Bao Tử Sủng Vật Điếm
-
Chương 30
"Giống như đang đeo lên một tấm mặt nạ mỉm cười, làm em nhớ tới mặt nạ của chú hề." Vương Tử Ngọc nhún nhún vai.
Hắn từ trước đến giờ luôn có trí tưởng tượng rất phong phú, lại bất ngờ đánh đúng trọng điểm.
Vai hề nguyên mẫu là người mang mặt cười, cũng bởi vì một nguyên nhân nào đó nên trên khuôn mặt chỉ luôn bảo trì gương mặt tươi cười.
Vương thúc bởi vì trong lòng có thương tích, hắn dùng tươi cười che dấu đau xót của bản thân, hắn nghĩ mình biểu hiện rất khá, nhưng đôi mắt sẽ không nói dối, hai mắt mất đi ánh sáng thì nơi nào còn có ý cười?
"Có khách tới." Lâm Hạ đang muốn nói cái gì, trong tiệm liền có khách ghé thăm, Lâm Hạ để Vương Tử Ngọc đi tiếp đãi khách hàng.
Vương Tử Ngọc có việc làm, thực mau liền đem chuyện của Vương thúc ném ra sau đầu, tung ta tung tăng đi làm việc.
Lâm Hạ nhìn thoáng qua lịch trên bàn, ngày mai là ngày 13 tháng 2, nghe nói là ngày con gái Vương thúc qua đời.....!
Hamster nhỏ rời đi cửa hàng đã được hơn hai tiếng, Lâm Hạ đang muốn gọi nhóc trở về.
Hamster nhỏ bởi vì muốn tiếp nhận kế hoạch trị liệu của Trần Minh Tông, cho nên mỗi ngày phải có hai tiếng ngốc ở chỗ Trần Minh Tông.
Buổi sáng Lâm Hạ vừa đến cửa hàng Trần Minh Tông đã qua đây đón Hamster nhỏ sang chỗ hắn, bảo rằng trị liệu kết thúc sẽ đem Hamster nhỏ đưa trở về.
Vừa nghĩ tới vậy, bên ngoài cửa hàng đã truyền đến âm thanh dừng xe, thực mau đã thấy Trần Minh Tông nắm tay Hamster nhỏ tiến vào.
"Nắm......!Tay......" Lâm Hạ nhìn hai bàn tay lớn nhỏ không đồng nhất, một bàn tay nâu nắm một bàn tay trắng, làm cậu thiếu chút nữa một ngụm máu huyết phun trào.
Tuy rằng cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ có một ngày Hamster nhỏ bị sói xám ngậm đi, nhưng khi sự thật diễn ra trước mặt, Lâm Hạ mới phát hiện chính mình vô năng tiếp thu.
"Lâm Hạ, tôi có việc nói với cậu." Trần Minh Tông khí thế hùng hổ, vừa thấy liền biết không phải chuyện gì tốt.
"Chuyện gì ạ?"
"Mấy ngày này tôi phải đi Hải Nam công tác, tôi muốn mang Hamster nhỏ cùng đi.
Hải Nam phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu ôn hoà dễ chịu, là địa phương tốt để thư giãn cùng trị liệu......" Trần Minh Tông nói không ngừng nghỉ, từ vị trí địa lý đến điều kiện khí hậu, con người thân thiện...!trình bày đầy đủ các phương diện nếu Hamster nhỏ đi Hải Nam cỡ nào tốt cho cậu ấy, bài diễn văn đạt tiêu chuẩn giống như được trích từ tổng hợp đáp án đề thi địa lý trong kì thi tuyển sinh đại học vậy.
"Xác thật khá tốt, nhưng Hamster nhỏ đi xa nhà thích hợp sao?"
Lâm Hạ mạo hiểm sinh mệnh của mình thật cẩn thận hỏi.
"Vì cái gì không thích hợp, tôi là bác sĩ nên tôi biết." Quả nhiên, chung quanh áp khí đột nhiên thấp xuống rất nhiều.
"Huống chi, Hamster nhỏ cũng không thể rời khỏi tôi!" Trần Minh Tông cho Lâm Hạ một phát đạn cuối cùng, triple kill!
Trần Minh Tông khi nói lời này, còn quay đầu thâm tình chân thành mà nhìn Hamster nhỏ, nhưng mà Hamster nhỏ lại là vẻ mặt mờ mịt.
"Hamster nhỏ đồng ý sao?" Lâm Hạ thấy Hamster nhỏ vẻ mặt mộng bức, không yên tâm hỏi.
"Em ấy nói cậu đồng ý em ấy liền đồng ý." Lúc này đến phiên Trần Minh Tông hộc máu, Lâm Hạ hỏi câu này uy lực quá lớn, Trần Minh Tông xuýt thì bỏ mình!
"Hamster nhỏ, cậu muốn cùng Minh Tông ca đi Hải Nam chơi sao?" Lâm Hạ hỏi.
"Muốn......!Chính là......!Mọi người......!Không đi......!Em......" Hamster nhỏ đã có thể nói nhiều từ ngữ hơn, nhưng nói chuyện vẫn chưa được lưu loát.
Trần Minh Tông vì để Hamster nhỏ cùng hắn đi chơi, cố ý cho Hamster nhỏ xem rất nhiều ảnh chụp phong cảnh cùng mỹ thực ở Hải Nam, câu đến Hamster nhỏ trong lòng ngứa ngáy.
Nhưng Hamster nhỏ vẫn giữ vững lập trường của mình, Lâm Hạ bọn họ không đi, hắn liền không đi.
Trần Minh Tông thực không vui, liền trưng ra một khuôn cứng đơ nhìn Lâm Hạ, ý tứ là "Tôi sẽ lẳng lặng nhìn cậu, cậu biết mình nên làm như thế nào rồi đó"......!
"Hải Nam chơi rất vui, chờ có thời gian rảnh chúng ta liền đi chơi, nhưng hiện tại chúng ta muốn mở cửa hàng không rảnh đi.
Không bằng cậu trước cùng Minh Tông ca đi chơi, trở về nói cho chúng ta biết nơi nào chơi tốt, thế nào?" Ở dưới dâm uy của Trần Minh Tông, Lâm Hạ đành nói ra lời trái lương tâm.
"Là......!Sao?" Đây chính là một nhiệm vụ lớn, Hamster nhỏ tức khắc đứng thẳng thân mình, một bộ dáng tiếp thu cấp trên giao cho nhiệm vụ trọng đại.
"Đúng vậy, cậu cùng Minh Tông ca đi trước." Lâm Hạ quyết định nếu có cơ hội, cửa hàng thú cưng du xuân liền đi Hải Nam.
"Vâng!" Hamster nhỏ cao hứng mà trả lời, một đôi mắt cười cong cong thành hình trăng khuyết, được Lâm Hạ ủy thác trọng trách hắn thật cao hứng.
"Có một chìa khoá dự phòng ở dưới chậu hoa trước cửa cửa, hành lý của Hamster nhỏ liền để hai người tự mình thu thập." Trong cửa hàng hiện giờ chỉ có hai người, Lâm Hạ không tiện rời đi, thu thập hành lý đành phải để cho bọn họ tự mình tới lấy.
"Không thành vấn đề." Áp lực đè nặng trong lòng Trần Minh Tông rốt cuộc buông lỏng, hơn nữa bởi vì sắp có thể tiến vào tư phòng Hamster nhỏ, trong lòng ngọt ngào vui sướng.
Hamster nhỏ đi rồi, trong cửa hàng chỉ còn hai người Lâm Hạ làm việc, Cục Bột Trắng miễn cưỡng tính là một phần tư sức lao động, công tác chủ yếu là làm linh vật.
Các nhân viên làm thêm khác là sinh viên trở về nhà nghỉ lễ còn chưa có trở lại, Lâm Hạ liền quyết định lại tuyển thêm một nhân viên bán thời gian nữa.
Làm việc ở cửa hàng thú cưng này không phải làm phẫu thuật linh tinh, công việc cũng khá nhẹ nhàng, bởi vậy tuyển nhân viên chính thức và làm thêm cũng dễ dàng.
Hơn nữa tuyển nhân viên bán thời gian có thể tìm những sinh viên ở các trường đại học quanh đây, cung cấp cơ hội vừa học vừa làm cho họ, cũng có thể xem là làm một việc thiện.
Lâm Hạ viết xong thông báo tuyển dụng, rồi nhìn Cục Bột Trắng vui vẻ ấn một dấu chân lên trên thông báo, mỹ danh là "Đóng dấu".
"Bảo bảo, chúng ta đi dán thông báo nhed." Lâm Hạ cười ôm Cục Bột Trắng, trong tay còn cầm keo dán, Cục Bột Trắng giúp cậu ngậm tệp thông báo tuyển dụng.
Vương Tử Ngọc thấy thế, khóe miệng co giật.
Đến mức này sao, từ trong tiệm ra cửa chỉ vài bước chân, lại khiến cho người ta nổi da gà.
Vương Tử Ngọc trong lòng âm thầm phun tào, Lâm Hạ cũng không bận tâm người cô đơn như hắn, ngay cả một con mèo cưng cũng không có.
Tuy rằng trong tiệm có đủ loại chó mèo đáng yêu, cùng hắn cũng thân thuộc, nhưng kia chung quy không phải của riêng hắn nha.
Hắn cũng muốn có một bé thú cưng, giống như Cục Bột Trắng thân cận với Lâm Hạ vậy.
"Gâu gâu gâu!" Thanh âm chó sủa quen thuộc truyền đến, bộ dáng hấp ta hấp tấp, vừa nghe liền biết là Uy Phong.
Quả nhiên, "Uy Phong tới rồi!" Lâm Hạ ở cửa đụng phải Lý Hào cùng Uy Phong.
"Gâu gâu gâu!" Uy Phong phe phẩy cái đuôi hướng bọn họ chào hỏi.
"Cần hỗ trợ gì không?" Lý Hào hỏi.
"Không cần, tự chúng ta dán là được, cảm ơn." Lâm Hạ cự tuyệt hắn hỗ trợ.
Lý Hào không nói chuyện, nhàn nhạt gật đầu mang Uy Phong vào tiệm.
"Gâu gâu gâu!" Uy Phong nhìn thấy Vương Tử Ngọc, hai mắt lập tức giống như chủ nhân của nó vậy, phát ra nhiệt liệt quang mang giống như nhìn thấy vàng.
"Uông ô!" Cửa hàng sủng vật nghỉ lễ, cũng một thời gian rồi Uy Phong không có gặp Vương Tử Ngọc, thật sự là nhớ nhung đến hao mòn.
Toàn bộ thân hình trực tiếp phác gục Vương Tử Ngọc, dùng móng vuốt đem người ấn trên sô pha liếm liếm liếm!
"......" Vương Tử Ngọc vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, giống như con cá muối nằm ở trên sô pha, tùy ý Uy Phong loạn liếm.
Nhịn, nhất định phải nhịn! Chủ nhân của Uy Phong đã tặng cho hắn một bao lì xì thật lớn, còn gửi cho hắn món quà năm mới mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Cho nên, nhất định, cần phải, nhịn xuống, làm ơn!!!!!!!
Vương Tử Ngọc xây dựng phòng tuyến tâm lý thật kiên cố cho chính mình.
"Uy Phong xuống dưới!" Cũng may Lý Hào kịp thời kéo Uy Phong ra, tránh cho Vương Tử Ngọc gặp bi kịch.
Vương Tử Ngọc tâm cảm kích vạn phần, đối với Lý Hào hảo cảm tăng lên không ít.
Thật là quá săn sóc, hu hu hu......!
Dán xong thông báo, Lâm Hạ ôm Cục Bột Trắng vào trong tiệm, nhìn thấy Vương Tử Ngọc cùng Lý Hào bồi Uy Phong chơi đùa, thầm nghĩ cũng đến lúc thả thú cưng trong tiệm ra ngoài hóng gió chút rồi.
Lâm Hạ ôm Đại Mao đang dưỡng bệnh trên tầng hai xuống lầu, để nó ở một bên đợi.
Có nhiều đồng loại ở đây như vậy, cũng sẽ không quá nhàm chán.
Đại Mao là chú cho của chị Cẩm Quyên, đưa tới chữa bệnh hôm tất niên, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.
Mấy ngày hôm trước Cẩm Quyên gọi điện thoại lại đây nói Đại Mao gửi nhờ ở nơi này, nàng có việc muốn xử lý, chờ sự tình ổn thoả sẽ đưa Đại Mao trở về.
"Gâuu......" Chân sau bị thương đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng nhưng khi Đại Mao thấy đồng loại cùng nhau đuổi theo quả cầu chơi đùa, nó rất muốn gia nhập.
Nhưng nó bị gãy chân, chỉ có thể xem không thể chơi.
Bất quá, con husky kêu Uy Phong thật là quá xuẩn, thật là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đuổi theo quả cầu đều có thể quăng ngã, ha ( gâu) ha ( gâu) ha ( gâu)......!
Lâm Hạ nhìn thấy Đại Mao ở một bên gâu gâu gâu mà kêu đến vui vẻ, liền yên tâm tiếp tục làm việc của mình.
"Ngao ô!" Ba ba, An An cũng muốn chơi ném bóng!
Nhìn thấy nhóm chó chơi đến vui vẻ, Cục Bột Trắng đứng ngồi không yên.
Nhóc từ trong rương đồ chơi lấy ra một quả bóng, dùng móng vuốt đem bóng lăn đến dưới chân Lâm Hạ.
"Được." Tầng một của hàng thú cưng chia làm hai bộ phận, một bộ phận là khu để hàng hóa, một bộ phận khác là khu sủng vật.
Sủng vật khu có nơi chuyên dụng cho thú cưng chơi đùa cũng chia ra làm hai phần.
Nhóm chó mèo chiếm một khu vực, khu vực còn vừa lúc để cho Cục Bột Trắng chơi đùa.
"Ngao ô!" Ba ba, ném bóng đi, An An đã chuẩn bị tốt! Cục Bột Trắng cong thân mình, làm ra tư thế chuẩn bị nhảy lên.
"Bắt đầu nhé!" Lâm Hạ phối hợp mà tung bóng ra, Cục Bột Trắng nhảy mà trên, thành công ngậm bóng vào miệng, sau đó vững vàng mà đáp trên mặt đất.
"Ngao ô!" An An bắp được! Cục Bột Trắng đem bóng lại cho Lâm Hạ, để Lâm Hạ tiếp tục ném bóng.
Ném ném ném, bắt bắt bắt......!
"Ở phía sau!" Lần này Lâm Hạ không cẩn thận đem bóng ném đến phía dau Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng phản ứng lại liền muốn tiến lên, lại tới không kịp.
Bóng vừa lúc nện vào đầu Cục Bột Trắng, tuy rằng không đau, chỉ giống chuồn chuồn lướt nước, lại làm Cục Bột Trắng phát ra thanh âm ảo não.
"Ngao ô!" Không bắt được!
"Không phải như thế." Đường Ân Lãng không biết khi nào đi vào cửa hàng sủng vật, hắn đột nhiên lên tiếng, làm Lâm Hạ hoảng sợ.
"Ân Lãng, anh tới từ bao giờ thế?"
Lâm Hạ giật mình thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài.
"Từ lúc bọn em bắt đầu chơi đùa."
Đường Ân Lãng xong việc liền trực tiếp đến cửa hàng sủng vật m, vừa vào cửa, ai cũng không có phát hiện hắn.
Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng chơi thật sự vui, Vương Tử Ngọc cùng Lý Hào cũng đang cùng nhóm chó mèo chơi đến vui vẻ vô cùng, căn bản không rảnh chú ý bên ngoài.
"Dạ." Lâm Hạ gật gật đầu.
"Ngao ô?" Con chào Đường thúc thúc, Đường thúc thúc người nói không phải như thế, đó là thế nào ạ? Cục Bột Trắng nghe được Đường Ân Lãng nói không phải như thế, Cục Bột Trắng khiêm tốn hiếu học hướng hắn thỉnh giáo.
"Nếu bóng ở sau người, chúng ta không cần phải xoay người mới nhảy, mà là nhảy lấy đà sau ở trên không trung xoay người."
Đường Ân Lãng sờ sờ đầu lông xù của Cục Bột Trắng cẩn thận mà giảng giải.
Đường Ân Lãng một bên nói một bên làm mẫu, hắn để Cục Bột Trắng cong thân mình làm động tác chuẩn bị, động tác cùng Cục Bột Trắng giống nhau như đúc, ngay cả tư thế tay cùng móng vuốt Cục Bột Trắng cũng giống nhau.
Lâm Hạ trong lòng chuông cảnh báo vang lên, tinh thần cao độ khẩn trương mà đem Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng nhất cử nhất động thu vào trong mắt.
Càng xem càng khiếp sợ, Đường Ân Lãng như thế nào sẽ làm động tác như mãnh thú, còn là cùng động tác tương tự Cục Bột Trắng, chẳng lẽ hắn cũng là lão hổ dị tộc hoặc là chủng tộc gần giống dị tộc?
Bằng không như thế nào sẽ biết động tác của tiểu hổ con nhà mình?
Lâm Hạ càng thêm hoang mang, vì cái gì Đường Ân Lãng biết Cục Bột Trắng là dị tộc lại không cùng cậu thẳng thắn nói thân phận?
Nếu là lo lắng Lâm Hạ vô pháp tiếp thu thân phận dị tộc của hắn, nhưng mà Cục Bột Trắng chính là dị tộc, hắn sẽ không không tiếp thu được.
Nếu không phải bởi vì nguyên nhân này, vậy Đường Ân Lãng đang lo lắng cái gì? Hay là chỉ là cảm thấy hai người cảm tình còn chưa tới mức có thể mở rộng lòng mình......!
"Lâm Hạ, ném bóng đi." Lâm Hạ đang suy nghĩ bị Đường Ân Lãng đánh gãy, sau khi hoàn thành dạy học Đường Ân Lãng bắt đầu hướng dẫn Cục Bột Trắng thực hành.
"Được." Lâm Hạ lấy lại tinh thần ném bóng ra, ánh mắt phức tạp mà nhìn nhìn Đường Ân Lãng.
Đường Ân Lãng đang xem thành quả học tập của Cục Bột Trắng, không có chú ý tới Lâm Hạ trong mắt chợt lóe qua phức tạp cùng mịt mờ.
"Ngao ô!" Đường thúc thúc thật là lợi hại! Đường bóng này Lâm Hạ ném đến không tốt, nhưng Cục Bột Trắng thông qua Đường Ân Lãng truyền thụ vẫn bắt được bóng.
"Bảo bảo giỏi quá!" Lâm Hạ cười khen nhóc, biểu tình giống như thường thả lỏng dần.
Đường Ân Lãng nhìn tiểu hổ con hưng phấn cùng vẻ mặt tự hào vì nhi tử của Lâm Hạ, trong lòng thực hụt hẫng.
Những loại kĩ năng cơ bản này, lão hổ cha đã sớm từ khi ấu tể có thể chạy có thể nhảy truyền thụ cho tiểu hổ con.
Nhưng bởi vì Cục Bột Trắng không ở bên người hắn, không có ai dạy cho Cục Bột Trắng kỹ năng của dị tộc Bạch Hổ.
Nếu là nhóm tiểu hổ con cùng nhau chơi, Cục Bột Trắng khẳng định là đứa nhóc lạc hậu nhất.
Cũng may Cục Bột Trắng còn nhỏ, hiện tại học tập không tính là muộn.
Đường Ân Lãng quyết định, từ nay về sau hắn phải đem nhiều tri thức truyền thụ cho tiểu hổ con, không thể làm tiểu hổ con biến thành một dị tộc cái gì cũng đều không hiểu.
——
26/4
Mai bắt đầu đi làm lại rồi không có nhiều thơi gian nữa ~.~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook