Bất Công
Chương 30: Âm thanh tương lai bị xé nát

Buổi tối hôm đó, Trần Tử Oánh tự mình gọi cho Cố Quỳnh, nói là nàng thay đổi chủ ý, muốn cùng cô xuất ngoại, hỏi cô có nguyện ý hay không?

Ngữ khí không còn dáng vẻ cương liệt trước đó, Trần Tử Oánh đã tự tay vạch áo cho người xem lưng, chính vì vậy chỉ có thể thấp giọng dò hỏi.

Nàng dự đoán Cố Quỳnh sẽ không dễ dàng thoả hiệp, vừa là đồng học, vừa là bạn tình? Nàng cắn răng gọi một cuộc, trong lòng thầm nghĩ "Được ăn cả ngã về không", chuẩn bị tâm lý đón nhận nhục nhã và lúng túng.

Nhưng nằm ngoài dự đoán, Cố Quỳnh rất bình thản.

Không châm chọc, không bỏ đá xuống giếng, không hề đề cập tới cái giá phải trả, lặng thing nghe Trần Tử Oánh giải thích, trả về hai chữ: " Được rồi."

Phản ứng này khiến Trần Tử Oánh sinh nghi, cho rằng phía sau còn ẩn giấu thủ đoạn khó lường.

Không có.

Cố Quỳnh không nhiều lời, nói xong hai chữ kia, đợi mười phút không thấy Trần Tử Oánh nhúc nhích, lại nói: "Nếu không còn chuyện gì, mình cúp máy trước."

Giọng nói mang theo kiên định, không còn ngữ khí kiêu ngạo, dương dương tự đắc.

Trần Tử Oánh lúng túng hô to: "Chờ đã!"

Cố Quỳnh gần như đã gập điện thoại, lại phát giác âm thanh truyền ra từ ống nghe, dừng lại, đặt di động lên tai một lần nữa: "Còn việc gì sao?"

"Học phí...Tôi sẽ kiếm tiền trả cho cô..."

Trần Tử Oánh chột dạ.

Nếu Cố Quỳnh có ý đồ, nàng có thể thản nhiên đổi lấy sự giúp đỡ, nhưng bây giờ, cô vô duyên vô cớ muốn giúp nàng xuất ngoại, mà không đưa ra bất kì điều kiện gì, nàng luôn cảm thấy phía sau còn có âm mưu, không bằng ngay bây giờ nói cho rõ ràng.

Trường đại học đó, Trần Tử Oánh từng xem qua, học phí một năm xấp xỉ 30 vạn, trước đây Cố Quỳnh vì muốn được lợi nên mới gật đầu đồng ý, còn bây giờ là vì cái gì?

Nàng không thể không đề phòng.

Người ở đầu dây bên kia cười nhẹ: "Tùy cậu."

Cố Quỳnh đưa tay sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, Trần Kiết Nhiên chưa kịp trao cho cô, cô chỉ có thể tự mình nhận lấy.

Từ khi lấy sợi dây chuyền này khỏi hộp trang sức đẫm máu, đối với những thứ trước đây có sức hấp dẫn -- thí dụ như Trần Tử Oánh, thí dụ như mỹ nữ diễm lệ, trong khoảnh khắc đó, mọi thứ đều trở nên vô vị, không còn nửa điểm hứng thú. Mà viên đá màu trắng này đột nhiên hoá thành vô giá.

Xưa nay, bất kể kim sa ngọc ngà dù quý hiếm đến đâu đi nữa,chỉ cần Cố Quỳnh muốn, liền có thể dễ dàng đoạt được. Mà mặt đá này, nào có gì hiếm lạ.

Cố Quỳnh điều tra làm rõ, Trần Kiết Nhiên vì nó mà lui tới cửa hàng trang sức tổng cộng 3 chuyến, sợi giây chuyền có giá là 1249 tệ, nhưng Trần Kiết Nhiên chỉ có 1238 tệ, ngày hôm đó, nàng đứng ngoài tủ kính, ngắm nghía hạt châu nửa ngày, cuối cùng đỏ mặt ngượng ngùng, hỏi người bán có thể giảm giá một chút hay không.

"Em gái nhỏ, hạt châu này cửa hàng đã bán sát giá lắm rồi, hạ xuống chỉ e chúng tôi sẽ lỗ vốn."

Người bán hàng chuyên môn nghiệp vụ cao, cười cười nhã nhặn khéo léo, vừa nói rõ lập trường lại không khiến Trần Kiết Nhiên lúng túng.

"Không cần giảm nhiều...Chỉ một chút...11 tệ là được rồi! Hoặc là...Em sẽ thiếu chị 11 tệ, chờ tháng sau em lĩnh lương, lập tức đến đây trả nợ, được không?" Hai mắt không giấu nổi hy vọng, nhìn chằm chằm hạt châu không nỡ xê dịch.

Người bán hàng có kinh nghiệm lâu năm, loại người nào cũng từng gặp qua, lập tức đoán được mục đích của nữ sinh: "Em gái nhỏ, em mua sợi dây chuyền này để tặng bạn đúng không?"

Trần Kiết Nhiên đỏ mặt, xoắn xuýt vạt áo, gật đầu.

"Người em thích?"

Nàng lại gật gật.

Người bán hàng hiểu ý, cười hiền: "Được rồi, chị đi gói quà cho em."

Những lời này đều là người bán hàng kể lại cho Cố Quỳnh.

"Hôm đó trời nóng nực, lại là buổi chiều nên cửa hàng vắng khách, chính vì vậy tôi nhớ rất rõ, nữ sinh đó chạy đến trước quầy, trán đẫm mồ hôi, không để ý đến thứ gì khác ngoài hạt châu, chỉ chỉ muốn lấy nó, làm tôi giật mình một phen."

Khẳng định là nàng liều mạng đạp xe lao tới, chiếc xe đạp kia không biết đã bao lâu chưa được tra nhớt, dùng hết sức lực mới có thể di chuyển bàn đạp.

Chậm một chút thì có làm sao? Chỉ e nàng sợ cô chờ lâu.

"Hình như đó là món quà đầy tiên nữ sinh đó tặng cho người yêu, tôi có thể nhìn thấy hai mắt nàng lấp lánh, cận thận tỉ mỉ đặt vào túi áo, sờ sờ mấy lần chỉ sợ đánh mất."

Cố Quỳnh hoàn toàn có thể hình dung dáng vẻ của nàng lúc đó, tròng mắt lấp lánh hào quang, e sợ bị người khác nhìn thấu tâm tư, làm bộ bình tĩnh, nhưng không thể dấu giếm! Niềm vui sướng ắt hẳn muốn trào ra khỏi khoé mắt, viền mắt cong cong hình bán nguyệt, chỉ có bản thân nàng mới cho rằng mình diễn rất khá.

Nàng dùng khoản tiền đầu tiên kiếm được, mua cho người mình thích thứ mà nàng cảm thấy hài lòng nhất, trong lòng cao hứng, nâng niu cái hộp nhỏ trong túi áo mà tâm hừng hực, đáng tiếc chưa kịp lấy ra, người kia đã lạnh lùng nói lời chia tay.

Cố Quỳnh vuốt ve hạt châu, thu hồi mảng tâm tư bay xa.

Xúc cảm rất tốt, hạt châu ôn nhuyễn êm dịu, ngón tay lướt đến đâu liền ấm nóng đến đó, thật giống Trần Kiết Nhiên.

Cô nắm chặt rồi vội buông lỏng, chỉ sợ lỡ tay làm hỏng.

...

Ngày khởi hành càng gần, Cố Quỳnh đã chuẩn bị xong xuôi --- không quên cân nhắc sau khi rời đi, Trần Kiết Nhiên sẽ thế nào. Nắm rõ khoản tiền phẫu thuật, và viện phí chữa bệnh, Cố Quỳnh nhấc điện thoại lên, lập tức chuyển tiền đến tài khoản của Trần Kiết Nhiên, vì sợ không đủ nên cố ý gửi dư ra một chút.

Một ngày trước khi đi, Cố Quỳnh đưa cho Trần Kiết Nhiên tấm thẻ ngân hàng, bên trong có tiền chỉnh dung, còn có chi phí học tập sinh hoạt sau này, nhưng nàng không nhận.

"Mình không cần." Nàng lắc đầu kiên định, không thèm nhìn tấm thẻ kia một cái: "Không phải thứ của mình, mình không cần."

"Đây là đồ của cậu."

"Là tiền bồi thường của mình."

"Cậu không nợ mình gì cả." Trần Kiết Nhiên cố chấp.

Nàng yêu Cố Quỳnh, mọi thứ đều là tự nguyện, cho dù bị gạt, cũng chỉ có thể trách bản thân đặt niềm tin sai người, không cần cô bồi thường.

"Cậu nhận đi." Cố Quỳnh khẩn cầu: "Kiết Nhiên, cậu nhận đi."

Trần Kiết Nhiên lặng im, đáy mắt tĩnh lặng không gợn sóng.

Nghĩ lại, việc Cố Quỳnh không thích nàng rất rõ ràng, bằng chứng là, cô chưa bao giờ để tâm lời nàng nói.

Trần Kiết Nhiên từng nói với Cố Quỳnh, rằng nàng không thích cái tên này, đặc biệt là chữ "Kiết", giống như nguyền rủa, nào có ba mẹ nào lại dùng chữ đó để đặt tên cho con của mình? Ngày đó Cố Quỳnh ôm nàng, ngon ngọt dỗ dành, cô nói sau này sẽ gọi nàng là bảo bảo.

Bảo bảo, bảo bảo...

Hai chữ này vô cùng quý giá, không nên dễ dàng nói ra, chính vì vậy, Trần Kiết Nhiên mới tin tưởng mù quáng, cho rằng trong lòng Cố Quỳnh, nàng cũng có một vị trí nhất định.

Hai người đã chia tay, Trần Kiết Nhiên không hy vọng Cố Quỳnh gọi nàng hai tiếng " Bảo bảo", nhưng ít nhất cũng có thể bỏ đi chữ Kiết, gọi nàng là "A Nhiên" hoặc "Tiểu Nhiên", nhưng mà Cố Quỳnh gọi hai chữ Kiết Nhiên không hề suy nghĩ.

Đương nhiên không cần suy nghĩ làm gì, cái tên Trần Kiết Nhiên đáng ghét như vậy, đáng đời nàng lắm.

Cố Quỳnh càng gọi, tâm nàng càng co rúm

Cố Quỳnh thấy Trần Kiết Nhiên dù chết cũng không nhận, thì đành thôi, len lén suy tính một biện pháp khác.

Hai người trầm mặc, không ai nói với ai thêm lời nào.

Ngày mai là mồng 1 tháng 9, hai hôm sau chính là ngày khai giảng, nhưng bây giờ Trần Kiết Nhiên chỉ mới hồi phục một phần ba, không cách nào nhập học đúng hạn.

Cố Quỳnh nói: " Mình đã thay cậu bảo lưu kết quả một năm, cậu có thế an tâm dưỡng bệnh, chờ đến sang năm rồi nhập học, không cần lo lắng."

Trần Kiết Nhiên gật đầu: "Cảm ơn."

Sau đó mọi thứ tiếp tục rơi vào yên tĩnh.



Cố Quỳnh gọt cho nàng một quả táo.

Nhớ lại, khi các nàng còn hẹn hò, Cố Quỳnh chưa từng gọt táo cho nàng, bây giờ chia tay rồi, đãi ngộ cứ thế tăng lên.

Thật thê lương, khoảng thời gian đối với nàng là mỹ hảo ngọt ngào, kỳ thực còn không thể so với hậu đãi một người ngoài, chỉ là nàng có mắt như mù, nhìn mà không thấu.

Làm sao có thể gọi là ái tình? Người ta thuận ý trêu đùa, mà nàng cô đơn đến ngu muội, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, nàng liền ngu ngốc đâm đầu.

Trời dần tối, Cố Quỳnh đứng dậy, nói mình cần phải đi.

Trần Kiết Nhiên nhàn nhạt gật đầu, bồi thêm một câu, trên đường cẩn thận.

"Sau này...Có lẽ mình không thể đến nữa." Cố Quỳnh chần chừ.

Trần Kiết Nhiên thoáng ngẩng đầu, nhìn cô.

"Ngày mai mình lên máy bay, đi du học."

Trần Kiết Nhiên nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như thế.

Cũng nhớ tới những lời thề thốt ngu xuẩn của mình.

Cậu muốn đi 4 năm, mình sẽ chờ cậu 4 năm, nếu như cậu chọn học y, mình sẽ chờ cậu, nhớ cậu 7, 8 năm, nếu như cậu muốn ở lại không về, mình sẽ nỗ lực thật nhiều, dành học bổng, tích góp tiền, tìm đến nơi có cậu ở đó...

Lúc đó nàng quá ngốc, một lòng muốn bên cạnh Cố Quỳnh, cũng chưa từng hỏi cô có nguyện ý hay không.

Chỉ e thời điểm nàng nói những lời này, thì Cố Quỳnh đang cười nhạo nàng mơ hão, nói cái gì chờ 7, 8 năm, xưa nay Cố Quỳnh chưa từng muốn cùng nàng ở chung một chỗ, đó chỉ là mong muốn đơn phương của Trần Kiết Nhiên mà thôi.

Môi nàng run lên, Cố Quỳnh cho rằng Trần Kiết Nhiên sẽ khóc, nhưng không.

Cô chờ nàng nói một câu từ biệt, cho dù là hẹn không gặp lại cũng được, nhưng đáp lại vẫn là khoảng không yên tĩnh.

Cuối cùng, Cố Quỳnh nắm chặt tay, xoay người rời đi.

Một giây trước khi kéo cửa, Trần Kiết Nhiên mở miệng.

"Mình thấy cậu và Tử Oánh trong vườn hoa." Nàng không cam lòng, cắn răng nói.

Dù Cố Quỳnh đã biết trước, nhưng bị nàng đột ngột tấn công trực diện, cũng không giấu được hoảng loạn, xoay người, đối mặt với người kia.

Trong mắt Trần Kiết Nhiên không có quá nhiều cuồng loạn và phẫn hận, sâu xa nơi con ngươi hơi hơi lay động mấy lần - nàng đang kìm nén cảm xúc.

Nói đến đây, mọi chuyện đều đã phơi bày.

Cố Quỳnh gật đầu, lưu loát thừa nhận: "Không sai, mình thích Tử Oánh."

Lời đã nói ra thì không thể rút lại được.

"Từ đầu mình đã thích Trần Tử Oánh."

"Nếu cậu không phải chị của nàng, mình căn bản sẽ không để mắt đến cậu."

Cố Quỳnh không đành lòng, cô biết không nên nói những lời tuyệt tình như thế, từng câu từng chữ sẽ đâm xuyên trái tim Trần Kiết Nhiên. Nhưng đây là sự thật, cô có trách nhiệm phải thừa nhận.

Lúc trước, đối với Trần Kiết Nhiên Cố Quỳnh không có một chút hảo cảm, nếu không phải em gái nàng xinh đẹp, chắc chắn cô sẽ không nhìn nàng thêm một cái. Nhưng Trần Tử Oánh quá kiêu ngạo, muốn tiếp cận nàng, chỉ có thề đánh vào Trần Kiết Nhiên.

Nhưng sau này, Cố Quỳnh nhìn nhận điểm tốt của Trần Kiết Nhiên là thật, vì Trần Kiết Nhiên mà đau lòng cũng là thật, chỉ là lúc bắt đầu, một chút đau lòng lẫn lộn với quá nhiều giả tạo, vừa không chân thành, cũng không thuần túy.

Cố Quỳnh cảm thấy bản thân quả là có trách nhiệm và dũng cảm khi dám đối mặt với Trần Kiết Nhiên, thừa nhận những việc đê hèn mà cô đã làm, nhận lỗi lầm không hề trốn tránh, viền mắt có chút ẩm ướt, tự mình chìm vào mớ cảm xúc ngổn ngang mà lay động. Cố Quỳnh không nhận ra, mỗi một câu nói lại khiến phần tuyệt vọng trong Trần Kiết Nhiên nhiều thêm một chút, chờ cô nói xong, dù nàng kiềm chế vẫn không ngăn được toàn thân run cầm cập.

Cố Quỳnh đứng quá xa, căn bản không thể thấy rõ.

Nếu như Trần Kiết Nhiên khóc lớn, tức là nàng không nỡ rời xa cô, chắc chắn cô sẽ lao tới, ôm nàng vào ngực dỗ dành, thì thầm với nàng, hiện tại Cố Quỳnh thật sự yêu Trần Kiết Nhiên, các nàng sẽ lại bên nhau, chờ đến khi Trần Kiết Nhiên phẫu thuật xong, cô sẽ đón nàng sang sống cùng mình.

Nhưng mà, Trần Kiết Nhiên bình tĩnh đến lạ, ném vè phía cô hai chữ: "Biết rồi."

Vài giây sau, lại nói thêm một câu: "Cảm ơn cậu đã nói cho mình biết."

Nàng không cuồng loạn, không tan vỡ, cũng không rơi một giọt nước mắt.

Kỳ thực từ khi Cố Quỳnh bắt đầu nói chuyện, Trần Kiết Nhiên liền cứng đờ tại chỗ, mắt dán chặt vào góc tường, không động.

Cố Quỳnh thất vọng, thấp giọng nói lời xin lỗi, mở cửa rời khỏi bệnh viện.

Từ đó không còn quay lại.

Trần Kiết Nhiên còn muốn nói: Cảm ơn cậu vì từng khiến mình hạnh phúc.

Nhưng mãi đến khi Cố Quỳnh rời đi cũng không nên lời.

Nàng cảm thấy có chút lập dị, hơn nữa cũng không còn khí lực để nói câu thứ ba.

Cố Quỳnh rời đi rồi, rất lâu sau đó, ly nước ấm trên bàn đã nguội lạnh, lúc này Trần Kiết Nhiên mới giật giật ngón tay.

Rứt giây động rừng, cơn đau lan toả khắp toàn thân.

Nàng tựa vào đầu giường, trong mắt như ẩn như hiện khổ sở.

Trần Kiết Nhiên cười nhạo bản thân.

Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt Thiên Nga.

Cố Quỳnh tiếp cận cô vì Trần Tử Oánh.

Mỗi một người đến gần nàng, đều có chung một lí do - Trần Tử Oánh.

Đáng lẽ nàng nên sớm nhận ra, bản thân đã nuôi dưỡng điểm mơ mộng hão huyền không nên tồn tại.

Nhưng tại sao không nói với mình sớm hơn một chút? Trần Kiết Nhiên chớp mắt, nếu như cậu không thích mình, tại sao lại đối tốt với mình, hôn mình?

Chỉ cần nói với mình: "Ha, mình thích em gái cậu, hãy giúp mình theo đuổi nàng." như vậy không được sao?

Cho mình hy vọng rồi sau đó nhẫn tâm dập tắt, chỉ để chứng minh cậu thật sự thích Trần Tử Oánh sao?

Mình biết cả thế giới này đều yêu thích Tử Oánh, băng thanh ngọc khiết, thông minh nhanh trí, dùng hết những từ ngữ có cánh để nói về nàng cũng không thái quá.

Nhưng mà, có thể nào đừng dùng nỗi đau của mình, xem mình là trò đùa, mặc sức gieo tổn thương, để bày tỏ tấm lòng với Trần Tử Oánh hay không?

Tuy da mặt dày, nhưng mà...Mình cũng biết đau.

Trần Kiết Nhiên siết chặt hai bàn tay.

Đau quá.

Nỗi đau truyền từ đầu ngón tay lao thẳng đến trái tim, Trần Kiết Nhiên đau đến nỗi ngồi cũng khó khăn, nàng để mặc thân thể tuột xuống, co ro trên giường, khó thở.

Không phải là mất đi, mà là chưa từng thuộc về.

Cố Quỳnh cho nàng tất cả -- hôn môi, âu yếm, ôn nhu, nhẹ nhàng, nhưng tất cả đều là giả. Cô thẳng thừng nói ra những lời này mà không hề nghĩ đến cảm giác của nàng, nói không chừng lúc nãy đã nhìn nàng đến buồn nôn, chỉ hận không thể mau mau bỏ đi, sau đó quay về ôm ấp Trần Tử Oánh!

"Mình thích cậu."

"Mình sẽ đối tốt với cậu."



Toàn bộ đều là lời nói dối!

Trần Kiết Nhiên cho rằng điều ước của nàng đã trở thành sự thật, nhưng nàng sai rồi.

Nàng thu mình vào một góc, không nói chuyện, không động đậy, không tập trị liệu, cũng không ăn cơm tối.

Tối hôm đó, Trần Tử Oánh đến nói lời từ biệt, Trần Kiết Nhiên không dám gặp nàng.

Quá đáng sợ, nàng sợ nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ sẽ nổi lòng ghen tị, tùy tiện nói lời cay đắng với người kia.

Hộ lý thay Trần Tử Oánh chuyển lời đến nàng.

Trước khi đi, Trần Tử Oánh không thể gặp chị gái một lần, trong lòng cảm thấy thiếu đi thứ gì đó, nhưng không dám quấy rối Trần Kiết Nhiên nghỉ ngơi, đành nhờ hộ lý chuyển lời: "Phiền chị nói với chị tôi một tiếng, em sẽ đi học khoảng 3 năm rưỡi, chị nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, chờ đến khi em học xong sẽ lập tức trở về, cho dù trên đời này không ai yêu chị, nhưng mà bên cạnh chị luôn có em."

Hộ lý chuyển lời không thiếu một chữ.

Chờ hộ lý đi rồi, Trần Kiết Nhiên vùi đầu trong chăn, nước mắt tuôn không ngừng.

Sao Trần Tử Oánh có thể tốt đến vậy? Không chỉ bề ngoài xinh đẹp, thông minh, tính cách hoạt bát, ngay cả phẩm hạnh cũng cao thượng, nàng bắt đầu đố kị, thậm chí oán hận Trần Tử Oánh, mà Trần Tử Oánh vẫn luôn suy nghĩ cho nàng như thế.

Trần Tử Oánh càng cao thượng, Trần Kiết Nhiên càng giống đồ bỏ đi.

Người như vậy, chẳng trách tất cả mọi người đều yêu thích nàng.

Mọi thứ tốt đẹp trên đời đều thuộc về Trần Tử Oánh, là Trần Kiết Nhiên không biết tự lượng sức, cho rằng rốt cuộc cũng có một thứ mỹ hảo thuộc về mình, ôm khư khư trong người, chỉ lo vuột mất.

Kỳ thực từ lúc sinh ra đến nay, tất cả bảo bối đều viết tên Trần Tử Oánh.

Nhưng nàng làm sao có thể ngờ, bảo bối này cũng là của em gái? Chưa được thông báo một tiếng, thoáng nhìn đã thấy tên Trần Tử Oánh viết lên trên.

Trần Kiết Nhiên không hiểu, nàng muốn yêu người luôn miệng nói sẽ tốt với nàng thì có gì sai? Nhưng hiện tại rơi vào hoàn cảnh này, nhất định là nàng đã làm sai điều gì mới bị trừng phạt. Giống như lúc nhỏ, nàng bị mẹ dùng roi đánh vào người, mỗi khi chạm vào da thịt sẽ để lại một vết hằn đau đớn, còn hiện tại điều làm nàng kinh ngạc, là đau đớn không phải ngoài da thịt mà là ở trong lòng. Bị đánh còn có thể trốn,nhưng nỗi đau trong lòng chỉ có thể đối mặt, nàng tự nhủ với mình: "Là nàng sai rồi."

"Nàng không nên trộm đồ của em gái."

"Là nàng sai rồi, nàng không nên trộm thứ thuộc về Trần Tử Oánh."

Không phải thứ của mình, không thể muốn, người không thuộc về mình, cũng không thể muốn. Nghĩ lại, người như Cố Quỳnh làm sao có thể là của nàng, nhất định thuộc về muội muội.

Trên cõi đời này, tất cả mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về em gái, mà nàng ngay cả nghĩ cũng không có tư cách, huống hồ sỡ hữu.

Trần Kiết Nhiên giơ tay lên, tàn nhẫn đánh vào mặt mình: "Dám trộm đồ của em gái, mày thật quá đê tiện."

Tất cả đều là lời Lương Nhu Khiết chửi bới nàng khi còn bé, giờ đây Trần Kiết Nhiên dùng chính những lời này để mắng mình.

Quá đau.

...

Cố Quỳnh và Trần Tử Oánh xuất ngoại, mấy ngày sau Lương Nhu Khiết lần đầu tiên đi tới phòng bệnh, cầm tờ giấy trúng tuyển trên tay, đứng trước mặt nàng xé nát thành từng mảnh. Không quên trịnh trọng thông báo, bà ta sẽ không bỏ ra một đồng một cắc nào nuôi nàng ăn học, còn nói nàng mau mau ra ngoài kiếm việc làm, đừng ăn vạ trong bệnh viện, lãng phí tiền bạc.

"Không...Không..." Trần Kiết Nhiên van cầu: "Mẹ, con không muốn đi làm thuê, con muốn học đại học, xin mẹ cho con đi học! Sau này con sẽ hiếu thuận, kiếm tiền cho mẹ, ngoan ngoãn nghe lời của mẹ, mẹ đừng không cho con đi học, con van cầu mẹ!"

Không ai yêu nàng cũng được, cô đơn sống hết quãng đời còn lại cũng được, ngày hôm nay, ánh sáng duy nhất của nàng là lý tưởng, nàng đã bảo lưu kết quả, nàng vẫn còn cơ hội, nhưng mà bây giờ, Lương Nhu Khiết xé nát ước mơ của nàng, nhẫn tâm nện xuống đất.

Xương cốt vẫn còn đang trong quá trình hồi phục, Trần Kiết Nhiên quỳ trước mặt Lương Nhu Khiết, tiên tục dập đầu cầu xin, trán sưng đỏ, nhưng nàng vô tri vô giác.

"Xin mẹ, cho con đến trường."

"Xin mẹ hãy thương xót con, dù sao con cũng là con gái của mẹ."

Lương Nhu Khiết đá một cước vào người Trần Kiết Nhiên, mặc nàng lăn trên đất, cười độc ác: "Ai nói mày là con của tao?"

Đầu óc quay cuồng, Trần Kiết Nhiên luống cuống nhìn Lương Nhu Khiết.

"Mày là nghiệt chủng của Trần Đại Chí và người đàn bà lăng loàng, con đàn bà đê tiện kia và tao hạ sinh ở cùng một bệnh viện, mãi đến khi mày sinh ra rồi tao mới biết! Hừ, những năm này tao nhịn nhục, chỉ vì muốn giữ mặt mũi cho đôi cẩu nam nữ kia, mới để mày gọi tao một tiếng mẹ, nuôi mày khôn lớn đến 18 tuổi còn muốn thế nào? Không biết xấu hổ!"

Lông mi run lên, giọt lệ lăn xuống, nàng không cách nào tiêu hoá những lời Lương Nhu Khiết vừa nói.

Vậy, nàng và Trần Tử Oánh không phải chị em sinh đôi?

Chẳng trách các nàng lại khác nhau đến thế, chẳng trách Lương Nhu Khiết luôn đối xử với nàng như kẻ thù.

Trần Kiết Nhiên vốn nghĩ bản thân còn may mắn hơn nhiều người khác, có ba mẹ, có em gái, mặc dù bất công một chút, cũng vì Tử Oánh quá ưu tú mà thôi, dù sao nàng vẫn là con gái của bọn họ.

Bây giờ nàng mới biết, gia đình đó, căn bản không tồn tại.

Nàng vừa sinh ra, đã là kẻ không nhà không cửa.

Trần Kiết Nhiên không thở nổi, nước mắt vô thức trôi đi, chỉ nghe Lương Nhu Khiết nói:

"Còn nữa, với bản mặt này của mày bây giờ, còn dám mơ mộng trở thành lão sư? Mày cũng không tự mình soi gương mà ngẫm, trường học nào sẽ thuê một con quái vật cơ chứ?"

Từ ngày xảy ra tai nạn, Trần Kiết Nhiên chưa từng soi gương.

Trần Tử Oánh và các y tá luôn cổ vũ, nói vết sẹo trên mặt ngày càng nhạt, tuy rằng sờ vào cảm giác không đúng, nhưng nàng vẫn tự gạt mình, mọi thứ đang chuyển biến tốt, nhất định sẽ không ảnh hưởng gì.

Trần Kiết Nhiên không thể tiếp tục lừa mình, nàng lảo đảo đi vào toilet, kéo tấm mành che ra khỏi tấm gương.

Hai mắt mở to ngập tràn tuyệt vọng.

Trong gương nào phải người? Vết sẹo vắt ngang từ trái qua phải, lại như một con rết to lớn bò ở trên mặt, biểu tình khẽ biến, con vật liền nhúc nhích uốn éo!

Vết sẹo dữ tợn xấu xí, bướu thịt nhấp nhô trên mặt, vĩnh viễn không thể khôi phục như cũ!

Mặt nàng đã bị phá hủy.

Vốn là gương mặt bình thường, giờ đây triệt để biến thành quái vật.

Lúc trước không ai yêu thích, sau này lại càng không có.

Cái gì mà trở thành lão sư? Lương Nhu Khiết nói rất đúng, nàng không thể trở thành lão sư, không có một trường học nào sẽ tuyển dụng một con quái vật như nàng.

Nước mắt tuôn ra, giống như vòi nước bị hỏng không thể ngừng lại.

Trần Kiết Nhiên che miệng, vai run lên, sau đó toàn thân đều phát run, nàng cắn môi, không khóc thành tiếng.

Nước mắt hoà cùng máu, chảy vào miệng, vừa mặn vừa tanh.

Trần Kiết Nhiên ngồi co quắp trên sàn nhà.

Sau này mình muốn trở thành lão sư tiểu học, từ nhỏ đến lớn đây là lý tưởng lớn duy nhất của mình.

Tốt nhất là làm lão sư ngữ văn, dạy bọn trẻ đọc thơ Đường, lại giảng giải cho chúng biết, thơ từ có bao nhiêu ý nghĩa.

Sau này mình trở thành lão sư, sẽ yêu thương mỗi một học sinh, không để bạn nhỏ nào bị bắt nạt oan ức.

Sau này nhất định cậu sẽ trở thành một lão sư rất tốt.

Rốt cuộc, bên trong không gian nhỏ hẹp truyền đến một tiếng khóc thê thảm, hoà cùng huyết lệ, tan nát cõi lòng, nếu như có người nghe được, e cũng không nhịn được mà khóc theo.

Đây là âm thanh tương lai bị xé nát.

Không ai quan tâm, từ giờ trở đi, tương lai của một Trần Kiết Nhiên nhỏ bé, đã vỡ thành bột phấn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương