Bất Báo
-
Chương 47: Khúc mắc (2)
Lý Cố đối diện với y, lần đầu tiên hắn nhận ra Thiệu Trạch thông minh hơn hắn tưởng tượng nhiều, tựa hồ hắn đã bị nhìn thấu từ rất lâu rồi, hắn hít vào một hơi “Có, nhưng anh chỉ nghĩ thôi…”
“Anh xem, tôi không đổ oan cho anh đúng không?” Thiệu Trạch ôn hòa nói “Nhưng mà nhiều năm làm anh em như vậy, tôi có thể nhận ra anh đang do dự, nhưng tôi không dám cược, thời gian đó tôi chỉ có thể biểu hiện ra là mình yếu đuối. Tôi nói mình thích anh, thứ nhất là tôi biết ba hi vọng tôi như vậy, thứ hai là trong đó có nhân tố người nhà họ Lý, thứ ba là, khi anh đối mặt với một người toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, bị tình yêu làm cho mù quáng thì anh sẽ bớt cảnh giác đi rất nhiều, đúng không?” Y nói xong thì nhớ tới cái gì mà nở nụ cười “Đương nhiên, chuyện này còn cho anh không ít lạc thú. Khi đó số lần tôi bị ám sát tăng lên nhiều, vì bảo vệ tôi, ba đã cho tôi thêm rất nhiều vệ sĩ, tôi biết là do ông ấy áy náy, thế nhưng trong mắt anh lại khác, anh cảm thấy đó là vì ông ấy xem trọng tôi, nên anh càng ghét tôi. Lúc ba còn anh không thể ra tay, tới khi ông ấy qua đời… sau khi ổn định cục diện, điều đầu tiên anh làm lại không phải là công bố thân phận mà là đi ăn chơi đàng điếm, anh nói cho tôi, là tại sao vậy?”
Giọng của Lý Cố trở nên rất khàn “Đừng nói nữa Thiếu Chu…”
“Đó là bởi vì anh vẫn không biết phải làm sao với tôi, nhưng anh biết tôi thích anh, nên anh tìm đủ loại người tiêu khiển, lấy nó để ghê tởm tôi, tra tấn tôi, đúng không?”
Lý Cố nhịn không được nói “Anh không có phát sinh quan hệ với họ…”
“À, nhưng chuyện đó tôi không rảnh để quan tâm.” Thiệu Trạch chậm rãi thu nụ cười, khẽ than một tiếng “Tuy anh đã lên nắm quyền, nhưng vẫn có người muốn giết tôi.”
Lý Cố lập tức hỏi “Là Tiểu Hàm?”
“Không chỉ cô ta, anh không công bố thân phận, cả nhà chú hai cũng đều muốn giết tôi.” Thiệu Trạch nhìn hắn “Anh hai, từ tám tuổi gặp anh, tới khi tôi mười tám tuổi gặp chuyện, suốt mười năm, tình cảm mười năm trời, tôi luôn hi vọng anh có thể nghĩ thông suốt che chở cho tôi, nhưng sự thật thì sao?” Y khẽ thở ra “Người thân nhất của tôi trong nhà họ Lý đã chết, anh – người duy nhất tôi xem là người thân lại đối xử với tôi như vậy, ở lại cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Tôi biết hôm nay anh tới đây là muốn tôi trở về, thế nhưng đó không phải là nhà của tôi, thật lâu trước kia nó đã không phải rồi.”
Trong lòng Lý Cố đau xót, hắn đưa tay che mắt, cũng là sau này hắn mới suy nghĩ cẩn thận, ba ra đi, hắn cũng chỉ còn mỗi Thiếu Chu là người thân, thế nhưng Thiếu Chu cũng đi, bên trong tòa nhà kia không còn hương trà nữa, không còn ánh mắt chăm chú, không còn nụ cười ấm áp, làm bạn với hắn chỉ còn lại nỗi đau thương và cô tịch vô tận.
Thời gian đó… thật quá khó khăn.
Thiệu Trạch nhìn bộ dáng của hắn, y dừng một chút, cuối cùng không nói nữa, rót cho hắn một tách trà khác “Cho anh, tách kia của anh nguội rồi.”
Qua thật lâu Lý Cố mới buông tay ra, đáy mắt đỏ lên, khàn giọng hỏi “Sự cố lần đó là em cố ý?”
“Không hẳn, tôi chỉ biết họ có thể sẽ hành động, nhưng thời gian quá vội, tôi cũng không chuẩn bị được nhiều, kế hoạch trước của tôi vốn là…” Thiệu Trạch đang nói thì khựng lại, tựa hồ nhớ tới chuyện quá khứ, khóe miệng không khỏi mang theo chút ý cười, ánh mắt cũng dần dịu đi.
Lý Cố ngẩn ra, thoáng chốc cảm thấy hình ảnh này hình như hắn đã từng thấy, nghĩ một lát, tiếp đó hắn nhớ trước khi gặp chuyện không may có một lần Thiếu Chu đi uống rượu, kết quả ở bên ngoài không trở về, tới ngày hôm sau mới về nhà, dáng vẻ cũng có chút đăm chiêu như vậy, hắn nhíu mày “Kế hoạch trước như thế nào?”
“À, không có gì.” Thiệu Trạch cầm tách trà lên, thong thả uống một ngụm, dựa vào sofa “Những lời cần nói tôi cũng đã nói xong rồi, tới lượt anh nói một chút đi, thật ra tôi vẫn không hiểu, rõ ràng ba đã đưa kết quả kiểm tra DNA cho anh, còn đích thân ký tên, để video lại làm bằng chứng, nhiều năm trôi qua như vậy sao anh còn không công bố ra bên ngoài?”
Lý Cố trầm mặc, hắn đã hoàn toàn khống chế Lý gia, công bố hay không thật ra đều như nhau, nhưng nếu nói ra chân tướng, Thiếu Chu sẽ không còn quan hệ gì với Lý gia, với hắn nữa, dù cho cậu còn sống có lẽ cũng sẽ không trở về. Hơn nữa sau khi công bố nhất định sẽ không thiếu chuyện bị người ta cười nhạo mấy câu “Hèn chi Lý Thiếu Chu theo đuổi thế nào cũng không được, hóa ra người ta mới là chính tông.” Hắn thật sự không thích như thế, hắn muốn Thiếu Chu mãi mãi là cậu ấm được cưng chiều kia.
Thiệu Trạch nhìn hắn vài lần, thấy hắn không đáp, liền không truy hỏi nữa, y nhướn mày “Anh còn chuyện gì khác không?”
Lý Cố trầm mặc một hồi, vẫn là nhịn không được hỏi “Trước kia đều là anh sai, em về cùng anh đi, chúng ta làm lại từ đầu, hửm?”
Thiệu Trạch cười lắc đầu.
“Thiếu Chu…”
“Cậu ta chết rồi, tôi tên là A Trạch.” Thiệu Trạch cắt ngang hắn, giọng nói tuy ôn hòa, nhưng lại mang theo cảm giác không cho phép nghi ngờ “Người cha vô lương tâm kia nói đây mới là tên thật của tôi.”
Đồng tử của Lý Cố co lại “Em tìm được người thân của mình rồi?”
Thiệu Trạch cười cười “Nhờ phúc, tôi đã tìm được.”
Lý Cố nhìn y “Vậy sao em còn mang họ Thiệu?”
“Đương nhiên tôi có nguyên nhân của mình.” Thiệu Trạch cười tươi đáp, rõ ràng không muốn nhiều lời.
Lý Cố trầm mặc ngồi đó, hắn chỉ cảm thấy tuy người này ngồi ở đối diện, nhưng lại xa tới mức khiến người khác không thể chạm tới được… Hắn không khỏi nhắm chặt hai mắt, hắn biết hiện tại vô luận nói cái gì cũng đều vô ích, chỉ có thể từ từ mà đến thôi, hắn lắc đầu “Anh không còn chuyện gì khác.”
“Tôi có, một chuyện cuối cùng, sở tình báo DR của chúng tôi rất giỏi.” Thiệu Trạch thu ý cười, buông tách trà xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhấn từng chữ “Nếu sau này có ngày Cảnh Hạo gặp chuyện không may, kết quả chứng minh có liên quan tới anh, tôi tuyệt đối sẽ tự tay từng bước từng bước giết chết những người nhà họ Lý các anh, bao gồm cả người phụ tá đắc lực của anh nữa, tôi nói được thì sẽ làm được.”
Đồng tử của Lý Cố trầm xuống, hơi thở trên người lập tức lạnh đi “Bao gồm cả anh?”
“Anh là huyết mạch duy nhất của ba, tôi nhận ơn dưỡng dục của ông ấy nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể giết anh.” Thiệu Trạch đối diện với hắn “Nhưng tôi có thể cho chính mình một viên đạn, đi xuống ở cùng với anh ấy.”
Trong chốc lát Lý Cố biến sắc “Em dám!”
“Anh có thể thử xem.”
Lý Cố nắm chặt tay lại, nhìn y một lúc lâu, hắn biết tình huống hiện tại càng nói càng tệ, nên hắn liền kiên nhẫn không để phát tác, cuối cùng không nói gì nữa, đứng dậy xin phép ra về.
Thiệu Trạch tiễn hắn ra cửa, đứng ở cửa nhìn hắn đi xa, y xa xăm thở dài, rồi xoay người vào phòng.
Kiều Tịch vừa vặn từ phòng thí nghiệm đi ra, lạnh như băng nói “Anh có thuốc, có thể thần không biết quỷ không hay giết nhóm người kia.”
Thiệu Trạch nhất thời nhướn mày “Anh gắn máy nghe trộm ở phòng khách hả?”
Kiều Tịch không đáp “Giết không?”
Thiệu Trạch biết Kiều Tịch tuy trông lãnh đạm, thật ra tính cách lại khá nóng nảy, y không khỏi cười, khuyên bảo “Không cần, những người đó Lý Cố sẽ thu dọn hết, không đáng để em ra tay, thật ra em cũng không có bết bát đến thế đâu, dù sao khi đó em vẫn là cậu chủ nhà họ Lý, thỉnh thoảng có thể giả bộ làm bông sen trắng chỉnh bọn họ, xem chút kịch hay. Đương nhiên, vì có hạn chế, em không thể chỉnh người trắng trợn như các anh được.”
Kiều Tịch “…”
Thiệu Trạch cười tít mắt lướt qua anh, vùi vào trong sofa tiếp tục uống trà, hiển nhiên không tính đi tìm Bạch Triệt.
Kiều Tịch nhìn y một cái, đi qua ngồi xuống “Kế hoạch trước của em là thế nào? Sao không nói?”
“Nếu đã giả bộ thì phải chuyên nghiệp một chút chứ.” Thiệu Trạch cười nói “Em từng nghĩ cho mình một kết cục bi kịch, ví dụ như đau lòng muốn chết phải tới nơi đất khách quê người, hay là tự sát gì đó đều có thể, sau đó có một ngày em đi uống rượu, em cảm thấy nhất định những người đó sẽ hành động với em, không phải nhân cơ hội giết người thì cũng là nhân cơ hội hại người, nên em tính để lại tin tức cho chúng, nói em đau lòng muốn chết, tiếp đó tự mình biến mất, như vậy thật tốt biết bao.”
Kiều Tịch gật đầu “Sau đó thì sao?”
Thiệu Trạch cười cười, không khỏi rơi vào hồi ức.
Sau đó y gặp một người, người kia mang y rời khỏi quán bar. Lúc ấy y cho rằng người này là do đám người kia phái tới, nên y giả bộ như uống say, không phản kháng mà đi theo, nhưng kết quả người đó mang y vào khách sạn thuê một phòng, y chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng chú ý thấy bên người này có thuộc hạ, nên y đoán là có chút thế lực, vì thế liền dứt khoát để người này truyền lại tin tức, do đó y dựa theo kịch bản nói những lời này:
“Tôi vẫn nghĩ có một ngày anh ấy sẽ yêu tôi… tôi chờ lâu lắm rồi, tôi đã không muốn… tiếp tục kiên trì nữa.”
Giọng nói bên cạnh rất ôn hòa, khẽ dỗ dành y “Vậy đừng kiên trì nữa, hắn không đáng để cậu đối với hắn như vậy đâu.”
“Tôi đau lắm, tôi muốn rời khỏi nơi này, đi tới một nơi thật xa.”
“Ừ, sau này cậu muốn đi đâu tôi sẽ mang cậu đi. Cậu mệt rồi, ngủ đi Thiếu Chu, ngủ đi.”
Y càng thêm kinh ngạc, nhưng nằm trong lồng ngực xa lạ này, nghe người này một lần rồi lại một lần dịu dàng, kiên nhẫn an ủi mình, kỳ lạ là y cảm thấy rất thoải mái, dần dần liền cảm thấy bình yên.
Kiều Tịch quan sát biểu tình của y “Sao?”
Thiệu Trạch lấy lại tinh thần, đương nhiên sẽ không nói cho Kiều Tịch biết. Lúc ấy y tiến hành một loạt kế hoạch chặt chẽ chu đáo, kết quả không biết là do dưới tác dụng của cồn hay là bị chất dẫn dụ của Cảnh Hạo ảnh hưởng mà y lại ngủ say như chết, mà đây cũng là giấc ngủ duy nhất y cảm thấy bình yên trong suốt cuộc sống tồi tệ của mình.
“… Em không thành công, chỉ đành dựa vào đợt ám sát sau này để thoát thân, kết quả chuẩn bị không đủ nên bị thương, cuối cùng bị cái tên biến thái khu tám kia cứu.” Thiệu Trạch hơi khựng lại “Thật ra giờ ngẫm lại, nếu không phải được hắn đưa tới khu mười một chắc em không thể đoàn tụ với ba mình nhanh như vậy, ba em cũng không thể nào biết thằng con trai mảnh mai, tội nghiệp của ông vẫn còn sống.”
Kiều Tịch gật đầu, nói chuyện với y một lát, rồi đứng dậy vào phòng thí nghiệm.
Thiệu Trạch ngoan ngoãn cuộn mình trên sofa, thỉnh thoảng lên mạng, nhàn nhã lay lắt qua ngày.
Buổi trưa Cảnh Hạo về, thấy bộ dạng cuộn mình không biết có đang ngủ hay không của y ở đàng kia, nhất thời không có lời để nói, hắn đi qua ôm y vào lòng “Dậy đi, ăn cơm thôi.”
Thiệu Trạch cọ vào người hắn “Anh về rồi?”
“Ừ, Lý Cố đi lúc nào?”
“Đi lâu lắm rồi.”
Cảnh Hạo nâng cằm y lên “Em nói cái gì? Hắn tin không?”
Thiệu Trạch tự hỏi một chút “… Vẫn chưa.” Y dừng một chút, mặt đầy nghiêm túc “Nhưng tôi sẽ cố gắng, thật đó.”
Cảnh Hạo nhìn y vài lần, gật đầu “Đi rửa tay đi, ăn cơm thôi.”
Thiệu Trạch không có ý kiến, ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.
Cảnh Hạo thấy y đi xa, ngẫm nghĩ thái độ của Thiệu Trạch và Lý Cố trong đầu một lần, như thế nào hắn cũng cảm thấy có vấn đề. Hắn nghĩ một lát, cầm điện thoại di động ra gọi điện cho bác sĩ riêng của gia đình, dặn dò “Sau mười giờ tối tới phòng ngủ chính chờ tôi, tôi đưa anh một thứ làm xét nghiệm.”
Bác sĩ kia vâng một tiếng “Đại khái là cần xét nghiệm cái gì?”
Cảnh Hạo hơi nheo mắt, chậm rãi nói “Anh xét nghiệm xem… cái đó rốt cuộc có chất dẫn dụ của Omega hay không.”
“Anh xem, tôi không đổ oan cho anh đúng không?” Thiệu Trạch ôn hòa nói “Nhưng mà nhiều năm làm anh em như vậy, tôi có thể nhận ra anh đang do dự, nhưng tôi không dám cược, thời gian đó tôi chỉ có thể biểu hiện ra là mình yếu đuối. Tôi nói mình thích anh, thứ nhất là tôi biết ba hi vọng tôi như vậy, thứ hai là trong đó có nhân tố người nhà họ Lý, thứ ba là, khi anh đối mặt với một người toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, bị tình yêu làm cho mù quáng thì anh sẽ bớt cảnh giác đi rất nhiều, đúng không?” Y nói xong thì nhớ tới cái gì mà nở nụ cười “Đương nhiên, chuyện này còn cho anh không ít lạc thú. Khi đó số lần tôi bị ám sát tăng lên nhiều, vì bảo vệ tôi, ba đã cho tôi thêm rất nhiều vệ sĩ, tôi biết là do ông ấy áy náy, thế nhưng trong mắt anh lại khác, anh cảm thấy đó là vì ông ấy xem trọng tôi, nên anh càng ghét tôi. Lúc ba còn anh không thể ra tay, tới khi ông ấy qua đời… sau khi ổn định cục diện, điều đầu tiên anh làm lại không phải là công bố thân phận mà là đi ăn chơi đàng điếm, anh nói cho tôi, là tại sao vậy?”
Giọng của Lý Cố trở nên rất khàn “Đừng nói nữa Thiếu Chu…”
“Đó là bởi vì anh vẫn không biết phải làm sao với tôi, nhưng anh biết tôi thích anh, nên anh tìm đủ loại người tiêu khiển, lấy nó để ghê tởm tôi, tra tấn tôi, đúng không?”
Lý Cố nhịn không được nói “Anh không có phát sinh quan hệ với họ…”
“À, nhưng chuyện đó tôi không rảnh để quan tâm.” Thiệu Trạch chậm rãi thu nụ cười, khẽ than một tiếng “Tuy anh đã lên nắm quyền, nhưng vẫn có người muốn giết tôi.”
Lý Cố lập tức hỏi “Là Tiểu Hàm?”
“Không chỉ cô ta, anh không công bố thân phận, cả nhà chú hai cũng đều muốn giết tôi.” Thiệu Trạch nhìn hắn “Anh hai, từ tám tuổi gặp anh, tới khi tôi mười tám tuổi gặp chuyện, suốt mười năm, tình cảm mười năm trời, tôi luôn hi vọng anh có thể nghĩ thông suốt che chở cho tôi, nhưng sự thật thì sao?” Y khẽ thở ra “Người thân nhất của tôi trong nhà họ Lý đã chết, anh – người duy nhất tôi xem là người thân lại đối xử với tôi như vậy, ở lại cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Tôi biết hôm nay anh tới đây là muốn tôi trở về, thế nhưng đó không phải là nhà của tôi, thật lâu trước kia nó đã không phải rồi.”
Trong lòng Lý Cố đau xót, hắn đưa tay che mắt, cũng là sau này hắn mới suy nghĩ cẩn thận, ba ra đi, hắn cũng chỉ còn mỗi Thiếu Chu là người thân, thế nhưng Thiếu Chu cũng đi, bên trong tòa nhà kia không còn hương trà nữa, không còn ánh mắt chăm chú, không còn nụ cười ấm áp, làm bạn với hắn chỉ còn lại nỗi đau thương và cô tịch vô tận.
Thời gian đó… thật quá khó khăn.
Thiệu Trạch nhìn bộ dáng của hắn, y dừng một chút, cuối cùng không nói nữa, rót cho hắn một tách trà khác “Cho anh, tách kia của anh nguội rồi.”
Qua thật lâu Lý Cố mới buông tay ra, đáy mắt đỏ lên, khàn giọng hỏi “Sự cố lần đó là em cố ý?”
“Không hẳn, tôi chỉ biết họ có thể sẽ hành động, nhưng thời gian quá vội, tôi cũng không chuẩn bị được nhiều, kế hoạch trước của tôi vốn là…” Thiệu Trạch đang nói thì khựng lại, tựa hồ nhớ tới chuyện quá khứ, khóe miệng không khỏi mang theo chút ý cười, ánh mắt cũng dần dịu đi.
Lý Cố ngẩn ra, thoáng chốc cảm thấy hình ảnh này hình như hắn đã từng thấy, nghĩ một lát, tiếp đó hắn nhớ trước khi gặp chuyện không may có một lần Thiếu Chu đi uống rượu, kết quả ở bên ngoài không trở về, tới ngày hôm sau mới về nhà, dáng vẻ cũng có chút đăm chiêu như vậy, hắn nhíu mày “Kế hoạch trước như thế nào?”
“À, không có gì.” Thiệu Trạch cầm tách trà lên, thong thả uống một ngụm, dựa vào sofa “Những lời cần nói tôi cũng đã nói xong rồi, tới lượt anh nói một chút đi, thật ra tôi vẫn không hiểu, rõ ràng ba đã đưa kết quả kiểm tra DNA cho anh, còn đích thân ký tên, để video lại làm bằng chứng, nhiều năm trôi qua như vậy sao anh còn không công bố ra bên ngoài?”
Lý Cố trầm mặc, hắn đã hoàn toàn khống chế Lý gia, công bố hay không thật ra đều như nhau, nhưng nếu nói ra chân tướng, Thiếu Chu sẽ không còn quan hệ gì với Lý gia, với hắn nữa, dù cho cậu còn sống có lẽ cũng sẽ không trở về. Hơn nữa sau khi công bố nhất định sẽ không thiếu chuyện bị người ta cười nhạo mấy câu “Hèn chi Lý Thiếu Chu theo đuổi thế nào cũng không được, hóa ra người ta mới là chính tông.” Hắn thật sự không thích như thế, hắn muốn Thiếu Chu mãi mãi là cậu ấm được cưng chiều kia.
Thiệu Trạch nhìn hắn vài lần, thấy hắn không đáp, liền không truy hỏi nữa, y nhướn mày “Anh còn chuyện gì khác không?”
Lý Cố trầm mặc một hồi, vẫn là nhịn không được hỏi “Trước kia đều là anh sai, em về cùng anh đi, chúng ta làm lại từ đầu, hửm?”
Thiệu Trạch cười lắc đầu.
“Thiếu Chu…”
“Cậu ta chết rồi, tôi tên là A Trạch.” Thiệu Trạch cắt ngang hắn, giọng nói tuy ôn hòa, nhưng lại mang theo cảm giác không cho phép nghi ngờ “Người cha vô lương tâm kia nói đây mới là tên thật của tôi.”
Đồng tử của Lý Cố co lại “Em tìm được người thân của mình rồi?”
Thiệu Trạch cười cười “Nhờ phúc, tôi đã tìm được.”
Lý Cố nhìn y “Vậy sao em còn mang họ Thiệu?”
“Đương nhiên tôi có nguyên nhân của mình.” Thiệu Trạch cười tươi đáp, rõ ràng không muốn nhiều lời.
Lý Cố trầm mặc ngồi đó, hắn chỉ cảm thấy tuy người này ngồi ở đối diện, nhưng lại xa tới mức khiến người khác không thể chạm tới được… Hắn không khỏi nhắm chặt hai mắt, hắn biết hiện tại vô luận nói cái gì cũng đều vô ích, chỉ có thể từ từ mà đến thôi, hắn lắc đầu “Anh không còn chuyện gì khác.”
“Tôi có, một chuyện cuối cùng, sở tình báo DR của chúng tôi rất giỏi.” Thiệu Trạch thu ý cười, buông tách trà xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhấn từng chữ “Nếu sau này có ngày Cảnh Hạo gặp chuyện không may, kết quả chứng minh có liên quan tới anh, tôi tuyệt đối sẽ tự tay từng bước từng bước giết chết những người nhà họ Lý các anh, bao gồm cả người phụ tá đắc lực của anh nữa, tôi nói được thì sẽ làm được.”
Đồng tử của Lý Cố trầm xuống, hơi thở trên người lập tức lạnh đi “Bao gồm cả anh?”
“Anh là huyết mạch duy nhất của ba, tôi nhận ơn dưỡng dục của ông ấy nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể giết anh.” Thiệu Trạch đối diện với hắn “Nhưng tôi có thể cho chính mình một viên đạn, đi xuống ở cùng với anh ấy.”
Trong chốc lát Lý Cố biến sắc “Em dám!”
“Anh có thể thử xem.”
Lý Cố nắm chặt tay lại, nhìn y một lúc lâu, hắn biết tình huống hiện tại càng nói càng tệ, nên hắn liền kiên nhẫn không để phát tác, cuối cùng không nói gì nữa, đứng dậy xin phép ra về.
Thiệu Trạch tiễn hắn ra cửa, đứng ở cửa nhìn hắn đi xa, y xa xăm thở dài, rồi xoay người vào phòng.
Kiều Tịch vừa vặn từ phòng thí nghiệm đi ra, lạnh như băng nói “Anh có thuốc, có thể thần không biết quỷ không hay giết nhóm người kia.”
Thiệu Trạch nhất thời nhướn mày “Anh gắn máy nghe trộm ở phòng khách hả?”
Kiều Tịch không đáp “Giết không?”
Thiệu Trạch biết Kiều Tịch tuy trông lãnh đạm, thật ra tính cách lại khá nóng nảy, y không khỏi cười, khuyên bảo “Không cần, những người đó Lý Cố sẽ thu dọn hết, không đáng để em ra tay, thật ra em cũng không có bết bát đến thế đâu, dù sao khi đó em vẫn là cậu chủ nhà họ Lý, thỉnh thoảng có thể giả bộ làm bông sen trắng chỉnh bọn họ, xem chút kịch hay. Đương nhiên, vì có hạn chế, em không thể chỉnh người trắng trợn như các anh được.”
Kiều Tịch “…”
Thiệu Trạch cười tít mắt lướt qua anh, vùi vào trong sofa tiếp tục uống trà, hiển nhiên không tính đi tìm Bạch Triệt.
Kiều Tịch nhìn y một cái, đi qua ngồi xuống “Kế hoạch trước của em là thế nào? Sao không nói?”
“Nếu đã giả bộ thì phải chuyên nghiệp một chút chứ.” Thiệu Trạch cười nói “Em từng nghĩ cho mình một kết cục bi kịch, ví dụ như đau lòng muốn chết phải tới nơi đất khách quê người, hay là tự sát gì đó đều có thể, sau đó có một ngày em đi uống rượu, em cảm thấy nhất định những người đó sẽ hành động với em, không phải nhân cơ hội giết người thì cũng là nhân cơ hội hại người, nên em tính để lại tin tức cho chúng, nói em đau lòng muốn chết, tiếp đó tự mình biến mất, như vậy thật tốt biết bao.”
Kiều Tịch gật đầu “Sau đó thì sao?”
Thiệu Trạch cười cười, không khỏi rơi vào hồi ức.
Sau đó y gặp một người, người kia mang y rời khỏi quán bar. Lúc ấy y cho rằng người này là do đám người kia phái tới, nên y giả bộ như uống say, không phản kháng mà đi theo, nhưng kết quả người đó mang y vào khách sạn thuê một phòng, y chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng chú ý thấy bên người này có thuộc hạ, nên y đoán là có chút thế lực, vì thế liền dứt khoát để người này truyền lại tin tức, do đó y dựa theo kịch bản nói những lời này:
“Tôi vẫn nghĩ có một ngày anh ấy sẽ yêu tôi… tôi chờ lâu lắm rồi, tôi đã không muốn… tiếp tục kiên trì nữa.”
Giọng nói bên cạnh rất ôn hòa, khẽ dỗ dành y “Vậy đừng kiên trì nữa, hắn không đáng để cậu đối với hắn như vậy đâu.”
“Tôi đau lắm, tôi muốn rời khỏi nơi này, đi tới một nơi thật xa.”
“Ừ, sau này cậu muốn đi đâu tôi sẽ mang cậu đi. Cậu mệt rồi, ngủ đi Thiếu Chu, ngủ đi.”
Y càng thêm kinh ngạc, nhưng nằm trong lồng ngực xa lạ này, nghe người này một lần rồi lại một lần dịu dàng, kiên nhẫn an ủi mình, kỳ lạ là y cảm thấy rất thoải mái, dần dần liền cảm thấy bình yên.
Kiều Tịch quan sát biểu tình của y “Sao?”
Thiệu Trạch lấy lại tinh thần, đương nhiên sẽ không nói cho Kiều Tịch biết. Lúc ấy y tiến hành một loạt kế hoạch chặt chẽ chu đáo, kết quả không biết là do dưới tác dụng của cồn hay là bị chất dẫn dụ của Cảnh Hạo ảnh hưởng mà y lại ngủ say như chết, mà đây cũng là giấc ngủ duy nhất y cảm thấy bình yên trong suốt cuộc sống tồi tệ của mình.
“… Em không thành công, chỉ đành dựa vào đợt ám sát sau này để thoát thân, kết quả chuẩn bị không đủ nên bị thương, cuối cùng bị cái tên biến thái khu tám kia cứu.” Thiệu Trạch hơi khựng lại “Thật ra giờ ngẫm lại, nếu không phải được hắn đưa tới khu mười một chắc em không thể đoàn tụ với ba mình nhanh như vậy, ba em cũng không thể nào biết thằng con trai mảnh mai, tội nghiệp của ông vẫn còn sống.”
Kiều Tịch gật đầu, nói chuyện với y một lát, rồi đứng dậy vào phòng thí nghiệm.
Thiệu Trạch ngoan ngoãn cuộn mình trên sofa, thỉnh thoảng lên mạng, nhàn nhã lay lắt qua ngày.
Buổi trưa Cảnh Hạo về, thấy bộ dạng cuộn mình không biết có đang ngủ hay không của y ở đàng kia, nhất thời không có lời để nói, hắn đi qua ôm y vào lòng “Dậy đi, ăn cơm thôi.”
Thiệu Trạch cọ vào người hắn “Anh về rồi?”
“Ừ, Lý Cố đi lúc nào?”
“Đi lâu lắm rồi.”
Cảnh Hạo nâng cằm y lên “Em nói cái gì? Hắn tin không?”
Thiệu Trạch tự hỏi một chút “… Vẫn chưa.” Y dừng một chút, mặt đầy nghiêm túc “Nhưng tôi sẽ cố gắng, thật đó.”
Cảnh Hạo nhìn y vài lần, gật đầu “Đi rửa tay đi, ăn cơm thôi.”
Thiệu Trạch không có ý kiến, ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.
Cảnh Hạo thấy y đi xa, ngẫm nghĩ thái độ của Thiệu Trạch và Lý Cố trong đầu một lần, như thế nào hắn cũng cảm thấy có vấn đề. Hắn nghĩ một lát, cầm điện thoại di động ra gọi điện cho bác sĩ riêng của gia đình, dặn dò “Sau mười giờ tối tới phòng ngủ chính chờ tôi, tôi đưa anh một thứ làm xét nghiệm.”
Bác sĩ kia vâng một tiếng “Đại khái là cần xét nghiệm cái gì?”
Cảnh Hạo hơi nheo mắt, chậm rãi nói “Anh xét nghiệm xem… cái đó rốt cuộc có chất dẫn dụ của Omega hay không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook