Sắc trời dần tối, trong "Đức Huệ Uyển" ánh sáng mờ yếu.

Nhũ mẫu Hứa thị bưng thuốc tiến vào, "Cô nương, nên uống thuốc rồi?"

Tần thị đang làm cho con gái một chiếc áo bội tử mặc thường ngày, dùng gấm hoa văn hình sen màu trắng, ánh đèn chiếu xuống, màu sắc rực rỡ, thật sự rất đẹp mắt.

"Bỏ đi, không uống. Uống thuốc nhiều năm như vậy, cũng không tác dụng..." Nàng xua tay, đè lên tay áo một lớp nữa mới dùng kéo cắt sợi dây.

"Cô nương... Chính vì uống nhiều năm rồi nên mới phải tiếp tục uống, có lẽ cứ uống là sẽ khỏe lại." Hứa thị thấp giọng khuyên nhủ.

Tần thị gọi Thải Nguyệt đứng ở một bên hầu hạ, nói: "Hôm nay là sinh nhật của tiểu thư, nó đi chơi với tứ đệ cả ngày, có lẽ mệt mỏi rồi, ngươi đưa quần áo này qua đó đi."

Thải Nguyệt đáp ứng một tiếng, cầm quần áo đi ra ngoài.

Nàng quay đầu lại thấy nhũ mẫu Hứa thị còn cố chấp bưng chén thuốc, thở dài, nhận lấy uống.

Nha hoàn thứ hai Thu Quế vén rèm cửa đi vào, cúi người hành lễ: "Phu nhân, Đại thiếu gia đến thỉnh an."

Tần thị giật mình một hồi, hắn tại sao lại đến đây, vội vàng mở miệng nói: "Mời vào đi."

Trong chốc lát, Tân Minh Tuyên mặc áo bào xanh cổ tròn thường phục đi vào, "Thỉnh an mẫu thân." Hắn quỳ xuống và thực hiện đại lễ.

"Tuyên nhi, đây là làm sao vậy?" Tần thị trái lại hoảng sợ, tự mình đỡ hắn dậy.

Đứa con trai này của nàng rất giống Tân Đức Trạch, vóc dáng cao hơn so với Tân Đức Trạch, rất tuấn tú. Hiện giờ đã là biên tu của viện Hàn Lâm, tuy nói chỉ là thất phẩm quan, nhưng có thể trực tiếp tiến vào nội đình được hoàng thượng triệu kiến, quyền quý trong triều cũng đều tôn trọng hắn.

Tổ tiên của Tần thị từng xuất hiện một học sĩ viện Hàn Lâm, biết đạo lý vô Hàn Lâm bất Nội Các.

Tân Minh Tuyên đứng lên, ngồi bên cạnh Tần thị, nói: "Đã lâu không đến thỉnh an mẫu thân, hôm nay trở về sớm, nên đến thăm người."

"Đứa trẻ ngốc, mẫu thân biết công việc của con vất vả. Không cần phải thường xuyên đến thăm." Tần thị cười nói: "Đúng rồi, Trúc Thanh, Trúc Âm trong phòng con hầu hạ con rất lâu rồi, nhìn cũng thông minh. Nếu con thích, mẫu thân sẽ làm chủ nâng lên làm thông phòng cho con."


Tân Minh Tuyên đỏ mặt, "Mẫu thân..."

"Đứa nhỏ này, con đã mười chín tuổi, sớm nên lo liệu những chuyện này rồi… Khi phụ thân con bằng tuổi con, con đã được hai tuổi."

"Trước kia, con học hành thi cử cực khổ, mẫu thân cũng không dám để những chuyện này quấy rầy con. Nhưng mà, hiện giờ không giống trước kia, con trai của ta đã làm quan..."

"Mấy ngày trước, tổ mẫu con còn hỏi hôn sự của con. Chúng ta cũng đã gặp Điệp nhi, là một đứa trẻ tốt."

"Mẫu thân biết con cũng hài lòng với nàng ấy... Hơn nữa, nàng ấy cũng chờ con hai năm nay, để cho cô nương nhà người ta chờ tiếp nữa thì không tốt."

Tân Minh Tuyên ho khan một tiếng, trả lời: "Đều nghe theo mẫu thân. Chỉ là... Chuyện thông phòng này khoan hẳn tính. Nàng ấy đã đợi lâu như vậy, dù sao con cũng phải, dù sao cũng phải..."

Hắn mặt đỏ tía tai nói không nổi nữa, Tần thị cười giải vây cho hắn: "Vợ chồng cầm sắt hòa minh(*) là tốt nhất, mẫu thân hiểu được ý tứ của con. Chờ ngày mai đi, trước tiên nói một tiếng với mẹ đẻ Tôn di nương của con, việc này nên chuẩn bị rồi. Vốn còn muốn để cuối năm làm, vẫn là nên làm sớm một chút."

(*)Cầm sắt hòa minh: một phép ẩn dụ nói về tình yêu và sự hòa hợp của một cặp vợ chồng.

"Tháng trước, ta đến nhà Triệu phu nhân ở cùng ngõ chúng ta xem kịch, ai ngờ phu nhân của hữu thị lang cũng đi… Còn úp mở nhắc tới hôn sự của các con vài lần, xem ra là sốt ruột rồi."

"Đúng rồi, nếu đã nói đến chuyện này, con đừng chê mẫu thân lải nhải. Hôn phòng của các con vẫn đặt ở "Mặc Trúc Hiên" đi, đem tiến thứ nhất bên cạnh viện đả thông, coi như nội viện. Như vậy sẽ tiện cho con..."

Tân Minh Tuyên gật đầu đồng ý, lúc hắn còn rất nhỏ đã được nuôi ở bên cạnh Tần thị. Tần thị thích trẻ con, khi Hà nhi còn chưa được sinh ra, buổi tối nàng đều ôm hắn ngủ.

Mùa hè hắn sợ nóng, nàng cầm quạt quạt cho hắn mỗi đêm. Vô cùng thương yêu hắn.

"Mẫu thân, hôm nay là sinh nhật của Hà nhi, đây là quà con chuẩn bị, người rảnh thì đem cho muội ấy." Tân Minh Tuyên nói xong, từ trong ngực lấy ra một cái hộp gấm, bên trong là một đôi vòng ngọc thúy bích, chất lượng cực tốt.

"Đứa nhỏ này, Hà nhi còn nhỏ, không cần những thứ này. Có nhiều nơi con phải dùng đến tiền bạc, không được vì nó mà tiêu pha nữa."

Tân Minh Tuyên cười khổ nói: "Hà nhi qua năm mới đã mười bốn tuổi, là tuổi chẵn, nên trang điểm cho muội ấy rồi. Mỗi ngày nhìn muội ấy quá mộc mạc đi."

Tần thị cười nói: "Đó là do con thương tiếc nó."


Hai mẹ con lại ngồi nói chuyện một hồi, Tân Minh Tuyên mới cáo từ rời đi.

Tần thị nhìn bóng lưng hắn, thở dài yếu ớt: "Tuyên nhi và phụ thân nó trái ngược không giống nhau. Lúc ấy, ta còn chưa gả vào, đã biết Tôn di nương có thai..."

Hứa thị nửa ngày không nói gì. Nàng ta có thể nói gì đây? Nếu cô nương có thể sinh một đứa con trai, Đại lão gia cũng không đến mức nâng một di nương lại tiếp nâng một di nương...

"Cô nương, nô tỳ nhớ tới một chuyện." Hứa thị xua tay, kêu nha đầu, bà già đứng trong phòng hầu hạ đều lui ra, "Buổi chiều, nha đầu chúng ta xếp vào Nhị phòng, lén lút trở về tìm nô tỳ, nói là Nhị lão gia và Lý thị cãi nhau một trận, kêu nàng ấy đừng tham dự vào chuyện của Đại phòng nữa. Đại khái cãi nhau khá ầm ĩ, ngay cả lời bỏ vợ cũng đã nói ra."

Tần thị cười nhạt nói: "Mấy năm nay, nha đầu đó mang về không ít tin tức, Lý thị đang có chủ ý gì, trong lòng ta còn không rõ, vậy chức Tân gia chủ mẫu này làm quá thất bại rồi. Nàng ấy có dã tâm như vậy, cũng không dễ dàng."

"Chuyện của Lý di nương, ta biết là do nàng ấy làm. Là mẫu thân nói không được phô trương, phải lo cho thể diện của Tân gia..."

Hứa thị rót cho nàng một chén trà, nói: "Lý Họa Bình cũng không phải là người dễ đối phó, nếu không phải nàng ấy tự chủ trương cùng Nhị thái thái... Làm sao có thể xảy ra chuyện sau này."

"Bây giờ, mẫu thân nhúng tay vào chuyện Nhị phòng, ta trái lại không tiện làm thêm gì nữa… Chẳng qua, Lý thị nếu lại dám làm ra chuyện gì, ta sẽ không nương tay nữa!"

"Còn có một chuyện, lão nô có chút không hiểu, trong "Lê Hương Cư" có một nha đầu vẫn luôn âm thầm lui tới với đại nha đầu của tiểu thư..."

"Chẳng lẽ là tiểu thư chúng ta..."

Lời của nàng còn chưa nói hết, Thải Nguyệt vén rèm cửa trở vào, Tần thị lắc đầu, để cho nàng ta đừng nói nữa.

"Lúc nô tỳ đi "Liên Uyển", tiểu thư đang ăn bữa tối, thấy quần áo thì rất vui mừng, khen tay nghề của thái thái tốt."

"Đứa nhỏ này..." Tần thị bị chọc cười, "Miệng của nó là ngọt nhất."

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh mặt trời chiếu sáng, mới sáng sớm trời nóng làm lòng người khó chịu.

Ba di nương của Đại phòng đều đúng thời gian đến "Đức Huệ Uyển" thỉnh an Tần thị.


Di nương mới nạp tên là Vương Diệu Bạch, bộ dạng rất xinh xắn, dung mạo tuy kém Lý Họa Bình, nhưng bởi vì thông hiểu thi thư nên càng được Tân Đức Trạch sủng ái hơn một chút.

Mà bây giờ Lý Họa Bình chĩa mũi nhọn vào Vương di nương, cảm thấy người ta phân chia sự sủng ái của nàng ta, trong sáng trong tối làm việc không ít ngáng chân. Nhưng không biết vì sao, mỗi lần nàng ta vừa làm việc ngáng chân, ngày hôm sau sẽ bị Tân Đức Trạch biết, sau đó bị răn dạy nghiêm khắc một trận.

Vương Diệu Bạch ngược lại bởi vì sự tính kế của Lý Họa Bình, càng được Tân Đức Trạch thương tiếc.

Xuân Hồng vẫn thường xuyên khuyên nhủ Lý Họa Bình, chỉ là không còn tận tâm như trước nữa.

Ngày đó, nàng và Tiểu Mạn bị Trương ma ma mang về "Niệm Từ Uyển", Tân lão thái thái lấy lý do các nàng hộ chủ bất lực, bị đánh rất nhiều gậy.

Hai người nằm trên giường ba tháng mới có thể xuống đất, trong lúc đó, Lý Họa Bình một lần cũng chưa từng đi thăm.

Mọi người ngồi nói chuyện một hồi, Tần thị mới thả cho người đi, chỉ giữ lại một mình Tôn Hiểu Dung, cùng nàng nói về hôn sự của Tuyên nhi.

Tôn di nương biết đây là Đại thái thái đang coi trọng nàng, trong lòng cũng rất vui mừng cho con trai, có thể nhìn thấy Tuyên nhi làm quan rồi cưới vợ... Nàng có chết ngay lập tức, cũng có thể nhắm mắt.

Buổi chiều, Tần thị đi "Niệm Từ Uyển", nhắc tới hôn sự của Tân Minh Tuyên với Tân lão thái thái.

"Chuyện của Tuyên nhi con tự lo liệu đi, nó đúng là không nhỏ nữa, cưới vợ sinh con không thể kéo dài thêm nữa... Ta vẫn muốn nhìn thấy chắt trai lúc còn sống."

"Tuyên nhi bây giờ là mệnh quan triều đình rồi… Nó lại là người đầu tiên trong lứa cháu của Tân gia thành thân, phải làm lớn hình thức, không thể mất mặt được."

Tần thị nhất nhất đều đồng ý. Sau khi nàng trở về, suy nghĩ một chút, cầm lễ vật đi tìm Chu thị ở cùng ngõ, làm phiền nàng ta chạy thêm một chuyến đến phủ công bộ hữu thị lang, thông báo một tiếng, nàng cũng coi ngày mời người đi "Cầu thân".

Phu nhân của công bộ hữu thị lang là Trịnh thị, đang lo Tân gia còn chưa đến đòi người... Vừa khéo, Chu thị đã tới.

Nàng mặt mày hớn hở đi nghênh đón, Tân gia quả nhiên không xem thường Điệp nhi, còn mời thê tử của công bộ thượng thư tới.

Lão gia nhà các nàng còn là thuộc hạ của công bộ thượng thư, có thể thấy được sự coi trọng đối với hôn sự này.

Qua hai ngày, Tần thị thừa dịp Tân Đức Trạch đến "Đức Huệ Uyển", đem chuyện Tân Minh Tuyên nói ra.

Tân Đức Trạch cũng tỏ vẻ tán thành, ngày hôm sau, liền cùng Nhị đệ, mời người trong tộc của Tân gia đến Tân phủ nghị sự. Sau đó, định ngày đi Trương gia "Cầu thân", "Định thân"...

Tân gia vô cùng bận rộn. Diệp gia cũng không nhàn rỗi, cháu gái đích trưởng ở nhà làm náo loạn "long trời lở đất"...

Diệp Thần Tuyết khóc ầm ĩ muốn gả cho Cố Vọng Thư, Cố Vọng Thư trực tiếp cự tuyệt.


Diệp Cẩn Văn không nhắc tới chuyện này, nhưng sắc mặt của phu nhân Tưởng thị lại không dễ nhìn. Nàng xuất thân danh môn, tổ phụ lại là thái sư của thái tử, chỉ có một ngoại tôn nữ đích xuất này, chẳng lẽ còn không xứng với Cố Vọng Thư?

Nàng đi tìm Diệp lão thái thái, vốn định tiết lộ tin tức cho mẫu thân trước, để cho bà lén lút hòa giải với Cố Vọng Thư, lại không ngờ tới cũng bị Diệp lão phu nhân từ chối.

"Mẫu thân, Tuyết nhi lớn lên trước mắt người. Tính tình đứa nhỏ này mặc dù có chút kiêu căng, nhưng tâm tư tốt. Gả đến trước mắt chúng ta, cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi, không phải càng tốt sao?"

Diệp lão thái thái uống một ngụm trà, cho hạ nhân lui rồi nói: "Mấy năm nay ta vẫn quan sát Thư nhi, đứa nhỏ đó tâm tư quá sâu, không thích hợp với Tuyết nhi."

"Các hôn sự mà nó từ chối mấy năm nay, con cũng tận mắt nhìn thấy… Tài nữ nổi danh khắp kinh đô Diêu Cẩm Khê nó cũng không để vào mắt, đó chính là cháu gái đích tôn của Diêu các lão. Diêu Cẩm Khê con cũng đã gặp qua, so với Tuyết nhi thế nào?"

"Thư nhi mới hai mươi mốt tuổi đã thăng chức đại học sĩ Văn Uyên Các… Con nghĩ sao về thủ đoạn của nó?"

Diệp lão thái thái thở dài: "Ta là ngoại tổ mẫu ruột của Thư nhi, phàm là có một chút biện pháp, còn có thể để cho nó kéo đến hai mươi mốt tuổi còn chưa thành hôn sao?"

"Ta không biết nói riêng với nó biết bao nhiêu lần, đứa nhỏ đó chính là không nói ra… Điều này có lẽ có một số liên hệ với những đau khổ mà nó đã phải chịu đựng khi còn nhỏ."

Tưởng thị bị Diệp lão thái thái hỏi đến á khẩu không nói nên lời, nàng suy nghĩ một hồi lâu, chậm rãi: "Mẫu thân, vậy người nói Tuyết nhi làm sao bây giờ..."

"Trước tiên nhốt nó vài ngày, tìm hai bà già canh chừng, bắt nó cố gắng luyện nữ công. Ta và tả đô Ngự Sử gia Phùng lão phu nhân có quan hệ rất tốt, đích thứ tôn của bà ấy đã là cử nhân, cũng có chí tiến thủ. Phối với Tuyết nhi chúng ta rất thích hợp, gia thế cũng tương đương."

"Chủ yếu nhất là nhân khẩu Phùng gia đơn giản. Tuyết nhi gả qua đó, sẽ không phải chịu khổ gì."

"Dành một chút thời gian, đi mời Phùng lão phu nhân đến phủ xem kịch. Cứ nói, ta nhớ bà ấy."

Trên mặt Tưởng thị nở nụ cười, kính cẩn mở miệng: "Vẫn là mẫu thân có trù tính."

Hôm nay, Tân Minh Tuyên xử lý xong công việc, vừa mới ra khỏi viện Hàn Lâm, xe ngựa còn chưa lên, đã bị Diệp Thần Vũ ngăn lại, hắn cười hì hì: "Thời gian còn sớm, đi uống một chén?"

Tân Minh Tuyên nhìn hoàng hôn trên bầu trời, lại nhìn khuôn mặt quá sáng của người thanh niên, thở dài: "Ta không biết uống rượu, ngươi biết mà."

"Chính bởi vì không biết uống, cho nên mới phải luyện tập nhiều." Người thanh niên tính trẻ con bĩu môi, "Ngươi có đi không?"

Tân Minh Tuyên quay đầu lại, lên xe ngựa. Tháng này, Diệp Thần Vũ đã là lần thứ mười ba đến cửa viện Hàn Lâm chặn hắn.

Xe ngựa đi một hồi, Tân Minh Tuyên lơ đãng mở màn trướng sang một bên nhìn về phía sau, người thanh niên còn đứng tại chỗ, một mình một bóng, lại có chút đáng thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương