Nhờ có Esperanza Sanchez, người giúp việc lâu năm của Adam, Gina khá chắc rằng nàng đã tăng năm pound (khoảng 2 cân 6) trong vòng bốn ngày. Người phụ nữ lớn tuổi rất hạnh phúc khi chứng kiến Adam kết hôn lại, chị không thể ngừng nấu nướng suốt tuần. Bất cứ lúc nào Gina cố gắng giúp việc trong bếp, dọn dẹp phòng khách hay thậm chí hút bụi, nàng lại bị xua ra và bị bảo rằng hãy dành thời gian với ông chồng mới cưới ấy.
Không dễ như lúc nói.
Esperanza xác định là phải thấy Gina thoải mái như ở nhà. Dù Adam có hơi thiếu chào đón một chút. Nhìn vào chiếc gương dài trong căn phòng ngủ mà giờ đây nàng chia sẻ với Adam, Gina không nhìn vào mình nhiều như nhìn vào chiếc giường khổng lồ sau lưng. Đó là nơi duy nhất nàng cảm giác rằng Adam thấy vui vì có nàng dưới mái nhà.
"Dù là hạnh phúc vì có mình trên giường anh ấy," nàng thì thầm và cố tìm ra mặt sáng sủa trong nhận xét đó. Ít nhất họ cũng chia sẻ nhiệt tình với nhau. Ít nhất thỉnh thoảng họ cũng còn liên hệ. Dù chỉ ở mặt thể xác.
"Đáng thương hại, Gina, thật đáng thương hại." Nàng lắc đầu, bắt gặp ánh mắt chính mình trong gương và ngó hình phản chiếu của chính mình lần cưới. Không hẳn là kiểu phụ nữ dịu dàng, nàng thừa nhận. Đóng bộ áo phông hồng, jeans và bốt, nàng trông giống tay quản lý trang trại hơn người mới cưới. Mái tóc sẫm màu dài buộc trên lưng bằng sợi dây và đôi mắt có vẻ to bự trên mặt.
Nàng đặt rất nhiều hy vọng vào thỏa thuận này. Đã tính cả việc Adam là người dễ dẫn dụ hơn bề ngoài. Thay vào đó anh tỏ ra giữ mình. Giữ mối quan hệ của họ càng hời hợt càng tốt, bất chấp sự thật rằng họ đã kết hôn và chung sống với nhau.
Gina quay đi, mở cánh cửa kiểu Pháp hướng ra ban công phòng ngủ và bước ra lớp sàn gỗ sáng bóng. Bầu trời sáng sớm xanh thẫm, nhưng một số đám mây bão đang lượn lờ trên mặt biển. Nàng tự hỏi, tại sao nó có vẻ giống phép ẩn dụ hoàn hảo cho cuộc hôn nhân của nàng đến thế?
Họ đã từ Vegas trở về gần một tuần, như thể cái "tuần trăng mật" ngắn ngủi đó chưa từng tồn tại. Nàng chống cả hai tay lên ban công tầng hai, cuộn ngón tay quanh những họa tiết bằng sắt bị mặt trời nung ấm. Giây phút họ trở lại trang trại, Adam đã khép mình lại. Nàng thực lòng nghĩ họ đã trở thành một đôi trong những ngày đêm bên nhau. Giống như cái công tắc bên trong anh đã bị bất lên. Anh lại trở về làm một kẻ xa cách như trong suốt năm năm qua. Suốt một ngày nàng hiếm khi gặp anh và khi nào thấy, anh trở nên xa cách, nếu nói lịch sự. Thời điểm duy nhất anh ấm áp với nàng là vào ban đêm.
Lúc ấy, anh là người đàn ông nàng luôn mơ đến. Lúc ấy, anh trao đi bản thân mình và nhận lấy từ nàng. Bất cứ khi nào họ bên nhau lại trở nên tuyệt vời hơn trước đó. Thẳng thắn mà nói, tình dục thật phi thường. Gina chưa bao giờ thích nó lắm. Nhưng trên tất cả những thứ đó, nếu mọi thứ họ chia sẻ chỉ là một cuộc hoan ái tuyệt vời, liệu có bất cứ thứ gì giữa họ đáng để chiến đầu vì nó đâu?
"Đó là điều phải trải qua, Gina" nàng thì thào. "Kiềm chế bản thân đi."
Nàng nheo mắt về phía mặt trời, ngắm Adam bước từng bước dài, chắc chắn vào nhà để xe. Khi anh bị bóng tối nuốt chửng, Gina thở dài. Nàng thắc mắc anh đang làm gì. Anh không nói cho nàng biết. Không chia sẻ những dự định trong ngày. Không để nàng xen vào những suy nghĩ trong đầu. Như thể nàng chỉ là khách trọ trong trang trại này. Không hơn gì một vị khách sẽ nhanh chóng dọn đi.
Lại thêm một tiếng thở dài thoát ra trước khi nàng kịp dừng lại. Nàng hơi uốn người, dựa khuỷu tay vào lan can và nghiên cứu cái vòng nhỏ bằng vàng sáng chói trên ngón đeo nhẫn. Mình không phải khách. Mình là vợ anh ấy. Lúc này.
Ít nhất là chừng nào nàng có thai.Nàng nghĩ điều đó giải thích tại sao nàng vẫn đang sử dụng các biện pháp an toàn. Một tia tội lỗi nhỏ xíu thoáng qua nàng tựa như tia sét mùa hè. Nàng thừa nhận ít nhất là với bản thân mình rằng những gì nàng đang làm không công bằng cho lắm. Nhưng nàng sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ để có cơ hội cho một tình yêu đích thực. Ngay cả khi một ngày nào đó Adam sẽ phát hiện ra những gì nàng đã làm. Nếu ngày đó thực sự đến, nàng sẽ thú nhận tất cả và mong anh sẽ hiểu.
Hàng đêm, anh cố hết sức để khiến nàng mang thai, không còn nghi ngờ gì về việc anh đang cố gắng để kết thúc thật nhanh chóng cuộc hôn nhân của mình và đẩy nàng trở lại con đường của chính nàng.
Anh chỉ là không biết chuyện chính nàng lại phá hoại cuộc thương lượng khi mới đầu nàng là người đề xuất ra nó.
“Gina, chuyện này có khi hóa ra khó hơn mày tưởng đấy” Nàng thừa nhận trong yên lặng, có lẽ là không thể được.
Song ngay cả khi ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu nàng thì nàng thề mình sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nàng quyết định tiếp tục sử dụng biện pháp bảo vệ của mình từ trước đám cưới. Đúng, nàng muốn có một đứa con. Là đứa con của Adam. Nhưng nàng càng muốn có cơ hội để làm cho Adam thực sự muốn có nàng lâu dài hơn thời gian thỏa thuận của họ. Nàng muốn có thời gian để họ làm quen với nhau. Thời gian để anh nhận ra rằng họ có chung điều gì đó đặc biệt.
Thời gian để anh dần yêu nàng.
Mạo hiểm.
Uhm, đúng vậy.
Nhưng nếu nàng có thể khiến điều đó xảy ra, thì cũng đáng.
Trong lúc tâm trí còn đang lang thang với những câu hỏi “Sẽ thế nào nếu …” rất hay được dùng tới dạo gần đây, thì trên con đường dẫn vào biệt thự nàng nhận thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi đang tiến đến. Trước khi nàng thắc mắc xem khách của họ là ai, thì một chiếc xe khác rẽ vào con đường vào trang trại ngay phía sau cái xe rất hăng hái kia.Lần này là một chiếc xe chở ngựa khổng lồ. Ngay lập tức sự hứng khởi xẹt qua nàng.
“Chúng đến rồi!”. Nàng cười sáng lạn, quay người chạy trở lại phòng ngủ. Nàng chạy xuyên qua căn phòng lớn, gần như không chú ý vào nó, sau đó chạy xuống sảnh và nhảy xuống hai bậc thang một lúc. Nàng đã đứng trên đường lái xe vào nhà xe khi chiếc xe chở ngựa từ từ tiến vào và dừng lại ở sân.
Một người đàn ông cao lớn và quyến rũ bước ra khỏi xe, nhìn Gina và nói “Em đoán rằng sự háo hức chào đón này không dành cho em thì phải?”
Gina cười cười với cậu em trai của Adam. Travis rất dễ tính, rất thoải mái. Vì vậy đã đáp lại nụ cười của Gina bằng tiếng cười lớn hơn. Cuộc sống sẽ dễ dàng hơn biết bao nếu nàng yêu chàng trai này? Dù vậy, thật đáng tiếc khi nhìn anh, nàng lại không thấy tiếng "lách tách" của thứ gì đó nóng bỏng và ngọt ngào sâu trong lòng. Chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ của một người phụ nữ đối với một người đàn ông quyến rũ.
“Xin chào, Travis, rất vui được nhìn thấy cậu”. Nàng vẫy chiếc xe kéo “Những con ngựa của chị đang ở đây”
“Bị vượt qua bởi một chiếc xe tải chở đầy ngựa ư?” Travis bước ra phía trước chiếc xe, sau đó nghiêng người uể oải lên mui xe "Chắc mất phong độ rồi. Tôi đến chào đón chị dâu mới vào gia đình đây."
Nàng biết Travis và Jackson có cảm giác được điều gì đó về cuộc hôn nhân của họ, nhưng anh vẫn đến. Chào đón cô vào gia đình King, dù hơi cụt ngủn một tí. Vì điều đó, nàng muốn hôn anh. Nàng đến chỗ anh ôm nhẹ “Cảm ơn, chị thực sự đánh giá cao vì điều đó”
Anh siết chặt vòng ôm và giữ nàng lại bằng hai tay khi nàng muốn rời ra. Nhìn sâu vào đôi mắt nàng, Travis hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi Gina? Adam đã làm khó chị chưa?”
“Không hẳn” Nàng mỉm cười, cảm thấy biết ơn vì sự thấu hiểu.
“Cho anh ấy thời gian” Travis nói với một cái nháy mắt. Sau đó nụ cười nhạt dần trên gương mặt anh “Gina, em muốn chị phải thật cẩn thận, được không? Em không muốn chị bị tổn thương và ...”
“Tại sao cậu lại ôm vợ anh như thế, Travis?” giọng Adam bùng nổ khi anh đi từ chuồng ngựa ra.
“Ồ, chị ấy chỉ vừa có một cái ôm tuyệt vời thôi mà, phải không?” Travis có vẻ cười cợt khi anh bóp nhẹ vai nàng lần nữa. Anh nháy mắt với nàng trước khi rời đi.
Mặt Adam cau có và mắt anh nheo lại. Gina ước chi nàng có thể vờ rằng anh thực lòng hơi ghen một chút, nhưng nàng lại có cảm giác anh phiền lòng vì sự xuất hiện không báo trước của Travis, hơn là vì cái ôm.
Adam nhìn nàng và sau đó chuyển ánh mắt tới em trai anh. “Cậu đang làm gì ở đây?”
“Ah ha, chào ông anh trai” Travis trả lời,
Gina nhìn chồng và cố gắng kiềm chế phản ứng của bản thân. Nhưng quá muộn. Dù có cố kiểm soát đến mấy, cơ thể nàng vẫn nóng lên khi nhìn thấy Adam. Gặp Travis hoặc Jackson, hay những anh chàng với thân hình siêu mẫu và quyến rũ vô vàn khác, phản ứng của nàng hoàn toàn khác. Thế nhưng nhìn thấy Adam thì bụng dạ nàng nhộn nhạo hết cả, tim thì đập như phi nước đại.
Bất chấp vẻ ngoài cau có tự nhiên của anh và xu hướng tránh xa tất cả những ai muốn tiến lại gần, nàng vẫn yêu anh. Đâu đó đằng sau vẻ khó chịu không hề thay đổi kia, dường như vẫn luôn có một chàng trai mười sáu tuổi đã đưa nàng về nhà khi bị ngã ngựa. Sâu thẳm bên trong Adam, vẫn còn tồn tại vị anh hùng trẻ tuổi luôn đến giải cứu cho nàng ở vũ hội trường, một khi buổi hẹn trở nên quá bết bát.
Nàng nhìn anh và thấy không chỉ quá khứ, mà cả tương lai biết đâu có thể xảy ra của hai người, cũng nhận ra tình yêu của nàng dành cho anh trong suốt những năm qua luôn luôn tồn tại. Chúa giúp nàng. Nàng một hơi thật sâu, đợi anh nhìn về phía mình và nói với một gương mặt sang bừng “Những con ngựa của em đang ở đây.”
“Anh thấy rồi”, anh nói, lia một ánh nhìn về phía chiếc xe tải đang đậu gần bãi chăn thả. “Nhưng tại sao?”
Đó là điều mà nàng không hề mong đợi “Ý anh nói là gì? Tại sao ư?”
“Gina, đấy là một câu hỏi đơn giản mà.” Anh nói, khoanh tay trước ngực, chân giang ra, chuẩn bị tư thế như sẵn sàng lao vào cuộc chiến, “Tại sao chúng ở đây? Tại sao em không giữ chúng ở trang trại của em?”
Gina nhìn chằm chằm vào anh. Anh nổi cáu vì những con ngựa của em được chuyển đến trang trại? “Bởi vì hiện giờ em đang sống ở đây.”
“Tạm thời thôi,” Adam đáp.
Một cú đánh trực tiếp, nàng nghĩ vậy và nhăn mặt lại “Vì chúa, Adam” Travis đứng thẳng lên và bước đến bên cạnh Gina, rõ ràng là bênh vực nàng.
“Đây không phải việc của cậu, Travis”
Gina đánh giá cao những nỗ lực giúp đỡ từ người em trai của Adam, nhưng nàng cần phải tự mình giải quyết trường hợp này. “Anh ấy đúng, Travis. Đây là việc riêng giữa Adam và chị.”
Nàng tiến lại gần phía chồng nàng, ánh mắt cau có của anh dữ tợn đến mức có thể lột trần và giật tóc nàng để buộc nàng nhìn thẳng vào anh “Adam, chúng ta đã lấy nhau. Em sống ở đây. Em làm việc với đám ngựa Gypsies hàng ngày. Sáng nào cũng lái xe đến trang trại của bố mẹ em không tiện cho lắm.”
Adam sôi lên trong im lặng. Nàng có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt đang nheo lại và quai hàm đang nghiến chặt của anh. Rồi sau đó, nàng quan sát anh liếc nhanh về phía Travis trước khi quay lại đối diện với nàng. Rõ ràng là anh muốn nói điều gì đó, song Travis là một nhân chứng không mong đợi trong trường hợp này.
Adam giữ chặt cánh tay và lôi nàng tránh xa em trai anh, không dừng lại cho đến khi họ đứng dưới bóng râm của những cánh cửa chuồng ngựa để mở. “Em không cần phải đối đầu với anh như vậy, Gina. Cả hai chúng ta đều biết cuộc hôn nhân này không có thật.”
Một cú đánh hiểm hóc đánh trúng chỗ hiểm thật chính xác. Nhưng tổ sư nhà nàng đi nếu để anh biết. Nếu nàng thực sự muốn Adam phải nhìn thấy nàng, thấy nàng thực sự, thì nàng sẽ phải đối mặt với anh. Và cho anh thấy rõ ràng rằng nàng sẽ không bị lờ đi, thay thế hoặc bị đẩy ra ngoài.
“Anh sai rồi”, nàng nói ngắn gọn, “Cuộc hôn nhân này hoàn toàn thật,” Nàng nâng tay trái và giơ ngón đeo nhẫn ra trước mặt anh “Bất kể anh có nghĩ gì đi nữa, Adam, chúng ta đã kết hôn hợp pháp cho dù nó có kéo dài bao lâu đi nữa.”
Anh thả lỏng tay nắm ở cánh tay nàng, nhưng da nàng vẫn râm ran như thể anh đã đóng dấu lên đó. “Anh biết là hợp pháp, nhưng nó không phải là cuộc hôn nhân bình thường của em, giờ đổi rồi à?”
“Như thế nào được cho là một cuộc hôn nhân bình thường hả Adam?” Nàng vặn lại.
Một hơi thở thất vọng vọt ra, anh nói “Em thực sự cố hiểm sai ý anh.”
“Oh, em hiểu rõ điều này chứ,” Nàng nói và chỉ ngón tay lên ngực anh “Anh muốn vờ như em không tồn tại ở đây. Và chỗ duy nhất anh muốn nhìn thấy em là trong phòng ngủ của chúng ta. Tốt thôi, nhưng quên nó đi. Em đang ở đây. Và em sẽ không đi đâu hết."
“Anh biết” Anh đưa một cái nhìn khác về phía Travis, hạ thấp giọng xuống và nói “Anh chỉ nói rằng di chuyển lũ ngựa của em chẳng có ý nghĩa gì mấy. Vả lại, ở đây không còn chuồng cho chúng. Chưa kể đến việc em lẽ ra phải nói với anh trước khi sắp xếp cho chúng tới."
Được thôi, dù có yêu anh hay không, Gina cũng sẽ không có ý định trở thành vai phụ “Ở đây còn rất nhiều phòng trống cho những con ngựa này, Adam. Anh thậm chí không sử dụng cả đằng trước bãi quây và chuồng phía sau thì trống một nửa.”
“Đó không phải là vấn đề …”
“À, anh đã biến nó thành vấn đề rồi. Thêm vào đó”, nàng nói, vội vã trước khi anh kịp bắt đầu phản kháng “anh cũng biết rằng em đang làm việc với những con ngựa đó.”
“Anh không nghĩ …”
“Cái gì?” Đôi mắt nàng mở lớn và nàng vung cả hai tay vào không khí “Anh không nghĩ em sẽ làm việc với chúng ở đây ? Ở nơi em đang sống ư?” Nàng hạ giọng hơn một chút và nghiêng người “Anh đang nghĩ gì vậy, Adam? Rằng em sẽ dính chặt trong phòng ngủ và đợi anh phục vụ à? Em đã nói em muốn có một đứa con, nhưng em cũng có cuộc sống của mình. Điều mà em sẽ không bao giờ từ bỏ.”
“Em cần phải nói trước với anh .,.”
“Có thể em nên làm thế. Nhưng em đã không nhận ra mình cần phải thảo luận mọi quyết định với anh để nhận được sự đồng ý đấy."
“Anh không nói ..”
“Vậy anh đã nói những gì ?” Nàng gần như thích điều này, Gina nghĩ. Trông Adam rất bối rối và mất cân bằng. Nhưng điều đó vẫn tốt hơn việc anh không quan tâm. Ít nhất anh còn đang nhìn nàng. Nói chuyện với nàng. Thực ra nàng nghĩ, làm anh chao đảo đã là câu trả lời rồi.
Anh đưa một tay lên gãi mặt với một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. “Tốt thôi, anh sẽ không tranh luận về vấn đề này.”
“Quá muộn rồi,”
“Em muốn có những con ngựa chết tiệt đó ở đây, bây giờ thì được rồi đấy.”
"Ôi." Nàng đặt một tay lên ngực. "Cảm ơn anh nhiều lắm."
Miệng anh lại hoạt động, hít vào một hơi dài và nói “Em thực sự bắt đầu chọc tức anh rồi, Gina.”
“Tốt,” Nàng trả lời và mỉm cười với chàng. Bị kích thích cũng có nghĩa là nàng bắt đầu nắm bắt được anh. Làm anh bối rối chỉ có lợi cho nàng. “Em rất vui khi được biết rằng mình có thể làm cho anh có cảm giác gì đó.”
Khi nàng quay người chuẩn bị rời đi, anh giữ lấy cánh tay nàng một lần nữa, quay người nàng lại, và trước khi nàng kịp hỏi anh còn muốn phàn nàn điều gì, anh hôn nàng. Anh che miệng nàng bằng một nụ hôn ngấu nghiến đói khát khiến đầu gối của nàng run rẩy. Anh thả nàng ra và sau đó bước lùi lại một bước như thể anh rất ngạc nhiên vì những gì mình đã làm với nàng. “Hãy cẩn trọng với điều ước của em, Gina. Không phải mọi cảm xúc đều tốt đẹp.”
Nàng đặt một bàn tay lên miệng, cọ xát môi mình bằng đầu ngón tay và nhìn thẳng vào anh “Cho dù vậy thì điều đó còn tốt hơn là chẳng có cảm giác gì.”
“Và bây giờ em mới là người mắc sai lầm” Anh đáp. Sau đó anh gật đầu với chiếc xe, người tải xế nhảy xuống từ ca bin chiếc xe tải. “Tiếp tục nhận và giải quyết những con ngựa của em đi.”
Anh quay lưng về phía nàng và bước đi, từng bước từng bước vào bóng tối mà không một lần quay lại nhìn nàng.
Adam hiên ngang đi về phía đằng sau chuồng ngựa và quay vào văn phòng nhỏ của trang trại, được xây trong chỗ từng là một khu chuồng ngựa khác. Anh ngồi vào đằng sau chiếc bàn mà người quản lý trang trại thường ngồi. Mặc dù vậy, chết tiệt là hôm nay anh thấy vui mừng rằng Sam đang ở một nơi nào đó bên ngoài trang trại.
Travis dừng lại ở ngưỡng cửa, nghiêng vai tựa vào thành cửa và nhìn anh “Anh thực sự thích trở thành thằng khốn nạn thế ư?”
“Đừng có xía vào”.
Adam gác một bên ủng lên góc bàn làm việc và khoanh tay trước ngực. Anh vẫn còn cảm giác được mùi vị của Gina Gina và điều đó thật không hay ho. Anh không định hôn nàng. Nhưng chết tiệt là nàng đã kích động anh khiến anh không thể khống chế được bản thân mà chạm vào nàng.
Từ khi trở về từ Vegas, anh đã cố hết sức mình để tránh dành thời gian bên nàng. Nếu anh cố gắng làm cho mình đủ bận rộn, gần như có thể giả vờ rằng nàng chẳng hề sống ở đây. Và sẽ chẳng có gì thay đổi trong cuộc đời anh. Anh trở lại với guồng quay đều đặn hàng ngày của mình. Nhưng mỗi buổi chiều, đầu óc anh lại trôi đi với những ý nghĩ về nàng. Cơ thể anh bắt đầu khao khát. Và hàng đêm, anh cuốn vào nàng với niềm đam mê bất tận.
Anh đã không tính đến điều này. Đã không lên kế hoạch bị sự hiện diện của Gina gây ảnh hưởng tới. Đây chỉ là việc thực hiện một thỏa thuận khác. Một món hời.
Nhưng nàng lại len lỏi theo cách của chính mình vào tâm trí anh, vào cuộc sống của anh, với một thỏa thuận được đảm bảo và điều ấy làm phiên anh nhiều hơn một chút.
“Gina xứng đáng được hưởng điều xứng đáng hơn cách anh đối xử với chị ấy”
Adam bắn ánh nhìn về phía Travis qua đôi mắt hẹp dài mà lẽ ra đã nướng chín anh chàng tại chỗ. Đương nhiên Travis không bị ảnh hưởng. “Tất cả những chuyện giữa anh và Gina chỉ đơn giản là giữa Gina và anh.” Adam nói.
Travis đứng thẳng lên, tiến vào trong phòng và đẩy chân Adam ra khỏi mép bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế. Một bên lông mày anh nhướn lên và một góc miệng anh nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng “Chị ấy đang lại gần anh đấy.”
“Không” Adam nói dối “Cô ấy không hề.”
“Chị ấy có thể nếu anh để điều đó xảy ra”
“Và tại sao anh phải làm thế?” Adam nắm chặt các ngón tay đến mức chúng trở nên trắng bệnh.
”Để em trả lời câu hỏi đấy bằng một câu hỏi khác nhé. Anh có thực sực muốn sống như một thầy tu cả đời không?” Travis chất vấn. “Anh muốn kìm hãm bản thân mình tại cái trang trại này ư? Xa lánh tất cả mọi người trừ em và Jackson?”
Adam hít sâu và từ từ, cố gắng ghìm cương cơn nóng giận bùng nổ bên trong “Anh không xa lánh ai cả. Anh đang làm việc. Trang trại đòi hỏi cần nhiều thời gian cho nó và “
“Hãy nói điều đó với người khác ấy,” Travis dễ dàng cắt lời anh “Em cũng lớn lên ở đây. Em biết cần gì để quản lý nơi này. Em không thấy Bố làm gì năm này qua năm khác chắc?"
“Cha không có kế hoạch dành cho nó như anh”
“Đúng vậy,” Travis hòa nhã đồng tình “Cha cũng muốn có cuộc sống của mình”
“Anh có cuộc sống của anh”
Travis mỉm cười và gật đầu. “Sau khi nhìn thấy nụ hôn lúc nãy, em đoán anh chỉ thử một lần mà thôi. Nhưng đấy là nếu anh đã không ghì chị ấy như thế.
Adam cau mày nhìn lại anh. “Có lý do tại sao hôm nay em đến đây không? Hoặc em chỉ muốn ở đây để trở thành một cái gai khác trong chân anh?”
“Vụ cái gai lôi cuốn đấy , em thừa nhận. Nhưng em có lý do.” Đứng dậy, đút hai tay vào túi quần màu đen của anh, Travis nói tiếp “Em sẽ lấy một trong những chiếc phản lực của gia đình đi Napa trong một vài tuần.”
“Chúc chuyến đi tốt đẹp” Adam đứng đó và nói “Nhưng chuyện đó liên quan gì đến anh?"
“Chỉ muốn cho anh biết thôi. Ở đó có nhà máy sản xuất rượu vang và có một vài thứ thú vị với loại rượu Cabernets. Muốn xem xem em có tìm hiểu được gì về quy trình của họ không."
”Vậy tại sao khi em làm cái gì đó liên quan đến vườn nho thì được, còn khi anh tập trung vào trang trại thì anh lại trở thành người ẩn dật?”
“Bởi vì …” Travis cười toe toét “ … Em cũng dành thời gian cho các quý cô nữa. Em không sống và chết với những luống nho, Adam. Bây giờ anh đã tái hôn, có lẽ cũng đến lúc anh nhớ rằng cuộc đời còn nhiều thứ hơn cái trang trại quỷ sứ này."
“Em biết chính xác lý do anh lại tái hôn. Đừng để nó đi xa hơn bản chất của vấn đề.”
“Điều đó không có nghĩa là anh không thể để nó đi xa hơn chứ. Cả hai người.”
“Không thích.”
“Nhưng bởi vì anh và Monica …” Travis khựng ngay lại khi mặt Adam trở nên tím tái. “Tốt thôi. Chúng ta sẽ không nói về nó nữa. Mặc dù vậy anh nên …”
“Bây giờ anh không cần điều trị tâm lý đâu.”
“Đừng quá chắc chắn thế,” Travis tiếp tục nói “Cứ tiếp tục đi Adam. Chôn vùi tương lai của anh vì quá khứ. Nhưng …” Anh hơi xoay người lại để nhìn về trang trại phía bên kia hàng rào. “Chết tiệt, Adam, anh xứng đáng với những thứ tốt hơn.”
Anh không muốn nói thêm bất cứ gì về chủ đề này, “Không phải em còn phải đi quyến rũ một nhà sản xuất rượu à?”
“Em đang làm thật mà.” Travis hướng ra phía cửa và dừng lại trên ngưỡng cửa “Nhưng hãy làm cho em một việc trong khi em đi vắng nhé?”
“Còn tùy.”
“Cố gắng đừng biến mình thành thằng khốn nạn mọi lúc nhé. Hãy tạo cho Gina một cơ hội. Tạo cho chính anh một cơ hội được không anh?”
Khi Travis đi rồi, Adam không thể giải quyết được việc gì. Anh đi đi lại lại trong khoảng không gian chật hẹp của phòng làm việc và lắng nghe những âm thanh từ phía sân. Tiếng loảng xoảng của móng guốc lên một chiếc cổng bằng kim loại, tiếng hí đầy hồi hộp, tiếng cười vui mừng của Gina.
Anh dừng lại bất chợt, tập trung và âm thanh mê hoặc rất gần ấy.
Và anh tự nhủ rằng cho dù anh cảm nhận thế nào về Gina thì một khi nàng có thai thì thỏa thuận đã xong. Cuộc hôn nhân này sẽ chấm dứt. Nàng sẽ ra đi và anh vẫn sẽ tiếp tục sống.
Bất kể Travis nghĩ gì, ở đây không có hy vọng hay tương lai. Nhưng Adam đã tự chứng minh với bản thân mình rằng anh đơn giản là loại đàn ông không dành cho hôn nhân.
Không dễ như lúc nói.
Esperanza xác định là phải thấy Gina thoải mái như ở nhà. Dù Adam có hơi thiếu chào đón một chút. Nhìn vào chiếc gương dài trong căn phòng ngủ mà giờ đây nàng chia sẻ với Adam, Gina không nhìn vào mình nhiều như nhìn vào chiếc giường khổng lồ sau lưng. Đó là nơi duy nhất nàng cảm giác rằng Adam thấy vui vì có nàng dưới mái nhà.
"Dù là hạnh phúc vì có mình trên giường anh ấy," nàng thì thầm và cố tìm ra mặt sáng sủa trong nhận xét đó. Ít nhất họ cũng chia sẻ nhiệt tình với nhau. Ít nhất thỉnh thoảng họ cũng còn liên hệ. Dù chỉ ở mặt thể xác.
"Đáng thương hại, Gina, thật đáng thương hại." Nàng lắc đầu, bắt gặp ánh mắt chính mình trong gương và ngó hình phản chiếu của chính mình lần cưới. Không hẳn là kiểu phụ nữ dịu dàng, nàng thừa nhận. Đóng bộ áo phông hồng, jeans và bốt, nàng trông giống tay quản lý trang trại hơn người mới cưới. Mái tóc sẫm màu dài buộc trên lưng bằng sợi dây và đôi mắt có vẻ to bự trên mặt.
Nàng đặt rất nhiều hy vọng vào thỏa thuận này. Đã tính cả việc Adam là người dễ dẫn dụ hơn bề ngoài. Thay vào đó anh tỏ ra giữ mình. Giữ mối quan hệ của họ càng hời hợt càng tốt, bất chấp sự thật rằng họ đã kết hôn và chung sống với nhau.
Gina quay đi, mở cánh cửa kiểu Pháp hướng ra ban công phòng ngủ và bước ra lớp sàn gỗ sáng bóng. Bầu trời sáng sớm xanh thẫm, nhưng một số đám mây bão đang lượn lờ trên mặt biển. Nàng tự hỏi, tại sao nó có vẻ giống phép ẩn dụ hoàn hảo cho cuộc hôn nhân của nàng đến thế?
Họ đã từ Vegas trở về gần một tuần, như thể cái "tuần trăng mật" ngắn ngủi đó chưa từng tồn tại. Nàng chống cả hai tay lên ban công tầng hai, cuộn ngón tay quanh những họa tiết bằng sắt bị mặt trời nung ấm. Giây phút họ trở lại trang trại, Adam đã khép mình lại. Nàng thực lòng nghĩ họ đã trở thành một đôi trong những ngày đêm bên nhau. Giống như cái công tắc bên trong anh đã bị bất lên. Anh lại trở về làm một kẻ xa cách như trong suốt năm năm qua. Suốt một ngày nàng hiếm khi gặp anh và khi nào thấy, anh trở nên xa cách, nếu nói lịch sự. Thời điểm duy nhất anh ấm áp với nàng là vào ban đêm.
Lúc ấy, anh là người đàn ông nàng luôn mơ đến. Lúc ấy, anh trao đi bản thân mình và nhận lấy từ nàng. Bất cứ khi nào họ bên nhau lại trở nên tuyệt vời hơn trước đó. Thẳng thắn mà nói, tình dục thật phi thường. Gina chưa bao giờ thích nó lắm. Nhưng trên tất cả những thứ đó, nếu mọi thứ họ chia sẻ chỉ là một cuộc hoan ái tuyệt vời, liệu có bất cứ thứ gì giữa họ đáng để chiến đầu vì nó đâu?
"Đó là điều phải trải qua, Gina" nàng thì thào. "Kiềm chế bản thân đi."
Nàng nheo mắt về phía mặt trời, ngắm Adam bước từng bước dài, chắc chắn vào nhà để xe. Khi anh bị bóng tối nuốt chửng, Gina thở dài. Nàng thắc mắc anh đang làm gì. Anh không nói cho nàng biết. Không chia sẻ những dự định trong ngày. Không để nàng xen vào những suy nghĩ trong đầu. Như thể nàng chỉ là khách trọ trong trang trại này. Không hơn gì một vị khách sẽ nhanh chóng dọn đi.
Lại thêm một tiếng thở dài thoát ra trước khi nàng kịp dừng lại. Nàng hơi uốn người, dựa khuỷu tay vào lan can và nghiên cứu cái vòng nhỏ bằng vàng sáng chói trên ngón đeo nhẫn. Mình không phải khách. Mình là vợ anh ấy. Lúc này.
Ít nhất là chừng nào nàng có thai.Nàng nghĩ điều đó giải thích tại sao nàng vẫn đang sử dụng các biện pháp an toàn. Một tia tội lỗi nhỏ xíu thoáng qua nàng tựa như tia sét mùa hè. Nàng thừa nhận ít nhất là với bản thân mình rằng những gì nàng đang làm không công bằng cho lắm. Nhưng nàng sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ để có cơ hội cho một tình yêu đích thực. Ngay cả khi một ngày nào đó Adam sẽ phát hiện ra những gì nàng đã làm. Nếu ngày đó thực sự đến, nàng sẽ thú nhận tất cả và mong anh sẽ hiểu.
Hàng đêm, anh cố hết sức để khiến nàng mang thai, không còn nghi ngờ gì về việc anh đang cố gắng để kết thúc thật nhanh chóng cuộc hôn nhân của mình và đẩy nàng trở lại con đường của chính nàng.
Anh chỉ là không biết chuyện chính nàng lại phá hoại cuộc thương lượng khi mới đầu nàng là người đề xuất ra nó.
“Gina, chuyện này có khi hóa ra khó hơn mày tưởng đấy” Nàng thừa nhận trong yên lặng, có lẽ là không thể được.
Song ngay cả khi ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu nàng thì nàng thề mình sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nàng quyết định tiếp tục sử dụng biện pháp bảo vệ của mình từ trước đám cưới. Đúng, nàng muốn có một đứa con. Là đứa con của Adam. Nhưng nàng càng muốn có cơ hội để làm cho Adam thực sự muốn có nàng lâu dài hơn thời gian thỏa thuận của họ. Nàng muốn có thời gian để họ làm quen với nhau. Thời gian để anh nhận ra rằng họ có chung điều gì đó đặc biệt.
Thời gian để anh dần yêu nàng.
Mạo hiểm.
Uhm, đúng vậy.
Nhưng nếu nàng có thể khiến điều đó xảy ra, thì cũng đáng.
Trong lúc tâm trí còn đang lang thang với những câu hỏi “Sẽ thế nào nếu …” rất hay được dùng tới dạo gần đây, thì trên con đường dẫn vào biệt thự nàng nhận thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi đang tiến đến. Trước khi nàng thắc mắc xem khách của họ là ai, thì một chiếc xe khác rẽ vào con đường vào trang trại ngay phía sau cái xe rất hăng hái kia.Lần này là một chiếc xe chở ngựa khổng lồ. Ngay lập tức sự hứng khởi xẹt qua nàng.
“Chúng đến rồi!”. Nàng cười sáng lạn, quay người chạy trở lại phòng ngủ. Nàng chạy xuyên qua căn phòng lớn, gần như không chú ý vào nó, sau đó chạy xuống sảnh và nhảy xuống hai bậc thang một lúc. Nàng đã đứng trên đường lái xe vào nhà xe khi chiếc xe chở ngựa từ từ tiến vào và dừng lại ở sân.
Một người đàn ông cao lớn và quyến rũ bước ra khỏi xe, nhìn Gina và nói “Em đoán rằng sự háo hức chào đón này không dành cho em thì phải?”
Gina cười cười với cậu em trai của Adam. Travis rất dễ tính, rất thoải mái. Vì vậy đã đáp lại nụ cười của Gina bằng tiếng cười lớn hơn. Cuộc sống sẽ dễ dàng hơn biết bao nếu nàng yêu chàng trai này? Dù vậy, thật đáng tiếc khi nhìn anh, nàng lại không thấy tiếng "lách tách" của thứ gì đó nóng bỏng và ngọt ngào sâu trong lòng. Chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ của một người phụ nữ đối với một người đàn ông quyến rũ.
“Xin chào, Travis, rất vui được nhìn thấy cậu”. Nàng vẫy chiếc xe kéo “Những con ngựa của chị đang ở đây”
“Bị vượt qua bởi một chiếc xe tải chở đầy ngựa ư?” Travis bước ra phía trước chiếc xe, sau đó nghiêng người uể oải lên mui xe "Chắc mất phong độ rồi. Tôi đến chào đón chị dâu mới vào gia đình đây."
Nàng biết Travis và Jackson có cảm giác được điều gì đó về cuộc hôn nhân của họ, nhưng anh vẫn đến. Chào đón cô vào gia đình King, dù hơi cụt ngủn một tí. Vì điều đó, nàng muốn hôn anh. Nàng đến chỗ anh ôm nhẹ “Cảm ơn, chị thực sự đánh giá cao vì điều đó”
Anh siết chặt vòng ôm và giữ nàng lại bằng hai tay khi nàng muốn rời ra. Nhìn sâu vào đôi mắt nàng, Travis hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi Gina? Adam đã làm khó chị chưa?”
“Không hẳn” Nàng mỉm cười, cảm thấy biết ơn vì sự thấu hiểu.
“Cho anh ấy thời gian” Travis nói với một cái nháy mắt. Sau đó nụ cười nhạt dần trên gương mặt anh “Gina, em muốn chị phải thật cẩn thận, được không? Em không muốn chị bị tổn thương và ...”
“Tại sao cậu lại ôm vợ anh như thế, Travis?” giọng Adam bùng nổ khi anh đi từ chuồng ngựa ra.
“Ồ, chị ấy chỉ vừa có một cái ôm tuyệt vời thôi mà, phải không?” Travis có vẻ cười cợt khi anh bóp nhẹ vai nàng lần nữa. Anh nháy mắt với nàng trước khi rời đi.
Mặt Adam cau có và mắt anh nheo lại. Gina ước chi nàng có thể vờ rằng anh thực lòng hơi ghen một chút, nhưng nàng lại có cảm giác anh phiền lòng vì sự xuất hiện không báo trước của Travis, hơn là vì cái ôm.
Adam nhìn nàng và sau đó chuyển ánh mắt tới em trai anh. “Cậu đang làm gì ở đây?”
“Ah ha, chào ông anh trai” Travis trả lời,
Gina nhìn chồng và cố gắng kiềm chế phản ứng của bản thân. Nhưng quá muộn. Dù có cố kiểm soát đến mấy, cơ thể nàng vẫn nóng lên khi nhìn thấy Adam. Gặp Travis hoặc Jackson, hay những anh chàng với thân hình siêu mẫu và quyến rũ vô vàn khác, phản ứng của nàng hoàn toàn khác. Thế nhưng nhìn thấy Adam thì bụng dạ nàng nhộn nhạo hết cả, tim thì đập như phi nước đại.
Bất chấp vẻ ngoài cau có tự nhiên của anh và xu hướng tránh xa tất cả những ai muốn tiến lại gần, nàng vẫn yêu anh. Đâu đó đằng sau vẻ khó chịu không hề thay đổi kia, dường như vẫn luôn có một chàng trai mười sáu tuổi đã đưa nàng về nhà khi bị ngã ngựa. Sâu thẳm bên trong Adam, vẫn còn tồn tại vị anh hùng trẻ tuổi luôn đến giải cứu cho nàng ở vũ hội trường, một khi buổi hẹn trở nên quá bết bát.
Nàng nhìn anh và thấy không chỉ quá khứ, mà cả tương lai biết đâu có thể xảy ra của hai người, cũng nhận ra tình yêu của nàng dành cho anh trong suốt những năm qua luôn luôn tồn tại. Chúa giúp nàng. Nàng một hơi thật sâu, đợi anh nhìn về phía mình và nói với một gương mặt sang bừng “Những con ngựa của em đang ở đây.”
“Anh thấy rồi”, anh nói, lia một ánh nhìn về phía chiếc xe tải đang đậu gần bãi chăn thả. “Nhưng tại sao?”
Đó là điều mà nàng không hề mong đợi “Ý anh nói là gì? Tại sao ư?”
“Gina, đấy là một câu hỏi đơn giản mà.” Anh nói, khoanh tay trước ngực, chân giang ra, chuẩn bị tư thế như sẵn sàng lao vào cuộc chiến, “Tại sao chúng ở đây? Tại sao em không giữ chúng ở trang trại của em?”
Gina nhìn chằm chằm vào anh. Anh nổi cáu vì những con ngựa của em được chuyển đến trang trại? “Bởi vì hiện giờ em đang sống ở đây.”
“Tạm thời thôi,” Adam đáp.
Một cú đánh trực tiếp, nàng nghĩ vậy và nhăn mặt lại “Vì chúa, Adam” Travis đứng thẳng lên và bước đến bên cạnh Gina, rõ ràng là bênh vực nàng.
“Đây không phải việc của cậu, Travis”
Gina đánh giá cao những nỗ lực giúp đỡ từ người em trai của Adam, nhưng nàng cần phải tự mình giải quyết trường hợp này. “Anh ấy đúng, Travis. Đây là việc riêng giữa Adam và chị.”
Nàng tiến lại gần phía chồng nàng, ánh mắt cau có của anh dữ tợn đến mức có thể lột trần và giật tóc nàng để buộc nàng nhìn thẳng vào anh “Adam, chúng ta đã lấy nhau. Em sống ở đây. Em làm việc với đám ngựa Gypsies hàng ngày. Sáng nào cũng lái xe đến trang trại của bố mẹ em không tiện cho lắm.”
Adam sôi lên trong im lặng. Nàng có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt đang nheo lại và quai hàm đang nghiến chặt của anh. Rồi sau đó, nàng quan sát anh liếc nhanh về phía Travis trước khi quay lại đối diện với nàng. Rõ ràng là anh muốn nói điều gì đó, song Travis là một nhân chứng không mong đợi trong trường hợp này.
Adam giữ chặt cánh tay và lôi nàng tránh xa em trai anh, không dừng lại cho đến khi họ đứng dưới bóng râm của những cánh cửa chuồng ngựa để mở. “Em không cần phải đối đầu với anh như vậy, Gina. Cả hai chúng ta đều biết cuộc hôn nhân này không có thật.”
Một cú đánh hiểm hóc đánh trúng chỗ hiểm thật chính xác. Nhưng tổ sư nhà nàng đi nếu để anh biết. Nếu nàng thực sự muốn Adam phải nhìn thấy nàng, thấy nàng thực sự, thì nàng sẽ phải đối mặt với anh. Và cho anh thấy rõ ràng rằng nàng sẽ không bị lờ đi, thay thế hoặc bị đẩy ra ngoài.
“Anh sai rồi”, nàng nói ngắn gọn, “Cuộc hôn nhân này hoàn toàn thật,” Nàng nâng tay trái và giơ ngón đeo nhẫn ra trước mặt anh “Bất kể anh có nghĩ gì đi nữa, Adam, chúng ta đã kết hôn hợp pháp cho dù nó có kéo dài bao lâu đi nữa.”
Anh thả lỏng tay nắm ở cánh tay nàng, nhưng da nàng vẫn râm ran như thể anh đã đóng dấu lên đó. “Anh biết là hợp pháp, nhưng nó không phải là cuộc hôn nhân bình thường của em, giờ đổi rồi à?”
“Như thế nào được cho là một cuộc hôn nhân bình thường hả Adam?” Nàng vặn lại.
Một hơi thở thất vọng vọt ra, anh nói “Em thực sự cố hiểm sai ý anh.”
“Oh, em hiểu rõ điều này chứ,” Nàng nói và chỉ ngón tay lên ngực anh “Anh muốn vờ như em không tồn tại ở đây. Và chỗ duy nhất anh muốn nhìn thấy em là trong phòng ngủ của chúng ta. Tốt thôi, nhưng quên nó đi. Em đang ở đây. Và em sẽ không đi đâu hết."
“Anh biết” Anh đưa một cái nhìn khác về phía Travis, hạ thấp giọng xuống và nói “Anh chỉ nói rằng di chuyển lũ ngựa của em chẳng có ý nghĩa gì mấy. Vả lại, ở đây không còn chuồng cho chúng. Chưa kể đến việc em lẽ ra phải nói với anh trước khi sắp xếp cho chúng tới."
Được thôi, dù có yêu anh hay không, Gina cũng sẽ không có ý định trở thành vai phụ “Ở đây còn rất nhiều phòng trống cho những con ngựa này, Adam. Anh thậm chí không sử dụng cả đằng trước bãi quây và chuồng phía sau thì trống một nửa.”
“Đó không phải là vấn đề …”
“À, anh đã biến nó thành vấn đề rồi. Thêm vào đó”, nàng nói, vội vã trước khi anh kịp bắt đầu phản kháng “anh cũng biết rằng em đang làm việc với những con ngựa đó.”
“Anh không nghĩ …”
“Cái gì?” Đôi mắt nàng mở lớn và nàng vung cả hai tay vào không khí “Anh không nghĩ em sẽ làm việc với chúng ở đây ? Ở nơi em đang sống ư?” Nàng hạ giọng hơn một chút và nghiêng người “Anh đang nghĩ gì vậy, Adam? Rằng em sẽ dính chặt trong phòng ngủ và đợi anh phục vụ à? Em đã nói em muốn có một đứa con, nhưng em cũng có cuộc sống của mình. Điều mà em sẽ không bao giờ từ bỏ.”
“Em cần phải nói trước với anh .,.”
“Có thể em nên làm thế. Nhưng em đã không nhận ra mình cần phải thảo luận mọi quyết định với anh để nhận được sự đồng ý đấy."
“Anh không nói ..”
“Vậy anh đã nói những gì ?” Nàng gần như thích điều này, Gina nghĩ. Trông Adam rất bối rối và mất cân bằng. Nhưng điều đó vẫn tốt hơn việc anh không quan tâm. Ít nhất anh còn đang nhìn nàng. Nói chuyện với nàng. Thực ra nàng nghĩ, làm anh chao đảo đã là câu trả lời rồi.
Anh đưa một tay lên gãi mặt với một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. “Tốt thôi, anh sẽ không tranh luận về vấn đề này.”
“Quá muộn rồi,”
“Em muốn có những con ngựa chết tiệt đó ở đây, bây giờ thì được rồi đấy.”
"Ôi." Nàng đặt một tay lên ngực. "Cảm ơn anh nhiều lắm."
Miệng anh lại hoạt động, hít vào một hơi dài và nói “Em thực sự bắt đầu chọc tức anh rồi, Gina.”
“Tốt,” Nàng trả lời và mỉm cười với chàng. Bị kích thích cũng có nghĩa là nàng bắt đầu nắm bắt được anh. Làm anh bối rối chỉ có lợi cho nàng. “Em rất vui khi được biết rằng mình có thể làm cho anh có cảm giác gì đó.”
Khi nàng quay người chuẩn bị rời đi, anh giữ lấy cánh tay nàng một lần nữa, quay người nàng lại, và trước khi nàng kịp hỏi anh còn muốn phàn nàn điều gì, anh hôn nàng. Anh che miệng nàng bằng một nụ hôn ngấu nghiến đói khát khiến đầu gối của nàng run rẩy. Anh thả nàng ra và sau đó bước lùi lại một bước như thể anh rất ngạc nhiên vì những gì mình đã làm với nàng. “Hãy cẩn trọng với điều ước của em, Gina. Không phải mọi cảm xúc đều tốt đẹp.”
Nàng đặt một bàn tay lên miệng, cọ xát môi mình bằng đầu ngón tay và nhìn thẳng vào anh “Cho dù vậy thì điều đó còn tốt hơn là chẳng có cảm giác gì.”
“Và bây giờ em mới là người mắc sai lầm” Anh đáp. Sau đó anh gật đầu với chiếc xe, người tải xế nhảy xuống từ ca bin chiếc xe tải. “Tiếp tục nhận và giải quyết những con ngựa của em đi.”
Anh quay lưng về phía nàng và bước đi, từng bước từng bước vào bóng tối mà không một lần quay lại nhìn nàng.
Adam hiên ngang đi về phía đằng sau chuồng ngựa và quay vào văn phòng nhỏ của trang trại, được xây trong chỗ từng là một khu chuồng ngựa khác. Anh ngồi vào đằng sau chiếc bàn mà người quản lý trang trại thường ngồi. Mặc dù vậy, chết tiệt là hôm nay anh thấy vui mừng rằng Sam đang ở một nơi nào đó bên ngoài trang trại.
Travis dừng lại ở ngưỡng cửa, nghiêng vai tựa vào thành cửa và nhìn anh “Anh thực sự thích trở thành thằng khốn nạn thế ư?”
“Đừng có xía vào”.
Adam gác một bên ủng lên góc bàn làm việc và khoanh tay trước ngực. Anh vẫn còn cảm giác được mùi vị của Gina Gina và điều đó thật không hay ho. Anh không định hôn nàng. Nhưng chết tiệt là nàng đã kích động anh khiến anh không thể khống chế được bản thân mà chạm vào nàng.
Từ khi trở về từ Vegas, anh đã cố hết sức mình để tránh dành thời gian bên nàng. Nếu anh cố gắng làm cho mình đủ bận rộn, gần như có thể giả vờ rằng nàng chẳng hề sống ở đây. Và sẽ chẳng có gì thay đổi trong cuộc đời anh. Anh trở lại với guồng quay đều đặn hàng ngày của mình. Nhưng mỗi buổi chiều, đầu óc anh lại trôi đi với những ý nghĩ về nàng. Cơ thể anh bắt đầu khao khát. Và hàng đêm, anh cuốn vào nàng với niềm đam mê bất tận.
Anh đã không tính đến điều này. Đã không lên kế hoạch bị sự hiện diện của Gina gây ảnh hưởng tới. Đây chỉ là việc thực hiện một thỏa thuận khác. Một món hời.
Nhưng nàng lại len lỏi theo cách của chính mình vào tâm trí anh, vào cuộc sống của anh, với một thỏa thuận được đảm bảo và điều ấy làm phiên anh nhiều hơn một chút.
“Gina xứng đáng được hưởng điều xứng đáng hơn cách anh đối xử với chị ấy”
Adam bắn ánh nhìn về phía Travis qua đôi mắt hẹp dài mà lẽ ra đã nướng chín anh chàng tại chỗ. Đương nhiên Travis không bị ảnh hưởng. “Tất cả những chuyện giữa anh và Gina chỉ đơn giản là giữa Gina và anh.” Adam nói.
Travis đứng thẳng lên, tiến vào trong phòng và đẩy chân Adam ra khỏi mép bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế. Một bên lông mày anh nhướn lên và một góc miệng anh nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng “Chị ấy đang lại gần anh đấy.”
“Không” Adam nói dối “Cô ấy không hề.”
“Chị ấy có thể nếu anh để điều đó xảy ra”
“Và tại sao anh phải làm thế?” Adam nắm chặt các ngón tay đến mức chúng trở nên trắng bệnh.
”Để em trả lời câu hỏi đấy bằng một câu hỏi khác nhé. Anh có thực sực muốn sống như một thầy tu cả đời không?” Travis chất vấn. “Anh muốn kìm hãm bản thân mình tại cái trang trại này ư? Xa lánh tất cả mọi người trừ em và Jackson?”
Adam hít sâu và từ từ, cố gắng ghìm cương cơn nóng giận bùng nổ bên trong “Anh không xa lánh ai cả. Anh đang làm việc. Trang trại đòi hỏi cần nhiều thời gian cho nó và “
“Hãy nói điều đó với người khác ấy,” Travis dễ dàng cắt lời anh “Em cũng lớn lên ở đây. Em biết cần gì để quản lý nơi này. Em không thấy Bố làm gì năm này qua năm khác chắc?"
“Cha không có kế hoạch dành cho nó như anh”
“Đúng vậy,” Travis hòa nhã đồng tình “Cha cũng muốn có cuộc sống của mình”
“Anh có cuộc sống của anh”
Travis mỉm cười và gật đầu. “Sau khi nhìn thấy nụ hôn lúc nãy, em đoán anh chỉ thử một lần mà thôi. Nhưng đấy là nếu anh đã không ghì chị ấy như thế.
Adam cau mày nhìn lại anh. “Có lý do tại sao hôm nay em đến đây không? Hoặc em chỉ muốn ở đây để trở thành một cái gai khác trong chân anh?”
“Vụ cái gai lôi cuốn đấy , em thừa nhận. Nhưng em có lý do.” Đứng dậy, đút hai tay vào túi quần màu đen của anh, Travis nói tiếp “Em sẽ lấy một trong những chiếc phản lực của gia đình đi Napa trong một vài tuần.”
“Chúc chuyến đi tốt đẹp” Adam đứng đó và nói “Nhưng chuyện đó liên quan gì đến anh?"
“Chỉ muốn cho anh biết thôi. Ở đó có nhà máy sản xuất rượu vang và có một vài thứ thú vị với loại rượu Cabernets. Muốn xem xem em có tìm hiểu được gì về quy trình của họ không."
”Vậy tại sao khi em làm cái gì đó liên quan đến vườn nho thì được, còn khi anh tập trung vào trang trại thì anh lại trở thành người ẩn dật?”
“Bởi vì …” Travis cười toe toét “ … Em cũng dành thời gian cho các quý cô nữa. Em không sống và chết với những luống nho, Adam. Bây giờ anh đã tái hôn, có lẽ cũng đến lúc anh nhớ rằng cuộc đời còn nhiều thứ hơn cái trang trại quỷ sứ này."
“Em biết chính xác lý do anh lại tái hôn. Đừng để nó đi xa hơn bản chất của vấn đề.”
“Điều đó không có nghĩa là anh không thể để nó đi xa hơn chứ. Cả hai người.”
“Không thích.”
“Nhưng bởi vì anh và Monica …” Travis khựng ngay lại khi mặt Adam trở nên tím tái. “Tốt thôi. Chúng ta sẽ không nói về nó nữa. Mặc dù vậy anh nên …”
“Bây giờ anh không cần điều trị tâm lý đâu.”
“Đừng quá chắc chắn thế,” Travis tiếp tục nói “Cứ tiếp tục đi Adam. Chôn vùi tương lai của anh vì quá khứ. Nhưng …” Anh hơi xoay người lại để nhìn về trang trại phía bên kia hàng rào. “Chết tiệt, Adam, anh xứng đáng với những thứ tốt hơn.”
Anh không muốn nói thêm bất cứ gì về chủ đề này, “Không phải em còn phải đi quyến rũ một nhà sản xuất rượu à?”
“Em đang làm thật mà.” Travis hướng ra phía cửa và dừng lại trên ngưỡng cửa “Nhưng hãy làm cho em một việc trong khi em đi vắng nhé?”
“Còn tùy.”
“Cố gắng đừng biến mình thành thằng khốn nạn mọi lúc nhé. Hãy tạo cho Gina một cơ hội. Tạo cho chính anh một cơ hội được không anh?”
Khi Travis đi rồi, Adam không thể giải quyết được việc gì. Anh đi đi lại lại trong khoảng không gian chật hẹp của phòng làm việc và lắng nghe những âm thanh từ phía sân. Tiếng loảng xoảng của móng guốc lên một chiếc cổng bằng kim loại, tiếng hí đầy hồi hộp, tiếng cười vui mừng của Gina.
Anh dừng lại bất chợt, tập trung và âm thanh mê hoặc rất gần ấy.
Và anh tự nhủ rằng cho dù anh cảm nhận thế nào về Gina thì một khi nàng có thai thì thỏa thuận đã xong. Cuộc hôn nhân này sẽ chấm dứt. Nàng sẽ ra đi và anh vẫn sẽ tiếp tục sống.
Bất kể Travis nghĩ gì, ở đây không có hy vọng hay tương lai. Nhưng Adam đã tự chứng minh với bản thân mình rằng anh đơn giản là loại đàn ông không dành cho hôn nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook