Bạo Tiếu Sủng Phi: Gia Gia Ta Chờ Ngươi Bỏ Vợ (Song Thế Sủng Phi)
-
Chương 30: Ôn nhu thì thầm cũng có thể tức chết người 2
Editor: Alex
"Tất nhiên nếu Bát Vương Gia đã không muốn ở lại trong phủ, vậy cứ để thần cho người chuẩn bị tốt thịt rượu..." Khúc Giang Lâm lại thay đổi sang chủ ý khác.
"Nhạc phụ đại nhân thực sự muốn giữ lại Bản Vương đến như vậy?"
"Bát Vương Gia suy nghĩ nhiều, thần cũng không có ý tứ khác." Khúc Giang Lâm nghe xong, lập tức nghe ra ý tứ bên trong lời của Mặc Liên Thành, trong lòng một trận run rẩy, kịp thời trả lời một câu.
"Là Bản Vương suy nghĩ nhiều hay vẫn là nhạc phụ đại nhân khẩn trương thái quá?" Mặc Liên Thành cười nhạt, giọng điệu bình thản.
"Cái này, cái này..." Khúc Giang Lâm cả người toát mồ hôi lạnh, không phản bác được, ánh mắt chuyển về phía Khúc Đàn Nhi, lập tức lại có chủ ý mới: "Đàn Nhi từ trước đến nay chưa từng ra khỏi cửa phủ, thế nên lần này trở về, không biết Bát Vương Gia có thể để tiểu nữ ở nhà thêm ít nhiều ngày hay không? Thần sợ nó tự dưng đổi hoàn cảnh không quá quen, cho nên..."
"Ồ, thật sao?"
"Mong Bát Vương Gia thông cảm. Thần đối với nữ nhi này vẫn luôn sủng ái vô cùng, nên cũng nghĩ muốn nói chuyện thêm nữa với nó.”
"Ý nàng thế nào?" Mặc Liên Thành ánh mắt liền chuyển, hỏi Khúc Đàn Nhi ý tứ.
"Vương gia hỏi thiếp?" Khúc Đàn Nhi khóe miệng giật một cái, trong lòng là một trận phiền muộn. Hai tên này nữa, cho dù là đang quang minh chính đại đấu nhau hay là dùng ám chiêu đi chăng nữa, bọn hắn muốn đấu thì đấu đi. Tại sao lại kéo câu chuyện lên người nàng?
"Ừ, là đang hỏi nàng." Mặc Liên Thành trả lời một câu.
"Tất cả nghe theo cha... Không phải, là nghe đại phu... Không đúng, là tất cả nghe theo ý Vương Gia." Khúc Đàn Nhi cân nhắc một cái, sau đó trả lời hắn một câu, ánh mắt chuyển hướng Khúc Giang Lâm nhưng lời nói đến một nửa, đột nhiên cảm thấy không đúng, lại nhìn về phía Đại Phu Nhân, lời nói ra, chưa nói xong, lại sợ cảm giác không ổn, sau cùng ánh mắt lại nhìn về phía Mặc Liên Thành, cuối cùng cũng tìm ra được đáp án, mà lời cũng nói xong.
Nhìn xem, nàng đúng là người biết nhìn sắc mặt nha. Nàng nói xong một câu sắc mặt mọi người đều biến ảo như vậy, như vậy khẳng định quyết định vừa rồi của nàng là thật chính xác đi.
"Chẳng lẽ Đàn Nhi không muốn ở lại cùng cha nhiều hơn một chút sao? Dù sao..."
"Không muốn."
"Đàn..." Khúc Giang Lâm đen mặt lại, càng là xấu hổ đến không biết chui vào đâu, thế nhưng lại ngại có Mặc Liên Thành ở đây, dù giận cũng không liều được, có giận cũng không được thể hiện ra, chỉ có thể kìm nén.
"Đại Phu Nhân nói, nữ nhi đã gả ra ngoài liền như gáo nước đã dội đi." Ai, nàng cũng không muốn nói tuyệt tình đến như thế, nhưng...
"Con xem mình đi cái đứa nhỏ này, Đại Nương của con thuận miệng mới nói như vậy thôi mà con cũng coi là thật."
"Thế nhưng mà lúc nãy đóng cửa..."
"Thôi được rồi, nếu là con đã không muốn ở lại, vậy con nên cùng Bát Vương Gia trở lại phủ đi. Lúc rảnh rỗi thì nên trở lại thăm nhà một chút." Khúc Giang Lâm sợ nàng lại nói ra những lời không nên, tranh thủ thời gian liền cắt ngang lời nàng, cũng không muốn nói thêm gì nữa về việc nàng ở lại hay không, trực tiếp là tư thế muốn đuổi người.
Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời, không cần phải nhiều lời nữa.
Mặc Liên Thành chỉ là giật giật mi, cũng không có nói thêm cái gì, nhìn Khúc Đàn Nhi một chút, liền cất bước hướng về phía cửa ra.
Khúc Đàn Nhi động tác cũng không chậm, chân trước tên nào đó vừa nhấc, nàng lập tức đứng lên, ngay cả tiếng chào hỏi đều chẳng muốn đánh, nhanh chóng cùng đi theo, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác hoài nghi có phải nàng bị thứ gì kinh tởm đuổi theo hay không.
Đi ra Khúc Phủ liền nhìn thấy xe ngựa sang trọng Bát Vương Phủ bên ngoài.
Mặc Liên Thành đi đến.
Khúc Đàn Nhi vốn định nói bản thân cũng có một cỗ kiệu, không ngờ, nàng nhìn thấy phía sau còn có Khúc Giang Lâm cùng Đại Phu Nhân, còn có một tốp tiểu thiếp, còn có Cửu Phu Nhân đi ra ngoài đưa tiễn. Thoáng nhìn ánh mắt Cửu Phu Nhân đầy vẻ bất đắc dĩ lại chan chứa tình mẫu tử, nàng không đành lòng nhưng vẫn cúi thấp đầu, thầm nghĩ muốn cuộc sống về sau của Cửu Phu Nhân tại Khúc Phủ có thể khá hơn một chút đành lên xe ngựa.
"Tất nhiên nếu Bát Vương Gia đã không muốn ở lại trong phủ, vậy cứ để thần cho người chuẩn bị tốt thịt rượu..." Khúc Giang Lâm lại thay đổi sang chủ ý khác.
"Nhạc phụ đại nhân thực sự muốn giữ lại Bản Vương đến như vậy?"
"Bát Vương Gia suy nghĩ nhiều, thần cũng không có ý tứ khác." Khúc Giang Lâm nghe xong, lập tức nghe ra ý tứ bên trong lời của Mặc Liên Thành, trong lòng một trận run rẩy, kịp thời trả lời một câu.
"Là Bản Vương suy nghĩ nhiều hay vẫn là nhạc phụ đại nhân khẩn trương thái quá?" Mặc Liên Thành cười nhạt, giọng điệu bình thản.
"Cái này, cái này..." Khúc Giang Lâm cả người toát mồ hôi lạnh, không phản bác được, ánh mắt chuyển về phía Khúc Đàn Nhi, lập tức lại có chủ ý mới: "Đàn Nhi từ trước đến nay chưa từng ra khỏi cửa phủ, thế nên lần này trở về, không biết Bát Vương Gia có thể để tiểu nữ ở nhà thêm ít nhiều ngày hay không? Thần sợ nó tự dưng đổi hoàn cảnh không quá quen, cho nên..."
"Ồ, thật sao?"
"Mong Bát Vương Gia thông cảm. Thần đối với nữ nhi này vẫn luôn sủng ái vô cùng, nên cũng nghĩ muốn nói chuyện thêm nữa với nó.”
"Ý nàng thế nào?" Mặc Liên Thành ánh mắt liền chuyển, hỏi Khúc Đàn Nhi ý tứ.
"Vương gia hỏi thiếp?" Khúc Đàn Nhi khóe miệng giật một cái, trong lòng là một trận phiền muộn. Hai tên này nữa, cho dù là đang quang minh chính đại đấu nhau hay là dùng ám chiêu đi chăng nữa, bọn hắn muốn đấu thì đấu đi. Tại sao lại kéo câu chuyện lên người nàng?
"Ừ, là đang hỏi nàng." Mặc Liên Thành trả lời một câu.
"Tất cả nghe theo cha... Không phải, là nghe đại phu... Không đúng, là tất cả nghe theo ý Vương Gia." Khúc Đàn Nhi cân nhắc một cái, sau đó trả lời hắn một câu, ánh mắt chuyển hướng Khúc Giang Lâm nhưng lời nói đến một nửa, đột nhiên cảm thấy không đúng, lại nhìn về phía Đại Phu Nhân, lời nói ra, chưa nói xong, lại sợ cảm giác không ổn, sau cùng ánh mắt lại nhìn về phía Mặc Liên Thành, cuối cùng cũng tìm ra được đáp án, mà lời cũng nói xong.
Nhìn xem, nàng đúng là người biết nhìn sắc mặt nha. Nàng nói xong một câu sắc mặt mọi người đều biến ảo như vậy, như vậy khẳng định quyết định vừa rồi của nàng là thật chính xác đi.
"Chẳng lẽ Đàn Nhi không muốn ở lại cùng cha nhiều hơn một chút sao? Dù sao..."
"Không muốn."
"Đàn..." Khúc Giang Lâm đen mặt lại, càng là xấu hổ đến không biết chui vào đâu, thế nhưng lại ngại có Mặc Liên Thành ở đây, dù giận cũng không liều được, có giận cũng không được thể hiện ra, chỉ có thể kìm nén.
"Đại Phu Nhân nói, nữ nhi đã gả ra ngoài liền như gáo nước đã dội đi." Ai, nàng cũng không muốn nói tuyệt tình đến như thế, nhưng...
"Con xem mình đi cái đứa nhỏ này, Đại Nương của con thuận miệng mới nói như vậy thôi mà con cũng coi là thật."
"Thế nhưng mà lúc nãy đóng cửa..."
"Thôi được rồi, nếu là con đã không muốn ở lại, vậy con nên cùng Bát Vương Gia trở lại phủ đi. Lúc rảnh rỗi thì nên trở lại thăm nhà một chút." Khúc Giang Lâm sợ nàng lại nói ra những lời không nên, tranh thủ thời gian liền cắt ngang lời nàng, cũng không muốn nói thêm gì nữa về việc nàng ở lại hay không, trực tiếp là tư thế muốn đuổi người.
Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời, không cần phải nhiều lời nữa.
Mặc Liên Thành chỉ là giật giật mi, cũng không có nói thêm cái gì, nhìn Khúc Đàn Nhi một chút, liền cất bước hướng về phía cửa ra.
Khúc Đàn Nhi động tác cũng không chậm, chân trước tên nào đó vừa nhấc, nàng lập tức đứng lên, ngay cả tiếng chào hỏi đều chẳng muốn đánh, nhanh chóng cùng đi theo, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác hoài nghi có phải nàng bị thứ gì kinh tởm đuổi theo hay không.
Đi ra Khúc Phủ liền nhìn thấy xe ngựa sang trọng Bát Vương Phủ bên ngoài.
Mặc Liên Thành đi đến.
Khúc Đàn Nhi vốn định nói bản thân cũng có một cỗ kiệu, không ngờ, nàng nhìn thấy phía sau còn có Khúc Giang Lâm cùng Đại Phu Nhân, còn có một tốp tiểu thiếp, còn có Cửu Phu Nhân đi ra ngoài đưa tiễn. Thoáng nhìn ánh mắt Cửu Phu Nhân đầy vẻ bất đắc dĩ lại chan chứa tình mẫu tử, nàng không đành lòng nhưng vẫn cúi thấp đầu, thầm nghĩ muốn cuộc sống về sau của Cửu Phu Nhân tại Khúc Phủ có thể khá hơn một chút đành lên xe ngựa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook