Vương Tuấn Khải nghe câu nói của cậu đưa tay nhéo nhẹ bên má của Vương Nguyên anh khẽ cười kéo cậu lại để đầu cậu dựa vào vai anh vòng tay ôm lấy cậu nỉ non nói "Xem ra bảo bảo sau này sẽ rất giỏi."
"Tuấn Khải sau này bảo bảo ra đời anh không được yêu thương bảo bảo hơn em đó." Vương Nguyên thấy anh lúc nào cũng khen đứa bé trong bụng cậu liền phụng phịu nói.
"Em xem em kìa sao lại đi ghen với con chứ ?"
"Hứ...không biết anh không được thiên vị đấy." Cậu ngước mắt nhìn anh.

Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Vợ anh thật là trẻ con lại đi ghen tị với chính con mình sao ? Haha...!cậu thật là đáng yêu.

Anh cúi người hôn lên cánh môi đỏ mọng của cậu cưng chiều mà nói "Anh sẽ luôn yêu em."
"Ưm..." Cậu ôm lấy anh dụi cái đầu nhỏ vào lồng ngực anh.

Vương Tuấn Khải khẽ cười cậu bây giờ là như thế nhưng sau này có khi nào khi bảo bảo ra đời lại sẽ không thèm ngó tới anh ???

------------------
Buổi chiều ngày hè Vương Nguyên đi ra vườn chăm sóc cho vườn hoa của cậu, cậu đã trồng thêm hoa hồng xanh vào tháng trước.

Đang chăm sóc thì đột nhiên có một chiếc xe Porsche đen xuất hiện trong sân nhà cậu.
"Tiểu Nguyên..." Từ trên xe một người đàn ông mặc bộ Âu phục xám tươi cười bước ra.
"Vương Chính !" Nhận ra đó là anh trai cậu Vương Nguyên đưa người ám vệ bình tưới nước đi tới vui vẻ chào hắn.

Cũng đã một tuần rồi cậu chưa gặp hắn.
"Em đang làm vườn sao ?"
"Vâng.

Anh vào nhà đi !"
Vương Chính nhìn cậu bụng cậu cũng đã to hơn trước ánh mắt hắn bất chợt xuất hiện tia lửa đỏ.

Hắn chợt gọi cậu"Tiểu Nguyên chúng ta ra ngoài hóng gió một chút nhé."
"Hóng gió sao ? Em sợ...Tuấn Khải không cho em đi." Cậu ấp úng trả lời.
"Không sao chỉ một chút thôi.

Anh là anh trai em mà !" Vương Chính khẽ cười xoa nhẹ đầu cậu.

Vương Nguyên đành gật đầu đồng ý.

Dù sao Vương Chính cũng là anh cậu đi một chút thôi rồi về.
Vương Nguyên đi theo Vương Chính lên xe chiếc xe lăn bánh khỏi Vương Gia.


Ngay cả quản gia cũng không biết chuyện đó.

Chiếc xe chạy thật nhanh trên đường dài với tốc độ rất nhanh cậu ngồi ở ghế kế bên trong lòng đột nhiên có cảm giác thật kì lạ cậu liền lên tiếng "Anh à chúng ta đi đâu vậy ?"
"Đến một nơi rất xa !" Hắn lạnh nhạt nói trong câu nói có rất nhiều ẩn ý mà ngay cả cậu cũng không hiểu chỉ thấy có chút sợ sệt chiếc xe đã rời khỏi trung tâm thành phố...!"Cho em xuống em...muốn về nhà ! Vương Chính !"
"Không được !" Dứt lời Vương Chính đưa tay đánh sau gáy cậu khiến Vương Nguyên ngất đi.

Hắn nhếch môi cười lại tiếp tục tăng tốc....
________________________________________
Vương Gia....
"Các người nói gì ?" Vương Tuấn Khải tức giận đập mạnh xuống bàn.
"Cậu...cậu chủ lúc nãy đã đi cùng Vương Chính đi ra ngoài." Quản gia lo sợ nói vừa nãy ông từ trong bếp đi ra không thấy cậu liền hối hả tìm cậu ám vệ gần đó nói là cậu đã đi ra ngoài cùng Vương Chính.

Ông tức tốc gọi điện cho Vương Tuấn Khải.
"Con mẹ nó tôi kêu các người trông chừng em ấy vậy mà các người lại để em ấy đi." Vương Tuấn Khải tức giận định xông lại nắm cổ áo ông nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ kịp kéo anh lại "Tuấn Khải...bình tĩnh lại.

Trước tiên phải tìm cậu ấy đã."
"Phải đó mau lên nếu không sẽ không kịp." Lưu Chí Hoành cũng cất tiếng.


Lúc ở công ty khi thấy Vương Tuấn Khải nhận điện thoại liền nổi giận anh cùng Dịch Dương Thiên Tỉ mới đi theo.

Thì ra cậu đã mất tích.
"Cậu hãy xác định vị trí của Nguyên Nguyên."
"Đựơ..c" Vương Tuấn Khải lấy điện thoại ra tay anh cũng bất đầu run...đây không biết là lần thứ mấy anh đã điên lên và hốt hoảng khi cậu mất tích.

Nhưng lần này không chỉ một mình cậu còn có cả đứa con mà cậu thương yêu.

Vị trí được tìm thấy đèn tín hiệu liền reo lên "Ở Thượng Hải !?" Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Chuẩn bị trực thăng." Vương Tuấn Khải cất tiếng.

Nếu để anh tìm được hắn anh nhất định sẽ băm hắn thành trăm mảnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương