"Đã tra được cái gì?" Tiêu Chỉ Qua hỏi.

Thám tử hơi khom người, nói manh mối mình phát hiện.

Vì để quan sát nghĩa trang dễ hơn, tìm hiểu tin tức sâu hơn, thám tử đặc biệt cải trang giả thành tên khờ đầu óc không tốt, được cha già đưa đến nghĩa trang ứng làm hỏa kế kiếm cái ăn. Đặt trong nghĩa trang đều là thi thể tạm thời không có cách hạ táng, ban ngày thấy âm trầm đáng sợ, làm việc đã bẩn còn mệt, bởi vậy luôn khó tuyển được hỏa kế, thám tử tỉ mỉ cải trang một phen rồi đi ứng tuyển, quản sự thấy đầu óc hắn không tốt, nhưng tay chân làm việc nhanh nhẹn, liền tuyển hắn vào.

Trong nghĩa trang ít người sống, thi thể lại rất nhiều. Mỗi ngày đều kiểm kê thi thể hoặc là hạ táng thi thể không người nhận đã bắt đầu hư thối nghiêm trọng, vì thám tử cố ý biểu hiện khờ khạo chất phác, ngày thường miệng lưỡi cũng không lanh lợi, dơ bẩn mệt nhọc gì cũng làm, nhờ dáng vẻ không có đầu óc rất nhanh tiêu trừ lòng cảnh giác của quản sự, bắt đầu bảo hắn đi làm việc bên cạnh mình.

Quản sự này tên Tôn Tân Thế, là quản sự nửa đêm xử lý nữ thi vô danh ở Đông cung. Thám tử lấy được tín nhiệm của gã, không hề hành động thiếu suy nghĩ mà vẫn luôn chờ đợi thời cơ.

Quả nhiên không quá nửa tháng, Tôn Tân Thế liền dẫn hắn đi gặp đại ca của gã, Tôn Tân Dân.

Đệ đệ Tôn Tân Thế quản nghĩa trang, ca ca Tôn Tân Dân lại là người môi giới, mở một quán môi giới không lớn không nhỏ, chuyên tìm kiếm hạ nhân cho những nhà phú quý.

Tôn Tân Thế mang hắn đến đó là vì chọn người.

Tôn Tân Dân dẫn bọn họ lòng vòng đi đến một gian nhà cũ trong hẻm nhỏ, trong nhà có mấy đại hán trong nom, trong chính phòng giam giữ hai tỷ muội song sinh dung mạo rất xuất sắc. Lúc ấy Tôn Tân Thế vừa thấy đã vô cùng vừa lòng, lập tức thanh toán tiền bạc. Lại bảo thám tử đưa hai tỷ muội lên một chiếc xe ngựa tầm thường u ám, rồi sau đó mang người về nghĩa trang.

Thám tử bế hai tỷ muội lên xe ngựa, phát giác thân thể đối phương mềm nhũn vô lực, liền biết các nàng bị hạ dược. Bởi vậy càng thêm hồ nghi. Người môi giới mua vào bán ra, hoặc là nhà nghèo tự nguyện bán mình làm nô, hoặc là phạm tội bị quan phủ bán đi. Nhưng bộ dáng tỷ muội này, không giống tự nguyện bán mình, nhìn giống nữ tử trong sạch bị lừa gạt.

Trở về nghĩa trang, tỷ muội kia liền bị nhốt ở một nhà xác trống không. Ngày thường nơi đó đều khóa, không cho người đặt chân đến. Sau khi giam người, mỗi ngày thám tử đều đi đưa cơm. Đồ ăn đều bỏ thêm dược, hai tỷ muội vẫn cứ vô tri vô giác không ầm không nháo.

Như thế qua chừng 5 ngày, nửa đêm hôm đó, có một chiếc xe ngựa lén lút tới cửa sau nghĩa trang. Hôm đó thám tử sớm bị Tôn Tân Thế bắt buộc không được ngủ, nửa đêm ở trong phòng chờ. Tôn Tân Thế cầm đèn lồng, bảo hắn cùng đến phòng nhốt người.

Thám tử theo phân phó khiêng hai tỷ muội ra ngoài, đưa lên xe ngựa. Xa phu trông lớn tuổi, mặt kín nếp nhăn, cằm lại trơn bóng, tuy cố tình đè thấp thanh âm nhưng vẫn lộ ra chút chói tai, thám tử liếc mắt nhìn ra đây là thái giám, hơn nữa phân nửa là thái giám Đông cung.

Thái giám kia cho Tôn Tân Thế một túi bạc rồi lái xe đi, Tôn Tân Thế quay lại thưởng thám tử một thỏi bạc, bảo hắn không được nói bậy, sau đó về phòng nghỉ ngơi.

Mà thám tử thừa dịp ban đêm, lặng lẽ ra khỏi nghĩa trang, đi theo chiếc xe ngựa. Không ngoài dự đoán, quả nhiên chiếc xe ngựa đó đi vào cửa sau của Đông cung. Gần đây Đông cung đề phòng nghiêm ngặt hơn, hắn không dám tùy tiện vào theo. Chỉ có thể nghĩ cách truyền tin cho thám tử khác đang ẩn núp ở Đông cung, xác nhận Huề Phương Viện của Đông cung mới có hai vị mỹ nhân tới, hắn không dám trì hoãn, lập tức tìm lý do rời khỏi nghĩa trang, trở về bẩm báo.

"Thuộc hạ suy đoán, nữ thi vô danh kia, hơn phân nửa cũng có lai lịch như tỷ muội này."

An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua liếc nhau, cũng có suy nghĩ như vậy.

Thái tử thân là người kế vị một nước, lai lịch của cơ thiếp đều phải trong sạch, dù Thạch lương đệ có xuất thân kém nhất, nhà mẹ đẻ cũng là hào phú nam địa. Sau khi nữ thi vô danh kia chết không có chút gợn sóng, hiển nhiên cũng không có bối cảnh gì. Hơn nữa Tôn quản sự làm việc thuần thục, hiển nhiên không phải lần đầu làm những việc này. Nữ tử đã chết kia không có khả năng là nữ tì của Đông cung. Tuy nữ tì có thân phận thấp kém, nhưng nếu lâu không thấy, không thể che giấu không nói, truyền ra sẽ bất lợi với thanh danh của Thái tử.

Trái lại nữ tử đàng hoàng bên ngoài là kiểm soát tốt nhất, không nơi nương tựa chỉ có thể dựa vào Thái tử, chết không rõ ràng cũng không ai để ý.

"Trong nghĩa trang có phát hiện gì khác không?" An Trường Khanh lại hỏi.

"Không có. Tôn Tân Thế làm việc cực kỳ cẩn thận, những người khác trong nghĩa trang cũng không biết hắn lén lút làm chuyện này. Thuộc hạ cũng từng đi xem xét lò đốt xác, thi cốt đốt rất sạch sẽ, chỉ còn lại tro tàn."

Tiêu Chỉ Qua trầm ngâm một lát hỏi: "Vậy hiện giờ hai tỷ muội kia thế nào?"

"Theo tin tức Quỳ Nhị tìm được, có vẻ tính tình hai tỷ muội khá mạnh mẽ, vừa tới đã phạm chuyện, hiện giờ đang bị nhốt trong viện, mỗi ngày có lão ma ma đến dạy dỗ quy củ."

Tiêu Chỉ Qua cân nhắc, rất nhanh có đối sách. Bảo thám tử về nghĩa trang ẩn núp.

An Trường Khanh nhíu mày chán ghét nói: "Tốt xấu cũng là người kế vị một nước, vậy mà dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, không biết đã hại bao nhiêu người."

"Đi đêm nhiều có ngày gặp ma. Hắn tiêu dao không được bao lâu đâu." Tiêu Chỉ Qua nói: "Ta đưa tin bảo Quỳ Nhị để ý hai tỷ muội kia, nếu thật sự là nữ tử cương cường, trái lại có thể giúp đỡ một phen, mượn cơ hội chọc phá việc này......"

***

Từ sau khi về Vũ Châu, An Khánh Đế lấy lý do lặn lội đường xá bôn ba mệt mỏi, miễn Tiêu Chỉ Qua triều hội, để hắn nghỉ ngơi cho tốt. Tuy Tiêu Chỉ Qua không đi triều hội, tin tức trên triều đình không thể gạt được tai mắt của hắn. Tỷ như An Khánh Đế vẫn nhớ thương chỗ hứa hẹn tốt đẹp của Tây Khương, nhắc đến việc này trên triều.

Tất nhiên quan viên phe Tam hoàng tử vững chắc ủng hộ, còn lại một nửa đều trăm miệng một lời phản đối.

Vây cánh của Thái tử không muốn Tam hoàng tử quá đắc ý -- sau khi Thư Linh Đình rửa sạch tội danh, Thư quý phi được phục sủng, Tam hoàng tử cũng thường xuyên được An Khánh Đế triệu đến dạy chính sự.

Còn mấy lão thần Quý An Dân và Thân Đồ Bột một lòng suy nghĩ vì Đại Nghiệp vì An Khánh Đế, cũng không tán đồng tùy tiện xuất binh.

Nghe nói trên triều hội An Khánh Đế phát giận, sau đó phất tay áo bỏ đi. Không biết có phải quá tức giận hay không, hôm sau liền sinh bệnh, mấy vị thái y chữa trị nhiều ngày mới chuyển biến tốt. Nhưng khi gặp lại, mọi người phát hiện ông già nua hơn trước rất nhiều.

Tiêu Chỉ Qua không cần thượng triều rất vui vẻ tự tại, mỗi ngày đều ra ngoài du ngoạn thưởng cảnh cùng An Trường Khanh và hai đứa nhỏ, giống như một mực không biết cũng không chút quan tâm việc trong triều.

Thời tiết hôm nay quá nóng bức, hai người không có ra ngoài, An Trường Khanh đưa hai huynh muội ngồi trong đình hóng mát, trên đất trống trước đình, Bắc Chiến Vương đổi một thân y phục ngắn, tay áo cuốn tới khuỷu tay, dưới mặt trời chói chang cầm rìu chặt mấy cây gỗ tròn.

- - lần trước bọn họ ra ngoài du ngoạn, vô tình thấy trong sân nhà thường dân bày một chiếc xích đu đơn sơ, đứa bé ngồi trên xích đu, phụ thân ở phía sau đẩy. Tiêu Chỉ Qua nhìn thấy, trở về liền nói phải làm một cái xích đu cho hai huynh muội.

An Trường Khanh nói để thợ tới làm, hắn còn không vui, tự lăn lộn tìm gỗ cùng công cụ, chuẩn bị tự tay làm.

Hắn kiên trì muốn tự làm, An Trường Khanh cũng lười cản. Dưới nắng gắt, Bắc Chiến Vương đổ mồ hôi đầm đìa mà chặt gỗ, Bắc Chiến Vương phi ngồi trong đình ăn trái cây nhìn hắn bận bịu.

Hai huynh muội đã có thể bò, tay chân nhỏ bò rất nhanh. Miệng nói không rõ ràng, nhưng đã có thể mơ hồ "gia gia" gọi cha. Lúc này thấy phụ thân làm việc, đôi mắt đen linh lợi nhìn chằm chằm không nỡ dời, Tiêu An Châu càng hưng phấn, tay chân dùng sức kéo, thiếu chút lăn từ giường nhỏ xuống đất.

Tiêu Chỉ Qua đục cái lỗ phù hợp trên gỗ, tùy ý lau mồ hôi, theo bản năng quay đầu, liền đối diện ánh mắt xem rất náo nhiệt của An Trường Khanh. Hắn híp mắt lại, ném gỗ trong tay xuống, đi vào trong đình, cố ý dựa gần An Trường Khanh ngồi xuống.

An Trường Khanh ghét bỏ dịch ra một chút: "Một thân hôi thối."

Dừng một chút lại nói: "Cũng may là trong phủ, bằng không để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng Bắc Chiến Vương lưu lạc đi làm công."

Để cho tiện làm việc, nam nhân mặc y phục ngắn, ống tay áo cũng xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, còn có mồ hôi chưa lau hết chảy qua hầu kết, mặt mày vẫn anh tuấn, lại thêm vài phần mãnh liệt...... cùng dã tính.

Giống một dã thú thoát khỏi trói buộc, quanh thân đầy hơi thở xâm lược.

An Trường Khanh không nhịn được xem xét, lỗ tai tức khắc hơi nóng, ra vẻ trấn định mà thu hồi ánh mắt, kiêu căng mà nâng cằm nói: "Nào, tới rót trà cho bổn thiếu gia."

Tiêu Chỉ Qua biết nghe lời mà châm trà cho y. Xong rồi lại xem xét bản thân, xác thật dáng vẻ rất sa sút. Hắn không để ý mà cười cười, ngữ điệu ái muội nói: "Nếu ở đại trạch viện, đầy tớ oai hùng tuấn tú như ta, sẽ được tiểu thiếu gia nhà chủ thích nhất."

"Vì sao?" An Trường Khanh chưa từng nghe cách nói này, có chút cảnh giác lại có chút tò mò.

Trong mắt Tiêu Chỉ Qua hiện lên đùa giỡn, sát vào bên tai y nói: "Bởi vì đầy tớ quen làm việc nặng, có sức lực tốt, có thể hầu hạ tiểu thiếu gia thoải mái......"

".................."

An Trường Khanh không nói ra lời hồi lâu, hai lỗ tai đỏ bừng.

Tiêu Chỉ Qua không có ý tốt mà cười: "Thiếu gia, đêm nay muốn triệu nô tài hầu hạ không?"

An Trường Khanh lấy lại tinh thần hung hăng trừng hắn, vừa quay đầu liền thấy hai huynh muội đồng thời ghé vào rào chắn trên giường nhỏ nhìn bọn họ, càng cảm thấy xấu hổ. Xụ mặt đạp hắn một cước, hung dữ nói: "Làm việc của ngươi đi, tranh thủ lười nhác, buổi tối không cho ngươi ăn cơm!"

Tiêu Chỉ Qua không nhịn được cười ra tiếng, biểu tình hết sức thoải mái. Hai đứa nhỏ không hiểu phụ thân và cha đang làm cái gì, nhưng thấy phụ thân cười, bản thân cũng cười khanh khách.

......

Ở trong đình bận rộn một buổi trưa, cuối cùng Tiêu Chỉ Qua đã xử lý xong mấy khúc gỗ, chỉ cần ghép những khúc gỗ này, dùng dây thừng cố định...... làm một ngày không thể xong, chỉ có thể tranh thủ thời gian rồi làm.

Tiêu Chỉ Qua tắm gội đổi xiêm y sạch sẽ, liền thấy người gác cổng vào thông truyền, nói Thư tướng quân đến bái phỏng.

"Sao hắn bỗng nhiên tới?" An Trường Khanh nhíu mày, bọn họ và Thư gia không thân cận.

Tiêu Chỉ Qua cũng không nghĩ ra, nhưng mọi việc đều gặp chiêu nào thì phá chiêu đó. Hắn bảo gác cổng đưa người vào, nói: "Gặp thì biết."

Thư Linh Đình được hạ nhân đỡ, chậm rãi đi vào, thấy Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh, liền chắp tay hành lễ trước, tươi cười nói: "Lần này mạo muội bái phỏng, là vì tạ ơn vương gia cứu mạng." Nói xong, hạ nhân đi cùng nâng quà cảm ơn lên.

Thư Linh Đình nói chuyện không hề xa lạ, cười ha hả tiếp tục nói: "Vết thương của ta tốt lên, có thể đứng dậy liền chạy tới. Vương gia đừng trách ta lỗ mãng bái phỏng."

Tiêu Chỉ Qua không cảm thấy mình quá quen với gã. Thư Linh Đình cũng không phải loại người biết cảm kích, từ trước đến nay không có lợi không dậy sớm: "Vô sự bất đăng tam bảo điện, Thư tướng quân không giống đặc biệt tới cảm tạ. Có chuyện gì thì nói thẳng đi, bổn vương không thích quanh co."

Nụ cười của Thư Linh Đình cứng lại, miễn cưỡng mới tiếp ưu tư, thở dài một hơi nói: "Vương gia có ân cứu mạng với ta, mấy ngày nay ta trằn trọc dày vò, vẫn cảm thấy, chuyện này không thể gạt Vương gia nữa, nếu không trong lòng ta, thật sự áy náy khó an......"

Gã làm bộ làm tịch mà đập ngực, cẩn thận liếc biểu tình của hai người Tiêu Chỉ Qua.

Tiêu Chỉ Qua hơi nhíu mày, trong lòng có bực bội khó hiểu, ngữ khí cũng càng không tốt: "Rốt cuộc Thư tướng quân muốn nói cái gì?"

Thư Linh Đình nhìn An Trường Khanh một cái, do dự nói: "Việc này liên quan đến Lệ tần, Vương phi cần tránh --"

Lệ tần là sinh mẫu của Tiêu Chỉ Qua, An Trường Khanh giật mình, liền nghe giọng Tiêu Chỉ Qua âm trầm: "Không cần!"

Thư Linh Đình chạm vào cái đinh, đành phải lướt qua, giả mù sa mưa mà than thở nói: "Việc này giấu ở đáy lòng ta nhiều năm, Vương gia cũng biết, Lệ tần năm đó...... thật sự không phải tự sát."

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Ta có phải đầy tớ anh tuấn nhất giỏi giang nhất không?

Nhạ Nhạ:...... Cút (tức giận)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương