Bạo Quân
-
Chương 111: Phiên ngoại
Đại Chử bây giờ, Hoàng đế rất sủng ái Hoàng Hậu, đây là chuyện toàn bộ Đại Chử, thậm chí các tiểu quốc phụ cận đều biết.
Hoàng đế Đại Chử tính tình không tốt, thích giết người, còn không thích nghe ngôn quan khuyên can, nhưng hắn đối đãi với Hoàng Hậu lại bao dung lại kiên nhẫn. Dân chúng Đại Chử có khả năng một đời đều không đi qua hoàng thành, một đời đều không thể may mắn nhìn thấy thiên nhan, nhưng liền tính là một lão nhân làm ruộng cũng biết được Đế Hậu ân ái, đơn giản là vì Hoàng đế bệ hạ sủng ái Hoàng hậu đến tận trời. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng sửa niên hiệu, nhưng năm ấy lúc phong Hậu liền sửa lại, gọi Vĩnh An, ngụ ý mong Vệ Hoàng hậu có thể vĩnh viễn bình an vui vẻ. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng thi ân, nhưng lúc phong Hậu lại đại xá thiên hạ, chỉ vì có thể giúp Vệ Hoàng hậu cầu phúc tích âm đức.
Đương nhiên, này đó chỉ là mặt ngoài, hai người đến tột cùng có bao nhiêu ân ái, cung nhân là rõ ràng nhất. Từ khi phong Hậu đến bây giờ, Vệ Hoàng hậu còn chưa từng được đi Bích Đào uyển của mình ngủ, cho dù chỉ là một đêm, Càn Thanh cung vẫn ở hai vị chủ tử, quần thần có đau khổ khuyên can Chử Thiệu Lăng cũng không để ý, nói nhiều còn có thể nổi giận, trên triều trách cứ ngôn quan: “Trẫm muốn thê tử bên cạnh làm bạn, liên quan gì đến các khanh?!”
Dần dần ngôn quan cũng thói quen, chỉ phải an ủi chính mình, may mắn Hoàng đế chỉ chuyên sủng Hoàng hậu, đều là hợp lễ pháp, mà thôi mà thôi, so với tiên đế sủng hạnh thiếp thất thượng vàng hạ cám các thể loại, Hoàng đế bây giờ vẫn tốt hơn nhiều.
Vệ Kích lấy thân là nam nhân lên làm Hoàng hậu, đương nhiên không thể giống như nữ nhân thống lĩnh hậu cung, Chử Thiệu Lăng cũng sẽ không đáp ứng. Chử Thiệu Lăng không có hậu phi, một đám thái phi thái tần của tiên đế còn đang dưỡng trong hậu cung đâu, có vài người còn chưa đến hai mươi, đang lứa tuổi, Chử Thiệu Lăng phòng bị nghiêm đến không thể nghiêm hơn, thừa dịp đại xá thiên hạ tiêu hao không ít của cải, ban phát một loạt trân bảo toàn bộ đuổi về nhà mẹ đẻ, nhờ thế còn được thêm một cái thanh danh tốt.
Nay, trong hậu cung chỉ còn lại vài Thái phi có hài tử, đều xem như an phận, Vệ Kích cũng không có gì phải bận tâm, vẫn giống như trước kia, buổi sáng đi quân doanh luyện binh, giữa trưa trở về cùng Chử Thiệu Lăng dùng bữa nghỉ trưa, buổi chiều chơi cờ ngắm cảnh, ngày qua vô cùng thoải mái.
Năm Vĩnh An thứ hai, tử tự của Chử Thiệu Lăng rốt cuộc có tin tức. Khang Thuận Quận vương mất, Khang Thuận Quận vương phi sinh ra Khang Thuận Quận vương tử, sau cũng vì sinh sản mà hương tiêu ngọc vẫn, hài tử vừa sinh ra đã không cha không mẹ, tổ phụ đã mất từ lâu, quan hệ huyết thống chỉ là một lão tổ mẫu hơn sáu mươi tuổi cùng một trưởng tỷ đã gả đi xa. Trùng hợp là trưởng tỷ của hắn gả cho người Vệ gia, thấy thế nào cũng là thích hợp đến không thể thích hợp hơn. Chử Thiệu Lăng thuận lợi đem hài tử trở về làm con thừa tự.
Vệ Kích vốn cho rằng còn phải phiền phức thật lâu, lúc ôm tiểu hoàng tử còn trong tã lót, Vệ Kích có chút không thể tin, cứ như vậy là xong rồi?
Chử Thiệu Lăng nhìn Vệ Kích một bộ ngốc ngốc bật cười, nhẹ vuốt má hắn, cười nói: “Ta sủng ái Vệ Dao như vậy, người khác xem đều gấp đến sắp điên rồi, hiện tại ta rốt cuộc ôm một đứa họ Chử lại đây, bọn họ đã hài lòng.”
Vệ Kích nghe không hiểu, Chử Thiệu Lăng sủng Vệ Dao thì cùng hoàng tự có quan hệ gì?
Chử Thiệu Lăng cười cười không giải thích, từ lúc Vệ Dao dứt sữa đã bị mình tiếp vào cung, Vệ Dao là con thừa tự của Vệ Kích, sau khi phong Hậu Chử Thiệu Lăng liền lập Vệ Dao làm quận vương, vẫn dưỡng trong cung, nay đã bốn tuổi. Chử Thiệu Lăng đối đãi với Vệ Dao như con ruột, tuy rằng Chử Thiệu Lăng chưa nói cái gì, nhưng tôn thất cùng triều thần đều nơm nớp lo sợ, sợ Chử Thiệu Lăng quá mức sủng ái Vệ Kích, trực tiếp chắp tay dăng tặng non sông.
Lúc Chử Thiệu Lăng ôm tiểu hoàng tử nói đem hắn làm con thừa tự, tất cả mọi người đều thở ra nhẹ nhõm, chỉ cần không phải họ Vệ, cái khác đều dễ nói, mà huyết thống một mạch Khang Thuận quận vương cũng là thuần khiết, xem như danh chính ngôn thuận.
Vệ Kích nhẹ nhàng vuốt ve vài sợi tóc lưa thưa của tiểu hoàng tử, nhẹ giọng: “Có điểm giống Hoàng thượng đâu.”
“Giống? Chỗ nào giống?” Chử Thiệu Lăng đối với khuôn mặt còn chưa có nét rõ ràng này nhìn không ra cái gì, “Ta lớn lên nhìn giống như vậy?”
Vệ Kích bật cười: “Ánh mắt giống… mũi cũng có chút giống.”
Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Ta so với hắn tuấn hơn, bằng không lúc trước cũng không mê gục được ngươi…..”
Chử Thiệu Lăng không kiên nhẫn nhìn hài tử, cúi đầu khẽ hôn vành tai Vệ Kích thấp giọng: “Xem một lát là được, để bà vú ôm xuống đi.”
“Thần còn muốn nhìn một lát….” Vệ Kích rụt lui cổ, nhỏ giọng, “Hoàng thượng thật cảm thấy không giống? Thần làm sao lại càng xem càng thấy giống đâu….”
Chử Thiệu Lăng cười cười, nghĩ nghĩ nói: “Đúng rồi, Phức Nghi mau hết nguyệt tử [là tháng kiêng cữ sau khi sinh] đi? Tháng sau là trăm ngày của hoàng tử, gọi Vệ Chiến Phức Nghi cũng đến đi.”
“Còn kém vài ngày, chờ đến tiệc trăm ngày hẳn là có thể đi ra ngoài.” Vệ Kích cười cười, “Mấy hôm trước thần hồi phủ còn liếc nhìn đại tỷ một cái, lớn lên rất tốt, ánh mắt giống đại ca, rất có thần, người trong nhà đều nói….”
Chử Thiệu Lăng như có chút đăm chiêu, nhẹ giọng cười: “Cô nương nhà các ngươi nhỏ hơn hoàng tử hai tháng, ngược lại có tốt một cọc hôn nhân để sẵn.”
Vệ Kích vội ngắt lời: “Hoàng thượng không thể vọng ngôn! Đại tỷ đứa bé kia còn chưa đủ tháng, tư chất thế nào chưa biết, nhà thần cửa nhỏ nhà nghèo, giáo dưỡng không được nữ nhi xứng đôi hoàng tử.”
“Này không phải đã dưỡng được một cái rồi sao?” Chử Thiệu Lăng khẽ nâng cằm Vệ Kích cười dài, “Ai chẳng biết Vệ Hoàng hậu lên ngựa có thể chinh chiến xuống ngựa có thể trì gia, có thể thấy được giáo dưỡng của quý phủ rất tốt.”
Vệ Kích dừng một lát: “Thần không giống như vậy…. Hoàng thượng cân nhắc.”
“Biết, ta cũng chỉ là thuận miệng nói…. Hài tử còn trong tã lót, nói nhiều cũng vô ích.” Chử Thiệu Lăng ôm Vệ Kích chậm rãi nói, “Lúc này xem cũng đủ đi, hôm qua nói sợ hài tử một người vừa tiến cung sẽ sợ hãi, liền bỏ lại một mình ta đi thiên điện chăm hắn, Hoàng hậu, lương tâm của ngươi đâu rồi? Uổng công ta thương ngươi….”
Vệ Kích dở khóc dở cười: “Cuối cùng còn không phải Hoàng thượng cũng đi theo ra thiên điện? Tiểu hoàng tử ngủ không ngon giấc, Hoàng thượng cũng thấy a.”
“Một đoạn thời gian nữa liền ổn.” Chử Thiệu Lăng có điểm hối hận, nếu không phải vì khiến hoàng tử sau này thân thiết với Vệ Kích, hắn thật muốn đưa tiểu hoàng tử đến dưỡng trong hành cung, Chử Thiệu Lăng có lệ, “Nam hài nhi không nên quá mức nuông chiều, ngươi ít sủng hắn một chút.”
Vệ Kích lắc đầu: “Làm sao có thể gọi là sủng đâu, thần đang muốn nói cùng Hoàng thượng, hiện giờ hoàng tử còn quá nhỏ, trước dưỡng ở thiên điện Càn Thanh cung đi, chờ lớn thêm một chút hãy ban cung ở riêng, được không?”
“Không được.” Chử Thiệu Lăng không chút suy nghĩ nói, “Dao nhi cũng không dưỡng ở Càn Thanh cung a, ở đâu ra quy củ như vậy?!”
“Dao nhi sao có thể so với hoàng tử?” Vệ Kích mím môi, tiểu hoàng tử cha mẹ đều mất, ban đêm luôn sẽ khóc, Vệ Kích rất đau lòng, nghĩ nghĩ lại nói: “Chỉ… chỉ ở nửa năm hơn, chờ đến khi đủ tuổi liền đưa đi, Hoàng thượng?”
Trong mắt Vệ Kích mang theo một ít khẩn cầu, Chử Thiệu Lăng không có cách nào, gật đầu: “Nói rõ, đến tuổi liền đưa đi.”
Vệ Kích vội gật đầu: “Ân, đến lúc đó còn thỉnh Hoàng thượng ban cho một cung gần nơi này.”
“Biết. Yên tâm chưa?” Chử Thiệu Lăng ôm Vệ Kích nhẹnhàng vuốt ve lưng hắn, tâm viên ý mãn hỏi, “Tối hôm qua ngủ không ngon, có mệt không?”
Vệ Kích rất thành thật lắc đầu: “Sau ngọ thiện không phải ngủ một lát sao? Không mệt, Hoàng thượng lại mệt nhọc?”
“Ta… ta không mệt.” Chử Thiệu Lăng thầm thở dài. Đầu gỗ này, đã bao nhiêu năm còn rất không hiểu phong tình, Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo bàn long văn của Vệ Kích xiêm y của Vệ Kích là phủ Nội vụ đặc chế, thoạt nhìn có điểm giống trang phục thân vương, nhưng nhìn kỹ mặt trên ám văn lại không giống, tinh xảo lại xa hoa hơn nhiều, Vệ Kích mặc vào rất hấp dẫn người. Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng đây xiêm y Vệ Kích ra một chút, thấp giọng cười cười, “Không mệt thì không thể ngủ một lát sao? Ân?”
Vệ Kích hơi đỏ mặt, hạ giọng: “Hoàng thượng, hoàng tử còn ngủ đâu, đừng… đừng nháo.”
“Ta nháo cái gì?” Chử Thiệu Lăng không ngừng hôn môi Vệ Kích sủng nịch, “Chỉ là muốn ôm ôm ngươi….”
Vệ Kích nghiêng đầu liếc mắt nhìn tiểu hoàng tử, bà vú vừa uy qua, hẳn là… sẽ không tỉnh đi?
Mấy ngày trước Vệ Kích trở về phủ mộ chuyến, sau lại đến chuyện của tiểu hoàng tử, đã mấy ngày hai người không thân thiết, trong lòng Vệ Kích cũng muốn Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích khẽ há miệng đáp lại Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng vừa đem người đẩy ngã trên giường, chỉ nghe cung nhân bên ngoài cao giọng: “Xương Bình quận vương đến —“
Chử Thiệu Lăng cắn răng một cái, đều nói nhi nữ là nợ kiếp trước, quả nhiên không sai.
Vệ Kích vội vàng sửa sang lại xiêm y hai người, Vệ Dao đã vào đến, quy củ dập đầu thỉnh an hai người: “Hoàng thượng mạnh khỏe, phụ vương mạnh khỏe.”
Chử Thiệu Lăng khoát tay: “Lại đây.”
Vệ Dao đứng lên đi đến bên người Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Dao: “Hôm nay học cái gì?”
“Học năm chữ.” Vệ Dao có nề nếp trả lời, “Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín.”
Chử Thiệu Lăng cười: “Không tồi, đều nhanh biết một trăm chữ đi?”
Vệ Dao suy nghĩ một hồi lâu mới gật đầu, cười cười: “Sắp, phụ vương nói, chờ Dao nhi học thêm vài chữ sẽ dạy công phu cho Dao nhi!”
Chử Thiệu Lăng nhìn nhìn Vệ Kích: “Dao nhi mới bao nhiêu lớn? Ngươi dạy hắn quyền cước làm cái gì?”
“Đã không nhỏ, trước học Ngũ cầm hí, không mệt.” Vệ Kích cười cười nhẹ xoa đầu Vệ Dao, “Lúc ta cùng đại ca đi giáo trường, còn nhỏ tuổi hơn hắn, cũng chỉ để cường thân kiện thể mà thôi.”
Vệ Dao ôm tay Vệ Kích, quay đầu nhìn cái nôi khắc hoa kế bên, nhỏ giọng, “Phụ vương… đó là cái gì?”
Chử Thiệu Lăng một tay ôm lấy Vệ Kích đi đến bên cạnh nôi, để hắn nhìn vào bên trong, cười: “Nhìn nhìn, đây là muội phu của ngươi.”
“Hoàng thượng!” Vệ Kích dở khóc dở cười, “Để người nghe thấy thì làm sao?”
Chử Thiệu Lăng không quá để ý: “Nghe thấy thì nghe thấy….”
Vệ Dao vươn tay sờ sờ tay tiểu hoàng tử, Vệ Kích nhẹ giọng, “Vừa rồi Hoàng thượng đùa ngươi, đây là Hoàng tử, về sau sẽ làm hoàng đế, Dao nhi không thể vô lễ.”
Vệ Dao vội vàng gật gật đầu: “Dao nhi đã hiểu.” Vệ Dao ghé vào trên nôi nhìn một lát, quay đầu nhỏ giọng hỏi Vệ Kích, “Phụ vương, về sau hắn sẽ kết hôn với muội muội? Cho nên… mới là muội phu của Dao nhi, đúng không?”
Vệ Kích bật cười: “Ngươi nghe hiểu được?”
Vệ Dao ngơ ngơ ngácngác, quay đầu tiếp tục sờ tay tiểu hoàng tử, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay thịt thịt của tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử mở miệng ngáp một cái, Vệ Dao vội rút tay lại, nhẹ giọng dỗ: “Ngủ đi ngủ đi, ta không chạm ngươi….” Bộ dáng nho nhỏ đáng yêu đến không được.
Chử Thiệu Lăng cười cười, không bao lâu sau cung nhân tiến vào hỏi Chử Thiệu Lăng có truyền lệnh chưa, Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Dao nhi cũng cùng ăn.”
Sau bữa tối, Vệ Dao dán người không muốn đi, canh giữ bên nôi nhìn ‘muội phu’, cầm trống bỏi nhỏ dỗ tiểu hoàng tử, thoạt nhìn còn rất thành thục, Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích nhìn hai đứa bé chơi với nhau chỉ cảm thấy rất buồn cười. Vừa đến giờ Tuất Vệ Dao đã chịu không được, ngáp dài liên tục, Vệ Kích vội gọi bà vú của Vệ Dao đến, Vệ Dao ôm cánh tay Vệ Kích liên tục nói ngày mai còn muốn đến chơi, Vệ Kích cười cười đáp ứng, lại hôn trán Vệ Dao một cái Vệ Dao mới hài lòng để bà vú ôm đi.
Bên này Chử Thiệu Lăng cũng để cung nhân ôm hoàng tử đưa đến thiên điện, Vệ Kích vừa trở lại tẩm điện đã rơi vào lồng ngực Chử Thiệu Lăng, nến trong tẩm điện đã bị Chử Thiệu Lăng tắt hơn nửa, trong ánh sáng mông lung Vệ Kích đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, hai hài tử đều rất nhu thuận khả ái, hai người đi đến hôm nay cũng càng lúc càng ân ái ngọt ngào, Chử Thiệu Lăng cúi đầu hôn hôn môi Vệ Kích, nhẹ giọng: “Biết ta muốn làm gì sao?”
Vệ Kích gật đầu, cũng hôn Chử Thiệu Lăng: “Biết, Hoàng thượng… về sau cũng có thể hảo như vậy sao?”
“Có thể.” Chử Thiệu Lăng nhẹ giọng cam đoan, “Chỉ sẽ càng ngày càng hảo.”
Hai người thân mật một lúc lâu mới ôm nhau thiếp đi. Cuộc sống của Đế Hậu hai người từng ngày trôi qua, giống như Chử Thiệu Lăng hứa hẹn, sẽ vĩnh viễn không thay đổi, chỉ có càng ngày càng hảo, càng ngày càng hảo.
---TOÀN VĂN HOÀN---
Hoàng đế Đại Chử tính tình không tốt, thích giết người, còn không thích nghe ngôn quan khuyên can, nhưng hắn đối đãi với Hoàng Hậu lại bao dung lại kiên nhẫn. Dân chúng Đại Chử có khả năng một đời đều không đi qua hoàng thành, một đời đều không thể may mắn nhìn thấy thiên nhan, nhưng liền tính là một lão nhân làm ruộng cũng biết được Đế Hậu ân ái, đơn giản là vì Hoàng đế bệ hạ sủng ái Hoàng hậu đến tận trời. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng sửa niên hiệu, nhưng năm ấy lúc phong Hậu liền sửa lại, gọi Vĩnh An, ngụ ý mong Vệ Hoàng hậu có thể vĩnh viễn bình an vui vẻ. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng thi ân, nhưng lúc phong Hậu lại đại xá thiên hạ, chỉ vì có thể giúp Vệ Hoàng hậu cầu phúc tích âm đức.
Đương nhiên, này đó chỉ là mặt ngoài, hai người đến tột cùng có bao nhiêu ân ái, cung nhân là rõ ràng nhất. Từ khi phong Hậu đến bây giờ, Vệ Hoàng hậu còn chưa từng được đi Bích Đào uyển của mình ngủ, cho dù chỉ là một đêm, Càn Thanh cung vẫn ở hai vị chủ tử, quần thần có đau khổ khuyên can Chử Thiệu Lăng cũng không để ý, nói nhiều còn có thể nổi giận, trên triều trách cứ ngôn quan: “Trẫm muốn thê tử bên cạnh làm bạn, liên quan gì đến các khanh?!”
Dần dần ngôn quan cũng thói quen, chỉ phải an ủi chính mình, may mắn Hoàng đế chỉ chuyên sủng Hoàng hậu, đều là hợp lễ pháp, mà thôi mà thôi, so với tiên đế sủng hạnh thiếp thất thượng vàng hạ cám các thể loại, Hoàng đế bây giờ vẫn tốt hơn nhiều.
Vệ Kích lấy thân là nam nhân lên làm Hoàng hậu, đương nhiên không thể giống như nữ nhân thống lĩnh hậu cung, Chử Thiệu Lăng cũng sẽ không đáp ứng. Chử Thiệu Lăng không có hậu phi, một đám thái phi thái tần của tiên đế còn đang dưỡng trong hậu cung đâu, có vài người còn chưa đến hai mươi, đang lứa tuổi, Chử Thiệu Lăng phòng bị nghiêm đến không thể nghiêm hơn, thừa dịp đại xá thiên hạ tiêu hao không ít của cải, ban phát một loạt trân bảo toàn bộ đuổi về nhà mẹ đẻ, nhờ thế còn được thêm một cái thanh danh tốt.
Nay, trong hậu cung chỉ còn lại vài Thái phi có hài tử, đều xem như an phận, Vệ Kích cũng không có gì phải bận tâm, vẫn giống như trước kia, buổi sáng đi quân doanh luyện binh, giữa trưa trở về cùng Chử Thiệu Lăng dùng bữa nghỉ trưa, buổi chiều chơi cờ ngắm cảnh, ngày qua vô cùng thoải mái.
Năm Vĩnh An thứ hai, tử tự của Chử Thiệu Lăng rốt cuộc có tin tức. Khang Thuận Quận vương mất, Khang Thuận Quận vương phi sinh ra Khang Thuận Quận vương tử, sau cũng vì sinh sản mà hương tiêu ngọc vẫn, hài tử vừa sinh ra đã không cha không mẹ, tổ phụ đã mất từ lâu, quan hệ huyết thống chỉ là một lão tổ mẫu hơn sáu mươi tuổi cùng một trưởng tỷ đã gả đi xa. Trùng hợp là trưởng tỷ của hắn gả cho người Vệ gia, thấy thế nào cũng là thích hợp đến không thể thích hợp hơn. Chử Thiệu Lăng thuận lợi đem hài tử trở về làm con thừa tự.
Vệ Kích vốn cho rằng còn phải phiền phức thật lâu, lúc ôm tiểu hoàng tử còn trong tã lót, Vệ Kích có chút không thể tin, cứ như vậy là xong rồi?
Chử Thiệu Lăng nhìn Vệ Kích một bộ ngốc ngốc bật cười, nhẹ vuốt má hắn, cười nói: “Ta sủng ái Vệ Dao như vậy, người khác xem đều gấp đến sắp điên rồi, hiện tại ta rốt cuộc ôm một đứa họ Chử lại đây, bọn họ đã hài lòng.”
Vệ Kích nghe không hiểu, Chử Thiệu Lăng sủng Vệ Dao thì cùng hoàng tự có quan hệ gì?
Chử Thiệu Lăng cười cười không giải thích, từ lúc Vệ Dao dứt sữa đã bị mình tiếp vào cung, Vệ Dao là con thừa tự của Vệ Kích, sau khi phong Hậu Chử Thiệu Lăng liền lập Vệ Dao làm quận vương, vẫn dưỡng trong cung, nay đã bốn tuổi. Chử Thiệu Lăng đối đãi với Vệ Dao như con ruột, tuy rằng Chử Thiệu Lăng chưa nói cái gì, nhưng tôn thất cùng triều thần đều nơm nớp lo sợ, sợ Chử Thiệu Lăng quá mức sủng ái Vệ Kích, trực tiếp chắp tay dăng tặng non sông.
Lúc Chử Thiệu Lăng ôm tiểu hoàng tử nói đem hắn làm con thừa tự, tất cả mọi người đều thở ra nhẹ nhõm, chỉ cần không phải họ Vệ, cái khác đều dễ nói, mà huyết thống một mạch Khang Thuận quận vương cũng là thuần khiết, xem như danh chính ngôn thuận.
Vệ Kích nhẹ nhàng vuốt ve vài sợi tóc lưa thưa của tiểu hoàng tử, nhẹ giọng: “Có điểm giống Hoàng thượng đâu.”
“Giống? Chỗ nào giống?” Chử Thiệu Lăng đối với khuôn mặt còn chưa có nét rõ ràng này nhìn không ra cái gì, “Ta lớn lên nhìn giống như vậy?”
Vệ Kích bật cười: “Ánh mắt giống… mũi cũng có chút giống.”
Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Ta so với hắn tuấn hơn, bằng không lúc trước cũng không mê gục được ngươi…..”
Chử Thiệu Lăng không kiên nhẫn nhìn hài tử, cúi đầu khẽ hôn vành tai Vệ Kích thấp giọng: “Xem một lát là được, để bà vú ôm xuống đi.”
“Thần còn muốn nhìn một lát….” Vệ Kích rụt lui cổ, nhỏ giọng, “Hoàng thượng thật cảm thấy không giống? Thần làm sao lại càng xem càng thấy giống đâu….”
Chử Thiệu Lăng cười cười, nghĩ nghĩ nói: “Đúng rồi, Phức Nghi mau hết nguyệt tử [là tháng kiêng cữ sau khi sinh] đi? Tháng sau là trăm ngày của hoàng tử, gọi Vệ Chiến Phức Nghi cũng đến đi.”
“Còn kém vài ngày, chờ đến tiệc trăm ngày hẳn là có thể đi ra ngoài.” Vệ Kích cười cười, “Mấy hôm trước thần hồi phủ còn liếc nhìn đại tỷ một cái, lớn lên rất tốt, ánh mắt giống đại ca, rất có thần, người trong nhà đều nói….”
Chử Thiệu Lăng như có chút đăm chiêu, nhẹ giọng cười: “Cô nương nhà các ngươi nhỏ hơn hoàng tử hai tháng, ngược lại có tốt một cọc hôn nhân để sẵn.”
Vệ Kích vội ngắt lời: “Hoàng thượng không thể vọng ngôn! Đại tỷ đứa bé kia còn chưa đủ tháng, tư chất thế nào chưa biết, nhà thần cửa nhỏ nhà nghèo, giáo dưỡng không được nữ nhi xứng đôi hoàng tử.”
“Này không phải đã dưỡng được một cái rồi sao?” Chử Thiệu Lăng khẽ nâng cằm Vệ Kích cười dài, “Ai chẳng biết Vệ Hoàng hậu lên ngựa có thể chinh chiến xuống ngựa có thể trì gia, có thể thấy được giáo dưỡng của quý phủ rất tốt.”
Vệ Kích dừng một lát: “Thần không giống như vậy…. Hoàng thượng cân nhắc.”
“Biết, ta cũng chỉ là thuận miệng nói…. Hài tử còn trong tã lót, nói nhiều cũng vô ích.” Chử Thiệu Lăng ôm Vệ Kích chậm rãi nói, “Lúc này xem cũng đủ đi, hôm qua nói sợ hài tử một người vừa tiến cung sẽ sợ hãi, liền bỏ lại một mình ta đi thiên điện chăm hắn, Hoàng hậu, lương tâm của ngươi đâu rồi? Uổng công ta thương ngươi….”
Vệ Kích dở khóc dở cười: “Cuối cùng còn không phải Hoàng thượng cũng đi theo ra thiên điện? Tiểu hoàng tử ngủ không ngon giấc, Hoàng thượng cũng thấy a.”
“Một đoạn thời gian nữa liền ổn.” Chử Thiệu Lăng có điểm hối hận, nếu không phải vì khiến hoàng tử sau này thân thiết với Vệ Kích, hắn thật muốn đưa tiểu hoàng tử đến dưỡng trong hành cung, Chử Thiệu Lăng có lệ, “Nam hài nhi không nên quá mức nuông chiều, ngươi ít sủng hắn một chút.”
Vệ Kích lắc đầu: “Làm sao có thể gọi là sủng đâu, thần đang muốn nói cùng Hoàng thượng, hiện giờ hoàng tử còn quá nhỏ, trước dưỡng ở thiên điện Càn Thanh cung đi, chờ lớn thêm một chút hãy ban cung ở riêng, được không?”
“Không được.” Chử Thiệu Lăng không chút suy nghĩ nói, “Dao nhi cũng không dưỡng ở Càn Thanh cung a, ở đâu ra quy củ như vậy?!”
“Dao nhi sao có thể so với hoàng tử?” Vệ Kích mím môi, tiểu hoàng tử cha mẹ đều mất, ban đêm luôn sẽ khóc, Vệ Kích rất đau lòng, nghĩ nghĩ lại nói: “Chỉ… chỉ ở nửa năm hơn, chờ đến khi đủ tuổi liền đưa đi, Hoàng thượng?”
Trong mắt Vệ Kích mang theo một ít khẩn cầu, Chử Thiệu Lăng không có cách nào, gật đầu: “Nói rõ, đến tuổi liền đưa đi.”
Vệ Kích vội gật đầu: “Ân, đến lúc đó còn thỉnh Hoàng thượng ban cho một cung gần nơi này.”
“Biết. Yên tâm chưa?” Chử Thiệu Lăng ôm Vệ Kích nhẹnhàng vuốt ve lưng hắn, tâm viên ý mãn hỏi, “Tối hôm qua ngủ không ngon, có mệt không?”
Vệ Kích rất thành thật lắc đầu: “Sau ngọ thiện không phải ngủ một lát sao? Không mệt, Hoàng thượng lại mệt nhọc?”
“Ta… ta không mệt.” Chử Thiệu Lăng thầm thở dài. Đầu gỗ này, đã bao nhiêu năm còn rất không hiểu phong tình, Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo bàn long văn của Vệ Kích xiêm y của Vệ Kích là phủ Nội vụ đặc chế, thoạt nhìn có điểm giống trang phục thân vương, nhưng nhìn kỹ mặt trên ám văn lại không giống, tinh xảo lại xa hoa hơn nhiều, Vệ Kích mặc vào rất hấp dẫn người. Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng đây xiêm y Vệ Kích ra một chút, thấp giọng cười cười, “Không mệt thì không thể ngủ một lát sao? Ân?”
Vệ Kích hơi đỏ mặt, hạ giọng: “Hoàng thượng, hoàng tử còn ngủ đâu, đừng… đừng nháo.”
“Ta nháo cái gì?” Chử Thiệu Lăng không ngừng hôn môi Vệ Kích sủng nịch, “Chỉ là muốn ôm ôm ngươi….”
Vệ Kích nghiêng đầu liếc mắt nhìn tiểu hoàng tử, bà vú vừa uy qua, hẳn là… sẽ không tỉnh đi?
Mấy ngày trước Vệ Kích trở về phủ mộ chuyến, sau lại đến chuyện của tiểu hoàng tử, đã mấy ngày hai người không thân thiết, trong lòng Vệ Kích cũng muốn Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích khẽ há miệng đáp lại Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng vừa đem người đẩy ngã trên giường, chỉ nghe cung nhân bên ngoài cao giọng: “Xương Bình quận vương đến —“
Chử Thiệu Lăng cắn răng một cái, đều nói nhi nữ là nợ kiếp trước, quả nhiên không sai.
Vệ Kích vội vàng sửa sang lại xiêm y hai người, Vệ Dao đã vào đến, quy củ dập đầu thỉnh an hai người: “Hoàng thượng mạnh khỏe, phụ vương mạnh khỏe.”
Chử Thiệu Lăng khoát tay: “Lại đây.”
Vệ Dao đứng lên đi đến bên người Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Dao: “Hôm nay học cái gì?”
“Học năm chữ.” Vệ Dao có nề nếp trả lời, “Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín.”
Chử Thiệu Lăng cười: “Không tồi, đều nhanh biết một trăm chữ đi?”
Vệ Dao suy nghĩ một hồi lâu mới gật đầu, cười cười: “Sắp, phụ vương nói, chờ Dao nhi học thêm vài chữ sẽ dạy công phu cho Dao nhi!”
Chử Thiệu Lăng nhìn nhìn Vệ Kích: “Dao nhi mới bao nhiêu lớn? Ngươi dạy hắn quyền cước làm cái gì?”
“Đã không nhỏ, trước học Ngũ cầm hí, không mệt.” Vệ Kích cười cười nhẹ xoa đầu Vệ Dao, “Lúc ta cùng đại ca đi giáo trường, còn nhỏ tuổi hơn hắn, cũng chỉ để cường thân kiện thể mà thôi.”
Vệ Dao ôm tay Vệ Kích, quay đầu nhìn cái nôi khắc hoa kế bên, nhỏ giọng, “Phụ vương… đó là cái gì?”
Chử Thiệu Lăng một tay ôm lấy Vệ Kích đi đến bên cạnh nôi, để hắn nhìn vào bên trong, cười: “Nhìn nhìn, đây là muội phu của ngươi.”
“Hoàng thượng!” Vệ Kích dở khóc dở cười, “Để người nghe thấy thì làm sao?”
Chử Thiệu Lăng không quá để ý: “Nghe thấy thì nghe thấy….”
Vệ Dao vươn tay sờ sờ tay tiểu hoàng tử, Vệ Kích nhẹ giọng, “Vừa rồi Hoàng thượng đùa ngươi, đây là Hoàng tử, về sau sẽ làm hoàng đế, Dao nhi không thể vô lễ.”
Vệ Dao vội vàng gật gật đầu: “Dao nhi đã hiểu.” Vệ Dao ghé vào trên nôi nhìn một lát, quay đầu nhỏ giọng hỏi Vệ Kích, “Phụ vương, về sau hắn sẽ kết hôn với muội muội? Cho nên… mới là muội phu của Dao nhi, đúng không?”
Vệ Kích bật cười: “Ngươi nghe hiểu được?”
Vệ Dao ngơ ngơ ngácngác, quay đầu tiếp tục sờ tay tiểu hoàng tử, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay thịt thịt của tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử mở miệng ngáp một cái, Vệ Dao vội rút tay lại, nhẹ giọng dỗ: “Ngủ đi ngủ đi, ta không chạm ngươi….” Bộ dáng nho nhỏ đáng yêu đến không được.
Chử Thiệu Lăng cười cười, không bao lâu sau cung nhân tiến vào hỏi Chử Thiệu Lăng có truyền lệnh chưa, Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Dao nhi cũng cùng ăn.”
Sau bữa tối, Vệ Dao dán người không muốn đi, canh giữ bên nôi nhìn ‘muội phu’, cầm trống bỏi nhỏ dỗ tiểu hoàng tử, thoạt nhìn còn rất thành thục, Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích nhìn hai đứa bé chơi với nhau chỉ cảm thấy rất buồn cười. Vừa đến giờ Tuất Vệ Dao đã chịu không được, ngáp dài liên tục, Vệ Kích vội gọi bà vú của Vệ Dao đến, Vệ Dao ôm cánh tay Vệ Kích liên tục nói ngày mai còn muốn đến chơi, Vệ Kích cười cười đáp ứng, lại hôn trán Vệ Dao một cái Vệ Dao mới hài lòng để bà vú ôm đi.
Bên này Chử Thiệu Lăng cũng để cung nhân ôm hoàng tử đưa đến thiên điện, Vệ Kích vừa trở lại tẩm điện đã rơi vào lồng ngực Chử Thiệu Lăng, nến trong tẩm điện đã bị Chử Thiệu Lăng tắt hơn nửa, trong ánh sáng mông lung Vệ Kích đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, hai hài tử đều rất nhu thuận khả ái, hai người đi đến hôm nay cũng càng lúc càng ân ái ngọt ngào, Chử Thiệu Lăng cúi đầu hôn hôn môi Vệ Kích, nhẹ giọng: “Biết ta muốn làm gì sao?”
Vệ Kích gật đầu, cũng hôn Chử Thiệu Lăng: “Biết, Hoàng thượng… về sau cũng có thể hảo như vậy sao?”
“Có thể.” Chử Thiệu Lăng nhẹ giọng cam đoan, “Chỉ sẽ càng ngày càng hảo.”
Hai người thân mật một lúc lâu mới ôm nhau thiếp đi. Cuộc sống của Đế Hậu hai người từng ngày trôi qua, giống như Chử Thiệu Lăng hứa hẹn, sẽ vĩnh viễn không thay đổi, chỉ có càng ngày càng hảo, càng ngày càng hảo.
---TOÀN VĂN HOÀN---
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook