Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai
-
Chương 48: Đá bay hồ ly tinh
"Sao cô ta lại có mặt ở đây?"
Nhìn thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này, sắc mặt Tô Khinh Lăng rất là cổ quái. Ngay
cả cha con Hạ Tư Lạc cũng nhíu mày nhìn chằm chằm cô gái không được hoan nghênh kia.
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng nhìn nhau. Sao lại thế này? Cô nương họ Lãnh này không phải
người thân của họ sao?
"Thập Nhất hoàng đệ, cô nương này đã cùng cả nhà Tô lão gia rơi xuống điện Kim Loan"
Nghe vậy, Tô Khinh Lăng chuyển ánh mắt về phía người nhà mình.
"Cha mẹ, chuyện này là sao? Sao cô ta lại đến đây cùng mọi người?"
Tô Diệu Đức cùng Bạch Linh Lung lắc lắc đầu, bọn họ cũng không hiểu ra sao.
"Lăng nhi, cô ta nhất định là theo dõi chúng ta, sau đó thừa dịp đại sư Thích Gia mở cánh cửa
thời không mà nhảy vào" Tô Mặc Thần hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Thu.
Mà Lãnh Thanh Thu lại như không cảm xúc, ánh mắt của cô ta yên lặng dừng trên người Tô
Khinh Lăng. Mặc dù đã từng nhìn thấy Tô Khinh Lăng mặc trang phục cổ trang lúc đóng
phim, nhưng cô trước mắt lại khiến cho cô ta cảm thấy cao quý hơn nhiều. Tại sao? Cho dù ở
hiện đại hay một thế giới khác, Tô Khinh Lăng vẫn luôn nổi bật như vậy? Hoàn toàn che mờ
sự chói lọi của cô ta. Không phải nói những cô gái xuyên không đều rất vô địch sao? Còn cô
ta lại cứ như là một diễn viên phụ làm nền cho Tô Khinh Lăng.
"Lãnh Thanh Thu, cô theo dõi cà nhà tôi là muốn làm cái gì?" Tô Khinh Lăng cũng không
khách khí với Lãnh Thanh Thu, hỏi thẳng.
"Đương nhiên là tìm các người" Lãnh Thanh Thu mấp máy môi. Lúc trước bọn họ biến mất
một cách kỳ lạ, nhưng cô ta luôn tin rằng bọn họ vẫn đang ở một nơi nào đó, nhưng vẫn
không ngờ là xuyên không về cổ đại. Ánh mắt chuyển dời từ Tô Khinh Lăng sang Hạ Tư
Lạc, vẫn cảm thấy hắn không giống người thường, thì ra hắn không phải là người hiện đại.
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng nhìn nhau, dường như đã hiểu rõ. Lãnh cô nương này có lẽ là kẻ
thù của Tô Khinh Lăng.
"Tìm chúng tôi?" Tô Khinh Lăng nhíu mày, biểu cảm chính là khinh thường "Không phải là
cô muốn tìm Lạc nhà tôi sao?"
Lời nói vừa ra, hoàng đế cùng Tể tướng cũng nhịn không được mà trừng to mắt nhìn Lãnh
Thanh Thu. Sau đó ánh mắt lại chuyển dời đến Hạ Tư Lạc, thì ra là nợ đào hoa. Tuy với thân
phận của Hạ Tư Lạc có dâng đến vài chục phi tử cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề
chính là Nhàn quận chúa không phải nữ tử bình thường, đừng nói nạp thiếp, chỉ sợ Hạ Tư
Lạc liếc mắt đến nữ tử khác một cái cũng không được. Cho nên Lãnh Thanh Thu này lại có
thể trắng trợn mơ ước đến Hạ Tư Lạc, chính là tự tìm khổ mà ăn.
"Đúng vậy, tôi thích Hạ Tư Lạc" Lãnh Thanh Thu cũng không muốn đánh trận một trận mơ
hồ, thẳng thắng thừa nhận.
Tô Mặc Phong lắc lắc đầu. Lãnh Thanh Thu này quả thật to gan, nhưng hắn cũng có một chút
đồng tình với cô ta, bởi vì hậu quả ai cũng đều tự tưởng tượng ra được.
"Đầu năm nay, quả nhiên cướp chồng người ta cũng đều rất hợp tình hợp lý" Tô Khinh Lăng
cười, mà nụ cười lại khiến cho người khác run lên.
Những người biết rõ tính của nàng đều lùi về phía sau một bước. Nháy mắt cũng chỉ còn lại
Lãnh Thanh Thu cùng nàng đối mặt với nhau.
"Tôi so với cô càng thích hợp với anh ấy hơn" Sự cố chấp của Lãnh Thanh Thu khiến cho
người khác cảm thấy bực bội.
"Ngu ngốc" Tô Mặc Thần nghe thấy lời nói của Lãnh Thanh Thu, nhịn không được mà thấp
giọng mắng.
Đám người xung quanh cũng lắc lắc đầu, quả nhiên không đủ thông minh.
"Cha nói xem mẹ sẽ xử lý hồ ly tinh này như thế nào?" Hạ Thiếu Lăng lại khoanh tay chờ
xem chuyện vui.
Biểu cảm của Hạ Tư Lạc vẫn không chút thay đổi. Đối với những nữ nhân ra mặt tranh đoạt
mình, hắn không có một chút cảm giác kiêu ngạo, chỉ cảm thấy rất phiền toái.
"Lãnh Thanh Thu, tôi nhẫn nhịn cô lâu rồi" Tô Khinh Lăng nghe thấy lời nói của Lãnh
Thanh Thu, khóe miệng co quắp bỗng nhúc nhích. Người phụ nữ này thật sự là rất ngu ngốc,
ngu ngốc đến nỗi khiến cho người ta muốn đá cho cô ta bay đến rừng già Amazon.
"Lời nói của tôi khiến cô lo lắng sao?" Lãnh Thanh Thu vẫn lạnh lùng, một chút cũng không
phát hiện nguy hiểm tới gần.
Lông mày Tô Khinh Lăng nhíu lại, biểu tình trên mặt đã khiến cho người ta cảm thấy rất
khủng bố.
"Lão Bát, ta muốn làm dơ chỗ của huynh một chút, huynh không trách ta chứ?" Tô Khinh
Lăng nhìn Hạ Diệu Vân, nói.
"Không dám, không dám. Thập Nhất hoàng đệ muội cứ tự nhiên, cứ tự nhiên..." Hạ Diệu
Vân chỉ thiếu không thay nàng động thủ. Vị hoàng đệ muội này thật sự quá kinh khủng, hắn
ta đương nhiên phải thuận theo tâm ý.
Tô Khinh Lăng vừa nghe liền gật gật đầu. Hai tay xoa nhẹ, đi về phía Lãnh Thanh Thu.
"Lãnh Thanh Thu, Lãnh đại tiểu thư, băng sơn mỹ nhân, nghe nói bây giờ đang lưu hanh một
kiểu thời trang là dịch dung, để tôi hóa trang giúp cô đi"
"Cô muốn làm cái gì?" Lãnh Thanh Thu lúc này mới có hơi sợ hãi, lui về phía sau từng bước.
Nhìn thấy biểu tình của Tô Khinh Lăng thì trong lòng liền run lên. Cô ta từng nghĩ đến rất
nhiều loại hậu quả, có thể bị nhốt vào đại lao, cũng có thể bị ném đến chỗ hẻo lánh, nhưng cô
ta lại chưa từng nghĩ rằng Tô Khinh Lăng sẽ tự mình ra tay. Hơn nữa, vẻ mặt của Tô Khinh
Lăng lúc này thật sự làm cho người ta hoảng sợ.
"Cho cô thành gấu mèo trước đi"
Tô Khinh Lăng không để ý tới biểu tình của Lãnh Thanh Thu, tay phải nắm thành quyền
công kích đến cô ta thật nhanh. Phịch một tiếng, Lãnh Thanh Thu bị nàng đánh ngã ngồi trên
mặt đất, đôi mắt xinh đẹp liền biến thành mắt gấu mèo.
Phụt...
Tô Mặc Thần là người đầu tiên cười, quả nhiên rất giống thời trang gấu mèo.
Những người khác cũng nhịn cười rất vất vả, nhưng vẫn không nhẫn tâm cười ra tiếng.
Chẳng hạn như hoàng đế, Tể tướng, còn có Bạch Linh Lung. Một cô gái xinh đẹp lại đột
nhiên mang trên mặt đôi mắt bầm tím như gấu mèo, hình ảnh kia quả nhiên không dễ xem.
"Lăng nhi, con mặc kệ cô ta đi" Bạch Linh Lung mềm lòng, cầu tình thay Lãnh Thanh Thu.
Mặc dù đối với người muốn phá hoại gia can con gái mình, Bạch Linh Lung cũng rất giận
nhưng không thể nhẫn tâm hoàn toàn được.
Nhìn thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này, sắc mặt Tô Khinh Lăng rất là cổ quái. Ngay
cả cha con Hạ Tư Lạc cũng nhíu mày nhìn chằm chằm cô gái không được hoan nghênh kia.
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng nhìn nhau. Sao lại thế này? Cô nương họ Lãnh này không phải
người thân của họ sao?
"Thập Nhất hoàng đệ, cô nương này đã cùng cả nhà Tô lão gia rơi xuống điện Kim Loan"
Nghe vậy, Tô Khinh Lăng chuyển ánh mắt về phía người nhà mình.
"Cha mẹ, chuyện này là sao? Sao cô ta lại đến đây cùng mọi người?"
Tô Diệu Đức cùng Bạch Linh Lung lắc lắc đầu, bọn họ cũng không hiểu ra sao.
"Lăng nhi, cô ta nhất định là theo dõi chúng ta, sau đó thừa dịp đại sư Thích Gia mở cánh cửa
thời không mà nhảy vào" Tô Mặc Thần hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Thu.
Mà Lãnh Thanh Thu lại như không cảm xúc, ánh mắt của cô ta yên lặng dừng trên người Tô
Khinh Lăng. Mặc dù đã từng nhìn thấy Tô Khinh Lăng mặc trang phục cổ trang lúc đóng
phim, nhưng cô trước mắt lại khiến cho cô ta cảm thấy cao quý hơn nhiều. Tại sao? Cho dù ở
hiện đại hay một thế giới khác, Tô Khinh Lăng vẫn luôn nổi bật như vậy? Hoàn toàn che mờ
sự chói lọi của cô ta. Không phải nói những cô gái xuyên không đều rất vô địch sao? Còn cô
ta lại cứ như là một diễn viên phụ làm nền cho Tô Khinh Lăng.
"Lãnh Thanh Thu, cô theo dõi cà nhà tôi là muốn làm cái gì?" Tô Khinh Lăng cũng không
khách khí với Lãnh Thanh Thu, hỏi thẳng.
"Đương nhiên là tìm các người" Lãnh Thanh Thu mấp máy môi. Lúc trước bọn họ biến mất
một cách kỳ lạ, nhưng cô ta luôn tin rằng bọn họ vẫn đang ở một nơi nào đó, nhưng vẫn
không ngờ là xuyên không về cổ đại. Ánh mắt chuyển dời từ Tô Khinh Lăng sang Hạ Tư
Lạc, vẫn cảm thấy hắn không giống người thường, thì ra hắn không phải là người hiện đại.
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng nhìn nhau, dường như đã hiểu rõ. Lãnh cô nương này có lẽ là kẻ
thù của Tô Khinh Lăng.
"Tìm chúng tôi?" Tô Khinh Lăng nhíu mày, biểu cảm chính là khinh thường "Không phải là
cô muốn tìm Lạc nhà tôi sao?"
Lời nói vừa ra, hoàng đế cùng Tể tướng cũng nhịn không được mà trừng to mắt nhìn Lãnh
Thanh Thu. Sau đó ánh mắt lại chuyển dời đến Hạ Tư Lạc, thì ra là nợ đào hoa. Tuy với thân
phận của Hạ Tư Lạc có dâng đến vài chục phi tử cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề
chính là Nhàn quận chúa không phải nữ tử bình thường, đừng nói nạp thiếp, chỉ sợ Hạ Tư
Lạc liếc mắt đến nữ tử khác một cái cũng không được. Cho nên Lãnh Thanh Thu này lại có
thể trắng trợn mơ ước đến Hạ Tư Lạc, chính là tự tìm khổ mà ăn.
"Đúng vậy, tôi thích Hạ Tư Lạc" Lãnh Thanh Thu cũng không muốn đánh trận một trận mơ
hồ, thẳng thắng thừa nhận.
Tô Mặc Phong lắc lắc đầu. Lãnh Thanh Thu này quả thật to gan, nhưng hắn cũng có một chút
đồng tình với cô ta, bởi vì hậu quả ai cũng đều tự tưởng tượng ra được.
"Đầu năm nay, quả nhiên cướp chồng người ta cũng đều rất hợp tình hợp lý" Tô Khinh Lăng
cười, mà nụ cười lại khiến cho người khác run lên.
Những người biết rõ tính của nàng đều lùi về phía sau một bước. Nháy mắt cũng chỉ còn lại
Lãnh Thanh Thu cùng nàng đối mặt với nhau.
"Tôi so với cô càng thích hợp với anh ấy hơn" Sự cố chấp của Lãnh Thanh Thu khiến cho
người khác cảm thấy bực bội.
"Ngu ngốc" Tô Mặc Thần nghe thấy lời nói của Lãnh Thanh Thu, nhịn không được mà thấp
giọng mắng.
Đám người xung quanh cũng lắc lắc đầu, quả nhiên không đủ thông minh.
"Cha nói xem mẹ sẽ xử lý hồ ly tinh này như thế nào?" Hạ Thiếu Lăng lại khoanh tay chờ
xem chuyện vui.
Biểu cảm của Hạ Tư Lạc vẫn không chút thay đổi. Đối với những nữ nhân ra mặt tranh đoạt
mình, hắn không có một chút cảm giác kiêu ngạo, chỉ cảm thấy rất phiền toái.
"Lãnh Thanh Thu, tôi nhẫn nhịn cô lâu rồi" Tô Khinh Lăng nghe thấy lời nói của Lãnh
Thanh Thu, khóe miệng co quắp bỗng nhúc nhích. Người phụ nữ này thật sự là rất ngu ngốc,
ngu ngốc đến nỗi khiến cho người ta muốn đá cho cô ta bay đến rừng già Amazon.
"Lời nói của tôi khiến cô lo lắng sao?" Lãnh Thanh Thu vẫn lạnh lùng, một chút cũng không
phát hiện nguy hiểm tới gần.
Lông mày Tô Khinh Lăng nhíu lại, biểu tình trên mặt đã khiến cho người ta cảm thấy rất
khủng bố.
"Lão Bát, ta muốn làm dơ chỗ của huynh một chút, huynh không trách ta chứ?" Tô Khinh
Lăng nhìn Hạ Diệu Vân, nói.
"Không dám, không dám. Thập Nhất hoàng đệ muội cứ tự nhiên, cứ tự nhiên..." Hạ Diệu
Vân chỉ thiếu không thay nàng động thủ. Vị hoàng đệ muội này thật sự quá kinh khủng, hắn
ta đương nhiên phải thuận theo tâm ý.
Tô Khinh Lăng vừa nghe liền gật gật đầu. Hai tay xoa nhẹ, đi về phía Lãnh Thanh Thu.
"Lãnh Thanh Thu, Lãnh đại tiểu thư, băng sơn mỹ nhân, nghe nói bây giờ đang lưu hanh một
kiểu thời trang là dịch dung, để tôi hóa trang giúp cô đi"
"Cô muốn làm cái gì?" Lãnh Thanh Thu lúc này mới có hơi sợ hãi, lui về phía sau từng bước.
Nhìn thấy biểu tình của Tô Khinh Lăng thì trong lòng liền run lên. Cô ta từng nghĩ đến rất
nhiều loại hậu quả, có thể bị nhốt vào đại lao, cũng có thể bị ném đến chỗ hẻo lánh, nhưng cô
ta lại chưa từng nghĩ rằng Tô Khinh Lăng sẽ tự mình ra tay. Hơn nữa, vẻ mặt của Tô Khinh
Lăng lúc này thật sự làm cho người ta hoảng sợ.
"Cho cô thành gấu mèo trước đi"
Tô Khinh Lăng không để ý tới biểu tình của Lãnh Thanh Thu, tay phải nắm thành quyền
công kích đến cô ta thật nhanh. Phịch một tiếng, Lãnh Thanh Thu bị nàng đánh ngã ngồi trên
mặt đất, đôi mắt xinh đẹp liền biến thành mắt gấu mèo.
Phụt...
Tô Mặc Thần là người đầu tiên cười, quả nhiên rất giống thời trang gấu mèo.
Những người khác cũng nhịn cười rất vất vả, nhưng vẫn không nhẫn tâm cười ra tiếng.
Chẳng hạn như hoàng đế, Tể tướng, còn có Bạch Linh Lung. Một cô gái xinh đẹp lại đột
nhiên mang trên mặt đôi mắt bầm tím như gấu mèo, hình ảnh kia quả nhiên không dễ xem.
"Lăng nhi, con mặc kệ cô ta đi" Bạch Linh Lung mềm lòng, cầu tình thay Lãnh Thanh Thu.
Mặc dù đối với người muốn phá hoại gia can con gái mình, Bạch Linh Lung cũng rất giận
nhưng không thể nhẫn tâm hoàn toàn được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook