Nhân viên căn tin thấy thẻ của cậu có chút ngỡ ngàng sau đó nhanh chóng lấy một phần cơm khác đưa cho cậu "Đây là phần ăn Vương tiên sinh chuẩn bị cho cậu."
"Vậy sao ?" Cậu đưa tay cầm phần cơm thì ra anh đã chuẩn bị trước cho cậu.

Bên trong toàn là những món cậu thích.

Trong lòng cậu cảm thấy vui vô cùng.

Vương Nguyên bước lại chiếc bàn Doãn Thinh Thinh đang ngồi đặt phầm cơm lên bàn bắt đầu ăn.
"Chà tòan đồ ăn ngon không ha." Doãn Thinh Thinh cười trêu ghẹo.
"Hộp cơm của cậu cũng vậy mà.

"
"Là do mẹ mình làm đó.

Bà nấu ăn rất ngon." Cô nở nụ cười hạnh phúc khiến cho Vương Nguyên có chút buồn buồn "Mà nè mẹ cậu không làm cơm cho cậu sao ?"
Nghe câu hỏi của Doãn Thinh Thinh cậu chợt sững người.

Đôi mắt chùn xuống đành phải cười gượng mà trả lời "Mẹ mình mất rồi...."
"Thật xin lỗi Tiểu Nguyên ! Mình không cố ý !"

"Haha...không sao chúng ta mau ăn thôi." Vương Nguyên lại tiếp tục ăn.

Cậu gắp cho Doãn Thinh Thinh miếng thịt vui vẻ nói "Cho cậu."
"Cảm ơn !"
Ăn cơm trưa xong Vương Nguyên cùng Doãn Thinh Thinh đi về lớp lúc đi lên cầu thang cậu vô tình đụng phải người con trai khác chút xíu nữa là ngã người về phía sau "Thật...xin lỗi" Cậu vội vã xin lỗi.

Người nam sinh kia buông cô gái đang ôm ra đưa tay kéo mắt kính của cậu đeo thử tặc lưỡi lên tiếng "Tiểu mỹ nam cậu không cận đeo kính làm gì ?"
Vương Nguyên đưa tay che mặt cậu hét lên "Mau trả kính cho tôi cậu làm gì vậy ?"
"Tại sao ? Tôi không thích.

Rõ ràng cậu rất xinh đẹp mà ? Cần gì phải hóa trang lập dị như vậy ?" Âu Văn Tịnh đưa tay nâng cằm cậu lên tươi cười.
Vương Nguyên vẫn che mặt , tức giận trả lời "Đồ đáng ghét." Kèm theo lời nói đó là cái đạp chân của cậu.
"Á..."
Vương Nguyên giật lấy cái kính rồi chạy vèo lên lớp để mặc cho ai đó hậm hực.
"Tịnh ca ca anh không sao chứ.

Cái thằng đó..." Chu Tuyết Kì tức giận nói "Để em xử nó giúp anh."
"Đừng nhiều chuyện !" Âu Văn Tịnh lạnh nhạt nói.

Chu Tuyết Kì nhíu mày nhìn Âu Văn Tịnh.

Tại sao Âu Văn Tịnh lại có thể bỏ qua dễ dàng vậy chứ ? Nếu là thường ngày Âu Văn Tịnh đã thẳng tay cho một trận rồi...!Sự ghen tức trong lòng của Chu Tuyết Kì không ngừng tăng lên.
"Mau đi thôi !"
"Ừm." Chu Tuyết Kỳ lại khoác tay Âu Văn Tịnh đi dọc hành lang.
Lúc này ở trong lớp Z Doãn Thinh Thinh không khỏi lo lắng "Tiểu Nguyên cậu có biết cậu vừa đạp chân ai không ?"
"Mình không cần biết thật là một tên đáng ghét."
"Trời ạ đó chính là Âu Văn Tịnh.

Là thiếu gia tập đoàn tài chính Âu Tịnh được xếp trong top mừơi tập đoàn lớn mạnh tại Đài Loan đó.

Anh ta khá lăng nhăng lại ham vui còn nữa một khi đã tức giận thì ngay cả nữ nhi anh ấy cũng đánh nhưng được cái là đẹp trai học giỏi nhà giàu nữa..." Doãn Thinh Thinh thao thao bất tuyệt nói.
Vương Nguyên nhìn người bằng hữu mới quen kia đẹp trai sao ? Nếu nói là đẹp trai thì làm sao sánh bằng với Tuấn Khải nhà cậu.

Vừa đẹp trai tài giỏi.

Ngoài mặt lạnh lùng thế thôi chứ thật ra rất dịu dàng.


Chồng cậu là nhất mà "Mình không thích cậu ta !"
"Hả ? À...hay là vị Vương tiên sinh gì đó ?" Doãn Thinh Thinh cười nham hiểm nói.

Hai gò mà của cậu chợt ửng đỏ.
Cậu dễ bị nhìn thấu đến thế sao ??? "Không...không phải mà."
"Hahaa....được rồi , không chọc nữa ."
* Rầm...!Tiếng đập bàn phát ra.

Khiến cho Vương Nguyên cùng Doãn Thinh Thinh giật mình.
"Vương Nguyên.

Mày thật to gan dám đạp chân của Tịnh ca ca sao ?" Giọng của Chu Tuyết Kỳ lanh lảnh.

Đi cùng còn có một số nữ nhân khác nhìn mặt khá hung dữ.
"Tại cậu ấy ngang ngược trước ." Vương Nguyên bình tĩnh trả lời.
"Mày còn dám nói sao ? Thứ nhà quê như mày còn bày đặt làm giá hả." Chu Tuyết Kỳ nắm cổ áo cậu kéo dậy Triệu Dĩnh thấy vậy có ý muốn chạy ra nhưng cậu lại lắc đầu không cho phép.
"Nè mấy người làm gì vậy ?" Doãn Thinh Thinh tức giận hất tay Chu Tuyết Kỳ ra.
"Không phải chuyện của mày.

Tránh ra."
"Thinh Thinh à mình không sao cậu đừng lo." Vương Nguyên kéo cậu lùi ra sau cậu không muốn vì cậu mà Doãn Thinh Thinh gặp rắc rối.
"Cậu tránh ra.


Để mình nói chuyện với tụi nó !" Doãn Thinh Thinh gạt nhẹ cậu sang một bên "Muốn gây sự sao ? Vậy thì lão nương đây tiếp."
"Mày còn lớn giọng hả ?" Người đi cùng tên Kim Tiểu An lớn giọng hét.
"Thì sao ?" Doãn Thinh Thinh dơ nắm đấm lên bọn Chu Tuyết Kỳ hơi sợ vì dù sao họ cũng biết cô đã từng học Karatedo.
"Thinh Thinh đừng !" Vương Nguyên can ngăn Chu Tuyết Kỳ thấy vậy liền ra hiệu cho những người đi cùng ra tay.

Mọi người trong lớp cũng chẳng dám hó hé chỉ biết đứng nhìn !
"Vương Nguyên mày chỉ là đứa nà quê xấu xí đừng có chảnh chọe nghe rõ chưa." Chu Tuyết Kỳ hung hăng đẩy cậu khiến thân hình bé nhỏ ngã nhào xuống đất mắt kính bị văng bể thành từng mảnh trán của cậu đập vào thành bàn khiến một dòng máu đỏ chảy xuống cô ả ngồi xổm nắm lấy cổ áo cậu định đưa tay đánh.
"Tiểu Nguyên !" Doãn Thinh Thinh hốt hoảng gọi.
Từ phía cửa xuất hiện ba người mặc đồ đen chạy vào.

Triệu Dĩnh kéo Chu Tuyết Kỳ ném qua một bên vội đỡ cậu "Cậu chủ!"
"Ưm....không....không sao ?" Vương Nguyên thều thào nói cậu ngước mắt lên mọi ánh mắt đều ngỡ ngàng cậu con trai trước mặt hệt thiên sứ.

Đôi mắt to tròn lấp lánh cái mũi nhỏ xinh đôi môi anh đào khi tháo chiếc kính ra khuôn mặt trắng nộn đẹp rạng ngời hiện ra.
"Các người có biết mình làm đang làm gì không ?" Một ám vệ trừng mắt nhìn bọn Chu Tuyết Kỳ ánh mắt sắc lạnh như muốn giết chết người khác làm cho họ phải sợ đến phát.
"Trán của cậu chảy máu rồi " Triệu Dĩnh bàng hoàng đỡ cậu đứng dậy.

Sau đó nhanh chóng đưa cậu đến phòng y tế hai ám vệ còn lại cũng đi theo.
Doãn Thinh Thinh ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng Vương Nguyên cậu thật sự rất muốn biết Vương Nguyên rốt cuộc có thân phận như thế nào ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương