Sau khi ra khỏi nơi cá mập tụ tập, mặt biển trở về yên ả. Trận bão táp giằng co một ngày một đêm, đợi sóng bình gió tĩnh, sắc trời trở nên sáng sủa. Bầu trời xa xôi cao rộng, mặt biển xanh thẳm, tựa như sóng gió dữ dằn trước đó chưa bao giờ xuất hiện.

Mọi người sống sót sau tai nạn, đợi con thuyền ổn định, liền bắt đầu kiểm kê người bị thương cùng tình trạng con thuyền. Tuy sau trận bão táp không có người chết, nhưng người bị thương cũng không thiếu. Sóng gió cộng thêm cá mập va chạm, thân thuyền xóc nảy, làm rất nhiều người trong khoang thuyền bị đụng thương.

Cũng may trên thuyền có không ít đại phu, thuốc cũng đầy đủ, hết thảy tiến hành đều đâu vào đấy.

Tiêu Chỉ Qua cũng bị thương, bàn tay nắn bị dây thường siết rất lâu, còn chạm vào nước, đã hơi sưng đỏ. An Trường Khanh đổ rượu trắng xoa bàn tay hắn, mới đắp thuốc bột băng bó cho hắn. Toàn bộ công đoạn Tiêu Chỉ Qua không rên một tiếng, mày cũng không nhăn một cái.

Trái lại là Hoài Như Thiện ở bên cạnh bôi thuốc trị thương cứ hô to gọi nhỏ: “Đau đau đau, nhẹ thôi!”

Vận khí của gã không tốt, thân thuyền lắc lư quá kịch liệt, đoạn gỗ trong khoang thuyền bị bẻ gãy, đâm vào lòng bàn tay, tuy không sâu, nhưng miệng vết thương ở lòng bàn tay đủ làm người ta sợ hãi. Hoài Như Dục đang lấy miếng gỗ nhỏ ra cho gã, thật sự không chịu được gã cứ kêu la, quát một tiếng, bảo gã câm miệng.

Hoài Như Thiện mới an tĩnh lại.

***

Đội tàu lại yên bình đi trên biển năm sáu ngày, một ngày này trời sáng khí trong. Nước biển không gợn sóng. Đội thuyền xếp phương trận trên biển, theo mặt trời càng lúc càng cao, liền thấy nơi xa trên mặt biển loáng thoáng hiện ra một đảo nhỏ. Đảo nhỏ trôi nổi trên mặt biển, xung quanh mây mù lượn lờ, mơ hồ có thể nhìn thấy cỏ cây phồn thịnh trên đảo, phòng ốc ngay ngắn, ngẫu nhiên gặp bóng người qua lại, vô cùng huyền diệu.

Đi trên biển mấy ngày, vẫn không thấy đảo nhỏ, trong lòng mọi người khó tránh nghi ngờ. Hiện giờ đảo nhỏ vừa xuất hiện, liền có người kích động mà kêu một tiếng “Tiên Đảo”, những người khác cũng sôi nổi buông việc trên tay, quỳ xuống đất thành kính lễ bái.

Mấy người An Trường Khanh đứng ở đầu thuyền, liếc nhìn nhau, thần sắc đều có chút ngưng trọng. Bọn họ đều biết tình trạng tộc Giao Nhân, tuy tộc Giao Nhân khác người thân, nhưng cũng là thân máu thịt. Không có khả năng phi thiên độn thổ. Hiện giờ “Tiên Đảo” trôi nổi giữa không trung, trái lại làm người có chút không yên ổn.

Hoài Như Dục nói: “Ta từng thấy trên tạp ký, cổ nhân ghi lại ‘ trong biển có thần (trai), hình dáng như sò lớn, có thể bật hơi thành lâu đài ’.”

Hoài Như Thiện cũng nói: “Ta cũng từng nghe lão thuyền phu kể. Trên biển có ác giao. Có thể phun giao thần khí, thần khí có thể ngưng tụ thành tiên sơn lầu các. Lão thuyền phu nói nếu nhìn thấy thứ này, ngàn vạn không thể đi theo, bằng không chạy đến biển sâu, sẽ bị ác giao nuốt chửng; hơn nữa dù không gặp được ác giao, ở trên biển bị lạc phương hướng, cũng là một đường chết. Bởi vậy thuyền phu trên biển đều nói vật ấy không cát.”

“Hải đồ như thế, không tới phía đông, chúng ta có thể đi đâu?” An Trường Khanh nói: “Hơn nữa ta thấy đảo nhỏ kia, liền có loại cảm giác quen thuộc.”

Hoài Như Thiện lấy hải đồ ra, bốn người lại nghiên cứu hải đồ hồi lâu, vẫn không phát hiện chỗ nào có sơ xuất. Nếu hải đồ không có vấn đề, vậy xác thật Giao Nhân Mộ nên ở hướng này.

Tiêu Chỉ Qua vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói: “Nhạ Nhạ cảm thấy nên đi đâu?”

An Trường Khanh trầm tư một chút, nói: “Ta vẫn cảm thấy nên tới Tiên Đảo.”

Tiêu Chỉ Qua liếc y một cái, nói với Hoài Như Dục cùng Hoài Như Thiện: “Hải đồ do Tiết Thường cùng Hoài Thuật An tạo, nhất định bọn họ muốn để lại Giao Nhân Mộ cho Dư Kiệu, nếu vậy bọn họ không có lý do mưu mô gạt người trên bản đồ. Như vậy hơn phân nửa ký hiệu phương hướng trên hải đồ này chính xác.” Hắn dừng một chút lại nói: “Hơn nữa Nhạ Nhạ mang huyết mạch tộc Giao Nhân, ta tin tưởng trực giác của y.”

Hắn nói xong liền nhìn Hoài Như Dục cùng Hoài Như Thiện, chờ bọn họ tỏ thái độ.

Hoài Như Thiện suy nghĩ, nói: “Nói vậy cũng có đạo lý. Hải vực lớn thế này, trừ hướng ‘Tiên Đảo’, hướng khác đều khó có thể tìm kiếm. Không bằng chúng ta đánh cược một ván.”

Hoài Như Dục cũng tán đồng.

Bốn người chung suy nghĩ, sau đó liền truyền lệnh xuống, bảo đội thuyền toàn lực hướng tới ‘Tiên Đảo’. Nhóm thuyền viên biết được sắp đi tìm Tiên Đảo, đều tinh thần phấn chấn, tức khắc tăng tốc.

Nhưng đội thuyền đi đến hướng Tiên Đảo một ngày, hai ngày, ba ngày…… Mười ngày, Tiên Đảo kia như vĩnh viễn không có cách đến. Ngày ra đêm ẩn, luôn ở khoảng cách không xa không gần bọn họ.

Lão thuyền phu đánh bạo tìm bọn họ khuyên bảo, cách nói giống hệt Hoài Như Thiện trước đó: ‘Tiên Đảo’ trên biển mờ mịt không định, không thể tìm. Tiền nhân nói đây là mồi câu đi săn của ác giao biển sâu, dẫn đội tàu đến giữa biển, cuối cùng bị lạc trong biển, thành cơm trong bụng ác giao.

Kỳ thật An Trường Khanh cũng hơi thấp thỏm, nhưng mỗi khi y nhìn ‘Tiên Đảo’, lại cảm thấy nên đi đến phía trước. Y do dự một chút, vẫn kiên trì ý nghĩ của mình: “Tiếp tục đi phía trước.”

Ba người khác thấy thế, liền hạ lệnh tiếp tục đi. Thuyền phu thấy khuyên bảo vô dụng, chỉ có thể thở dài rời đi.

Ngày thứ 15, trên biển lại trút một trận mưa, mặt biển nổi sương mù, ‘Tiên Đảo’ biến mất không thấy. Đội tàu lại đi gần nửa ngày, bỗng có người tới báo, nói phía trước xuất hiện một đảo nhỏ.

Mấy người vội vã lên boong tàu, thấy sương mù dày đặc dần dần nhạt, một đảo nhỏ dạt dào màu xanh dần hiện ra trước mắt.

“Là Giao Nhân Mộ!” An Trường Khanh bỗng nói.

Tiêu Chỉ Qua nhìn y một cái, cầm tay y, hạ lệnh nói: “Lệnh mọi người đề phòng, đội tiên phong mang vũ khí, sau khi cập bờ lên đảo tra xét.”

Mệnh lệnh truyền xuống, đội thuyền thu buồm, ngừng lại trên mặt biển gần đảo nhỏ. Đội tiên phong thả thuyền nhỏ, chia làm năm đội lên bờ. Người còn lại thì chờ trên thuyền.

Ước chừng qua gần nửa ngày, đội tiên phong liền vòng về. Bọn họ ở bờ biển thủ thế “an toàn”, lúc này mọi người trên thuyền mới chuẩn bị lên bờ. Thuyền lớn ăn nước sâu, trên đảo cũng không có bến thuyền. Các tướng sĩ liền thả hết thuyền nhỏ xuống, từng chuyến đi tới đi lui, đưa một bộ phận người cùng vật tư lên đảo.

Để lại một ít nhân thủ ở lại bờ cùng trên biển, tướng sĩ còn lại bảo hộ bốn người đến đảo.

Trên đảo không có đường, khắp nơi đều là cỏ cây cùng hoa dại không biết tên, thường thường còn có tiếng chim thú kêu. Đội trưởng đội tiên phong đi dò đường trước đó vừa ở phía trước dẫn đường vừa báo tình hình trên đảo: “Chúng ta đến phía trước tra xét hơn mười lăm dặm, vẫn không phát hiện vết chân. Phía trước nữa chính là rãnh trời cao dốc, chúng ta vô pháp đi qua, liền không tiếp tục tra xét.”

Đội tiên phong mở đường phía trước, mọi người bước ngắn bước dài mà đi, Hoài Như Thiện hỏi: “Có thấy chỗ nào khả nghi không? Tấm bia đá khắc chữ hoặc là sơn động ẩn nấp linh tinh?”

Đội trưởng ngẩn người trả lời: “Vẫn không, bốn phía đều là núi hoang dã lâm. Cây cối thành đàn. Không có bia đá cũng không có sơn động.”

Hoài Như Thiện sờ cái mũi: “Không phải trên thoại bản cùng chí dị đều viết vậy sao?”

Hoài Như Dục lườm gã: “Ta bảo đệ ít xem mấy cuốn sách vô dụng đó đi.”

Hoài Như Thiện không phục muốn cãi lại, liền nghe Tiêu Chỉ Qua hô một tiếng, động tác nhanh chóng lấy cung tiễn sau lưng đội trưởng, kéo cung bắn tên liền mạch lưu loát. Mũi tên bay đến tán cây rậm rạp, đuôi mũi tên rung động, trong tán cây mơ hồ truyền đến một tiếng kinh hô.

Binh lính khác thấy thế, nhanh chóng phản ứng xông về phía đại thụ, kéo một thiếu niên cả người dơ bẩn từ cây xuống.

Thiếu niên mặc một thân xiêm y màu nâu, trên đầu đeo dây đằng bện thành thảo hoàn, một khuôn mặt vô cùng tuấn lãng. Y không cam lòng mà bị binh lính áp giải lên trước, hung ác mà trừng mắt, dùng tiếng Đại Nghiệp có chút kỳ quái nói: “Các ngươi là ai? Tới đảo muốn làm gì?”

An Trường Khanh chú ý tới khi y giãy giụa cổ lộ hồng văn, chuyển ánh mắt, ý bảo binh lính thả y ra, rồi sau đó đi lên trước, để y xem hồng văn sau tai, ôn tồn nói: “Ngươi là tộc nhân của tộc Giao Nhân sao? Ngoại tổ phụ của ta là thánh sứ.”

Quả nhiên thiếu niên chấn kinh, trừng lớn mắt kinh ngạc nói: “Tiểu thúc thúc không có chết?”

An Trường Khanh bất động thanh sắc: “Các ngươi cho rằng ngoại tổ phụ đã chết?”

Tuy thiếu niên có vóc người cao lớn, nhưng rõ ràng sống lâu trên đảo, không có lòng phòng người gì. Nghe vậy sờ đầu nói: “Phụ thân ta nói người bên ngoài không giữ lời hứa, khẳng định tiểu thúc thúc bị bọn họ bắt giết rồi.”

“Trước kia các ngươi từng bị người bên ngoài hãm hại sao?” An Trường Khanh tiếp tục nói khách sáo.

Có lẽ xem y cùng tộc, thiếu niên cũng không phòng bị, nói: “Đúng vậy. Nghe các lão nhân nói, trước kia rất nhiều người muốn giết chúng ta. Sau này trốn đến trên đảo mới an tâm. Chẳng qua mỗi mười năm đều phải có người ra biển một chuyến. Khi đó vốn dĩ nên là cha đi, nhưng tiểu thúc thúc tranh muốn đi. Cha liền để thúc thúc đi. Kết quả đã tới thời gian, thúc thúc không có về. Cha còn thương tâm hồi lâu, nói khẳng định là những người đó ngóc đầu trở lại. Cũng không cho chúng ta ra ngoài nữa.”

An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua trao đổi ánh mắt, lại nói: “Ngoại tổ phụ đã qua đời, nhưng không phải bị người giết chết. Ta căn cứ vào manh mối người để lại mới tìm được đảo, có thể làm phiền ngươi dẫn chúng ta đi gặp phụ thân cùng cha ngươi không?”

Thiếu niên nhìn những người khác, do dự một chút kéo An Trường Khanh đến một bên, hạ giọng nói: “Nếu ngươi muốn đi, ta có thể đưa ngươi đi, nhưng những người khác không được. Phụ thân cùng cha đều nói người bên ngoài đều là người xấu, nếu thấy, sẽ dẫn bọn họ đến Thiên Cung giết chết.”

“Thiên Cung?” Mặt mày An Trường Khanh khẽ nhúc nhích.

Thiếu niên thấp giọng nói: “Thiên Cung phủ đầy các loại cơ quan, ta cũng không dám đi vào.”

An Trường Khanh lại nói chuyện với y thêm một hồi, vô luận thế nào thiếu niên cũng không chịu dẫn đường cho những người khác. An Trường Khanh thấy mặt mày y thanh chính, nghĩ đến cha y không phải ác nhân, liền thương nghị với Tiêu Chỉ Qua: “Hắn không chịu dẫn đường cho người ngoài, ta theo hắn đi một chuyến, xem có thể tìm được thuốc giải hay không.”

Tiêu Chỉ Qua nhíu mày, trầm giọng nói: “Quá mạo hiểm. Hắn chưa chắc có thể tin.”

Hai huynh đệ Hoài Như Dục cũng không tán đồng, đảo này lớn như vậy, bọn họ trời xa đất lạ. Nếu An Trường Khanh đi theo thiếu niên này, vạn nhất xảy ra chuyện, bọn họ căn bản không kịp nghĩ cách cứu viện.

An Trường Khanh lại rất chắc chắn, y có loại cảm giác thân cận cảm cùng tín nhiệm khó hiểu với thiếu niên này. Có lẽ đây chính là huyết mạch truyền thừa.

Y kiên trì nói: “Ta mang theo tên lệnh cùng đạn báo hiệu, vạn nhất có ngoài ý muốn, ta thả tín hiệu, các ngươi theo đó tìm ta, ta cũng nỗ lực tự cứu. Nói thế nào cũng là cùng tộc, dù không chịu tiếp nhận ta, cũng không thể động thủ nhanh như vậy, ta sẽ nỗ lực chu toàn.”

Tiêu Chỉ Qua còn muốn nói cái gì, nhưng thấy y kiên định, lời tới bên miệng lại nuốt vào. Hắn lấy tên lệnh cùng chủy thủ trên người giao cho y, mượn cơ hội đeo chủy thủ cho y, ghé sát tai y thấp giọng dặn dò: “Ta sẽ âm thầm đi theo, ngươi phải cẩn thận.”

An Trường Khanh hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, lại nặng nề nắm tay hắn, mới xoay người đi đến chỗ thiếu niên cách không xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương