Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!
-
Chương 74: Kiên quyết
Edit: Tử Liên Hoa 1612
"Vương gia, hay là để thuộc hạ đến cõng, ngài phải giữ gìn thân thể......" Chợt bị U Ly ùng ánh mắt lạnh lùng quét qua, U Vân theo bản năng ngậm miệng, mắt thấy vương gia nhà mình thất thiểu đi ở phía trước, hắn chỉ đành vỗ vỗ con ngựa của Bùi Nhiên, nhanh chân đuổi theo.
Lúc Bùi Sắt tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Trong mơ màng, dường như nàng nghe được có người nói chuyện, nhẹ nhàng, ôn nhu, lại cực kỳ ấm áp lòng người.
Thân thể đã ấm áp lên, đầu ngón tay khẽ động, cảm giác được bản thân khôi phục chút sức lực, nàng vội vàng mở mắt.
Ánh mặt trời quá chói mắt, sau một lúc cố gắng nàng mới có thể nhìn rõ mình đang nằm trên một cái giường, căn phòng là một gian nhà đất, rất đơn sơ.
"Vương phi đã tỉnh rồi sao?"
Một nữ tử tầm mười tám mười chín tuổi ăn mặc chỉnh tề bê chậu gỗ đi vào, thấy Bùi Sắt mở mắt, lập tức vui mừng quay ra ngoài kêu một tiếng, lúc này mới tiến lên, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng.
"Xem ra phương thuốc của đại phu rất hữu hiệu, vương phi mới nằm ba ngày đã tỉnh lại."
Bùi Sắt nhìn nàng kia một hồi lâu mới nhận ra, người này hẳn là hộ vệ bên cạnh U Ly - Tiết Tình.
Trí nhớ như sóng thủy triều đột nhiên tràn vào óc, âm thanh vang lên trước khi rơi vào hôn mê nhất thời đọng lại trong đầu không xua đi được. Bùi Sắt há miệng, cũng không biết nói gì, chỉ đành phải sững sờ nhìn Tiết Tình không nói lời nào.
Giống như là biết suy nghĩ của nàng, Tiết Tình đặt tay lên trán nàng kiểm tra, cười nói: "Cũng may nhiệt độ đã hạ xuống, vương phi không biết đâu, người hôn mê ba ngày, vương gia liền canh giữ ba ngày, sáng sớm hôm nay mới đi nghỉ ngơi, thật ra thương thế của vương gia cũng không khá hơn người bao nhiêu, nếu không phải thuộc hạ dẫn người kịp thời chạy tới, chỉ sợ đôi chân kia của vương gia đã bị phế rồi, về tới đây ngài ấy lại không chịu chữa trị, nhất định bắt đại phu chữa trị cho người và Bùi Nhiên cô nương trước, khiến chúng ta rất lo lắng."
"Chân của hắn?" Bùi Sắt hơi ngẩn ra, ngược lại có chút hồ đồ.
"Vương phi tất nhiên không biết, sau khi người và Bùi Nhiên cô nương ngất đi, là vương gia cõng người đi từng bước một trở về. Tuyết sâu như vậy, cho dù thân thể vương gia cứng rắn, nhưng bị nước tuyết đông lạnh như vậy, đương nhiên vẫn không chịu nổi."
Tiết Tình vừa nói vừa dùng khăn lông thấm ướt lau mặt cho Bùi Sắt: "Chỉ là bây giờ đại phu đã nhìn qua, cũng may thân thể vương gia khỏe mạnh hơn người thường, không có sốt cao, nếu không cũng chỉ có thể giống vương phi, không thể đi đường."
Bùi Sắt kinh ngạc không nói, cho đến khi Tiết Tình đóng cửa đi ra ngoài, nàng mới giật mình tỉnh lại. Lấy tay nhéo nhéo lớp vải cuốn chặt trên chân, quả nhiên như Tiết Tình nói, trên đùi không thấy một chút sức lực nào, nhưng có lẽ là do đắp thuốc, hai chân chết lặng có thể cảm giác được một chút mát mẻ, hơi lạnh vờn quanh.
Nàng ngồi một lúc lâu, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong phòng, cực kỳ chói mắt. Nàng nheo mắt nhìn bên ngoài, nơi này hình như là một nhà dân, mơ hồ có thể nghe được tiếng gà gáy "ò ó o", mà thỉnh thoảng bên ngoài cũng truyền đến mấy tiếng nói, mặc dù rất nhỏ, Bùi Sắt lại có thể nghe ra là tiếng Tiết Tình đang dặn dò thuộc hạ.
Trợn tròn mắt nằm tới khi trời tối đen, trong lúc đó Tiết Tình đi vào hai lần, theo thứ tự là đưa thức ăn và dọn dẹp bát đũa. Cuối cùng Bùi Sắt nói với nàng ta là muốn tới thư phòng, dựa vào trí nhớ vẽ ra một cái xe lăn giao cho Tiết Tình: "Ta không biết ở đây các ngươi có vật này không, có trong thôn hẳn là có thợ mộc, ngươi bảo bọn họ làm một cái mang về đây, ta thử một chút, nếu là có thể thì làm luôn cho vương gia và tỷ tỷ mỗi người một cái."
Tiết Tình xem xét bản vẽ, thấy rất mới lạ, hai mắt tỏa ánh sáng: "Được, vương phi yên tâm, thuộc hạ lập tức cho người đi làm."
Rạng sáng ngày thứ hai, Tiết Tình hào hứng dẫn một lão nhân đi vào, sau lưng có thị vệ mang xe lăn mà Bùi Sắt muốn.
Vừa nhìn hình dáng, Bùi Sắt không nhịn được khen ngợi lão nhân kia thận trọng khéo tay, có một vài bộ phận chính nàng cũng không biết gì, lão nhân này lại hoàn thành được, đợi ngồi lên, chuyển động mấy bước, vậy mà lại không có hút nào là không hài hòa, Bùi Sắt mừng rỡ nhìn về phía lão nhân nói: "Tay nghề của sư phụ thật tốt."
Lão nhân kia vuốt vuốt chòm râu, cười đến cực kỳ ung dung: "Nếu khen, phải là khen sáng ý của cô nương mới đúng, trước kia ta đã gặp qua cái ghế tương tự như vậy, chỉ là cũng không tiện lợi, khéo léo như của cô nương?"
"Vương...... Phu nhân thật là tốt, nếu gia ngồi lên cái ghế này, tất nhiên sẽ bớt đi không ít phiền toái, lão bá, ông làm thêm hai cái nữa y hệt thế này, về phần tiền bạc, chúng ta quyết sẽ không bạc đãi ông?"
Lão nhân gật đầu cười, xoay người theo thị vệ đi ra ngoài.
"Tiết hộ vệ...... Vương gia ở phòng nào?" Thấy Tiết Tình đang muốn rời đi, Bùi Sắt vội vàng gọi lại.
"Vương gia ở cách vách, bây giờ vương phi muốn đi thăm Vương gia sao?" Tiết Tình xoay người lại, nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Bùi Sắt, sáng tỏ cười một tiếng.
Nàng tiến lên đẩy xe lăn giúp Bùi Sắt: "Vương gia còn chưa có tỉnh, vương phi cứ đi xem một chút."
Bùi Sắt lo lắng nhìn về phía nàng ta, Tiết Tình cười nói: "Vương phi yên tâm, làm thuộc hạ điểm quan trọng nhất trừ trung thành còn có không nói lung tung."
Lúc này Bùi Sắt mới yên tâm gật đầu một cái, giây lát lại ngẩng đầu cầm ngón tay của Tiết Tình nói: "Cám ơn ngươi."
Ra khỏi gian phòng, Bùi Sắt mới chú ý nơi bọn họ ở quả thật là một nhà dân, bên ngoài dùng hàng rào vây thành một cái sân rộng rãi, trong đó có gà có heo, có lẽ là chủ nhân của nhà này nuôi.
U Ly ở ngay căn phòng bên cạnh.
Tiết Tình đẩy Bùi Sắt vào nhà, vừa vào cửa liền thấy người nằm trên giường, dưới chăn bông thô sơ chỉ nhìn nhìn thấy gò má của U Ly, hắn ngủ rất sâu, gương mặt lại cực kỳ tái nhợt.
Bùi Sắt vội vàng cúi đầu, lệ trong mắt suýt nữa rớt xuống. Tiết Tình hiểu ý, xoay người đóng kỹ cửa phòng phía sau.
Bùi Sắt ở trên xe lăn ngồi một lúc lâu, cố đè xuống suy tư trong lòng, lúc này nàng mới tiến lên, đẩy xe lăn đi tới cạnh giường.
U Ly đang ngủ mê man, vẻ mặt an tường, hô hấp đều đặn, không khác thường ngày cũng quá nhiều, duy nhất không giống chỉ có sắc mặt và cánh môi.
Sắc mặt chợt tái nhợt không nói, môi mỏng lúc này khô nứt, không có một chút huyết sắc nào.
Bùi Sắt dừng một chút, vội vàng tìm cốc trong phòng, rót chén nước bưng lên.
Nàng không dám dùng sức, sợ đánh thức U Ly, chỉ có thể dùng ngón tay chấm nước, nhẹ nhàng quẹt lên môi U Ly.
Có nước làm dịu, màu môi của hắn lập tức khá hơn nhiều nhiều, tuy không khôi phục nổi huyết sắc nhưng nhìn qua đã thoải mái hơn.
Vì vậy Bùi Sắt liền ngồi ở cạnh giường, đợi đến khi cánh môi hắn có hơi khô lại dùng nước thấm ướt, qua nửa canh giờ, môi của hắn giống như từ từ khôi phục bình thường, lúc này nàng mới an tâm, thu chén nước, đẩy xe lăn, chuẩn bị rời đi.
Người đi tới cửa, nàng không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn U Ly, bên trong U Ly không nhúc nhích, vẫn ngủ say như cũ, lúc này Bùi Sắt mới quay đầu, an tâm đóng cửa trở về gian phòng của mình.
Cửa "Két" một tiếng đóng lại, U Ly vốn đang ngủ say trên giường chợt mở mắt, nhìn mái ngói trên đỉnh đầu một lúc lâu, chậm rãi cong môi, lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.
***
Trở về phòng, nhất thời Bùi Sắt cảm thấy cực kỳ nhàm chán, sau khi ăn trưa, nàng liền an tĩnh ngồi ở trong sân, nhắm mắt lại ngủ mê man. Cũng may ánh mặt trời giữa trưa cực kỳ thoải mái, chiếu lên trên người vô cùng ấm áp. Bất tri bất giác, cứ thế mà ngủ.
Trên môi mềm mại, cảm xúc nhẵn nhụi khẽ vờn trên môi. Bùi Sắt thoải mái khẽ rên một tiếng, rên xong thì giống như đột nhiên ý thức được cái gì, cả người cứng đờ, mở mắt.
Rọi vào mắt là một đôi con ngươi sâu không thấy đáy, sáng ngời, lấp lánh ánh sáng như biển rộng buổi đêm, phiêu miểu*, câu hồn đoạt phách đồng thời lại khiến lòng người khiếp sợ. (*như có như không)
Bùi Sắt sửng sốt chừng ba giây đồng hồ, cho đến khi trên môi đau nhói, nàng mới đột nhiên tỉnh táo, giọng nói của U Ly đã gần ở bên tai: "Vì sao lại nói không thích bổn vương? Lúc nàng hôn mê, gọi lên là bổn vương, vì sao không chịu thừa nhận?"
"Vương gia hẳn là đã nghe lầm, ta chưa bao giờ nói mớ." Bùi Sắt lườm một cái, cảm thấy hơi thở của hắn quanh quẩn ở chóp mũi, đang định đẩy xe lăn lui về phía sau, bánh xe lại bị U Ly giữ chặt.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Bùi Sắt căm tức nhìn hắn, trong lòng nàng biết, U Ly làm tất cả không phải là muốn bức bách nàng, bức bách nàng nói ra tâm tư của mình, bức bách nàng đi cùng với hắn. Nhưng chuyện này rõ ràng không thể nào.
Nàng là người hiện đại, U Ly là người cổ đại, tư tưởng khác biệt, thân phận cách xa, lại không nói bản thân hắn thê thiếp thành đoàn, quan niệm hôn nhân trái người. Nếu có một ngày hắn leo lên đế vị, tranh giành thiên hạ, dã tâm của hắn không hợp với ý nghĩ muốn an nhàn của nàng, đến lúc đó, bản thân vẫn phải rời đi.
Cuộc sống nàng đơn giản chỉ là cả đời, nhưng nhất định phải là hai người ở chung một chỗ, hoặc là giữ lại giấc mộng của nàng, hoặc là cấm hắn cả đời.
Bùi Sắt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía U Ly càng lúc càng kiên quyết. Thay vì phải chịu chia lìa, thà rằng đừng bao giờ bắt đầu.
"Ta hiểu rõ ý của vương gia, nhưng dưa hái xanh không ngọt, cho dù ngài vì ta mà suýt chút nữa bị phế bỏ hai chân, nhưng không thích chính là không thích, cảm động không có nghĩa là tình yêu. Vương gia không thiếu nữ nhân, chỉ sợ điểm này không có ai không biết, cho nên hôm nay ta làm rõ tất cả một lần, Bùi Sắt ta, không thích U Ly ngài."
Thấy ánh mắt vốn tức giận của U Ly dần dần tản đi chuyển thành lạnh lẽo, bàn tay trong ống tay áo Bùi Sắt nắm chặt, nhưng lộ ra trên mặt nàng lại kiên quyết lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào.
U Ly không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn nàng một lúc, sau đó, bàn tay cầm xe lăn chậm rãi buông ra, lại nhếch môi nở nụ cười: "Nhớ lời nói của ngươi hôm nay, từ nay về sau, nếu bổn vương còn động lòng trắc ẩn với ngươi, thì sẽ như vòng tay này"
Hắn đột nhiên đưa tay cầm cổ tay Bùi Sắt, chỉ nghe “cạch” một tiếng, vòng tay huyết ngọc vỡ vụn thành hai nửa rơi xuống đất. Bùi Sắt theo bản năng đưa tay đón lấy, cuối cùng dừng tại giữa không trung, tay phải chuyển sang cầm tay trái, hướng về phía không khí nói: "Hôm nay Bùi Sắt đa tạ vương gia thành toàn."
Đối diện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, chỉ cảm thấy ánh mắt đặt trên người rời đi. Tới khi ngẩng đầu lên, bóng dáng U Ly đã biến mất trong sân, bỏ lại một mình nàng nụ hoa mới chớm nở trên cây hồng mai ở góc viện cách đó không xa, suy nghĩ mất hồn.
"Vương gia, hay là để thuộc hạ đến cõng, ngài phải giữ gìn thân thể......" Chợt bị U Ly ùng ánh mắt lạnh lùng quét qua, U Vân theo bản năng ngậm miệng, mắt thấy vương gia nhà mình thất thiểu đi ở phía trước, hắn chỉ đành vỗ vỗ con ngựa của Bùi Nhiên, nhanh chân đuổi theo.
Lúc Bùi Sắt tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Trong mơ màng, dường như nàng nghe được có người nói chuyện, nhẹ nhàng, ôn nhu, lại cực kỳ ấm áp lòng người.
Thân thể đã ấm áp lên, đầu ngón tay khẽ động, cảm giác được bản thân khôi phục chút sức lực, nàng vội vàng mở mắt.
Ánh mặt trời quá chói mắt, sau một lúc cố gắng nàng mới có thể nhìn rõ mình đang nằm trên một cái giường, căn phòng là một gian nhà đất, rất đơn sơ.
"Vương phi đã tỉnh rồi sao?"
Một nữ tử tầm mười tám mười chín tuổi ăn mặc chỉnh tề bê chậu gỗ đi vào, thấy Bùi Sắt mở mắt, lập tức vui mừng quay ra ngoài kêu một tiếng, lúc này mới tiến lên, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng.
"Xem ra phương thuốc của đại phu rất hữu hiệu, vương phi mới nằm ba ngày đã tỉnh lại."
Bùi Sắt nhìn nàng kia một hồi lâu mới nhận ra, người này hẳn là hộ vệ bên cạnh U Ly - Tiết Tình.
Trí nhớ như sóng thủy triều đột nhiên tràn vào óc, âm thanh vang lên trước khi rơi vào hôn mê nhất thời đọng lại trong đầu không xua đi được. Bùi Sắt há miệng, cũng không biết nói gì, chỉ đành phải sững sờ nhìn Tiết Tình không nói lời nào.
Giống như là biết suy nghĩ của nàng, Tiết Tình đặt tay lên trán nàng kiểm tra, cười nói: "Cũng may nhiệt độ đã hạ xuống, vương phi không biết đâu, người hôn mê ba ngày, vương gia liền canh giữ ba ngày, sáng sớm hôm nay mới đi nghỉ ngơi, thật ra thương thế của vương gia cũng không khá hơn người bao nhiêu, nếu không phải thuộc hạ dẫn người kịp thời chạy tới, chỉ sợ đôi chân kia của vương gia đã bị phế rồi, về tới đây ngài ấy lại không chịu chữa trị, nhất định bắt đại phu chữa trị cho người và Bùi Nhiên cô nương trước, khiến chúng ta rất lo lắng."
"Chân của hắn?" Bùi Sắt hơi ngẩn ra, ngược lại có chút hồ đồ.
"Vương phi tất nhiên không biết, sau khi người và Bùi Nhiên cô nương ngất đi, là vương gia cõng người đi từng bước một trở về. Tuyết sâu như vậy, cho dù thân thể vương gia cứng rắn, nhưng bị nước tuyết đông lạnh như vậy, đương nhiên vẫn không chịu nổi."
Tiết Tình vừa nói vừa dùng khăn lông thấm ướt lau mặt cho Bùi Sắt: "Chỉ là bây giờ đại phu đã nhìn qua, cũng may thân thể vương gia khỏe mạnh hơn người thường, không có sốt cao, nếu không cũng chỉ có thể giống vương phi, không thể đi đường."
Bùi Sắt kinh ngạc không nói, cho đến khi Tiết Tình đóng cửa đi ra ngoài, nàng mới giật mình tỉnh lại. Lấy tay nhéo nhéo lớp vải cuốn chặt trên chân, quả nhiên như Tiết Tình nói, trên đùi không thấy một chút sức lực nào, nhưng có lẽ là do đắp thuốc, hai chân chết lặng có thể cảm giác được một chút mát mẻ, hơi lạnh vờn quanh.
Nàng ngồi một lúc lâu, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong phòng, cực kỳ chói mắt. Nàng nheo mắt nhìn bên ngoài, nơi này hình như là một nhà dân, mơ hồ có thể nghe được tiếng gà gáy "ò ó o", mà thỉnh thoảng bên ngoài cũng truyền đến mấy tiếng nói, mặc dù rất nhỏ, Bùi Sắt lại có thể nghe ra là tiếng Tiết Tình đang dặn dò thuộc hạ.
Trợn tròn mắt nằm tới khi trời tối đen, trong lúc đó Tiết Tình đi vào hai lần, theo thứ tự là đưa thức ăn và dọn dẹp bát đũa. Cuối cùng Bùi Sắt nói với nàng ta là muốn tới thư phòng, dựa vào trí nhớ vẽ ra một cái xe lăn giao cho Tiết Tình: "Ta không biết ở đây các ngươi có vật này không, có trong thôn hẳn là có thợ mộc, ngươi bảo bọn họ làm một cái mang về đây, ta thử một chút, nếu là có thể thì làm luôn cho vương gia và tỷ tỷ mỗi người một cái."
Tiết Tình xem xét bản vẽ, thấy rất mới lạ, hai mắt tỏa ánh sáng: "Được, vương phi yên tâm, thuộc hạ lập tức cho người đi làm."
Rạng sáng ngày thứ hai, Tiết Tình hào hứng dẫn một lão nhân đi vào, sau lưng có thị vệ mang xe lăn mà Bùi Sắt muốn.
Vừa nhìn hình dáng, Bùi Sắt không nhịn được khen ngợi lão nhân kia thận trọng khéo tay, có một vài bộ phận chính nàng cũng không biết gì, lão nhân này lại hoàn thành được, đợi ngồi lên, chuyển động mấy bước, vậy mà lại không có hút nào là không hài hòa, Bùi Sắt mừng rỡ nhìn về phía lão nhân nói: "Tay nghề của sư phụ thật tốt."
Lão nhân kia vuốt vuốt chòm râu, cười đến cực kỳ ung dung: "Nếu khen, phải là khen sáng ý của cô nương mới đúng, trước kia ta đã gặp qua cái ghế tương tự như vậy, chỉ là cũng không tiện lợi, khéo léo như của cô nương?"
"Vương...... Phu nhân thật là tốt, nếu gia ngồi lên cái ghế này, tất nhiên sẽ bớt đi không ít phiền toái, lão bá, ông làm thêm hai cái nữa y hệt thế này, về phần tiền bạc, chúng ta quyết sẽ không bạc đãi ông?"
Lão nhân gật đầu cười, xoay người theo thị vệ đi ra ngoài.
"Tiết hộ vệ...... Vương gia ở phòng nào?" Thấy Tiết Tình đang muốn rời đi, Bùi Sắt vội vàng gọi lại.
"Vương gia ở cách vách, bây giờ vương phi muốn đi thăm Vương gia sao?" Tiết Tình xoay người lại, nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Bùi Sắt, sáng tỏ cười một tiếng.
Nàng tiến lên đẩy xe lăn giúp Bùi Sắt: "Vương gia còn chưa có tỉnh, vương phi cứ đi xem một chút."
Bùi Sắt lo lắng nhìn về phía nàng ta, Tiết Tình cười nói: "Vương phi yên tâm, làm thuộc hạ điểm quan trọng nhất trừ trung thành còn có không nói lung tung."
Lúc này Bùi Sắt mới yên tâm gật đầu một cái, giây lát lại ngẩng đầu cầm ngón tay của Tiết Tình nói: "Cám ơn ngươi."
Ra khỏi gian phòng, Bùi Sắt mới chú ý nơi bọn họ ở quả thật là một nhà dân, bên ngoài dùng hàng rào vây thành một cái sân rộng rãi, trong đó có gà có heo, có lẽ là chủ nhân của nhà này nuôi.
U Ly ở ngay căn phòng bên cạnh.
Tiết Tình đẩy Bùi Sắt vào nhà, vừa vào cửa liền thấy người nằm trên giường, dưới chăn bông thô sơ chỉ nhìn nhìn thấy gò má của U Ly, hắn ngủ rất sâu, gương mặt lại cực kỳ tái nhợt.
Bùi Sắt vội vàng cúi đầu, lệ trong mắt suýt nữa rớt xuống. Tiết Tình hiểu ý, xoay người đóng kỹ cửa phòng phía sau.
Bùi Sắt ở trên xe lăn ngồi một lúc lâu, cố đè xuống suy tư trong lòng, lúc này nàng mới tiến lên, đẩy xe lăn đi tới cạnh giường.
U Ly đang ngủ mê man, vẻ mặt an tường, hô hấp đều đặn, không khác thường ngày cũng quá nhiều, duy nhất không giống chỉ có sắc mặt và cánh môi.
Sắc mặt chợt tái nhợt không nói, môi mỏng lúc này khô nứt, không có một chút huyết sắc nào.
Bùi Sắt dừng một chút, vội vàng tìm cốc trong phòng, rót chén nước bưng lên.
Nàng không dám dùng sức, sợ đánh thức U Ly, chỉ có thể dùng ngón tay chấm nước, nhẹ nhàng quẹt lên môi U Ly.
Có nước làm dịu, màu môi của hắn lập tức khá hơn nhiều nhiều, tuy không khôi phục nổi huyết sắc nhưng nhìn qua đã thoải mái hơn.
Vì vậy Bùi Sắt liền ngồi ở cạnh giường, đợi đến khi cánh môi hắn có hơi khô lại dùng nước thấm ướt, qua nửa canh giờ, môi của hắn giống như từ từ khôi phục bình thường, lúc này nàng mới an tâm, thu chén nước, đẩy xe lăn, chuẩn bị rời đi.
Người đi tới cửa, nàng không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn U Ly, bên trong U Ly không nhúc nhích, vẫn ngủ say như cũ, lúc này Bùi Sắt mới quay đầu, an tâm đóng cửa trở về gian phòng của mình.
Cửa "Két" một tiếng đóng lại, U Ly vốn đang ngủ say trên giường chợt mở mắt, nhìn mái ngói trên đỉnh đầu một lúc lâu, chậm rãi cong môi, lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.
***
Trở về phòng, nhất thời Bùi Sắt cảm thấy cực kỳ nhàm chán, sau khi ăn trưa, nàng liền an tĩnh ngồi ở trong sân, nhắm mắt lại ngủ mê man. Cũng may ánh mặt trời giữa trưa cực kỳ thoải mái, chiếu lên trên người vô cùng ấm áp. Bất tri bất giác, cứ thế mà ngủ.
Trên môi mềm mại, cảm xúc nhẵn nhụi khẽ vờn trên môi. Bùi Sắt thoải mái khẽ rên một tiếng, rên xong thì giống như đột nhiên ý thức được cái gì, cả người cứng đờ, mở mắt.
Rọi vào mắt là một đôi con ngươi sâu không thấy đáy, sáng ngời, lấp lánh ánh sáng như biển rộng buổi đêm, phiêu miểu*, câu hồn đoạt phách đồng thời lại khiến lòng người khiếp sợ. (*như có như không)
Bùi Sắt sửng sốt chừng ba giây đồng hồ, cho đến khi trên môi đau nhói, nàng mới đột nhiên tỉnh táo, giọng nói của U Ly đã gần ở bên tai: "Vì sao lại nói không thích bổn vương? Lúc nàng hôn mê, gọi lên là bổn vương, vì sao không chịu thừa nhận?"
"Vương gia hẳn là đã nghe lầm, ta chưa bao giờ nói mớ." Bùi Sắt lườm một cái, cảm thấy hơi thở của hắn quanh quẩn ở chóp mũi, đang định đẩy xe lăn lui về phía sau, bánh xe lại bị U Ly giữ chặt.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Bùi Sắt căm tức nhìn hắn, trong lòng nàng biết, U Ly làm tất cả không phải là muốn bức bách nàng, bức bách nàng nói ra tâm tư của mình, bức bách nàng đi cùng với hắn. Nhưng chuyện này rõ ràng không thể nào.
Nàng là người hiện đại, U Ly là người cổ đại, tư tưởng khác biệt, thân phận cách xa, lại không nói bản thân hắn thê thiếp thành đoàn, quan niệm hôn nhân trái người. Nếu có một ngày hắn leo lên đế vị, tranh giành thiên hạ, dã tâm của hắn không hợp với ý nghĩ muốn an nhàn của nàng, đến lúc đó, bản thân vẫn phải rời đi.
Cuộc sống nàng đơn giản chỉ là cả đời, nhưng nhất định phải là hai người ở chung một chỗ, hoặc là giữ lại giấc mộng của nàng, hoặc là cấm hắn cả đời.
Bùi Sắt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía U Ly càng lúc càng kiên quyết. Thay vì phải chịu chia lìa, thà rằng đừng bao giờ bắt đầu.
"Ta hiểu rõ ý của vương gia, nhưng dưa hái xanh không ngọt, cho dù ngài vì ta mà suýt chút nữa bị phế bỏ hai chân, nhưng không thích chính là không thích, cảm động không có nghĩa là tình yêu. Vương gia không thiếu nữ nhân, chỉ sợ điểm này không có ai không biết, cho nên hôm nay ta làm rõ tất cả một lần, Bùi Sắt ta, không thích U Ly ngài."
Thấy ánh mắt vốn tức giận của U Ly dần dần tản đi chuyển thành lạnh lẽo, bàn tay trong ống tay áo Bùi Sắt nắm chặt, nhưng lộ ra trên mặt nàng lại kiên quyết lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào.
U Ly không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn nàng một lúc, sau đó, bàn tay cầm xe lăn chậm rãi buông ra, lại nhếch môi nở nụ cười: "Nhớ lời nói của ngươi hôm nay, từ nay về sau, nếu bổn vương còn động lòng trắc ẩn với ngươi, thì sẽ như vòng tay này"
Hắn đột nhiên đưa tay cầm cổ tay Bùi Sắt, chỉ nghe “cạch” một tiếng, vòng tay huyết ngọc vỡ vụn thành hai nửa rơi xuống đất. Bùi Sắt theo bản năng đưa tay đón lấy, cuối cùng dừng tại giữa không trung, tay phải chuyển sang cầm tay trái, hướng về phía không khí nói: "Hôm nay Bùi Sắt đa tạ vương gia thành toàn."
Đối diện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, chỉ cảm thấy ánh mắt đặt trên người rời đi. Tới khi ngẩng đầu lên, bóng dáng U Ly đã biến mất trong sân, bỏ lại một mình nàng nụ hoa mới chớm nở trên cây hồng mai ở góc viện cách đó không xa, suy nghĩ mất hồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook