Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng
22: Quý Hạo Đẹp Trai Thật


Buổi chiều, trưởng làng đã đợi sẵn ở cổng thôn từ sớm nhưng đến khoảng 4 giờ 30 phút, ba chiếc ô tô dán “xe công chức” lái vào trong làng, theo sau là một chiếc ô tô dán nhãn đài truyền hình thành phố.
Lãnh đạo thành phố đầu tiên là kiểm tra ngôi làng, sau đó đến nhà của Nguyễn Minh Trì dưới sự hướng dẫn của trưởng làng, những người dân làng xem náo nhiệt cũng đi theo phía sau, thậm chí có người còn trèo lên mái nhà vươn cổ ra xem.
Cát chất đống ở trước cửa không biết từ lúc nào đã bị xúc vào trong sân, hai vợ chồng thay quần áo mới đứng ở cửa cười tủm tỉm, nhưng cán bộ làng đi ngang qua lại chỉ cảnh cáo trừng mắt nhìn chú Nguyễn một cái, sau đó dẫn người vào nhà Nguyễn Minh Trì.
Tất nhiên, sân trong đã được dọn dẹp sơ qua, nhưng cũng không phải theo đuổi sự hoàn hảo, những sản phẩm bằng tre trong sân là dấu vết cuộc sống hàng ngày của ba Nguyễn, ba Nguyễn đã thay quần áo ngồi trên xe lăn nói chuyện với lãnh đạo thành phố, cuối cùng còn ẵm phần thưởng trị giá 180.000 và lên truyền hình cùng lãnh đạo thành phố.
Ngưu Ngũ đứng trên nóc nhà, nhìn thấy số tiền đó, lau nước miếng chảy dãi, nói với những người xung quanh: “Anh nói xem, sau này Nguyễn Minh Trì cứ đứng thứ nhất, có phải vẫn luôn có tiền thưởng không?”
Người bên cạnh nói: “Không rõ, nhưng tôi biết nhà vô địch Olympic hình như còn được tặng nhà nữa.”
“Tặng nhà? Ở thành phố? Ở tỉnh? Ôi chao, bơi lội kiếm bộn tiền thế?” Vẻ mặt Ngưu Ngũ hâm mộ nói, không hề nhắc đến chuyện Nguyễn Minh Trì nên đến công trường làm việc nữa.
Thật ra không chỉ có Ngưu Ngũ, mà cả làng như mới nhận ra rằng tuy trở thành vận động viên bơi lội có thể mất tiền, nhưng nếu có thành tích thì không đơn giản kiếm tiền thôi mà đó còn là vinh dự.
Nếu có quán quân thế giới, quán quân Olympic, sự phát triển của cả làng sẽ được ghi danh ở thành phố và tỉnh, điều này có liên quan chặt chẽ đến lợi ích của họ.
Còn có mấy cô dì tâm tư linh hoạt đột nhiên nghĩ tới anh cả Nguyễn đã độc thân nhiều năm như vậy… Nghe nói bị thương cũng chỉ là cắt chân, các phương diện khác đều bình thường, ông trông cũng khá ngay thẳng lại có một người con trai tài giỏi…
Thế là.
Đúng là mưa gió đổi chiều.
Hướng gió trong làng lập tức thay đổi.
Cho đến khi lãnh đạo thành phố rời đi, người đàn ông đau khổ hơn chục năm vẫn thẫn thờ, nhìn lại đứa con trai của mình, ông nhận ra cuộc đời mình dường như đã thay đổi theo một cách nào đó.

Điều mà ông đã từng cho là vô nghĩa, lãng phí thời gian, nhưng nhờ nỗ lực của con trai, mà đang dần thay đổi cuộc đời của ông.
Theo một hướng tốt.

“Việc ấy… ba khỏi bệnh rồi, con mau về, đừng trì hoãn huấn luyện.” Ba Nguyễn lên tiếng.
Nguyễn Minh Trì nói: “Con nghỉ phép rồi ạ.”
Ba Nguyễn ngẩn người, sau đó mới nhớ tới từ khi con trai trở về đến nay, ông cũng chưa từng hỏi thăm tình huống, nhất thời vô cùng xấu hổ, trầm ngâm một lúc mới nói: “Số tiền thưởng này do con kiếm được, trả lại tiền thuốc men, còn lại con cứ xài.”
“Vâng.” Nguyễn Minh Trì đáp một tiếng, nhìn sang Quý Hạo.
Vừa rồi người nhiều như vậy, lãnh đạo thành phố và làng vây kín sân nhỏ thành ba vòng, Nguyễn Minh Trì liếc nhìn, Quý Hạo đứng dưới mái hiên nhìn cậu.

Bây giờ mọi người đã rời đi, trong sân nhỏ trống rỗng chỉ còn lại cây trúc và hai ba con, Quý Hạo vẫn đứng ở dưới mái hiên nhìn mình.
Đôi mắt Nguyễn Minh Trì lóe lên, đi tới trước mặt Quý Hạo, đang định nói chuyện thì thấy tầm mắt hắn lướt qua đầu mình, sắc mặt lộ ra vẻ không tốt.
“Minh Trì.” Chú Hai nặn ra nụ cười: “Chú bảo thím hai của con mua một con gà, dẫn bạn cháu của con cùng ăn cơm?”
Nguyễn Minh Trì không nói gì, chỉ xoay người nhìn ông ta, từng sợi tóc đều lộ ra khí lạnh.
Chú hai cười gượng, lúc này da mặt ông ta có dày đến đâu cũng khó mở miệng nói ra.

Chuyện lúc trước làm quá tồi tệ, không để lại một con đường lui cho mình, tuy hiện tại ông ta không thể lấy ra 60.000, nhưng nếu vì chuyện này mà quan hệ với Nguyễn Minh Trì trở nên hoàn toàn xấu thì lại có chút không cam lòng.
“Cái đó… anh, đến ăn cơm đi.” Chú hai bỏ con săn sắt, bắt con cá rô.
Ba Nguyễn ngẩng đầu nhìn ông ta, lắc đầu.
“Gì thế? Gặp lãnh đạo thì ghê gớm lắm? Bày sắc mặt đó cho ai nhìn?” Chú Nguyễn lẩm bẩm.
Ba Nguyễn cầm trong tay một con dao nhỏ, nghe vậy “bốp” ném xuống đất, lưỡi dao sắc bén bắn ngược lên, văng về phía chú Nguyễn, ông ta sợ tới mức lui về phía sau một bước, kêu to: “Muốn giết người à? Nóng thế làm gì, quá trớn quá rồi đấy?”

“Quá trớn!” Ba Nguyễn trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn sang: “Sao chú còn không biết xấu hổ tới đây? A! Chú tới đây làm gì? Ai muốn ăn bữa cơm đó? 60.000 đấy! Được hời mà còn khoe mẽ! Cút!”
Sắc mặt chú Nguyễn lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng mắng vài câu, không cam lòng rời đi.
Nguyễn Minh Trì bất ngờ nhìn sang ba Nguyễn, ông tránh tầm mắt của con trai, cũng không biết giải thích mình lấy can đảm đâu ra, tóm lại ông vừa hả giận vừa nghĩ lại mà sợ.
“Ba…” Tránh ánh mắt của con trai, ba Nguyễn xoay người vào nhà: “Ba đi nấu cơm.”
Ánh mắt Nguyễn Minh Trì rời khỏi ba, lại nhìn Quý Hạo đứng dưới mái hiên, ánh mắt giao nhau, bên tai phút chốc yên tĩnh, tất cả hỗn loạn đều không còn sót lại chút gì, trong ánh mắt và trong lòng cậu cũng chỉ còn người trước mắt.
Lúc vinh quang có một người như vậy, lúc nghèo khó cũng có một người như vậy, mà người ấy còn nói, tương lai của em có anh bên cạnh.
Thình thịch! Thình thịch!
Trái tim đập rộn ràng.
“Minh Trì, giúp ba một chút.” Trong phòng truyền đến tiếng gọi của ba Nguyễn, Nguyễn Minh Trì vội dời mắt, còn chưa kịp cẩn thận nếm trải cảm giác trong lòng thì đã cúi đầu đi vào.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậh quay đầu nhìn, Quý Hạo cũng đã đi theo vào.
“Anh không cần phải vào đây.” Nguyễn Minh Trì muốn kéo dài khoảng cách, lòng cậu hoảng hốt không yên.
“Nhóc cũng vào rồi, anh còn đứng bên ngoài làm gì?” Quý Hạo đương nhiên nói.
“…” Nguyễn Minh Trì không còn gì để nói, ấn ngực, vẻ mặt khó hiểu bước vào phòng, chẳng lẽ mấy ngày nay cậu không nghỉ ngơi tốt?
Tuy ba Nguyễn không còn hai chân, nhưng cuộc sống hoàn toàn có thể tự lo liệu, đặt băng ghế là có thể xào rau, hơn nữa tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã có thể làm xong một bàn cơm đơn giản.
Ba người ngồi quanh bàn, ba Nguyễn gắp thức ăn cho con trai trước, sau đó do dự hồi lâu mới nói: “Ba có trợ cấp hộ nghèo và bảo hiểm thương tật, tiền còn lại con cứ lấy đi.” Hai ba con quanh năm không nói chuyện với nhau, nói tới nói lui đều là chuyện tiền bạc, nhìn có vẻ thiếu ấm áp nhưng trong hoàn cảnh gia đình như nhà họ Nguyễn, bằng lòng đưa tiền cho người khác đã là niềm tin lớn nhất rồi.
Nó giống như đang nói với con trai theo cách này, con đã trưởng thành, ba cho con tự quản tiền bạc, ba tin tưởng con.

Nguyễn Minh Trì nuốt miếng cơm trong miệng, gật đầu.
Tình thân √
Quý Hạo ăn một cách ngon lành ở bên cạnh.
Cứ cho là tình cảm gia đình không có gì phiền phức, xét cho cùng theo đường sự nghiệp của “chủ nhân thế giới” thì việc cậu thành đạt chỉ là vấn đề thời gian, với hoàn cảnh gia đình của nhà họ Nguyễn, chỉ cần đủ tiền thì mọi thứ khác đều ổn.
Tất nhiên, chú hai bên kia khá đáng ghét nhưng xét đến nguyên nhân vì sao ba Nguyễn tạm thời không thể rời đi, cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

Song đây cũng không phải chuyện tốt lành gì, bị quỷ tham nhớ thương, xui xẻo cũng là chuyện sớm muộn.
Thanh tiến độ một hơi đi hơn phân nửa, chỉ còn lại đường tình yêu.
Quý Hạo chỉ cảm thấy cả người thoải mái, dù sao mình cũng phải nghỉ ngơi một thời gian dài.

Nguyễn Minh Trì mới 15 tuổi, hơn nữa con trai đều trưởng thành muộn, bản thân hắn có khoảng 10 năm không có việc gì làm.
Ây… Ước gì có một thanh tiến độ, kéo một chút, mười năm đã trôi qua.
“Quý Hạo.”
Giọng nói trong trẻo của bé Tiên vang lên bên tai, Quý Hạo chực tỉnh bèn nhìn sang: “Hử?”
“…” Nguyễn Minh Trì nhìn hắn, lại nhìn di động của hắn.
Quý Hạo ngây ra, chưa kịp phản ứng.
“Anh bật điểm phát sóng đi.” Nguyễn Minh Trì nói.
“Ồ.”
Ăn cơm tối xong, nhất thời hai người không có việc gì bèn chọn một chiếc ghế dài nhỏ trong sân chơi điện thoại di động, điện thoại của Quý Hạo phí 3G dư dả, chưa bao giờ tắt dữ liệu di động, Nguyễn Minh Trì đều dùng ké 3G của hắn nên cũng thường xuyên có mạng.
Kết nối mạng thành công…

Nguyễn Minh Trì mở [tin hot hôm nay], tất cả giá nhà đều được đề xuất đều ở Thành phố C, cậu nhìn lướt qua các tiêu đề, đa số đều là thị trường nhà ở khu Bắc, từ đó biết được, Quý Hạo muốn mua nhà ở khu Bắc thành phố C.
Lại lướt xuống chút nữa thì tin tức về giới bơi lội, trong giải vô địch bơi lội thế giới vừa kết thúc, Đại Dương lại giành được quán quân trong hạng mục bơi tự do cự ly dài, cho nên tin tức bơi lội mấy ngày nay đều có quan hệ với Đại Dương, hơn chục tin tức liên quan liên tiếp xuất hiện, Nguyễn Minh Trì có chút chần chừ nghĩ Quý Hạo sùng bái Đại Dương à.
Thấm thoát đã hơn một giờ trôi qua, tin tức đề cử trong [tin hot hôm nay] dần trở nên lộn xộn, Nguyễn Minh Trì thích đọc một số bài viết về súp gà cho tâm hồn, còn Quý Hạo thích xem hoạt hình hài hước, tin tức trong [tin hot hôm nay] bỗng trở nên đa dạng, giống như sở thích của hai người hòa vào nhau, trong anh có em, trong em có anh không thể tách rời.
Trong lòng Nguyễn Minh Trì chợt nảy ra một ý nghĩ, ngẩng đầu nhìn Quý Hạo.
Cùng lúc đó, một đôi mắt khác cũng nhìn lại.
“?”
“…”
Quý Hạo nhìn bầu trời, nhìn điện thoại di động, tắt màn hình di động, đề nghị: “Đi ngủ?”
Nguyễn Minh Trì gật đầu.
Nguyễn Minh Trì dọn giường, thấy mồ hôi trên trán Quý Hạo, lại dẫn hắn ra sân.
Quý Hạo vặn vòi nước máy, than thở: “Nước máy mùa hè luôn ấm.”
Quý Hạo nói nóng bèn cúi xuống xối đầu, trở tay cởi áo thun lau đầu, Nguyễn Minh Trì đứng ở bên cạnh nửa mét thấy rõ thanh niên bắt chéo tay nắm vạt áo, cơ lưng dẻo dai vặn người ra như thế nào, cho đến khi hắn chậm rãi đứng dậy, nghiêng đầu nhìn cậu, Nguyễn Minh Trì thấy rõ những giọt nước dưới ánh trăng uốn lượn trên mái tóc ướt của chàng trai trẻ đó ra sao.
Cậu đã xem cảnh này hàng ngàn lần, nhưng hôm nay không hiểu sao lại có một cảm giác khác.
Tối hôm đó, Nguyễn Minh Trì nằm mơ, mơ thấy mình biến thành Alice, chạy theo một quả cầu lông màu đen, cho đến khi cậu đến một cái hang, quả cầu lông đen đột nhiên dừng lại rồi đứng dậy, lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn cậu.
Không nghi ngờ gì nữa, nó là một con thỏ, nhưng ánh mắt giống Quý Hạo, cử chỉ giống Quý Hạo, ngay cả giọng nói cũng giống Quý Hạo.
Nó nói với cậu: “Cậu nhanh lên, thời gian không còn kịp rồi, tôi còn phải đến cảnh tiếp theo.”
Khi Nguyễn Minh Trì mở mắt ra, mọi âm thanh đều im lặng, dế mèn ngoài cửa sổ kêu không ngớt, cậu đè trái tim đang đập loạn nhịp nhìn người chàng trai gần trong gang tấc.
Ánh sáng trong đôi mắt đen chợt rực rỡ.
Sau đó, cậu nhắm mắt lại rồi nghĩ: Quý Hạo đẹp trai thật, hắn là người đẹp nhất mà cậu từng gặp..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương