Ngày đó, sau khi Cố Vọng Thư hạ triều không trở về phủ Trấn Quốc tướng quân, hắn bị Hoàng thượng giữ lại. Bị giữ lại giống hắn còn có binh bộ thượng thư Diệp Cẩn Trạch.

Trong cung Càn Thanh, đàn hương lượn lờ.

Chu Thiêm Tuyên đang trong độ tuổi khoẻ mạnh, mặc một bộ hoàng bào, thần thái sáng láng, thiên uy không thể mạo phạm. Rõ ràng không phải là người bị bệnh lâu ngày mà trong cung truyền miệng. Hắn vẫy tay để cho hai người ngồi, cười nói: "Sớm nghe nói rằng hai ái khanh là cậu cháu."

"Hôm nay là lần đầu tiên các ái khanh cùng nhau đứng trước mặt quả nhân. Quả nhiên bộ dạng có vài phần giống nhau."

Cố Vọng Thư cười nói: "Cháu trai đều giống cậu, lời đồn đãi thật đáng tin."

Diệp Cẩn Trạch cũng phụ họa cười.

"Triệu hai vị ái khanh đến là có việc thương lượng. Gần đây trong cung không yên bình, các ái khanh hẳn là cũng có nghe thấy. Tiền triều và hậu cung liên kết muốn tính kế hoàng vị của quả nhân..." Chu Thiêm Tuyên đi thẳng vào vấn đề.

"Là không thể nhịn không được."

Cố Vọng Thư nghe hắn nói như vậy, một chút cũng không kiêng dè: "Vi thần đã chuẩn bị tính kế vẹn toàn, nhưng chờ hoàng thượng chỉ thị."

Chu Thiêm Tuyên chắp tay sau lưng đi một vòng trong điện, nói: "Đêm nay ta sẽ ở trong nội điện tuyên thái tử và hoàng hậu yết kiến, trực tiếp biểu lộ tâm ý phế thái tử..."

"Nếu như không ngoài dự liệu, cả tộc hoàng hậu đêm nay sẽ có hành động lớn… Trước tiên không cần rút dây động rừng, nếu có dị thường, gi ết chết bất luận tội." Hắn nói xong, lại thêm một câu: "Thân quân Thập Nhị Vệ trong cung hoàn toàn cho khanh điều khiển."

Cố Vọng Thư quỳ xuống: "Vi thần tuân mệnh."

Chu Thiêm Tuyên giương mắt nhìn Diệp Cẩn Trạch, "Diệp ái khanh, ái khanh chỉ cần bảo vệ cửa cung cuối cùng là được. Một khi xảy ra chuyện, người trong cung không được ra ngoài, người ngoài cung càng không thể để tiến vào."

"Cụ thể phải làm như thế nào. Khanh thương lượng với Kinh Vệ chỉ huy sử mà làm."

"Vâng, vi thần lĩnh mệnh." Diệp Cẩn Trạch quỳ xuống hành lễ.

Khi hai người từ cung Càn Thanh đi ra, bầu trời bên ngoài mơ hồ tối đen, đã qua giờ Dậu.

Gió thổi báo giông tố sắp đến, đây nhất định sẽ là một đêm dài khó chịu.


Mà lúc này Tân Đức Trạch vừa mới xuống xe ngựa, bước đi vội vàng chạy tới "Đức Huệ Uyển", hắn phải sớm cùng Tần thị thương lượng chuyện của con gái.

Tân gia và Triệu gia mấy năm nay quan hệ không tồi, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không hy vọng hai nhà trở mặt.

Tần thị đang trông chừng các nha đầu bày thức ăn lên bàn ăn, thấy hắn tiến vào, cười nói: "Trở về sớm không bằng trở về đúng lúc… Nhanh chóng rửa ráy rồi ăn tối."

Tân Đức Trạch không nói gì, xua tay bảo nha đầu, bà già hầu hạ trong phòng đều đi ra ngoài. Hắn kéo Tần thị vào gian tây.

"...... Hôn sự của Hà nhi và Triệu Uyên phỏng chừng là không thành rồi."

Tần thị lắp bắp kinh hãi: "Phu quân, tối hôm qua chúng ta mới xem ngày yến tiệc đính hôn... Có chuyện gì vậy?"

Tân Đức Trạch nhớ tới những lời Cố Vọng Thư nói với hắn vào buổi sáng, đôi mày nhíu chặt, cũng không giấu Tần thị, nói ra đại khái tình hình.

"Gần đây triều đình không yên, lòng người rung chuyển. Chúng ta nên cẩn thận hơn một chút. Tứ đệ là hồng nhân bên cạnh Thánh thượng, hắn đã chịu nhắc nhở ta như vậy, nhất định có một phần đạo lý."

"...... Vinh nhục trăm năm của Tân gia, không thể bởi vì hôn sự giữa con cái mà đứt được."

Tần thị không nói gì, nàng xuất thân cao lại là đích nữ, từ nhỏ cũng được mời tiên sinh chuyên biệt giảng dạy, quanh co ở phía bên trong nàng đại khái có thể hiểu được. Chỉ là, đáng tiếc mối hôn sự tốt này.

Tân Đức Trạch thấy thê tử rất lâu không nói lời nào, bèn kéo tay nàng, khuyên nhủ: "Ta biết trong lòng nàng không dễ chịu, thật sự là không có cách nào khác..."

"Nếu không như vậy đi, chúng ta lấy danh nghĩa mẫu thân trả lời Triệu gia trước, nói con gái tuổi còn quá nhỏ, lão thái thái đau lòng, muốn giữ lại thêm hai năm."

"Nếu một hoặc hai năm sau, Triệu gia an ổn vô sự, chúng ta lại để Hà nhi đính hôn với Triệu Uyên..."

Tần thị nhìn phu quân một hồi, cúi đầu nói: "Cũng chỉ có thể như vậy, ngày mai thiếp đi nói một tiếng với mẫu thân."

Tân Đức Trạch gật đầu, kéo tay thê tử đi gian ngoài, chuẩn bị dùng bữa tối... Hôm nay hắn lo lắng đề phòng cả ngày, cơm cũng không ăn ngon, chỉ sợ Tần thị thừa dịp hắn không ở nhà, đồng ý lời cầu hôn của Triệu gia.

Trời tối không nhìn thấy đường, Diệp Cẩn Trạch và Cố Vọng Thư vội vàng chạy về Diệp phủ. Có rất nhiều chuyện vẫn phải cùng Diệp Chí Thắng lão tướng quân thương lượng một chút... Hơn nữa buổi tối khi xảy ra sự việc phải dùng nhân thủ tương đối nhiều, Diệp gia lại là một nhà võ tướng, lúc này dùng người của mình so với dùng người khác càng yên tâm hơn.

Vừa vào cửa phủ, Cố Vọng Thư sai Hổ Tử đi gọi Đại cữu Diệp Cẩn Văn và Tam cữu Diệp Cẩn Du, bảo bọn họ cùng nhau đến thư phòng của Diệp lão tướng quân.


Trong chốc lát, mọi người đều có mặt.

Diệp lão tướng quân tuy rằng lâu ngày không để ý tới chuyện triều đình, nhưng cũng không phải là người "mù lòa tai điếc", gần đây trong cung ngoài cung điên cuồng truyền rằng Thánh thượng bệnh nguy... Ông đã nghe thấy.

Mọi người đang nói chuyện, có gã sai vặt tiến vào thông báo, nói là thị vệ thân cận của Nhị gia cầu kiến.

"Để hắn vào." Diệp Cẩn Trạch xua tay nói.

Người thanh niên mặc áo cổ tròn bước vào, chạy đến cả đầu đều là mồ hôi: "... Nhị gia, đại sự không tốt, Lương thái phó bên kia có động tĩnh!"

Diệp Cẩn Trạch đứng lên, "Nói kỹ càng."

"Lương thái phó dẫn một đám thị vệ trong phủ, đi phủ hữu đô đốc và xung quanh nơi đó, sau đó dẫn trọng binh đi thẳng đến cửa Thái Hòa."

Diệp lão tướng quân giận tím mặt: "Còn chưa thế nào, đây là muốn bức cung tạo phản sao?"

"Phụ thân, người khoan đừng nóng vội..." Lão gia tử dù sao cũng đã lớn tuổi, Diệp Cẩn Văn sợ ông tức giận như vậy, có mệnh hệ gì thì không xong.

"Ta làm sao có thể không vội, đương kim Thánh thượng đã sắp bị loạn thần tặc tử..."

Ông còn chưa dứt lời, liền quay đầu lại nhìn đứa con trai thứ hai: "Con còn ngồi làm gì, còn không đi hộ giá?"

"Ngoại tổ phụ, khoan hẳn nóng vội, chúng ta phải thương lượng đối sách trước một chút, trong cung đã sắp xếp thân quân Thập Nhị Vệ canh giữ. Tạm thời không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu." Cố Vọng Thư nhấp một ngụm trà.

"...... Nếu như bọn họ thật sự bức cung thành công, vậy đương kim Thánh thượng sẽ trực tiếp thoái vị, sau đó thái tử lên ngôi, cả tộc của hoàng hậu há chẳng phải lớn nhất trong triều đình."

Diệp Cẩn Du nhíu mày nói.

"Nhị cữu, người và Đại cữu đi mời đô chỉ huy sử Dương Hoa trước, điều động năm ngàn hộ sở cùng tinh binh của doanh Kiêu Kỵ đi cứu giá."

Cố Vọng Thư nói như vậy là có đạo lý, đô chỉ huy sử tuy rằng thuộc phủ đô đốc ngũ quân, nhưng nó trực tiếp nghe lệnh của hoàng thượng và binh bộ. Lương Bỉnh Nhân nếu đã cấu kết với hữu đô đốc, vậy doanh ngũ quân cơ bản đã phế.


"Tam cữu và con trực tiếp tiến cung." Người thanh niên nói xong, xoay người đi ra ngoài, bóng lưng cao lớn bị bao phủ dưới bóng đêm, có khí thế không thể khuất phục.

Diệp lão tướng quân nhìn tụi nhỏ lục tục đi ra ngoài, gọi gã sai vặt cùng đi chính đường, dù sao cũng ngủ không nổi, không bằng đi chờ bọn họ bình an trở về.

Thời gian đã đến giờ Hợi, ngoại trừ mấy quán rượu hai bên đường hình như vẫn có đèn đuốc, còn lại đều tối đen như mực.

Lúc này hoàng thành đèn đuốc lại sáng trưng, hai bên ngự đạo ba bước một trạm, năm bước một gác, đứng đầy Cẩm Y Vệ và Ngự Lâm quân.

Cố Vọng Thư đứng trước chính điện cửa Thái Hòa, ung dung nhìn Lương Bỉnh Nhân trên bậc thềm bạch ngọc, ý cười chưa đạt tới đáy mắt.

Lương Bỉnh Nhân mặc áo bào màu đỏ bổ tử hình tiên hạc, tóc râu bạc trắng, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành. Hắn cười nói: "Đây không phải là Cố các lão sao? Lúc này sao còn chưa đi nghỉ ngơi?"

"Nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi... Không phải vẫn phải xem ý tứ của thái phó người sao?" Người thanh niên trêu chọc nói: "Ngươi mang theo trọng binh đến bao vây hoàng thành như vậy, là muốn bức cung à? Hành vi thực nhận lộc quân lại giết vua như vậy, không sợ bị người trong thiên hạ chế nhạo sao?"

Hữu đô đốc Trần Diệu Trung cười lạnh nói: "Xưa nay chỉ nghe nói Cố các lão miệng lưỡi lợi hại, hôm nay vừa gặp, cũng chẳng qua như thế. Nói cái gì bức cung tạo phản, chẳng qua bởi vì Hoàng thượng bệnh nặng, Lương thái phó sợ có người nhân cơ hội này lợi dụng sơ hở, nên đến bảo vệ hoàng thành mà thôi. Sao qua miệng ngươi nói, lại kinh khủng như vậy?"

"Ha ha ha..." Cố Vọng Thư bị chọc cười, loạn thần tặc tử quang minh chính đại như vậy, trái lại hiếm thấy. Hắn cười một hồi lâu, châm chọc nói: "Theo ta thấy, Trần đô đốc làm võ quan thật sự là đáng tiếc, với công phu miệng lưỡi này của ngươi, nên làm văn thần đứng đầu mới đúng!"

Sắc mặt Lương Bỉnh Nhân khó coi, bị một hậu bối châm biếm như vậy, cả đời này là lần đầu tiên, "Tinh thần của Cố các lão tốt như thế. Xem ra là không có ý định trở về nghỉ ngơi?"

"Lương thái phó lớn tuổi như vậy, còn muốn góp vui, ta tất nhiên tháp tùng đến cùng." Cố Vọng Thư khẽ mím môi mỏng.

Lương Bỉnh Nhân giương mắt đánh giá người thanh niên, trẻ tuổi như vậy lại có bản lĩnh, chết thật đúng là đáng tiếc. Không thể dùng được, vậy chỉ có thể giết để nhanh chóng loại trừ hậu họa! Hắn nhìn hữu đô đốc một cái, ý bảo có thể động thủ.

Doanh ngũ quân mang đến đều là tinh binh cường tướng, huấn luyện có trật tự. Một đám quan binh đông nghịt đang cầm đao lớn, thương bắt đầu vây công từ bốn phương tám hướng.

Thân quân Thập Nhị Vệ cũng không phải ăn chay, nhất thời cả hoàng thành loạn thành một đoàn.

Cố Vọng Thư rút đại đao bên hông của Kim Ngô Vệ bên cạnh ra, đi thẳng về phía Lương Bỉnh Nhân. Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước. Hắn cũng có thể thử bản lĩnh học được mấy năm nay ở Diệp gia.

Doanh ngũ quân mang đến quan binh thật sự quá đông, nhân số gấp mấy lần thân quân Thập Nhị Vệ.

Ngự Lâm quân... Dần dần, đã có thế bại.

Đúng lúc này, Diệp Cẩn Du cùng vài Kim Ngô Vệ từ nội điện đi tới, trong tay giam giữ thái tử và hoàng hậu đội quan Minh Châu, hét lớn: "Dừng tay!"

Lương Bỉnh Nhân đang chỉ huy tác chiến, hắn là người đầu tiên nhìn thấy thái tử, còn chưa kịp nói chuyện... Xa xa tiếng ồn ào chợt nổi lên, từ cửa Thần Vũ, cửa Tây Hoa... Đột nhiên đổ xô vào một số lượng lớn các binh lính và lính gác tay cầm cung tiễn.

Diệp Cẩn Trạch, Diệp Cẩn Văn lao tới trước, bọn họ trên đường bị người của Lương thái phó phái vây kín... May mắn thay, cũng không phải quá muộn.


Đô chỉ huy sử Dương Hoa cũng đi theo sau đó, giơ đao quát lớn: "Bởi vì chú ý đến những người bị giặc lừa gạt, đầu hàng không giết! Không liên lụy đến người trong tộc!"

"Bởi vì chú ý đến những người bị giặc lừa gạt, đầu hàng không giết! Không liên lụy đến người trong tộc!"

"Bởi vì chú ý đến những người bị giặc lừa gạt, đầu hàng không giết! Không liên lụy đến người trong tộc!"

Liên tục hô ba tiếng, tướng sĩ phía sau hắn lại đồng thanh ứng hòa, khí thế hào hùng.

Lương Bỉnh Nhân lúc này mới thay đổi sắc mặt, hắn không nghĩ tới, tả đô đốc không ngăn được người ở trên đường. Đúng là đồ ăn hại!

Dương Hoa mang theo quan binh nhanh chóng bao vây hiện trường, cùng Ngự Lâm quân, Cẩm Y Vệ giống như kẹp bánh nướng đấu với người của doanh ngũ quân. Tình thế xuất hiện một bên đảo ngược.

Thương của Diệp Cẩn Văn xuyên thấu qua bụng của Trần Diệu Trung, Cố Vọng Thư bắt sống Lương Bỉnh Nhân.

Chiến cuộc đã được quyết định.

Chu Thiêm Tuyên mặc hoàng bào, mang theo cung nữ, thái giám được Cẩm Y Vệ bảo vệ, đi ra từ nội điện. Hắn đứng trước cửa đại điện hán bạch ngọc, dừng một chút: "Thái tử và hoàng hậu cầm đầu, Lương thái phó phụ trợ, phạm vào mưu nghịch đại tội. Thái tử biếm làm thứ nhân, hoàng hậu đày vào lãnh cung, phàm là bạn bè thân thích của Lương thái phó cùng với vây cánh, gi ết chết bất luận tội."

Hoàng hậu vốn mặt như tro tàn, yếu ớt, nghe vậy lại khóc lên: "Cầu xin Hoàng thượng tha mạng, thần thiếp chỉ là nhất thời hồ đồ..."

Chu Thiêm Tuyên xua tay, có cung nữ tiến lên chặn miệng nàng ta lại.

Thủ lĩnh thái giám Nghiêm Dũng bắt đầu mang theo cung nhân phối hợp với Ngự Lâm quân thanh lý thi thể, quét dọn đường ngự lâm.

Đám người của hoàng hậu bị dẫn xuống.

Chu Thiêm Tuyên nhìn áo bào màu xanh của Cố Vọng Thư bị máu tươi nhuộm nhìn không ra màu sắc, vừa định khen một câu "Anh hùng xuất thiếu niên", lại nhìn thấy hắn cực nhanh nhào về phía mình.

Sau đó, tận mắt nhìn thấy Cố Vọng Thư thay hắn trúng một đao, ầm ngã xuống đất.

Diệp Cẩn Du đứng gần nhất, sắc mặt hắn tái nhợt nhào tới.

"Người đâu, gọi ngự y." Chu Thiêm Tuyên hô.

Tình cảnh hỗn loạn, bởi vì chảy máu quá nhiều, thần trí Cố Vọng Thư có chút mơ hồ. Hắn mơ hồ nhớ mình bị người ta nâng lên... Sau đó, mất ý thức.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, bầu trời màu trắng bạc bắt đầu sáng lên. Tất cả đã trôi qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương