Bất Án Sáo Lộ Xuất Bài
Chương 4: Lúng túng gặp lại

tiếng gõ cửa liên tiếp đánh gãy dòng suy nghĩ của Nhị Dát, mở cửa đi vào là một người trung niên mặt mày phúc hậu, dáng người siêu thấp, mắt nhỏ, thân mập.

“Là Nhị Dát sao? Ta là Đại Pháo a! Thật sự nhiều năm không gặp, ngươi vẫn gầy như vậy làm cho người ta đau lòng.”

Cái gì? Nhị Dát trái tim thực sự bị doạ , cái này không thể nào là Đại Pháo thon dài năm đó, đây rõ ràng chính là một pháo đài. Nhìn Nhị Dát ánh mắt hoài nghi, Đại Pháo lập tức tới gần mặt Nhị Dát, khí tức nhào tới trên mặt Nhị Dát, Nhị Dát lập tức khẩn trương lên.

Ai biết Đại Pháo chỉ là dùng ngón tay chỉ lên mặt, “Ngươi xem, ta trên gáy 108 nốt ruồi, ngươi đếm xem, một nốt đều không thiếu, khi đó ngươi cùng ta thuê một phòng trọ, ngươi có nhớ Tôn nhị nương không?”

Nhị Dát lần này thật sự tin, hắn tuyệt vọng, vì sao năm tháng như vậy lại khiến người ta thay đổi nhiều như thế, mỹ thiếu niên phong lưu phóng khoáng năm đó đã biến thành một lão nhân thô ráp tai to mặt lớn, “Không đúng, vậy sao ngươi thấp xuống nhiều như vậy?” Nhị Dát phát hiện Đại Pháo đã không cao được 1 mét sáu.

“Nhị Dát, ngươi không biết a, từ khi ly khai ngươi, ta gần như cực kỳ bi thương sau đó bị tai nạn xe, lại mắc phải bệnh đao, co rụt lại gần như một năm, nếu không nếu không đúng lúc chữa khỏi, ta không chắc bây giờ sẽ biến thành dạng gì đây? Phỏng chừng đến bây giờ đều cao không được 1 mét.”

Nhị Dát nỗ lực trấn định chính mình chớ bị lời ngon tiếng ngọt đánh đổ, hắn không muốn nhắc lại thống khổ năm đó.”Vậy ngươi hôm nay tới sẽ không phải cùng ta ôn chuyện chứ?”

“Không phải”, Đại Pháo nở nụ cười, nụ cười này không còn đẹp đẽ như xưa, trên mặt tất cả thịt đều chồng cùng một chỗ, con mắt bị thịt đánh vào nhau gần như không thấy . sau khi hắn cười được 20 phút, dấu vết trên mặt mới chậm rãi biến mất.

Hắn nói: ta hôm nay là đến đây đàm luận công tác, dứt lời liền không tự chủ được lấy tay đặt tới trên vai Nhị Dát.

Nhị Dát sợ hết hồn, bản năng gần như muốn đẩy Đại Pháo ra, hắn hiển nhiên là đánh giá quá thấp Đại Pháo, Đại Pháo vẫn không cảm giác được cái gì nhưng Nhị Dát gần như bị bay ra ngoài, sau đó bị văng tới bên cạnh vách tường. Vừa văng trở về, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Đại Pháo bay lên không trung, nhưng mà chưa thành công, hắn hành động giống như quá khứ, duỗi ra hai tay, vững vàng tiếp được Nhị Dát, sau đó hai người đồng thời ngồi xuống trên đất, Nhị Dát ngồi xuống trên đùi Đại Pháo.

Lúc này ngồi xuống không quan trọng lắm, chỉ nghe một tiếng oanh nổ vang, trên tường rớt xuống vô số mảnh vỡ. Trên đất tạo thành một cái hố to, may đây là nhà một tầng.

Hai người đều ngây ngôc sững sờ, không phải bởi vì vừa nãy không cẩn thận, mà là cảnh tượng này thật sự quá quen thuộc, quen thuộc làm người ta thấy chua xót, Nhị Dát cùng Đại Pháo nhìn nhau đã lâu, cuối cùng Nhị Dát mới tập tễnh đứng lên, hắn không muốn tiếp tục nữa. Gần như cuống quít nói: “Ta đi trước, ngươi cứ tự nhiên đi!”

lúc hắn rời đi, vẫn mang theo nước mắt nhìn Đại Pháo một chút, giờ khắc này Đại Pháo vẫn như cũ không hề động đậy mà ngồi đó. Trong mắt tràn đầy khó hiểu nhìn Nhị Dát.

Nhị Dát đi được một lúc, sau 20 phút, hắn vẫn không biết nên đi đâu. Lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới đó là phòng làm việc của hắn, “Xong, nếu để hắn phát hiện trong ngăn kéo của ta còn có ảnh chụp của hắn vậy không được?”

Hắn cấp tốc trở lại, trở lại văn phòng, hắn mới phát hiện là mình quá lo xa rồi. Đại Pháo còn ngồi ở vị trí đó không nhúc nhích, “Ngươi…” Nhị Dát muốn hỏi hắn là không phải vừa nãy bị thương chứ.

“Há, ta không đứng lên nổi. Mỗi lần cũng phải có người khác đỡ mới có thể đứng lên. Mập, đúng là không còn tác dụng a. Nhị Dát một tay ổn định khí quản một tay dùng sức kéo hắn, đem tất cả sức lực mới có thể đem Đại Pháo kéo lên, hắn không khỏi có chút cảm động, Đại Pháo hành động bất tiện như vậy còn liều mình cứu hắn. Là bởi vì đối với hắn còn có một chút để ý sao?

Đúng lúc này, một phụ nữ trung niên xông vào, vừa vào cửa gần như mắng to: ” pháo đài chết tiệt, ngươi không phải cùng hài tử cùng ăn hết một hộp mỳ ăn liền ta mới mua lúc sáng đi, ngươi suốt ngày ăn như thế, sơm muộn cũng nghèo chết mà thôi” Lưu Phi Đao vừa nói vừa nhấc theo lỗ tai Đại Pháo đi ra ngoài. Đại Pháo đi ra ngoài còn hướng về phía Nhị Dát xem xét tình hình.

Nhị Dát rõ ràng, Đại Pháo kết hôn, còn có hài tử. Hắn quyết định đem Đại Pháo là đồng nghiệp bình thường, người hắn yêu thích Đại Pháo trước kia đã chết, nếu sống sót cũng đã hoàn toàn thay đổi. Hắn cứ như vậy mỗi ngày tránh mặt Đại Pháo, trừ phi có công chuyện gì, hắn không muốn phát sinh những việc như thế nữa.

Nhưng mà, tiểu thuyết luôn có cái gọi là trùng hợp, cái gì cũng không phát sinh cũng không gọi là tiểu thuyết.

Ngày công việc hoàn thành, công ty muốn mời khách ăn cơm, lãnh đạo cũng phải đi, Đại Pháo cùng Nhị Dát còn ngồi cùng nhau, Dương Vĩ không quên không ngừng mà trêu chọc, Nhị Dát gần như liều mạng uống rượu, uống say đến bất tỉnh nhân sự, ở thời điểm hắn say hắn cảm giác được ngồi lên một chiếc môtơ. Sau đó bị trói lên. Sau đó liền đến nhà ai đó, sau đó gần như ói ra, ai đó còn giúp hắn tắm rửa sạch sẽ. Tiếp theo là gần như ngủ như chết.

Khi tỉnh lại khuôn mặt Đại Pháo phóng to ngay ở trước mặt mình.”A. . . Đây là nơi nào?” Nhị Dát ngồi dậy, Đại Pháo cười nói, đây là nhà ta a, ngươi ngày hôm qua say, ta liền đem ngươi đưa đến nơi này. Lúc say ngươi nói thật nhiều a.”

“Há, a? Ta nói cái gì?” Nhị Dát vừa nói vừa một lần liếc trộm mình phí dưới có hay không mặc quần áo.

“Ngươi liền nói: long của ta a, đừng tiêu chảy a, đừng bỏ lại ta a! Đừng biến thành sâu bệnh phát phì a!” Nhị Dát mặt lập tức đỏ, Đại Pháo nắm lấy mặt của hắn, cười nói: “Vẫn thẹn thùng như thế a? Nhiều năm như vậy cũng không hề có một chút tiến bộ.” Nhị Dát mặt lại thống khổ vặn vẹo, Đại Pháo chỉ là tiện tay sờ một cái, Nhị Dát mặt gần như dài thành một đoàn.

“Ngươi tối ngày hôm qua có hay không làm cái gì?”

“Ha ha, ta còn muốn làm cái gì đây, nhưng giường của không chịu được a, ta một người ngủ còn muốn sụp đây.” Đại Pháo nở nụ cười, Nhị Dát cảm giác không khí chung quanh đều chấn động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương