Bắt Cóc Em Về Làm Vợ
-
Chương 22
Ở tầng thứ 60 của tòa cao ốc hùng vĩ nằm ở trung tâm Đài Bắc một cuộc họp đầy căng thẳng vừa kết thúc ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát được cuộc họp đầy căng thẳng và "lạnh buốt" này.
Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ bước ra đi về phía phòng của Tổng giám đốc anh tiện tay quăng chiếc áo vest trên ghế sofa rồi ngồi xuống ghế của bàn làm việc đưa tay mở điện thoại lên thì nhận được cuộc hội thoại: " Cư... cứu... cứu... Ng... Nguyên... hộc hộc... Nguyên..." Mày đẹp nhíu lại anh gọi lại vào số máy đó nhưng chỉ có tiếng đổ chuông không có người trả lời trong lòng Vương Tuấn Khải chợt lo lắng.
Dịch Dương Thiên Tỉ thấy anh suy tư liền lên tiếng "Chuyện gì vậy ?"
"Nguyên....? Nguyên Nguyên ?" Vương Tuấn Khải bất giác nhận ra liền bấm một dãy số dài "Cậu chủ đâu ?"
"Thưa cậu chủ đang ở Vương Gia ạ !" Tiếng nói phát ra từ đầu giây bên kia.
"Bao lâu rồi ?"
"Dạ đã hơn 2 tiếng." Người kia một mực cung kính đáp.
"Mau vào đó xem." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Vâng."
Sau ít phút người kia lo sợ trả lời : " Thưa... trong nhà không có ai chỉ thấy Vương Phúc Dĩnh Nghi chết dưới sàn. Còn cậu chủ thì không thấy đâu chỉ còn giấy thôi ạ."
"Khốn khiếp ! Các ngươi bảo vệ cậu ấy kiểu gì hả ? Mau gọi người kiếm cậu ấy đi." Vương Tuấn Khải giận dữ quát rồi cúp máy.
Anh quay sang Dịch Dương Thiên Tỉ nói: "Mau triệu tập người đi tìm Nguyên Nguyên. Vương Quy đã bắt cóc cậu ấy rồi. Điện thoại thì cậu ấy không mang theo không thể xác nhận vị trí được."
"Cái gì. Ông ta dám làm vậy sao." Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức đứng dậy. Nhanh chóng theo anh ra ngoài.
"Rengggg....Renggggg." Chính là lúc hai người đi ra khỏi phòng thì tiếng điện thoại vang lên Vương Tuấn Khải lên tiếng"Là ai ?"
"Hừ...Vương Tuấn Khải là tôi. Vương Quy."
"Chuyện gì ?"
"Nguyên Nguyên đang trong tay tôi nếu muốn cứu nó thì hãy đưa cho tôi hai trăm tỉ. Nếu không tôi sẽ giết nó."
"Ông dám ?"
"Tại sao không ? Thời hạn của cậu là hai ngày trong vòng hai ngày cậu mà không giao ra hai trăm tỉ thì đừng trách tôi. Cậu thử nghĩ xem con người mà hai ngày không ăn không uống còn bị đánh đập nữa thì cậu nghĩ nó sẽ chịu được bao lâu hahaha...." Nói xong ông liền cúp máy.
Bàn tay anh siết chặt lấy điện thoại, tức giận nói: "Chết tiệt."
"Là ông ta sao ?" Dịch Dương Thiên Tỉ lo lắng hỏi.
"Phải . Ông ta nói nếu không giao ra hai trăm tỉ thì sẽ giết cậu ấy."
"Cái gì ? Mau đi tìm thôi." Dịch Dương Thiên Tỉ vội vã bước đi.
Trên đường cao tốc có hàng loạt chiếc xe màu đen đang chạy đi đầu là 3 chiếc siêu xe Lamborghini Aventador vàng , xanh và đỏ rất hiếm chạy với tốc độ cực nhanh. Trên bầu trời còn có vài chiếc trực thăng bay lượn. Vương Tuấn Khải vừa lái xe vừa lo lắng anh vốn cho rằng phái người bảo vệ cậu sẽ không sao nhưng thật không ngờ họ lại vô dụng như vậy. Nếu như Vương Nguyên có chuyện gì thì anh biết phải sống như thế nào đây ????
Ngoài kia là thế nhưng ở một vùng biển xa xôi và ít người phía Bắc một ngôi nhà hoang cũ nát cạnh bờ biển một tiếng la phát lên "Thả tôi ra ông muốn làm gì ?" Người con trai này hai tay bị trói chặt lên trần nhà đôi mắt màu đen láy chất đầy sợ hãi.
"Ngươi dám phản bội ta. Ta sẽ cho mày chết. Nhưng...phải là chết dần chết mòn." Vương Quy đứng khoanh tay nói.
"Ông....muốn gì ?"
"Ta muốn trả thù và cần tiền chạy trốn . Chỉ cần Vương Tuấn Khải giao ra hai trăm tỉ thì lúc đó ta sẽ cao chạy xa bay. Và tất nhiên ngươi cũng sẽ đến nơi cực lạc... hahahaha...." Giọng cười quỷ dị vang vọng khắp tòa nhà.
Cậu khiếp sợ nhìn ông "Anh ấy sẽ không đưa tiền cho ông đâu . Đồ bỉ ổi . Thả tôi ra." Vương Nguyên vùng vẫy.
"Câm miệng." Vương Quy vung roi quất mạnh vào người cậu. Cậu đau đớn la lên cậu càng la ông càng hung hăng quất mạnh. Mỗi vết roi quất vào da cậu đều chảy máu , đau đến thấu xương Vương Nguyên cắn chặt môi , đôi mắt bắt đầu nhòe đi. Cậu tự hỏi tại sao người cha mà cậu luôn kính trọng lại thành ra như vậy ? Ông giết mẹ cậu bắt cóc, đánh đập, chửi rủa cậu .... Rốt cuộc thì ông có giây phút nào từng coi cậu là con ??? Khi đánh đủ rồi ông dừng lại miệng nhếch lên tức giận nói: "Nếu không phải vì mày thì tao đâu như bây giờ là mày khiến tao bị trắng tay là mày hại chết Dĩnh Nghi" . Nói đến đây lửa giận trong lòng Vương Quy lại dâng lên ông tiếp tục đánh cậu. Nghe những lời ông nói nước mắt Vương Nguyên bắt đầu rơi . Có thật là do cậu ??? Bây giờ trên thân thể trắng mịn kia chằng chịt vết roi ngắn dài nặng nhẹ và đầy máu.
Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ bước ra đi về phía phòng của Tổng giám đốc anh tiện tay quăng chiếc áo vest trên ghế sofa rồi ngồi xuống ghế của bàn làm việc đưa tay mở điện thoại lên thì nhận được cuộc hội thoại: " Cư... cứu... cứu... Ng... Nguyên... hộc hộc... Nguyên..." Mày đẹp nhíu lại anh gọi lại vào số máy đó nhưng chỉ có tiếng đổ chuông không có người trả lời trong lòng Vương Tuấn Khải chợt lo lắng.
Dịch Dương Thiên Tỉ thấy anh suy tư liền lên tiếng "Chuyện gì vậy ?"
"Nguyên....? Nguyên Nguyên ?" Vương Tuấn Khải bất giác nhận ra liền bấm một dãy số dài "Cậu chủ đâu ?"
"Thưa cậu chủ đang ở Vương Gia ạ !" Tiếng nói phát ra từ đầu giây bên kia.
"Bao lâu rồi ?"
"Dạ đã hơn 2 tiếng." Người kia một mực cung kính đáp.
"Mau vào đó xem." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Vâng."
Sau ít phút người kia lo sợ trả lời : " Thưa... trong nhà không có ai chỉ thấy Vương Phúc Dĩnh Nghi chết dưới sàn. Còn cậu chủ thì không thấy đâu chỉ còn giấy thôi ạ."
"Khốn khiếp ! Các ngươi bảo vệ cậu ấy kiểu gì hả ? Mau gọi người kiếm cậu ấy đi." Vương Tuấn Khải giận dữ quát rồi cúp máy.
Anh quay sang Dịch Dương Thiên Tỉ nói: "Mau triệu tập người đi tìm Nguyên Nguyên. Vương Quy đã bắt cóc cậu ấy rồi. Điện thoại thì cậu ấy không mang theo không thể xác nhận vị trí được."
"Cái gì. Ông ta dám làm vậy sao." Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức đứng dậy. Nhanh chóng theo anh ra ngoài.
"Rengggg....Renggggg." Chính là lúc hai người đi ra khỏi phòng thì tiếng điện thoại vang lên Vương Tuấn Khải lên tiếng"Là ai ?"
"Hừ...Vương Tuấn Khải là tôi. Vương Quy."
"Chuyện gì ?"
"Nguyên Nguyên đang trong tay tôi nếu muốn cứu nó thì hãy đưa cho tôi hai trăm tỉ. Nếu không tôi sẽ giết nó."
"Ông dám ?"
"Tại sao không ? Thời hạn của cậu là hai ngày trong vòng hai ngày cậu mà không giao ra hai trăm tỉ thì đừng trách tôi. Cậu thử nghĩ xem con người mà hai ngày không ăn không uống còn bị đánh đập nữa thì cậu nghĩ nó sẽ chịu được bao lâu hahaha...." Nói xong ông liền cúp máy.
Bàn tay anh siết chặt lấy điện thoại, tức giận nói: "Chết tiệt."
"Là ông ta sao ?" Dịch Dương Thiên Tỉ lo lắng hỏi.
"Phải . Ông ta nói nếu không giao ra hai trăm tỉ thì sẽ giết cậu ấy."
"Cái gì ? Mau đi tìm thôi." Dịch Dương Thiên Tỉ vội vã bước đi.
Trên đường cao tốc có hàng loạt chiếc xe màu đen đang chạy đi đầu là 3 chiếc siêu xe Lamborghini Aventador vàng , xanh và đỏ rất hiếm chạy với tốc độ cực nhanh. Trên bầu trời còn có vài chiếc trực thăng bay lượn. Vương Tuấn Khải vừa lái xe vừa lo lắng anh vốn cho rằng phái người bảo vệ cậu sẽ không sao nhưng thật không ngờ họ lại vô dụng như vậy. Nếu như Vương Nguyên có chuyện gì thì anh biết phải sống như thế nào đây ????
Ngoài kia là thế nhưng ở một vùng biển xa xôi và ít người phía Bắc một ngôi nhà hoang cũ nát cạnh bờ biển một tiếng la phát lên "Thả tôi ra ông muốn làm gì ?" Người con trai này hai tay bị trói chặt lên trần nhà đôi mắt màu đen láy chất đầy sợ hãi.
"Ngươi dám phản bội ta. Ta sẽ cho mày chết. Nhưng...phải là chết dần chết mòn." Vương Quy đứng khoanh tay nói.
"Ông....muốn gì ?"
"Ta muốn trả thù và cần tiền chạy trốn . Chỉ cần Vương Tuấn Khải giao ra hai trăm tỉ thì lúc đó ta sẽ cao chạy xa bay. Và tất nhiên ngươi cũng sẽ đến nơi cực lạc... hahahaha...." Giọng cười quỷ dị vang vọng khắp tòa nhà.
Cậu khiếp sợ nhìn ông "Anh ấy sẽ không đưa tiền cho ông đâu . Đồ bỉ ổi . Thả tôi ra." Vương Nguyên vùng vẫy.
"Câm miệng." Vương Quy vung roi quất mạnh vào người cậu. Cậu đau đớn la lên cậu càng la ông càng hung hăng quất mạnh. Mỗi vết roi quất vào da cậu đều chảy máu , đau đến thấu xương Vương Nguyên cắn chặt môi , đôi mắt bắt đầu nhòe đi. Cậu tự hỏi tại sao người cha mà cậu luôn kính trọng lại thành ra như vậy ? Ông giết mẹ cậu bắt cóc, đánh đập, chửi rủa cậu .... Rốt cuộc thì ông có giây phút nào từng coi cậu là con ??? Khi đánh đủ rồi ông dừng lại miệng nhếch lên tức giận nói: "Nếu không phải vì mày thì tao đâu như bây giờ là mày khiến tao bị trắng tay là mày hại chết Dĩnh Nghi" . Nói đến đây lửa giận trong lòng Vương Quy lại dâng lên ông tiếp tục đánh cậu. Nghe những lời ông nói nước mắt Vương Nguyên bắt đầu rơi . Có thật là do cậu ??? Bây giờ trên thân thể trắng mịn kia chằng chịt vết roi ngắn dài nặng nhẹ và đầy máu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook