chất lượng, cơm chị ăn mỗi ngày đều do chị ấy nấu."
Đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn lại bị sai khiến như thế, đã vậy Khương Tân Nhiễm còn xem đó là chuyện đương nhiên, vẫn là lần đầu tiên Trần Kiết Nhiên được chiêm ngưỡng.
Chẳng trách khi vừa gặp, Trần Kiết Nhiên đã cảm thấy giữa các nàng có một loại từ trường không nói ra được, hóa ra là người yêu ân ái nhiều năm.
Cố Nhược bị Khương Tân Nhiễm ôm lấy, ánh nhìn yêu thương, thấp giọng hỏi: "Chị muốn ăn gì?"
"Hỏi chị làm gì? Không phải nên hỏi em gái Nhiên Nhiên của em sao?"
Khương Tân Nhiễm chớp chớp nhìn Trần Kiết Nhiên: "Nhiên Nhiên, em muốn ăn cái gì?"
"Cái gì...Cái gì cũng được...Em không kén ăn."
"Mẹ con rất kén ăn! Mẹ không thích ăn các món mặn, chỉ thích ăn món chay." Trần An An lớn tiếng nói thay Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên lúng túng: "Chị Tân Nhiễm đừng nghe con bé nói mò..."
Khương Tân Nhiễm trêu tức: "Thì ra Nhiên Nhiên của chúng ta kén ăn như thế, chẳng trách lại gầy đến vậy. Không thể kén ăn được, thế này cho dù Cố Quỳnh không đau lòng, thì người làm chị này cũng sắp đau lòng chết mất rồi."
Trong mắt Cố Nhược xuất hiện ý cười nhàn nhạt, nhéo eo Khương Tân Nhiễm: "Giúp chị nhặt rau."
"À à! Vợ chị làm cơm, chị là phụ bếp." Khương Tân Nhiễm nhận cần tây trong tay Cố Nhược, bước qua bên cạnh, Trần Kiết Nhiên cũng tiến lên giúp đỡ, phòng bếp chưa bao giờ vui vẻ thế này. Làm cơm được một nửa, Cố Quỳnh mệt mỏi từ công ty trở về, trong tay cầm hộp trang sức tinh xảo, đây là quà cô muốn tặng cho Trần Kiết Nhiên nhân dịp lễ tình nhân. Trước đây Trần Kiết Nhiên tặng cho cô sợi dây chuyền, Cố Quỳnh đeo đến tận bây giờ, thiết nghĩ cũng nên tặng Trần Kiết Nhiên thứ gì đó, để nàng giữ mãi bên mình.
"A Nhiên." Cố Quỳnh đẩy cửa phòng bếp, nhìn thấy Cố Nhược đeo tạp dề, lập tức lạnh mặt, hai mắt híp híp: "Sao chị lại ở đây?"
"Nói chuyện với chị mình như thế a!" Khương Tân Nhiễm đánh vào đầu Cố Quỳnh một cái nhưng không dùng sức, chỉ đơn giản đùa giỡn với cô: "Em gái, em gọi chị đến Lâm Uyên làm quân sư, còn không cho chị dẫn theo người yêu sao?"
Cố Quỳnh rất tôn kính người chị dâu này, Khương Tân Nhiễm vừa mở miệng, cho dù cô và Cố Nhược có bằng mặt không bằng lòng đi nữa cũng phải gạt qua một bên.
"Ồ, chiếc hộp này rất đẹp, thế nào, là lễ vật ra mắt chị dâu sao?" Khương Tân Nhiễm đoạt cái hộp trong tay Cố Quỳnh, ánh mắt thoáng nhìn về phía Trần Kiết Nhiên, biết rõ còn cố hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook