Tác giả ghi chú: Tình huống diễn ra trong chap này toàn bộ là hư cấu, dù cũng có một chút dựa vào tình huống gần đây mà dựng lên. Nhưng tất cả chỉ là tình tiết, không có ý gây xui xẻo cho Berlin hay gì cả.

***

Điểm đến tiếp theo trong hành trình của Thiên Ân là Berlin, Đức. Một địa điểm có chuyến bay vào thời gian mà cô yêu thích, hơn nữa chuyến bay cũng không kéo dài quá lâu khiến cô mệt mỏi. Ngày đầu tiên đến Berlin, Thiên Ân liền đến trụ sở của PHs ở Đức nhận súng, cảm giác có chút quen thuộc, hành động này giống như lúc trước khi cô vừa xuống máy bay ở Việt Nam vậy. Việc này khiến cô có chút hoài niệm.

Ngày đầu tiên ở Berlin, Thiên Ân không rời khỏi phòng khách sạn của mình. Khách sạn lần này của cô ở Berlin có phong cách cổ điển và ấm áp cùng với khung cảnh vô cùng lãng mạn bên ngoài cửa sổ. Điều này khiến cho cô có chút lười biếng, không muốn đi ra ngoài. Mất một ngày để sắp xếp lại toàn bộ kí ức còn lại của mình, cuối cùng Thiên Ân cũng cảm thấy tinh thần ổn định hơn rất nhiều, mọi chuyện đều được ghi ra rõ ràng ở sổ, không còn cảm giác hỗn loạn như lúc trước nữa. Như thế này rất tốt. Tuy rằng mọi chuyện đã được giải quyết nhưng Thiên Ân vẫn cảm thấy chưa muốn về nhà. Thật hiếm khi nào cô có cơ hội đến châu Âu như thế này nên cô muốn nán lại đây thêm một vài ngày nữa.

Ngày hôm sau, Thiên Ân không trốn mãi trong khách sạn nữa, thay vào đó cô đến trung tâm thương mại. Thật ra ban đầu Thiên Ân không có ý định đi đến trung tâm thương mại, lẽ ra cô nên đi tham quan nhiều nơi khác. Nhưng vì tuần này bỗng nhiên nhiều thuơng hiệu nổ ra những đợt giảm giá khủng, nên Thiên Ân đành gác lại kế hoạch tham quan lại một ngày và đi mua sắm. Hơn nữa Thiên Ân tin rằng đi mua sắm là cách tốt nhất để giải quyết những áp lực lúc này của mình. Trong toàn bộ kí ức của 20 năm qua, tuy rằng có vui, có buồn, có nuối tiếc nhưng tất cả đều là chuyện của quá khứ và đã kết thúc từ rất lâu rồi. Chỉ có duy nhất Đình Dương là từ quá khứ đến hiện tại, và có thể là tương lai nữa. Nhưng Thiên Ân thật sự vẫn chưa thể giải quyết được khúc mắc của mình.

Thiên Ân đến trung tâm mua sắm khá sớm. Lúc này một vài gian hàng vẫn chưa mở cửa, cũng như khung giờ vàng giảm giá khủng vẫn chưa được bắt đầu. Tuy vậy nhưng trung tâm mua sắm đã sớm kín người. Thiên Ân đi dạo một vòng trung tâm thương mại, tìm kiếm một vài thương hiệu yêu thích của mình rồi xếp hàng cùng với những người khác. Thiên Ân không thường dành thời gian cho các buổi giảm giá như thế này, trừ khi cô đi cùng nhóm bạn thân của mình. Khi các cửa hàng vừa mở cửa, khung giờ vàng cũng bắt đầu. Thiên Ân cũng hòa vào nhóm người đông đúc mà lựa chọn những gì mình thích.

Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Dù cho các sản phẩm giảm giá thường không phải là những sản phẩm được yêu thích nhất, nhưng cũng không quá tệ. Thiên Ân khá vui vẻ nhìn một vài túi đồ mình vừa mua được, cô đến khu ăn uống mua cho mình một chiếc bánh sandwich cho bữa trưa rồi sang quầy coffee bên cạnh.

Thiên Ân gọi coffee xong liền chọn một bàn trống để ngồi. Cô kiểm tra lại toàn bộ những món hàng đã mua bằng ánh mắt thích thú, điều dễ dàng nhìn thấy ở các cô gái trẻ khi mua được món hàng mình thích với giá cả rẻ hơn mức bình thường. Thế nhưng niềm vui này thật sự vẫn không thể nào khiến cho Thiên Ân quên đi được toàn bộ vấn đề của mình. Cô cần một chút thời gian để tự nhìn nhận lại mối quan hệ của mình và Đình Dương một chút. Thật sự kể từ khi cả hai gặp lại ở Úc thì mọi chuyện vẫn luôn rất tốt đẹp. Bọn họ như bao nhiêu cặp đôi khác ở trường đại học, tình cờ gặp nhau vài lần, hợp nhau rồi trở nên thân thiết và rồi tiến đến hẹn hò. Nhưng đó là khi cô không nhớ gì cả. Là khi cô không biết hắn là ai. Nhưng bây giờ thì không phải là như vậy nữa.

Từ bây giờ cô nên dùng thái độ như thế nào để đối diện với hắn đây, cô không biết. Thiên Ân cảm thấy mờ mịt, cô thậm chí không thể tưởng tượng rằng nếu như bây giờ cô gặp Đình Dương thì cô sẽ cư xử như thế nào. Sẽ nói những gì với hắn. Chuyện năm đó cô làm, dường như chưa từng được giải thích rõ ràng. Nhưng mà giải thích cái gì đây chứ.

- Cháu không định lấy coffee à?

Một giọng nói dễ nghe bất ngờ vang lên khiến Thiên Ân giật mình, lúc này cô mới nhận ra rằng thiết bị báo hiệu trong tay mình đang rung liên tục. Cũng là lúc thức uống của cô đã sẵn sàng và cô nên đến quầy để nhận nó. Thì ra vật này đã báo hiệu liên tục, nhưng cô chẳng hề nhận ra. Thiên Ân nhìn thiết bị trên tay mình rồi nhìn sang người vừa cất tiếng, gật đầu cảm ơn liên tục.

Thiên Ân vội vàng mang thiết bị tới quầy để nhận cốc coffee nóng của mình rồi quay về chỗ ngồi. Người lúc nãy vẫn chưa đi, hiện vẫn đang đứng ở bàn của cô. Người đó là một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp. Cô khoác lên người một bộ váy thời thượng, mái tóc dài màu đen buông thả tự nhiên. Thiên Ân nhìn thấy người phụ nữ đó đang nhìn cô.

- Tôi có thể ngồi đây được chứ? - Người phụ nữ lịch sự đề nghị.

- Dạ được ạ.

Thiên Ân đặt cốc coffee lên bàn, mang những túi đồ cồng kềnh của mình đặt sang một chiếc ghế khác, nhường cho người phụ nữ vị trí đối diện. Người phụ nữ chống cằm nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng thân thiện.

- Cháu có điều gì lo lắng sao? Chuyện tình cảm?

Người phụ nữ hỏi. Tuy câu hỏi có phần riêng tư nhưng Thiên Ân lại không cảm thấy khó chịu. Thật ra gặp một người lạ như thế này cũng tốt, cô cũng muốn được nói ra một chút. Đôi khi việc chia sẻ với người lạ sẽ vô tình tìm được một lời khuyên hữu ích nào đó chăng. Hơn nữa người phụ nữ phía trước lại là người Á Đông, có phần khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.

- Dạ có một chút.

- Rất khó giải thích sao? - Người phụ nữ hỏi.

Thiên Ân ngại ngùng gật đầu. Thật sự có rất nhiều thứ khó lòng mà giải thích bằng lời được.

- Cô chỉ có một lời khuyên duy nhất. Có những chuyện cần phải làm mới biết được kết quả như thế nào. Đừng để sự sợ hãi do chính bản thân mình tưởng tượng ra khiến cháu hối hận. Hơn nữa, có những chuyện cần nhanh chóng đưa ra quyết định, đừng do dự.

Junie William nhìn tin nhắn trong điện thoại, dựa theo tình hình mà cô dự đoán liền đưa ra một lời khuyên tưởng chừng như rất chung chung nhưng lại vô tình khiến cho Thiên Ân cảm thấy dành riêng cho mình.

- Thế nhé, cô có việc đi trước.

Cho tới khi Junie William một lần nữa lên tiếng, Thiên Ân mới hoàn hồn nhìn cô.

- Dạ, cháu cảm ơn.

- Ừ.

- Khoan đã, cho cháu hỏi...

Junie William dừng bước, quay đầu nhìn Thiên Ân chờ đợi.

- Cô là Junie William phải không?

Junie William khẽ cười, cô không nghĩ mình sẽ bị nhận ra đâu. Nhưng như thế cũng không sao cả.

- Ừ, đúng vậy.

Thiên Ân nhận được đáp án mình mong muốn liền cảm thấy vui vẻ, cô nhìn người phụ nữ phía trước khẽ cúi đầu cảm ơn một lần nữa.

- Cháu rất thích cô.

- Vậy à?

- Vì sao cô lại giúp cháu?

- Đó không hẳn là giúp, chỉ là một sự chú ý đặc biệt tới người đang đeo tới hai thiết kế của mình thôi.

Thiên Ân khẽ giật mình khi nhận được câu trả lời này. Ánh mắt cô vô thức nhìn xuống chiếc lắc tay, đồng thời tay cũng khẽ chạm lên đôi khuyên tai màu hồng ngọc của mình. Thảo nào cô không thể tìm ra những mẫu mã tương tự trên mạng, thì ra là do Đình Dương đặt riêng nhà thiết kế, Thiên Ân chợt hiểu ra.

- Nhưng cháu chưa từng nhìn thấy trước đó trong các bộ sưu tập của cô.

Thiên Ân tự tin rằng mình theo dõi thông tin về Junie William khá thường xuyên, nhưng quả thật cô chưa từng thấy những mẫu thiết kế này.

- Ừ, vì đây là những mẫu cô rất thích. Và chưa từng được công bố ra thị trường. Cháu đeo vào rất đẹp.

Thật may mắn cho Đình Dương, mỗi lần nhờ vả đều là những lúc Junie William tìm được cảm hứng nên tất cả đều là những tác phẩm tốt nhất của cô từ khi mới vào nghề đến nay.

- Thử cho cả hai một cơ hội xem.

Lúc này người Junie William nhắc đến hiển nhiên đã rõ ràng.

Junie William rời đi một lúc rất lâu nhưng Thiên Ân vẫn nhìn về phía cửa ra vào của quầy coffee. Cho cả hai một cơ hội sao. Thiên Ân chống cằm nhìn vào quyển sổ nhỏ trên bàn, nơi cô dùng để ghi lại toàn bộ tất cả ký ức của mình. Cô lật lật vài trang rồi dừng lại ở giai đoạn sống chung với Đình Dương lúc trước. Nói sao đây nhỉ, trở ngại của cô là gì. Lúc trước, cô lo sợ thân phận của mình, lo sợ về việc mình sẽ phải đi, và cô thật sự không xứng với hắn. Nhưng còn hiện tại thì sao, tất cả những vấn đề trên đều được giải quyết, vậy thì cô còn đang lo lắng điều gì? Về hiểu lầm năm xưa chăng, liệu điều này có quan trọng đến như vậy hay không.

Sau khi dùng xong cốc coffee, Thiên Ân liền vào nhà vệ sinh rửa tay. Lúc này trung tâm thương mại đã gần như kín người, đặc biệt là những khu vực bán quần áo, trong nhà vệ sinh cũng tương tự, hầu như đã không còn chỗ. Thiên Ân xếp hàng chờ đợi một chút, tiện tay đọc tin trên Facebook giết thời gian. Bỗng nhiên cô chợt nhớ đến việc mình đã chặn tài khoản của Đình Dương, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.

Thiên Ân vào phần cài đặt, lặng lẽ tắt chế độ block với tài khoản của Đình Dương. Sau đó cô thoát khỏi Facebook, vào lại ứng dụng Messenger tìm kiếm cuộc hội thoại với hắn lúc trước. Cuộc hội thoại của cô với hắn không quá khó để tìm, nó chỉ mới diễn ra vào tuần trước. Thiên Ân phút chốc cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó mà đã một tuần trôi qua, cô đã cắt đứt toàn bộ liên lạc với Đình Dương tròn một tuần. Cô không biết trong thời gian qua Đình Dương làm gì, sau buổi Prom đó hắn sẽ cảm nhận như thế nào. Trong lòng cô có chút áp lực.

Thiên Ân lại vào Facebook, gõ tên tài khoản của Đình Dương trên thanh tìm kiếm. Lúc này hệ thống liền hiện ra kết quả, Thiên Ân liền nhanh chóng nhấn vào. Đình Dương không phải là người thường xuyên cập nhật mọi thứ trên mạng xã hội nên ngoài bài viết hắn đã chia sẻ từ hơn hai tuần trước đến nay vẫn không có gì mới. Thiên Ân chuyển sang Messenger, cô nhìn lên thời gian truy cập của hắn. "Hoạt động 2 giờ trước". Trong lòng cô có chút hụt hẫng, phải chi hắng đang hoạt động, cô muốn nhìn thấy hắn đang tương tác với mình.

Trong lúc đọc lại các tin nhắn, Thiên Ân lỡ tay gọi video cho Đình Dương, cô giật mình nhìn vào màn hình. Thiên Ân luống cuống tay chân, chết mất. Nếu như hắn thấy được thì làm sao. Thiên Ân càng hoảng, càng không tìm được chỗ tắt.

ĐOÀNG!

Một tiếng súng giòn giã vang lên, Thiên Ân nhất thời quên đi việc mình lỡ tay gọi Đình Dương. Thiên Ân khá nhạy cảm với tiếng súng. Trong khi mọi người đều nghĩ đây là một trò đùa, hay một tiết mục câu khác nào đó thì tay Thiên Ân đã tắt loa điện thoại đồng thời tìm kiếm khẩu súng lục trong túi xách, nhất thời quên đi việc mình vừa gọi cho hắn. Cuộc gọi chờ vẫn không được tắt đi.

Phòng vệ sinh vẫn rất đông đúc, dường như không ai mảy may quan tâm tới chuyện này. Thiên Ân tách ra khỏi hàng, cô phải rời khỏi đây ngay lập tức. Thế nhưng cô chưa kịp đi tới cửa nhà vệ sinh thì hàng loạt tiếng súng nữa vang lên. Đã có tiếng hét vang vọng trong tòa nhà. Tiếng chuông báo động bắt đầu vang lên inh ỏi. Tiếng súng vẫn không dừng lại, tiếng mọi người la hét, chạy trốn, chen lấn xô đẩy nhau vô cùng hỗn loạn. Đây là thời điểm trung tâm thương mại đông đúc nhất từ trước tới nay, hầu như mọi người đều phải chen lấn nhau để tìm một chỗ đứng nên lúc này có biến xảy ra, bọn họ cũng không dễ dàng chạy thoát như vậy.

- Xả súng hàng loạt, mọi người mau chạy đi.

Một người nào đó chạy ngang qua nhà vệ sinh nữ hét lên một tiếng khiến mọi người trong nhà vệ sinh hoảng loạn. Họ bắt đầu tháo chạy ra ngoài, nơi hành lang đã sớm kín người. Vì nhà vệ sinh rất gần với thang máy lẫn thang bộ nên lúc này mọi người ùa ra rất đông, đã sớm kẹt cứng. Thiên Ân bị một người phụ nữ phương Tây mập mạp đẩy mạnh sang một bên. Cơ thể cô đập mạnh vào tường lạnh, có chút ê ẩm. Một vài người vì chen chúc đã giẫm đạp lên cô.

Khi ý chí sinh tồn được đẩy lên tới mức cao nhất, con người có thể làm mọi thứ chỉ để bảo toàn tính mạng cho mình. Họ giẫm đạp lên nhau, một người đã mất mạng trước khi bị bắn trúng. Khung cảnh hỗn loạn đầy đau thương.

Thiên Ân cảm thấy khó thở giữa không gian ngột ngạt này, hơn hết là tiếng súng vang lên liên tục bên tai. Cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, cảnh sát sẽ tới. Lúc này có nhiều người ở đây như vậy, chính phủ nước này không thể bỏ mặc người dân của mình ngay chính thủ đô.

- Bọn chúng tới rồi. Chúng nó ở đằng kia.

Đám người bất ngờ chạy ngược vào trong. Bọn khủng bố cầm súng đi lên từ thang bộ, ùa ra từ các thang máy đã có vài xác chết. Cảnh tượng kinh hoàng tột độ. Đám người bỏ chạy trong hoảng loạn, một vài người xui xẻo ngã xuống. Số người bị bắn trúng ngày càng nhiều, Thiên Ân nhìn sang hai lối thoát duy nhất đã bị chặn đứng, trong lòng bắt đầu run rẩy. Một tia máu của ai đó bắn lên, dính vào gò má Thiên Ân, cảm giác ấm nóng và tanh tưởi khiến cô buồn nôn. Ba năm rời xa khỏi sự nguy hiểm khiến cô yếu đi rất nhiều, về sức mạnh thể chất lẫn tinh thần.

Thế nhưng trong tình cảnh này, Thiên Ân là người duy nhất không trở nên hoảng loạn ở đây. Cô đủ bình tĩnh để không làm những điều thừa thãi ngu ngốc, tận lực tìm cách cứu bản thân ra khỏi vụ thảm sát quy mô lớn này. Nhóm người chen chúc giảm dần, bởi vì bọn họ đã sớm chết, hoặc bị thương, hoặc đang giả chết để cứu lấy tính mạng của mình. Một đám phụ nữ ôm nhau trong nhà vệ sinh khóc lên trong tuyệt vọng. Thiên Ân lấy khẩu súng lục của mình ra, lên đạn rồi đặt vào túi áo khoác.

Một nhóm nhỏ các tên khủng bố đã rời khỏi nơi này sau khi nã súng vào tất cả mọi người ở khu vực thang thoát hiểm, nhưng số còn lại, chúng đang tiến vào khu vực nhà vệ sinh.

Thiên Ân siết chặt tay, móng tay của cô đâm vào lòng bàn tay, chảy máu. Điều này khiến cô tỉnh táo thêm không ít. Thiên Ân bước vào phòng vệ sinh cuối cùng trong dãy, lạnh lùng khóa chốt cửa. Cô nhìn lên ô cửa sổ nhỏ trên cao. Nơi này là lầu năm, nếu như cô từ cửa sổ này nhảy xuống chắc chắn sẽ mất mạng. Thiên Ân cầm khẩu súng trên tay, hít một ngụm khí lạnh. Cô không còn cách nào khác. Cô phải tự cứu mình trước khi cảnh sát tới. Những tên khủng bố đang tiến vào kia, bọn họ phải chết, hoặc là cô sẽ chết.

Thiên Ân nhìn chằm chằm vào khẩu súng mình đang cầm, xung quanh cô là tiếng khóc, là những người phụ nữ đang gọi điện cho những người họ yêu thương nhất trong tuyệt vọng. Những lời vĩnh biệt đứt quãng khiến cho cô cảm thấy nặng nề. Thiên Ân thật sự cũng không mấy lạc quan về tình hình hiện tại. Cô không có tự tin rằng mình sẽ sống sót, khả năng ấy rất thấp, chỉ có 10%. Tuy cô được đào tạo bài bản để chống lại bọn sát thủ. Nhưng đây không phải là sát thủ, đây là khủng bố. Những kẻ giết người hàng loạt, chúng không có mục tiêu. Điều kinh khủng nhất là họ không sợ chết, những kẻ này mang một tâm lí bệnh hoạn và bất chấp. Chúng không sợ chết, chúng giết tất cả mọi người. Vì thế không phải là loại mà cô được huấn luyện để đối phó.

Thế nhưng Thiên Ân không hiểu vì lý do gì cô không mảy may có ý định nhắn tin hay gọi điện thoại từ biệt một ai đó, cũng không đến nối sợ hãi gào thét cầu xin. Cô khá bình tĩnh, dù cho vẫn có chút sợ hãi trong lòng. Có lẽ là do tính chất công việc trước đây không cho phép điều đó chăng. Hoặc là cô đã từng trải qua sinh tử một lần, những gì tuyệt vọng nhất cũng đã dồn vào lần đó, nên bây giờ cô thấy trong lòng mình không chút gợn sóng. Dù sao tình hình hiện tại cũng lạc quan hơn đêm mưa năm đó rất nhiều, Thiên Ân cười cười tự nhủ.

Tiếng súng bên ngoài ngày càng tới gần, có lẽ bọn họ đã xử lí xong những người trong nhà vệ sinh nam, số còn lại đang tiến vào nhà về sinh nữ. Số người ở bên ngoài bắt đầu nhận ra rằng bọn họ không còn một nơi nào để trốn, bọn họ bắt đầu tản ra những gian phòng còn trống. Đến lúc những gian phòng đã kín người vẫn còn rất nhiều những người khác không được vào. Họ tuyệt vọng đập cửa liên tục, chỉ mong người bên trong mở cửa cho họ vào, che chở họ, cứu sống họ một mạng. Trong giấy phút cùng quẫn nhất, họ nghĩ rằng chỉ cần bọn chúng không nhìn thấy mình thì bọn họ sẽ được sống, sẽ là như vậy. Nhưng lòng người vốn dĩ rất ích kỷ, vào những giây phút sinh tử lại càng hèn mọn hơn. Không một cánh cửa nào được mở ra.

Thiên Ân siết chặt cây súng trên tay, tập trung lắng nghe âm thanh di chuyển bên ngoài. Chiếc điện thoại cô đeo trên cổ bất ngờ sáng màn hình, cuộc gọi video lúc nãy đã được kết nối...

Cùng lúc đó, tiếng súng đầu tiên vang lên trong nhà vệ sinh kèm theo tiến hét thất thanh. Cuộc thảm sát lại một lần nữa bắt đầu...

***

Đình Dương xuống sân bay tại Berlin sau gần 2 giờ đồng hồ ngồi trên máy bay. Không cần suy nghĩ nhiều, hắn liền lên xe taxi đến trung thâm thương mại A. Sau khi ổn định trên xe, lúc này Đình Dương mới mở điện thoại, hắn nhanh chóng đổi sim mình vừa mua và tìm cách kết nối internet. Ngay khi mạng vừa được kết nối, Đình Dương nhận được một cuộc gọi video qua Messenger. Điều làm hắn ngạc nhiên hơn nữa là cuộc gọi này đến từ tài khoản của Thiên Ân. Đình Dương không cần nghĩ ngợi liền bắt máy. Màn hình của hắn hiện lên một mảng tối đen. Bất ngờ trong điện thoại vang ra một tiếng súng. Đình Dương lạnh người. Dự cảm bất lành bủa vây lấy hắn.

Lúc này đài FM trên xe taxi phát một bản tin tức bằng tiếng Đức. Đình Dương có một trình độ tiếng Đức cơ bản nên hắn có thể đại khái hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Xả súng hàng loạt ở trung tâm thương mại A. Hai nghi phạm bị bắn chết tại chỗ. Cảnh sát đang cố gắng khống chế hiện trường. Hiện tại có 10 người chết, 5 người rơi vào trạng thái nguy kịch, 20 người bị thương. Con số sẽ được cập nhật thêm."

Tay cầm điện thoại của Đình Dương run run. Hắn nhìn lên màn hình tối đen, nơi tiếng hét, tiếng khóc, và tiếng súng vang vọng. Đình Dương không nghĩ gì thêm liền ấn nút tắt âm, tuyệt đối không để bất kì âm thanh nào lọt qua đầu dây bên kia, vì điều đó sẽ khiến cho Thiên Ân nguy hiểm.

- Bây giờ tới trung tâm thương mại A e rằng rất khó. Cậu muốn tiếp tục không? - Người tài xế hỏi Đình Dương bằng tiếng Đức.

- Cứ tiếp tục. - Hắn trả lời.

Đình Dương đeo tai nghe, từng âm thanh lúc này hắn đều nghe rõ. Đình Dương phỏng đoán rất nhiều. Nhưng hơn tất cả, hắn chỉ mong rằng Thiên Ân sẽ ổn, cô còn sống là được. Không, chắc chắn là cô còn sống, cô vẫn đang an toàn. Bởi vì điện thoại của cô vẫn đang được kết nối. Hắn không dám tắt điện thoại, đây là sợi dây liên kết duy nhất giữa cô và hắn lúc này. Hắn đang muốn dựa vào đây để tìm một chút cảm giác về sự tồn tại của Thiên Ân.

Những gì Đình Dương đang trải qua lúc này như một sự tra tấn tinh thần đầy khủng khiếp. Hắn phải lắng nghe âm thanh súng đạn, sự tuyệt vọng qua điện thoại mà ở đó Thiên Ân, người con gái quan trọng nhất trong đời hắn vẫn chưa thoát ra được, từng giây phút đối mặt với tử thần.

Cảm giác bất lực và tuyệt vọng liên tục ùa về, bủa vây lấy Đình Dương và nhấn chìm hắn trong vũng lầy. Mỗi một tiếng súng vang lên, hắn như chết đi một nửa.

Vì xe taxi không thể tiến vào khu vực của trung tâm thương mại đang bị phong tỏa nên Đình Dương sau khi trả tiền liền phải xuống xe đi bộ. Đình Dương chạy một mạch đến trung tâm thương mại đang bị vây quanh bởi cảnh sát và quân đội. Tình hình vô cùng nghiêm trọng. Hắn nhìn thấy rất nhiều máu, hàng chục người được nhân viên y tế dìu ra trong trạng thái hoảng sợ cực độ. Hắn nhìn thấy những người dân xung quanh đang gào khóc, muốn lao vào bên trong vì người thân của họ vẫn còn chưa thoát ra được. Chính bản thân hắn cũng như vậy. Đình Dương nhìn vào bên trong, hắn cũng muốn vào. Thiên Ân còn đang ở đó, đang trong trạng thái vô cùng nguy hiểm. Vì sao hắn lại đứng ở đây, trong sự an toàn tuyệt đối này chứ. Vì sao hắn không thể thay thế cô hứng chịu tất cả những chuyện này.

Tình trạng nguy hiểm nằm ở mức độ cao, xung quanh lúc này không còn gì ngoài tiếng còi xe cảnh sát, cứu thương và lực lượng phòng chống khủng bố. Các phóng viên đã có mặt đầy đủ ở hiện trường. Thế nhưng qua điện thoại của Đình Dương lại là một thế giới khác, chỉ có không gian lặng ngắt, tiếng súng đã giảm. Những cơn ác mộng khác lại bắt đầu.

***

Số người không vào được các gian phòng đã bị bắn sau một loạt âm thanh phát ra từ khẩu súng trường. Thiên Ân căn cứ theo âm thanh tiếng bước chân thì hiện tại chỉ có một tên khủng bố ở nơi này. Số khác không hiểu đã ở đâu rồi. Thiên Ân ép sát người vào một bên gian phòng, im lặng chờ đợi. Các buồng khác cũng là âm thanh im lặng đến đáng sợ.

Tên khủng bố bắt đầu với phòng đầu dãy. Thiên Ân nghe thấy âm thanh lắp đạn, sau đó hắn dùng khẩu súng bắn vào ổ khóa, cánh cửa bung ca. Lại thêm một phát đạn. Thiên Ân biết rằng người ở đó đã không còn sống nữa rồi. Thiên Ân nặng nề hít thở, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Cánh cửa dẫn lên hệ thống thông gió đã bị khoá, hơn nữa lúc này cô cũng không thể trèo lên đó được nữa. Dù cho bản thân khá bình thản nhưng thật sự cô không cam lòng chết ở đây.

Quá trình tiếp theo diễn ra không khác biệt mấy so với phòng đầu tiên. Tên khủng bố lần lượt đi qua năm gian phòng. Mùi máu tươi bốc lên, Thiên Ân cố gắng khiến cho tinh thần mình tỉnh táo. Thiên Ân nhẩm tính bước chân của tên khủng bố, hắn cần ba bước chân nữa để dừng lại và bắn vào ổ khóa. Hơn nữa, Thiên Ân cũng nhẩm tính, hắn không còn nhiều đạn. Nếu như cô có thể ra tay trước một bước thì tốt.

Bước chân đầu tiên, thứ hai. Bước chân thứ ba vừa đặt xuống, tiếng súng cũng vang lên, cánh cửa liền bung ra. Thiên Ân ngay khi tiếng súng của tên khủng bố vừa dứt, cô qua khe hở mà bóp cò. Vì trí nhắm tới là bắp chân của gã. Viên đạn vừa được bắn ra khỏi súng cũng là lúc Thiên Ân nhanh chóng né sang một bên. Vì tên khủng bố ra tay rất nhanh nên hầu như những người kia đã chết khi cánh cửa chỉ vừa hé mở. Thiên Ân nắm được điểm này nên trước khi bắn cô đã chuẩn bị sẵn tư thế để né viên đạn. Hai viên đạn cùng được bắn đi gần như là một lúc. Nhưng viên đạn của Thiên Ân thành công rơi vào bắp chân tên khủng bố khiến hắn bất ngờ ngã xuống. Tốc độ của Thiên Ân rất nhanh, nhưng tốc độ đạn bắn cũng không kém, một bên cánh tay của cô bị phỏng khi viên đạn sượt qua và cắm vào tường.

Trước khi tên khủng bố kịp định thần rằng mình bị bắn và tiếp tục thì Thiên Ân lại bắn thêm một phát nữa vào cổ tay cẩm súng của hắn. Cô vụt ra khỏi gian phòng đoạt lấy khẩu súng trường rồi dùng nó trực tiếp nện vào đầu hắn. Tên khủng bố đổ sập người xuống trước mặt cô. Bên ngoài ồn ào huyên náo, tiếng súng cũng đã dừng. Thiên Ân đã không giết tên này. Cô không muốn giết người dù cho ở hoàn cảnh này cô hoàn toàn có quyền làm điều đó. Hai giây sau cảnh sát cũng đã ập tới. Trước hàng nghìn khẩu súng đang chĩa về phía mình, Thiên Ân không nói không rằng ném hai khẩu súng xuống đất, giơ hai tay lên theo đúng thủ tục.

Một nhóm người liền chạy đến kiểm tra tên khủng bố đang bất tỉnh để chắc chắn rằng hắn không đeo bom trên người thì liền trực tiếp lôi ra ngoài. Khẩu súng của Thiên Ân bị tịch thu, cùng lúc đó cảnh sát cũng nhìn thấy logo được chạm khắc trên đó, liền nhanh chóng làm thủ tục cho Thiên Ân. Nhờ vào danh phận của tổ chức, Thiên Ân không bị giữ lại quá lâu. Một vài y tá đến xử lí vết phỏng trên cánh tay cô, Thiên Ân cũng chỉ nhẹ nhàng cảm ơn rồi đi theo một vài nạn nhân còn sống khác ra ngoài càng nhanh càng tốt.

Thiên Ân lững thững bước đi, lúc này tim cô vẫn còn đập thình thịch. Nếu như lúc đó cô không né kịp thì sẽ như thế nào, nếu như lúc đó tên khủng bố còn nhiều đạn, hắn ra tay liên tục thì cô sẽ ra sao. Thiên Ân cảm thấy mình liều lĩnh và mạo hiểm, nhưng cô đã sống, chính là như vậy. Thiên Ân nhìn những vết máu dính khắp nơi ở trung tâm thương mại trong lòng càng thêm run sợ. Quá khủng khiếp. Những hình ảnh này cô không muốn nhìn thấy lần nào nữa. Thiên Ân đi theo nhóm người bị thương nhẹ đi ra ngoài, hàng ngàn người chen lấn xô đẩy chỉ với hy vọng tìm thấy người thân của mình sống sót trong nhóm người.

Thiên Ân bị một người đẩy sang một bên, bà ta như bị điên rồi. Bà ta lao đến nhìn từng người một, vẫn không nhìn thấy con gái của mình. Bà ta lâm vào tuyệt vọng. Đây đã là nhóm cuối cùng rồi. Vậy mà vẫn không nhìn thấy. Điều này có nghĩa là con gái bà ta đã chết rồi. Bà ta ngồi sụp xuống giữa đám người mà khóc rống lên, nỗi đau này quá lớn đối với bà, không thể nào vượt qua nổi. Thiên Ân nhìn hình ảnh này không kìm lòng được mà quay đi. Nếu như ở nhà mẹ cô biết được chuyện này liệu bà có ổn không. Thiên Ân lần đầu tiên trong đời tự trách chính mình, có những lúc cô hành động vô cùng liều lĩnh, hệt như lúc cô quyết định đánh cược tốc độc của mình với tốc độ của viên đạn lúc nãy.

Thiên Ân khó khăn chen ra khỏi đám đông, cô dựa người vào vào một cây đèn đường. Cố gắng ổn định lại nhịp tim của mình. Những hình ảnh đẫm máu đó quanh quẩn trong đầu cô không thoát ra được.

Thiên Ân bất ngờ bị ôm lấy, não cô vẫn trong tình trạng căng thẳng nên đối với cái ôm này sinh ra một cảm giác phản kháng mãnh liệt, ánh mắt còn mơ hồ sợ hãi và kinh hoàng. Thế nhưng người kia lại không vì thế mà buông cô ra, lại còn ôm lấy cô chặt hơn.

- Là anh. - Người đó nói.

- Đình Dương?

Thiên Ân hỏi lại, toàn thân bất giác thả lỏng khi xác định được người nó là ai.

- Ừ là anh.

Đình Dương xác nhận. Thiên Ân vòng tay ôm lấy Đình Dương, người duy nhất cho cô cảm giác an toàn ngay lúc này. Cuối cùng thì trái tim treo lơ lửng của hắn cũng được gỡ xuống, chỉ có lúc này, khi hắn ôm lấy cô trong lòng, hắn mới thật sự tin rằng cô vẫn ở cạnh bên hắn. Có trời mới biết một giờ đồng hồ qua hắn đã trải qua như thế nào. Hắn gần như cảm nhận được toàn bộ cảm giác sợ hãi xâm chiếm đó, từng tiếng bước chân, từng tiếng súng, lúc gần lúc xa rõ ràng như thật. Chỉ là hắn không thể đến đó cứu cô, cũng chẳng thể lao vào. Đó là điều hắn cảm thấy bản thân mình vô dụng nhất.

Thiên Ân bật khóc. Bao nhiêu sự cố gắng và ngụy trang của cô suốt cả buổi chiều liền bị phá vỡ khi gặp hắn. Người duy nhất khiến cô cảm thấy an toàn mà không phải gắng gượng phòng bị và chiến đấu ngay lúc này. Thật sự là cô rất sợ, cô cũng sợ chết. Nhưng cô đã không cho phép mình hoảng loạn để có thể tồn tại đến giây phút này mà gặp hắn. Được nhìn thấy hắn. Trải qua cảm giác cận kề cái chết, không còn gì quan trọng hơn là được sống, được nhìn thấy người mình yêu một lần nữa. Tất cả những thứ gọi là hiểu lầm, lo lắng đều phút chốc tan thành mây khói.

- Mọi thứ rất kinh khủng. Rất nhiều người chết. Em cũng suýt nữa là không gặp được anh rồi.

- Anh ở đây. Đừng sợ. Không sao rồi.

Đình Dương liên tục vỗ nhẹ lưng Thiên Ân, cảm thấy cô gái trong lòng mình đang run rẩy không thôi. Cũng may ông trời đã không thật sự làm như vậy, để hắn lần thứ hai chứng kiến tình trạng nguy hiểm của cô, nhưng không mang cô rời xa hắn một lần nữa. Đình Dương âm thầm cảm thấy may mắn.

***

Đình Dương có một người cô sống ở Berlin, chồng của người cô này là một người đàn ông mang quốc tịch Đức, hiện đang làm việc cho chính phủ. Trong tình huống nguy hiểm này, cô của Đình Dương liền yêu cầu hắn cùng Thiên Ân đến nhà bọn họ ở cho đến khi tình trạng báo động thay đổi khả quan hơn. Hơn nữa hiện tại đó là nơi an toàn nhất.

Cô của Đình Dương sống trong một dinh thự rộng lớn và xa hoa nằm khá xa trung tâm thủ đô. Lúc Đình Dương và Thiên Ân đến thì dượng của hắn không có ở nhà. Là một nhân viên chính phủ, ông buộc phải tham gia giải quyết tình trạng khủng hoàng này càng sớm càng tốt.

Cô của Đình Dương là Nhã Vân, một người phụ nữ trung niên vô cùng quý phái. Lúc Thiên Ân và Đình Dương đến, Nhã Vân liền chào đón vô cùng nhiệt tình. Đã lâu không gặp Đình Dương, khiến cho Nhã Vân không khỏi vui vẻ.

- Cả hai không sao chứ?

Nhã Vân bảo quản gia mang hành lí của mọi người vào nhà rồi ân cần hỏi thăm.

- Dạ không sao ạ.

Đình Dương trả lời. Thiên Ân nhìn Nhã Vân khẽ mỉm cười, lễ phép gật đầu. Nhã Vân thở phào nhẹ nhõm. Tình hình lúc này tương đối nguy hiểm, thời gian gần đây bọn họ liền nhận được vài thông tin như vậy. Nhưng chưa lần nào khủng khiếp như hôm nay. Quá nhiều người chết và bị thương trong sự kiện này, một thảm kịch chưa từng được dự báo. Nhã Vân cùng Đình Dương trò chuyện vài câu, ánh mắt cô không khỏi nhíu lại nhìn chằm chằm vào cánh tay của Thiên Ân.

- Tay cháu bị sao thế?

- Dạ bị đạn sượt qua nên phỏng ạ.

- Chết thật. Nhân viên y tế sơ cứu kém quá. Để cô kêu bác sĩ coi cho cháu một chút.

- Dạ không sao đâu ạ. Chỉ là phỏng nhẹ thôi.

Thiên Ân bối rối từ chối. Đến nhà người thân Đình Dương như thế này, trong lòng Thiên Ân không khỏi có một cảm giác quái dị. Sao cứ như ra mắt người nhà thế này, dù cho hoàn cảnh có một chút kì quặc. Đình Dương nhìn ra sự lo lắng của Thiên Ân, hắn liền an ủi cô.

- Kiểm tra lại một chút vẫn tốt hơn. Với lại cô của anh dễ tính lắm.

Câu này sao cứ như câu "Mẹ của anh dễ tính lắm" vậy. Thiên Ân suy nghĩ vẩn vơ, nhưng không từ chối nữa.

- Thiên Ân, cháu đi với cô kiểm tra lại vết thương một chút. Đình Dương, cháu lên phòng nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay mệt mỏi rồi.

Thiên Ân đi theo Nhã Vân vào một gian phòng riêng gặp bác sĩ gia đình của bọn họ. Trong lúc bác sĩ và y tá xử lí lại vết phỏng trên cánh tay Thiên Ân, Nhã Vân cùng cô trò chuyện một chút cho không gian bớt đi phần nào nặng nề và căng thẳng.

- Mẹ của cháu tên Hân Vy đúng không? - Nhã Vân hỏi.

- Dạ đúng ạ. Nhưng vì sao cô biết...

- À, chúng ta là bạn cùng phòng hồi đại học. Cũng khá thân thiết. Sau này ra trường thì ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Không còn gặp nữa. Mẹ cháu sống tốt chứ?

- Dạ tốt ạ. Chỉ là lúc nhỏ có một số chuyện khiến mẹ cháu sa sút tinh thần, nhưng bây giờ thì ổn rồi. Mẹ đã hoàn toàn bình phục.

- Vậy là tốt rồi.

Thiên Ân nhìn Nhã Vân, hình như trước đây cô đã từng nhìn thấy cô (Nhã Vân) trong ảnh cũ của mẹ. Nhưng chỉ vì nhìn qua một lần nên khó mà nhận ra.

- Lát nữa con sẽ gọi cho mẹ kể lại tình hình. Cô có muốn nói chuyện với mẹ một lúc không?

- Tất nhiên là muốn chứ.

Nhã Vân vui vẻ đồng ý. Thiên Ân khẽ mỉm cười gật đầu. Cô cảm thấy mọi thứ có một chút gì đó kì diệu. Thì ra mẹ của cô và cô của Đình Dương lại là bạn học chung. Kể ra bọn họ cũng có chút gì đó liên quan chứ nhỉ.

- Nhưng mà con sẽ nói dối mẹ một chút cho mẹ đỡ lo. Cô giúp con được không ạ?

- Được được, tất nhiên là được.

Nhã Vân vui vẻ đồng ý.

Đêm nay dượng của Đình Dương không về nhà, vì thế buổi tối chỉ có ba người bọn họ ăn cùng nhau. Không khí trong nhà cũng nhẹ nhàng thoải mái.

- Mà cô chưa biết mối quan hệ của hai đứa là gì nhỉ?

Nhã Vân tò mò hỏi. Một người là cháu trai, một người là con gái của bạn thân. Bên nào cô cũng muốn ủng hộ cả.

Với câu hỏi này Đình Dương liền ho một tiếng, hắn nhìn qua Thiên Ân một chút. Thiên Ân thì không nhìn ai cả, cô chỉ tập trung ăn tối, quyết định giữ im lặng. Nhã Vân nhắc đến mới nhớ, từ lúc gặp lại Đình Dương đến giờ mọi người đều lo lắng vụ khủng bố nên nhất thời quên mất chuyện này.

- Dạ là quan hệ chuẩn bị yêu đương ạ. - Đình Dương nghiêm túc trả lời.

Nhã Vân và Thiên Ân đều bị câu nói của Đình Dương làm cho bị sặc. Thiên Ân nghiêm túc suy nghĩ, hình như cũng có vẻ hợp lí mà. Cô với câu trả lời này không đồng ý cũng không phản đối.

- Khụ, được rồi. Thiên Ân là con gái của bạn thân cô. Con mà không đàng hoàng thì đừng mong cô ủng hộ. - Nhã Vân nhắc nhở Đình Dương.

- Con rất đàng hoàng.

Với lời này Thiên Ân chỉ cười nhẹ, cảm thấy trong lòng có chút gì đó hạnh phúc và vui vẻ. Bữa cơm tối cứ thế mà trôi qua.

Thiên Ân và Đình Dương ở lại Đức thêm hai ngày nữa, cho tới khi tình hình trở nên ổn định hơn mới bắt đầu đặt vé máy bay về lại Úc. Trong suốt thời gian đó, cả hai cũng không rời khỏi dinh thự nhà Nhã Vân. Thỉnh thoảng bọn họ có gặp dượng của Đình Dương, cũng chỉ chào hỏi vài câu chứ không tiếp xúc nhiều. Ông ta cũng là một người vô cùng thân thiện và hiếu khách.

Thiên Ân nhận ra rằng mình có một niềm yêu thích đặc biệt với khu vườn trong dinh thự này. Đây là một khu vườn lớn, được trồng khá nhiều hoa, mỗi ngày đều có thợ làm vườn đến chăm sóc cẩn thận. Ở giữa khu vườn còn có một đài phun nước và một bộ bàn ghế dùng trả nhỏ xinh, vô cùng lãng mạn đáng yêu. Hầu như mỗi ngày Thiên Ân đều dành một khoảng thời gian nhất định trong ngày để ra vườn đi dạo, ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của nó.

Hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ ở Berlin, Thiên Ân vẫn không quên xuống khu vườn yêu thích của mình. Lần này Thiên Ân không đi dạo xung quanh khu vườn nữa mà liền đến ngồi ở bộ bàn ghế dùng trà nhỏ. Đình Dương cũng đến ngồi cùng cô. Thật ra kể từ sau ngày hôm đó, bọn họ không gặp nhau nhiều, có lẽ là vô tình cô tránh mặt hắn hoặc là cả hai gặp nhau cùng với Nhã Vân. Chỉ có hôm nay bọn họ mới ở riêng với nhau như thế này.

Đình Dương kéo ghế ngồi xuống cạnh Thiên Ân, hắn không nói gì, không muốn phá vỡ thì không gian yên tĩnh yêu thích của cô nhiều ngày qua. Thiên Ân nhìn hắn một lúc, sau khi trải qua việc vài ngày trước cô liền cảm thấy lời khuyên của Junie William thật hiệu nghiệm.

- Vì sao anh lại tặng cho em đôi khuyên tai hồng ngọc này? - Thiên Ân bất ngờ hỏi.

- Lúc trước anh từng thấy em nhìn những món trang sức làm từ loại đá quý này rất lâu.

Đình Dương nhớ lại chuyến đi dã ngoại lúc trước.

- Vậy à.

Thiên Ân có chút ngạc nhiên. Không ngờ đáp án lại đơn giản như vậy. Quả thật cô rất thích hồng ngọc, lại càng thích trang sức làm từ loại đá này. Lúc đó Thụy Du không phải là Thiên Ân, dù cho tiền lương của cô ở tổ chức cũng không tệ nhưng mà cũng không phải chỉ cần thích là cô có thể mua. Đình Dương khi đó đã nhìn ra được rằng cô thích những vật đó như vậy, điều này khiến Thiên Ân cảm thấy ấm áp không thôi.

- Lúc tên khủng bố dần bước đến, em biết mình không thể nào thoát được nữa. Em đã nghĩ nếu mà em chết, một trong những điều khiến em hối hận nhất thì đó chính là không gặp được anh nữa. Không thể nói cho anh biết suy nghĩ của em dù chỉ một lần.

Thiên Ân nhìn Đình Dương chăm chú, cô hồi tưởng lại cảm giác lúc đó.

- Có thể anh rất ghét em vì em lừa dối anh. Nhưng mà lúc đó tình cảm của em là thật. Em khi là Thụy Du đã rất thích anh, và em bây giờ cũng như vậy.

- Không, anh không ghét em. Anh xin lỗi.

Đình Dương vội vàng lên tiếng phủ nhận, hắn nắm tay Thiên Ân, nhìn cô đầy đau lòng.

Thiên Ân nhìn Đình Dương đang nắm tay mình, trong lòng khẽ chấn động, ngoài ra còn có vui mừng và hạnh phúc. Phải chi cô nghe được câu này sớm hơn. Nhưng không, là lúc này cũng tốt. Chỉ cần hắn chưa từng ghét cô, như thế đã là đủ.

- Anh yêu em, Thiên Ân. Làm bạn gái của anh nhé?

Đình Dương ôm lấy Thiên Ân. Tình cảm này bao năm qua vẫn không thay đổi. Khi đó hắn thích cô, và lúc này cũng vậy. Nếu đổi lại là hắn, vào ngày hôm đó ở trung tâm thương mại A, điều khiến hắn hối hận nhất là đã vuột mất cô, suýt một lần nữa là đánh mất cô mãi mãi. Một nỗi đau lặp đi lặp lại hai lần. Hắn thật không thể tưởng tượng nổi.

Thiên Ân khẽ mỉm cười, lời này đã là lần thứ ba cô được nghe, cảm xúc lần nào cũng vẹn nguyên như vậy. Hồi hộp và hạnh phúc. Thiên Ân nhận ra rằng, dù cô là ai, dù cô mang trong mình những kí ức như thế nào thì tình cảm của cô, trái tim của cô chỉ hướng về mỗi Đình Dương mà thôi.

- Em đồng ý.

Lần này không còn bất cứ điều gì có thể ngăn cản cả hai đến với nhau nữa.

- Em bảo vệ anh đã đủ rồi. Từ bây giờ hãy để anh bảo vệ em, được không? - Đình Dương nói.

- Được, bạn trai của em.

Thiên Ân khẽ gật đầu. Đình Dương cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. Ánh nắng ấm áp chiếu xuống khu vườn như tô điểm cho hạnh phúc của cả hai, từ đây về sau con đường của bọn họ đã không còn đơn độc nữa, sẽ luôn luôn có một người đồng hành, cùng vui vẻ, cùng hạnh phúc, cùng bi thương, mãi mãi không bao giờ chia cắt...

HẾT!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương