Bát Bảo Trang
Chương 9: Bản tính

Trong căn mật thất tối tăm không một tia sáng chiếu vào, người đang quỳ rạp dưới đất cơ thể chằng chịt vết thương, da thịt không một chỗ lành lặn nguyên vẹn, tóc tai bù xù tán loạn trên mặt, hai mắt trũng sâu mở to, thoạt nhìn giống như ác quỷ đến từ địa ngục làm người ta cảm thấy khiếp sợ.

Ở trong căn phòng ẩm ướt dơ bẩn như thế, lại có một người nhàn nhã ngồi uống trà một bên, những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng cầm chén trà ngọc thạch chậm rãi đưa lên môi, sau khi uống một ngụm khóe miệng lộ ra một nụ cười hoàn mỹ: "Trà ngon."

Đặt chén trà xuống, hắn phủi phủi tay áo trắng không tì vết của mình, chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh nam nhân đang nằm vật trên mặt đất, dường như không hề bận tâm áo bào trắng tinh bị nước bẩn bám vào.

"Đã sớm nghe đồn Trương công tử là một người cứng cỏi, hôm nay trông thấy quả không sai." Bàn tay trắng nõn sạch sẽ kia nắm mạnh tóc người nọ khiến hắn ta phải ngẩng đầu lên. Cho dù hắn ta không khuất phục nhưng bị đối phương khống chế chỉ có thể phát ra tiếng rên ú ớ trong cổ họng, ngay cả một câu mắng chửi cũng mắng không nên lời.

Dường như vì ngại tóc trong tay quá bẩn, nam nhân áo trắng buông tóc trong tay ra, ấn gương mặt vị Trương công tử kia xuống mặt nước bẩn, hai giọt nước bẩn vì vậy mà bắn lên mặt giày làm từ gấm trắng của hắn.

Nhưng chỉ trong chớp mắt đã có người trong bóng tối đi ra dâng cho hắn một chiếc khăn trắng, hơn nữa còn khom người lau hai giọt nước bẩn kia trên giày hắn.

Hắn dùng khăn gấm lau tay, sau đó ném cái khăn tới bên cạnh Trương công tử, thong thả nói: "Nhưng ta lại không quá thích những người cứng rắn, nhất là người cứng rắn này lại được phái đến ám sát ta." Hắn nhấc chân dẫm lên đầu Trương công tử, làm cho khuôn mặt đối phương dán chặt trên mặt đất, ngữ khí lạnh lùng nói, "Ngươi đã cứng đầu như vậy thì ta sẽ cứng rắn hơn, đến lúc đó người đừng có khóc lóc cầu xin tha thứ."

Hắn thu chân về, chấp tay sau lưng xoay người rời khỏi mật thất, khi cánh cửa mở ra, ánh sáng ngoài cửa rọi vào bên trong, hắn mới cười nói: "Các ngươi tiếp tục hầu hạ Trương công tử cho thật tốt, đừng làm cho Trương công tử thất vọng."

Cánh cửa mật thất lần nữa đóng lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối, Trương công tử tuyệt vọng nhắm mắt lại, há miệng ú ớ gầm lên một tiếng, nhưng đầu lưỡi hắn ta đã bị cắt, đời này tuyệt đối không thể nói được nữa.

"Ngươi nói quận vương phi đang luyện quyền trong sân?" Yến Tấn Khâu đang nhìn vạt áo trong gương đồng, nghe Mộc Thông hội báo xong hơi nhướng mi cười cười, "Quận vương phi không hổ là nữ nhi nhà tướng, luyện quyền giúp cơ thể khỏe mạnh, không tệ!"

Mộc Thông cầm khăn cẩn thận lau nước còn đọng trên tóc Yến Tấn Khâu, cười nói: "Quận vương gia nói phải, mấy năm nay sức khỏe quận vương phi không tốt không thể ra ngoài cưỡi ngựa ngắm hoa, cũng không thể đi xa, tập võ đúng là biện pháp tốt để rèn luyện thân thể."

Yến Tấn Kâu nghe thế cong miệng cười không nói gì, Mộc Thông thấy vậy cũng không dám nhiều lời nữa, động tác lau tóc càng thêm cẩn thận.

Trong chính viện quận vương phủ, Hoa Tịch Uyển vừa mới tắm rửa, mái tóc đen xõa tung bên người, dựa trên tháp quý phi xem một quyển truyện ma quái đang thịnh hành trên phố, Lục Châu hầu hạ bên cạnh thường xuyên dùng một cái thìa bạc xuyên hoa quả đưa tới bên miệng nàng, Tử Sam ngồi trên ghế nhỏ cạnh bên nhẹ nhàng bóp chân cho nàng, trong phòng huân hương sang trọng, rõ ràng là một khung cảnh lười nhác xa xỉ, nhưng vì người hưởng thụ ở đây là một cô gái xinh đẹp nên đã trở thành một bức tranh mỹ nhân.

Bạch Hạ tiến lên giúp Hoa Tịch Uyển điều chỉnh cái đệm lót sau lưng nàng một chút để nàng nằm thoải mái hơn, "Quận vương phi, quận vương gia sắp trở về rồi, ngài có cần trang điểm không?"

"Trang điểm?" Lực chú ý của Hoa Tịch Uyển từ trong mấy câu chuyện ma quái được kéo về, đưa tay vén mấy sợi tóc rớt xuống hai bên má, lười biếng che miệng ngáp, "Ta lười đi đi lại lại lắm, như vầy được rồi."

Bạch Hạ thấy trên người nàng chỉ mặc một chiếc quần lụa trắng mỏng, mũi chân dưới váy lộ ra, lui sang một bên không nói gì nữa.

Xem xong mấy chuyện ma quái, Hoa Tịch Uyển rốt cục cũng nhúc nhích, nàng mang tất đi xuống nhuyễn tháp nhìn sắc trời mịt tối ngoài cửa sổ, nói với Lục Châu, "Bảo phòng ăn dọn cơm lên đi."

"Quận vương phi, không đợi quận vương gia sao?" Lục Châu nghe vậy hỏi, "Quận vương gia nói buổi tối sẽ trở về."

"Không sao đâu, chuẩn bị đi," Hoa Tịch Uyển khoát tay, "Giờ này hắn còn chưa về, chắc đã dùng cơm chỗ thái tử rồi." Trước đó sai người bảo hắn ở chỗ thái tử, lúc này còn nói sẽ về phủ, nếu đêm nay hắn có về không, chẳng lẽ nàng cũng không được ăn cơm?

Lục Châu thi lễ lui xuống, mấy năm nay các nàng đã quen với tính tình quận vương phi, biết nàng lười nói nhiều, các nàng làm tỳ nữ cũng sẽ không khiến chủ tử phiền chán.

Vậy mà lúc Yến Tấn Khâu vừa vào chính viện đồ ăn cũng mới được dọn lên bàn.

Hoa Tịch Uyển nhìn hắn một cái, người này vẫn mặc một bộ trang phục ưu nhã đẹp mắt, người khác mặc một thân áo bào lụa tím sẽ mang đến cảm giác nhà giàu mới nổi, mặc trên người hắn lại biến thành khí chất cao quý.

Thế giới này thật bất công.

Hoa Tịch Uyển thu hồi tầm mắt, vừa rửa tay vừa nói: "Tấn Khâu trở về thật đúng lúc, mau ngồi xuống dùng bữa."

Yến Tấn Khâu nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh Hoa Tịch Uyển, nắm lấy tay nàng trong chậu đồng, cười nói: "Không cần lấy chậu nước khác cho ta, như vậy là được rồi."

Hoa Tịch Uyển nhìn mặt nước vì động tác rửa tay của hai người mà không ngừng lay động, im lặng rút bàn tay trong chậu nước ra lau khô nước trên tay rồi nói: "Hai ngày gần đây có chuyện gì sao, ta thấy thấy chàng thường không ở trong phủ."

"Đúng là có một số việc nhưng đã xử lý sắp xong rồi, ngày mai ta sẽ cùng nàng sang nhà nhạc phụ đại nhân chơi một ngày, giờ thân chúng ta mới hồi phủ." Yến Tấn Khâu lau tay, có chút áy náy nói, "Vốn ba ngày này ta muốn vui vẻ ở bên cạnh để nàng, không ngờ đột nhiên lại phát sinh chút chuyện."

"Nếu có việc, Tấn Khâu không cần như vậy, sau này bên cạnh ta nhiều hơn là được." Hoa Tịch Uyển không để tâm cười cười, cầm đũa lên không nói gì nữa.

Ở thời đại này, ngày nữ tử về lại mặt phải rời khỏi nhà mẹ để trước khi mặt trời lặn, bằng không sẽ bị coi là điềm xấu. Yến Tấn Khâu nói cùng nàng lại mặt đến giờ thân mới về, tuy rằng mặt trời còn chưa lặn nhưng cũng không còn sớm nữa. Đối phương có thể làm được đến mức này tuy không biết là diễn trò hay thật lòng, nhưng đã rất hiếm thấy rồi.

Hai người dùng cơm chiều xong, hạ nhân hầu hạ hai người rửa mặt rồi rời khỏi phòng ngay, chỉ để lại vài người gác đêm.

Hình ảnh in trên cửa sổ lay động rồi hai cái bóng dần dần chồng vào nhau, ánh nến trong phòng phụt tắt, cả căn phòng đều chìm vào bóng tối.

Sáng sớm hôm sau, khi Hoa Tịch Uyển tỉnh lại sắc trời đã hừng sáng, Vì hôm nay là ngày lại mặt rất quan trọng, nên nàng chỉ ở trên giường trở mình vài cái thì rời khỏi giường ngay. Trong loạt quần áo, nàng chọn một cái váy dài bó eo đỏ tươi chỉ vì màu sắc và hoa văn trên váy rất đẹp.

Vào ngày nữ nhi lại mặt, cha mẹ muốn biết nàng sống có tốt không sẽ xem cách ăn mặc của nàng, xem xét vẻ mặt, lời nói, thái độ của con rể đối với nàng. Cho dù nàng không phải nữ nhi thật sự của họ, nhưng với tình cảm Nghĩa An hầu phủ dành cho nàng đáng để nàng thật lòng báo đáp.

Yến Tấn Khâu nhìn Hoa Tịch Uyển đang ngồi trước gương, cách ăn mặc cẩn thận này thật khác với dáng vẻ thoải mái thường ngày, chợt nhớ tới một câu mẫu thân nói với hắn khi còn bé.

Vĩnh viễn không được xem thường nữ nhân, cho dù bình thường họ hiền lương thục đức, dịu dàng vô hại thế nào.

Có lẽ vì mẫu thân nói lời này khi đã bệnh nặng, hắn muốn nhớ kỹ từng lời nói cử chỉ của mẫu thân nên mới có thể nhớ rõ ràng rành mạch như thế, cũng có lẽ vì trước đây bản thân không hiểu ý nghĩa của lời này nên theo bản năng lưu nó lại trong đầu.

Nhưng mặc kệ là vì nguyên nhân gì, bây giờ hắn đã hiểu rõ những lời này, thậm chí nhớ rõ biểu tình của mẫu thân khi nói, giống như xúc động cũng giống như khuây khoả.

Chờ Hoa tịch Uyển trang điểm xong, Yến Tấn Khâu phát hiện tất cả trang sức trên người nàng đều là những món mình chuẩn bị cho nàng trước khi vào vương phủ, không dùng một món đồ cưới nào mang theo từ Nghĩa An hầu phủ cả.

Hắn nghĩ một chút liền hiểu được dụng ý của Hoa Tịch Uyển. Hắn đứng dậy đi đến bên người Hoa Tịch Uyển, lấy một miếng ngọc chạm hình con cừu nhỏ trong hộp trang sức ra đeo lên cổ Hoa Tịch Uyển: "Khối ngọc này đeo vào rất hợp với trang phục của nàng."

Hoa Tịch Uyển vuốt ve miếng ngọc quý báu, nhìn khuôn mặt tươi cười của Yến Tân Khâu trong gương đồng, không quan tâm bàn tay đang khoát trên vai mình, cười nhẹ nhàng nói: "Đúng là rất hợp."

Trong Nghĩa An hầu phủ, lão phu nhân, đại phòng Hoa Hòa Thịnh, Lô thị, chi thứ hai Hoa Trí Minh, Trương thị, tam phòng Hoa Chi Tuần, Diêu thị cũng chờ ở chính đường. Nếu không phải Hoa Tịch Uyển gả cho người trong hoàng thất, hôm nay cũng sẽ không có nhiều người chờ đợi ở Hầu phủ như vậy. Nhưng hôm nay nàng đã là quận vương phi, người Hoa gia là người nhà mẹ đẻ, mặc kệ là làm chỗ dựa cho Hoa Tịch Uyển hay giữ thể diện Hiển quận vương, lúc này bọn họ đều cần phải có mặt.

Ba huynh đệ ở đây bề ngoài hòa thuận nhưng trong lòng mỗi người suy nghĩ thế nào e rằng chỉ bản thân họ mới biết.

Hoa Trí Minh và Hoa Hòa Thịnh là huynh đệ một mẹ, đương nhiên đều hi vọng Hoa Tịch Uyển được sống tốt, cho nên sau khi tới hầu phủ liền thường xuyên nhìn ra ngoài cửa. Khác với hai người họ, Hoa Chi Tuần tỏ ra bình tĩnh hơn, từ đầu tới cuối chỉ cầm chén trà nhàn nhã uống.

Sáng sớm Lô thị đã trang điểm thật tốt vội vả tới chính đường, trong lòng bất an, ngay cả điểm tâm cũng không muốn ăn, càng không có tâm tư trò chuyện cùng chị em dâu.

Ngay lúc Lô thị đang vô cùng lo lắng thì một nha hoàn đưa tin vội vàng chạy vào, vẻ mặt vui mừng nói: "Lão phu nhân, Hầu gia, phu nhân, quận vương gia và quận vương phi tới rồi."

Lô thị nghe vậy vui mừng vội từ trên ghế đứng lên, vừa bước ra cửa chính đường đã nhìn thấy nữ nhi của mình một thân hoa phục được một đám nha hoàn bà tử vây quanh đi tới, đi bên cạnh nữ nhi còn có Hiển quận vương dung mạo xuất chúng.

Diêu thị đỡ lão phu nhân đi ra cửa, thấy bộ dáng thân thiết của Hiển quận vương bên cạnh Hoa Tịch Uyển, bà bĩu môi, bất quá dựa vào nhan sắc xinh đẹp trong nhất thời thôi, xem nàng có thể đắc ý bao lâu?

Lão phu nhân thấy bộ dáng này của Diêu thị, đưa tay ngắt nàng một, sau đó tiến lên phía trước nói: "Lão thân gặp qua Hiển quận vương."

Sau khi bà gả cho lão hầu gia vẫn không được phong cáo mệnh, đến khi lão hầu gia qua đời, bà cũng không thích ra ngoài nhưng vẫn nhớ rõ quy củ.

Trên danh nghĩa, tuy rằng Hiển quận vương là con rể hầu phủ, nhưng trong lòng mọi người đều nhớ hắn là quận vương của hoàng thất. Ở trước mặt hoàng quyền, những mối quan hệ này không quan trọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương