Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay
-
C85: Chương 85
Nàng vừa dứt lời, "Ta ở đây... Ta ở đây... Ta ở đây..."
Tiếng vang xuất hiện giữa những bức tường núi hẹp và dốc.
Trong thời gian rảnh rỗi, Tân Hà đã đọc một cuốn tạp thư(*) trong thư phòng của phụ thân mình, chủ yếu viết về những điều kỳ lạ ở khắp mọi nơi. Lúc đó nàng cảm thấy thú vị đã bí mật lấy nó đi và đọc nó trong hai ngày. Trong đó có một chương, đó là giới thiệu về "tiếng vọng". Đại khái có nghĩa là trong một phạm vi cụ thể, âm thanh sẽ bị phản hồi trở lại khi chạm vào tường, khoảng không hoặc thung lũng. Sau khi nàng nhìn thấy nó, nàng không thể tin được, không nghĩ rằng nàng đã xác minh điều đó ở đây.
(*)Tạp thư: thời khoa cử chỉ những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử.
Có lẽ, có thể mượn tiếng vọng liên tục không dứt này để cho thế giới bên ngoài phát hiện ra nàng... Tinh thần của Tân Hà phấn khởi và hét lên: "Này, ta ở đây..."
"Tứ thúc, phụ thân..."
“...... Nhị thúc, ca ca."
Nàng hét lên trong một thời gian, không có hiệu quả gì, ngược lại vì dùng sức quá mức, cổ họng của nàng có một chút khàn khàn. Có lẽ giọng nàng ở nơi núi rừng quá lộn xộn quá ồn ào... Còn có một khả năng, chính là nàng cách những người đang tìm mình quá xa, cho dù có tiếng vọng cũng không có tác dụng gì.
Gió lạnh từng trận, thôi qua làm cho Tân Hà run lẩy bẩy, thần kinh nàng đang căng thẳng cao độ và sắp bị sụp đổ. Tuy rằng tấm đá này có thể miễn cưỡng chống đỡ trọng lượng của nàng, nhưng thể tích rất nhỏ, hơi không cẩn thận, sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng phía sau.
Tân Hà cúi đầu khóc một lát, gian nan di chuyển chân trái thay đổi tư thế ngồi. Lúc này, không ai có thể giúp nàng, nhất định phải nghĩ biện pháp tự cứu mình.
Những ngọn núi xa xa chồng lên nhau, mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh.
Tân Hà tháo hà bao thổ cẩm thêu hình hoa sen ra khỏi thắt lưng, cắn ngón tay, dùng máu viết hai chữ "Tân Hà" ở mặt sau, buộc vào vòng tay vàng rỗng của mình, cố gắng ném vào núi bích hai bên. Nàng nhỏ lực yếu, đã tận lực ném về hướng nghiêng, không ngờ vẫn rơi vào vực sâu.
Tân Hà chán nản một lúc, không muốn bỏ cuộc, lần lượt đem giày, dây tóc trên đầu v.v tất cả đều viết chữ máu ném ra ngoài. Mặc kệ nó có rơi vào vực sâu hay là như thế nào, chỉ cần ném ra ngoài, là sẽ có thêm một phần cơ hội.
Vân Linh đi theo đám tăng nhân đầu tiên xuống núi, mấy canh giờ trôi qua, vẫn không có bóng dáng của Đại tiểu thư... Nàng lau mồ hôi trên mặt, ngồi trên một con đường núi bên cạnh nghỉ ngơi, trong lúc vô ý quan sát địa hình, phát hiện trong bụi cỏ có một chiếc vòng tay vàng, rất quen mắt.
Trái tim nàng đập "bịch bịch bịch" nhảy dựng lên, đi qua nhặt vòng tay, trên đó buộc một sợi ruy băng màu xanh lá cây để búi tóc, mặt sau viết tên của Đại tiểu thư.
"Nhị lão gia, Nhị lão gia..." Vân Linh cực kỳ vui mừng đến khóc, chạy về phía Tân Đức Dục cách đó không xa, "Nô tỳ phát hiện ra cái này." Vừa nói chuyện, vừa đưa đồ vật trong tay qua, ấp úng nói: "Đây là... Đây là của Đại tiểu thư."
"Phát hiện ở đâu, mau dẫn ta qua đó." Tân Đức Dục nhận lấy, nhìn thoáng qua, lo lắng nói.
Hai người đến nơi, Tân Đức Dục quan sát qua lại bốn phía, phát hiện cách đó không xa có một vực sâu giữa hai ngọn núi, mày hắn nhíu chặt, quay đầu lại nói với gã sai vặt: "Gọi Tứ gia tới đây."
Gã sai vặt lĩnh mệnh rời đi.
Tân Hà đem những thứ trên người có thể ném ra ngoài đều dùng hết, ngay cả trâm ngọc san hô tím dùng để cố định búi tóc cũng không bỏ qua... Có lẽ cũng không có ích gì, những thứ như ngọc này đụng phải đá liền vỡ vụn... Nhưng nàng có thể làm gì. Chỉ có thể cố gắng hết sức để chiến đấu cho chính mình.
"Hà nhi, con có ở đây không?"
Có người đang hô to về hướng vực sâu, Tân Hà sửng sốt, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nàng vẫn nghe được, đây là giọng nói của Nhị thúc.
"Nhị thúc, con ở chỗ này, Nhị thúc..."
Giọng nữ thanh thúy vang lên không ngừng, truyền tới lặp đi lặp lại, trong lòng Tân Đức Dục vui mừng, tiếp tục hô to về hướng vực sâu: "Hà nhi, con phải cẩn thận, ta lập tức tìm người đến cứu con."
"Vâng..."
Lúc Cố Vọng Thư dẫn cẩm y vệ tới đây, đang nhìn thấy Tân Đức Dục hô to về hướng vực sâu, hắn đi tới, "Nhị ca."
"Tứ đệ, đệ tới rồi. Tìm được Hà nhi rồi, ở bên này..." Vừa nói chuyện, Tân Đức Dục chỉ xuống vực sâu.
Cố Vọng Thư nhìn hắn một cái, phất tay để mọi người đứng về phía sau, thân thể đều run rẩy, hắn nhắm mắt lại, "Hà nhi, nàng có ở đó không? Ta là Tứ thúc."
Giọng nói hùng hậu và mạnh mẽ của người thanh niên truyền tới, không kịp đề phòng nước mắt Tân Hà chảy xuống. Nàng nức nở trả lời: " Tứ thúc... Tứ thúc..."
Nhưng một câu cũng không nói nên lời, cảm giác phụ thuộc và tín nhiệm không thể nói rõ này khiến nàng khóc không thành tiếng.
Tiếng kêu gọi của hắn cuối cùng đã được trả lời. Vành mắt Cố Vọng Thư dần đỏ lên. Sự sung sướng khi bị mất đi rồi bất ngờ tìm lại được làm cho hắn trông có chút đáng sợ, thở gấp trong giọng nói: "Hà nhi, nàng ngoan ngoãn bảo vệ bản thân, ta lập tức đi xuống dưới cứu nàng."
Hắn bình phục tâm trạng của mình, nói với Hổ Tử ở bên cạnh: "Nhanh chóng đi tìm móc sắt và dây thừng!"
Diệp Cẩn Trạch nhíu mày nhìn hắn một cái, không nói gì.
Qua một khoảng thời gian ngắn, Hổ Tử thở hổn hển chạy trở lại, lấy một đống móc sắt và dây thừng thép dùng trong quân sự.
Lúc này, Tân Đức Trạch, Tân Minh Tuyên cũng vây quanh ở đó, tin tức tìm được Tân Hà khiến bọn họ đều thả lỏng thở một hơi.
Cố Vọng Thư xác định đại khái vị trí của Tân Hà, buộc dây dây thừng thép trên thắt lưng rồi đi về phía vực sâu.
Diệp Cẩn Trạch đưa tay ngăn cản hắn, phẫn nộ nói: "Con không thể đi xuống, quá nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
Người thanh niên xua tay lên, ngước mắt lên nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Cữu cữu, con phải đi! Nếu có chuyện gì xảy ra với nàng, con sống thì có ý nghĩa gì?"
Tân Đức Trạch trong lòng kinh ngạc, trong đầu dường như có thứ gì đó muốn phá kén mà ra...
Diệp Cẩn Trạch nhìn gân xanh trên mu bàn tay cháu trai, biết hắn đã tức giận. Diệp Cẩn Trạch im lặng một lúc và hỏi: "Nếu thật sự xảy ra điều gì bất trắc, có đáng không? Với địa vị hiện tại của con..."
Cố Vọng Thư ngắt lời: "Cữu cữu, có lẽ người vĩnh viễn sẽ không hiểu được, tâm tình của một người khi ở nơi tối tăm một thời gian dài, nhìn thấy được tia ánh sáng đầu tiên."
Diệp Cẩn Trạch dừng lại và không nói lời nào nữa.
Khi còn là một thiếu niên, người của Tân gia ai cũng nạt hắn, làm nhục hắn, phỉ báng hắn. Ngay cả gã sai vặt thấp kém nhất cũng dám ức hiếp hắn... Không biết đã ăn bao nhiêu thức ăn thừa thiu. Hắn đã từng nghĩ rằng cả đời này chỉ có thể sống như vậy rồi già chết. Cho đến khi đứa trẻ đó xuất hiện, giúp hắn vô điều kiện, tôn trọng hắn, tin tưởng hắn. Nhờ vào nàng Đại tiểu thư tôn quý nhất, cứu hắn hết lần này đến lần khác. Có đôi khi vào ban đêm hắn không ngủ được cũng sẽ nghĩ, rốt cuộc hắn có tài cán gì? Dần dần, sự hiện diện của đứa trẻ đó đã lấp đầy trái tim khô cạn của hắn.
Mọi người chỉ nhìn thấy Hà nhi từng bước lấy lòng hắn. Hắn cũng trăm phương ngàn kế lấy lòng nàng.
"Trên đời này, ngoại trừ nàng, những người khác chẳng là gì." Người thanh niên cạy tay Diệp Cẩn Trạch ra, rồi sử dùng móc sắt.
Diệp Cẩn Trạch nhìn cháu trai từng bước xuống vực sâu, quát: "Đều xuống dưới cho ta, Cố các lão xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy mạng chó của các ngươi."
Mấy cẩm y vệ am hiểu về leo núi, đã sớm buộc dây thừng đi theo đại nhân nhà mình xuống vực sâu.
Cố Vọng Thư rất cẩn thận, vẫn theo dõi chặt chẽ động tĩnh dưới vực thẳm, càng đi xuống nhiệt độ càng thấp, quả thực giống như thời tiết của đầu mùa đông. Sợi dây thừng lại rơi xuống một lúc, liền nghe thấy rõ ràng tiếng khóc nức nở nhẹ. Hắn thử kêu lên: "Hà nhi..."
Quả nhiên, rất nhanh liền có tiếng đáp lại, "Tứ thúc, ta ở chỗ này."
Cố Vọng Thư áp chế tâm tình tiếp tục đi xuống, ước khoảng thời gian nửa chén trà, nhìn thấy Tân Hà tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn. Trong ngực hắn buồn bực khó chịu, vừa đau lòng vừa ngang ngược, ánh mắt âm thầm trầm xuống, xoay người nói chuyện với cẩm y vệ bên cạnh: "Ai cũng không được quay đầu nhìn."
"Vâng, đại nhân." Các giọng nói đồng nhất trật tự.
"Hà nhi, nàng từ từ đứng lên, thử đến đây nắm lấy tay ta."
Tân Hà ngơ ngác nhìn chằm chằm người thanh niên, không thể tin được. Cuối cùng nàng đã nhìn thấy hắn, chịu sự lo lắng, giày vò lâu như vậy, sợ hãi cái chết gần trong gang tấc, không thể không rơi nước mắt ra: "Tứ thúc, ta sợ."
"Ngoan, không sợ, không có việc gì đâu." Môi Cố Vọng Thư mím chặt đôi môi mỏng, có người dám ám hại nàng đến mức này, xem hắn đã chết rồi sao?!
Hắn đặt chân phải của mình trong khoảng trống trên vách đá, duỗi tay ra để đón Tân Hà.
"Tứ thúc, cổ chân trái của ta bị gãy rồi, không đứng dậy được..." Trong giọng nói của tiểu cô nương có thêm tiếng khóc nức nở.
Người thanh niên nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, tiếng hàm răng cắn vào nhau vang lên. Hắn gọi cẩm y vệ hỗ trợ, để cho bọn họ vây quanh khối đá, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Hắn một chân giẫm lên cánh tay của một cẩm y vệ, đưa tay ôm eo tiểu cô nương, ôm vào trong ngực.
Tân Hà ôm cổ hắn, òa khóc như sống sót sau tai nạn.
Cố Vọng Thư một tay ôm nàng, rồi leo lên trên, cũng không kịp kiểm tra vết thương trên người nàng. Tại thời điểm này, duy trì sức mạnh thể chất là quan trọng. Mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống, ôm nàng trong lòng, có chút không dùng được lực, hắn cũng sắp tới cực hạn rồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, Cố Vọng Thư mới ôm Tân Hà thấy lại được ánh mặt trời. Hắn mới thò đầu lên, liền bị Diệp Cẩn Trạch nắm lấy, rồi kéo lên. Quỷ mới biết, vừa rồi Diệp Cẩn Trạch lo lắng như thế nào. Nếu cháu trai thật sự xảy ra chuyện... Người mẫu thân già trong nhà là người đầu tiên không thể chịu đựng được.
Tân Đức Trạch thấy con gái nhếch nhác như vậy, mí mắt phải nhảy lên. Hắn cởi áo choàng của mình và bọc con gái của mình một cách kín đáo.
"Đại ca, chúng ta phải nhanh chóng trở về, cổ chân trái của Hà nhi bị gãy rồi, nhất thiết phải lập tức trị liệu." Cố Vọng Thư nói một câu với Tân Đức Trạch, xoay người ôm tiểu cô nương đi xuống núi.
"Cữu cữu, người đi vào cung mời Lăng thái y, hắn nối xương là tài năng nhất." Người thanh niên quay đầu lại nói.
Diệp Cẩn Trạch cười khổ gật gật đầu, được rồi, còn bị sai khiến nữa.
Tân Đức Trạch hiểu rõ đây là chuyện khẩn cấp, cũng bất chấp trong lòng không được tự nhiên, chắp tay nói với Diệp Cẩn Trạch: "Diệp đại nhân, làm phiền rồi."
Diệp Cẩn Trạch xua tay ra hiệu tỏ ý không cần khách khí. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, nhưng nhìn mức độ quan tâm của cháu trai ngày hôm nay đối với người con gái này, đã biết sự tình đặc biệt...
Sau này, nói không chừng quan hệ giữa hai nhà Diệp, Tân có thể tiến thêm một bước nữa.
Tiếng vang xuất hiện giữa những bức tường núi hẹp và dốc.
Trong thời gian rảnh rỗi, Tân Hà đã đọc một cuốn tạp thư(*) trong thư phòng của phụ thân mình, chủ yếu viết về những điều kỳ lạ ở khắp mọi nơi. Lúc đó nàng cảm thấy thú vị đã bí mật lấy nó đi và đọc nó trong hai ngày. Trong đó có một chương, đó là giới thiệu về "tiếng vọng". Đại khái có nghĩa là trong một phạm vi cụ thể, âm thanh sẽ bị phản hồi trở lại khi chạm vào tường, khoảng không hoặc thung lũng. Sau khi nàng nhìn thấy nó, nàng không thể tin được, không nghĩ rằng nàng đã xác minh điều đó ở đây.
(*)Tạp thư: thời khoa cử chỉ những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử.
Có lẽ, có thể mượn tiếng vọng liên tục không dứt này để cho thế giới bên ngoài phát hiện ra nàng... Tinh thần của Tân Hà phấn khởi và hét lên: "Này, ta ở đây..."
"Tứ thúc, phụ thân..."
“...... Nhị thúc, ca ca."
Nàng hét lên trong một thời gian, không có hiệu quả gì, ngược lại vì dùng sức quá mức, cổ họng của nàng có một chút khàn khàn. Có lẽ giọng nàng ở nơi núi rừng quá lộn xộn quá ồn ào... Còn có một khả năng, chính là nàng cách những người đang tìm mình quá xa, cho dù có tiếng vọng cũng không có tác dụng gì.
Gió lạnh từng trận, thôi qua làm cho Tân Hà run lẩy bẩy, thần kinh nàng đang căng thẳng cao độ và sắp bị sụp đổ. Tuy rằng tấm đá này có thể miễn cưỡng chống đỡ trọng lượng của nàng, nhưng thể tích rất nhỏ, hơi không cẩn thận, sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng phía sau.
Tân Hà cúi đầu khóc một lát, gian nan di chuyển chân trái thay đổi tư thế ngồi. Lúc này, không ai có thể giúp nàng, nhất định phải nghĩ biện pháp tự cứu mình.
Những ngọn núi xa xa chồng lên nhau, mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh.
Tân Hà tháo hà bao thổ cẩm thêu hình hoa sen ra khỏi thắt lưng, cắn ngón tay, dùng máu viết hai chữ "Tân Hà" ở mặt sau, buộc vào vòng tay vàng rỗng của mình, cố gắng ném vào núi bích hai bên. Nàng nhỏ lực yếu, đã tận lực ném về hướng nghiêng, không ngờ vẫn rơi vào vực sâu.
Tân Hà chán nản một lúc, không muốn bỏ cuộc, lần lượt đem giày, dây tóc trên đầu v.v tất cả đều viết chữ máu ném ra ngoài. Mặc kệ nó có rơi vào vực sâu hay là như thế nào, chỉ cần ném ra ngoài, là sẽ có thêm một phần cơ hội.
Vân Linh đi theo đám tăng nhân đầu tiên xuống núi, mấy canh giờ trôi qua, vẫn không có bóng dáng của Đại tiểu thư... Nàng lau mồ hôi trên mặt, ngồi trên một con đường núi bên cạnh nghỉ ngơi, trong lúc vô ý quan sát địa hình, phát hiện trong bụi cỏ có một chiếc vòng tay vàng, rất quen mắt.
Trái tim nàng đập "bịch bịch bịch" nhảy dựng lên, đi qua nhặt vòng tay, trên đó buộc một sợi ruy băng màu xanh lá cây để búi tóc, mặt sau viết tên của Đại tiểu thư.
"Nhị lão gia, Nhị lão gia..." Vân Linh cực kỳ vui mừng đến khóc, chạy về phía Tân Đức Dục cách đó không xa, "Nô tỳ phát hiện ra cái này." Vừa nói chuyện, vừa đưa đồ vật trong tay qua, ấp úng nói: "Đây là... Đây là của Đại tiểu thư."
"Phát hiện ở đâu, mau dẫn ta qua đó." Tân Đức Dục nhận lấy, nhìn thoáng qua, lo lắng nói.
Hai người đến nơi, Tân Đức Dục quan sát qua lại bốn phía, phát hiện cách đó không xa có một vực sâu giữa hai ngọn núi, mày hắn nhíu chặt, quay đầu lại nói với gã sai vặt: "Gọi Tứ gia tới đây."
Gã sai vặt lĩnh mệnh rời đi.
Tân Hà đem những thứ trên người có thể ném ra ngoài đều dùng hết, ngay cả trâm ngọc san hô tím dùng để cố định búi tóc cũng không bỏ qua... Có lẽ cũng không có ích gì, những thứ như ngọc này đụng phải đá liền vỡ vụn... Nhưng nàng có thể làm gì. Chỉ có thể cố gắng hết sức để chiến đấu cho chính mình.
"Hà nhi, con có ở đây không?"
Có người đang hô to về hướng vực sâu, Tân Hà sửng sốt, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nàng vẫn nghe được, đây là giọng nói của Nhị thúc.
"Nhị thúc, con ở chỗ này, Nhị thúc..."
Giọng nữ thanh thúy vang lên không ngừng, truyền tới lặp đi lặp lại, trong lòng Tân Đức Dục vui mừng, tiếp tục hô to về hướng vực sâu: "Hà nhi, con phải cẩn thận, ta lập tức tìm người đến cứu con."
"Vâng..."
Lúc Cố Vọng Thư dẫn cẩm y vệ tới đây, đang nhìn thấy Tân Đức Dục hô to về hướng vực sâu, hắn đi tới, "Nhị ca."
"Tứ đệ, đệ tới rồi. Tìm được Hà nhi rồi, ở bên này..." Vừa nói chuyện, Tân Đức Dục chỉ xuống vực sâu.
Cố Vọng Thư nhìn hắn một cái, phất tay để mọi người đứng về phía sau, thân thể đều run rẩy, hắn nhắm mắt lại, "Hà nhi, nàng có ở đó không? Ta là Tứ thúc."
Giọng nói hùng hậu và mạnh mẽ của người thanh niên truyền tới, không kịp đề phòng nước mắt Tân Hà chảy xuống. Nàng nức nở trả lời: " Tứ thúc... Tứ thúc..."
Nhưng một câu cũng không nói nên lời, cảm giác phụ thuộc và tín nhiệm không thể nói rõ này khiến nàng khóc không thành tiếng.
Tiếng kêu gọi của hắn cuối cùng đã được trả lời. Vành mắt Cố Vọng Thư dần đỏ lên. Sự sung sướng khi bị mất đi rồi bất ngờ tìm lại được làm cho hắn trông có chút đáng sợ, thở gấp trong giọng nói: "Hà nhi, nàng ngoan ngoãn bảo vệ bản thân, ta lập tức đi xuống dưới cứu nàng."
Hắn bình phục tâm trạng của mình, nói với Hổ Tử ở bên cạnh: "Nhanh chóng đi tìm móc sắt và dây thừng!"
Diệp Cẩn Trạch nhíu mày nhìn hắn một cái, không nói gì.
Qua một khoảng thời gian ngắn, Hổ Tử thở hổn hển chạy trở lại, lấy một đống móc sắt và dây thừng thép dùng trong quân sự.
Lúc này, Tân Đức Trạch, Tân Minh Tuyên cũng vây quanh ở đó, tin tức tìm được Tân Hà khiến bọn họ đều thả lỏng thở một hơi.
Cố Vọng Thư xác định đại khái vị trí của Tân Hà, buộc dây dây thừng thép trên thắt lưng rồi đi về phía vực sâu.
Diệp Cẩn Trạch đưa tay ngăn cản hắn, phẫn nộ nói: "Con không thể đi xuống, quá nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
Người thanh niên xua tay lên, ngước mắt lên nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Cữu cữu, con phải đi! Nếu có chuyện gì xảy ra với nàng, con sống thì có ý nghĩa gì?"
Tân Đức Trạch trong lòng kinh ngạc, trong đầu dường như có thứ gì đó muốn phá kén mà ra...
Diệp Cẩn Trạch nhìn gân xanh trên mu bàn tay cháu trai, biết hắn đã tức giận. Diệp Cẩn Trạch im lặng một lúc và hỏi: "Nếu thật sự xảy ra điều gì bất trắc, có đáng không? Với địa vị hiện tại của con..."
Cố Vọng Thư ngắt lời: "Cữu cữu, có lẽ người vĩnh viễn sẽ không hiểu được, tâm tình của một người khi ở nơi tối tăm một thời gian dài, nhìn thấy được tia ánh sáng đầu tiên."
Diệp Cẩn Trạch dừng lại và không nói lời nào nữa.
Khi còn là một thiếu niên, người của Tân gia ai cũng nạt hắn, làm nhục hắn, phỉ báng hắn. Ngay cả gã sai vặt thấp kém nhất cũng dám ức hiếp hắn... Không biết đã ăn bao nhiêu thức ăn thừa thiu. Hắn đã từng nghĩ rằng cả đời này chỉ có thể sống như vậy rồi già chết. Cho đến khi đứa trẻ đó xuất hiện, giúp hắn vô điều kiện, tôn trọng hắn, tin tưởng hắn. Nhờ vào nàng Đại tiểu thư tôn quý nhất, cứu hắn hết lần này đến lần khác. Có đôi khi vào ban đêm hắn không ngủ được cũng sẽ nghĩ, rốt cuộc hắn có tài cán gì? Dần dần, sự hiện diện của đứa trẻ đó đã lấp đầy trái tim khô cạn của hắn.
Mọi người chỉ nhìn thấy Hà nhi từng bước lấy lòng hắn. Hắn cũng trăm phương ngàn kế lấy lòng nàng.
"Trên đời này, ngoại trừ nàng, những người khác chẳng là gì." Người thanh niên cạy tay Diệp Cẩn Trạch ra, rồi sử dùng móc sắt.
Diệp Cẩn Trạch nhìn cháu trai từng bước xuống vực sâu, quát: "Đều xuống dưới cho ta, Cố các lão xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy mạng chó của các ngươi."
Mấy cẩm y vệ am hiểu về leo núi, đã sớm buộc dây thừng đi theo đại nhân nhà mình xuống vực sâu.
Cố Vọng Thư rất cẩn thận, vẫn theo dõi chặt chẽ động tĩnh dưới vực thẳm, càng đi xuống nhiệt độ càng thấp, quả thực giống như thời tiết của đầu mùa đông. Sợi dây thừng lại rơi xuống một lúc, liền nghe thấy rõ ràng tiếng khóc nức nở nhẹ. Hắn thử kêu lên: "Hà nhi..."
Quả nhiên, rất nhanh liền có tiếng đáp lại, "Tứ thúc, ta ở chỗ này."
Cố Vọng Thư áp chế tâm tình tiếp tục đi xuống, ước khoảng thời gian nửa chén trà, nhìn thấy Tân Hà tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn. Trong ngực hắn buồn bực khó chịu, vừa đau lòng vừa ngang ngược, ánh mắt âm thầm trầm xuống, xoay người nói chuyện với cẩm y vệ bên cạnh: "Ai cũng không được quay đầu nhìn."
"Vâng, đại nhân." Các giọng nói đồng nhất trật tự.
"Hà nhi, nàng từ từ đứng lên, thử đến đây nắm lấy tay ta."
Tân Hà ngơ ngác nhìn chằm chằm người thanh niên, không thể tin được. Cuối cùng nàng đã nhìn thấy hắn, chịu sự lo lắng, giày vò lâu như vậy, sợ hãi cái chết gần trong gang tấc, không thể không rơi nước mắt ra: "Tứ thúc, ta sợ."
"Ngoan, không sợ, không có việc gì đâu." Môi Cố Vọng Thư mím chặt đôi môi mỏng, có người dám ám hại nàng đến mức này, xem hắn đã chết rồi sao?!
Hắn đặt chân phải của mình trong khoảng trống trên vách đá, duỗi tay ra để đón Tân Hà.
"Tứ thúc, cổ chân trái của ta bị gãy rồi, không đứng dậy được..." Trong giọng nói của tiểu cô nương có thêm tiếng khóc nức nở.
Người thanh niên nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, tiếng hàm răng cắn vào nhau vang lên. Hắn gọi cẩm y vệ hỗ trợ, để cho bọn họ vây quanh khối đá, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Hắn một chân giẫm lên cánh tay của một cẩm y vệ, đưa tay ôm eo tiểu cô nương, ôm vào trong ngực.
Tân Hà ôm cổ hắn, òa khóc như sống sót sau tai nạn.
Cố Vọng Thư một tay ôm nàng, rồi leo lên trên, cũng không kịp kiểm tra vết thương trên người nàng. Tại thời điểm này, duy trì sức mạnh thể chất là quan trọng. Mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống, ôm nàng trong lòng, có chút không dùng được lực, hắn cũng sắp tới cực hạn rồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, Cố Vọng Thư mới ôm Tân Hà thấy lại được ánh mặt trời. Hắn mới thò đầu lên, liền bị Diệp Cẩn Trạch nắm lấy, rồi kéo lên. Quỷ mới biết, vừa rồi Diệp Cẩn Trạch lo lắng như thế nào. Nếu cháu trai thật sự xảy ra chuyện... Người mẫu thân già trong nhà là người đầu tiên không thể chịu đựng được.
Tân Đức Trạch thấy con gái nhếch nhác như vậy, mí mắt phải nhảy lên. Hắn cởi áo choàng của mình và bọc con gái của mình một cách kín đáo.
"Đại ca, chúng ta phải nhanh chóng trở về, cổ chân trái của Hà nhi bị gãy rồi, nhất thiết phải lập tức trị liệu." Cố Vọng Thư nói một câu với Tân Đức Trạch, xoay người ôm tiểu cô nương đi xuống núi.
"Cữu cữu, người đi vào cung mời Lăng thái y, hắn nối xương là tài năng nhất." Người thanh niên quay đầu lại nói.
Diệp Cẩn Trạch cười khổ gật gật đầu, được rồi, còn bị sai khiến nữa.
Tân Đức Trạch hiểu rõ đây là chuyện khẩn cấp, cũng bất chấp trong lòng không được tự nhiên, chắp tay nói với Diệp Cẩn Trạch: "Diệp đại nhân, làm phiền rồi."
Diệp Cẩn Trạch xua tay ra hiệu tỏ ý không cần khách khí. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, nhưng nhìn mức độ quan tâm của cháu trai ngày hôm nay đối với người con gái này, đã biết sự tình đặc biệt...
Sau này, nói không chừng quan hệ giữa hai nhà Diệp, Tân có thể tiến thêm một bước nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook