Bất Công
-
20: Thật Ấm Áp
Nụ hôn nóng bỏng dồn dập, Trần Kiết Nhiên ngây ngô không có một chút kinh nghiệm, vừa bước ra khỏi cổng đã bị nàng kéo vào cưỡng hôn, nhất thời thần trí điên đảo.
Đợi đến khi Cố Quỳnh buông lỏng, nàng mới nhận ra góc tường này không mấy kín đáo, người qua kẻ lại, cũng không biết từ nãy đến giờ có bị ai phát hiện hay không.
Nghĩ đến đây, mặt Trần Kiết Nhiên nóng đỏ, xấu hổ chôn đầu, Cố Quỳnh nắm tay kéo nàng rời đi.
Trần Kiết Nhiên vẫn chưa thoát khỏi dư vị nụ hôn, trái tim một lòng hướng về Cố Quỳnh.
Nàng không phát hiện cách đó không xa, Trần Tử Oánh đứng đó, mặt mày đen tối nhìn hai người, tầm mắt rơi vào mười ngón tay tương khấu, Trần Tử Oánh bấm móng tay vào khung cửa, hận không thể xuyên thủng chỗ này.
Sắc trời còn sớm, Trần Kiết Nhiên đồng ý đến nhà Cố Quỳnh, nghĩ nghĩ một lúc, kì thi quan trọng vừa kết thúc nhất định phải ăn mừng, nàng xoay qua hỏi Cố Quỳnh muốn ăn món gì.
"Mới thi xong đã nghĩ đến cơm nước, Trần Kiết Nhiên, cậu đúng là trời sinh lao lực." Cố Quỳnh cao giọng cười to, Trần Kiết Nhiên lúng túng: "Hôm nay cậu không cần phải làm gì hết, mình đã đặt đồ ăn rồi, phỏng chừng chúng ta về đến nhà món ăn liền được đưa tới, muốn chúc mừng làm sao có thể để cậu cực khổ? Đúng rồi, mình còn mua thêm một bình rượu vang."
"Uống...Uống rượu?" Trần Kiết Nhiên kinh ngạc: "Chúng ta uống rượu...Cũng được sao?"
"Thi đại học xong rồi, cậu cũng không phải trẻ vị thành niên, uống chút rượu thì sợ cái gì?" Cố Quỳnh dửng dưng như không, cười: "Chỉ là rượu vang, nồng độ cồn thấp, cậu yên tâm, uống không say."
18 năm nay Trần Kiết Nhiên ngoan ngoãn hiểu chuyện, lời ba mẹ lão sư chính là Thánh chỉ, một điểm không dám phạm, bây giờ nghe Cố Quỳnh nói như thế, có chút nóng lòng muốn thử.
Thi xong, tâm trạng rất tốt, ánh nắng chiều chiếu rọi, bầu trời nhuộm vàng ôn nhu, ngày hè gió nhẹ phất qua mặt, thổi tan căng thẳng suốt hai ngày thi, làm lòng người yên bình đến lạ.
Người đi trên đường dần đông hơn, dắt chó đi dạo, công nhân viên tan tầm, ăn xong cơm tối tản bộ, chiều mùa hè mát mẻ, thật khiến người ta cảm thấy thích ý.
Cố Quỳnh nắm tay Trần Kiết Nhiên một đường về nhà, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng không nỡ buông lỏng.
Thỉnh thoảng, Trần Kiết Nhiên trộm nhìn hai bàn tay đan chặt, tay Cố Quỳnh trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài xinh đẹp tuyệt trần.
Mà tay Trần Kiết Nhiên vừa nhăn vừa xấu, đầu ngón tay thô ráp giống như cành cây, hai bàn tay quấn quýt cùng một chỗ thế này, thật chối mắt.
Trần Kiết Nhiên vừa tự ti vừa vui sướng, len lén ngẩng đầu nhìn Cố Quỳnh.
Ngũ quan tinh xảo không tì vết, mắt sáng long lanh, ánh nhìn rực rỡ, phong thái ưu mỹ, tướng mạo thuộc hàng cao cấp.
Trần Kiết Nhiên lớn thế này, ngoại trừ Trần Tử Oánh chưa từng thấy ai đẹp như Cố Quỳnh.
Người tốt như vậy, thích nàng?
Nếu không phải chính tai nàng nghe Cố Quỳnh thổ lộ, thì cho dù móc tim móc phổi, chặt đinh chém sắt nàng cũng không tin -- cho dù Cố Quỳnh bày tỏ tâm tư, yêu thích động lòng với nàng từ lâu, nhưng Trần Kiết Nhiên biết rõ, nàng không xứng với cô.
Lần đầu gặp gỡ, nàng đã mặc định cho rằng người này mắt cao hơn đầu, coi thường người khác.
Bây giờ nghĩ lại, ấn tượng đầu tiên quả thật sai vô cùng, người cao cao tại thượng không coi ai ra gì, Trần Kiết Nhiên gặp qua nhiều lần, nhưng không ai giống Cố Quỳnh, quan tâm nàng có lạnh hay không, da tay khô nứt làm sao để lành lại, cũng không có ai tôn trọng ước mơ của nàng, làm đồng học bình thường cho đến khi kết thúc kì thi đại học.
Tình cảm này làm sao có thể không phải xuất phát từ chân tâm? Trần Kiết Nhiên tin là như vậy, nàng vừa yêu thích vừa cảm kích Cố Quỳnh, hứa với lòng sẽ đối xử với cô thật tốt, thứ gì của nàng đều cho Cố Quỳnh, Cố Quỳnh là trên hết, nàng không muốn có lỗi với chữ "Thích" kia.
Cố Quỳnh phát hiện dọc đường Trần Kiết Nhiên lén nhìn mình, trong lòng sáng tỏ, lại giả bộ hồ đồ.
Lúc về đến nhà, cố ý quay đầu vừa vặn nhìn thẳng vào mắt nữ sinh, Trần Kiết Nhiên sốt ruột muốn tránh, đã bị Cố Quỳnh vỗ về eo, kéo vào trong lòng, cười xấu xa: "Nhìn mình nhiều như vậy, cảm thấy mình đẹp lắm đúng không?"
Yêu thương ngập tràn nỗi lòng, ánh mắt Cố Quỳnh thật kiều diễm, Trần Kiết Nhiên nhìn nụ cười kia đến ngượng ngùng, xấu hổ thẳng thắn đáp lời: "Đẹp."
Cố Quỳnh nghiêng mặt nhìn nàng: "Dù vậy cũng không thể nhìn lén mình mãi a."
Trần Kiết Nhiên xấu hổ cực độ, cho rằng Cố Quỳnh muốn trách cứ vài câu, nào ngờ cô lại cúi đầu tiến đến bên tai nàng, cười cười trầm giọng, nói: "Nhìn nhiều như vậy, hại mình suýt chút nữa không nhịn được mà hôn cậu giữa đường, chỉ sợ cậu thẹn thùng không muốn..."
Trần Kiết Nhiên chuẩn bị sẵng sàng nhận lời quở trách, ai ngờ ám muội lọt vào tai, trái tim run lên, nhìn Cố Quỳnh không giấu diếm chân thành, vội vàng nói: "Tình chàng ý thiếp làm sao mình có thể không muốn, mình thích được cậu hôn, hôn...Mình cảm thấy rất cao hứng, mình..."
Mải mê bộc bạch tâm tình, thấy Cố Quỳnh nhìn mình cười tủm tỉm, Trần Kiết Nhiên mới phát hiện bản thân đang mê sảng, nói như vậy thật sự quá rõ ràng!
Cho đến giờ phút này, mỗi một lời Cố Quỳnh nói ra đều là thề non hẹn biển, so với Trần Kiết Nhiên thẳng thừng như vậy, càng thích ý hơn nhiều.
Cố Quỳnh cho rằng nàng đáp trả dỗ dành cho mình vui, nào ngờ lại bày ra bộ dạng luống cuống vò đầu bứt tóc, không quản được đang đứng trong thang máy, bèn xoay sang đè nàng hôn một vòng, về đến nhà, sau khi đóng cửa, lại ép nàng vào tủ giày, hôn đến khoé mắt Trần Kiết Nhiên ửng đỏ, khí tức bất ổn.
Cố Quỳnh bế người lên ôm vào phòng.
Quả nhiên như Cố Quỳnh nói, các nàng vừa về đến nhà không lâu người giao hàng đã mang cơm tới.
Lúc này là 7 giờ, các nàng ngồi đối diện dùng bữa.
Đều là những món Trần Kiết Nhiên chưa từng ăn, Cố Quỳnh đẩy đồ ăn về phía nàng, Trần Kiết Nhiên hoảng hốt, không phải thứ của mình, nhận ân huệ, sẽ không yên ổn.
Những món này, nếu không phải Cố Quỳnh cố ý mua về, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không có cơ hội ăn thử.
Nàng không muốn Cố Quỳnh hiểu lầm, cho rằng nàng ham muốn tiền tài mới bên cạnh cô, trong lòng thấp thỏm bất an.
Cố Quỳnh nhìn thấu tâm tư, cười nói: "Mình biết cậu không thích nhận đồ của người khác, nhưng mình thích cậu, vì thế từ nay về sau, đồ của mình cũng là đồ của cậu, chỉ vài món ăn thôi, thực sự không cần quá căng thẳng."
Cố Quỳnh cầm trên tay hai ly vang đỏ, cỗ vũ Trần Kiết Nhiên nếm thử.
Trần Kiết Nhiên đưa lên mũi, mùi thơm rượu nho rất dễ chịu, bèn nhấp thử một ngụm, vừa chua vừa đắng, ngũ quan nhăn thành một đoàn, mau mau uống nước: "Khó uống quá."
Cố Quỳnh cười ha hả: "Lần đầu nếm thử, chưa quen mới vậy, uống thêm vài lần sẽ không còn khó chịu."
Đắng cay ngọt bùi, Trần Kiết Nhiên không thích vị đắng, rượu này nàng uống một ngụm liền không muốn thử ngụm thứ hai.
Nhưng Cố Quỳnh mè nheo đòi nàng mời rượu, cuối cùng bất đắc dĩ đưa lên môi uống một hơi, biểu cảm tựa như nuốt thuốc độc, Cố Quỳnh rót cho nàng thêm một ly, hai má ửng đỏ, đầu hơi choáng, ngà ngà say, Trần Kiết Nhiên ôm ly rượu cười ngây ngô: "Cố quỳnh...Sao cậu cứ lắc lư...Thật...Chóng mặt..."
"Không phải mình lắc, cậu say rồi." Cố Quỳnh đặt ly rượu lên bàn, tiến đến trước mặt nàng: "Kiết Nhiên, mùi vị của rượu thế nào?"
Trần Kiết Nhiên dùng sức lắc lắc đầu, nói to: "Không ngon...Đắng..."
"Không thích...Đắng..."
"Cố Quỳnh nhếch môi: "Cậu thích mình sao?"
Trần Kiết Nhiên cười toét miệng, hai tay dang rộng, ôm lấy cổ Cố Quỳnh, gật đầu: "Thích! Thích nhất!"
"Cậu là...Cố Quỳnh..."
"Cậu tốt với mình..."
Nói tới đây nội tâm hồi hộp, nàng vùi đầu vào cổ dùng sức hôn xuống.
Cố Quỳnh đưa tay ngăn chặn môi nàng, xa xăm, hỏi: "Mình còn có thể đối xử với cậu tốt hơn, Kiết Nhiên có muốn biết hay không?"
"Muốn!Muốn!" Trần Kiết Nhiên vội vã, đầu đổ vào gáy Cố Quỳnh dụi dụi, sự ma sát đá văng điểm kiên trì cuối cùng trong lòng Cố Quỳnh, không lo bàn ăn chưa dọn, ôm trọn Trần Kiết Nhiên, bế vào phòng tắm.
Cố Quỳnh thích sạch sẽ, ăn xong rồi thì đương nhiên đến làm sạch.
Lần đầu tiên tắm cho người khác cũng hết sức thú vị.
Trần Kiết Nhiên say mèm nắm lấy cố áo không cho Cố Quỳnh cởi nút, tiềm thức vẫn còn có chút sợ sệt, rốt cuộc cũng đầu hàng trước âm thanh nhẹ nhàng rót vào màng tai, từ bỏ chống cự.
Cố Quỳnh dùng khăn tắm bao bọc Trần Kiết Nhiên, trực tiếp ném nàng lên giường.
Nệm cao su mềm mại, nàng té vào nhưng không đau.
Trần nhà treo đèn pha lê óng ánh, Trần Kiết Nhiên không mở mắt nổi, chỉ thấy một bóng đen hướng về phía nàng đè ép, tóc đung đưa trêu chọc cần cổ, mùi thơm thoang thoảng.
Trần Kiết Nhiên đưa tay đẩy ngực người kia, không cho tới gần, lại bị Cố Quỳnh cắn vào vành tai, than thở: "Kiết Nhiên, mình thích cậu, cho mình đi..."
Là Cố Quỳnh.
Trần Kiết Nhiên mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ nghe câu này, liền buông lỏng thân thể, toàn tâm toàn ý giao cho Cố Quỳnh.
Dù say, nàng vẫn nhớ, nàng thích Cố Quỳnh, trên thế giới này, nàng chỉ thích Cố Quỳnh mà thôi.
Vì thích, nên có thể cho Cố Quỳnh tất cả những gì nàng có.
Thật ấm áp a.
Trần Kiết Nhiên muốn.
Đời này được bên cạnh Cố Quỳnh.
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vào V thông báo: Bài này đem với 2020 năm ngày 30 tháng 7 vào V, vào V cùng ngày liền càng vạn chữ, cảm tạ các vị độc giả một đường ưu ái, trong cuộc sống sau này, cũng xin mọi người ủng hộ nhiều hơn, gõ chữ không dễ, chỉ cầu đại gia đừng đi xem đạo văn, tác giả ở đây quỳ cảm tạ.
Bởi vì phải mã vạn chữ chương, vì lẽ đó ngày mai tạm dừng một ngày, vào V sau ta sẽ chăm chỉ chương mới!
Khác: Dưới một quyển muốn viết tân văn:
《 Nhân lúc say hôn ngươi 》, cố chấp ý muốn sở hữu cường ngự tỷ VS lộ liễu ngạo kiều ngự tỷ, song ngự tỷ văn, gương vỡ lại lành ngọt sủng theo đuổi thê, cường cường va chạm, tự mình cảm giác tình cảm sức dãn vẫn là rất mạnh, cảm thấy hứng thú có thể điểm tiến vào của ta trong chuyên mục thu gom một làn sóng, cảm ơn!
Văn án:
Khương Tân Nhiễm có cái tật xấu, say sau yêu thích rối loạn thân nhân, vì lẽ đó không ở người trước uống rượu.
Sau khi tốt nghiệp nhiều năm trên yến hội, nàng bất ngờ đụng với đã từng đối thủ một mất một còn Cố Nhược.
Ai cũng biết Khương Tân Nhiễm cùng Cố Nhược năm đó mũi nhọn đấu với đao sắc, cũng không ai biết Khương Tân Nhiễm năm đó có bao nhiêu yêu thích nàng.
Trong bữa tiệc Khương Tân Nhiễm cùng Cố Nhược lại phân cao thấp lên, hai người cụng rượu, rượu quá ba tuần, Cố Nhược mặt không biến sắc, mặc cho Khương Tân Nhiễm say khướt mượn rượu làm càn, ôm nàng, lại nàng, từng lần từng lần một hôn, trong miệng lầm bầm lời say, tất cả đều là "Ta yêu thích ngươi".
Ngày thứ hai, Khương Tân Nhiễm đỡ đau đớn nổ tung cái trán mở cửa, không hề phòng bị va tiến vào Cố Nhược xinh đẹp trong đôi mắt, thẳng kích linh hồn.
Nàng tim đập nhanh hơn, đỡ môn, giả vờ trấn định: "Ngươi có việc?"
"Đêm qua thoại, làm không đếm?" Cố Nhược chất vấn.
"Nói cái gì?"
"Ngươi yêu thích ta."
Khương Tân Nhiễm sửng sốt một giây, dựa vào khuông cửa lười biếng cười, "Cái gì có thích hay không? Tối hôm qua ta say rồi, đã nói cái gì quên đến không còn một mống..."
Lời còn chưa dứt, bị Cố Nhược chống đỡ tại ván cửa trên.
Cố Nhược đem nàng vây ở khuỷu tay bên trong, cúi đầu, nhẹ nhàng đụng chóp mũi của nàng.
"Không cho quên." Nàng tại bên tai nàng, âm thanh lại thấp lại lệ.
Nhưng run rẩy run dữ dội hơn, phô trương thanh thế.
Khương Tân Nhiễm miệt cười giương mắt, thấy Cố Nhược đỏ chót viền mắt, sửng sốt.
"Ngươi uy hiếp ta?"
"Không phải uy hiếp." Cố Nhược đỏ một đôi mắt, ách cổ họng: "Là cầu ngươi."
—— "Rời đi ngươi sau khi ta hết thảy nỗ lực, đều là trở lại bên cạnh ngươi ôm ấp ngươi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook