Adam vội vã gõ cửa, và giật mình khi một người đàn ông lớn tuổi, lùn xủn ra mở và mỉm cười với mình.
“Adam,” Sal Torino mở lời, quay trở vào phòng và vẫy tay mời anh vào. “ Luôn đúng giờ, như mọi khi.”
“Sal, cảm ơn đã chịu gặp cháu.” Adam bước vào phòng và liếc quanh. Lâu rồi anh chưa quay lại đây, nhưng anh để ý thấy nơi này không thay đổi là mấy.
Lối vào rộng rãi được chiếu sáng nhờ cửa sổ trên mái ( nguyên văn: Skylight) hứng lấy ánh mặt trời, tạo thành một dải vàng vắt ngang mặt sàn gỗ thông sáng bóng.
Đại sảnh treo đầy ảnh gia đình với những đứa bé tươi cười và cặp cha mẹ đầy tự hào, dẫn đến phía sau nhà. Khung cửa hình vòm cao vọi hướng đến phòng khách mà Sal đã ra hiệu cho Adam vào theo cũng không thay đổi. Những bức tường vẫn phủ một màu vàng nhạt ấm áp, nội thất ngoại cỡ và êm ái, cùng một lò sưởi đá, giờ lạnh ngắt, bày bình hoa bằng đồng cắm đầy hoa tươi. Sal ngồi xuống sofa, tự với cho mình tách cà phê trong cái khay trên mặt bàn gỗ thông sứt sẹo.
Khi Sal rót chỗ cà phê Adam không ưa chút nào, anh thở thẩn quanh phòng và dừng bước trước ô cửa sổ cong cong hình vòm. Những ô kính tắm mình trong ánh sáng ban ngày và trưng ra tầm nhìn bao la về phía bãi cỏ được cắt tỉa chỉn chu chạy đến tận cây sồi cổ thụ. Dù vậy Adam cũng khó mà nhận ra được. Tâm trí anh tập trung cả vào mục tiêu trước mắt: Làm thế nào thuyết phục Sal bán cho anh mảnh đất anh cần.
“ Vậy, cái gì mang Adam King tới nhà tôi trước tiên vào sáng nay thế?”
Adam quay lại nhìn người hàng xóm. Sal cao khoảng 1m76, tóc đen điểm bạc, nước da dãi nắng dầm sương cháy nắng như da thuộc và cặp mắt nâu sắc bén.
Anh bước tới nhận tách cà phê Sal mời và nhấp một ngụm cho phải phép. Ngồi đối diện với người kia, Adam giữ cái tách nặng trịch trong tay rồi mở lời, “Cháu muốn bàn với chú về hai mươi mẫu đất ở bãi cỏ phía bắc, Sal.”
Người đàn ông già nở nụ cười thông hiểu, ngả người dựa vào thành ghế. “À.”
Để đối phương biết ta muốn thứ gì đó nhiều vô kể, sẽ không bao giờ là một thương vụ tốt. Nhưng Sal Torino không hề ngu ngốc. Gia tộc King đã đề nghị mua lại mảnh đất nhiều lần trong suốt hai thập kỉ vừa qua, và Sal đã luôn đá bay họ. Bởi vậy, hiển nhiên ông biết vụ lần này quan trọng đến thế nào với Adam. Vờ vịt chẳng có ích gì.
“ Cháu cần mảnh đất đó, Sal, và cháu sẵn lòng thoả thuận trả cho chú một khoản chết tiệt.”
Sal lắc đầu và hớp một ngụm, nuốt xuống rồi thở dài. “Adam …”
“Nghe cháu đã.” Adam ngả theo ông, đặt tách cà phê xuống khay rồi ngồi trở lại, đặt hai tay lên đùi. “ Chú không hề dùng đến mảnh đất để trồng trọt hay chăn nuôi. Nó chỉ nằm yên ở đó.”
Sal mỉm cười và lắc đầu lần nữa. Được lắm. Ông ấy cứng đầu. Adam đánh giá cao điều đó. Adam kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong mình, buộc bản thân nói với giọng thông hiểu.
“Nghĩ mà xem, Sal. Cháu sẵn sàng dành cho chú một đề nghị đáng kể khác cho mảnh đất của chú.”
“Sao điều này lại quan trọng đến vậy với cháu?”
Giờ chúng ta chơi trò chơi cơ đấy. Adam ước gì chuyện này dễ dàng hơn theo cách nào đó. Sal biết quá rõ về quyết tâm khôi phục đất đai dòng họ King của Adam, nhưng cũng rất rõ ràng là ông sẽ gạt bay nó đi.
“ Nó là mảnh đất cuối cùng của nhà King”, Adam kín đáo nói. “ Chú cũng biết rồi.”
Sal lại mỉm cười và Adam thấy ông già trông như một yêu tinh nhỏ hiền hậu. Tệ là ông chẳng giống tên yêu tinh sẵn lòng bán chác chút nào. “ Hãy kết thúc thoả thuận ở đây thôi. Chú không cần mảnh đất. Cháu cần. Đơn giản thế thôi. Vậy chú sẽ nói gì nào?”
“Adam,” Sal mở lời, dừng lại một chút uống thêm ngụm cà phê, “ Tôi không muốn bán đất. Cái gì của tôi là của tôi. Cháu hiểu cả. Vì cháu cũng có cảm giác y hệt. “
“ Đúng, và mảnh đất đó là của cháu, Sal. Hoặc sẽ thế. Nó từ đất của nhà King mà ra. Nó nên quay về làm mảnh đất của gia đình lần nữa.”
“ Nhưng không phải vậy.”
Adam âm thầm sôi lên vì thất vọng.
“ Tôi không cần tiền của cháu.” Sal tiếp tục, đặt tách cà phê xuống và đi lại loanh quanh trong phòng. “ Cháu biết điều đó, và bất chấp, vẫn tới đây, hy vọng sẽ quay tôi như chong chóng bằng một cuộc tranh cãi về thoả thuận lợi nhuận. “
“ Kiếm lời không phải tội lỗi, Sal,” Adam phản đối.
“ Nhưng tiền bạc không phải thứ duy nhất trong đầu óc của một người đàn ông.”
Sal dừng chân bền lò sưởi, chống một tay lên mặt lò chạm trổ nhìn xuống Adam.
Adam không quen làm phía phải chống đỡ khi thương thuyết. Ngồi trong cái ghế quá êm ái nhìn lên Sal khiến anh cảm thấy bất lợi, nên anh cũng đứng lên. Cho hai tay vào túi quần jean, anh quan sát ông già và tự hỏi Sal đang tính toán điều gì.
“ Cháu nghe ra chữ “nhưng” ở đâu đó thì phải,” Adam nói. “ Vậy sao chú không nói toạc ý tưởng trong đầu chú ra, rồi chúng ta có thể cân nhắc tiếp vụ thoả thuận."
"Ah" Sal lên tiếng. " Nóng vội quá đấy. Cháu nên học cách tận hưởng cuộc sống nhiều hơn, Adam. Sống cuộc đời chỉ toàn công việc như thế chẳng hay ho gì."
" Cháu thế là được rồi."
Adam không thích nghe khuyên bảo. Anh cũng chẳng muốn nghe đến "tận hưởng cuộc sống" tí nào. Tất cả những gì anh muốn là phần cuối cùng của mảnh đất.
" Đã có lúc cháu không cảm thấy thế," Sal lơ đãng nói, đôi môi hơi hé ra để lộ tính cách của ông, dù đôi mắt sẫm màu trở nên mềm mại và đầy cảm thông.
Adam cứng người thấy rõ. Phần tồi tệ nhất khi sống ở một thị trấn nhỏ là mọi người sống quanh cả dặm đều biết rõ chuyện riêng tư của mình. Anh biết Sal đang muốn tỏ ra tử tế, nên anh cực kì cố gắng kiềm chế cái gì đó xấu xa trong mình lại. Mọi người nghĩ họ biết anh. Nghĩ họ hiểu cảm giác và suy nghĩ của anh. Sai hết.
Anh không ưa gì sự thông cảm hơn việc đi xin lời khuyên. Anh không cần bất cứ ai thương hại. Cuộc đời của Adam đúng như những gì anh muốn.
Ngoại trừ việc làm chủ mảnh đất chó má đó.
" Coi nào, Sal," Adam điềm tĩnh, chậm rãi nói, " Cháu không ở đây để nói về cuộc đời mình. Cháu đến đây để thương lượng. Vậy nên nếu chú không phiền … "
Sal chặc lưỡi tỏ vẻ phản đối. " Cháu đúng là người chuyên tâm đấy, Adam. Và trong khi tôi khâm phục điều đó, nó cũng khiến cuộc đời một con người khó khăn hơn vốn dĩ."
" Để cháu lo đời mình, được chứ?"
Sự thiếu kiên nhẫn mởi chỉ nhen nhóm trước đấy đã trào lên và sủi bọt trong bụng anh. " Chú muốn nói gì hả Sal? Chúng ta có thể đạt được sự đồng thuận không?"
Sal đứng giạng chân, khoanh tay trước ngực và ngoảnh đầu sang bên, nghiên cứu Adam như thể đang tìm kiếm thứ gì đó khác thường. Sau một hay hai khoảng ngừng dài dằng dặc, ông nói, " Chúng ta có thể đạt được một thoả thuận. Nhưng điều khoản mà tôi đang nghĩ đến hơi khác những gì cháu mong đợi."
" Chú muốn nói gì?"
" Đơn giản thôi," Sal nhún vai. " Cháu muốn mảnh đất. Đổi lại tôi muốn một thứ. Không phải tiền. "
" Vậy là gì?"
Ông già gật đầu, quay trở lại sofa và ngồi xuống thật thoải mái. Xong xuôi, ông nhìn về phía Adam lên tiếng, " Cháu biết Gina nhà tôi."
" Vâng …" Tia nghi ngờ loé lên trong đầu Adam.
" Tôi muốn con bé hạnh phúc." Sal tiếp.
" Chắc chắn rồi." Và Gina thì liên quan thế quái nào đến chuyện này?
" Tôi muốn thấy nó kết hôn. Ổn định. Có một gia đình."
Adam như đông cứng. Đột nhiên anh hiểu ra tất cả. Anh nghe thấy tiếng tích tắc của cái đồng hồ trên lò sưởi. Nghe thấy tiếng con ruồi đâm vào cửa sổ. ( ??? Nguyên văn đấy mình ko có chém đâu!!). Anh hít vào một hơi thật dài, sâu, chậm rãi và bị mùi thơm nức mũi của sốt spaghetti đang sôi trong bếp thu hút. Lớp da trên người Adam căng ra, còn mỗi lỗ chân lông trên người đều dựng đứng.
Anh hít vào một hơi khác, lắc mạnh đầu và nhìn Sal chằm chằm, gần như không tin nổ điều mình nghe được – nhận ra điều Sal muốn ám chỉ khiến anh cảm giác như thể bị hàng tấn đá va phải. Thế nhưng ông già vẫn đang nhìn anh bằng đôi mắt điềm đạm, chắc chắn, cho Adam thời gian tiêu hoá điều ông vừa nói. Nhưng làm sao anh tin rằng ông ấy đang nghiêm túc cơ chứ?
Adam từng đối mặt với nhiều tay thương thuyết rắn mặt trước đây và chiến thắng. Hôm nay cũng sẽ như vậy.
" Cháu không thấy việc hôn nhân của Gina liên quan gì đến cháu hay đến cuộc nói chuyện này."
" Vậy sao?" Sal mỉm cười. " Cháu độc thân, Adam. Gina cũng độc thân …"
Ông ta sẽ không đời nào được như ý đâu.
Gina?
Kết hôn?
Với mình?
Không bao giờ. Anh nhìn vào mắt Sal và nhận ra ông già hoàn toàn thật lòng. Bất kể chuyện này có vẻ điên rồ thế nào. Adam nghiến răng hàm mất một lúc lâu, rồi đầy hy vọng giữ được bình tĩnh, hít thở. Vô ích.
" Để tôi nói rõ nhé," Sal lên tiếng, đặt cánh tay còn lại lên lưng ghế sofa, như người hoàn toàn hài lòng với chính mình và quanh cảnh xung quanh. " Tôi đưa ra lời đề nghị với cháu, Adam. Cưới Gina của tôi. Làm nó hạnh phúc. Cho nó một hay hai đứa con. Tôi sẽ giao mảnh đất cho cháu."
Con ư?Cơn thịnh nộ nổ bùm trong đầu khiến Adam bị dồn tới đường cùng và đỏ gay. Hai lá phổi gào thét đòi không khí. Não bộ bị màn sương cáu giận che mờ khiến việc suy nghĩ gần như là không thể. Có khi thế là tốt nhất. Vì nếu anh tốn thời gian cân nhắc điều Sal vừa nói, đứa quái nào biết anh có thể phát ra câu gì ?
Anh không nhớ nổi mình đã từng điên giận đến thế trước đây. Adam không bị thao túng – mà anh mới là người thao túng kẻ khác. Anh mới là con cá mập khi thương thuyết. Anh không thấy bị ngạc nhiên. Không thấy bị tổn thất. Anh chưa bao giờ nuốt mất lưỡi, chó chết.
Bây giờ quan sát Sal, Adam nhận thấy ông già tỏ ra cực kỳ thích thú khi chứng kiến anh rối trí, điều chỉ càng làm Adam phát rồ.
" Quên đi", Adam nói, từ ngữ phát ra khó nhọc không hơn gì một hơi thở. Không thể đứng nổi nữa, anh lén đi về phía ô cửa sổ hình vòm, liếc ra bên ngoài chừng một hai giây, rồi quay lại đối mặt với người đàn ông vẫn ngồi nguyên trên ghế.
" Chú làm sao thế Sal? Bị ảo giác chăng ? Giờ người ta không còn đem con gái ra mặc cả nữa đâu. Chú biết thừa bây giờ không phải thời trung cổ. "
Người đàn ông già chậm rãi đứng lên, nheo nheo mắt nhìn Adam và xỉa ngón trỏ của mình chém vào không khí.
" Chuyện này không vì lợi ích của tôi", Sal chỉ ra. " Mà là của cháu. Cháu nghĩ tôi sẽ chấp nhận bất kì gã nào cho Gina của tôi sao? Cháu nghĩ tôi sẽ hạ thấp con bé đến mức làm thế này mà không thèm suy nghĩ? Không hề cân nhắc?"
" Cháu nghĩ chú mất trí rồi."
Sal thở ra điệu cười chẳng hài hước chút nào. " Cháu muốn mảnh đất đến thế cơ mà? Làm điều này đi và nó sẽ là của cháu."
" Không thể tin nổi". Điều này thật điên rồ. Đơn giản và dễ hiểu. Anh cũng luôn yêu mến Sal Torino. Ai ngờ được ông già này lại dở người như vậy ?
" Tại sao cháu lại thấy điều này vô lý đến thế?" Sal gặng hỏi, đi vòng quanh sofa đến bên Adam ở cửa sổ.
Ánh dương trải xuyên qua ô cửa kính ngay ngắn, đọng lại những vệt vàng hình kim cương trên hai người đàn ông và mặt sàn bằng gỗ. " Người làm cha quan tâm đến hạnh phúc của con gái mình là điên rồ sao? Đến hạnh phúc của con trai người mà tôi gọi là bạn? Cháu là người tốt, Adam. Nhưng cháu đã cô đơn quá lâu. Mất mát quá nhiều."
" Sal –" Giọng nói của anh đầy vẻ cảnh cáo.
" Được rồi." Ông giơ hai tay lên. " Chúng ta sẽ không nói về quá khứ nữa, nhưng còn tương lai." Sal quay đầu nhìn qua cửa, chăm chú ngắm khoảng đất bên ngoài. Ông lắc đầu và nói " Gina của tôi cần nhiều thứ trong đời hơn là mấy con ngựa yêu của nó. Cháu cần nhiều thứ trong đời hơn cái trang trại này. Nghĩ rằng hai đứa có thể làm nên thứ gì đó cùng nhau là điên rồ lắm à?"
Adam nhìn chằm chằm ông. " Chú muốn con gái mình cưới người không yêu cô ấy?"
Ông nhún vai. " Tình yêu có thể lớn dần."
" Không phải với cháu."
" Đừng bao giờ nói không bao giờ, Adam." Sal ném ánh nhìn về phía anh. " Đời còn dài không có nghĩa là phải sống một mình."
Đời không dài và Adam khám phá ra rằng sống một mình thì tốt hơn. Anh chẳng có hứng thú để mắt đến ai ngoài chính mình. Sống như ý mình, không cần phải lý do lý trấu hay xin lỗi vì điều đó. Và anh không có ý định thay đổi bất kì phần nào của cuộc đời mình hết.
Cảm giác cáu giận châm chích anh từ bên trong. Anh rất muốn mảnh đất khốn nạn đó. Nó đã trở thành Chén Thánh của anh. Những mét đất cuối cùng sẽ gắn kết tài sản của gia tộc King lại với nhau. Anh gần như nếm được vùi vị thoả mãn khi hoàn tất mục đích anh tự đặt ra cho chính mình. Nhưng giờ … thay vào đó, anh lại phải nếm mùi vị thất bại và cái nhận thức đó đánh dấu cơn thịnh nộ của anh cao hơn một nấc.
" Cảm ơn Sal. Nhưng cháu không hứng thú." Với bất kỳ phần nào. Anh muốn mảnh đất, nhưng không hề sẵn lòng kết hôn lần nữa. Anh đã thử một lần. Và ngay cả trước khi xảy ra vụ tai nạn, chuyện giữa anh và vợ mình đã không ổn. Anh không được sinh ra để làm một người chồng.
" Cân nhắc đi" Sal nói và ra hiệu ra ngoài cửa sổ.
Adam liếc theo hướng được chỉ và thấy Gina cùng mẹ ngoài đồng cỏ. Trong khi anh đứng đó, Teresa bỏ đi, để mình cô con gái trên cánh đồng, được bao quanh bởi mấy con ngựa nhỏ nhắn, cứng cáp.
Ánh dương rơi xuống người Gina như một đám mây ánh sáng. Mái tóc đen dài của nàng quấn quanh bờ vai, và khi nghiêng người cười lớn, nàng tạo ra một bức tranh mê hoặc lòng người làm Adam nghiến răng còn kinh hơn.
" Gina của tôi là người phụ nữ tuyệt vời. Cháu không thể làm tốt hơn được đâu."
Adam dứt mắt khỏi cô gái bên cửa sổ, lắc mạnh đầu nhìn ông già đứng kế bên. " Chú bỏ cái sáng kiến đó đi được rồi đấy, Sal. Sao chú không nghĩ thực tế hơn và đi đến một cái giá mà cả hai ta đều chịu được nhỉ?"
Tất cả chuyện này đã trượt khỏi tầm tay và Adam cảm giác như bốn bức tường sắp sửa ép dẹp mình. Nhìn Sal thì không đời nào đoán được ông ta lại điên như thằng mất trí thế. Nhưng rõ ràng là ông ta có điên. Thời này còn ai đem con ra trao đổi nữa hả?
Đưa ra miếng đòn hợp lý cuối cùng, Adam hỏi," Chú nghĩ Gina sẽ nói gì nếu cô ấy nghe được?"
Sal nhún vai và hơi mỉm cười. " Con bé không cần phải biết."
" Chú nguy hiểm thật đấy, Sal."
Người đàn ông già khịt mũi. " Tôi biết điều gì là tốt cho con mình. Và tôi cũng biết điều gì là tốt cho cháu. Đây là thoả thuận tốt nhất cháu từng đạt được, Adam. Nên cháu mới là người phải suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định."
" Cháu quyết rồi." Adam quả quyết với ông. " Cháu sẽ không cưới Gina hay bất cứ ai vì cái vấn đề đó. Nhưng nếu chú đổi ý và thực tâm muốn bàn chuyện làm ăn, gọi cho cháu."
Adam phải thoát khỏi đây. Máu nóng đang chảy rần rật trong huyết quản như thể đốt cháy da anh vậy. Lão già chết tiệt, bỗng dưng ném chuyện này vào mặt anh. Adam băng ngang phòng nghỉ chỉ bằng vài sải chân dài và giật tung cửa trước đúng lúc Teresa bước vào. Bà giật bắn mình.
" Adam."
"Teresa." Anh gật đầu với bà, bắn một cái nhìn hoài nghi khác về phía Sal rồi bước ra ngoài, đóng cánh cửa đằng sau.
Tức thì anh cảm giác mình thở lại được. Không khí trong lành và bén nhọn mang theo mùi của bầy ngựa và đại dương xa xôi. Cơn gió lạnh quét qua, hầu như vô thức, Adam quay đầu, chăm chú nhìn về phía đồng cỏ nơi Gina đang trò chuyện với bầy ngựa.
Dù cách xa nhau, anh vẫn cảm thấy sự thu hút đã lâu lắm không còn nhận thấy nữa. Lần cuối anh gặp Gina là ở đám tang vợ và con trai. Ngày đó anh đã quá tê liệt nên không thể nhận thấy, rồi sau đó anh lại dành phần lớn thời gian đắm mình vào trang trại.
Thay vì đi về phía xe mình, anh làm chính bản thân ngạc nhiên khi bước về hướng hàng rào quanh đồng cỏ.
Gina nhìn Adam lại gần, tự bảo hormone của mình hãy chợp mắt đi một lát. Dẫu vậy, hình như chúng không nghe lời. Không hề, thay vì nằm xuống và giữ yên lặng, hormone của nàng lại nhảy dậm chân trên mỗi đầu dây thần kinh. Chết giẫm, nàng thấy ngạc nhiên khi mình còn chẳng run chút nào.
" Ôi Shadow", nàng thì thầm, vỗ vỗ cái cổ sẫm màu của con ngựa cái, " Tao đúng là con ngốc mà."
" Chào buổi sáng, Gina."
Nàng tự trấn tĩnh và quay đầu. Chỉ một cái nhìn vào đôi mắt sẫm màu của Adam, Gina biết nàng chẳng bao giờ "trấn tĩnh" đủ.
Tại sao người đàn ông này có thể làm cho tâm trí nàng bùng sáng như pháo hoa ngày 4-7? Tại sao trái tim nàng nhất định phải khao khát Adam King?
" Chào Adam." Nàng lên tiếng và thầm chúc mừng chính mình vì đã giữ được giọng nói thật bình tĩnh và rõ ràng. " Anh ra ngoài sớm quá."
" Ừ." Trí tưởng tượng của anh bay bổng một lúc, rồi anh nỗ lực trông thấy để xoá nó đi trước khi nói, " Anh vừa nói chuyện với bố em."
" Về cái gì?"
" Không có gì". Anh phủ nhận quá nhanh khiến Gina biết chắc chắn là có cái gì đó. Nàng quá hiểu cha mình, nó có thể là bất cứ chuyện gì.
Rõ ràng là Adam sẽ không hé ra bất cứ điều gì về chuyện đó, tốt nhất nàng nên giữ tính tò mò của mình lại sau. Khi nàng có thể cậy ra từ cha . Giờ mọi thứ nàng làm được là tránh cho mình khỏi lắp bắp như đồ ngốc. Adam bước lại gần, chống khuỷu tay lên thanh chắn hàng rào, nghiêng mình trong ánh nắng. Và ai mà biết được, cơn gió thổi thẳng qua, quấy rầy nàng bằng cách cuốn mùi hương của anh về phía nàng.
Nhưng không có gì thiếu lãng mạn hơn một cơn chấn động. Không hề, mùi hương duy nhất nàng ngửi thấy là mùi xà phòng và đàn ông, càng khiến người khác hít thở vất vả hơn. Đúng thế đấy. Mọi chuyện đang rất tốt.
" Có vẻ em vừa mới bổ sung đàn ngựa của mình thì phải." Anh gật đầu với con ngựa non.
Gina ngay lập tức mỉm cười nhìn đứa nhỏ cứng cáp đang rúc vào lòng mẹ. " Nó ra đời đêm qua. À, thực ra khoảng nửa đêm. Em thức đến gần bốn giờ sáng – nên giờ em mới giống cô dâu của Frankenstein."
Chúa ôi, ngu thật. Hãy đảm bảo là cho người ta thấy rõ mình hốc hác và gớm guốc như thế nào nhé. Lần đầu gặp nhau là ở đám tang gia đình anh ấy và mày phải trông như bà chúa tức giận sao? Hoang đường. ( Ý nói lần đầu gặp nhau ở đám tang đã tệ rồi. Lần này gặp nhau còn đầu bù tóc rối như vừa nổi cơn điên. )
" Trông em tuyệt lắm." Anh có vẻ gần như miễn cưỡng.
" Vâng chắc chắn rồi." Gina bật cười, chăm chút Shadow thêm một chút rồi trèo qua rào. Nàng biết ngay mình lẽ ra nên đi vài bước đến mở cảnh cổng ra. Nàng quá mệt và căng thẳng không thể tử tế qua nổi giữa mấy thanh ngang trên hàng rào.
Mũi giầy của nàng vướng phải thanh ngang trên cùng và nàng chỉ có một giây để nghĩ, Hoàn hảo. Mình sắp ngã dập mặt xuống đất, ngay trước mắt Adam. Còn chuyện gì tốt hơn thế nữa? Rồi tay Adam quấn quanh bắp tay, giữ nàng lại đến khi nàng lấy được thăng bằng.
Hất mái tóc đen khỏi mặt, nàng nhìn vào đôi mắt màu chocolate sẫm và nói, " Cảm ơn –". Bất cứ điều gì khác nàng định thêm vào đã im lặng ra đi bởi miệng nàng trở nên khô khốc.
Hơi ấm trong ánh mắt anh gần như áp đảo. Nàng bị nó bủa vây, như thể bị súng phun lửa bắn phải. Máu trong người sôi sùng sục, hít thở khó khăn, dạ dày đảo lộn, nàng còn mỗi nước nhìn anh chằm chằm. Cảm nhận được bàn tay của anh trên làn da trần chỉ càng làm nàng nóng hơn.
Và ngay khi nàng phân vân không biết phải giải thích thế quái nào việc nàng tự dưng lại ngớ ngẩn giống cái cột điện, Adam lên tiếng, " Ăn tối với anh nhé."
“Adam,” Sal Torino mở lời, quay trở vào phòng và vẫy tay mời anh vào. “ Luôn đúng giờ, như mọi khi.”
“Sal, cảm ơn đã chịu gặp cháu.” Adam bước vào phòng và liếc quanh. Lâu rồi anh chưa quay lại đây, nhưng anh để ý thấy nơi này không thay đổi là mấy.
Lối vào rộng rãi được chiếu sáng nhờ cửa sổ trên mái ( nguyên văn: Skylight) hứng lấy ánh mặt trời, tạo thành một dải vàng vắt ngang mặt sàn gỗ thông sáng bóng.
Đại sảnh treo đầy ảnh gia đình với những đứa bé tươi cười và cặp cha mẹ đầy tự hào, dẫn đến phía sau nhà. Khung cửa hình vòm cao vọi hướng đến phòng khách mà Sal đã ra hiệu cho Adam vào theo cũng không thay đổi. Những bức tường vẫn phủ một màu vàng nhạt ấm áp, nội thất ngoại cỡ và êm ái, cùng một lò sưởi đá, giờ lạnh ngắt, bày bình hoa bằng đồng cắm đầy hoa tươi. Sal ngồi xuống sofa, tự với cho mình tách cà phê trong cái khay trên mặt bàn gỗ thông sứt sẹo.
Khi Sal rót chỗ cà phê Adam không ưa chút nào, anh thở thẩn quanh phòng và dừng bước trước ô cửa sổ cong cong hình vòm. Những ô kính tắm mình trong ánh sáng ban ngày và trưng ra tầm nhìn bao la về phía bãi cỏ được cắt tỉa chỉn chu chạy đến tận cây sồi cổ thụ. Dù vậy Adam cũng khó mà nhận ra được. Tâm trí anh tập trung cả vào mục tiêu trước mắt: Làm thế nào thuyết phục Sal bán cho anh mảnh đất anh cần.
“ Vậy, cái gì mang Adam King tới nhà tôi trước tiên vào sáng nay thế?”
Adam quay lại nhìn người hàng xóm. Sal cao khoảng 1m76, tóc đen điểm bạc, nước da dãi nắng dầm sương cháy nắng như da thuộc và cặp mắt nâu sắc bén.
Anh bước tới nhận tách cà phê Sal mời và nhấp một ngụm cho phải phép. Ngồi đối diện với người kia, Adam giữ cái tách nặng trịch trong tay rồi mở lời, “Cháu muốn bàn với chú về hai mươi mẫu đất ở bãi cỏ phía bắc, Sal.”
Người đàn ông già nở nụ cười thông hiểu, ngả người dựa vào thành ghế. “À.”
Để đối phương biết ta muốn thứ gì đó nhiều vô kể, sẽ không bao giờ là một thương vụ tốt. Nhưng Sal Torino không hề ngu ngốc. Gia tộc King đã đề nghị mua lại mảnh đất nhiều lần trong suốt hai thập kỉ vừa qua, và Sal đã luôn đá bay họ. Bởi vậy, hiển nhiên ông biết vụ lần này quan trọng đến thế nào với Adam. Vờ vịt chẳng có ích gì.
“ Cháu cần mảnh đất đó, Sal, và cháu sẵn lòng thoả thuận trả cho chú một khoản chết tiệt.”
Sal lắc đầu và hớp một ngụm, nuốt xuống rồi thở dài. “Adam …”
“Nghe cháu đã.” Adam ngả theo ông, đặt tách cà phê xuống khay rồi ngồi trở lại, đặt hai tay lên đùi. “ Chú không hề dùng đến mảnh đất để trồng trọt hay chăn nuôi. Nó chỉ nằm yên ở đó.”
Sal mỉm cười và lắc đầu lần nữa. Được lắm. Ông ấy cứng đầu. Adam đánh giá cao điều đó. Adam kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong mình, buộc bản thân nói với giọng thông hiểu.
“Nghĩ mà xem, Sal. Cháu sẵn sàng dành cho chú một đề nghị đáng kể khác cho mảnh đất của chú.”
“Sao điều này lại quan trọng đến vậy với cháu?”
Giờ chúng ta chơi trò chơi cơ đấy. Adam ước gì chuyện này dễ dàng hơn theo cách nào đó. Sal biết quá rõ về quyết tâm khôi phục đất đai dòng họ King của Adam, nhưng cũng rất rõ ràng là ông sẽ gạt bay nó đi.
“ Nó là mảnh đất cuối cùng của nhà King”, Adam kín đáo nói. “ Chú cũng biết rồi.”
Sal lại mỉm cười và Adam thấy ông già trông như một yêu tinh nhỏ hiền hậu. Tệ là ông chẳng giống tên yêu tinh sẵn lòng bán chác chút nào. “ Hãy kết thúc thoả thuận ở đây thôi. Chú không cần mảnh đất. Cháu cần. Đơn giản thế thôi. Vậy chú sẽ nói gì nào?”
“Adam,” Sal mở lời, dừng lại một chút uống thêm ngụm cà phê, “ Tôi không muốn bán đất. Cái gì của tôi là của tôi. Cháu hiểu cả. Vì cháu cũng có cảm giác y hệt. “
“ Đúng, và mảnh đất đó là của cháu, Sal. Hoặc sẽ thế. Nó từ đất của nhà King mà ra. Nó nên quay về làm mảnh đất của gia đình lần nữa.”
“ Nhưng không phải vậy.”
Adam âm thầm sôi lên vì thất vọng.
“ Tôi không cần tiền của cháu.” Sal tiếp tục, đặt tách cà phê xuống và đi lại loanh quanh trong phòng. “ Cháu biết điều đó, và bất chấp, vẫn tới đây, hy vọng sẽ quay tôi như chong chóng bằng một cuộc tranh cãi về thoả thuận lợi nhuận. “
“ Kiếm lời không phải tội lỗi, Sal,” Adam phản đối.
“ Nhưng tiền bạc không phải thứ duy nhất trong đầu óc của một người đàn ông.”
Sal dừng chân bền lò sưởi, chống một tay lên mặt lò chạm trổ nhìn xuống Adam.
Adam không quen làm phía phải chống đỡ khi thương thuyết. Ngồi trong cái ghế quá êm ái nhìn lên Sal khiến anh cảm thấy bất lợi, nên anh cũng đứng lên. Cho hai tay vào túi quần jean, anh quan sát ông già và tự hỏi Sal đang tính toán điều gì.
“ Cháu nghe ra chữ “nhưng” ở đâu đó thì phải,” Adam nói. “ Vậy sao chú không nói toạc ý tưởng trong đầu chú ra, rồi chúng ta có thể cân nhắc tiếp vụ thoả thuận."
"Ah" Sal lên tiếng. " Nóng vội quá đấy. Cháu nên học cách tận hưởng cuộc sống nhiều hơn, Adam. Sống cuộc đời chỉ toàn công việc như thế chẳng hay ho gì."
" Cháu thế là được rồi."
Adam không thích nghe khuyên bảo. Anh cũng chẳng muốn nghe đến "tận hưởng cuộc sống" tí nào. Tất cả những gì anh muốn là phần cuối cùng của mảnh đất.
" Đã có lúc cháu không cảm thấy thế," Sal lơ đãng nói, đôi môi hơi hé ra để lộ tính cách của ông, dù đôi mắt sẫm màu trở nên mềm mại và đầy cảm thông.
Adam cứng người thấy rõ. Phần tồi tệ nhất khi sống ở một thị trấn nhỏ là mọi người sống quanh cả dặm đều biết rõ chuyện riêng tư của mình. Anh biết Sal đang muốn tỏ ra tử tế, nên anh cực kì cố gắng kiềm chế cái gì đó xấu xa trong mình lại. Mọi người nghĩ họ biết anh. Nghĩ họ hiểu cảm giác và suy nghĩ của anh. Sai hết.
Anh không ưa gì sự thông cảm hơn việc đi xin lời khuyên. Anh không cần bất cứ ai thương hại. Cuộc đời của Adam đúng như những gì anh muốn.
Ngoại trừ việc làm chủ mảnh đất chó má đó.
" Coi nào, Sal," Adam điềm tĩnh, chậm rãi nói, " Cháu không ở đây để nói về cuộc đời mình. Cháu đến đây để thương lượng. Vậy nên nếu chú không phiền … "
Sal chặc lưỡi tỏ vẻ phản đối. " Cháu đúng là người chuyên tâm đấy, Adam. Và trong khi tôi khâm phục điều đó, nó cũng khiến cuộc đời một con người khó khăn hơn vốn dĩ."
" Để cháu lo đời mình, được chứ?"
Sự thiếu kiên nhẫn mởi chỉ nhen nhóm trước đấy đã trào lên và sủi bọt trong bụng anh. " Chú muốn nói gì hả Sal? Chúng ta có thể đạt được sự đồng thuận không?"
Sal đứng giạng chân, khoanh tay trước ngực và ngoảnh đầu sang bên, nghiên cứu Adam như thể đang tìm kiếm thứ gì đó khác thường. Sau một hay hai khoảng ngừng dài dằng dặc, ông nói, " Chúng ta có thể đạt được một thoả thuận. Nhưng điều khoản mà tôi đang nghĩ đến hơi khác những gì cháu mong đợi."
" Chú muốn nói gì?"
" Đơn giản thôi," Sal nhún vai. " Cháu muốn mảnh đất. Đổi lại tôi muốn một thứ. Không phải tiền. "
" Vậy là gì?"
Ông già gật đầu, quay trở lại sofa và ngồi xuống thật thoải mái. Xong xuôi, ông nhìn về phía Adam lên tiếng, " Cháu biết Gina nhà tôi."
" Vâng …" Tia nghi ngờ loé lên trong đầu Adam.
" Tôi muốn con bé hạnh phúc." Sal tiếp.
" Chắc chắn rồi." Và Gina thì liên quan thế quái nào đến chuyện này?
" Tôi muốn thấy nó kết hôn. Ổn định. Có một gia đình."
Adam như đông cứng. Đột nhiên anh hiểu ra tất cả. Anh nghe thấy tiếng tích tắc của cái đồng hồ trên lò sưởi. Nghe thấy tiếng con ruồi đâm vào cửa sổ. ( ??? Nguyên văn đấy mình ko có chém đâu!!). Anh hít vào một hơi thật dài, sâu, chậm rãi và bị mùi thơm nức mũi của sốt spaghetti đang sôi trong bếp thu hút. Lớp da trên người Adam căng ra, còn mỗi lỗ chân lông trên người đều dựng đứng.
Anh hít vào một hơi khác, lắc mạnh đầu và nhìn Sal chằm chằm, gần như không tin nổ điều mình nghe được – nhận ra điều Sal muốn ám chỉ khiến anh cảm giác như thể bị hàng tấn đá va phải. Thế nhưng ông già vẫn đang nhìn anh bằng đôi mắt điềm đạm, chắc chắn, cho Adam thời gian tiêu hoá điều ông vừa nói. Nhưng làm sao anh tin rằng ông ấy đang nghiêm túc cơ chứ?
Adam từng đối mặt với nhiều tay thương thuyết rắn mặt trước đây và chiến thắng. Hôm nay cũng sẽ như vậy.
" Cháu không thấy việc hôn nhân của Gina liên quan gì đến cháu hay đến cuộc nói chuyện này."
" Vậy sao?" Sal mỉm cười. " Cháu độc thân, Adam. Gina cũng độc thân …"
Ông ta sẽ không đời nào được như ý đâu.
Gina?
Kết hôn?
Với mình?
Không bao giờ. Anh nhìn vào mắt Sal và nhận ra ông già hoàn toàn thật lòng. Bất kể chuyện này có vẻ điên rồ thế nào. Adam nghiến răng hàm mất một lúc lâu, rồi đầy hy vọng giữ được bình tĩnh, hít thở. Vô ích.
" Để tôi nói rõ nhé," Sal lên tiếng, đặt cánh tay còn lại lên lưng ghế sofa, như người hoàn toàn hài lòng với chính mình và quanh cảnh xung quanh. " Tôi đưa ra lời đề nghị với cháu, Adam. Cưới Gina của tôi. Làm nó hạnh phúc. Cho nó một hay hai đứa con. Tôi sẽ giao mảnh đất cho cháu."
Con ư?Cơn thịnh nộ nổ bùm trong đầu khiến Adam bị dồn tới đường cùng và đỏ gay. Hai lá phổi gào thét đòi không khí. Não bộ bị màn sương cáu giận che mờ khiến việc suy nghĩ gần như là không thể. Có khi thế là tốt nhất. Vì nếu anh tốn thời gian cân nhắc điều Sal vừa nói, đứa quái nào biết anh có thể phát ra câu gì ?
Anh không nhớ nổi mình đã từng điên giận đến thế trước đây. Adam không bị thao túng – mà anh mới là người thao túng kẻ khác. Anh mới là con cá mập khi thương thuyết. Anh không thấy bị ngạc nhiên. Không thấy bị tổn thất. Anh chưa bao giờ nuốt mất lưỡi, chó chết.
Bây giờ quan sát Sal, Adam nhận thấy ông già tỏ ra cực kỳ thích thú khi chứng kiến anh rối trí, điều chỉ càng làm Adam phát rồ.
" Quên đi", Adam nói, từ ngữ phát ra khó nhọc không hơn gì một hơi thở. Không thể đứng nổi nữa, anh lén đi về phía ô cửa sổ hình vòm, liếc ra bên ngoài chừng một hai giây, rồi quay lại đối mặt với người đàn ông vẫn ngồi nguyên trên ghế.
" Chú làm sao thế Sal? Bị ảo giác chăng ? Giờ người ta không còn đem con gái ra mặc cả nữa đâu. Chú biết thừa bây giờ không phải thời trung cổ. "
Người đàn ông già chậm rãi đứng lên, nheo nheo mắt nhìn Adam và xỉa ngón trỏ của mình chém vào không khí.
" Chuyện này không vì lợi ích của tôi", Sal chỉ ra. " Mà là của cháu. Cháu nghĩ tôi sẽ chấp nhận bất kì gã nào cho Gina của tôi sao? Cháu nghĩ tôi sẽ hạ thấp con bé đến mức làm thế này mà không thèm suy nghĩ? Không hề cân nhắc?"
" Cháu nghĩ chú mất trí rồi."
Sal thở ra điệu cười chẳng hài hước chút nào. " Cháu muốn mảnh đất đến thế cơ mà? Làm điều này đi và nó sẽ là của cháu."
" Không thể tin nổi". Điều này thật điên rồ. Đơn giản và dễ hiểu. Anh cũng luôn yêu mến Sal Torino. Ai ngờ được ông già này lại dở người như vậy ?
" Tại sao cháu lại thấy điều này vô lý đến thế?" Sal gặng hỏi, đi vòng quanh sofa đến bên Adam ở cửa sổ.
Ánh dương trải xuyên qua ô cửa kính ngay ngắn, đọng lại những vệt vàng hình kim cương trên hai người đàn ông và mặt sàn bằng gỗ. " Người làm cha quan tâm đến hạnh phúc của con gái mình là điên rồ sao? Đến hạnh phúc của con trai người mà tôi gọi là bạn? Cháu là người tốt, Adam. Nhưng cháu đã cô đơn quá lâu. Mất mát quá nhiều."
" Sal –" Giọng nói của anh đầy vẻ cảnh cáo.
" Được rồi." Ông giơ hai tay lên. " Chúng ta sẽ không nói về quá khứ nữa, nhưng còn tương lai." Sal quay đầu nhìn qua cửa, chăm chú ngắm khoảng đất bên ngoài. Ông lắc đầu và nói " Gina của tôi cần nhiều thứ trong đời hơn là mấy con ngựa yêu của nó. Cháu cần nhiều thứ trong đời hơn cái trang trại này. Nghĩ rằng hai đứa có thể làm nên thứ gì đó cùng nhau là điên rồ lắm à?"
Adam nhìn chằm chằm ông. " Chú muốn con gái mình cưới người không yêu cô ấy?"
Ông nhún vai. " Tình yêu có thể lớn dần."
" Không phải với cháu."
" Đừng bao giờ nói không bao giờ, Adam." Sal ném ánh nhìn về phía anh. " Đời còn dài không có nghĩa là phải sống một mình."
Đời không dài và Adam khám phá ra rằng sống một mình thì tốt hơn. Anh chẳng có hứng thú để mắt đến ai ngoài chính mình. Sống như ý mình, không cần phải lý do lý trấu hay xin lỗi vì điều đó. Và anh không có ý định thay đổi bất kì phần nào của cuộc đời mình hết.
Cảm giác cáu giận châm chích anh từ bên trong. Anh rất muốn mảnh đất khốn nạn đó. Nó đã trở thành Chén Thánh của anh. Những mét đất cuối cùng sẽ gắn kết tài sản của gia tộc King lại với nhau. Anh gần như nếm được vùi vị thoả mãn khi hoàn tất mục đích anh tự đặt ra cho chính mình. Nhưng giờ … thay vào đó, anh lại phải nếm mùi vị thất bại và cái nhận thức đó đánh dấu cơn thịnh nộ của anh cao hơn một nấc.
" Cảm ơn Sal. Nhưng cháu không hứng thú." Với bất kỳ phần nào. Anh muốn mảnh đất, nhưng không hề sẵn lòng kết hôn lần nữa. Anh đã thử một lần. Và ngay cả trước khi xảy ra vụ tai nạn, chuyện giữa anh và vợ mình đã không ổn. Anh không được sinh ra để làm một người chồng.
" Cân nhắc đi" Sal nói và ra hiệu ra ngoài cửa sổ.
Adam liếc theo hướng được chỉ và thấy Gina cùng mẹ ngoài đồng cỏ. Trong khi anh đứng đó, Teresa bỏ đi, để mình cô con gái trên cánh đồng, được bao quanh bởi mấy con ngựa nhỏ nhắn, cứng cáp.
Ánh dương rơi xuống người Gina như một đám mây ánh sáng. Mái tóc đen dài của nàng quấn quanh bờ vai, và khi nghiêng người cười lớn, nàng tạo ra một bức tranh mê hoặc lòng người làm Adam nghiến răng còn kinh hơn.
" Gina của tôi là người phụ nữ tuyệt vời. Cháu không thể làm tốt hơn được đâu."
Adam dứt mắt khỏi cô gái bên cửa sổ, lắc mạnh đầu nhìn ông già đứng kế bên. " Chú bỏ cái sáng kiến đó đi được rồi đấy, Sal. Sao chú không nghĩ thực tế hơn và đi đến một cái giá mà cả hai ta đều chịu được nhỉ?"
Tất cả chuyện này đã trượt khỏi tầm tay và Adam cảm giác như bốn bức tường sắp sửa ép dẹp mình. Nhìn Sal thì không đời nào đoán được ông ta lại điên như thằng mất trí thế. Nhưng rõ ràng là ông ta có điên. Thời này còn ai đem con ra trao đổi nữa hả?
Đưa ra miếng đòn hợp lý cuối cùng, Adam hỏi," Chú nghĩ Gina sẽ nói gì nếu cô ấy nghe được?"
Sal nhún vai và hơi mỉm cười. " Con bé không cần phải biết."
" Chú nguy hiểm thật đấy, Sal."
Người đàn ông già khịt mũi. " Tôi biết điều gì là tốt cho con mình. Và tôi cũng biết điều gì là tốt cho cháu. Đây là thoả thuận tốt nhất cháu từng đạt được, Adam. Nên cháu mới là người phải suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định."
" Cháu quyết rồi." Adam quả quyết với ông. " Cháu sẽ không cưới Gina hay bất cứ ai vì cái vấn đề đó. Nhưng nếu chú đổi ý và thực tâm muốn bàn chuyện làm ăn, gọi cho cháu."
Adam phải thoát khỏi đây. Máu nóng đang chảy rần rật trong huyết quản như thể đốt cháy da anh vậy. Lão già chết tiệt, bỗng dưng ném chuyện này vào mặt anh. Adam băng ngang phòng nghỉ chỉ bằng vài sải chân dài và giật tung cửa trước đúng lúc Teresa bước vào. Bà giật bắn mình.
" Adam."
"Teresa." Anh gật đầu với bà, bắn một cái nhìn hoài nghi khác về phía Sal rồi bước ra ngoài, đóng cánh cửa đằng sau.
Tức thì anh cảm giác mình thở lại được. Không khí trong lành và bén nhọn mang theo mùi của bầy ngựa và đại dương xa xôi. Cơn gió lạnh quét qua, hầu như vô thức, Adam quay đầu, chăm chú nhìn về phía đồng cỏ nơi Gina đang trò chuyện với bầy ngựa.
Dù cách xa nhau, anh vẫn cảm thấy sự thu hút đã lâu lắm không còn nhận thấy nữa. Lần cuối anh gặp Gina là ở đám tang vợ và con trai. Ngày đó anh đã quá tê liệt nên không thể nhận thấy, rồi sau đó anh lại dành phần lớn thời gian đắm mình vào trang trại.
Thay vì đi về phía xe mình, anh làm chính bản thân ngạc nhiên khi bước về hướng hàng rào quanh đồng cỏ.
Gina nhìn Adam lại gần, tự bảo hormone của mình hãy chợp mắt đi một lát. Dẫu vậy, hình như chúng không nghe lời. Không hề, thay vì nằm xuống và giữ yên lặng, hormone của nàng lại nhảy dậm chân trên mỗi đầu dây thần kinh. Chết giẫm, nàng thấy ngạc nhiên khi mình còn chẳng run chút nào.
" Ôi Shadow", nàng thì thầm, vỗ vỗ cái cổ sẫm màu của con ngựa cái, " Tao đúng là con ngốc mà."
" Chào buổi sáng, Gina."
Nàng tự trấn tĩnh và quay đầu. Chỉ một cái nhìn vào đôi mắt sẫm màu của Adam, Gina biết nàng chẳng bao giờ "trấn tĩnh" đủ.
Tại sao người đàn ông này có thể làm cho tâm trí nàng bùng sáng như pháo hoa ngày 4-7? Tại sao trái tim nàng nhất định phải khao khát Adam King?
" Chào Adam." Nàng lên tiếng và thầm chúc mừng chính mình vì đã giữ được giọng nói thật bình tĩnh và rõ ràng. " Anh ra ngoài sớm quá."
" Ừ." Trí tưởng tượng của anh bay bổng một lúc, rồi anh nỗ lực trông thấy để xoá nó đi trước khi nói, " Anh vừa nói chuyện với bố em."
" Về cái gì?"
" Không có gì". Anh phủ nhận quá nhanh khiến Gina biết chắc chắn là có cái gì đó. Nàng quá hiểu cha mình, nó có thể là bất cứ chuyện gì.
Rõ ràng là Adam sẽ không hé ra bất cứ điều gì về chuyện đó, tốt nhất nàng nên giữ tính tò mò của mình lại sau. Khi nàng có thể cậy ra từ cha . Giờ mọi thứ nàng làm được là tránh cho mình khỏi lắp bắp như đồ ngốc. Adam bước lại gần, chống khuỷu tay lên thanh chắn hàng rào, nghiêng mình trong ánh nắng. Và ai mà biết được, cơn gió thổi thẳng qua, quấy rầy nàng bằng cách cuốn mùi hương của anh về phía nàng.
Nhưng không có gì thiếu lãng mạn hơn một cơn chấn động. Không hề, mùi hương duy nhất nàng ngửi thấy là mùi xà phòng và đàn ông, càng khiến người khác hít thở vất vả hơn. Đúng thế đấy. Mọi chuyện đang rất tốt.
" Có vẻ em vừa mới bổ sung đàn ngựa của mình thì phải." Anh gật đầu với con ngựa non.
Gina ngay lập tức mỉm cười nhìn đứa nhỏ cứng cáp đang rúc vào lòng mẹ. " Nó ra đời đêm qua. À, thực ra khoảng nửa đêm. Em thức đến gần bốn giờ sáng – nên giờ em mới giống cô dâu của Frankenstein."
Chúa ôi, ngu thật. Hãy đảm bảo là cho người ta thấy rõ mình hốc hác và gớm guốc như thế nào nhé. Lần đầu gặp nhau là ở đám tang gia đình anh ấy và mày phải trông như bà chúa tức giận sao? Hoang đường. ( Ý nói lần đầu gặp nhau ở đám tang đã tệ rồi. Lần này gặp nhau còn đầu bù tóc rối như vừa nổi cơn điên. )
" Trông em tuyệt lắm." Anh có vẻ gần như miễn cưỡng.
" Vâng chắc chắn rồi." Gina bật cười, chăm chút Shadow thêm một chút rồi trèo qua rào. Nàng biết ngay mình lẽ ra nên đi vài bước đến mở cảnh cổng ra. Nàng quá mệt và căng thẳng không thể tử tế qua nổi giữa mấy thanh ngang trên hàng rào.
Mũi giầy của nàng vướng phải thanh ngang trên cùng và nàng chỉ có một giây để nghĩ, Hoàn hảo. Mình sắp ngã dập mặt xuống đất, ngay trước mắt Adam. Còn chuyện gì tốt hơn thế nữa? Rồi tay Adam quấn quanh bắp tay, giữ nàng lại đến khi nàng lấy được thăng bằng.
Hất mái tóc đen khỏi mặt, nàng nhìn vào đôi mắt màu chocolate sẫm và nói, " Cảm ơn –". Bất cứ điều gì khác nàng định thêm vào đã im lặng ra đi bởi miệng nàng trở nên khô khốc.
Hơi ấm trong ánh mắt anh gần như áp đảo. Nàng bị nó bủa vây, như thể bị súng phun lửa bắn phải. Máu trong người sôi sùng sục, hít thở khó khăn, dạ dày đảo lộn, nàng còn mỗi nước nhìn anh chằm chằm. Cảm nhận được bàn tay của anh trên làn da trần chỉ càng làm nàng nóng hơn.
Và ngay khi nàng phân vân không biết phải giải thích thế quái nào việc nàng tự dưng lại ngớ ngẩn giống cái cột điện, Adam lên tiếng, " Ăn tối với anh nhé."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook