Bát Bảo Trang
-
Chương 17: Nói và làm
Edit & beta: Hoa Tuyết
"Lâm Bình quận chúa?" Hoa Tịch Uyển đang thưởng thức mấy viên trân châu thượng hạng, nghe Hồng Anh nói xong, từ từ ném mấy hạt trân châu kia vào rương, "Bốn năm trước không phải nàng ta đã theo chồng đi Giang Thành rồi sao?" Nghe nói vị quận mã đó cũng không phải là người thế gia mà chỉ là một thư sinh gia cảnh khá giả vào kinh thi. Sau kì thi đình, vị thư sinh này đỗ hạng hai trên khoa bảng, trong mắt người thường đã được xem là làm rạng rỡ tổ tông, nhưng ở phần đông thế gia trong kinh thành, người như vậy mỗi ba năm lại có, thật sự không có gì đặc biệt, có thể làm bọn họ để mắt tới ít nhất cũng phải đỗ nhất giáp.
(Ðời khoa cử, thi tiến sĩ lấy nhất giáp, nhị giáp, tam giá để chia hơn kém. Cho nên bảng tiến sĩ gọi là giáp bảng. Nhất giáp có ba cấp bậc. (1) Trạng nguyên, (2) Bảng nhãn, Thám hoa gọi là đỉnh giáp.)
Thành tích của người này ở Giang Thành cũng không được xem là đặc biệt, nhưng là hắn ta dựa vào vẻ ngoài tốt và mấy bài văn thơ lại được Lâm Bình quận chúa của Hiển vương nhìn trúng, chết sống muốn gả cho hắn, đúng là vận khí tốt không ai sánh bằng mà.
Rối rắm bên trong người ngoài không thể nào hiểu hết, nhưng Hoa Tịch Uyển nhớ rất rõ việc này năm đó cũng gây ồn ào một thời gian ngắn trong kinh thành, thẳng đến mấy tháng sau khi Lâm Bình quận chúa đến Giang Thành mới dần dần không ai nhắc tới nữa. Nhưng hiện tại Lâm Bình quận chúa cùng quận mã và con cái quay về kinh, chỉ sợ chuyện năm đó sẽ bị nhiều người nhắc lại. Hoa tịch uyển cúi đầu nhìn cái hộp chưa đầy những viên trân châu xinh đẹp, không chút để ý nói, "Nếu quận vương gia nói không cần để ý đến việc này thì các ngươi cũng không cần thăm dò nhiều."
Bốn năm trước, trong khi lão Hiển vương bệnh nặng, Lâm Bình quận chúa vẫn kiên trì rời khỏi kinh thành đến Giang Thành xa xôi, có thể thấy được nàng ta rất coi trọng vị quận mã kia, chỉ sợ trong lòng nàng ta phân lượng của đệ đệ Hiển quận vương còn kém xa trượng phu mình.
"Nô tỳ đã rõ" Hồng Anh thu hồi hộp trân châu lại, đem trà nóng đến trước mặt Hoa Tịch Uyển, "Nô tỳ chỉ lo lắng Lâm Bình quận chúa lần này quay về kinh sẽ làm khó dễ ngài." Nữ nhân xuất giá, sợ nhất gặp phải mẹ chồng xảo quyệt, chị em chồng khó khăn, nếu gặp phải tình huống như vậy thì thật đáng lo.
"Nàng lấy gì để hoạch họe ta chứ?" Hoa Tịch Uyển nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng rồi chậm rãi uống một ngụm, sau đó nói, "Nói về nhà mẹ đẻ, tình cảm của người nhà ta và ta thâm hậu, sẽ yêu thương ta, che chở ta; so về nhà chồng, Hiển quận vương phủ danh vọng quyền thế hơn Hà gia ở Giang Thành nhiều lần, các em nói, ta còn sợ nàng cái gì?"
Đừng nói là tình cảm giữa Yến Tấn Khâu và Lâm Bình quận chúa không tốt, cho dù tình cảm của tỷ đệ bọn họ có thâm hậu đi nữa, nếu đối phương cố ý làm khó dễ nàng, nàng cũng sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Phụ mẫu nàng yêu thương nuôi dưỡng nàng mười mấy năm không phải là để nàng đến Hiển quận vương phủ chịu uất ức khổ sở. Mà cho dù nàng có thể chịu được cơn giận này, nàng cũng sẽ không cam chịu, để những người khác cảm thấy nữ nhân Hoa gia đều yếu đuối dễ ức hiếp, chính là với đắc tội nàng.
Hồng Anh thấy chủ tử nhà mình đã có dự tính trước, trong lòng cũng buông bỏ lo lắng, lại cảm thấy chính mình không đủ bình tĩnh ngay cả chuyện này cũng không nghĩ đến.
"Ta biết các em lo lắng cho ta," Hoa Tịch Uyển đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn bọn người Hồng Anh Bạch Hạ nói, "Có các em bên cạnh ta cũng thấy an tâm hơn."
Mấy người Hồng Anh Bạch Hạ liên tục nó không dám nhưng trong lòng lại yên tâm hơn, ít nhất quận vương phi không cảm thấy bọn họ nhiều chuyện, mà còn biết được lòng trung thành của các nàng.
"Quận vương phi, quận vương gia hồi phủ, đang trên đường đến đây" Tử Sam từ bên ngoài đi vảo, thấy vẻ mặt của Bạch Hạ và Hồng Anh hơi lạ, nên rũ mặt xuống phúc thân, "Quận vương phi, nô tỳ nghe nói khi quận vương gia hồi phủ sắc mặt không tốt lắm."
Nghe thế, Hoa Tịch Uyển nhướng mày, nói: "Sắc mặt hắn không tốt cũng sẽ không lấy ta ra trút giận, có gì phải lo lắng chứ, các em đi làm việc của mình đi."
Tử Sam há miệng thở dốc, một câu cũng không nói nên lời, rõ ràng lời nói của quận vương phi rất đúng, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó hơi sai sai.
Yến Tấn Khâu vừa mới tiến vào cửa chính viện, đã thấy xung quanh viện không ít nha hoàn, còn quận vương phi nhà hắn khoác chiếc áo choàng rộng thùng thình, trên tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bích, vẻ mặt nghiêm túc đứng trong sân, dường như đang tức giận điều gì.
Đang nghĩ vậy, hắn lại thấy hai tay Hoa Tịch Uyển từ từ nắm thành quyền, đồng thời chân phải chầm chậm họa ra một đường cung đẹp mắt, động tác tuy chậm rãi nhưng là không hiểu sao lại mang lại cho người khác một loại cảm giác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.
Yến Tấn Khâu đứng tại chỗ nhìn Hoa Tịch Uyển chậm rãi đánh xong một bộ quyền pháp rất đẹp mắt, sau đó mới tiến lên phía trước nói: "Bộ quyền pháp Tịch Uyển vừa đánh gọi là gì vậy?"
Hoa Tịch Uyển đang dùng khăn lau mồ hôi trên trán, thấy Yến Tấn Khâu đi tới, đưa tay vén tóc mai rơi xuống bên má, nói: " Quyền pháp dùng để tăng cường sức khỏe, sao hôm nay chàng về sớm vậy?" Tuy rằng Yến Tấn Khâu mang dáng vẻ không hứng thú với chính sự, nhưng tốt xấu gì cũng có chức vị trong triều, ít nhiều gì cũng phải làm việc chứ.
"Trong triều không có chuyện lớn gì cả" Yến Tấn Khâu thấy vài sợi tóc vương trên hai má Hoa Tịch Uyển nên đưa tay vén chúng ra sau tai nàng, "Mấy năm nay sức khỏe nàng không tốt, chưa từng đi chơi xa, không bằng mấy ngày tới chúng ta chọn một ngày thời tiết đẹp ra ngoài du ngoạn một chuyến?"
Hoa Tịch Uyển nghĩ đến thời tiết gần đây ngày càng nóng bức, hưng trí ra ngoài chơi vừa mới nổi lên trong lòng lập tức biến mất không chút tăm hơi, nhanh chóng nói: "Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, mấy ngày này không thích hợp để đi chơi lắm?"
"Đã vậy thì đợi hết hè ta sẽ đưa nàng ra ngoài vui đùa một phen" Yến Tấn Khâu thấy Hoa Tịch Uyển chưa định vào nhà, nên ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nói "Ta chỉ lo lắng nàng ở trong phủ một mình sẽ buồn chán."
"Trong vương phủ rất tốt, sẽ không chán đâu." Hoa Tịch Uyển mỉm cười, nàng còn ước gì được sống thanh nhàn thế này, ngủ đến tự nhiên tỉnh, muốn ăn gì thì ăn, mặc sao thì mặc, nhàm chán xem bản thoại, loại nhàn nhã này quả thật vô cùng tốt.
Thấy Hoa Tịch Uyển lại bắt đầu luyện quyền, Yến Tấn Khâu liền im lặng ngồi trên ghế thưởng thức dáng vẻ hiên ngang oai hùng của nàng, dù động tác có chút mãnh liệt nhưng khi Hoa Tịch Uyển thể hiện lại mang theo mỹ cảm khác thường.
Lúc nhìn thấy Hoa Tịch Uyển đá bay bao cát chuyên dùng để luyện võ, tư thế ngồi của Yến Tấn Khâu bỗng trở nên thẳng tắp hơn.
"Tấn Khâu, chúng ta vào nhà đi," Hoa Tịch Uyển nhận cái khăn Bạch Hạ đưa tới, vừa lau tay vừa đi tới trước mặt Yến Tấn Khâu, hơi thở không chút rối loạn, "Đúng rồi, ta nghe nói hôm qua Lâm Bình quận chúa về kinh, hay là mời cả nhà bọn họ về phủ ở mấy ngày?"
Mộc Thông và mấy lão hạ nhân khác của quận vương phủ toát mồ hôi lạnh, quận vương phi đúng là "không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì", đây không phải là thêm dầu vào lửa sao?
(Nguyên văn: na hồ bất khai đề na hồ: câu này để miêu tả những người cố ý hoặc vô tình làm khó dễ, đề cập đến chuyện riêng tư khó nói hoặc chuyện đau lòng, điểm yếu của người khác. Cũng có nghĩa khuyên: những gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi. Theo baike)
Tầm mắt Yến Tấn Khâu đảo quanh cái cổ trắng nõn của Hoa Tịch Uyểnmột vòng, hơi mỉm cười nói: "Không cần, tỷ ấy ở ngoài nhiều năm như vậy,bản thân đã có gia đình không rảnh đến phủ quận vương của chúng ta đâu, sau này nàng cũng không cần quá quan tâm tới tỷ ấy, mệt thân."
Nhất thời, trong lòng mọi người ở đây thoáng thả lỏng, quận vương phi vừa nói là "về phủ", còn quận vương gia lại nói "đến phủ quận vương của chúng ta", xem ra trong lòng quận vương gia, Lâm Bình quận chúa không nghi ngờ gì đã là người ngoài rồi.
Đối phương đã nói đến nước này, Hoa Tịch Uyển cũng lười giả vờ khuyên nhủ, gật đầu nói, "Thì ra là thế," xong lại nói sang chuyện khác "Hôm nay ta dặn người ở phòng ăn nấu hai chén canh bổ giải nhiệt, chàng cũng uống thử một chén, sắp đến mùa hè rồi, thời tiết không tốt cho cơ thể."
Có lẽ không ngờ Hoa Tịch Uyển sẽ đồng ý trực tiếp nhanh chóng như vậy, ngay cả khuyên nhủ hay hòa giải cũng không nói một câu, nên Yến Tấn Khâu sửng sốt một lúc mới gật đầu, "Được, buổi trưa ta nhất định uống."
Mộc Thông ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt quận vương gia, lập tức cúi đầu càng thấp hơn.
Hai người sóng vai vào phòng, Hoa Tịch Uyển vào nhà thay quần áo, vấn tóc xong xuôi lại ngồi trên nhuyễn tháp phe phảy quạt tròn, thấy Yến Tấn Khâu ngồi cạnh bàn, liền nói: "Chỗ này thông gió, mát mẻ hơn bên bàn bên đó."
Yến Tấn Khâu nghe vậy, lập tức đứng dậy đi đến bên người nàng ngồi xuống, "Quả thật mát hơn, khó trách bình thường nàng thích nằm đây đọc sách."
Hoa Tịch Uyển cười tủm tỉm phe phẩy cây quạt nói: "Chủ yếu vẫn là vì ta thích nhuyễn tháp* thôi."
(Giường nhỏ mềm mại)
Mấy hạ nhân thấy thế, dâng trà và điểm tâm lên xong liền nhanh chóng lui ra ngoài, Bạch Hạ và Tử Sam đi sau cùng còn cẩn thận đóng cửa lại.
Chờ mọi người đều lui ra ngoài hết, Hoa Tịch Uyển mới nói: "Sáng sớm hôm nay Đoan Hòa công chúa cho người ta đưa thiếp mời đến phủ tặng chúng ta, nói là vừa mua một sơn trang ở ngoại thành, mời chúng ta ba ngày sau đến chơi.
Yến Tấn Khâu nghe vậy ánh mắt khẽ biến, "Nếu hoàng tỷ đã mời, thì đến xem một chút " Thần sắc hắn thản nhiên nói, "Ba ngày sau ta và nàng cùng đi."
Hoa Tịch Uyển ngừng quạt, mỉm cười nhìn bức tranh mỹ nữ cưỡi ngựa trên quạt.
Từ trước đến nay, nữ nhân thông minh thì sẽ không nói nhiều.
Mà nam nhân thông minh cũng sẽ không để nữ nhân của mình phải nói nhiều.
"Lâm Bình quận chúa?" Hoa Tịch Uyển đang thưởng thức mấy viên trân châu thượng hạng, nghe Hồng Anh nói xong, từ từ ném mấy hạt trân châu kia vào rương, "Bốn năm trước không phải nàng ta đã theo chồng đi Giang Thành rồi sao?" Nghe nói vị quận mã đó cũng không phải là người thế gia mà chỉ là một thư sinh gia cảnh khá giả vào kinh thi. Sau kì thi đình, vị thư sinh này đỗ hạng hai trên khoa bảng, trong mắt người thường đã được xem là làm rạng rỡ tổ tông, nhưng ở phần đông thế gia trong kinh thành, người như vậy mỗi ba năm lại có, thật sự không có gì đặc biệt, có thể làm bọn họ để mắt tới ít nhất cũng phải đỗ nhất giáp.
(Ðời khoa cử, thi tiến sĩ lấy nhất giáp, nhị giáp, tam giá để chia hơn kém. Cho nên bảng tiến sĩ gọi là giáp bảng. Nhất giáp có ba cấp bậc. (1) Trạng nguyên, (2) Bảng nhãn, Thám hoa gọi là đỉnh giáp.)
Thành tích của người này ở Giang Thành cũng không được xem là đặc biệt, nhưng là hắn ta dựa vào vẻ ngoài tốt và mấy bài văn thơ lại được Lâm Bình quận chúa của Hiển vương nhìn trúng, chết sống muốn gả cho hắn, đúng là vận khí tốt không ai sánh bằng mà.
Rối rắm bên trong người ngoài không thể nào hiểu hết, nhưng Hoa Tịch Uyển nhớ rất rõ việc này năm đó cũng gây ồn ào một thời gian ngắn trong kinh thành, thẳng đến mấy tháng sau khi Lâm Bình quận chúa đến Giang Thành mới dần dần không ai nhắc tới nữa. Nhưng hiện tại Lâm Bình quận chúa cùng quận mã và con cái quay về kinh, chỉ sợ chuyện năm đó sẽ bị nhiều người nhắc lại. Hoa tịch uyển cúi đầu nhìn cái hộp chưa đầy những viên trân châu xinh đẹp, không chút để ý nói, "Nếu quận vương gia nói không cần để ý đến việc này thì các ngươi cũng không cần thăm dò nhiều."
Bốn năm trước, trong khi lão Hiển vương bệnh nặng, Lâm Bình quận chúa vẫn kiên trì rời khỏi kinh thành đến Giang Thành xa xôi, có thể thấy được nàng ta rất coi trọng vị quận mã kia, chỉ sợ trong lòng nàng ta phân lượng của đệ đệ Hiển quận vương còn kém xa trượng phu mình.
"Nô tỳ đã rõ" Hồng Anh thu hồi hộp trân châu lại, đem trà nóng đến trước mặt Hoa Tịch Uyển, "Nô tỳ chỉ lo lắng Lâm Bình quận chúa lần này quay về kinh sẽ làm khó dễ ngài." Nữ nhân xuất giá, sợ nhất gặp phải mẹ chồng xảo quyệt, chị em chồng khó khăn, nếu gặp phải tình huống như vậy thì thật đáng lo.
"Nàng lấy gì để hoạch họe ta chứ?" Hoa Tịch Uyển nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng rồi chậm rãi uống một ngụm, sau đó nói, "Nói về nhà mẹ đẻ, tình cảm của người nhà ta và ta thâm hậu, sẽ yêu thương ta, che chở ta; so về nhà chồng, Hiển quận vương phủ danh vọng quyền thế hơn Hà gia ở Giang Thành nhiều lần, các em nói, ta còn sợ nàng cái gì?"
Đừng nói là tình cảm giữa Yến Tấn Khâu và Lâm Bình quận chúa không tốt, cho dù tình cảm của tỷ đệ bọn họ có thâm hậu đi nữa, nếu đối phương cố ý làm khó dễ nàng, nàng cũng sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Phụ mẫu nàng yêu thương nuôi dưỡng nàng mười mấy năm không phải là để nàng đến Hiển quận vương phủ chịu uất ức khổ sở. Mà cho dù nàng có thể chịu được cơn giận này, nàng cũng sẽ không cam chịu, để những người khác cảm thấy nữ nhân Hoa gia đều yếu đuối dễ ức hiếp, chính là với đắc tội nàng.
Hồng Anh thấy chủ tử nhà mình đã có dự tính trước, trong lòng cũng buông bỏ lo lắng, lại cảm thấy chính mình không đủ bình tĩnh ngay cả chuyện này cũng không nghĩ đến.
"Ta biết các em lo lắng cho ta," Hoa Tịch Uyển đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn bọn người Hồng Anh Bạch Hạ nói, "Có các em bên cạnh ta cũng thấy an tâm hơn."
Mấy người Hồng Anh Bạch Hạ liên tục nó không dám nhưng trong lòng lại yên tâm hơn, ít nhất quận vương phi không cảm thấy bọn họ nhiều chuyện, mà còn biết được lòng trung thành của các nàng.
"Quận vương phi, quận vương gia hồi phủ, đang trên đường đến đây" Tử Sam từ bên ngoài đi vảo, thấy vẻ mặt của Bạch Hạ và Hồng Anh hơi lạ, nên rũ mặt xuống phúc thân, "Quận vương phi, nô tỳ nghe nói khi quận vương gia hồi phủ sắc mặt không tốt lắm."
Nghe thế, Hoa Tịch Uyển nhướng mày, nói: "Sắc mặt hắn không tốt cũng sẽ không lấy ta ra trút giận, có gì phải lo lắng chứ, các em đi làm việc của mình đi."
Tử Sam há miệng thở dốc, một câu cũng không nói nên lời, rõ ràng lời nói của quận vương phi rất đúng, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó hơi sai sai.
Yến Tấn Khâu vừa mới tiến vào cửa chính viện, đã thấy xung quanh viện không ít nha hoàn, còn quận vương phi nhà hắn khoác chiếc áo choàng rộng thùng thình, trên tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bích, vẻ mặt nghiêm túc đứng trong sân, dường như đang tức giận điều gì.
Đang nghĩ vậy, hắn lại thấy hai tay Hoa Tịch Uyển từ từ nắm thành quyền, đồng thời chân phải chầm chậm họa ra một đường cung đẹp mắt, động tác tuy chậm rãi nhưng là không hiểu sao lại mang lại cho người khác một loại cảm giác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.
Yến Tấn Khâu đứng tại chỗ nhìn Hoa Tịch Uyển chậm rãi đánh xong một bộ quyền pháp rất đẹp mắt, sau đó mới tiến lên phía trước nói: "Bộ quyền pháp Tịch Uyển vừa đánh gọi là gì vậy?"
Hoa Tịch Uyển đang dùng khăn lau mồ hôi trên trán, thấy Yến Tấn Khâu đi tới, đưa tay vén tóc mai rơi xuống bên má, nói: " Quyền pháp dùng để tăng cường sức khỏe, sao hôm nay chàng về sớm vậy?" Tuy rằng Yến Tấn Khâu mang dáng vẻ không hứng thú với chính sự, nhưng tốt xấu gì cũng có chức vị trong triều, ít nhiều gì cũng phải làm việc chứ.
"Trong triều không có chuyện lớn gì cả" Yến Tấn Khâu thấy vài sợi tóc vương trên hai má Hoa Tịch Uyển nên đưa tay vén chúng ra sau tai nàng, "Mấy năm nay sức khỏe nàng không tốt, chưa từng đi chơi xa, không bằng mấy ngày tới chúng ta chọn một ngày thời tiết đẹp ra ngoài du ngoạn một chuyến?"
Hoa Tịch Uyển nghĩ đến thời tiết gần đây ngày càng nóng bức, hưng trí ra ngoài chơi vừa mới nổi lên trong lòng lập tức biến mất không chút tăm hơi, nhanh chóng nói: "Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, mấy ngày này không thích hợp để đi chơi lắm?"
"Đã vậy thì đợi hết hè ta sẽ đưa nàng ra ngoài vui đùa một phen" Yến Tấn Khâu thấy Hoa Tịch Uyển chưa định vào nhà, nên ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nói "Ta chỉ lo lắng nàng ở trong phủ một mình sẽ buồn chán."
"Trong vương phủ rất tốt, sẽ không chán đâu." Hoa Tịch Uyển mỉm cười, nàng còn ước gì được sống thanh nhàn thế này, ngủ đến tự nhiên tỉnh, muốn ăn gì thì ăn, mặc sao thì mặc, nhàm chán xem bản thoại, loại nhàn nhã này quả thật vô cùng tốt.
Thấy Hoa Tịch Uyển lại bắt đầu luyện quyền, Yến Tấn Khâu liền im lặng ngồi trên ghế thưởng thức dáng vẻ hiên ngang oai hùng của nàng, dù động tác có chút mãnh liệt nhưng khi Hoa Tịch Uyển thể hiện lại mang theo mỹ cảm khác thường.
Lúc nhìn thấy Hoa Tịch Uyển đá bay bao cát chuyên dùng để luyện võ, tư thế ngồi của Yến Tấn Khâu bỗng trở nên thẳng tắp hơn.
"Tấn Khâu, chúng ta vào nhà đi," Hoa Tịch Uyển nhận cái khăn Bạch Hạ đưa tới, vừa lau tay vừa đi tới trước mặt Yến Tấn Khâu, hơi thở không chút rối loạn, "Đúng rồi, ta nghe nói hôm qua Lâm Bình quận chúa về kinh, hay là mời cả nhà bọn họ về phủ ở mấy ngày?"
Mộc Thông và mấy lão hạ nhân khác của quận vương phủ toát mồ hôi lạnh, quận vương phi đúng là "không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì", đây không phải là thêm dầu vào lửa sao?
(Nguyên văn: na hồ bất khai đề na hồ: câu này để miêu tả những người cố ý hoặc vô tình làm khó dễ, đề cập đến chuyện riêng tư khó nói hoặc chuyện đau lòng, điểm yếu của người khác. Cũng có nghĩa khuyên: những gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi. Theo baike)
Tầm mắt Yến Tấn Khâu đảo quanh cái cổ trắng nõn của Hoa Tịch Uyểnmột vòng, hơi mỉm cười nói: "Không cần, tỷ ấy ở ngoài nhiều năm như vậy,bản thân đã có gia đình không rảnh đến phủ quận vương của chúng ta đâu, sau này nàng cũng không cần quá quan tâm tới tỷ ấy, mệt thân."
Nhất thời, trong lòng mọi người ở đây thoáng thả lỏng, quận vương phi vừa nói là "về phủ", còn quận vương gia lại nói "đến phủ quận vương của chúng ta", xem ra trong lòng quận vương gia, Lâm Bình quận chúa không nghi ngờ gì đã là người ngoài rồi.
Đối phương đã nói đến nước này, Hoa Tịch Uyển cũng lười giả vờ khuyên nhủ, gật đầu nói, "Thì ra là thế," xong lại nói sang chuyện khác "Hôm nay ta dặn người ở phòng ăn nấu hai chén canh bổ giải nhiệt, chàng cũng uống thử một chén, sắp đến mùa hè rồi, thời tiết không tốt cho cơ thể."
Có lẽ không ngờ Hoa Tịch Uyển sẽ đồng ý trực tiếp nhanh chóng như vậy, ngay cả khuyên nhủ hay hòa giải cũng không nói một câu, nên Yến Tấn Khâu sửng sốt một lúc mới gật đầu, "Được, buổi trưa ta nhất định uống."
Mộc Thông ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt quận vương gia, lập tức cúi đầu càng thấp hơn.
Hai người sóng vai vào phòng, Hoa Tịch Uyển vào nhà thay quần áo, vấn tóc xong xuôi lại ngồi trên nhuyễn tháp phe phảy quạt tròn, thấy Yến Tấn Khâu ngồi cạnh bàn, liền nói: "Chỗ này thông gió, mát mẻ hơn bên bàn bên đó."
Yến Tấn Khâu nghe vậy, lập tức đứng dậy đi đến bên người nàng ngồi xuống, "Quả thật mát hơn, khó trách bình thường nàng thích nằm đây đọc sách."
Hoa Tịch Uyển cười tủm tỉm phe phẩy cây quạt nói: "Chủ yếu vẫn là vì ta thích nhuyễn tháp* thôi."
(Giường nhỏ mềm mại)
Mấy hạ nhân thấy thế, dâng trà và điểm tâm lên xong liền nhanh chóng lui ra ngoài, Bạch Hạ và Tử Sam đi sau cùng còn cẩn thận đóng cửa lại.
Chờ mọi người đều lui ra ngoài hết, Hoa Tịch Uyển mới nói: "Sáng sớm hôm nay Đoan Hòa công chúa cho người ta đưa thiếp mời đến phủ tặng chúng ta, nói là vừa mua một sơn trang ở ngoại thành, mời chúng ta ba ngày sau đến chơi.
Yến Tấn Khâu nghe vậy ánh mắt khẽ biến, "Nếu hoàng tỷ đã mời, thì đến xem một chút " Thần sắc hắn thản nhiên nói, "Ba ngày sau ta và nàng cùng đi."
Hoa Tịch Uyển ngừng quạt, mỉm cười nhìn bức tranh mỹ nữ cưỡi ngựa trên quạt.
Từ trước đến nay, nữ nhân thông minh thì sẽ không nói nhiều.
Mà nam nhân thông minh cũng sẽ không để nữ nhân của mình phải nói nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook