Bạo Vương Liệt Phi
-
Quyển 2 - Chương 66: Độc dược và xuân dược
Thân mình sao lại nóng như vậy? Trúng độc không phải sẽ từ từ trở nên lạnh hay sao? Trong lòng Vân Yên nghi hoặc, chẳng lẽ đây không phải là độc dược, vì sao cảm giác sóng nhiệt trong lòng cứ từng đợt từng đợt dâng lên, trên mặt hừng hực ngọn lửa nóng bỏng, thân thể dấy lên khát vọng khó hiểu, đây là độc gì vậy? Nàng hoàn toàn không hiểu rõ, chỉ cảm thấy khó chịu, lưỡi khô rát………..
Long Hạo Thiên thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, thanh âm thở dốc, còn có ánh mắt mê ly nhuốm đầy tình dục, mày khẽ cau lại, đây là độc dược của nàng sao? Rõ ràng chính là xuân dược, hừ lạnh một tiếng, hắn muốn chờ đến cùng, để xem nàng muốn diễn trò gì.
Thân thể càng ngày càng nóng, hai tay siết chặt lại, cố chịu đựng khát vọng muốn cởi đi y phục của mình , nhưng khát vọng trong lòng càng ngày càng lợi hại, nàng rốt cuộc bị sao vậy? Lập tức bấu vào giường, tựa người vào đó, thở ra phì phò, vì sao nàng muốn đến gần hắn như vậy…….
“Có phải rất khó chịu không?” Long Hạo Thiên đi đến gần nàng, ngón tay vuốt ve trên mặt nàng, đã có lòng làm như vậy thì cần gì phải cố nén.
Ngón tay lạnh băng của hắn đụng vào, Vân Yên nhịn không được mà thở ra, tự nhiên nảy sinh ý định muốn ôm lấy hắn, nhưng nàng cố nén lại, tay bấu chặt lấy giường, cố sức hỏi: “Không được đụng vào ta. Đây là độc dược gì?” Vì sao nàng còn chưa chết?
“Không phải ngươi chuẩn bị hay sao? Chẳng lẽ ngươi không biết?” Long Hạo Thiên châm chọc.
“Ta không biết.” Vân Yên lắc đầu, thứ này vốn cũng không phải mình chuẩn bị, là Vân La chuẩn bị, nàng chỉ muốn biết nó sẽ phát tác bao lâu, nàng đã không còn chống đỡ nổi.
“Thật vậy không?” Long Hạo Thiên hừ lạnh, ngón tay nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn nàng chằm chằm: “Là hắn đưa cho ngươi sao?”
“Không phải.” Vân Yên lại lắc đầu, thân thể tại sao lại có khát vọng như vậy? Thiếu chút nữa đã vươn tay ra, nàng rốt cuộc bị làm sao? Trong lòng đầy phiền toái: “Ngươi nói cho ta biết, còn bao lâu ta mới bị độc chết?” Nàng không muốn chịu loại tra tấn như thế này.
“Độc chết?” Long Hạo Thiên ngẫm nghĩ, không biết nàng là thật sự không biết gì, hay là đang giả bộ. Ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, “Yên tâm, ngươi sẽ không chết, độc này không giết được người, nhưng nó thật sự tra tấn người.”
“Độc không chết người?” Vân Yên nhớ lại Hắc Ưng cũng từng nói như vậy, không tin nói: “Độc không chết người còn gọi là độc sao?” Huống chi hiện tại nàng khó chịu như vậy.
“Nó vốn không phải độc.” Long Hạo Thiên trả lời, cứ giả bộ đi, giả bộ vô tội đi…
“Không phải độc dược?” Vân Yên mơ hồ rồi, “Vậy đó là thứ gì?”
“Ngươi nói xem? Có phải rất nóng hay không? Có phải nảy sinh khát vọng hay không? Có phải muốn cởi bỏ hết quần áo hay không?” Long Hạo Thiên chậm rãi trượt tay trên mặt nàng.
Nơi nào tay hắn lướt qua, tiếng thở dốc của Vân Yên càng rõ ràng, hoàn toàn mất đi ý thức, hắn đang làm gì? Chỉ cảm thấy trên mặt mình thật thoải mái. Nàng muốn bàn tay lạnh lẽo của hắn cứ như vậy vuốt ve cả thân thể mình, nàng đã không còn ý thức được bản than sao lại muốn như vậy?
Cầm tay hắn đặt lên ngực mình, bị hắn chạm đến nàng cảm thấy thân thể một trận run rẩy. Muốn lập tức giải quyết cơn khát trong lòng, cúi đầu cầm tay hắn… muốn hắn vuốt ve nhiều hơn nữa…
“Ưm…” nhịn không được mà rên ra tiếng, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ.
“Thoải mái không?” Bàn tay Long Hạo Thiên tiến vào trong áo nàng, vuốt ve ngực nàng, ánh mắt dán lên người nàng, ngữ khí rét lạnh.
“Ừ…” Vân Yên vô thức trả lời, chợt có chút bừng tỉnh, liền nhìn đến chính mình, áo đã hé mở, còn có tay hắn đang đặt bên trong, vừa thẹn vừa giận kéo tay hắn ra, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Bổn vương làm gì? Không phải nên hỏi ngươi sao, ngươi uống xuân dược không phải muốn dụ dỗ Bổn Vương sao? Hiện tại mới giả bộ vô tội có phải đã quá muộn rồi không?” Long Hạo Thiên nhìn nàng bày ra một bộ dạng thanh cao, cười lạnh.
“Xuân dược? Xuân dược gì?” Vân Yên nghi ngờ, chẳng lẽ thứ mình vừa uống không phải độc dược? Mà là xuân dược, cho nên mới có thứ khát vọng đó, nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao lại khó chịu như vậy.
Long Hạo Thiên thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, thanh âm thở dốc, còn có ánh mắt mê ly nhuốm đầy tình dục, mày khẽ cau lại, đây là độc dược của nàng sao? Rõ ràng chính là xuân dược, hừ lạnh một tiếng, hắn muốn chờ đến cùng, để xem nàng muốn diễn trò gì.
Thân thể càng ngày càng nóng, hai tay siết chặt lại, cố chịu đựng khát vọng muốn cởi đi y phục của mình , nhưng khát vọng trong lòng càng ngày càng lợi hại, nàng rốt cuộc bị sao vậy? Lập tức bấu vào giường, tựa người vào đó, thở ra phì phò, vì sao nàng muốn đến gần hắn như vậy…….
“Có phải rất khó chịu không?” Long Hạo Thiên đi đến gần nàng, ngón tay vuốt ve trên mặt nàng, đã có lòng làm như vậy thì cần gì phải cố nén.
Ngón tay lạnh băng của hắn đụng vào, Vân Yên nhịn không được mà thở ra, tự nhiên nảy sinh ý định muốn ôm lấy hắn, nhưng nàng cố nén lại, tay bấu chặt lấy giường, cố sức hỏi: “Không được đụng vào ta. Đây là độc dược gì?” Vì sao nàng còn chưa chết?
“Không phải ngươi chuẩn bị hay sao? Chẳng lẽ ngươi không biết?” Long Hạo Thiên châm chọc.
“Ta không biết.” Vân Yên lắc đầu, thứ này vốn cũng không phải mình chuẩn bị, là Vân La chuẩn bị, nàng chỉ muốn biết nó sẽ phát tác bao lâu, nàng đã không còn chống đỡ nổi.
“Thật vậy không?” Long Hạo Thiên hừ lạnh, ngón tay nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn nàng chằm chằm: “Là hắn đưa cho ngươi sao?”
“Không phải.” Vân Yên lại lắc đầu, thân thể tại sao lại có khát vọng như vậy? Thiếu chút nữa đã vươn tay ra, nàng rốt cuộc bị làm sao? Trong lòng đầy phiền toái: “Ngươi nói cho ta biết, còn bao lâu ta mới bị độc chết?” Nàng không muốn chịu loại tra tấn như thế này.
“Độc chết?” Long Hạo Thiên ngẫm nghĩ, không biết nàng là thật sự không biết gì, hay là đang giả bộ. Ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, “Yên tâm, ngươi sẽ không chết, độc này không giết được người, nhưng nó thật sự tra tấn người.”
“Độc không chết người?” Vân Yên nhớ lại Hắc Ưng cũng từng nói như vậy, không tin nói: “Độc không chết người còn gọi là độc sao?” Huống chi hiện tại nàng khó chịu như vậy.
“Nó vốn không phải độc.” Long Hạo Thiên trả lời, cứ giả bộ đi, giả bộ vô tội đi…
“Không phải độc dược?” Vân Yên mơ hồ rồi, “Vậy đó là thứ gì?”
“Ngươi nói xem? Có phải rất nóng hay không? Có phải nảy sinh khát vọng hay không? Có phải muốn cởi bỏ hết quần áo hay không?” Long Hạo Thiên chậm rãi trượt tay trên mặt nàng.
Nơi nào tay hắn lướt qua, tiếng thở dốc của Vân Yên càng rõ ràng, hoàn toàn mất đi ý thức, hắn đang làm gì? Chỉ cảm thấy trên mặt mình thật thoải mái. Nàng muốn bàn tay lạnh lẽo của hắn cứ như vậy vuốt ve cả thân thể mình, nàng đã không còn ý thức được bản than sao lại muốn như vậy?
Cầm tay hắn đặt lên ngực mình, bị hắn chạm đến nàng cảm thấy thân thể một trận run rẩy. Muốn lập tức giải quyết cơn khát trong lòng, cúi đầu cầm tay hắn… muốn hắn vuốt ve nhiều hơn nữa…
“Ưm…” nhịn không được mà rên ra tiếng, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ.
“Thoải mái không?” Bàn tay Long Hạo Thiên tiến vào trong áo nàng, vuốt ve ngực nàng, ánh mắt dán lên người nàng, ngữ khí rét lạnh.
“Ừ…” Vân Yên vô thức trả lời, chợt có chút bừng tỉnh, liền nhìn đến chính mình, áo đã hé mở, còn có tay hắn đang đặt bên trong, vừa thẹn vừa giận kéo tay hắn ra, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Bổn vương làm gì? Không phải nên hỏi ngươi sao, ngươi uống xuân dược không phải muốn dụ dỗ Bổn Vương sao? Hiện tại mới giả bộ vô tội có phải đã quá muộn rồi không?” Long Hạo Thiên nhìn nàng bày ra một bộ dạng thanh cao, cười lạnh.
“Xuân dược? Xuân dược gì?” Vân Yên nghi ngờ, chẳng lẽ thứ mình vừa uống không phải độc dược? Mà là xuân dược, cho nên mới có thứ khát vọng đó, nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao lại khó chịu như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook