Bất Công
-
Chương 33: Quá độ chương
Xưa nay Trần Kiết Nhiên chưa nghe nói có một thị trấn tên Thạch Lang, chung quanh đều là nông dân và cánh đồng, dễ dàng đoán được nơi này là ngoại thành.
Nơi ở của các nàng có hai khu nhà, một tiền viện một hậu viện.
Tiền viện được vây quanh bởi một bức tường gạch cao 2 mét, trên đỉnh còn gắn mảnh thủy tinh vỡ đề phòng người ngoài trèo vào cũng như người bên trong trốn ra, một ngày 24 giờ cổng ra vào luôn có người canh gác, hơn nữa trong sân lắp đầy camera không một góc chết.
Hậu viện được nới lỏng hơn một chút, nhân viên bảo vệ tuần tra thưa thớt, tụ tập trong sân uống rượu đánh bài, tiếng mắng chửi la hét không dứt, có điều tường ở hậu viện cao hơn 3 mét, dựa vào sức lực của mấy nữ sinh trói gà không chặt mà muốn trốn chạy quả thực không khả thi.
Trần Kiết Nhiên lẳng lặng quan sát, vốn dĩ muốn thu thập chứng cứ, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng bắt đầu chột dạ. Nàng còn trẻ, chưa va chạm nhiều, suy nghĩ đơn giản, cho rằng chỉ cần tìm được kẻ hở, lợi dụng cơ hội chạy trốn sau đó tới đồn công an trình báo là được. Nhưng lại không nghĩ đến, những người này có thể dàn xếp chuyện kinh doanh trái phép hoạt động giữa thanh thiên bạch nhật, thì chắc chắn đã lường đến việc kiểm soát mầm hoạ.
Nơi này, dễ dàng nhận ra chức vụ của từng người có mặt. Người trông coi, người tuần tra, kẻ phụ trách đưa đồ ăn cho nữ sinh bị giam giữ. Một số nữ sinh tướng mạo xinh đẹp đột ngột bị kéo đi, ném vào phòng, đơn độc trên lầu, bên ngoài có mấy phụ nữ trung niên cao lớn canh giữ, nơi đó, không được phép có bóng dáng đàn ông, đơn giản là vì đối với bọn họ những nữ sinh này có "Giá cao", là tài nguyên không thể phung phí, phải đảm bảo không để kẻ tiểu nhân có cơ hội dùng trước.
Đối với mười mấy vị tiểu cô nương còn lại, bọn chúng tùy tiện chia làm hai phòng, Trần Kiết Nhiên bị nhốt chung phòng với một nữ sinh cột tóc hai bím, nói chuyện một lúc thì biết được cô tên Trương Giai Giai, năm nay 19 tuổi, cũng là người Tây Triều, năm ngoái thi đại học bất thành, ba mẹ muốn cô tiếp tục học lại một năm, nhưng cô tự biết năng lực bản thân có hạn, không muốn hao phí tiền của, liền theo lời người quen tìm việc làm công, chỉ mong đến thành phố lớn kiếm tiền, không ngờ lại rơi vào hang sói.
Trương Giai Giai không sợ vết sẹo trên mặt Trần Kiết Nhiên, cô chủ động làm quen, hỏi nàng tại sao lúc trên xe lửa đã cảm thấy không đúng mà không nhân cơ hội chạy trốn.
Trần Kiết Nhiên nói: "Nhóm người này khẳng định chuyên làm chuyện xấu, mình có thể bỏ chạy nhưng những người ở lại thì sao? Nếu không sớm đưa bọn họ ra ánh sáng, sẽ còn bao nhiêu cuộc đời bị hủy hoại trong tay chúng đây?"
"Nhưng mà bọn họ canh chừng nghiêm ngặt, đừng nói thu thập chứng cứ, chỉ e muốn ra khỏi cửa căn phòng này cũng còn không được, cậu làm cách nào để vạch trần bọn họ?"
"Mình..." Trần Kiết Nhiên vốn từ nghèo nàn, chỉ có thể nói ngắn gọn: "Ba lô của chúng ta đã bị bọn họ lấy đi, hiện đảng ở phòng nghỉ của chúng đúng không? ở nơi này không có hoạt động giải trí, đêm xuống nhất định bọn họ sẽ nói chuyện tán gẫu, mình đã mở sẵn chức năng ghi âm, sau này có thể dùng làm bằng chứng!"
"Nhưng máy ghi âm nếu không sạc điện, cao nhất chỉ có thể hoạt động 7, 8 tiếng, vạn nhất hết pin tắt nguồn thì sao?" Trương Giai Giai sắc bén vạch trần kẽ hở trong kế hoạch.
"Chuyện này..." Trần Kiết Nhiên líu lưỡi, con ngươi đảo quanh, suy nghĩ một hồi, ủ rũ thừa nhận: "Cậu nói đúng, kế hoạch này thật không cao minh chút nào, cho dù thu được, mình cũng không có cơ hội trốn đi."
Trần Kiết Nhiên luôn cảm thấy đây là một kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được, không cân nhắc hậu quả, hành sự lỗ mãng, lúc này tỉnh tảo nhìn thấy quá nhiều khe hở cũng bắt đầu hoảng rồi, lo lắng không những không cứu được người khác, mà ngay cả bản thân cũng bị bán vào rừng sâu thăm thẳm, cả đời không thấy ánh mặt trời, bèn thấp giọng hỏi Trương Giai Giai: "Cậu có biện pháp gì không?"
Trương Giai Giai cười: "Giống như cậu vừa nói, chúng ta phải chờ "
Trần Kiết Nhiên nhìn kỹ người bên cạnh, phát hiện tuy người này mặt mày non nớt, nhưng ánh mắt lão luyện, gặp chuyện hết sức bình tĩnh, trên người phát ra khí chất trầm ổn, căn bản không giống nữ sinh 19 tuổi. Có cô ở đây, Trần Kiết Nhiên cũng bớt sốt sắng, hiện giờ các nàng chỉ có thể yên lặng quan sát.
Thời điểm có người đưa cơm tối đến, Trương Giai Giai nhân cơ hội nhìn ra khe cửa, nhanh chóng đánh giá kết cấu bên ngoài.
Đối diện cửa là cầu thang, có thể nghe thấy giọng nói của người đàn ông dẫn các nàng vào đây đang cự cãi với người nào đó, mơ hồ dính líu đến tiền, xem ra bọn họ cũng có lúc chia chát không đều.
Cơm tối là mấy bịch mì gói, các nữ hài được nuông chiều từ bé, lên tiếng oán giận: "Cho chúng tôi ăn những thứ này? Đây là đồ cho người ăn sao?"
"La lối cái gì?" Người đưa cơm hung hăng: "Còn dám ôn ào nữa tao ném tụi mày ra ngoài trực tiếp làm!"
Nữ sinh nghe hắn nói câu này, không dám lên tiếng, co ro gặm gói mì.
Cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Mấy nữ sinh không nhịn được ôm nhau nức nở, tiếng khóc lây truyền, tất cả nữ sinh trong phòng bắt đầu nghẹn ngào, tâm Trần Kiết Nhiên càng lúc càng nặng.
Nàng hối hận rồi, nàng không nên không biết tự lượng sức như vậy, nếu như hôm đó nàng nhân cơ hội chạy đi báo cảnh sát, cho dù cảnh sát không tin, cũng sẽ phái người đến kiểm tra, nói không chừng còn có cơ hội cứu những người mắc kẹt ở đây, không giống như bây giờ chỉ có thể lo lắng chờ chết.
Trương Giai Giai kéo nàng dựa vào góc tường, bóp nát gói mì, rắc gia vị có sẵn lên trên, lắc lắc, bốc một vốc lớn cho vào miệng: "Bây giờ đã biết rồi chứ? Ở đời, trước tiên phải nghĩ đến việc bảo vệ chính mình, chứ không phải làm anh hùng, việc bắt giữ tội phạm là việc của người có chức trách, một đứa trẻ luôn có lúc nghĩ không chu toàn, sau này nhớ kỹ, gặp chuyện, việc đầu tiên là phải bảo vệ bản thân."
"Cậu cũng sẽ như thế sao?" Trần Kiết Nhiên không phục: "Rõ ràng lúc nãy cậu cũng có cơ hội chạy, tại sao không đi?"
"Ây..." Trương Giai Giai nắm một vốc mì nhét vào miệng Trần Kiết Nhiên: "Nhanh ăn đi, ăn no mới có thể lực để ứng phó."
"Khụ khụ khụ..." Trần Kiết Nhiên bị sặc gia vị, ho khan, nước mắt tràn ra.
Trần Kiết Nhiên tâm tư lương thiện, hiển nhiên không thể yên tâm thoải mái, bỏ mặc những nữ sinh cùng trang lứa rơi vào ma trảo mà một mình rời đi, nhưng Trần Giai Giai nói đúng, nàng thật sự quá trẻ con, đến bản thân mình còn không thể bảo vệ được, huống hồ...
Cứ như vậy hết một ngày, đợi đêm xuống, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Trần Giai Giai từ trong bóng tối mở mắt, con ngươi thanh minh, rón ra rón rén đi tới cửa.
Trần Kiết Nhiên ngủ không sâu giấc, thời điểm Trần Giai Giai mới nhớm dậy nàng đã tỉnh, nối gót theo sau, không biết cô lấy từ đâu ra dụng cụ bẻ khoá, nhanh nhẹn cắm vào khe cửa trượt lên trượt xuống mấy lần.
"Thế nào?" Trần Kiết Nhiên lấy hết dũng khí kề vào tai cô nói nhỏ.
Trương Giai Giai lắc đầu, ra hiệu không mở được.
"Hết cách rồi, cửa được khoá từ bên ngoài, trừ khi dùng vũ lực phá cửa, bằng không làm thế nào cũng vô dụng. Một khi dùng vũ lực, tất nhiên sẽ kinh động đến nhóm người kia, lúc đó, chỉ sợ các nàng nguy hiểm tính mạng."
Hai người trắng tay quay về vị trí cũ, không thể làm gì khác là đi ngủ, sáng mai tiếp tục nghiên cứu biện pháp, Trương Giai Giai và Trần Kiết Nhiên trao đổi, nàng suy nghĩ một chút, đưa ra đề nghị: "Có cách nào khiến người đưa cơm quên khoá cửa không?"
Trương Giai Giai liếc mắt: "Nói thì dễ, cậu có cách sao?"
Trần Kiết Nhiên tiếp tục vắt óc suy nghĩ, đột nhiên ôm bụng cau mày, mặt đầy thống khổ, nhỏ giọng kêu gào: "Ôi...Tôi...Đau bụng..."
Trần Giai Giai lập tức sáng mắt, đúng! Phải tạo ra hỗn loạn, đây quả thật là biện pháp tốt. Cô đặt tay lên đỉnh đầu Trần Kiết Nhiên, sờ soạng một chút, vui vẻ nói: "Cậu thật nhanh nhạy."
"Đừng...Đừng làm loạn!" Trần Kiết Nhiên không quen thân cận với người lạ, hất tay Trương Giai Giai ra, co rút vào chân tường, vuốt vuốt tóc: "Vậy nhân lúc người kia đưa cơm, chúng ta sẽ tiến hành đúng không?"
Mặt Trần Kiết Nhiên ửng đỏ, Trương Giai Giai có vẻ từng trải, nhưng tác phong làm việc không đứng đắn, khiến nàng khó lòng chống đỡ.
"Không vội." Trương Giai Giai trầm ngâm: "Tạo hỗn loạn là biện pháp tốt, nhưng khi thực hiện phải thay đổi cách làm."
"Thay đổi cái gì?"
"Mình là người thực hiện!"
"Cậu?" Trần Kiết Nhiên trợn to hai mắt
"Đúng! Cậu còn nhỏ, không có kinh nghiệm, giả như bị phát hiện thì sẽ gặp nguy hiểm, việc này cậu không thể làm, mình không thể đem tính mạng cậu ra đùa giỡn."
"Chẳng lẽ cậu không sợ sao?" Trần Kiết Nhiên có chút cuống lên: "Mình không có gì ràng buộc, không may xảy ra chuyện gì cũng chẳng sao, còn cậu, nếu xảy ra chuyện người nhà ắt sẽ thương tâm khổ sở! Quyết định như vậy đi! Việc này cứ giao cho mình."
"Tuổi tác không lớn, nhưng rất ngang ngược." Trương Giai Giai khẽ hừ một tiếng, nắm lỗ tai của nàng: "Cái gì gọi là không ràng buộc, cậu biết con người sống trên đời khó khăn thế nào không? Bao nhiêu người liều mạng chỉ mong sống tiếp, mà cậu, tại sao xem nhẹ mạng sống như vậy? Hôm qua mình đã nhắc cậu phải biết bảo vệ bản thân, vừa xoay lưng cậu đã quên? Cho dù không có ai thương cậu, cậu cũng phải biết tự thương chính mình."
Trần Kiết Nhiên bị cô nắm lỗ tai, ân cần dạy bảo, trong lòng có chút không phục, có điều nghe đến đoạn sau đột nhiên sống mũi đau xót, nói không nên lời, nàng buồn buồn ừ một tiếng.
Trần Kiết Nhiên âm thầm nhớ lại lời Trương Giai Giai nói. Lúc trước nàng luôn tâm niệm tìm một người yêu thương quan tâm mình, rồi sau đó nàng sẽ dùng tình cảm chân thành để báo đáp, chưa bao giờ nghĩ, bản thân có thể tự yêu lấy mình.
Sinh mệnh quý giá bao nhiêu? Có rất nhiều người muốn sống nhưng không thể, nàng từng từ cõi chết trở về, nên càng thấu hiểu, cần phải quý trọng cuộc sống, bảo vệ và yêu thương chính mình.
Trần Kiết Nhiên cảm thấy Trương Giai Giai không chỉ đơn giản là nữ sinh thi rớt đại học, khí chất cùng cách nói chuyện nào phải thứ một tiểu cô nương 19 tuổi nên có.
Thời điểm dùng bữa tối, quả nhiên có người đến đưa cơm, thực đơn tối nay là bánh màn thầu, ngay cả mì ăn liền cũng không có, các cô gái khổ sở nuốt xuống. Một lát sau, Trương Giai Giai ném màn thầu xuống đất, ôm bụng kêu la.
Hai mắt nhắm nghiền, hàng mi nhíu chặt, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn qua vô cùng thống khổ. Người đưa cơm đẩy đám nữ sinh đang vây quanh ra, đá một cước vào Trương Giai Giai: "Mày làm sao?"
"Cái bụng...Đau." Trương Giai Giai hàm hồ nói ra vài chữ, mồ hôi lạnh ứa trên trán.
Trần Kiết Nhiên thêm mắm dặm muối: "Đại ca, có thể bụng cậu ấy không tốt, hôm qua mì ăn liền rơi xuống đất, nhưng vì quá đói nên vẫn nhặt lên ăn, có phải tiêu chảy rồi không? Ngài mau dẫn cô ấy đi nhà cầu, lỡ như không nhịn được mà giải quyết tại chỗ thì căn phòng này, làm sao có thể ở."
Tất cả mọi người nghe vậy, lập tức biến sắc, dồn dập lùi về sau, chỉ sợ ám phải mùi hôi.
Tên nam nhân đưa cơm thấy sắc mặt Trường Giai Giai trắng bệch, không nghi ngờ, vội vã đỡ nàng lên, hắn vừa bước ra đã khoá cửa ngay lập tức, không có lấy một chỗ sơ hở.
Thời điểm hắn đỡ Trần Giai Giai, Trần Kiết Nhiên nghe thấy hai tên dưới lầu nói chuyện phiếm: "Đại ca đi tìm người mua đã được vài ngày, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức? Chuyện này là sao?"
"Có người nói, bên Lâm Uyên đang quản rất nghiêm, mấy lão khách hàng không dám thu mua."
"Phi, quá xui xẻo! Mẹ nó, lão tử có nhà không thể về, mỗi ngày ở đây trông chừng tiểu thịt tươi, nhưng chỉ có thể nhìn không thể sờ, ngột ngạt chết lão tử."
"Chuyện này quá đơn giản, ông chủ nói không thể đụng vào, bởi vì đa phần chúng nó đều còn trinh, nên giá rất cao. Nhưng thời đại này, luôn có 1,2 đứa buông thả, lôi chúng nó ra thoải mái một chút, ông chủ làm sao biết được."
"Ha ha, vẫn là người anh em đây nghĩ thông suốt, mau uống rượu, ngày mai anh em ta bắt 2 đứa ra thưởng thức."
Cuộc đối thoại thật khiến người nghe muốn nôn mửa, bù lại cũng giúp nàng thu được một chút tin tức hữu dụng, tên kia vừa nói Lâm Uyên quản rất nghiêm, nói cách khác cảnh sát đã bắt đầu hành động, tỉ lệ sờ gáy đến chỗ này rất lớn.
Trần Kiết Nhiêm quan sát hai ngày, phát hiện nơi này kỷ luật nghiêm ngặt, căn bản không phải nơi lưu trữ hàng hoá bình thường, có lẽ đây chính là sào huyệt của bọn họ.
Quan trọng là, Trần Kiết Nhiên không biết có thể chờ cảnh sát đến kịp hay không, nghe khẩu khí của hai tên kia, dễ dàng nhận ra chúng đã kiềm chế không nổi nữa, phỏng chừng ngày mai sẽ có người chịu khổ, nhất định phải nhanh chóng hành động.
Trương Giai Giai đi một cái là hai ba tiếng, hơn 9 giờ tối mới có người áp giải trở về, hắn không phải nam nhân đưa cơm khi nãy, Trần Kiết Nhiên nhận ra hắn, chính là người trông coi. Đêm xuống đợi mọi người ngủ say, nàng đem tin tình báo nói cho Trương Giai Giai, Trương Giai Giai cũng trở nên nghiêm túc: "Không thể chờ, nhất định phải lập tức thu lưới."
Trần Kiết Nhiên không nghe rõ: "Cậu mới nói gì?"
Trương Giai Giai bày ra khuôn mặt tươi cười: "Không có gì, đừng nghĩ nhiều, ngủ thôi, đi một bước tính một bước, mọi chuyện sẽ ổn thoả."
Trần Kiết Nhiên nghe cô nói vậy, bỗng nhiên yên tâm, dùng sức gật đầu: "Ừ."
Nàng nhìn người bạn cùng tuổi thỉnh thoảng toát ra khí chất trưởng bối, khiến người ta tin tưởng.
Chờ Trần Kiết Nhiên ngủ, Trương Giai Giai mới sờ sờ trong ngực lấy ra một quyển sổ nhỏ, thừa dịp đi vệ sinh, cô trèo qua cửa thông gió WC leo ra hậu viện, vào phòng đám cầm đầu lén lấy vàu thứ. Cô đã sớm quan sát rất kỹ, tiền viện trước sau không góc chết, một ngày canh giữ 24/24 nhưng chếch bên hông WC lại không có camera, hơn nữa cũng không có song sắt hay chuông chống trộm, đại khái vì nơi này quanh năm chỉ giam giữ nữ sinh yếu đuối, không có khả năng trốn thoát, nên mới nới lỏng cảnh giác.
Mặc kệ như thế nào, bắt được điểm then chốt là chuyện tốt, Trương Giai Giai xé một lỗ trên áo ngực, lấy ra một khối màu đen, tìm cái nút trên đó ấn xuống, đây là máy phát tín hiệu để đồng đội biết vị trí của cô, kết quả đội hình sự bất ngờ đến sớm hơn cô dự định.
1 giờ sáng, trong sân phát sinh ồn ào, Trần Kiết Nhiên theo Trương Giai Giai vén màn cửa sổ quan sát, hoá ra là mấy tên gác đêm tụ tập uống rượu đánh bài, do quá say nên xảy ra mâu thuẫn dẫn đến đánh nhau.
Đồng bọn đều bị kinh động, tên đại ca từ trên lầu đi xuống, tự mình kéo hai kẻ gây chuyện cho mỗi người một đá, sau đó ra lệnh hai người khác thay vị trí, mắng hai kẻ say xỉn cút vào phòng ngủ.
Rượu vào có thêm can đảm, hắn không cam lòng, sau khi trở về phòng, mượn người đưa cơm chùm chìa khoá, đợi ồn ào qua đi, lén lút vào căn phòng có Trần Kiết Nhiên.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, Trương Giai Giai cảnh giác: "Ai?"
Mùi rượu và mùi hôi cơ thể xộc vào mũi, hắn tàn bạo quát khẽ: "Đừng lên tiếng, nếu không lão tử giết chết."
Hắn không bật đèn, sờ cái giường gần cửa nhất, bất chấp tất cả, ôm lấy nữ sinh đang ngủ say, sờ soạng khắp người.
Nữ sinh tỉnh dậy từ trong mộng, hét ầm lên, không ngừng dãy giụa, cào trúng mặt hắn, nam nhân tức giận, tát thật mạnh vào mặt nàng: "Khốn kiếp! Ngoan ngoãn một chút!"
Trương Giai Giai nhảy xuống giường, tóm chặt cổ tên nam nhân, một tay kéo nữ sinh đang hoảng sợ ra, sau đó đá một cước, nam nhân văng vào cánh cửa.
Trong phòng ầm ĩ, các cô gái kinh sợ, chạy tứ tán, nhân lúc hỗn loạn, Trần Kiết Nhiên nhích ra cạnh cửa, liền thấy đôi mắt nam nhân đỏ như máu, xoa xoa ngực, rống to: "Con mẹ nó, còn không mau giúp gia thoải mái, gia chừa cho chúng mày con đường sống, nếu không ai cũng đừng hòng thoát khỏi chỗ này."
Hắn rút từ sau lưng ra một con dao gọt hoa quả sắc ngọt, bóng lưỡng, hung thần sát ác hướng hung khí về phía các nàng, các nữ sinh tụm ba tụm bảy, không dám phản kháng. Một tay hắn cầm dao, tay còn lại kéo nữ sinh trên giường, muốn hành sự ngay trước mắt những người còn lại.
Con ngươi Trần Kiết Nhiên co rút, muốn tiến lên ngăn cản, lại không nhanh chân bằng Trương Giai Giai, cô tiến lên lao vào nam nhân kia, hắn uống say, mà Trương Giai Giai kỹ năng không tồi, rất nhanh đã khống chế được hắn, không do dự nắm lấy chùm chìa khóa, ném cho Trần Kiết Nhiên, hét lớn: “Mở cửa nhanh!”
Trần Kiết Nhiên không dám trễ nải, hai tay run run tiếp nhận chùm chìa khóa mở cửa, tim đập nhanh đến lợi hại, chỉ lo không kịp hành động, nàng thử lần lượt từng chiếc, mãi đến khi tìm đúng chìa, chưa kịp kéo cửa đã bị một luồng sức mạnh đá văng vào tường.
Trương Giai Giai nhìn ra cửa, quả nhiên là tên “Đại ca” kia kéo theo một đám chân tay bao vây lối đi, người nào người nấy thân thể cường tráng, chỉ dựa vào sức của những nữ sinh chân yếu tay mềm này, tuyệt đối không được.
“Đại ca, mau cứu em --” Nam nhân kêu gào thê lương, Trương Giai Giai bóp lấy cổ tay hắn, bẻ về sau rồi thả ra!
“Rắc!” Nam nhân ngửa đầu hít sâu một hơi, đau đến không nói nên lời.
Cánh tay bị Trương Giai Giai bẻ trật khớp.
Trương Giai Giai nhìn bọn họ, giơ tay lên, cười thỏa hiệp: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
“Con mẹ nó mày bẻ tay tao thành ra thế này còn dám nói hiểu lầm? Đại ca, hôm nay đại ca phải dạy dỗ chúng nó, để chúng nếm trải mùi vị cay đắng!”
“Câm miệng!” Đại ca giơ tay lên đỉnh đầu hắn vỗ xuống: “Nửa đêm không ngủ, mày chạy đến đây làm gì!”
“Em…Em” Nam nhân trật khớp trả lời méo mó: “Em không ngủ được, muốn tìm một đứa để phát hỏa khí.”
Lời vừa dứt, đám tay chân phía sau quay qua nhìn nhau, bắt đầu xao động.
Bọn chúng nín nhịn nhiều ngày như vậy, không chỉ hắn, ngay cả những kẻ còn lại cũng ngứa ngáy đã lâu, nhân lúc này, lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy Đại ca, bọn em cực khổ nhiều ngày, nghĩ thế nào cũng nên cho chúng em giải tỏa một lần cho đỡ thèm chứ? Nếu không, chỉ sợ trong lòng các huynh đệ không tránh khỏi oán khí.”
“Đúng vậy…”
“ Đúng vậy đúng vậy…”
Đại ca quét mắt nhìn bốn phía, ánh nhìn rơi vào nam nhân trật khớp trên mặt sưng húp, lúc này hắn như người mất hồn co ro trong góc, bên cạnh còn có một nữ sinh, thuận tiện chỉ tay: “Lôi con nhỏ kia ra ngoài.”
“Được được!” Một đám sói đói hồ hởi tràn lên.
Nữ sinh như tỉnh dậy sau giấc mộng dài, giãy giụa xin tha: “Không! Thả tôi ra! Tôi không muốn…Xin các người!”
Nước mắt giàn giụa, ngón tay nữ sinh lưu luyến giường sắt, bị những kẻ kia tháo gỡ, kéo ra ngoài.
Trần Kiết Nhiên nghe nàng gào thét mà lòng chua xót, lo lắng, định ra mặt ngăn cản, lại bị Trương Giai Giai ngăn lại.
“Còn tiếp tục đứng nhìn, nàng sẽ không xong!” Trần Kiết Nhiên gầm nhẹ.
Trương Giai Giai không nói gì, ngắm chuẩn cơ hội, một bước tiến lên, từ sau tưng lấy ra cái giao gọt hoa quả của gã trật khớp, ghìm tên Đại ca từ phía sau, kề lưỡi giao lên yết hầu: “Tất cả đứng im, không được nhúc nhích!”
Lưỡi giao sắc bén, cứa rách một tầng biểu bì, Đại ca sợ đến run chân, khí thế tiêu biến, bận bịu ra lệnh cho đám thủ hạ: “Không được nhúc nhích! Tất cả không được nhúc nhích!” Dứt lời lại bắt đầu xin tha: “Đại Tỷ…Đại tỷ tha mạng, giơ cao đánh khẽ…Cô muốn gì tôi đều đáp ứng!”
“Thả cô bé kia ra.” Trương Giai Giai ra lệnh.
Tên Đại ca gấp gáp: “Đợi cái gì? Còn không mau thả người!”
Đám tiểu đệ sợ vuột mất con mồi, người này giáo giác nhìn người kia, tiếc nuổi đẩy nữ sinh vào phòng.
Trần Kiết Nhiên nhanh tay đỡ lấy, dùng ga trải giường bọc phần áo bị xé rách.
“Cô nương….Không…Mỹ nữ! Mỹ nữ còn có yêu cầu gì? Kìa…Cẩn thận một chút…Đao kiếm không có mắt…”
“Tất cả lùi về sau!” Trương Giai Giai nâng cao âm lượng.
“Lùi, lùi! Đều lùi!”
Có con tin trong tay, lá gan của các nữ sinh cũng lớn hơn, trong quá trình đi tới tiền viện, tiện tay giải cứu những người khác, năm mươi, sau mươi người chen chúc trong sân, phân thành 2 nhóm, không ai dám manh động.
Trương Giai Giai nhìn đám người kia chằm chằm, sau lưng cô là mấy chục tiểu cô nương, vì thế một khắc cũng không được phép lơ là, đột nhiên phía xa có ánh đèn chiếu tới, Trương Giai Giai nheo mắt nhìn, chính là đồng đội kịp thời ứng cứu.
Một giây thả lỏng đó, tên Đại ca liền chớp thời cơ, hắn dùng cùi chỏ đánh vào bụng Trương Giai Giai, nữ sinh khẽ rên một tiếng, bị hắn đoạt dao, đâm thẳng vào bụng!
“Trương Giai Giai!” Trần Kiết Nhiên hét lớn, chạy đến, cùng lúc đó, cảnh sát phá cửa lao vào, cấp tốc khống chế đám người xấu.
“Cảnh sát đây! Đứng im.”
“Ôm đầu!”
Bất ngờ bị bao vây không kịp phòng thủ, bọn chúng chỉ đành ném vũ khí xuống, dồn dập ngồi xổm ôm đầu, mấy nữ sinh vui mừng đến phát khóc, lẫn trong đám người hỗn loạn, Trần Kiết Nhiên dùng tay che miệng vết thương của nữ sinh, hoảng hốt kêu to: “Có người bị thương! Bác sĩ! Cô ấy bị dao đâm vào bụng! Bác sĩ! Bác sĩ --”
Đội cấp cứu kịp thời dùng cáng khiêng người ra ngoài, Trần Kiết Nhiên không buông tay, đi theo.
“Trương Giai Giai cậu phải cố lên! Cậu sẽ không sao! Cậu có nghe thấy mình nói không!” Trần Kiết Nhiên mạnh miệng hô to, chỉ sợ Trương Giai Giai nhắm mắt rồi sẽ không còn tỉnh lại.
Ổ bụng Trương Giai Giai bị đâm thủng, máu tràn ra không ngừng, nằm trên cáng cứu thương còn không quên nhăn răng cười với Trần Kiết Nhiên, suy nhược nói: “Yên tâm đi, mình không sao.”
“Mình tiếc cái mạng này lắm, không chết được.”
Nơi ở của các nàng có hai khu nhà, một tiền viện một hậu viện.
Tiền viện được vây quanh bởi một bức tường gạch cao 2 mét, trên đỉnh còn gắn mảnh thủy tinh vỡ đề phòng người ngoài trèo vào cũng như người bên trong trốn ra, một ngày 24 giờ cổng ra vào luôn có người canh gác, hơn nữa trong sân lắp đầy camera không một góc chết.
Hậu viện được nới lỏng hơn một chút, nhân viên bảo vệ tuần tra thưa thớt, tụ tập trong sân uống rượu đánh bài, tiếng mắng chửi la hét không dứt, có điều tường ở hậu viện cao hơn 3 mét, dựa vào sức lực của mấy nữ sinh trói gà không chặt mà muốn trốn chạy quả thực không khả thi.
Trần Kiết Nhiên lẳng lặng quan sát, vốn dĩ muốn thu thập chứng cứ, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng bắt đầu chột dạ. Nàng còn trẻ, chưa va chạm nhiều, suy nghĩ đơn giản, cho rằng chỉ cần tìm được kẻ hở, lợi dụng cơ hội chạy trốn sau đó tới đồn công an trình báo là được. Nhưng lại không nghĩ đến, những người này có thể dàn xếp chuyện kinh doanh trái phép hoạt động giữa thanh thiên bạch nhật, thì chắc chắn đã lường đến việc kiểm soát mầm hoạ.
Nơi này, dễ dàng nhận ra chức vụ của từng người có mặt. Người trông coi, người tuần tra, kẻ phụ trách đưa đồ ăn cho nữ sinh bị giam giữ. Một số nữ sinh tướng mạo xinh đẹp đột ngột bị kéo đi, ném vào phòng, đơn độc trên lầu, bên ngoài có mấy phụ nữ trung niên cao lớn canh giữ, nơi đó, không được phép có bóng dáng đàn ông, đơn giản là vì đối với bọn họ những nữ sinh này có "Giá cao", là tài nguyên không thể phung phí, phải đảm bảo không để kẻ tiểu nhân có cơ hội dùng trước.
Đối với mười mấy vị tiểu cô nương còn lại, bọn chúng tùy tiện chia làm hai phòng, Trần Kiết Nhiên bị nhốt chung phòng với một nữ sinh cột tóc hai bím, nói chuyện một lúc thì biết được cô tên Trương Giai Giai, năm nay 19 tuổi, cũng là người Tây Triều, năm ngoái thi đại học bất thành, ba mẹ muốn cô tiếp tục học lại một năm, nhưng cô tự biết năng lực bản thân có hạn, không muốn hao phí tiền của, liền theo lời người quen tìm việc làm công, chỉ mong đến thành phố lớn kiếm tiền, không ngờ lại rơi vào hang sói.
Trương Giai Giai không sợ vết sẹo trên mặt Trần Kiết Nhiên, cô chủ động làm quen, hỏi nàng tại sao lúc trên xe lửa đã cảm thấy không đúng mà không nhân cơ hội chạy trốn.
Trần Kiết Nhiên nói: "Nhóm người này khẳng định chuyên làm chuyện xấu, mình có thể bỏ chạy nhưng những người ở lại thì sao? Nếu không sớm đưa bọn họ ra ánh sáng, sẽ còn bao nhiêu cuộc đời bị hủy hoại trong tay chúng đây?"
"Nhưng mà bọn họ canh chừng nghiêm ngặt, đừng nói thu thập chứng cứ, chỉ e muốn ra khỏi cửa căn phòng này cũng còn không được, cậu làm cách nào để vạch trần bọn họ?"
"Mình..." Trần Kiết Nhiên vốn từ nghèo nàn, chỉ có thể nói ngắn gọn: "Ba lô của chúng ta đã bị bọn họ lấy đi, hiện đảng ở phòng nghỉ của chúng đúng không? ở nơi này không có hoạt động giải trí, đêm xuống nhất định bọn họ sẽ nói chuyện tán gẫu, mình đã mở sẵn chức năng ghi âm, sau này có thể dùng làm bằng chứng!"
"Nhưng máy ghi âm nếu không sạc điện, cao nhất chỉ có thể hoạt động 7, 8 tiếng, vạn nhất hết pin tắt nguồn thì sao?" Trương Giai Giai sắc bén vạch trần kẽ hở trong kế hoạch.
"Chuyện này..." Trần Kiết Nhiên líu lưỡi, con ngươi đảo quanh, suy nghĩ một hồi, ủ rũ thừa nhận: "Cậu nói đúng, kế hoạch này thật không cao minh chút nào, cho dù thu được, mình cũng không có cơ hội trốn đi."
Trần Kiết Nhiên luôn cảm thấy đây là một kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được, không cân nhắc hậu quả, hành sự lỗ mãng, lúc này tỉnh tảo nhìn thấy quá nhiều khe hở cũng bắt đầu hoảng rồi, lo lắng không những không cứu được người khác, mà ngay cả bản thân cũng bị bán vào rừng sâu thăm thẳm, cả đời không thấy ánh mặt trời, bèn thấp giọng hỏi Trương Giai Giai: "Cậu có biện pháp gì không?"
Trương Giai Giai cười: "Giống như cậu vừa nói, chúng ta phải chờ "
Trần Kiết Nhiên nhìn kỹ người bên cạnh, phát hiện tuy người này mặt mày non nớt, nhưng ánh mắt lão luyện, gặp chuyện hết sức bình tĩnh, trên người phát ra khí chất trầm ổn, căn bản không giống nữ sinh 19 tuổi. Có cô ở đây, Trần Kiết Nhiên cũng bớt sốt sắng, hiện giờ các nàng chỉ có thể yên lặng quan sát.
Thời điểm có người đưa cơm tối đến, Trương Giai Giai nhân cơ hội nhìn ra khe cửa, nhanh chóng đánh giá kết cấu bên ngoài.
Đối diện cửa là cầu thang, có thể nghe thấy giọng nói của người đàn ông dẫn các nàng vào đây đang cự cãi với người nào đó, mơ hồ dính líu đến tiền, xem ra bọn họ cũng có lúc chia chát không đều.
Cơm tối là mấy bịch mì gói, các nữ hài được nuông chiều từ bé, lên tiếng oán giận: "Cho chúng tôi ăn những thứ này? Đây là đồ cho người ăn sao?"
"La lối cái gì?" Người đưa cơm hung hăng: "Còn dám ôn ào nữa tao ném tụi mày ra ngoài trực tiếp làm!"
Nữ sinh nghe hắn nói câu này, không dám lên tiếng, co ro gặm gói mì.
Cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Mấy nữ sinh không nhịn được ôm nhau nức nở, tiếng khóc lây truyền, tất cả nữ sinh trong phòng bắt đầu nghẹn ngào, tâm Trần Kiết Nhiên càng lúc càng nặng.
Nàng hối hận rồi, nàng không nên không biết tự lượng sức như vậy, nếu như hôm đó nàng nhân cơ hội chạy đi báo cảnh sát, cho dù cảnh sát không tin, cũng sẽ phái người đến kiểm tra, nói không chừng còn có cơ hội cứu những người mắc kẹt ở đây, không giống như bây giờ chỉ có thể lo lắng chờ chết.
Trương Giai Giai kéo nàng dựa vào góc tường, bóp nát gói mì, rắc gia vị có sẵn lên trên, lắc lắc, bốc một vốc lớn cho vào miệng: "Bây giờ đã biết rồi chứ? Ở đời, trước tiên phải nghĩ đến việc bảo vệ chính mình, chứ không phải làm anh hùng, việc bắt giữ tội phạm là việc của người có chức trách, một đứa trẻ luôn có lúc nghĩ không chu toàn, sau này nhớ kỹ, gặp chuyện, việc đầu tiên là phải bảo vệ bản thân."
"Cậu cũng sẽ như thế sao?" Trần Kiết Nhiên không phục: "Rõ ràng lúc nãy cậu cũng có cơ hội chạy, tại sao không đi?"
"Ây..." Trương Giai Giai nắm một vốc mì nhét vào miệng Trần Kiết Nhiên: "Nhanh ăn đi, ăn no mới có thể lực để ứng phó."
"Khụ khụ khụ..." Trần Kiết Nhiên bị sặc gia vị, ho khan, nước mắt tràn ra.
Trần Kiết Nhiên tâm tư lương thiện, hiển nhiên không thể yên tâm thoải mái, bỏ mặc những nữ sinh cùng trang lứa rơi vào ma trảo mà một mình rời đi, nhưng Trần Giai Giai nói đúng, nàng thật sự quá trẻ con, đến bản thân mình còn không thể bảo vệ được, huống hồ...
Cứ như vậy hết một ngày, đợi đêm xuống, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Trần Giai Giai từ trong bóng tối mở mắt, con ngươi thanh minh, rón ra rón rén đi tới cửa.
Trần Kiết Nhiên ngủ không sâu giấc, thời điểm Trần Giai Giai mới nhớm dậy nàng đã tỉnh, nối gót theo sau, không biết cô lấy từ đâu ra dụng cụ bẻ khoá, nhanh nhẹn cắm vào khe cửa trượt lên trượt xuống mấy lần.
"Thế nào?" Trần Kiết Nhiên lấy hết dũng khí kề vào tai cô nói nhỏ.
Trương Giai Giai lắc đầu, ra hiệu không mở được.
"Hết cách rồi, cửa được khoá từ bên ngoài, trừ khi dùng vũ lực phá cửa, bằng không làm thế nào cũng vô dụng. Một khi dùng vũ lực, tất nhiên sẽ kinh động đến nhóm người kia, lúc đó, chỉ sợ các nàng nguy hiểm tính mạng."
Hai người trắng tay quay về vị trí cũ, không thể làm gì khác là đi ngủ, sáng mai tiếp tục nghiên cứu biện pháp, Trương Giai Giai và Trần Kiết Nhiên trao đổi, nàng suy nghĩ một chút, đưa ra đề nghị: "Có cách nào khiến người đưa cơm quên khoá cửa không?"
Trương Giai Giai liếc mắt: "Nói thì dễ, cậu có cách sao?"
Trần Kiết Nhiên tiếp tục vắt óc suy nghĩ, đột nhiên ôm bụng cau mày, mặt đầy thống khổ, nhỏ giọng kêu gào: "Ôi...Tôi...Đau bụng..."
Trần Giai Giai lập tức sáng mắt, đúng! Phải tạo ra hỗn loạn, đây quả thật là biện pháp tốt. Cô đặt tay lên đỉnh đầu Trần Kiết Nhiên, sờ soạng một chút, vui vẻ nói: "Cậu thật nhanh nhạy."
"Đừng...Đừng làm loạn!" Trần Kiết Nhiên không quen thân cận với người lạ, hất tay Trương Giai Giai ra, co rút vào chân tường, vuốt vuốt tóc: "Vậy nhân lúc người kia đưa cơm, chúng ta sẽ tiến hành đúng không?"
Mặt Trần Kiết Nhiên ửng đỏ, Trương Giai Giai có vẻ từng trải, nhưng tác phong làm việc không đứng đắn, khiến nàng khó lòng chống đỡ.
"Không vội." Trương Giai Giai trầm ngâm: "Tạo hỗn loạn là biện pháp tốt, nhưng khi thực hiện phải thay đổi cách làm."
"Thay đổi cái gì?"
"Mình là người thực hiện!"
"Cậu?" Trần Kiết Nhiên trợn to hai mắt
"Đúng! Cậu còn nhỏ, không có kinh nghiệm, giả như bị phát hiện thì sẽ gặp nguy hiểm, việc này cậu không thể làm, mình không thể đem tính mạng cậu ra đùa giỡn."
"Chẳng lẽ cậu không sợ sao?" Trần Kiết Nhiên có chút cuống lên: "Mình không có gì ràng buộc, không may xảy ra chuyện gì cũng chẳng sao, còn cậu, nếu xảy ra chuyện người nhà ắt sẽ thương tâm khổ sở! Quyết định như vậy đi! Việc này cứ giao cho mình."
"Tuổi tác không lớn, nhưng rất ngang ngược." Trương Giai Giai khẽ hừ một tiếng, nắm lỗ tai của nàng: "Cái gì gọi là không ràng buộc, cậu biết con người sống trên đời khó khăn thế nào không? Bao nhiêu người liều mạng chỉ mong sống tiếp, mà cậu, tại sao xem nhẹ mạng sống như vậy? Hôm qua mình đã nhắc cậu phải biết bảo vệ bản thân, vừa xoay lưng cậu đã quên? Cho dù không có ai thương cậu, cậu cũng phải biết tự thương chính mình."
Trần Kiết Nhiên bị cô nắm lỗ tai, ân cần dạy bảo, trong lòng có chút không phục, có điều nghe đến đoạn sau đột nhiên sống mũi đau xót, nói không nên lời, nàng buồn buồn ừ một tiếng.
Trần Kiết Nhiên âm thầm nhớ lại lời Trương Giai Giai nói. Lúc trước nàng luôn tâm niệm tìm một người yêu thương quan tâm mình, rồi sau đó nàng sẽ dùng tình cảm chân thành để báo đáp, chưa bao giờ nghĩ, bản thân có thể tự yêu lấy mình.
Sinh mệnh quý giá bao nhiêu? Có rất nhiều người muốn sống nhưng không thể, nàng từng từ cõi chết trở về, nên càng thấu hiểu, cần phải quý trọng cuộc sống, bảo vệ và yêu thương chính mình.
Trần Kiết Nhiên cảm thấy Trương Giai Giai không chỉ đơn giản là nữ sinh thi rớt đại học, khí chất cùng cách nói chuyện nào phải thứ một tiểu cô nương 19 tuổi nên có.
Thời điểm dùng bữa tối, quả nhiên có người đến đưa cơm, thực đơn tối nay là bánh màn thầu, ngay cả mì ăn liền cũng không có, các cô gái khổ sở nuốt xuống. Một lát sau, Trương Giai Giai ném màn thầu xuống đất, ôm bụng kêu la.
Hai mắt nhắm nghiền, hàng mi nhíu chặt, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn qua vô cùng thống khổ. Người đưa cơm đẩy đám nữ sinh đang vây quanh ra, đá một cước vào Trương Giai Giai: "Mày làm sao?"
"Cái bụng...Đau." Trương Giai Giai hàm hồ nói ra vài chữ, mồ hôi lạnh ứa trên trán.
Trần Kiết Nhiên thêm mắm dặm muối: "Đại ca, có thể bụng cậu ấy không tốt, hôm qua mì ăn liền rơi xuống đất, nhưng vì quá đói nên vẫn nhặt lên ăn, có phải tiêu chảy rồi không? Ngài mau dẫn cô ấy đi nhà cầu, lỡ như không nhịn được mà giải quyết tại chỗ thì căn phòng này, làm sao có thể ở."
Tất cả mọi người nghe vậy, lập tức biến sắc, dồn dập lùi về sau, chỉ sợ ám phải mùi hôi.
Tên nam nhân đưa cơm thấy sắc mặt Trường Giai Giai trắng bệch, không nghi ngờ, vội vã đỡ nàng lên, hắn vừa bước ra đã khoá cửa ngay lập tức, không có lấy một chỗ sơ hở.
Thời điểm hắn đỡ Trần Giai Giai, Trần Kiết Nhiên nghe thấy hai tên dưới lầu nói chuyện phiếm: "Đại ca đi tìm người mua đã được vài ngày, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức? Chuyện này là sao?"
"Có người nói, bên Lâm Uyên đang quản rất nghiêm, mấy lão khách hàng không dám thu mua."
"Phi, quá xui xẻo! Mẹ nó, lão tử có nhà không thể về, mỗi ngày ở đây trông chừng tiểu thịt tươi, nhưng chỉ có thể nhìn không thể sờ, ngột ngạt chết lão tử."
"Chuyện này quá đơn giản, ông chủ nói không thể đụng vào, bởi vì đa phần chúng nó đều còn trinh, nên giá rất cao. Nhưng thời đại này, luôn có 1,2 đứa buông thả, lôi chúng nó ra thoải mái một chút, ông chủ làm sao biết được."
"Ha ha, vẫn là người anh em đây nghĩ thông suốt, mau uống rượu, ngày mai anh em ta bắt 2 đứa ra thưởng thức."
Cuộc đối thoại thật khiến người nghe muốn nôn mửa, bù lại cũng giúp nàng thu được một chút tin tức hữu dụng, tên kia vừa nói Lâm Uyên quản rất nghiêm, nói cách khác cảnh sát đã bắt đầu hành động, tỉ lệ sờ gáy đến chỗ này rất lớn.
Trần Kiết Nhiêm quan sát hai ngày, phát hiện nơi này kỷ luật nghiêm ngặt, căn bản không phải nơi lưu trữ hàng hoá bình thường, có lẽ đây chính là sào huyệt của bọn họ.
Quan trọng là, Trần Kiết Nhiên không biết có thể chờ cảnh sát đến kịp hay không, nghe khẩu khí của hai tên kia, dễ dàng nhận ra chúng đã kiềm chế không nổi nữa, phỏng chừng ngày mai sẽ có người chịu khổ, nhất định phải nhanh chóng hành động.
Trương Giai Giai đi một cái là hai ba tiếng, hơn 9 giờ tối mới có người áp giải trở về, hắn không phải nam nhân đưa cơm khi nãy, Trần Kiết Nhiên nhận ra hắn, chính là người trông coi. Đêm xuống đợi mọi người ngủ say, nàng đem tin tình báo nói cho Trương Giai Giai, Trương Giai Giai cũng trở nên nghiêm túc: "Không thể chờ, nhất định phải lập tức thu lưới."
Trần Kiết Nhiên không nghe rõ: "Cậu mới nói gì?"
Trương Giai Giai bày ra khuôn mặt tươi cười: "Không có gì, đừng nghĩ nhiều, ngủ thôi, đi một bước tính một bước, mọi chuyện sẽ ổn thoả."
Trần Kiết Nhiên nghe cô nói vậy, bỗng nhiên yên tâm, dùng sức gật đầu: "Ừ."
Nàng nhìn người bạn cùng tuổi thỉnh thoảng toát ra khí chất trưởng bối, khiến người ta tin tưởng.
Chờ Trần Kiết Nhiên ngủ, Trương Giai Giai mới sờ sờ trong ngực lấy ra một quyển sổ nhỏ, thừa dịp đi vệ sinh, cô trèo qua cửa thông gió WC leo ra hậu viện, vào phòng đám cầm đầu lén lấy vàu thứ. Cô đã sớm quan sát rất kỹ, tiền viện trước sau không góc chết, một ngày canh giữ 24/24 nhưng chếch bên hông WC lại không có camera, hơn nữa cũng không có song sắt hay chuông chống trộm, đại khái vì nơi này quanh năm chỉ giam giữ nữ sinh yếu đuối, không có khả năng trốn thoát, nên mới nới lỏng cảnh giác.
Mặc kệ như thế nào, bắt được điểm then chốt là chuyện tốt, Trương Giai Giai xé một lỗ trên áo ngực, lấy ra một khối màu đen, tìm cái nút trên đó ấn xuống, đây là máy phát tín hiệu để đồng đội biết vị trí của cô, kết quả đội hình sự bất ngờ đến sớm hơn cô dự định.
1 giờ sáng, trong sân phát sinh ồn ào, Trần Kiết Nhiên theo Trương Giai Giai vén màn cửa sổ quan sát, hoá ra là mấy tên gác đêm tụ tập uống rượu đánh bài, do quá say nên xảy ra mâu thuẫn dẫn đến đánh nhau.
Đồng bọn đều bị kinh động, tên đại ca từ trên lầu đi xuống, tự mình kéo hai kẻ gây chuyện cho mỗi người một đá, sau đó ra lệnh hai người khác thay vị trí, mắng hai kẻ say xỉn cút vào phòng ngủ.
Rượu vào có thêm can đảm, hắn không cam lòng, sau khi trở về phòng, mượn người đưa cơm chùm chìa khoá, đợi ồn ào qua đi, lén lút vào căn phòng có Trần Kiết Nhiên.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, Trương Giai Giai cảnh giác: "Ai?"
Mùi rượu và mùi hôi cơ thể xộc vào mũi, hắn tàn bạo quát khẽ: "Đừng lên tiếng, nếu không lão tử giết chết."
Hắn không bật đèn, sờ cái giường gần cửa nhất, bất chấp tất cả, ôm lấy nữ sinh đang ngủ say, sờ soạng khắp người.
Nữ sinh tỉnh dậy từ trong mộng, hét ầm lên, không ngừng dãy giụa, cào trúng mặt hắn, nam nhân tức giận, tát thật mạnh vào mặt nàng: "Khốn kiếp! Ngoan ngoãn một chút!"
Trương Giai Giai nhảy xuống giường, tóm chặt cổ tên nam nhân, một tay kéo nữ sinh đang hoảng sợ ra, sau đó đá một cước, nam nhân văng vào cánh cửa.
Trong phòng ầm ĩ, các cô gái kinh sợ, chạy tứ tán, nhân lúc hỗn loạn, Trần Kiết Nhiên nhích ra cạnh cửa, liền thấy đôi mắt nam nhân đỏ như máu, xoa xoa ngực, rống to: "Con mẹ nó, còn không mau giúp gia thoải mái, gia chừa cho chúng mày con đường sống, nếu không ai cũng đừng hòng thoát khỏi chỗ này."
Hắn rút từ sau lưng ra một con dao gọt hoa quả sắc ngọt, bóng lưỡng, hung thần sát ác hướng hung khí về phía các nàng, các nữ sinh tụm ba tụm bảy, không dám phản kháng. Một tay hắn cầm dao, tay còn lại kéo nữ sinh trên giường, muốn hành sự ngay trước mắt những người còn lại.
Con ngươi Trần Kiết Nhiên co rút, muốn tiến lên ngăn cản, lại không nhanh chân bằng Trương Giai Giai, cô tiến lên lao vào nam nhân kia, hắn uống say, mà Trương Giai Giai kỹ năng không tồi, rất nhanh đã khống chế được hắn, không do dự nắm lấy chùm chìa khóa, ném cho Trần Kiết Nhiên, hét lớn: “Mở cửa nhanh!”
Trần Kiết Nhiên không dám trễ nải, hai tay run run tiếp nhận chùm chìa khóa mở cửa, tim đập nhanh đến lợi hại, chỉ lo không kịp hành động, nàng thử lần lượt từng chiếc, mãi đến khi tìm đúng chìa, chưa kịp kéo cửa đã bị một luồng sức mạnh đá văng vào tường.
Trương Giai Giai nhìn ra cửa, quả nhiên là tên “Đại ca” kia kéo theo một đám chân tay bao vây lối đi, người nào người nấy thân thể cường tráng, chỉ dựa vào sức của những nữ sinh chân yếu tay mềm này, tuyệt đối không được.
“Đại ca, mau cứu em --” Nam nhân kêu gào thê lương, Trương Giai Giai bóp lấy cổ tay hắn, bẻ về sau rồi thả ra!
“Rắc!” Nam nhân ngửa đầu hít sâu một hơi, đau đến không nói nên lời.
Cánh tay bị Trương Giai Giai bẻ trật khớp.
Trương Giai Giai nhìn bọn họ, giơ tay lên, cười thỏa hiệp: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
“Con mẹ nó mày bẻ tay tao thành ra thế này còn dám nói hiểu lầm? Đại ca, hôm nay đại ca phải dạy dỗ chúng nó, để chúng nếm trải mùi vị cay đắng!”
“Câm miệng!” Đại ca giơ tay lên đỉnh đầu hắn vỗ xuống: “Nửa đêm không ngủ, mày chạy đến đây làm gì!”
“Em…Em” Nam nhân trật khớp trả lời méo mó: “Em không ngủ được, muốn tìm một đứa để phát hỏa khí.”
Lời vừa dứt, đám tay chân phía sau quay qua nhìn nhau, bắt đầu xao động.
Bọn chúng nín nhịn nhiều ngày như vậy, không chỉ hắn, ngay cả những kẻ còn lại cũng ngứa ngáy đã lâu, nhân lúc này, lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy Đại ca, bọn em cực khổ nhiều ngày, nghĩ thế nào cũng nên cho chúng em giải tỏa một lần cho đỡ thèm chứ? Nếu không, chỉ sợ trong lòng các huynh đệ không tránh khỏi oán khí.”
“Đúng vậy…”
“ Đúng vậy đúng vậy…”
Đại ca quét mắt nhìn bốn phía, ánh nhìn rơi vào nam nhân trật khớp trên mặt sưng húp, lúc này hắn như người mất hồn co ro trong góc, bên cạnh còn có một nữ sinh, thuận tiện chỉ tay: “Lôi con nhỏ kia ra ngoài.”
“Được được!” Một đám sói đói hồ hởi tràn lên.
Nữ sinh như tỉnh dậy sau giấc mộng dài, giãy giụa xin tha: “Không! Thả tôi ra! Tôi không muốn…Xin các người!”
Nước mắt giàn giụa, ngón tay nữ sinh lưu luyến giường sắt, bị những kẻ kia tháo gỡ, kéo ra ngoài.
Trần Kiết Nhiên nghe nàng gào thét mà lòng chua xót, lo lắng, định ra mặt ngăn cản, lại bị Trương Giai Giai ngăn lại.
“Còn tiếp tục đứng nhìn, nàng sẽ không xong!” Trần Kiết Nhiên gầm nhẹ.
Trương Giai Giai không nói gì, ngắm chuẩn cơ hội, một bước tiến lên, từ sau tưng lấy ra cái giao gọt hoa quả của gã trật khớp, ghìm tên Đại ca từ phía sau, kề lưỡi giao lên yết hầu: “Tất cả đứng im, không được nhúc nhích!”
Lưỡi giao sắc bén, cứa rách một tầng biểu bì, Đại ca sợ đến run chân, khí thế tiêu biến, bận bịu ra lệnh cho đám thủ hạ: “Không được nhúc nhích! Tất cả không được nhúc nhích!” Dứt lời lại bắt đầu xin tha: “Đại Tỷ…Đại tỷ tha mạng, giơ cao đánh khẽ…Cô muốn gì tôi đều đáp ứng!”
“Thả cô bé kia ra.” Trương Giai Giai ra lệnh.
Tên Đại ca gấp gáp: “Đợi cái gì? Còn không mau thả người!”
Đám tiểu đệ sợ vuột mất con mồi, người này giáo giác nhìn người kia, tiếc nuổi đẩy nữ sinh vào phòng.
Trần Kiết Nhiên nhanh tay đỡ lấy, dùng ga trải giường bọc phần áo bị xé rách.
“Cô nương….Không…Mỹ nữ! Mỹ nữ còn có yêu cầu gì? Kìa…Cẩn thận một chút…Đao kiếm không có mắt…”
“Tất cả lùi về sau!” Trương Giai Giai nâng cao âm lượng.
“Lùi, lùi! Đều lùi!”
Có con tin trong tay, lá gan của các nữ sinh cũng lớn hơn, trong quá trình đi tới tiền viện, tiện tay giải cứu những người khác, năm mươi, sau mươi người chen chúc trong sân, phân thành 2 nhóm, không ai dám manh động.
Trương Giai Giai nhìn đám người kia chằm chằm, sau lưng cô là mấy chục tiểu cô nương, vì thế một khắc cũng không được phép lơ là, đột nhiên phía xa có ánh đèn chiếu tới, Trương Giai Giai nheo mắt nhìn, chính là đồng đội kịp thời ứng cứu.
Một giây thả lỏng đó, tên Đại ca liền chớp thời cơ, hắn dùng cùi chỏ đánh vào bụng Trương Giai Giai, nữ sinh khẽ rên một tiếng, bị hắn đoạt dao, đâm thẳng vào bụng!
“Trương Giai Giai!” Trần Kiết Nhiên hét lớn, chạy đến, cùng lúc đó, cảnh sát phá cửa lao vào, cấp tốc khống chế đám người xấu.
“Cảnh sát đây! Đứng im.”
“Ôm đầu!”
Bất ngờ bị bao vây không kịp phòng thủ, bọn chúng chỉ đành ném vũ khí xuống, dồn dập ngồi xổm ôm đầu, mấy nữ sinh vui mừng đến phát khóc, lẫn trong đám người hỗn loạn, Trần Kiết Nhiên dùng tay che miệng vết thương của nữ sinh, hoảng hốt kêu to: “Có người bị thương! Bác sĩ! Cô ấy bị dao đâm vào bụng! Bác sĩ! Bác sĩ --”
Đội cấp cứu kịp thời dùng cáng khiêng người ra ngoài, Trần Kiết Nhiên không buông tay, đi theo.
“Trương Giai Giai cậu phải cố lên! Cậu sẽ không sao! Cậu có nghe thấy mình nói không!” Trần Kiết Nhiên mạnh miệng hô to, chỉ sợ Trương Giai Giai nhắm mắt rồi sẽ không còn tỉnh lại.
Ổ bụng Trương Giai Giai bị đâm thủng, máu tràn ra không ngừng, nằm trên cáng cứu thương còn không quên nhăn răng cười với Trần Kiết Nhiên, suy nhược nói: “Yên tâm đi, mình không sao.”
“Mình tiếc cái mạng này lắm, không chết được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook