Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi
Chương 36: Chương 36: Cùng Thái Sư Nói Chuyện

CHƯƠNG 36: CÙNG THÁI SƯ NÓI CHUYỆN
Editor: Luna Huang
Bởi vì vừa cho nhị phu nhân một trận, biết nàng một đoạn thời gian sẽ không tìm phiền toái cho mình, tâm tình của Thanh Chỉ Diên rất tốt. Cả ngày đều là tâm tình phấn chấn, khuôn mặt tươi cười.
Buổi tối, Thanh Chỉ Diên cùng Thủy Vân hai nha đầu ở trong phòng ăn lẩu. Bởi vì tâm tình tốt tâm tình tốt, nàng còn uống một ít rượu trái cây do bản thân tựủ nữa.
Uống chưa được hai ly, viện môn lại vang lên, dáng tươi cười ở trên mặt Thanh Chỉ Diên đọng lại, người nào không nhãn lực lúc này quấy rối nàng?
Từ lúc người trong phủ biết nàng sẽ gả cho Ninh vương, tất cả mọi người vội vàng đến lấy lòng nịnh bợ. Cả ngày hôm nay, trong viện tử nàng không hề có thanh tĩnh.
Khó khăn lắm mới có thểđem người đuổi đi, đổi chốc lát thanh tĩnh, điều này cũng tốt, lại đến nữa rồi.
Nhìn đến Thanh Chỉ Diên mất hứng, Thủy Vân vội vàng đứng dậy nói: “Tiểu thư, để nô tỳđuổi người đi.”
Thanh Chỉ Diên phất tay một cái, “Đi thôi.”
Thủy Vân đứng dậy đi ra ngoài, một lúc sau, Thanh Chỉ Diên lại nghe được tiếng bước chân của hai người. Nàng có chút kinh ngạc, Thủy Vân làm sao sẽđưa người nọ dẫn vào?
Giương mắt vừa nhìn, phát hiện người đến lại là Duẫn Hi. Thanh Chỉ Diên hiểu rõ, chỉ sợ là thái sư rốt cục cũng muốn cùng nàng thổ lộ thật lòng.

Duẫn Hi hành qua lễ, cung kính cúi đầu đứng qua một bên, “Ngũ tiểu thư, thái sư mời đi qua một chuyến.”
Thanh Chỉ Diên buông đũa xuống, cầm lấy khăn lau miệng, gật đầu, “Ta đi vào hoán xiêm y.”
“Vâng.”
Thanh Chỉ Diên dẫn Thủy Duyệt tiến vào bên trong phòng, thay đổi xiêm y, mặc thêm một áo khoác, lúc này mới cùng Duẫn Hi đến tiền viện gặp thái sư.
Đây là lần đầu tiên nàng tới thư phòng của thái sư, trước đây thường nghe nói cảđời này nơi mà khiến thái sưở lại lâu nhất chính là thư phòng. Lúc này đến trước mặt, nhìn điểm sáng bên trong phòng, đột nhiên nàng liền cảm thấy lòng có chút chua xót.
Nguyên lão tam triều thì thế nào? Tài đức sáng suốt thì như thế nào? Kết quả làđược gì?
Nguyên nhân cái chết của trưởng tử cùng nhi tức bất minh. Còn sót lại nhi tử cũng không có nổi trội, một đám nữ quyến cả ngày lục đục với nhau, thái sư phủ lớn như vậy có bao nhiêu ôn tình?
Cường thế cảđời, thái sư rốt cuộc bất quá chỉ là một ông lão sắp về hưu mà thôi.
Đổi lại là hiện đại, lúc này hắn sớm lui, hưởng thụ thiên luân chi lạc (Luna: thú vui bên con cháu). Mà nay, hắn vẫn là quan tâm nhiều chuyện như vậy, không có một ngày buông lỏng.
“Ngũ tiểu thư, thỉnh vào đi thôi.” Duẫn Hi nhìn thấy Thanh Chỉ Diên ở cửa sợ run nửa ngày, không nhịn được mở miệng nói.

Thanh Chỉ Diên hoàn hồn, nhàn nhạt gật đầu, ý bảo Thủy Vân hai người ở lại bên ngoài, bản thân một mình đẩy cửa đi vào.
Thư phòng của thái sư khá lớn, chia làm hai gian nội ngoại. Gian ngoài là chỗ làm việc bình thường của thái sư, bốn bề là giá sách. Mặt chính đông lộ ra một bộ bàn dài, lúc này thái sưđang ngồi đó viết gìđó, trái lại chúý tới Thanh Chỉ Diên đã vào.
Thanh Chỉ Diên chậm rãi đi tới, khẽ hô một tiếng, “Tổ phụ, Chỉ Diên đến đây.”
Nghe thấy được âm thanh, thái sư ngẩng đầu, cười cười, để bút trong tay xuống. Hắn đứng dậy đi tới, đến một bên ngồi xuống, “Chỉ Diên, sang đây ngồi.”
“Được.” Tuy rằng trong lòng hiếu kỳđến cực điểm, nét mặt cũng không lộ ra. Nàng đi tới, ngồi xuống bên người ngồi xuống bên người thái sư.
Thái sư quay đầu nhìn Thanh Chỉ Diên, cẩn thận quan sát nàng. Nửa ngày, hắn thở dài một cái, lắc đầu, “Chỉ Diên a, chớp mắt một cái, ngươi đã lớn như vậy rồi.”
Thanh Chỉ Diên không hé răng, lão gia tử này là cóý gì, hàng vạn hàng nghìn xúc động, là vì chiếu cố nàng không tốt mà sám hối sao?
Thấy Thanh Chỉ Diên không lên tiếng, thái sư cũng không thèm đểý. Dựa vào lưng ghế dựa, hắn thì thào nói: “Chỉ Diên, ta biết trong lòng ngươi làđang trách ta. Ngươi làđích tôn nữđích tiểu thư của thái sư phủ, mỗi ngày trooi qua so với nô tài còn kém hơn. Ta là tổ phụ của ngươi, lại cái gì cũng không. Ngươi oán ta, đó làđúng. Chỉ bất quá. . . Hài tử a, ta đây cũng đều là bất đắc dĩ a.”
Thanh Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm, đây là muốn nói đến trọng điểm sao? Điều này có thể là chuyện khổ sở của thái sư, chỉ sợ là không đơn giản đi?
Bên kia thái sư không biết suy nghĩ trong lòng của Thanh Chỉ Diên, hắn chỉ tiếp tục trầm giọng nói: “Chỉ Diên, chớ có trách ta. Bởi vì chỉ cóđối với ngươi mặc kệ không quản, ngươi mới có thể còn sống, tuy rằng ngày khổ cực, nhưng lại có thể còn sống. Mấy năm nay, mỗi lần nhìn ngươi thụ thương, mỗi lần giúp ngươi chữa thương, lòng của ta đều tốt như bị kim đâm cực kỳđau nhức. Bất quá, ta sẽ không hối hận, không hối hận bản thân đối với ngươi như vậy.”

“Vì sao?” Sự không giải thích được của Thanh Chỉ Diên treo đầy cả khuôn mặt. Thái sư mới là trụ cột của thái sư phủ, chỉ cần thái sư che chở nàng, còn có người nào dám đả thương hại nàng?
“Ngươi nha đầu này, trong ngày thường nhìn ngươi thông minh như vậy, lúc này trái lại hồđồ?
“Tổ phụ, ngươi đây là?”
“Phụ mẫu người sớm đã không ởđây, chỗỷ lại của ngươi cũng chỉ có ta với tổ mẫu ngươi hai người. Có thể tổ mẫu ngươi quanh năm bệnh triền miên nằm trên giường, căn bản không thể quản chuyện của thái sư phủ. Ta ngay cả cố tình coi chừng ngươi, cũng sẽ có lúc không thể không thấy được, cóđiều sơ sẩy, sẽ làm cho có kẻ thừa cơ hội, đến lúc đó, ngươi liền nguy hiểm. Mà chỉ có ta đối với ngươi chẳng quan tâm, thậm chí có chút chán ghét, ngươi mới không bị người chúý. Chỉ có bị người quên lãng người mới không bị thương tổn.”
Khóe miệng Thanh Chỉ Diên kéo kéo, được rồi, tuy rằng nghĩ cách của thái sư có chút đạo lý, mục đích của hắn đạt được sao? Nàng không phải là rơi vào trong nguy hiểm, được bữa sớm lo bữa tối sao?
“Tổ phụ, có một số việc, một mặt nhường nhịn không cần thiết liền dùng được. Trong lòng ngươi đã minh bạch trong thái sư phủ tồn tại vấn đề, vậy ngươi vì sao không triệt để giải quyết?”
“Giải quyết triệt để thế nào?” Thái sư cười khổ một tiếng, “Hài tử, ngươi phải hiểu được, nơi có người sẽ có phân tranh, đây vĩnh viễn là không giải quyết được. Huống chi, thân ta là thái sưđương triều, chuyện cần làm nhiều lắm, nhiều lắm.”
“Tổ phụ sau này không cần lo lắng Chỉ Diên, ta sẽ tự chiếu cố mình thật tốt.” Thanh Chỉ Diên không đành lòng nhìn đến thái sư lo lắng như vậy, nàng biết, thái sư là thật lòng quan tâm nàng.
“Chỉ Diên, Ninh vương là người tốt, không nên tin lời đồn đãi. Đôi khi, mắt thấy chưa chắc là thực sự. Hắn mới là người có thể phó thác chung thân, ngươi phải đối với hắn thật tốt, biết không?”
Thanh Chỉ Diên có chút há hốc mồm, là nàng nghe lầm sao? Thái sư cư nhiên giúp đỡ Ninh vương nói chuyện, còn muốn nàng đối với Ninh vương tốt một chút, đây là sao?
Lúc nào thái sư cùng Ninh vương có quan hệ tốt như vậy? Vì sao cảm giác phương diện này có chút mờám?
“Chỉ Diên, đồ cưới của ngươi sớm đã chuẩn bị xong. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi liền an tâm lưu ở trong phủ chuẩn bị gảđi, những chuyện khác, tổ phụ tự nhiên sẽ thay ngươi chuẩn bị thỏa đáng. Nếu như ngươi có gì cần liền nói cho tổ phụ, mặc kệ là vật gì, tổ phụ cũng sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho ngươi.”

Nghiêng đầu nhìn thần sắc thái sư có chút cấp bách đem nàng gảđi, Thanh Chỉ Diên nhíu chân mày lên, thanh âm thanh lãnh cũng như tâm tình của nàng, “Tổ phụ, ngươi cóđúng hay không rất muốn sớm một chút đem Chỉ Diên nhanh chóng gả ra ngoài?”
—— đề lời nói bên ngoài ——
Nha đầu ngốc, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, mỗ thái sư gương mặt trầm trọng.
Nhưng này dạng thực sự chính là rất tốt với ta a? Mỗ nữ có chút hoài nghi.
Đây thật là vì muốn tốt cho ngươi a.
Có sao? Mỗ nữ lạnh nhạt cười khổ.
Ăn không đủ no, mặc không đủấm, ba năm thỉnh thoảng thụ thương, đây là tốt sao?
Như vậy sống,
Có ý nghĩa sao?
Mỗ nữ lắc đầu, đây tuyệt đối không phải cuộc sống nàng muốn.
Đời này, vận mạng của nàng chỉ có thể nắm giữở trong tay chính mình.
Chú: Khổép thái sư, ai. . . Khi nào mới có thể hết khổ a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương