Bất Công
-
Chương 24: Mình thật sự sợ là giả
Bên trong phòng ăn đều là đồng học và lão sư trong ba năm qua, mọi người cụng chén cạn ly vô cùng thân mật, Trần Kiết Nhiên học xuyên suốt ba năm nhưng không có một người bạn, chỉ lặng im ngồi trong góc bên cạnh Cố Quỳnh, vùi đầu dùng bữa, nếm được món ngon, không quên gắp cho người kia một miếng, nhỏ giọng: "Món này ngon, cậu thử đi."
Lớp trưởng ngồi đối diện, bắt được khoảnh khắc, nhìn các nàng trêu ghẹo: "Trần Kiết Nhiên, ngày còn đi học cậu cứ như người hầu của Cố Quỳnh, tại sao bây giờ lại giống tiểu tức phụ vậy a? Vâng lời răm rắp đi theo cũng thôi đi, ngay cả dùng bữa cũng chăm sóc tỉ mỉ? Quan hệ giữa hai người thật tốt a, thế nào, không phải cậu thực sự là tiểu tức phụ đấy chứ?"
Trần Kiết Nhiên tự ngẫm cảm giác tồn tại của nàng rất thấp, cho rằng sẽ không ai để ý đến mình, nào ngờ lớp trưởng một lời đâm thủng, nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả lão sư và đồng học xung quanh. Trần Kiết Nhiên hoảng hồn, miếng thịt vẫn còn gắp trên đũa, vốn định thả vào chén Cố Quỳnh, giờ phút này thả xuống cũng không phải, thu hồi cũng chẳng xong, mặt ửng đỏ, tay khẽ run.
Đang lúc lúng túng, Cố Quỳnh cười nhạt, cầm đũa lên, đoạt miếng thịt khỏi đũa Trần Kiết Nhiên, rồi bỏ vào chén mình, hững hờ quét mắt bốn phía, mấy ánh nhìn tò mò lập tức thu về.
Cố Quỳnh cho thịt vào miệng chậm rãi nhai mấy lần, nuốt xuống, ưu nhã dùng khăn giấy lau miệng, bất thình lình hướng về vị lớp trưởng tràn đầy phấn khởi đón xem cuộc vui: "Cậu đúng là nhiều chuyện, một bàn ăn cũng không ngăn được miệng cậu."
Lớp trưởng sớm có phòng bị, cười hì hì: "Mình đâu nói oan cho cậu, Trần Kiết Nhiên hiền lành dịu dàng, hết gắp rau lại tới thịt, trước khi ăn còn cẩn thận lau khô chén đũa giúp cậu, không phải thật tâm chăm sóc, nào có ai làm đến mức này a, Lưu Hạo Nhiên, cậu có thể đối với mình như vậy không?"
Lưu Hạo Nhiên bị chỉ đích danh, cao giọng cười nhạo: "Muốn vậy thì chúng ta yêu nhau đi!" Hết thảy mọi người được một trận cười vang.
Lớp trưởng không chịu buông tha: "Thấy không, thực tế cho thấy nếu cậu và Trần Kiết Nhiên không có quan hệ gì! Chẳng lẽ cậu và cậu ấy là chị em thất lạc bao năm?"
Trần Kiết Nhiên bị mấy lời vừa rồi làm cho đỏ mặt tía tai, không dám ngẩng đầu, Cố Quỳnh lười biếng dựa tay vào lưng ghế, nhìn Trần Tử Oánh bĩu môi: "Em gái ruột của cậu ấy ở đây còn đến lượt mình sao?" Dứt lời lại kéo khoé miệng: "Cậu ấy là tiểu tức phụ của mình thì sao? Liên quan gì đến các cậu?"
Từ trước đến nay người khác nghĩ gì về mình không phải chuyện Cố Quỳnh quan tâm, đối với cô, chỉ cần bản thân thoải mái là được. Trần Kiết Nhiên che che giấu giấu, Cố Quỳnh càng muốn nói cho những người này biết, không sai, mình chính là thích con gái, và người đó là Trần Kiết Nhiên, làm sao? Ngứa mắt muốn đánh người a?
Trần Kiết Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, ánh nhìn phóng ra vài tia kinh ngạc lẫn sùng bái.
Nàng chưa từng nghĩ Cố Quỳnh sẽ thản nhiên thừa nhận như vậy.
Trần Kiết Nhiên chưa từng nói với Cố Quỳnh, nàng rất tự ti, rằng cô quá tốt, bất luận tướng mạo, xuất thân, đối nhân xử thế...
Có thể nói, nàng không xứng với cô trên mọi phương diện, Trần Kiết Nhiên không nghĩ đến việc công khai mối quan hệ, không những người đời nhìn không lọt mắt, loại người như nàng, yêu đương với cô đã là chuyện may mắn, Cố Quỳnh sẽ vỗ ngực thừa nhận mối quan hệ của các nàng sao? Trần Kiết Nhiên không dám mơ tới.
Cố Quỳnh thoải mái nói ra, trên mặt không có bất kì biểu hiện mất mặt hay lúng túng nào, thật giống như Trần Kiết Nhiên qua lại với cô là chuyện hết sức bình thường, người khác quản không được.
Chỉ Trần Kiết Nhiên biết rõ, chuyện này không hề bình thường, 18 năm sống trên đời nàng đều tồn tại như một món đồ vứt đi.
Ba mẹ Trần ra ngoài, chỉ dẫn theo Trần Tử Oánh lanh lợi đáng yêu; từ hồi tiểu học Trần Kiết Nhiên đã không có một người bạn -- bởi vì quần áo, cặp sách của nàng lúc nào cũng cũ kỹ nhất lớp.
Lên sơ trung, đồng học cùng bàn suốt hai năm học là một nam sinh, cả hai đều là người hướng nội, cũng có thể đối thoại vài ba câu. Có một lần thi trắc nghiệm, bút của cậu ta bất ngờ hết mực, gấp đến độ tay ứa mồ hôi, Trần Kiết Nhiên lén lút chia sẻ một cây bút, bạn cùng bàn liền cảm kích, sau đó hai người dần thân hơn, quên cái gì sẽ thoải mái trao đổi với nhau. Trần Kiết Nhiên cho rằng như vậy là bạn bè, hài lòng suốt mấy ngày, nào ngờ một hôm, vô tình nghe được cuộc đối thoại trong hành lang.
Trần Kiết Nhiên dừng bước.
"Này, gần đây cậu và Trần Kiết Nhiên có vẻ thân thiết a, không phải thích cậu ấy rồi chứ?"
"Cậu đừng làm mình buồn nôn, mình thích cậu ta a? Xấu xí, tính cách nhàm chán, thật ra mình muốn theo đuổi em gái cậu ta! Ôi, người anh em, cậu cảm thấy mình có hi vọng không?"
"Dựa vào cậu? Ha ha ha..."
Những lời sau đó, Trần Kiết Nhiên không nghe một chữ, nàng cứng đờ tại chỗ, mùa hè trời nắng chang chang, mà nàng, lại như rơi vào hầm băng.
Trần Kiết Nhiên cho rằng nam sinh kia là bạn của mình, thì ra không phải vậy, sở dĩ thân thiện với nàng, chỉ vì nàng có cô em gái ưu tú, xinh đẹp.
Cảm giác xấu hổ và tự ti từ lòng bàn chân lan tràn đến toàn thân, nàng đúng là không biết xấu hổ, cúi đầu tự nhéo ngón tay của mình, nhớ lại quãng thời gian nam sinh kia rắp tam lấy lòng, bản thân nàng cho rằng mình có ý tốt, mà hắn, ngoài mặt mỉm cười, trong lòng ắt hẳn buồn nôn từ lâu!
Kể từ ngày đó, Trần Kiết Nhiên xác thực, bản thân nàng là một người không được người khác yêu thích.
Không, như vậy chưa đủ, nói đúng ra, chỉ cần nhìn nàng, cũng khiến người ta căm ghét.
Cho nên đối với việc Cố Quỳnh quang minh chính đại thừa nhận mối quan hệ, Trần Kiết Nhiên chưa bao giờ dám nghĩ, nàng cảm thấy hai người bên cạnh yêu thương nhau là được rồi, không cần khoe mẽ trước công chúng, cũng không cần cho người khác biết nàng và cô cạnh nhau, chỉ cần nàng biết Cố Quỳnh thích mình, như vậy là đủ.
Trần Kiết Nhiên không muốn Cố Quỳnh cũng bị người khác châm chọc sau lưng.
Nhưng Cố Quỳnh không sợ.
Trần Kiết Nhiên nhìn cô, ánh mắt càng thêm ấm áp, thủy nhuận mà sáng sủa, yêu thương cùng sùng bái gần như tràn ra.
Cái nhìn này khiến Cố Quỳnh thoả mãn, mò mẫm dưới bàn tìm tay Trần Kiết Nhiên, nàng đỏ mặt, cúi đầu cười trộm.
Ở góc độ này, chỉ Cố Quỳnh nhìn thấy, nàng cười đến giương khoé mắt, có hết thảy bao nhiêu xinh đẹp.
Khoé miệng Cố Quỳnh cũng khẽ câu lên.
Trần Tử Oánh thu hết chuyển động và thân mật của các nàng vào mắt, con ngươi thâm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau cười tủm tỉm đánh vỡ không gian có phần lúng túng: "Chị, bây giờ có bạn liền không cần người em gái này rồi? Em cũng thích ăn thịt, sao chị không gắp cho em?"
Nàng đối thoại với Trần Kiết Nhiên, nhưng ánh mắt lại hướng về Cố Quỳnh, đôi con ngươi óng ánh vạn loại phong tình, đuôi mắt giương lên cảm động hơn Trần Kiết Nhiên gấp trăm lần, Cố Quỳnh nheo mắt, hai người cùng nhau trao đổi ánh mắt sâu xa tối nghĩa.
"Chị...Chị gắp cho em." Trần Kiết Nhiên bận bịu gắp vào chén Trần Tử Oánh một miếng.
Trần Tử Oánh cho vào miệng, nhai nhai mấy lần, biểu tình giống như ăn sơn hào hải vị, chậm rãi nuốt xuống, yết hầu trắng nõn khẽ giật, lại liếm khoé miệng, vẫn nhìn Cố Quỳnh không rời mắt, cánh môi mấp máy, chầm chậm tán thưởng: "Ngon quá."
Đầu lưỡi hồng nhạt thoáng qua, để Cố Quỳnh miệng khô lưỡi khô, ngửa đầu uống một cốc nước lớn.
"Chị, chờ em một lúc, em đi toilet." Trần Tử Oánh cười cười.
Không đợi Trần Kiết Nhiên trả lời, nàng đã ung dung đứng dậy, một giây trước khi rời đi, hướng về Cố Quỳnh nháy mắt.
Cố Quỳnh tâm loạn như ma, xao động trong lòng một lần nữa không thể kìm nén, mượn cớ gì đó, cũng vội vã ra ngoài.
Cố Quỳnh đi vào toilet, Trần Tử Oánh đang đứng trước gương rửa tay, móng tay sơn màu xanh ngọc, càng làm nổi bật đôi bàn tay trắng loáng, Cố Quỳnh tiến lên phía trước, hình ảnh phản chiếu trong gương. Trần Tử Oánh làm như không thấy, cúi đầu chuyên tâm rửa ráy, Cố Quỳnh cũng đưa tay xuống vòi nước, hoàn toàn bao vây Trần Tử Oánh.
Cảm giác va chạm tha thiết mơ ước, quả nhiên mềm mại như trong tưởng tượng.
Cố Quỳnh ám muội nặn nặn.
Trần Tử Oánh né tránh, đóng vòi nước, quay đầu nhìn Cố Quỳnh.
Đôi mắt này, khuôn mặt này, so với Trần Kiết Nhiên càng mỹ miều xinh đẹp, Cố Quỳnh không nhịn được muốn hôn, bị Trần Tử Oánh đẩy ra.
Trần Tử Oánh giơ cằm lên, kiêu căng nhìn Cố Quỳnh: "Không phải cậu và chị mình đang hẹn hò sao? Còn tìm mình làm gì?"
"Trần Tử Oánh, cậu nào phải liệt nữ trinh tiết?" Cố Quỳnh cười khinh thường: "Là ai luôn nói cô quạnh, muốn tìm mình tâm sự? Là ai nửa đêm canh ba không ngủ gửi ảnh cho mình? Là ai hỏi mình có muốn sờ soạng hay không?"
"Chẳng lẽ di động của cậu bị người khác lấy trộm? Hay là có người lấy dao kề cổ, buộc cậu tán tỉnh người yêu của chị mình?"
Cố Quỳnh trần trụi vạch mặt mỹ nhân, khác hoàn toàn khi cô ở cạnh Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nói gì làm gì cũng thẳng thắn nhanh chóng. Đồ ngốc Trần Kiết Nhiên đơn thuần, mấy câu lời ngon tiếng ngọt, người khác nói cái gì nàng liền tin là thật, hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện đối phương nói dối, mà Trần Tử Oánh không giống.
Cùng nàng hàn huyên mấy ngày Cố Quỳnh có thể nhận ra, Trần Tử Oánh là người thông minh, hơn nữa còn rất thông minh, nắm bắt chính xác từng cử chỉ hành động của chính mình, muốn cái gì, sẽ tận dụng thế mạnh, khiến người ta chỉ có thể đi theo con đường nàng đã dọn sẵn.
Nhưng Cố Quỳnh không phải kẻ tầm thường, không dễ bị dắt mũi. Trước đây Trần Tử Oánh không thích cô, hiện giờ đột nhiên nhiệt thành, nói vậy là có mục đích, muốn tiếp cận làm sao có thể kiêu ngạo như vậy? Cố Quỳnh muốn dẹp bỏ nhuệ khí của nàng.
Trao đổi hai bên cùng có lợi đương nhiên không giống tình cảm đơn thuần, Cố Quỳnh không cần ngon ngọt với Trần Tử Oánh, chỉ cần có đủ kiên trì, chờ nàng đưa ra yêu cầu của canh bạc.
"Thật lạnh nhạt."
Giằng co vài giây, quả nhiên Trần Tử Oánh cười cười chủ động tới gần, bàn tay nhẹ nhàng quàng lên vai Cố Quỳnh, móng tay xanh ngọc điểm trên ngực, thổi một hơi bên tai: "Cố Quỳnh, mình còn tưởng cậu rất thích mình cơ đấy?"
Trái tim bị ngón tay điểm đến tê thấu, thân thể không còn tri giác, chỉ biết đầu ngón tay di chuyển rõ ràng, suýt chút nữa khí tức bất ổn, muốn ôm chầm lấy.
Cũng may Cố Quỳnh ý chí vững vàng, vẫn đứng tại chỗ, mặc kệ Trần Tử Oánh thân cận lấy lòng.
Cô đưa mắt nhìn khuôn mặt người kia.
Thực sự xứng với bốn chữ "Mi mục như hoạ", một mỹ nhân như vậy chủ động dựa vào, thiết nghĩ, không ai trên đời có dũng khí từ chối.
"Mình rất thích cậu." Quyền chủ động nằm trong tay cô, Cố Quỳnh lựa lời nhếch miệng: "Nhưng mình có chỗ không hiểu, không phải cậu ghét mình sao? Thời điểm mình cố ý tiếp cận, cậu còn nhìn mình như đang nhìn thứ dơ bẩn kinh người, tại sao bây giờ thay đổi?"
Trần Tử Oánh cười xinh đẹp: "Đương nhiên là bởi vì mình phát hiện ra, con người cậu có rất nhiều điểm tốt, vì thế muốn cùng cậu ở chung một chỗ."
Tiếng cười bên tai giống như suối nước trong lành, Cố Quỳnh thất thần chốc lát, trấn tĩnh nhịp tim, nói: "Lời này dùng để lừa gạt người chị gái đơn thuần của cậu còn tạm được."
Nhắc tới Trần Kiết Nhiên, quả nhiên Trần Tử Oánh cứng đờ.
Cố Quỳnh đắc ý, đánh vào điểm yếu chí mạng, nhân lúc nắm ưu thế tiếp tục truy kích: "Trần Tử Oánh, quan hệ giữa cậu và Kiết Nhiên vẫn ổn chứ? Kiết Nhiên kể với mình không ít chuyện ngày bé, nói cậu đối xử với cậu ấy rất tốt, luôn lén lút giúp đỡ, cậu biết rõ hiện tại mình và chị gái của cậu đang hẹn hò, mà còn hành động như vậy, một khi chị gái của cậu biết rồi, thử đoán xem, cậu ấy có còn nhận người em gái này hay không?"
Mỗi một câu nói thốt ra, mặt Trần Tử Oánh liền trắng hơn một phần. Cố Quỳnh nói xong, mong chờ phản ứng của người đối diện, nào ngờ nàng chỉ bật cười, nhún vai, dửng dưng nói: "Không còn cách nào khác! Tình yêu vốn không phân định trước sau, vì hạnh phúc của bản thân, mình chỉ có thể đắc tội với chị ấy."
Hai chữ "Tình yêu" làm Cố Quỳnh cảm thấy hứng thú, nhíu mày: "Nói như vậy, là cậu yêu mình?"
Trần Tử Oánh duy trì nụ cười hoàn mỹ trên mặt, gật đầu, ôm lấy cổ Cố Quỳnh, âm thanh ôn nhuyễn: "Đúng vậy, mình yêu cậu."
Tư thái chim nhỏ nép vào người, Cố Quỳnh mở cờ trong bụng.
Trần Tử Oánh lại nói: "Mình yêu cậu, Cố Quỳnh, cậu biết không, lúc cậu và chị mình bên nhau, mình đố kị đến phát điên, mình hối hận tại sao lúc trước đánh giá cậu với cái nhìn phiến diện, không để cậu có cơ hội tiếp cận, vì vậy mới để cậu lọt vào tay chị mình."
"Rõ ràng..." Trần Tử Oánh cắn môi, biểu tình thương tâm: "Rõ ràng người cậu thích là mình, tại sao bây giờ bên cạnh cậu lại là người khác?"
Lời này hai người nghe xong đều cảm thấy giả tạo, nhưng cho dù đây là lời nói dối, chí ít cũng là từ miệng Trần Tử Oánh thốt ra.
Trần Tử Oánh có bao nhiêu kiêu ngạo? Nàng có thể nói ra lời này, rõ ràng là lép vế trước Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh hài lòng ôm nàng, đắc ý nói: "Tử Oánh, mình quả thực rất thích cậu, bằng không sẽ không liều lĩnh đến đây thế này."
"Thậm chí lúc trước tiếp cận chị của cậu, cũng vì muốn cùng một chỗ với cậu mà thôi."
"Vậy cậu muốn bên cạnh mình sao?" Trần Tử Oánh ngẩng đầu hỏi cô.
"Muốn." Cố Quỳnh không chút do dự mà thừa nhận.
"Vậy thì chia tay với chị mình đi." Trần Tử Oánh chuyển tư thế đối diện Cố Quỳnh: "Cố Quỳnh, cậu chia tay chị mình, chúng ta liền bên nhau, thế nào?"
Cố Quỳnh nhìn nàng chằm chằm: "Cậu nói thật?"
Không thể phủ nhận, Cố Quỳnh xác thực động lòng.
Trần Tử Oánh là mỹ nhân tiêu chuẩn trong lòng cô, Cố Quỳnh tiến vào ánh mắt, liền cảm thấy bị biển hồ đen tối hút vào, cùng nàng bắt tay thì bị nàng nhẹ nhàng câu dẫn, lập tức thay lòng đổi dạ, hồn phách răm rắp đều đi theo.
Cố Quỳnh ôm Trần Tử Oánh vào trong ngực, tận lực dùng tia lý trí cuối cùng mới có thể đè nén rung động và khô nóng, cô không muốn doạ nàng sợ.
Nếu Trần Tử Oánh nguyện ý bên cạnh, đừng nói chia tay Trần Kiết Nhiên, ngay cả muốn mạng mình, Cố Quỳnh cũng đồng ý.
Trần Tử Oánh cười yếu ớt: "Đương nhiên là thật."
"Điều kiện là gì?" Cố Quỳnh cau mày, trực giác nói cho cô biết bên trong có cạm bẫy.
Nếu thật sự có thể hẹn hò với Trần Tử Oánh, chia tay Trần Kiết Nhiên là chuyện đương nhiên, có điều, Trần Tử Oánh thông minh như vậy ắt đã nghĩ qua chuyện này! Nàng không phải hạng người ngu xuẩn chơi một canh bạc bất lợi, khẳng định còn có điều kiện khác.
Trần Tử Oánh mỉm cười: "Cậu thật thông minh, Cố Quỳnh, mình ghi nhận thêm một ưu điểm."
Nàng dừng một chút, sau đó nói ra điều kiện thật sự: "Mình muốn cùng cậu xuất ngoại."
Cố Quỳnh kinh ngạc: "Cái gì?"
Cô chưa từng nghĩ tới, điều kiện của Trần Tử Oánh là chuyện này.
"Nói thật với cậu vậy, trong nước mình chỉ để ý đến đại học B, nhưng năm nay mình thi không tốt, phỏng chừng chỉ có thể đậu vào trường bình thường, mình không muốn phí một năm, người nhà của cậu đã sắp xếp ổn thoả chuyện du học rồi đúng chứ? Cậu nghĩ cách giúp mình xin vào trường đại học bên đó, học phí chi tiêu cậu giúp mình chi trả, thế nào?"
Cố Quỳnh nhìn Trần Tử Oánh, điểm cảm động hiếm hoi tan thành mây khói.
Nói cái gì "Yêu", " Yêu thích", đều là giả, Trần Tử Oánh trần trụi trao đổi lợi ích, không hề có ý che giấu dã tâm.
Rốt cuộc Cố Quỳnh nhận ra, bản chất của nàng và Trần Kiết Nhiên không giống nhau.
Trần Kiết Nhiên không nuôi dã tâm, nàng hướng nội, tự ti, nhu nhược, chỉ dám nhận những thứ thuộc về bản thân mình, lý tưởng lớn nhất là thi đậu vào trường đại học sư phạm trở thành lão sư ngữ văn. Cố Quỳnh dỗ dành đôi lời, ân cần một chút, nàng liền trao cho cô tất cả những gì mình có. Nàng không giống Trần Tử Oánh, Trần Tử Oánh hiểu rõ giá trị của bản thân, dựa vào đó nắm bắt cơ hội tốt nhất.
So sánh với Trần Tử Oánh, Trần Kiết Nhiên quả thực ngu xuẩn đến đáng thương.
Cố Quỳnh nheo mắt đánh giá người trước mặt, Trần Tử Oánh giương mắt nhìn cô, không rơi một điểm hạ phong.
Lặng lẽ chốc lát, Cố Quỳnh nở nụ cười không rõ ý nghĩa, gật đầu: "Tất nhiên có thể."
Muốn xuất ngoại du học sao, đối với Cố gia chuyện này không tính là việc khó. Trường đại học Cố Quỳnh được sắp xếp là trường nổi danh toàn cầu, bằng cấp chất lượng, học phí cực cao, ắt hẳn Trần Tử Oánh đã hao tổn tâm sức thăm dò ít nhiều, bằng không sẽ chẳng tìm đến Cố Quỳnh, đổi lấy cơ hội du học.
Khoảng thời gian này, người bình thường muốn xin vào trường đại học đó chỉ có thể đợi sang năm, nhưng Cố Quỳnh thì khác, Cố gia là một trong bốn nhà tài trợ lớn nhất của trường, muốn thêm một tân sinh viên, tuy có hơi bất cập, nhưng không phải không có cách, huống chi, Trần Tử Oánh ưu tú, thu thập vô số giải thưởng xuất sắc.
(Chú)
Chuyện này dễ như trở bàn tay, bồi thêm một chút tiền tài, liền có thể đổi lấy mỹ nhân cô hằng mong ước, thương vụ này quả thật có lời. Cố Quỳnh bây giờ mới biết hoá ra có tiền lại có nhiều điểm tốt như vậy.
Cho rằng đã đáp ứng mỹ nhân rồi, liền có thể tự do ôm ấp, không ngờ tới, vẫn bị Trần Tử Oánh đẩy ra.
Cố Quỳnh không nhịn được cau mày: "Cậu còn yêu cầu gì sao?"
"Không có."
"Chuyện này..."
"Chuyện cậu đồng ý với mình vẫn chưa hoàn thành, hiện tại đã muốn chiếm tiện nghi, há chẳng phải mình quá thiệt thòi?"
Cố Quỳnh nhìn nàng chằm chằm, cười nói: "Tử oánh, sau này nếu cậu đi theo con đường kinh doanh, khẳng định sẽ rất lợi hại."
"Chỉ là..." Cố Quỳnh chuyển đề tài.
"Nếu như tất cả mọi chuyện đều thoả đáng rồi cậu mới cho mình đụng chạm, chẳng phải người thiệt thòi là mình sao? Làm ăn còn phải quy định tiền cọc, cậu không muốn bỏ ra cái gì liền muốn há miệng chờ sung?"
Trần Tử Oánh suy nghĩ một lúc, quyết định thoả hiệp: "Không bằng như vậy, trước tiên cậu chia tay với chị gái mình, hai người chia tay rồi, mình sẽ cho phép cậu hôn, xem như tiền đặt cọc, thế nào?"
Cố Quỳnh cảm thấy có thể chấp nhận, gật đầu: "Được."
Hai người cùng rời toilet, Cố Quỳnh lịch thiệp giúp Trần Tử Oánh mở cửa, lúc người đi ra, cô nhẹ nhàng bồi thêm một câu: "Tử Oánh, nếu chị cậu biết mình vì cậu mà nói lời chia tay, cậu đoán xem, cậu ấy sẽ phản ứng thế nào?"
Mặt mày Trần Tử Oánh tối sầm, lãnh diễm nhìn Cố Quỳnh: "Cậu dám nói chuyện này với chị ấy, thoả thuận giữa hai chúng ta lập tức mất hiệu lực!"
"Được rồi được rồi." Cố Quỳnh buông tay, theo sau Trần Tử Oánh, cười cười: "Đều nghe lời cậu."
Các nàng mỗi người một lời, hoàn tất giao dịch, toàn bộ hành trình không mang theo một điểm tình cảm, liền tính toán an bài rõ ràng cho Trần Kiết Nhiên, hoàn toàn không để tâm đến cảm nhận của nàng. Trần Kiết Nhiên thấy hai người trở vào, không biết vì sao đi lâu như vậy còn sốt ruột lo lắng, có phải thân thể không thoải mái hay không.
"Không có." Trần Tử Oánh cười tự tại: "Nửa đường gặp Cố Quỳnh, cùng nhau nói chuyện phiếm vài câu, em muốn biết chị sống thế nào, có bị Cố Quỳnh bắt nạt hay không"
Trần Kiết Nhiên cười ngây ngô: "Tử Oánh, những việc này em trực tiếp hỏi chị là được rồi! Yên tâm, Cố Quỳnh đối xử với chị rất tốt." Nàng nhỏ giọng dựa sát vai Trần Tử Oánh, thân thiết chia sẻ: "Đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời chị, Cố Quỳnh thật sự đối với chị rất tốt, chị chưa từng hạnh phúc đến vậy."
Trần Tử Oánh không dám nhìn vào mắt Trần Kiết Nhiên, cười bâng quơ, quay mặt sang chỗ khác.
Trần Kiết Nhiên không hiểu, quay đầu tìm kiếm Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh bị nàng nhìn thẳng, đột nhiên chột dạ, cũng quay mặt trốn tránh.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng, một câu "Chúng ta chia tay đi" rất đơn giản, bây giờ hết thảy nghẹn trong yết hầu, nặng tựa ngàn cân, Cố Quỳnh không cách nào mở miệng.
Cô nhớ đến hình ảnh Trần Kiết Nhiên yên ổn vùi trong lòng mình, moi hết ruột gan bày tỏ tâm tình.
"Cố Quỳnh, được cậu yêu thương, thật sự là chuyện tốt nhất trên đời."
"Cố Quỳnh, sống với cậu, mình cảm thấy rất hạnh phúc."
"Mình bên cậu không phải vì tiền, Cố Quỳnh, mình thích cậu."
"Sao cậu lại tốt với mình như vậy a!...Mình thật sự sợ mọi thứ chỉ là giả."
Cố Quỳnh cắn răng, vừa rồi trong lòng còn ngập tràn đắc ý, giờ phút này hoá thành hổ thẹn.
Đoạn tình cảm này, Trần Kiết Nhiên trả giá bằng tất cả chân tâm, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc người nàng yêu thương, muốn cùng Cố Quỳnh sống hết đời.
Nhưng xưa nay Cố Quỳnh chưa từng nghĩ tới.
Cho dù không phải vì Trần Tử Oánh, Cố Quỳnh cũng sẽ chia tay Trần Kiết Nhiên. Gia đình sớm an bài cho cô xuất ngoại du học, làm sao có khả năng vì Trần Kiết Nhiên mà từ bỏ.
Chỉ có kẻ ngốc như Trần Kiết Nhiên, cái gì cũng không biết, chìm đắm trong niềm hạnh phúc hư huyễn, luôn cho rằng bản thân quá may mắn, gặp được một người yêu nàng, thương nàng, đối xử tốt với nàng.
Mình thật sự rất sợ tất cả chỉ là giả...
Tâm Cố Quỳnh khẽ đau.
Cô không dám đối diện với Trần Kiết Nhiên, nói với nàng, quả thực...đều là giả.
Lớp trưởng ngồi đối diện, bắt được khoảnh khắc, nhìn các nàng trêu ghẹo: "Trần Kiết Nhiên, ngày còn đi học cậu cứ như người hầu của Cố Quỳnh, tại sao bây giờ lại giống tiểu tức phụ vậy a? Vâng lời răm rắp đi theo cũng thôi đi, ngay cả dùng bữa cũng chăm sóc tỉ mỉ? Quan hệ giữa hai người thật tốt a, thế nào, không phải cậu thực sự là tiểu tức phụ đấy chứ?"
Trần Kiết Nhiên tự ngẫm cảm giác tồn tại của nàng rất thấp, cho rằng sẽ không ai để ý đến mình, nào ngờ lớp trưởng một lời đâm thủng, nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả lão sư và đồng học xung quanh. Trần Kiết Nhiên hoảng hồn, miếng thịt vẫn còn gắp trên đũa, vốn định thả vào chén Cố Quỳnh, giờ phút này thả xuống cũng không phải, thu hồi cũng chẳng xong, mặt ửng đỏ, tay khẽ run.
Đang lúc lúng túng, Cố Quỳnh cười nhạt, cầm đũa lên, đoạt miếng thịt khỏi đũa Trần Kiết Nhiên, rồi bỏ vào chén mình, hững hờ quét mắt bốn phía, mấy ánh nhìn tò mò lập tức thu về.
Cố Quỳnh cho thịt vào miệng chậm rãi nhai mấy lần, nuốt xuống, ưu nhã dùng khăn giấy lau miệng, bất thình lình hướng về vị lớp trưởng tràn đầy phấn khởi đón xem cuộc vui: "Cậu đúng là nhiều chuyện, một bàn ăn cũng không ngăn được miệng cậu."
Lớp trưởng sớm có phòng bị, cười hì hì: "Mình đâu nói oan cho cậu, Trần Kiết Nhiên hiền lành dịu dàng, hết gắp rau lại tới thịt, trước khi ăn còn cẩn thận lau khô chén đũa giúp cậu, không phải thật tâm chăm sóc, nào có ai làm đến mức này a, Lưu Hạo Nhiên, cậu có thể đối với mình như vậy không?"
Lưu Hạo Nhiên bị chỉ đích danh, cao giọng cười nhạo: "Muốn vậy thì chúng ta yêu nhau đi!" Hết thảy mọi người được một trận cười vang.
Lớp trưởng không chịu buông tha: "Thấy không, thực tế cho thấy nếu cậu và Trần Kiết Nhiên không có quan hệ gì! Chẳng lẽ cậu và cậu ấy là chị em thất lạc bao năm?"
Trần Kiết Nhiên bị mấy lời vừa rồi làm cho đỏ mặt tía tai, không dám ngẩng đầu, Cố Quỳnh lười biếng dựa tay vào lưng ghế, nhìn Trần Tử Oánh bĩu môi: "Em gái ruột của cậu ấy ở đây còn đến lượt mình sao?" Dứt lời lại kéo khoé miệng: "Cậu ấy là tiểu tức phụ của mình thì sao? Liên quan gì đến các cậu?"
Từ trước đến nay người khác nghĩ gì về mình không phải chuyện Cố Quỳnh quan tâm, đối với cô, chỉ cần bản thân thoải mái là được. Trần Kiết Nhiên che che giấu giấu, Cố Quỳnh càng muốn nói cho những người này biết, không sai, mình chính là thích con gái, và người đó là Trần Kiết Nhiên, làm sao? Ngứa mắt muốn đánh người a?
Trần Kiết Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, ánh nhìn phóng ra vài tia kinh ngạc lẫn sùng bái.
Nàng chưa từng nghĩ Cố Quỳnh sẽ thản nhiên thừa nhận như vậy.
Trần Kiết Nhiên chưa từng nói với Cố Quỳnh, nàng rất tự ti, rằng cô quá tốt, bất luận tướng mạo, xuất thân, đối nhân xử thế...
Có thể nói, nàng không xứng với cô trên mọi phương diện, Trần Kiết Nhiên không nghĩ đến việc công khai mối quan hệ, không những người đời nhìn không lọt mắt, loại người như nàng, yêu đương với cô đã là chuyện may mắn, Cố Quỳnh sẽ vỗ ngực thừa nhận mối quan hệ của các nàng sao? Trần Kiết Nhiên không dám mơ tới.
Cố Quỳnh thoải mái nói ra, trên mặt không có bất kì biểu hiện mất mặt hay lúng túng nào, thật giống như Trần Kiết Nhiên qua lại với cô là chuyện hết sức bình thường, người khác quản không được.
Chỉ Trần Kiết Nhiên biết rõ, chuyện này không hề bình thường, 18 năm sống trên đời nàng đều tồn tại như một món đồ vứt đi.
Ba mẹ Trần ra ngoài, chỉ dẫn theo Trần Tử Oánh lanh lợi đáng yêu; từ hồi tiểu học Trần Kiết Nhiên đã không có một người bạn -- bởi vì quần áo, cặp sách của nàng lúc nào cũng cũ kỹ nhất lớp.
Lên sơ trung, đồng học cùng bàn suốt hai năm học là một nam sinh, cả hai đều là người hướng nội, cũng có thể đối thoại vài ba câu. Có một lần thi trắc nghiệm, bút của cậu ta bất ngờ hết mực, gấp đến độ tay ứa mồ hôi, Trần Kiết Nhiên lén lút chia sẻ một cây bút, bạn cùng bàn liền cảm kích, sau đó hai người dần thân hơn, quên cái gì sẽ thoải mái trao đổi với nhau. Trần Kiết Nhiên cho rằng như vậy là bạn bè, hài lòng suốt mấy ngày, nào ngờ một hôm, vô tình nghe được cuộc đối thoại trong hành lang.
Trần Kiết Nhiên dừng bước.
"Này, gần đây cậu và Trần Kiết Nhiên có vẻ thân thiết a, không phải thích cậu ấy rồi chứ?"
"Cậu đừng làm mình buồn nôn, mình thích cậu ta a? Xấu xí, tính cách nhàm chán, thật ra mình muốn theo đuổi em gái cậu ta! Ôi, người anh em, cậu cảm thấy mình có hi vọng không?"
"Dựa vào cậu? Ha ha ha..."
Những lời sau đó, Trần Kiết Nhiên không nghe một chữ, nàng cứng đờ tại chỗ, mùa hè trời nắng chang chang, mà nàng, lại như rơi vào hầm băng.
Trần Kiết Nhiên cho rằng nam sinh kia là bạn của mình, thì ra không phải vậy, sở dĩ thân thiện với nàng, chỉ vì nàng có cô em gái ưu tú, xinh đẹp.
Cảm giác xấu hổ và tự ti từ lòng bàn chân lan tràn đến toàn thân, nàng đúng là không biết xấu hổ, cúi đầu tự nhéo ngón tay của mình, nhớ lại quãng thời gian nam sinh kia rắp tam lấy lòng, bản thân nàng cho rằng mình có ý tốt, mà hắn, ngoài mặt mỉm cười, trong lòng ắt hẳn buồn nôn từ lâu!
Kể từ ngày đó, Trần Kiết Nhiên xác thực, bản thân nàng là một người không được người khác yêu thích.
Không, như vậy chưa đủ, nói đúng ra, chỉ cần nhìn nàng, cũng khiến người ta căm ghét.
Cho nên đối với việc Cố Quỳnh quang minh chính đại thừa nhận mối quan hệ, Trần Kiết Nhiên chưa bao giờ dám nghĩ, nàng cảm thấy hai người bên cạnh yêu thương nhau là được rồi, không cần khoe mẽ trước công chúng, cũng không cần cho người khác biết nàng và cô cạnh nhau, chỉ cần nàng biết Cố Quỳnh thích mình, như vậy là đủ.
Trần Kiết Nhiên không muốn Cố Quỳnh cũng bị người khác châm chọc sau lưng.
Nhưng Cố Quỳnh không sợ.
Trần Kiết Nhiên nhìn cô, ánh mắt càng thêm ấm áp, thủy nhuận mà sáng sủa, yêu thương cùng sùng bái gần như tràn ra.
Cái nhìn này khiến Cố Quỳnh thoả mãn, mò mẫm dưới bàn tìm tay Trần Kiết Nhiên, nàng đỏ mặt, cúi đầu cười trộm.
Ở góc độ này, chỉ Cố Quỳnh nhìn thấy, nàng cười đến giương khoé mắt, có hết thảy bao nhiêu xinh đẹp.
Khoé miệng Cố Quỳnh cũng khẽ câu lên.
Trần Tử Oánh thu hết chuyển động và thân mật của các nàng vào mắt, con ngươi thâm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau cười tủm tỉm đánh vỡ không gian có phần lúng túng: "Chị, bây giờ có bạn liền không cần người em gái này rồi? Em cũng thích ăn thịt, sao chị không gắp cho em?"
Nàng đối thoại với Trần Kiết Nhiên, nhưng ánh mắt lại hướng về Cố Quỳnh, đôi con ngươi óng ánh vạn loại phong tình, đuôi mắt giương lên cảm động hơn Trần Kiết Nhiên gấp trăm lần, Cố Quỳnh nheo mắt, hai người cùng nhau trao đổi ánh mắt sâu xa tối nghĩa.
"Chị...Chị gắp cho em." Trần Kiết Nhiên bận bịu gắp vào chén Trần Tử Oánh một miếng.
Trần Tử Oánh cho vào miệng, nhai nhai mấy lần, biểu tình giống như ăn sơn hào hải vị, chậm rãi nuốt xuống, yết hầu trắng nõn khẽ giật, lại liếm khoé miệng, vẫn nhìn Cố Quỳnh không rời mắt, cánh môi mấp máy, chầm chậm tán thưởng: "Ngon quá."
Đầu lưỡi hồng nhạt thoáng qua, để Cố Quỳnh miệng khô lưỡi khô, ngửa đầu uống một cốc nước lớn.
"Chị, chờ em một lúc, em đi toilet." Trần Tử Oánh cười cười.
Không đợi Trần Kiết Nhiên trả lời, nàng đã ung dung đứng dậy, một giây trước khi rời đi, hướng về Cố Quỳnh nháy mắt.
Cố Quỳnh tâm loạn như ma, xao động trong lòng một lần nữa không thể kìm nén, mượn cớ gì đó, cũng vội vã ra ngoài.
Cố Quỳnh đi vào toilet, Trần Tử Oánh đang đứng trước gương rửa tay, móng tay sơn màu xanh ngọc, càng làm nổi bật đôi bàn tay trắng loáng, Cố Quỳnh tiến lên phía trước, hình ảnh phản chiếu trong gương. Trần Tử Oánh làm như không thấy, cúi đầu chuyên tâm rửa ráy, Cố Quỳnh cũng đưa tay xuống vòi nước, hoàn toàn bao vây Trần Tử Oánh.
Cảm giác va chạm tha thiết mơ ước, quả nhiên mềm mại như trong tưởng tượng.
Cố Quỳnh ám muội nặn nặn.
Trần Tử Oánh né tránh, đóng vòi nước, quay đầu nhìn Cố Quỳnh.
Đôi mắt này, khuôn mặt này, so với Trần Kiết Nhiên càng mỹ miều xinh đẹp, Cố Quỳnh không nhịn được muốn hôn, bị Trần Tử Oánh đẩy ra.
Trần Tử Oánh giơ cằm lên, kiêu căng nhìn Cố Quỳnh: "Không phải cậu và chị mình đang hẹn hò sao? Còn tìm mình làm gì?"
"Trần Tử Oánh, cậu nào phải liệt nữ trinh tiết?" Cố Quỳnh cười khinh thường: "Là ai luôn nói cô quạnh, muốn tìm mình tâm sự? Là ai nửa đêm canh ba không ngủ gửi ảnh cho mình? Là ai hỏi mình có muốn sờ soạng hay không?"
"Chẳng lẽ di động của cậu bị người khác lấy trộm? Hay là có người lấy dao kề cổ, buộc cậu tán tỉnh người yêu của chị mình?"
Cố Quỳnh trần trụi vạch mặt mỹ nhân, khác hoàn toàn khi cô ở cạnh Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nói gì làm gì cũng thẳng thắn nhanh chóng. Đồ ngốc Trần Kiết Nhiên đơn thuần, mấy câu lời ngon tiếng ngọt, người khác nói cái gì nàng liền tin là thật, hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện đối phương nói dối, mà Trần Tử Oánh không giống.
Cùng nàng hàn huyên mấy ngày Cố Quỳnh có thể nhận ra, Trần Tử Oánh là người thông minh, hơn nữa còn rất thông minh, nắm bắt chính xác từng cử chỉ hành động của chính mình, muốn cái gì, sẽ tận dụng thế mạnh, khiến người ta chỉ có thể đi theo con đường nàng đã dọn sẵn.
Nhưng Cố Quỳnh không phải kẻ tầm thường, không dễ bị dắt mũi. Trước đây Trần Tử Oánh không thích cô, hiện giờ đột nhiên nhiệt thành, nói vậy là có mục đích, muốn tiếp cận làm sao có thể kiêu ngạo như vậy? Cố Quỳnh muốn dẹp bỏ nhuệ khí của nàng.
Trao đổi hai bên cùng có lợi đương nhiên không giống tình cảm đơn thuần, Cố Quỳnh không cần ngon ngọt với Trần Tử Oánh, chỉ cần có đủ kiên trì, chờ nàng đưa ra yêu cầu của canh bạc.
"Thật lạnh nhạt."
Giằng co vài giây, quả nhiên Trần Tử Oánh cười cười chủ động tới gần, bàn tay nhẹ nhàng quàng lên vai Cố Quỳnh, móng tay xanh ngọc điểm trên ngực, thổi một hơi bên tai: "Cố Quỳnh, mình còn tưởng cậu rất thích mình cơ đấy?"
Trái tim bị ngón tay điểm đến tê thấu, thân thể không còn tri giác, chỉ biết đầu ngón tay di chuyển rõ ràng, suýt chút nữa khí tức bất ổn, muốn ôm chầm lấy.
Cũng may Cố Quỳnh ý chí vững vàng, vẫn đứng tại chỗ, mặc kệ Trần Tử Oánh thân cận lấy lòng.
Cô đưa mắt nhìn khuôn mặt người kia.
Thực sự xứng với bốn chữ "Mi mục như hoạ", một mỹ nhân như vậy chủ động dựa vào, thiết nghĩ, không ai trên đời có dũng khí từ chối.
"Mình rất thích cậu." Quyền chủ động nằm trong tay cô, Cố Quỳnh lựa lời nhếch miệng: "Nhưng mình có chỗ không hiểu, không phải cậu ghét mình sao? Thời điểm mình cố ý tiếp cận, cậu còn nhìn mình như đang nhìn thứ dơ bẩn kinh người, tại sao bây giờ thay đổi?"
Trần Tử Oánh cười xinh đẹp: "Đương nhiên là bởi vì mình phát hiện ra, con người cậu có rất nhiều điểm tốt, vì thế muốn cùng cậu ở chung một chỗ."
Tiếng cười bên tai giống như suối nước trong lành, Cố Quỳnh thất thần chốc lát, trấn tĩnh nhịp tim, nói: "Lời này dùng để lừa gạt người chị gái đơn thuần của cậu còn tạm được."
Nhắc tới Trần Kiết Nhiên, quả nhiên Trần Tử Oánh cứng đờ.
Cố Quỳnh đắc ý, đánh vào điểm yếu chí mạng, nhân lúc nắm ưu thế tiếp tục truy kích: "Trần Tử Oánh, quan hệ giữa cậu và Kiết Nhiên vẫn ổn chứ? Kiết Nhiên kể với mình không ít chuyện ngày bé, nói cậu đối xử với cậu ấy rất tốt, luôn lén lút giúp đỡ, cậu biết rõ hiện tại mình và chị gái của cậu đang hẹn hò, mà còn hành động như vậy, một khi chị gái của cậu biết rồi, thử đoán xem, cậu ấy có còn nhận người em gái này hay không?"
Mỗi một câu nói thốt ra, mặt Trần Tử Oánh liền trắng hơn một phần. Cố Quỳnh nói xong, mong chờ phản ứng của người đối diện, nào ngờ nàng chỉ bật cười, nhún vai, dửng dưng nói: "Không còn cách nào khác! Tình yêu vốn không phân định trước sau, vì hạnh phúc của bản thân, mình chỉ có thể đắc tội với chị ấy."
Hai chữ "Tình yêu" làm Cố Quỳnh cảm thấy hứng thú, nhíu mày: "Nói như vậy, là cậu yêu mình?"
Trần Tử Oánh duy trì nụ cười hoàn mỹ trên mặt, gật đầu, ôm lấy cổ Cố Quỳnh, âm thanh ôn nhuyễn: "Đúng vậy, mình yêu cậu."
Tư thái chim nhỏ nép vào người, Cố Quỳnh mở cờ trong bụng.
Trần Tử Oánh lại nói: "Mình yêu cậu, Cố Quỳnh, cậu biết không, lúc cậu và chị mình bên nhau, mình đố kị đến phát điên, mình hối hận tại sao lúc trước đánh giá cậu với cái nhìn phiến diện, không để cậu có cơ hội tiếp cận, vì vậy mới để cậu lọt vào tay chị mình."
"Rõ ràng..." Trần Tử Oánh cắn môi, biểu tình thương tâm: "Rõ ràng người cậu thích là mình, tại sao bây giờ bên cạnh cậu lại là người khác?"
Lời này hai người nghe xong đều cảm thấy giả tạo, nhưng cho dù đây là lời nói dối, chí ít cũng là từ miệng Trần Tử Oánh thốt ra.
Trần Tử Oánh có bao nhiêu kiêu ngạo? Nàng có thể nói ra lời này, rõ ràng là lép vế trước Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh hài lòng ôm nàng, đắc ý nói: "Tử Oánh, mình quả thực rất thích cậu, bằng không sẽ không liều lĩnh đến đây thế này."
"Thậm chí lúc trước tiếp cận chị của cậu, cũng vì muốn cùng một chỗ với cậu mà thôi."
"Vậy cậu muốn bên cạnh mình sao?" Trần Tử Oánh ngẩng đầu hỏi cô.
"Muốn." Cố Quỳnh không chút do dự mà thừa nhận.
"Vậy thì chia tay với chị mình đi." Trần Tử Oánh chuyển tư thế đối diện Cố Quỳnh: "Cố Quỳnh, cậu chia tay chị mình, chúng ta liền bên nhau, thế nào?"
Cố Quỳnh nhìn nàng chằm chằm: "Cậu nói thật?"
Không thể phủ nhận, Cố Quỳnh xác thực động lòng.
Trần Tử Oánh là mỹ nhân tiêu chuẩn trong lòng cô, Cố Quỳnh tiến vào ánh mắt, liền cảm thấy bị biển hồ đen tối hút vào, cùng nàng bắt tay thì bị nàng nhẹ nhàng câu dẫn, lập tức thay lòng đổi dạ, hồn phách răm rắp đều đi theo.
Cố Quỳnh ôm Trần Tử Oánh vào trong ngực, tận lực dùng tia lý trí cuối cùng mới có thể đè nén rung động và khô nóng, cô không muốn doạ nàng sợ.
Nếu Trần Tử Oánh nguyện ý bên cạnh, đừng nói chia tay Trần Kiết Nhiên, ngay cả muốn mạng mình, Cố Quỳnh cũng đồng ý.
Trần Tử Oánh cười yếu ớt: "Đương nhiên là thật."
"Điều kiện là gì?" Cố Quỳnh cau mày, trực giác nói cho cô biết bên trong có cạm bẫy.
Nếu thật sự có thể hẹn hò với Trần Tử Oánh, chia tay Trần Kiết Nhiên là chuyện đương nhiên, có điều, Trần Tử Oánh thông minh như vậy ắt đã nghĩ qua chuyện này! Nàng không phải hạng người ngu xuẩn chơi một canh bạc bất lợi, khẳng định còn có điều kiện khác.
Trần Tử Oánh mỉm cười: "Cậu thật thông minh, Cố Quỳnh, mình ghi nhận thêm một ưu điểm."
Nàng dừng một chút, sau đó nói ra điều kiện thật sự: "Mình muốn cùng cậu xuất ngoại."
Cố Quỳnh kinh ngạc: "Cái gì?"
Cô chưa từng nghĩ tới, điều kiện của Trần Tử Oánh là chuyện này.
"Nói thật với cậu vậy, trong nước mình chỉ để ý đến đại học B, nhưng năm nay mình thi không tốt, phỏng chừng chỉ có thể đậu vào trường bình thường, mình không muốn phí một năm, người nhà của cậu đã sắp xếp ổn thoả chuyện du học rồi đúng chứ? Cậu nghĩ cách giúp mình xin vào trường đại học bên đó, học phí chi tiêu cậu giúp mình chi trả, thế nào?"
Cố Quỳnh nhìn Trần Tử Oánh, điểm cảm động hiếm hoi tan thành mây khói.
Nói cái gì "Yêu", " Yêu thích", đều là giả, Trần Tử Oánh trần trụi trao đổi lợi ích, không hề có ý che giấu dã tâm.
Rốt cuộc Cố Quỳnh nhận ra, bản chất của nàng và Trần Kiết Nhiên không giống nhau.
Trần Kiết Nhiên không nuôi dã tâm, nàng hướng nội, tự ti, nhu nhược, chỉ dám nhận những thứ thuộc về bản thân mình, lý tưởng lớn nhất là thi đậu vào trường đại học sư phạm trở thành lão sư ngữ văn. Cố Quỳnh dỗ dành đôi lời, ân cần một chút, nàng liền trao cho cô tất cả những gì mình có. Nàng không giống Trần Tử Oánh, Trần Tử Oánh hiểu rõ giá trị của bản thân, dựa vào đó nắm bắt cơ hội tốt nhất.
So sánh với Trần Tử Oánh, Trần Kiết Nhiên quả thực ngu xuẩn đến đáng thương.
Cố Quỳnh nheo mắt đánh giá người trước mặt, Trần Tử Oánh giương mắt nhìn cô, không rơi một điểm hạ phong.
Lặng lẽ chốc lát, Cố Quỳnh nở nụ cười không rõ ý nghĩa, gật đầu: "Tất nhiên có thể."
Muốn xuất ngoại du học sao, đối với Cố gia chuyện này không tính là việc khó. Trường đại học Cố Quỳnh được sắp xếp là trường nổi danh toàn cầu, bằng cấp chất lượng, học phí cực cao, ắt hẳn Trần Tử Oánh đã hao tổn tâm sức thăm dò ít nhiều, bằng không sẽ chẳng tìm đến Cố Quỳnh, đổi lấy cơ hội du học.
Khoảng thời gian này, người bình thường muốn xin vào trường đại học đó chỉ có thể đợi sang năm, nhưng Cố Quỳnh thì khác, Cố gia là một trong bốn nhà tài trợ lớn nhất của trường, muốn thêm một tân sinh viên, tuy có hơi bất cập, nhưng không phải không có cách, huống chi, Trần Tử Oánh ưu tú, thu thập vô số giải thưởng xuất sắc.
(Chú)
Chuyện này dễ như trở bàn tay, bồi thêm một chút tiền tài, liền có thể đổi lấy mỹ nhân cô hằng mong ước, thương vụ này quả thật có lời. Cố Quỳnh bây giờ mới biết hoá ra có tiền lại có nhiều điểm tốt như vậy.
Cho rằng đã đáp ứng mỹ nhân rồi, liền có thể tự do ôm ấp, không ngờ tới, vẫn bị Trần Tử Oánh đẩy ra.
Cố Quỳnh không nhịn được cau mày: "Cậu còn yêu cầu gì sao?"
"Không có."
"Chuyện này..."
"Chuyện cậu đồng ý với mình vẫn chưa hoàn thành, hiện tại đã muốn chiếm tiện nghi, há chẳng phải mình quá thiệt thòi?"
Cố Quỳnh nhìn nàng chằm chằm, cười nói: "Tử oánh, sau này nếu cậu đi theo con đường kinh doanh, khẳng định sẽ rất lợi hại."
"Chỉ là..." Cố Quỳnh chuyển đề tài.
"Nếu như tất cả mọi chuyện đều thoả đáng rồi cậu mới cho mình đụng chạm, chẳng phải người thiệt thòi là mình sao? Làm ăn còn phải quy định tiền cọc, cậu không muốn bỏ ra cái gì liền muốn há miệng chờ sung?"
Trần Tử Oánh suy nghĩ một lúc, quyết định thoả hiệp: "Không bằng như vậy, trước tiên cậu chia tay với chị gái mình, hai người chia tay rồi, mình sẽ cho phép cậu hôn, xem như tiền đặt cọc, thế nào?"
Cố Quỳnh cảm thấy có thể chấp nhận, gật đầu: "Được."
Hai người cùng rời toilet, Cố Quỳnh lịch thiệp giúp Trần Tử Oánh mở cửa, lúc người đi ra, cô nhẹ nhàng bồi thêm một câu: "Tử Oánh, nếu chị cậu biết mình vì cậu mà nói lời chia tay, cậu đoán xem, cậu ấy sẽ phản ứng thế nào?"
Mặt mày Trần Tử Oánh tối sầm, lãnh diễm nhìn Cố Quỳnh: "Cậu dám nói chuyện này với chị ấy, thoả thuận giữa hai chúng ta lập tức mất hiệu lực!"
"Được rồi được rồi." Cố Quỳnh buông tay, theo sau Trần Tử Oánh, cười cười: "Đều nghe lời cậu."
Các nàng mỗi người một lời, hoàn tất giao dịch, toàn bộ hành trình không mang theo một điểm tình cảm, liền tính toán an bài rõ ràng cho Trần Kiết Nhiên, hoàn toàn không để tâm đến cảm nhận của nàng. Trần Kiết Nhiên thấy hai người trở vào, không biết vì sao đi lâu như vậy còn sốt ruột lo lắng, có phải thân thể không thoải mái hay không.
"Không có." Trần Tử Oánh cười tự tại: "Nửa đường gặp Cố Quỳnh, cùng nhau nói chuyện phiếm vài câu, em muốn biết chị sống thế nào, có bị Cố Quỳnh bắt nạt hay không"
Trần Kiết Nhiên cười ngây ngô: "Tử Oánh, những việc này em trực tiếp hỏi chị là được rồi! Yên tâm, Cố Quỳnh đối xử với chị rất tốt." Nàng nhỏ giọng dựa sát vai Trần Tử Oánh, thân thiết chia sẻ: "Đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời chị, Cố Quỳnh thật sự đối với chị rất tốt, chị chưa từng hạnh phúc đến vậy."
Trần Tử Oánh không dám nhìn vào mắt Trần Kiết Nhiên, cười bâng quơ, quay mặt sang chỗ khác.
Trần Kiết Nhiên không hiểu, quay đầu tìm kiếm Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh bị nàng nhìn thẳng, đột nhiên chột dạ, cũng quay mặt trốn tránh.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng, một câu "Chúng ta chia tay đi" rất đơn giản, bây giờ hết thảy nghẹn trong yết hầu, nặng tựa ngàn cân, Cố Quỳnh không cách nào mở miệng.
Cô nhớ đến hình ảnh Trần Kiết Nhiên yên ổn vùi trong lòng mình, moi hết ruột gan bày tỏ tâm tình.
"Cố Quỳnh, được cậu yêu thương, thật sự là chuyện tốt nhất trên đời."
"Cố Quỳnh, sống với cậu, mình cảm thấy rất hạnh phúc."
"Mình bên cậu không phải vì tiền, Cố Quỳnh, mình thích cậu."
"Sao cậu lại tốt với mình như vậy a!...Mình thật sự sợ mọi thứ chỉ là giả."
Cố Quỳnh cắn răng, vừa rồi trong lòng còn ngập tràn đắc ý, giờ phút này hoá thành hổ thẹn.
Đoạn tình cảm này, Trần Kiết Nhiên trả giá bằng tất cả chân tâm, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc người nàng yêu thương, muốn cùng Cố Quỳnh sống hết đời.
Nhưng xưa nay Cố Quỳnh chưa từng nghĩ tới.
Cho dù không phải vì Trần Tử Oánh, Cố Quỳnh cũng sẽ chia tay Trần Kiết Nhiên. Gia đình sớm an bài cho cô xuất ngoại du học, làm sao có khả năng vì Trần Kiết Nhiên mà từ bỏ.
Chỉ có kẻ ngốc như Trần Kiết Nhiên, cái gì cũng không biết, chìm đắm trong niềm hạnh phúc hư huyễn, luôn cho rằng bản thân quá may mắn, gặp được một người yêu nàng, thương nàng, đối xử tốt với nàng.
Mình thật sự rất sợ tất cả chỉ là giả...
Tâm Cố Quỳnh khẽ đau.
Cô không dám đối diện với Trần Kiết Nhiên, nói với nàng, quả thực...đều là giả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook