Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay
-
C73: Chương 73
"Tứ thúc, người không sao chứ?" Sắc mặt nàng trắng bệch kiểm tra vết thương của hắn, phát hiện có vết máu đỏ dần dần lộ ra ngoài băng.
Tân Hà nhìn thẳng vào hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"...... Khóc cái gì, không chết được." Cố Vọng Thư cố nén đau đớn, thấp giọng nói: "Đi gian đông lấy thuốc trị thương và băng gạc trên kỷ trà dài."
"Đừng nói như vậy!" Nước mắt Tân Hà chảy càng dữ dội hơn, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, chớp mắt đã cầm đồ trở về.
"Ta đi tìm người giúp đỡ..." Đầu mũi nàng khóc đến đỏ hồng, Cố Vọng Thư cực kỳ thương tiếc.
"Không cần." Hắn lắc đầu từ chối, nếu đi tìm đại phu trong phủ giúp đỡ, nhất định sẽ kinh động người của Diệp phủ. Dù lý do là gì, hắn không muốn nàng bị người khác hiểu lầm.
"Nếu nàng sợ hãi, thì tránh xa ra." Người thanh niên nói chuyện, cởi dây lưng áo ra, băng từng lớp buông xuống, vết thương dài chừng bàn tay người lớn lộ ra, máu tươi từ trong chảy ra ngoài khá nhiều.
Tân Hà chỉ liếc mắt một cái, liền bịt miệng lại. Vết thương lớn như vậy, lúc ấy đã chảy bao nhiêu máu đây.
"Mang bình sứ màu trắng tới đây." Người thanh niên sẽ không thể để ý an ủi nàng.
Tân Hà run rẩy đưa cho hắn.
Cố Vọng Thư đổ thuốc lên vết thương, cắn răng lấy băng gạc, dưới sự giúp đỡ của tiểu cô nương, vết thương đã được băng bó xong.
"...... Nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Tân Hà đặt gối cao vào phía sau hắn, đỡ hắn dựa vào, đắp chăn mỏng lên người.
Tiểu cô nương hẳn là quá sợ hãi, sắc mặt so với hắn còn khó coi hơn, cả người đều run rẩy.
Cố Vọng Thư thở dài một tiếng, ôm nàng vào lòng, dỗ dành: "Không có việc gì, đừng khóc."
Tân Hà nhớ tới miệng vết thương của hắn, một chút cũng không dám lộn xộn... Nàng cố gắng hết sức đem thân thể của mình dựa vào bên trái, cách vết thương càng xa càng tốt.
Tiểu cô nương khóc nức nở nằm trong lòng hắn, trái tim của Cố Vọng Thư mềm ra. Lúc này, hình như nàng đã quên hết sự xấu hổ và không được tự nhiên vừa rồi.
"...... Người Tứ thúc lạnh quá, có phải là do máu chảy quá nhiều hay không... Nên cảm thấy lạnh?"
Người thanh niên cọ đầu mũi nàng, "Có Hà nhi ở bên cạnh, sẽ không lạnh nữa."
Tân Hà nằm sấp trên vai hắn, suy nghĩ một hồi lâu, nói: "Hay là người ngủ một giấc đi, người bị bệnh phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Cố Vọng Thư cười nói: "Ai nói với nàng vậy?"
"Lưu Tân đại phu nói, ông ta nói người bị bệnh phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Cố Vọng Thư tiếp tục trêu chọc nàng: "Nhưng mà, ta không bị bệnh..."
Tân Hà vừa nghĩ tới vết thương của hắn, vành mắt đã nghẹn đỏ, "Bây giờ người bị thương, so với sinh bệnh còn nghiêm trọng hơn..."
"Được rồi, ngoan."
Người thanh niên thở dài một tiếng, không nên chọc nàng, không dễ gì mới ngừng khóc.
"Ta đi nấu chút đồ ăn cho người, lúc ở nhà…. Có đi theo mẫu thân ta học qua một số món ăn."
Ánh mắt Cố Vọng Thư sáng lên, nàng còn có thể nấu ăn, "Được." Hắn rất kỳ vọng.
Tân Hà cẩn thận ra khỏi lồ ng ngực hắn, xuống giường, nói: "Người ngủ một chút, đợi lát nữa đồ ăn xong rồi, ta sẽ đánh thức người."
Tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào hắn một cách nghiêm túc, đôi mắt của nàng mở to tròn.
Cố Vọng Thư bật cười, đồng ý nằm trên giường, khẽ nhắm mắt lại. Ước chừng là ngồi cả buổi sáng và vết thương đau đớn... Quá mệt mỏi rồi, hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tân Hà lấy băng và thuốc trị thương đi gian đông, đặt ở chỗ cũ.
Nàng lặng lẽ đi ra ngoài gọi Hổ Tử, bảo hắn vào gian tây thu dọn băng gạc dính máu.
Kỳ thật, Tân Hà biết nấu rất ít món, qua lại cũng chỉ có ba, bốn thứ đó.
Nàng và Vân Linh, Vân Đóa cùng nhau đi đến phòng bếp nhỏ của "Hợp Hoan Đường", dặn dò bà già chuẩn bị bữa trưa, đồ ăn của Tứ thúc không cần bà ta chuẩn bị.
Tân Hà đánh trứng vào bột mì, rồi dùng nước sôi khuấy đều, đầu tiên làm một cái bánh rán trứng.
Vân Linh, Vân Đóa với sự giúp đỡ của bà già nấu cơm đã giết được một con cá chép.
......
Chờ làm xong bữa trưa, đã hơn nửa canh giờ trôi qua.
Tân Hà nhìn hai mặt bánh trứng cháy vàng, rau xanh mướt, cháo táo đỏ kỷ tử thơm ngát và cá chép hấp... Thở dài một hơi, cũng may vẫn tốt, không có phát huy thất thường.
Mưa lớn đã ngừng hắn, trong không khí mang chút ẩm ướt, mát mẻ hiếm thấy.
Tân Hà tiến vào gian tây, đánh thức Cố Vọng Thư dậy, đích thân hầu hạ rửa ráy rồi mới bảo Vân Linh, Vân Đóa bưng thức ăn tới, đặt lên bàn nhỏ ở đầu giường hắn.
"Đây đều là nàng làm?" Người thanh niên có chút giật mình, hắn âm thầm gật gật đầu, xem ra sau này không cần sợ bị đói.
"Đúng vậy." Tân Hà trả lời khí thế hào hùng, rất tự hào.
Hai đại nha đầu đứng ở một bên, muốn cười lại không dám cười, nhịn vô cùng vất vả. Tiểu thư cũng chỉ có ở trước mặt Tứ gia còn giống như một đứa trẻ... Ở chỗ người khác, vẫn luôn đoan trang.
Cố Vọng Thư ho nhẹ một tiếng, khen ngợi: "Hà nhi thật sự lợi hại." Trong lúc nói chuyện, hắn múc cháo, tỏ ý bảo Tân Hà ngồi xuống cùng ăn.
Hai người vừa nói vừa cười, dường như thời gian đặc biệt yên tĩnh.
Cách đây không lâu, một chút ngăn cách và sự không vui vẻ cũng tiêu tan thành mây khói.
Bữa ăn trưa gần kết thúc, Hổ Tử từ gian ngoài đi vào: "Chủ tử, Diệp đại tiểu thư và Diêu tiểu thư đến thăm người?"
Tân Hà sửng sốt, Diệp đại tiểu thư nàng biết là Diệp Thần Tuyết... Chẳng qua, Diêu tiểu thư kia là ai? Có thể tùy tiện ra vào Diệp gia, còn được Diệp Thần Tuyết đi cùng đến thăm một ngoại nam, phỏng chừng là được Diệp lão thái thái ngầm đồng ý, hoặc là có giao tình tốt với Tứ thúc... Hoặc là cả hai...
Cố Vọng Thư giương mắt nhìn tiểu cô nương ngẩn người, nhướng mày lên, "Để các nàng vào đi."
Một lát sau, hai vị cô nương trẻ tuổi đi tới.
Mặc áo hoa văn mây trắng màu hồng cánh sen, tóc búi kiểu Tùy Vân Kế, diện mạo rất kiều diễm chính là Diệp Thần Tuyết.
Một người khác thì mặc áo dạng tròn màu xanh nhạt vẩy hoa anh đào, váy khiêu tuyết màu lam nhạt, dung mạo khuynh thành... Tân Hà chỉ cảm thấy nàng quen mắt, suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra là Diêu Cẩm Khê. Kiếp trước, ở nhà ngoại tổ phụ gặp nàng hai lần. Nàng và nhị biểu tỷ Tần Niệm Vân là bạn thân trong khuê phòng. Hai người tài mạo song tuyệt, không phân cao thấp.
Diệp Thần Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tân Hà, nàng tỏ vẻ rất khinh thường... Mỗi ngày trông mong được ở chỗ Nhị biểu ca, trong lòng không biết có chủ ý lệch lạc gì đây.
Nhị biểu ca bây giờ lại thăng quan, phụ thân nhắc tới hắn, đều rất kiêng kị. Nàng đứng đắn cúi xuống hành lễ: "Gặp qua nhị biểu ca."
Cố Vọng Thư xua tay, ý bảo nàng đứng lên nói chuyện.
Diêu Cẩm Khê đánh giá Tân Hà một chút, cũng uyển chuyển bái lạy: "Gặp qua Cố công tử." Nàng không giống người khác xưng hô hắn các lão, biểu cảm lại đúng đắn, có thể thấy được bình thường quan hệ tương đối thân thiết.
Tân Hà nhìn thẳng vào hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"...... Khóc cái gì, không chết được." Cố Vọng Thư cố nén đau đớn, thấp giọng nói: "Đi gian đông lấy thuốc trị thương và băng gạc trên kỷ trà dài."
"Đừng nói như vậy!" Nước mắt Tân Hà chảy càng dữ dội hơn, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, chớp mắt đã cầm đồ trở về.
"Ta đi tìm người giúp đỡ..." Đầu mũi nàng khóc đến đỏ hồng, Cố Vọng Thư cực kỳ thương tiếc.
"Không cần." Hắn lắc đầu từ chối, nếu đi tìm đại phu trong phủ giúp đỡ, nhất định sẽ kinh động người của Diệp phủ. Dù lý do là gì, hắn không muốn nàng bị người khác hiểu lầm.
"Nếu nàng sợ hãi, thì tránh xa ra." Người thanh niên nói chuyện, cởi dây lưng áo ra, băng từng lớp buông xuống, vết thương dài chừng bàn tay người lớn lộ ra, máu tươi từ trong chảy ra ngoài khá nhiều.
Tân Hà chỉ liếc mắt một cái, liền bịt miệng lại. Vết thương lớn như vậy, lúc ấy đã chảy bao nhiêu máu đây.
"Mang bình sứ màu trắng tới đây." Người thanh niên sẽ không thể để ý an ủi nàng.
Tân Hà run rẩy đưa cho hắn.
Cố Vọng Thư đổ thuốc lên vết thương, cắn răng lấy băng gạc, dưới sự giúp đỡ của tiểu cô nương, vết thương đã được băng bó xong.
"...... Nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Tân Hà đặt gối cao vào phía sau hắn, đỡ hắn dựa vào, đắp chăn mỏng lên người.
Tiểu cô nương hẳn là quá sợ hãi, sắc mặt so với hắn còn khó coi hơn, cả người đều run rẩy.
Cố Vọng Thư thở dài một tiếng, ôm nàng vào lòng, dỗ dành: "Không có việc gì, đừng khóc."
Tân Hà nhớ tới miệng vết thương của hắn, một chút cũng không dám lộn xộn... Nàng cố gắng hết sức đem thân thể của mình dựa vào bên trái, cách vết thương càng xa càng tốt.
Tiểu cô nương khóc nức nở nằm trong lòng hắn, trái tim của Cố Vọng Thư mềm ra. Lúc này, hình như nàng đã quên hết sự xấu hổ và không được tự nhiên vừa rồi.
"...... Người Tứ thúc lạnh quá, có phải là do máu chảy quá nhiều hay không... Nên cảm thấy lạnh?"
Người thanh niên cọ đầu mũi nàng, "Có Hà nhi ở bên cạnh, sẽ không lạnh nữa."
Tân Hà nằm sấp trên vai hắn, suy nghĩ một hồi lâu, nói: "Hay là người ngủ một giấc đi, người bị bệnh phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Cố Vọng Thư cười nói: "Ai nói với nàng vậy?"
"Lưu Tân đại phu nói, ông ta nói người bị bệnh phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Cố Vọng Thư tiếp tục trêu chọc nàng: "Nhưng mà, ta không bị bệnh..."
Tân Hà vừa nghĩ tới vết thương của hắn, vành mắt đã nghẹn đỏ, "Bây giờ người bị thương, so với sinh bệnh còn nghiêm trọng hơn..."
"Được rồi, ngoan."
Người thanh niên thở dài một tiếng, không nên chọc nàng, không dễ gì mới ngừng khóc.
"Ta đi nấu chút đồ ăn cho người, lúc ở nhà…. Có đi theo mẫu thân ta học qua một số món ăn."
Ánh mắt Cố Vọng Thư sáng lên, nàng còn có thể nấu ăn, "Được." Hắn rất kỳ vọng.
Tân Hà cẩn thận ra khỏi lồ ng ngực hắn, xuống giường, nói: "Người ngủ một chút, đợi lát nữa đồ ăn xong rồi, ta sẽ đánh thức người."
Tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào hắn một cách nghiêm túc, đôi mắt của nàng mở to tròn.
Cố Vọng Thư bật cười, đồng ý nằm trên giường, khẽ nhắm mắt lại. Ước chừng là ngồi cả buổi sáng và vết thương đau đớn... Quá mệt mỏi rồi, hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tân Hà lấy băng và thuốc trị thương đi gian đông, đặt ở chỗ cũ.
Nàng lặng lẽ đi ra ngoài gọi Hổ Tử, bảo hắn vào gian tây thu dọn băng gạc dính máu.
Kỳ thật, Tân Hà biết nấu rất ít món, qua lại cũng chỉ có ba, bốn thứ đó.
Nàng và Vân Linh, Vân Đóa cùng nhau đi đến phòng bếp nhỏ của "Hợp Hoan Đường", dặn dò bà già chuẩn bị bữa trưa, đồ ăn của Tứ thúc không cần bà ta chuẩn bị.
Tân Hà đánh trứng vào bột mì, rồi dùng nước sôi khuấy đều, đầu tiên làm một cái bánh rán trứng.
Vân Linh, Vân Đóa với sự giúp đỡ của bà già nấu cơm đã giết được một con cá chép.
......
Chờ làm xong bữa trưa, đã hơn nửa canh giờ trôi qua.
Tân Hà nhìn hai mặt bánh trứng cháy vàng, rau xanh mướt, cháo táo đỏ kỷ tử thơm ngát và cá chép hấp... Thở dài một hơi, cũng may vẫn tốt, không có phát huy thất thường.
Mưa lớn đã ngừng hắn, trong không khí mang chút ẩm ướt, mát mẻ hiếm thấy.
Tân Hà tiến vào gian tây, đánh thức Cố Vọng Thư dậy, đích thân hầu hạ rửa ráy rồi mới bảo Vân Linh, Vân Đóa bưng thức ăn tới, đặt lên bàn nhỏ ở đầu giường hắn.
"Đây đều là nàng làm?" Người thanh niên có chút giật mình, hắn âm thầm gật gật đầu, xem ra sau này không cần sợ bị đói.
"Đúng vậy." Tân Hà trả lời khí thế hào hùng, rất tự hào.
Hai đại nha đầu đứng ở một bên, muốn cười lại không dám cười, nhịn vô cùng vất vả. Tiểu thư cũng chỉ có ở trước mặt Tứ gia còn giống như một đứa trẻ... Ở chỗ người khác, vẫn luôn đoan trang.
Cố Vọng Thư ho nhẹ một tiếng, khen ngợi: "Hà nhi thật sự lợi hại." Trong lúc nói chuyện, hắn múc cháo, tỏ ý bảo Tân Hà ngồi xuống cùng ăn.
Hai người vừa nói vừa cười, dường như thời gian đặc biệt yên tĩnh.
Cách đây không lâu, một chút ngăn cách và sự không vui vẻ cũng tiêu tan thành mây khói.
Bữa ăn trưa gần kết thúc, Hổ Tử từ gian ngoài đi vào: "Chủ tử, Diệp đại tiểu thư và Diêu tiểu thư đến thăm người?"
Tân Hà sửng sốt, Diệp đại tiểu thư nàng biết là Diệp Thần Tuyết... Chẳng qua, Diêu tiểu thư kia là ai? Có thể tùy tiện ra vào Diệp gia, còn được Diệp Thần Tuyết đi cùng đến thăm một ngoại nam, phỏng chừng là được Diệp lão thái thái ngầm đồng ý, hoặc là có giao tình tốt với Tứ thúc... Hoặc là cả hai...
Cố Vọng Thư giương mắt nhìn tiểu cô nương ngẩn người, nhướng mày lên, "Để các nàng vào đi."
Một lát sau, hai vị cô nương trẻ tuổi đi tới.
Mặc áo hoa văn mây trắng màu hồng cánh sen, tóc búi kiểu Tùy Vân Kế, diện mạo rất kiều diễm chính là Diệp Thần Tuyết.
Một người khác thì mặc áo dạng tròn màu xanh nhạt vẩy hoa anh đào, váy khiêu tuyết màu lam nhạt, dung mạo khuynh thành... Tân Hà chỉ cảm thấy nàng quen mắt, suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra là Diêu Cẩm Khê. Kiếp trước, ở nhà ngoại tổ phụ gặp nàng hai lần. Nàng và nhị biểu tỷ Tần Niệm Vân là bạn thân trong khuê phòng. Hai người tài mạo song tuyệt, không phân cao thấp.
Diệp Thần Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tân Hà, nàng tỏ vẻ rất khinh thường... Mỗi ngày trông mong được ở chỗ Nhị biểu ca, trong lòng không biết có chủ ý lệch lạc gì đây.
Nhị biểu ca bây giờ lại thăng quan, phụ thân nhắc tới hắn, đều rất kiêng kị. Nàng đứng đắn cúi xuống hành lễ: "Gặp qua nhị biểu ca."
Cố Vọng Thư xua tay, ý bảo nàng đứng lên nói chuyện.
Diêu Cẩm Khê đánh giá Tân Hà một chút, cũng uyển chuyển bái lạy: "Gặp qua Cố công tử." Nàng không giống người khác xưng hô hắn các lão, biểu cảm lại đúng đắn, có thể thấy được bình thường quan hệ tương đối thân thiết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook