Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!
-
Chương 63: Tang lễ và hỉ lễ
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Đợi đến mọi người đều tản đi hết, Bùi Sắt sai người dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, sau đó cùngBùi Nhiên ra ngoài, đi dạo ở vườn hoa.
Trời đã trở lạnh, mặc mấy bộ y phục vẫn cứ thấy lạnh, Bùi Nhiên lại chỉ gặp một bộ áo mỏng, mấy ngày không thấy, khuôn mặt thanh tú trở nên gầy gò, hốc mắt thâm quầng, da tái nhợt, cả người không có huyết sắc.
"Tỷ tỷ cần gì phải làm khó mình như vậy." Bùi Sắt thở dài, dừng lại bước quay đầu lại nói.
Bùi Nhiên kinh ngạc nhìn nàng, một giây kế tiếp, nước mắt lại rơi từng giọt lớn.
Nàng ta nhìn Bùi Sắt, khóc một hồi lâu, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Bùi Sắt, không ngừng áy náy: "Là tỷ tỷ có lỗi, A Sắt, muốn đánh muốn phạt, muội cứ làm, muội đối xử với tỷ tỷ như vậy, tỷ thật sự không cách nào tha thứ cho mình. Nàng ấy nói không sai, tỷ đáng bị coi thường, nếu không phải là như thế, sao ta lại trèo lên giường của muội phu......"
Nàng ta khóc sụt sùi không dứt, chỉ qua nửa khắc mà hai mắt đã sưng đỏ lên, nhìn bộ bộ dáng tiều tụy này, Bùi Sắt chỉ sợ trước đó ngày ngày nàng ta đều lấy nước mắt rửa mặt.
Thở dài trong lòng, Bùi Sắt đỡ nàng ta dậy nói: "Tỷ tỷ, lời nói lúc trước, hẳn là tỷ cũng nghe rất rõ ràng, muội không thích vương gia, hơn nữa...... Hơn nữa muội cũng không trao thân cho hắn, cho nên tỷ không phải cần phải tự trách."
Bùi Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, Bùi Sắt gật đầu một cái nói: "Đêm tân hôn, vương gia cắt ngón tay của mình."
Một lúc lâu sau Bùi Nhiên vẫn không thể phản ứng kịp, trái tim đập loạn, thật vất vả cử động, ánh mắt nàng ta nhìn Bùi Sắt mang theo hi vọng: "A Sắt, muội nói thật sao?"
Bùi Sắt gật đầu một cái, nhìn Bùi Nhiên, cài lọn tóc tuột ra ra sau vành tai, nói: "Tỷ tỷ, muội không thích Tấn vương, muội muốn rời khỏi nơi này, tỷ, có thể giúp muội sao?"
***
Lần này Bùi Sắt thật sự bị bệnh, bệnh tới dồn dập, chỉ sau ba ngày đã gầy đi rất nhiều, da tái nhợt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả U Cầm Ca cũng bó tay hết cách.
Mắt thấy thân thể nàng từng ngày từng ngày tệ hơn, U Cầm Ca bất đắc dĩ đành phải tuyên bố bệnh tình của nàng ra bên ngoài.
Sáng sớm ngày hôm đó, Bùi Sắt vừa mở mắt ra đã thấy người ngồi ở đầu giường, tay của nàng bị nắm chặt, thật chặt.
Bùi Sắt nhếch miệng cười một tiếng, gian nan nhìn người tới nói: "Thế nào? Lớn như vậy mà còn khóc nhè sao?"
U Hi Nhiên vội vàng xoa xoa gò má, hừ một tiếng châm chọc nói: "May là còn tỉnh lại, sao lại nằm liệt trên giường như vậy, lúc ta đón tẩu, chẳng phải là rất quật cường sao? Nha đầu cầm giày đập ta, bỏ ba đậu đi đâu mất rồi?"
Bùi Sắt vô lực cười một tiếng, hình như trên mặt tràn ngập khát khao nói: "Ngươi vẫn còn nhớ......"
Nàng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cười nói: "Khi đó vẫn là trẻ tuổi, không chịu khuất phục, mà nay...... Chỉ sợ là không có cơ hội."
"Nói nhăng nói cuội gì đó." U Hi Nhiên lườm nàng một cái, miễn cưỡng nở nụ cười. "Nha đầu, ngươi nhất định phải tốt, ta còn chờ ngươi vui vẻ hành hạ ta, cả đời này ta còn chưa từng bị người hành hạ như thế, lại cứ bị ngươi giày vò, ta còn cam tâm tình nguyện."
"Đừng nói." Bùi Sắt gian nan nhìn đi chỗ khác, một hồi lâu sau mới nói: "Hi Nhiên, con người ai cũng có cuộc sống của chính mình...... Nếu lần này ta thật sự có chuyện gì, chỉ hy vọng ngươi quên ta đi. Con người lúc còn sống, như thời gian qua nhanh, ngắn ngủi vài năm, thật ra thì ta đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất ta đã trải qua chuyện mà người khác không trải qua."
Ánh mắt nàng giống như nhìn ra thật xa, U Hi Nhiên thấy vậy thì tan nát cõi lòng, rốt cuộc không nhịn được lui ra ngoài. Một lúc lâu sau, chờ lúc hắn trở lại, Bùi Sắt đã đã ngủ, vẻ mặt an tường, bên môi thậm chí còn có nụ cười thản nhiên.
Cẩn thận lách người ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền thấy U Cầm Ca một thân áo trắng đứng ở trong sân.
Trên mặt hắn có vẻ mệt mỏi, trong con ngươi mơ hồ có tia máu, U Hi Nhiên cúi đầu đi tới trước mặt hắn, một lúc lâu sau mới gật đầu một cái nói: "Tam ca, thật sự không còn cách nào sao?"
Nét mặt U Cầm Ca cứng lại, nhìn về phía hắn nói: "Nếu có, ta không thể nào không chữa khỏi cho nàng ấy. Nhắc tới cũng kỳ quái, ta không thể nhìn ra nàng ấy bị bệnh gì, rõ ràng nàng ấy chỉ có mười mấy tuổi, ta lại phát hiện cơ thể nàng ấy đang bắt đầu già đi, thân thể như đèn sắp cạn dầu."
"Làm sao lại như vậy được?" U Hi Nhiên kinh ngạc, khiếp sợ ngẩng đầu. "Hoàng tẩu mới chỉ có mười sáu tuổi, làm sao lại như đèn cạn dầu?"
U Cầm Ca lắc đầu một cái, nhìn về phương xa. "Đáng tiếc ta học y mấy chục năm lại không thể chữa được bệnh của nương tử mình."
Hắn giễu cợt tự cười, một hồi lâu sau mới nói: "Chuyện đã tới nước này, chúng ta không thể cưỡng cầu rồi."
Hắn nhắm mắt lại, dứt lời thì dứt khoát xoay người đi. U Hi Nhiên đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, trước khi đi vẫn còn quay đầu lại nhìn về phía gian phòng sau lưng, cúi đầu, đi ra khỏi phủ.
***
Đêm đã khuya.
Bùi Sắt trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người đang rửa mặt cho nàng. Nàng đoán đó là Bùi Nhiên, nhưng khi nàng mở mắt ra, bên giường cũng không phải bóng dáng của Bùi Nhiên, thay vào đó, hẳn là U Ly.
Con ngươi sâu thẳm của U Ly chăm chú nhìn nàng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi mím thành một đường, mặt không chút thay đổi.
Đầu tiên Bùi Sắt sợ run lên, ngay sau đó khẽ cười. Chỉ là nàng mới cười một tiếng đã thấy thân thể có chút không chịu nổi, không nhịn được ho khan một lúc, sau đó mới ngừng lại, nhìn về phía U Ly nói: "Làm phiền nhiếp chính vương hạ mình, Bùi Sắt gánh không nổi."
U Ly cũng không đáp lời nàng, ngược lại một đôi mắt như chim ưng quan sát người nàng từ trên xuống dưới một vòng, dừng lại ở trên mặt nàng, nửa thật nửa giả nói: "Nha đầu, ngươi là thật, hay là đang lừa gạt bổn vương?"
Bùi Sắt gian nan nhìn đi chỗ khác, một hồi lâu mới cười nhạo nói: "Nhiếp chính vương cảm thấy ta sẽ lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn sao?"
U Ly nhìn nàng không nói, giống như vẫn còn nghi ngờ. Bùi Sắt nhắm mắt lại, lại rơi lệ: "Ngươi không tin tưởng ta thì còn tới nơi này làm gì? Ta phá hỏng sinh thần của ngươi, đừng nói trong lòng ngươi sẽ không có một chút trách cứ nào."
"Nếu ta nói trong lòng thật sự không có chút ý muốn trách cứ nào, nàng tin không?" U Ly nhìn nàng, một lúc lâu sau mới thò tay vào trong ngực, lấy ra sớm một chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn.
Mở ra, bên trong là một vòng tay huyết ngọc.
Trong lòng Bùi Sắt giật mình, im lặng không nói. Chỉ thấy U Ly cầm vòng tay huyết ngọc đeo vào cổ tay của nàng nói: "Yên tâm, nàng sẽ không chết, huyết ngọc này đã từng dùng để thờ phụng ở Tự Miếu hơn ngàn năm, hút hết phật khí, có thể khóa lại hồn phách con người, lúc còn nhỏ thân thể bổn vương yếu ớt nhiều bệnh, nhưng satừu khi có ngọc này đến nay, tra tấn cùng hành hạ lớn hơn nữa bổn vương cũng chưa từng chết, mà nay ta đưa một phần cho nàng, ta tin tưởng, nàng sẽ sống sót."
Bùi Sắt kinh ngạc không nói, giật giật môi, qua một hồi lâu mới nặn ra một câu: "Nếu ta thật sự đã chết rồi thì sao?"
U Ly ngẩn ra, Bùi Sắt nhìn ra được thần vẻ hãi ít ỏi ở trên mặt hắn, ngay sau đó cười nói: "Ngươi yên tâm, mặt than, ta sẽ nỗ lực sống sót, chịu qua một ngày tính một ngày."
U Ly liền nở một nụ cười thản nhiên, không chút tức giận nói nào: "Được, nếu nàng có thể không chết, ta nhất định sẽ tới thăm nàng hàng ngày."
Khóe mắt Bùi Sắt bất giác lại tràn ra nước mắt: "Được, dù sao ngươi cũng là âm hồn bất tán, nói không chừng ta đi âm phủ cũng có thể nhìn thấy ngươi."
Bùi Sắt sau khi nói ra miệng liền nhận ra lời nói của mình không ổn, U Ly lại chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó thay nàng đắp chăn nói: "Được, bổn vương cũng không ngại chết dây dưa với nàng. Lên trời xuống đất, nàng đi chỗ nào, U Ly ta nhất định làm âm hồn bất tán theo tới đó."
Lệ trong mắt chảy ra mãnh liệt, Bùi Sắt mạnh mẽ nhịn xuống, một hồi lâu mới nghẹn ngào nói: "Vậy chúng ta ngoắc tay."
U Ly hoàn toàn không chút cự tuyệt duỗi ngón tay ra. Ngón cái hai người ấn vào nhau, U Ly chợt cầm ngược tay của nàng, cúi người hôn lên tóc mai của nàng, giọng điệu trầm thấp nói: "Nha đầu, nàng nhất định phải sống tiếp, nhớ kỹ, lên trời xuống đất, nàng đừng nghĩ chỉ lo thân mình, bổn vương chính là âm hồn bất tán đi theo."
Bùi Sắt rốt cuộc không nhịn được mà khóc lên, thân mình U Ly chưa rời đi, nàng đột nhiên vươn tay, gắt gao ôm cổ U Ly, lau nước mắt nước mũi vào vai hắn.
"Ta sẽ nhớ ngươi, A Ly."
Thân mình U Ly chấn động, một lúc lâu cũng không nhúc nhích, không biết trải qua bao lâu, U Ly đã sớm rời khỏi, Bùi Sắt vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Như có kỳ tích.
Sinh mệnh vốn chỉ kéo dài thêm được mấy ngày, Bùi Sắt lại chống cự được mùa đông bông tuyết bay tán loạn.
Hôm đó, bão tuyết cả trời.
Nàng mặc áo khoác được Bùi Nhiên đỡ nhìn hoa mai nở đầy vườn, lúc đi tới sân, U Cầm Ca còn đứng ở trong đống tuyết đợi nàng, nhưng nàng lại không chống đỡ được. Mới kêu một tiếng Cầm, thân thể nàng liền vô lực ngã xuống.
Bùi Nhiên kinh hãi không thôi, khóc lớn ôm chặt lấy nàng, nhưng không biết vì sao thân thể của nàng giống như mệt mỏi rã rời, không sao đứng lên được.
U Cầm Ca nhanh chóng chạy tới, bởi vì quá nhanh, đầu gối lập tức lún vào trong nước tuyết, hắn không để ý lạnh lẽo, nhanh chóng nhận lấy Bùi Sắt ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu vẻ mặt lo lắng bắt mạch.
Bùi Nhiên liều mạng gạt lệ, nhưng mà trong chốc lát, chỉ thấy mặt U Cầm Ca xám như tro tàn, đôi con ngươi tràn đầy khiếp sợ.
Hắn ngơ ngác ôm Bùi Sắt, hai tay vô lực rũ xuống. Bùi Nhiên thấy thế, chợt tiến lên dò hơi thở của Bùi Sắt, trong phút chốc, cả khuôn mặt trắng xanh còn trắng hơn cả tuyết, nhìn mà ghê người.
Nàng quỳ gối một bên, tim đập loạn, mà Bùi Sắt được U Cầm Ca ôm ở trong ngực bên môi lúc này lại tràn ra máu, một giọt hai giọt rơi vào trong nước tuyết, xinh đẹp tuyệt mỹ.
Máu vẫn như cũ rơi xuống.
Trời đông tuyết phủ, khi quan tài của Tấn vương phi chuyển ra cửa phủ, dưới bầu trời tuyết bay tán loạn, ngoài cửa phủ có một người đang đứng.
Phía sau hắn là một hàng kiệu phu đứng nghiêm trong tuyết, nhóm kiệu phu nâng kiệu, phía sau là mười dặm trang sức màu đỏ kéo dài đến tận cuối đường cái.
Sau khi hạ nhân tiến lên bẩm báo, U Cầm Ca nâng đôi con ngươi vô lực nhìn lên thấy một màn này.
U Ly một mình đứng đầu, hắn mặc trên người chính là hỷ phục, màu đỏ diêm dúa lòe loẹt, đứng ở giữa đường bông tuyết trắng xóa, tương phản với tang sự sắp ra cửa của Tấn vương phủ.
"Hoàng thúc." U Cầm Ca tiến lên, thản nhiên cúi người thi lễ. "Hôm nay là tang sự của vương phủ, hi vọng hoàng thúc không làm khó chất tử."
U Li nghe xong lời của hắn, lại làm như không nghe thấy đưa mắt về phía quan tài mọi người đang nâng đằng sau: "Sinh là người của bổn vương, chết là quỷ của bổn vương, ngày đó ngươi đã cố tình dâng tặng nàng đến trước mặt bổn vương, bổn vương liền tuyệt đối sẽ không dừng tay, dù có chết, bổn vương cũng muốn phong quang cưới nàng vào cửa, tang lễ cũng là từ phủ nhiếp chính vương đi ra."
Đợi đến mọi người đều tản đi hết, Bùi Sắt sai người dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, sau đó cùngBùi Nhiên ra ngoài, đi dạo ở vườn hoa.
Trời đã trở lạnh, mặc mấy bộ y phục vẫn cứ thấy lạnh, Bùi Nhiên lại chỉ gặp một bộ áo mỏng, mấy ngày không thấy, khuôn mặt thanh tú trở nên gầy gò, hốc mắt thâm quầng, da tái nhợt, cả người không có huyết sắc.
"Tỷ tỷ cần gì phải làm khó mình như vậy." Bùi Sắt thở dài, dừng lại bước quay đầu lại nói.
Bùi Nhiên kinh ngạc nhìn nàng, một giây kế tiếp, nước mắt lại rơi từng giọt lớn.
Nàng ta nhìn Bùi Sắt, khóc một hồi lâu, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Bùi Sắt, không ngừng áy náy: "Là tỷ tỷ có lỗi, A Sắt, muốn đánh muốn phạt, muội cứ làm, muội đối xử với tỷ tỷ như vậy, tỷ thật sự không cách nào tha thứ cho mình. Nàng ấy nói không sai, tỷ đáng bị coi thường, nếu không phải là như thế, sao ta lại trèo lên giường của muội phu......"
Nàng ta khóc sụt sùi không dứt, chỉ qua nửa khắc mà hai mắt đã sưng đỏ lên, nhìn bộ bộ dáng tiều tụy này, Bùi Sắt chỉ sợ trước đó ngày ngày nàng ta đều lấy nước mắt rửa mặt.
Thở dài trong lòng, Bùi Sắt đỡ nàng ta dậy nói: "Tỷ tỷ, lời nói lúc trước, hẳn là tỷ cũng nghe rất rõ ràng, muội không thích vương gia, hơn nữa...... Hơn nữa muội cũng không trao thân cho hắn, cho nên tỷ không phải cần phải tự trách."
Bùi Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, Bùi Sắt gật đầu một cái nói: "Đêm tân hôn, vương gia cắt ngón tay của mình."
Một lúc lâu sau Bùi Nhiên vẫn không thể phản ứng kịp, trái tim đập loạn, thật vất vả cử động, ánh mắt nàng ta nhìn Bùi Sắt mang theo hi vọng: "A Sắt, muội nói thật sao?"
Bùi Sắt gật đầu một cái, nhìn Bùi Nhiên, cài lọn tóc tuột ra ra sau vành tai, nói: "Tỷ tỷ, muội không thích Tấn vương, muội muốn rời khỏi nơi này, tỷ, có thể giúp muội sao?"
***
Lần này Bùi Sắt thật sự bị bệnh, bệnh tới dồn dập, chỉ sau ba ngày đã gầy đi rất nhiều, da tái nhợt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả U Cầm Ca cũng bó tay hết cách.
Mắt thấy thân thể nàng từng ngày từng ngày tệ hơn, U Cầm Ca bất đắc dĩ đành phải tuyên bố bệnh tình của nàng ra bên ngoài.
Sáng sớm ngày hôm đó, Bùi Sắt vừa mở mắt ra đã thấy người ngồi ở đầu giường, tay của nàng bị nắm chặt, thật chặt.
Bùi Sắt nhếch miệng cười một tiếng, gian nan nhìn người tới nói: "Thế nào? Lớn như vậy mà còn khóc nhè sao?"
U Hi Nhiên vội vàng xoa xoa gò má, hừ một tiếng châm chọc nói: "May là còn tỉnh lại, sao lại nằm liệt trên giường như vậy, lúc ta đón tẩu, chẳng phải là rất quật cường sao? Nha đầu cầm giày đập ta, bỏ ba đậu đi đâu mất rồi?"
Bùi Sắt vô lực cười một tiếng, hình như trên mặt tràn ngập khát khao nói: "Ngươi vẫn còn nhớ......"
Nàng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cười nói: "Khi đó vẫn là trẻ tuổi, không chịu khuất phục, mà nay...... Chỉ sợ là không có cơ hội."
"Nói nhăng nói cuội gì đó." U Hi Nhiên lườm nàng một cái, miễn cưỡng nở nụ cười. "Nha đầu, ngươi nhất định phải tốt, ta còn chờ ngươi vui vẻ hành hạ ta, cả đời này ta còn chưa từng bị người hành hạ như thế, lại cứ bị ngươi giày vò, ta còn cam tâm tình nguyện."
"Đừng nói." Bùi Sắt gian nan nhìn đi chỗ khác, một hồi lâu sau mới nói: "Hi Nhiên, con người ai cũng có cuộc sống của chính mình...... Nếu lần này ta thật sự có chuyện gì, chỉ hy vọng ngươi quên ta đi. Con người lúc còn sống, như thời gian qua nhanh, ngắn ngủi vài năm, thật ra thì ta đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất ta đã trải qua chuyện mà người khác không trải qua."
Ánh mắt nàng giống như nhìn ra thật xa, U Hi Nhiên thấy vậy thì tan nát cõi lòng, rốt cuộc không nhịn được lui ra ngoài. Một lúc lâu sau, chờ lúc hắn trở lại, Bùi Sắt đã đã ngủ, vẻ mặt an tường, bên môi thậm chí còn có nụ cười thản nhiên.
Cẩn thận lách người ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền thấy U Cầm Ca một thân áo trắng đứng ở trong sân.
Trên mặt hắn có vẻ mệt mỏi, trong con ngươi mơ hồ có tia máu, U Hi Nhiên cúi đầu đi tới trước mặt hắn, một lúc lâu sau mới gật đầu một cái nói: "Tam ca, thật sự không còn cách nào sao?"
Nét mặt U Cầm Ca cứng lại, nhìn về phía hắn nói: "Nếu có, ta không thể nào không chữa khỏi cho nàng ấy. Nhắc tới cũng kỳ quái, ta không thể nhìn ra nàng ấy bị bệnh gì, rõ ràng nàng ấy chỉ có mười mấy tuổi, ta lại phát hiện cơ thể nàng ấy đang bắt đầu già đi, thân thể như đèn sắp cạn dầu."
"Làm sao lại như vậy được?" U Hi Nhiên kinh ngạc, khiếp sợ ngẩng đầu. "Hoàng tẩu mới chỉ có mười sáu tuổi, làm sao lại như đèn cạn dầu?"
U Cầm Ca lắc đầu một cái, nhìn về phương xa. "Đáng tiếc ta học y mấy chục năm lại không thể chữa được bệnh của nương tử mình."
Hắn giễu cợt tự cười, một hồi lâu sau mới nói: "Chuyện đã tới nước này, chúng ta không thể cưỡng cầu rồi."
Hắn nhắm mắt lại, dứt lời thì dứt khoát xoay người đi. U Hi Nhiên đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, trước khi đi vẫn còn quay đầu lại nhìn về phía gian phòng sau lưng, cúi đầu, đi ra khỏi phủ.
***
Đêm đã khuya.
Bùi Sắt trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người đang rửa mặt cho nàng. Nàng đoán đó là Bùi Nhiên, nhưng khi nàng mở mắt ra, bên giường cũng không phải bóng dáng của Bùi Nhiên, thay vào đó, hẳn là U Ly.
Con ngươi sâu thẳm của U Ly chăm chú nhìn nàng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi mím thành một đường, mặt không chút thay đổi.
Đầu tiên Bùi Sắt sợ run lên, ngay sau đó khẽ cười. Chỉ là nàng mới cười một tiếng đã thấy thân thể có chút không chịu nổi, không nhịn được ho khan một lúc, sau đó mới ngừng lại, nhìn về phía U Ly nói: "Làm phiền nhiếp chính vương hạ mình, Bùi Sắt gánh không nổi."
U Ly cũng không đáp lời nàng, ngược lại một đôi mắt như chim ưng quan sát người nàng từ trên xuống dưới một vòng, dừng lại ở trên mặt nàng, nửa thật nửa giả nói: "Nha đầu, ngươi là thật, hay là đang lừa gạt bổn vương?"
Bùi Sắt gian nan nhìn đi chỗ khác, một hồi lâu mới cười nhạo nói: "Nhiếp chính vương cảm thấy ta sẽ lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn sao?"
U Ly nhìn nàng không nói, giống như vẫn còn nghi ngờ. Bùi Sắt nhắm mắt lại, lại rơi lệ: "Ngươi không tin tưởng ta thì còn tới nơi này làm gì? Ta phá hỏng sinh thần của ngươi, đừng nói trong lòng ngươi sẽ không có một chút trách cứ nào."
"Nếu ta nói trong lòng thật sự không có chút ý muốn trách cứ nào, nàng tin không?" U Ly nhìn nàng, một lúc lâu sau mới thò tay vào trong ngực, lấy ra sớm một chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn.
Mở ra, bên trong là một vòng tay huyết ngọc.
Trong lòng Bùi Sắt giật mình, im lặng không nói. Chỉ thấy U Ly cầm vòng tay huyết ngọc đeo vào cổ tay của nàng nói: "Yên tâm, nàng sẽ không chết, huyết ngọc này đã từng dùng để thờ phụng ở Tự Miếu hơn ngàn năm, hút hết phật khí, có thể khóa lại hồn phách con người, lúc còn nhỏ thân thể bổn vương yếu ớt nhiều bệnh, nhưng satừu khi có ngọc này đến nay, tra tấn cùng hành hạ lớn hơn nữa bổn vương cũng chưa từng chết, mà nay ta đưa một phần cho nàng, ta tin tưởng, nàng sẽ sống sót."
Bùi Sắt kinh ngạc không nói, giật giật môi, qua một hồi lâu mới nặn ra một câu: "Nếu ta thật sự đã chết rồi thì sao?"
U Ly ngẩn ra, Bùi Sắt nhìn ra được thần vẻ hãi ít ỏi ở trên mặt hắn, ngay sau đó cười nói: "Ngươi yên tâm, mặt than, ta sẽ nỗ lực sống sót, chịu qua một ngày tính một ngày."
U Ly liền nở một nụ cười thản nhiên, không chút tức giận nói nào: "Được, nếu nàng có thể không chết, ta nhất định sẽ tới thăm nàng hàng ngày."
Khóe mắt Bùi Sắt bất giác lại tràn ra nước mắt: "Được, dù sao ngươi cũng là âm hồn bất tán, nói không chừng ta đi âm phủ cũng có thể nhìn thấy ngươi."
Bùi Sắt sau khi nói ra miệng liền nhận ra lời nói của mình không ổn, U Ly lại chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó thay nàng đắp chăn nói: "Được, bổn vương cũng không ngại chết dây dưa với nàng. Lên trời xuống đất, nàng đi chỗ nào, U Ly ta nhất định làm âm hồn bất tán theo tới đó."
Lệ trong mắt chảy ra mãnh liệt, Bùi Sắt mạnh mẽ nhịn xuống, một hồi lâu mới nghẹn ngào nói: "Vậy chúng ta ngoắc tay."
U Ly hoàn toàn không chút cự tuyệt duỗi ngón tay ra. Ngón cái hai người ấn vào nhau, U Ly chợt cầm ngược tay của nàng, cúi người hôn lên tóc mai của nàng, giọng điệu trầm thấp nói: "Nha đầu, nàng nhất định phải sống tiếp, nhớ kỹ, lên trời xuống đất, nàng đừng nghĩ chỉ lo thân mình, bổn vương chính là âm hồn bất tán đi theo."
Bùi Sắt rốt cuộc không nhịn được mà khóc lên, thân mình U Ly chưa rời đi, nàng đột nhiên vươn tay, gắt gao ôm cổ U Ly, lau nước mắt nước mũi vào vai hắn.
"Ta sẽ nhớ ngươi, A Ly."
Thân mình U Ly chấn động, một lúc lâu cũng không nhúc nhích, không biết trải qua bao lâu, U Ly đã sớm rời khỏi, Bùi Sắt vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Như có kỳ tích.
Sinh mệnh vốn chỉ kéo dài thêm được mấy ngày, Bùi Sắt lại chống cự được mùa đông bông tuyết bay tán loạn.
Hôm đó, bão tuyết cả trời.
Nàng mặc áo khoác được Bùi Nhiên đỡ nhìn hoa mai nở đầy vườn, lúc đi tới sân, U Cầm Ca còn đứng ở trong đống tuyết đợi nàng, nhưng nàng lại không chống đỡ được. Mới kêu một tiếng Cầm, thân thể nàng liền vô lực ngã xuống.
Bùi Nhiên kinh hãi không thôi, khóc lớn ôm chặt lấy nàng, nhưng không biết vì sao thân thể của nàng giống như mệt mỏi rã rời, không sao đứng lên được.
U Cầm Ca nhanh chóng chạy tới, bởi vì quá nhanh, đầu gối lập tức lún vào trong nước tuyết, hắn không để ý lạnh lẽo, nhanh chóng nhận lấy Bùi Sắt ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu vẻ mặt lo lắng bắt mạch.
Bùi Nhiên liều mạng gạt lệ, nhưng mà trong chốc lát, chỉ thấy mặt U Cầm Ca xám như tro tàn, đôi con ngươi tràn đầy khiếp sợ.
Hắn ngơ ngác ôm Bùi Sắt, hai tay vô lực rũ xuống. Bùi Nhiên thấy thế, chợt tiến lên dò hơi thở của Bùi Sắt, trong phút chốc, cả khuôn mặt trắng xanh còn trắng hơn cả tuyết, nhìn mà ghê người.
Nàng quỳ gối một bên, tim đập loạn, mà Bùi Sắt được U Cầm Ca ôm ở trong ngực bên môi lúc này lại tràn ra máu, một giọt hai giọt rơi vào trong nước tuyết, xinh đẹp tuyệt mỹ.
Máu vẫn như cũ rơi xuống.
Trời đông tuyết phủ, khi quan tài của Tấn vương phi chuyển ra cửa phủ, dưới bầu trời tuyết bay tán loạn, ngoài cửa phủ có một người đang đứng.
Phía sau hắn là một hàng kiệu phu đứng nghiêm trong tuyết, nhóm kiệu phu nâng kiệu, phía sau là mười dặm trang sức màu đỏ kéo dài đến tận cuối đường cái.
Sau khi hạ nhân tiến lên bẩm báo, U Cầm Ca nâng đôi con ngươi vô lực nhìn lên thấy một màn này.
U Ly một mình đứng đầu, hắn mặc trên người chính là hỷ phục, màu đỏ diêm dúa lòe loẹt, đứng ở giữa đường bông tuyết trắng xóa, tương phản với tang sự sắp ra cửa của Tấn vương phủ.
"Hoàng thúc." U Cầm Ca tiến lên, thản nhiên cúi người thi lễ. "Hôm nay là tang sự của vương phủ, hi vọng hoàng thúc không làm khó chất tử."
U Li nghe xong lời của hắn, lại làm như không nghe thấy đưa mắt về phía quan tài mọi người đang nâng đằng sau: "Sinh là người của bổn vương, chết là quỷ của bổn vương, ngày đó ngươi đã cố tình dâng tặng nàng đến trước mặt bổn vương, bổn vương liền tuyệt đối sẽ không dừng tay, dù có chết, bổn vương cũng muốn phong quang cưới nàng vào cửa, tang lễ cũng là từ phủ nhiếp chính vương đi ra."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook