Bạo Quân Sủng Hậu
-
Chương 124
Sau khi An Trường Khanh hồi cung, liền nói mọi việc cho Tiêu Chỉ Qua: “Hôm nay ta đặc biệt mang theo Dư Tiêu đến thăm dò hắn, xem phản ứng của hắn, quả nhiên là biết tộc Giao Nhân.”
“Không ngoài ý muốn, ngươi xem thứ này.” Tiêu Chỉ Qua đưa mật báo cho y: “Người ám bộ vừa mới trình lên.”
Sau khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, có một bộ phận tình báo liền đặt ra ngoài, nhưng còn một bộ phận, vẫn trốn trong chỗ tối, thành ám bộ. Hoài Như Thiện năm lần bảy lượt thể hiện hứng thú với An Trường Khanh cùng tộc Giao Nhân, khiến người không thể không phòng, Tiêu Chỉ Qua liền dùng nhân thủ ám bộ, âm thầm giám thị bọn họ.
“Hoài Như Thiện âm thầm phái nhân thủ điều tra ta?”
“Ừ, có lẽ là sợ bị chúng ta phát hiện, vẫn chưa làm quá phận. Nhưng đang thu thập tin tức của ngươi khắp nơi.” Chẳng qua chỉ tìm được một chút tin tức không quan trọng, cũng khiến Tiêu Chỉ Qua sinh ra cảm xúc bị xâm phạm lãnh địa không vui. Chẳng qua trước mắt ngại bang giao giữa hai nước, hơn nữa Hoài Như Thiện vẫn chưa làm quá giới hạn, hắn mới giương cung không bắn.
“Việc thương lộ mới nói được một nửa, một chốc không thể định. Nhất định Hoài Như Thiện còn muốn tiếp tục ở lại Đại Nghiệp, nhưng hắn cứ như ruồi bọ vây quanh ngươi, cũng khiến người khác thấy phiền phức.” Tiêu Chỉ Qua nghịch ngón tay y, ngữ khí hết sức không vui nói: “Không bằng chúng ta lập cái bẫy cho hắn, để hắn chủ động nhảy vào, như thế chúng ta chiếm lý, tạm thời giam giữ thẩm vấn hắn hoặc là mạnh mẽ đuổi về Vũ Trạch, Vũ Trạch cũng không thể phản đối.”
Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp. An Trường Khanh cảm thấy chính là đạo lý này, nhưng muốn lập bẫy thế nào là vấn đề: “Hoài Như Thiện làm việc cẩn thận, sợ là không dễ dàng mắc mưu.”
Ngón cái vô thức mà vuốt ve mu bàn tay y, Tiêu Chỉ Qua trầm ngâm một lát nói: “Người của hắn vẫn luôn muốn tiến vào vương phủ điều tra, nhưng vương phủ phòng thủ nghiêm mật, bọn họ vẫn không tìm được cơ hội. Ta sẽ bảo hộ vệ tìm cơ hội âm thầm cho người vào, đến lúc đó bắt ba ba trong rọ, bắt cả người lẫn tang vật, làm hắn không chống chế được. Phái người tra xét phủ Nhạn Vương có ý đồ gây rối, chuyện này cũng đủ định tội giam giữ hắn, đến lúc đó lại để Vũ Trạch tới chuộc hắn.”
An Trường Khanh nghiêng mặt nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Nghe nói Vũ Trạch Vương luôn rất nghiêm khắc với đệ đệ này? Chờ Vũ Trạch Vương chuộc hắn, có lẽ sẽ không được ăn quả ngon…… Nhưng cũng không loại trừ khả năng việc này do Vũ Trạch Vương bày mưu đặt kế.”
“Bất kể xúi giục sau lưng là ai,” Thanh âm của Tiêu Chỉ Qua hơi trầm xuống: “Ta đều phải cho hắn biết, ngươi là Nhạn Vương của Đại Nghiệp, cùng quân cùng tôn đứng trên vạn người, không phải a miêu a cẩu có thể tra. Nếu dám tùy tiện duỗi móng vuốt, đến một tên chém một tên.”
Dám duỗi móng vuốt đến người của hắn, Tiêu Chỉ Qua đã sớm nén giận. Trước mắt đã tích cóp, chuẩn bị rơi xuống đầu Hoài Như Thiện.
***
Tiêu Chỉ Qua nói phải làm bẫy, khi nào làm và làm thế nào thì An Trường Khanh cũng không hỏi. Dù sao Tiêu Chỉ Qua ra tay sẽ không thất bại, y yên tâm mà đi thương nghị việc cải cách điền chế với Chu Hạc Lam.
Tuy hiện giờ Chu Hạc Lam chỉ là Thái Phủ Tự thừa ngũ phẩm, nhưng không có ai coi khinh gã. Thứ nhất, mọi người đều biết gã là muội tế của Nhạn Vương; thứ hai là người từng tiếp xúc với gã, đều biết người này không phải vật trong ao, dù trước mắt được hoàng đế đặt ở Thái Phủ Tự rèn luyện, nhưng tuyệt đối không dừng ở đây. Hơn nữa bản thân Thái Phủ Tự khanh cũng là người yêu tài, cũng bồi dưỡng cho gã nhiều hơn.
Chu Hạc Lam nhậm chức không lâu, việc cải cách điền chế được nhắc đến. An Trường Khanh cố ý mô phỏng chính sách điền chế mới ở Nhạn Châu, nhưng tình hình các nơi khác nhau, một nước khó giám thị hơn một châu, nếu muốn hoàn toàn thi hành cần không ngừng hoàn thiện thay đổi, mấy ngày nay An Trường Khanh thường thảo luận việc này với Thái Phủ Tự khanh. Thái Phủ Tự khanh nhiều việc, thường để Chu Hạc Lam bên cạnh.
Điền chế của Đại Nghiệp cũ kế tục tiền triều. Tiền triều thực hành chế độ tỉnh điền, nhưng tới thời kì cuối chế độ tỉnh điền bị phá hỏng, công điền không người trồng trọt dần dần hoang phế, rất nhiều bá tánh chiếm tư điền làm của riêng. Sau khi Thái Tổ thành lập Đại Nghiệp nghỉ ngơi lấy sức, huỷ bỏ chế độ tỉnh điền, sửa thành kế khẩu thụ điền, cho phép tư điền tồn tại cùng mua bán ruộng đất. Giai đoạn trước của phương pháp này khiến đại bộ phận bá tánh đều có thể chia đồng ruộng, dựa vào trồng trọt đồng ruộng tạm thời được tĩnh dưỡng. Nhưng phương pháp này phát triển về sau, đặc biệt là thời An Khánh Đế, bởi vì địa phương lại trị hủ bại, quan viên và cường hào địa chủ cấu kết với nhau làm việc xấu. Đồng ruộng của bá tánh bị cường hào địa chủ dùng đủ loại phương thức thâu tóm không chỗ giải oan. Bá tánh mất đồng ruộng không thể mưu sinh trở thành lưu dân, chỉ có thể phụ thuộc vào cường hào địa chủ.
Trước khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, Khánh Châu Ung Châu vì cường hào địa chủ thôn tính ruộng đất bóc lột áp bức làm cho dân oán sôi trào, bá tánh khổ không chịu nổi khởi nghĩa, sinh nhiễu loạn lớn. Tuy sau này Tiêu Chỉ Qua đến bình loạn chém giết một đám cường hào địa chủ, lại trả đồng ruộng về cho bá tánh. Nhưng đây chỉ là trị ngọn không trị gốc, nếu muốn ngăn chặn việc này, để bá tánh có ruộng để trồng, dù sao vẫn cần cải cách điền chế. Chỉ là muốn cải cách thay đổi, khó tránh liên lụy đến hộ tịch cùng thuế má, càng sẽ chạm đến ích lợi của cường hào địa chủ địa phương, bởi vậy thi hành cần cẩn thận.
An Trường Khanh đã từng thương nghị với Thái Phủ Tự khanh nhiều lần, sau đó Chu Hạc Lam đi theo dự thính, cũng đưa ra mấy kiến nghị rất có kiến giải, Thái Phủ Tự khanh liền để gã tham dự chế định điền chế mới.
Chu Hạc Lam là người một nhà, An Trường Khanh trực tiếp gặp gã ở Càn Chính Cung. Hai người nói xong chính sự. Liền thấy Chu Hạc Lam cứ muốn nói lại thôi. An Trường Khanh nhướn mày: “Hạc Lam còn có chuyện muốn nói?”
Chu Hạc Lam ho nhẹ một tiếng, hơi thẹn thùng nói: “Vào 21, thành Nam có hội hoa, quản sự của chủ sự hội hoa tặng ta mấy tấm thiệp mời, Vương gia muốn đi không?”
“Hội hoa?” An Trường Khanh đang muốn cự tuyệt, lại bỗng phản ứng được Chu Hạc Lam sẽ không vì chuyện này mà do dự. Hiểu rõ cười nói: “Thế nào? Muốn mời Nhàn Ngọc cùng đi hội hoa?”
“Tuy rằng đính hôn, nhưng chỉ có hai người chúng ta cùng đi, khó tránh để người khác nhàn thoại.” Cho nên muốn kéo đại cữu tử (anh vợ) đến yểm trợ.
“Biết rồi, ngươi đưa thiệp mời cho ta, ta đi nói với Nhàn Ngọc.”
Chu Hạc Lam vội vàng lấy thiệp mời từ trong tay áo, đứng dậy vái chào nói: “Đa tạ Vương gia thành toàn.”
Tâm nguyện đã đạt, Chu Hạc Lam ngồi một lát liền cáo từ rời đi. An Trường Khanh nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay bỗng nhiên có chủ ý, vội vàng đứng dậy đi tìm Tiêu Chỉ Qua.
Thiên điện Sùng Chính Điện, Tiêu Chỉ Qua mới nghị sự với triều thần xong, liền thấy An Trường Khanh vội vã đến, trong tay còn cầm thiệp mời, đầy mặt tươi cười. Hắn gác bút nhướn mày: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
An Trường Khanh đứng trước bàn gỗ lim, cúi người hỏi hắn: “Không phải trước đó ngài nói phải lập bẫy Hoài Như Thiện? Có tiến triển không?”
“Đã bố trí rồi, bọn họ thử vài lần, nhưng tương đối cẩn thận, vẫn chưa cắn câu.”
An Trường Khanh nghe vậy liền đắc ý quơ quơ thiệp mời trong tay, giảo hoạt cười nói: “Vậy vừa lúc, 21 thành Nam có hội hoa, nếu chúng ta đều đi hội hoa, khẳng định hộ vệ trong phủ phải đi theo, đến lúc đó phòng vệ trong phủ lơi lỏng cũng bình thường, nếu bọn họ có lòng vào phủ tra xét, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tiêu Chỉ Qua cân nhắc, cũng cảm thấy được. Nhưng hắn còn nghĩ nhiều hơn An Trường Khanh, nói: “Có thể bảo Hoài Như Thiện cùng đến.”
Hai người quyết định như vậy, An Trường Khanh đưa tin mời Hoài Như Thiện tham gia hội hoa trước, mà Tiêu Chỉ Qua xử lý hết chính sự trước mặt, tới ngày hội hoa, không có mang cấm vệ quân trong cung, chỉ điều hộ vệ từ phủ Nhạn Vương, đoàn người liền bước vào thành Nam.
Hội hoa thành Nam lần này làm cực long trọng, làm liên tiếp ba ngày. Ngày đầu bày các loại hoa quý giá, không ít đại quan quý nhân yêu hoa đều sẽ đến, bởi vậy ngày đầu tiên thủ vệ hội hoa hết sức nghiêm ngặt, chỉ người có thiệp mời mới có thể vào.
Tuy rằng mượn chuyện này lập bẫy Hoài Như Thiện, nhưng hội hoa vô cùng long trọng đáng xem, bởi vậy An Trường Khanh không chỉ mời Hoài Như Thiện, còn mời Tiết Vô Y đi cùng.
Dư thị, An Nhàn Ngọc, Chu Hạc Lam, Hoài Như Thiện cùng Tiết Vô Y, thêm hai người An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua, tổng cộng bảy người vào hội trường hội hoa.
Hội trường hội hoa đã sớm vẩy nước quét tước sạch sẽ, loại hoa quý báu được bày biện bố trí tỉ mỉ trên đài, bên mỗi chậu hoa đều có người bảo vệ, nếu có quý nhân tới xem, liền có thể giới thiệu.
Hội trường cực lớn, càng đi hoa cỏ càng hi hữu hiếm thấy. Bảy người có sở thích với hoa, đi vào không bao lâu liền chia làm ba tốp. Chu Hạc Lam cùng An Nhàn Ngọc một tốp, Dư thị mang theo nha hoàn một tốp, bốn người còn lại thì đồng hành.
Ba người khác đều rất có hứng thú ngắm hoa, chỉ có Hoài Như Dục ngưng trọng mà nhìn chằm chằm hướng Dư thị rời đi, trong lòng rung động không thôi.
Mấy người đi dạo chốc lát, An Trường Khanh vẫn luôn chú ý gã, thấy gã mất hồn mất vía, liền gọi gã một tiếng: “Sao Dục Vương ngắm hoa lại có đầy tâm sự?”
Hoài Như Dục khó khăn phục hồi tinh thần, miễn cưỡng cười cười, nhưng không vứt được gương mặt của Dư thị khỏi đầu: “Không, chỉ là thấy hoa, nhớ tới người xưa.”
An Trường Khanh “ồ” một tiếng, không truy hỏi nữa, chỉ quan tâm nói: “Đúng lúc bên kia có lều trà, muốn đến ngồi chút không?”
Lúc này Hoài Như Dục tâm phiền ý loạn, đầu óc như cuộn chỉ rối, nghe vậy lung tung gật đầu, theo bọn họ đến lều trà.
Tiết Vô Y đi đằng trước cùng An Trường Khanh, liếc Hoài Như Dục mất hồn mất vía, nhìn An Trường Khanh tươi cười, hiểu ngầm ra gì, cũng không hỏi nhiều, theo bọn họ ngồi ở lều trà.
Hội hoa rất nhiều người, lều trà cũng lớn. Quan to hiển quý ở Nghiệp Kinh ít có người quen biết Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh, chẳng qua thấy bọn họ ăn mặc bình thường, rõ ràng không muốn bại lộ thân phận, liền không dám tiến lên ôn hầu, đụng phải cũng chỉ hành lễ xa xa. Lúc này những người khác thấy bọn họ ngồi ở lều trà, càng không dám tiến vào quấy rầy, đều tránh đi nơi khác. Bởi vậy lều trà lớn cũng chỉ còn lại bọn họ.
Thị nữ mỹ mạo đưa trà tới, An Trường Khanh rất có hứng thú mà phẩm trà, lại bỗng phát giác Hoài Như Thiện nhìn chằm chằm đánh giá mình.
Y dùng ánh mắt nghi hoặc: “Dục Vương nhìn ta làm gì? Trên mặt ta dính gì sao?”
Hoài Như Dục nhìn y, yết hầu nhất thời hơi khô khốc. Lúc trước gã phát hiện An Trường Khanh giống người trong tranh, nhưng mà hôm nay thấy sinh mẫu của An Trường Khanh, gã mới kinh giác, tuy ngũ quan của An Trường Khanh giống người trong tranh, nhưng ánh mắt của y trong lúc vô ý biểu lộ khí chất, lại cực kỳ giống vị thánh sứ mất tích kia.
Gã từng xem bức họa cùng bản viết tổ phụ lưu lại, vị thánh sứ đó là nam tử ôn nhuận như ngọc. Năm đó tổ phụ và thánh sứ yêu nhau, lại vì long dương chi phích không dám công chư vu thế, sau này vì giấu tai mắt, gạt thánh sứ nghị thân. Thánh sứ từ biển tới, vốn chỉ nên ở Vũ Trạch một tháng thì về biển, nhưng mà sau khi hai người yêu nhau, thánh sứ ở lại Vũ Trạch hơn một năm, vẫn luôn ở lại biệt uyển. Cho đến ngày đại hôn tổ phụ nghênh thú vương hậu, y mới biết được việc này. Lúc sau, y lặng yên rời khỏi biệt uyển, không rõ tung tích.
Trong bản viết của tổ phụ, sau khi thánh sứ mất tích vẫn chưa về biển, người từng cho nhân thủ tìm kiếm khắp Vũ Trạch, đều không có thu hoạch. Chỉ có một lần, hình như có người từng gặp nam tử có tướng mạo tương tự y xuất hiện ở thôn giao giữa Vũ Trạch cùng Đại Nghiệp. Nhưng lần đó tổ phụ vẫn dốc sức vô ích như cũ, từ đó đến lúc tổ phụ độc phát thân vong, cũng chưa gặp lại thánh sứ.
Nhưng từ những thứ lưu lại trên bản viết cùng bức tranh, Hoài Như Dục mơ hồ thấy được hối hận của ngài, chỉ là không biết hối hận vì một bước đi sai mất ái nhân; hay vì không có thuốc giải, hại bản thân hại cả hậu thế.
Tổ phụ qua đời sớm, Hoài Như Dục chưa từng gặp được ngài, cũng không giận chó đánh mèo với người chết, không có cảm tình gì với ngài. Mấy năm nay trừ xem bản viết của ngài tìm kiếm manh mối, không có hứng thú về vướng mắc tình cảm giữa ngài và thánh sứ. Nhưng hôm nay nhìn thấy Dư thị, gã mới nghĩ đến một khả năng: Thánh sứ chính là người tộc Giao Nhân, ghi chép viết nam nhân trong tộc Giao Nhân mang hồng văn có thể sinh con —— Thánh sứ trong bức họa, sau tai có hồng văn hình vảy. Thánh sứ và tổ phụ ở chung hơn một năm, nếu trong lúc đó có thai, cũng bình thường. Huống chi lúc trước tổ phụ lật toàn bộ Vũ Trạch cũng không tìm được thánh sứ, lại cố tình có người gặp được người giống thánh sứ ở giao giới Vũ Trạch cùng Đại Nghiệp…… Vậy suy đoán, thánh sứ trốn đến Đại Nghiệp cũng không phải không có khả năng.
Tính thời gian, tuổi tác của Dư thị cũng vừa khớp.
Giả như Dư thị thật sự là con của thánh sứ cùng tổ phụ, vậy An Trường Khanh chính là hậu nhân của thánh sứ. Mặc dù không thấy manh mối trên người trong tranh, An Trường Khanh là hậu nhân của thánh sứ, có lẽ cũng sẽ có cơ duyên vào Giao Nhân Mộ. Thánh sứ tới từ Giao Nhân Mộ, chắc chắn trong Giao Nhân Mộ có phương pháp giải độc.
Tuyệt vọng đã lâu, đột nhiên xuất hiện một con đường sống trước mắt, trong thời gian ngắn Hoài Như Dục có chút khiếp đảm, sợ đây chỉ là trùng hợp.
Nhìn chằm chằm An Trường Khanh một lúc lâu, Hoài Như Dục miễn cưỡng sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn, khi muốn mở miệng, liền thấy một hộ vệ tiến đến bên tai Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh nói cái gì, sau đó Tiêu Chỉ Qua lạnh lùng nhìn gã một cái, mở miệng nói: “Trong vương phủ xảy ra chút truyện, trẫm và Nhạn Vương phải về xem. Hai vị cứ tiếp tục ngắm hoa.”
Tiết Vô Y chuyển ánh mắt, nghe huyền ca biết nhã ý, phối hợp nói: “Đúng lúc ta có chút mệt mỏi, liền theo bệ hạ cùng Vương gia trở về, ở vương phủ nghỉ ngơi một chút.”
Nếu hắn nói như thế, tất nhiên Hoài Như Dục không có khả năng ở lại ngắm hoa một mình, cũng chỉ có thể cùng đến phủ Nhạn Vương. Chỉ là gã nghĩ đến ánh mắt của Tiêu Chỉ Qua, cau mày, trong lòng hiện ra một tia dự cảm không tốt.
Khi tới thong dong, khi đi vội vàng. Bốn người nhanh chóng chạy về phủ Nhạn Vương. Liền thấy trong viện có nam tử mặc trang phục gia đinh bị hai hộ vệ ép quỳ trên mặt đất, bên cạnh còn có quan viên Hồng Lư Tự.
Thống lĩnh hộ vệ thấy bọn họ trở về, hồi bẩm nói: “Người này giả thành hạ nhân lẩn vào phủ, ý đồ đến thư phòng Vương gia trộm cắp. Sau khi điều tra thẩm vấn, phát hiện khẩu âm của hắn không phải Đại Nghiệp, trên người chỉ mang theo một lệnh bài, nhìn hoa văn, giống Vũ Trạch thường dùng. Vì bệ hạ và Vương gia đều không ở trong phủ, thuộc hạ chủ trương đến Hồng Lư Tự mời quan viên tiếp đãi sứ đoàn Vũ Trạch tới phân biệt, phát hiện người này là hộ vệ của Dục Vương ……”
Hộ vệ thống lĩnh nói xong, nâng tay trình lệnh bài.
Hoài Như Dục nghe thấy Vũ Trạch liền nhíu mày, lại nghe thấy liền lụy tới bản thân, mí mắt cũng nhảy dựng, không cần nhìn tướng mạo người trên mặt đất, gã cũng biết đó chính là thủ hạ gã phái ra ngoài.
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Gã thầm than một hơi, lại nhìn Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh, phát hiện biểu tình của hai người không hề ngoài ý muốn, gã lập tức hiểu rõ, đại khái đối phương đã sớm phát hiện gã có dụng ý khác, hôm nay cố ý lập bẫy, chờ người của gã chui vào đầu.
Gã càng than thở, tiến lên chắp tay nói: “Bệ hạ, Vương gia, ta có thể giải thích.”
Tiêu Chỉ Qua lại không kiên nhẫn phí miệng lưỡi với gã, lạnh lùng nói: “Dục Vương là khách quý, không cần giải thích với trẫm. Đợi Vũ Trạch Vương phái người tới, Vương gia về Phù Lương với Vũ Trạch Vương giải thích đi. Hiện tại chỉ có thể ủy khuất Dục Vương đến hình ngục Đại Lý Tự một chuyến. Vương gia yên tâm, tuy hình ngục đơn sơ, nhưng tất không để Vương gia chịu khổ. Chờ chúng ta điều tra rõ chứng cứ, giao thiệp với Vũ Trạch Vương xong, sẽ thả Vương gia đi.”
Hắn đã xử trí an bài xong, rõ ràng có chuẩn bị mà đến. Mở miệng đã hình ngục Đại Lý Tự, hiển nhiên không sợ bởi vậy trở mặt với Vũ Trạch. Hoặc là ăn chắc Vũ Trạch Vương sẽ không vì một Vương gia thăm dò nước khác mà trở mặt với Đại Nghiệp.
Hoài Như Dục cười khổ một tiếng, chỉ tiếc gã cũng không phải Hoài Như Thiện. Ngăn thị tòng muốn rút đao hộ giá, Hoài Như Dục trầm giọng nói: “Ta chính là Vũ Trạch Vương Hoài Như Dục, việc này có hiểu lầm, xin bệ hạ và Vương gia nghe ta giải thích.”
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Dám đánh chủ ý lên vợ ta, ngươi đáng chết:)
“Không ngoài ý muốn, ngươi xem thứ này.” Tiêu Chỉ Qua đưa mật báo cho y: “Người ám bộ vừa mới trình lên.”
Sau khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, có một bộ phận tình báo liền đặt ra ngoài, nhưng còn một bộ phận, vẫn trốn trong chỗ tối, thành ám bộ. Hoài Như Thiện năm lần bảy lượt thể hiện hứng thú với An Trường Khanh cùng tộc Giao Nhân, khiến người không thể không phòng, Tiêu Chỉ Qua liền dùng nhân thủ ám bộ, âm thầm giám thị bọn họ.
“Hoài Như Thiện âm thầm phái nhân thủ điều tra ta?”
“Ừ, có lẽ là sợ bị chúng ta phát hiện, vẫn chưa làm quá phận. Nhưng đang thu thập tin tức của ngươi khắp nơi.” Chẳng qua chỉ tìm được một chút tin tức không quan trọng, cũng khiến Tiêu Chỉ Qua sinh ra cảm xúc bị xâm phạm lãnh địa không vui. Chẳng qua trước mắt ngại bang giao giữa hai nước, hơn nữa Hoài Như Thiện vẫn chưa làm quá giới hạn, hắn mới giương cung không bắn.
“Việc thương lộ mới nói được một nửa, một chốc không thể định. Nhất định Hoài Như Thiện còn muốn tiếp tục ở lại Đại Nghiệp, nhưng hắn cứ như ruồi bọ vây quanh ngươi, cũng khiến người khác thấy phiền phức.” Tiêu Chỉ Qua nghịch ngón tay y, ngữ khí hết sức không vui nói: “Không bằng chúng ta lập cái bẫy cho hắn, để hắn chủ động nhảy vào, như thế chúng ta chiếm lý, tạm thời giam giữ thẩm vấn hắn hoặc là mạnh mẽ đuổi về Vũ Trạch, Vũ Trạch cũng không thể phản đối.”
Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp. An Trường Khanh cảm thấy chính là đạo lý này, nhưng muốn lập bẫy thế nào là vấn đề: “Hoài Như Thiện làm việc cẩn thận, sợ là không dễ dàng mắc mưu.”
Ngón cái vô thức mà vuốt ve mu bàn tay y, Tiêu Chỉ Qua trầm ngâm một lát nói: “Người của hắn vẫn luôn muốn tiến vào vương phủ điều tra, nhưng vương phủ phòng thủ nghiêm mật, bọn họ vẫn không tìm được cơ hội. Ta sẽ bảo hộ vệ tìm cơ hội âm thầm cho người vào, đến lúc đó bắt ba ba trong rọ, bắt cả người lẫn tang vật, làm hắn không chống chế được. Phái người tra xét phủ Nhạn Vương có ý đồ gây rối, chuyện này cũng đủ định tội giam giữ hắn, đến lúc đó lại để Vũ Trạch tới chuộc hắn.”
An Trường Khanh nghiêng mặt nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Nghe nói Vũ Trạch Vương luôn rất nghiêm khắc với đệ đệ này? Chờ Vũ Trạch Vương chuộc hắn, có lẽ sẽ không được ăn quả ngon…… Nhưng cũng không loại trừ khả năng việc này do Vũ Trạch Vương bày mưu đặt kế.”
“Bất kể xúi giục sau lưng là ai,” Thanh âm của Tiêu Chỉ Qua hơi trầm xuống: “Ta đều phải cho hắn biết, ngươi là Nhạn Vương của Đại Nghiệp, cùng quân cùng tôn đứng trên vạn người, không phải a miêu a cẩu có thể tra. Nếu dám tùy tiện duỗi móng vuốt, đến một tên chém một tên.”
Dám duỗi móng vuốt đến người của hắn, Tiêu Chỉ Qua đã sớm nén giận. Trước mắt đã tích cóp, chuẩn bị rơi xuống đầu Hoài Như Thiện.
***
Tiêu Chỉ Qua nói phải làm bẫy, khi nào làm và làm thế nào thì An Trường Khanh cũng không hỏi. Dù sao Tiêu Chỉ Qua ra tay sẽ không thất bại, y yên tâm mà đi thương nghị việc cải cách điền chế với Chu Hạc Lam.
Tuy hiện giờ Chu Hạc Lam chỉ là Thái Phủ Tự thừa ngũ phẩm, nhưng không có ai coi khinh gã. Thứ nhất, mọi người đều biết gã là muội tế của Nhạn Vương; thứ hai là người từng tiếp xúc với gã, đều biết người này không phải vật trong ao, dù trước mắt được hoàng đế đặt ở Thái Phủ Tự rèn luyện, nhưng tuyệt đối không dừng ở đây. Hơn nữa bản thân Thái Phủ Tự khanh cũng là người yêu tài, cũng bồi dưỡng cho gã nhiều hơn.
Chu Hạc Lam nhậm chức không lâu, việc cải cách điền chế được nhắc đến. An Trường Khanh cố ý mô phỏng chính sách điền chế mới ở Nhạn Châu, nhưng tình hình các nơi khác nhau, một nước khó giám thị hơn một châu, nếu muốn hoàn toàn thi hành cần không ngừng hoàn thiện thay đổi, mấy ngày nay An Trường Khanh thường thảo luận việc này với Thái Phủ Tự khanh. Thái Phủ Tự khanh nhiều việc, thường để Chu Hạc Lam bên cạnh.
Điền chế của Đại Nghiệp cũ kế tục tiền triều. Tiền triều thực hành chế độ tỉnh điền, nhưng tới thời kì cuối chế độ tỉnh điền bị phá hỏng, công điền không người trồng trọt dần dần hoang phế, rất nhiều bá tánh chiếm tư điền làm của riêng. Sau khi Thái Tổ thành lập Đại Nghiệp nghỉ ngơi lấy sức, huỷ bỏ chế độ tỉnh điền, sửa thành kế khẩu thụ điền, cho phép tư điền tồn tại cùng mua bán ruộng đất. Giai đoạn trước của phương pháp này khiến đại bộ phận bá tánh đều có thể chia đồng ruộng, dựa vào trồng trọt đồng ruộng tạm thời được tĩnh dưỡng. Nhưng phương pháp này phát triển về sau, đặc biệt là thời An Khánh Đế, bởi vì địa phương lại trị hủ bại, quan viên và cường hào địa chủ cấu kết với nhau làm việc xấu. Đồng ruộng của bá tánh bị cường hào địa chủ dùng đủ loại phương thức thâu tóm không chỗ giải oan. Bá tánh mất đồng ruộng không thể mưu sinh trở thành lưu dân, chỉ có thể phụ thuộc vào cường hào địa chủ.
Trước khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, Khánh Châu Ung Châu vì cường hào địa chủ thôn tính ruộng đất bóc lột áp bức làm cho dân oán sôi trào, bá tánh khổ không chịu nổi khởi nghĩa, sinh nhiễu loạn lớn. Tuy sau này Tiêu Chỉ Qua đến bình loạn chém giết một đám cường hào địa chủ, lại trả đồng ruộng về cho bá tánh. Nhưng đây chỉ là trị ngọn không trị gốc, nếu muốn ngăn chặn việc này, để bá tánh có ruộng để trồng, dù sao vẫn cần cải cách điền chế. Chỉ là muốn cải cách thay đổi, khó tránh liên lụy đến hộ tịch cùng thuế má, càng sẽ chạm đến ích lợi của cường hào địa chủ địa phương, bởi vậy thi hành cần cẩn thận.
An Trường Khanh đã từng thương nghị với Thái Phủ Tự khanh nhiều lần, sau đó Chu Hạc Lam đi theo dự thính, cũng đưa ra mấy kiến nghị rất có kiến giải, Thái Phủ Tự khanh liền để gã tham dự chế định điền chế mới.
Chu Hạc Lam là người một nhà, An Trường Khanh trực tiếp gặp gã ở Càn Chính Cung. Hai người nói xong chính sự. Liền thấy Chu Hạc Lam cứ muốn nói lại thôi. An Trường Khanh nhướn mày: “Hạc Lam còn có chuyện muốn nói?”
Chu Hạc Lam ho nhẹ một tiếng, hơi thẹn thùng nói: “Vào 21, thành Nam có hội hoa, quản sự của chủ sự hội hoa tặng ta mấy tấm thiệp mời, Vương gia muốn đi không?”
“Hội hoa?” An Trường Khanh đang muốn cự tuyệt, lại bỗng phản ứng được Chu Hạc Lam sẽ không vì chuyện này mà do dự. Hiểu rõ cười nói: “Thế nào? Muốn mời Nhàn Ngọc cùng đi hội hoa?”
“Tuy rằng đính hôn, nhưng chỉ có hai người chúng ta cùng đi, khó tránh để người khác nhàn thoại.” Cho nên muốn kéo đại cữu tử (anh vợ) đến yểm trợ.
“Biết rồi, ngươi đưa thiệp mời cho ta, ta đi nói với Nhàn Ngọc.”
Chu Hạc Lam vội vàng lấy thiệp mời từ trong tay áo, đứng dậy vái chào nói: “Đa tạ Vương gia thành toàn.”
Tâm nguyện đã đạt, Chu Hạc Lam ngồi một lát liền cáo từ rời đi. An Trường Khanh nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay bỗng nhiên có chủ ý, vội vàng đứng dậy đi tìm Tiêu Chỉ Qua.
Thiên điện Sùng Chính Điện, Tiêu Chỉ Qua mới nghị sự với triều thần xong, liền thấy An Trường Khanh vội vã đến, trong tay còn cầm thiệp mời, đầy mặt tươi cười. Hắn gác bút nhướn mày: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
An Trường Khanh đứng trước bàn gỗ lim, cúi người hỏi hắn: “Không phải trước đó ngài nói phải lập bẫy Hoài Như Thiện? Có tiến triển không?”
“Đã bố trí rồi, bọn họ thử vài lần, nhưng tương đối cẩn thận, vẫn chưa cắn câu.”
An Trường Khanh nghe vậy liền đắc ý quơ quơ thiệp mời trong tay, giảo hoạt cười nói: “Vậy vừa lúc, 21 thành Nam có hội hoa, nếu chúng ta đều đi hội hoa, khẳng định hộ vệ trong phủ phải đi theo, đến lúc đó phòng vệ trong phủ lơi lỏng cũng bình thường, nếu bọn họ có lòng vào phủ tra xét, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tiêu Chỉ Qua cân nhắc, cũng cảm thấy được. Nhưng hắn còn nghĩ nhiều hơn An Trường Khanh, nói: “Có thể bảo Hoài Như Thiện cùng đến.”
Hai người quyết định như vậy, An Trường Khanh đưa tin mời Hoài Như Thiện tham gia hội hoa trước, mà Tiêu Chỉ Qua xử lý hết chính sự trước mặt, tới ngày hội hoa, không có mang cấm vệ quân trong cung, chỉ điều hộ vệ từ phủ Nhạn Vương, đoàn người liền bước vào thành Nam.
Hội hoa thành Nam lần này làm cực long trọng, làm liên tiếp ba ngày. Ngày đầu bày các loại hoa quý giá, không ít đại quan quý nhân yêu hoa đều sẽ đến, bởi vậy ngày đầu tiên thủ vệ hội hoa hết sức nghiêm ngặt, chỉ người có thiệp mời mới có thể vào.
Tuy rằng mượn chuyện này lập bẫy Hoài Như Thiện, nhưng hội hoa vô cùng long trọng đáng xem, bởi vậy An Trường Khanh không chỉ mời Hoài Như Thiện, còn mời Tiết Vô Y đi cùng.
Dư thị, An Nhàn Ngọc, Chu Hạc Lam, Hoài Như Thiện cùng Tiết Vô Y, thêm hai người An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua, tổng cộng bảy người vào hội trường hội hoa.
Hội trường hội hoa đã sớm vẩy nước quét tước sạch sẽ, loại hoa quý báu được bày biện bố trí tỉ mỉ trên đài, bên mỗi chậu hoa đều có người bảo vệ, nếu có quý nhân tới xem, liền có thể giới thiệu.
Hội trường cực lớn, càng đi hoa cỏ càng hi hữu hiếm thấy. Bảy người có sở thích với hoa, đi vào không bao lâu liền chia làm ba tốp. Chu Hạc Lam cùng An Nhàn Ngọc một tốp, Dư thị mang theo nha hoàn một tốp, bốn người còn lại thì đồng hành.
Ba người khác đều rất có hứng thú ngắm hoa, chỉ có Hoài Như Dục ngưng trọng mà nhìn chằm chằm hướng Dư thị rời đi, trong lòng rung động không thôi.
Mấy người đi dạo chốc lát, An Trường Khanh vẫn luôn chú ý gã, thấy gã mất hồn mất vía, liền gọi gã một tiếng: “Sao Dục Vương ngắm hoa lại có đầy tâm sự?”
Hoài Như Dục khó khăn phục hồi tinh thần, miễn cưỡng cười cười, nhưng không vứt được gương mặt của Dư thị khỏi đầu: “Không, chỉ là thấy hoa, nhớ tới người xưa.”
An Trường Khanh “ồ” một tiếng, không truy hỏi nữa, chỉ quan tâm nói: “Đúng lúc bên kia có lều trà, muốn đến ngồi chút không?”
Lúc này Hoài Như Dục tâm phiền ý loạn, đầu óc như cuộn chỉ rối, nghe vậy lung tung gật đầu, theo bọn họ đến lều trà.
Tiết Vô Y đi đằng trước cùng An Trường Khanh, liếc Hoài Như Dục mất hồn mất vía, nhìn An Trường Khanh tươi cười, hiểu ngầm ra gì, cũng không hỏi nhiều, theo bọn họ ngồi ở lều trà.
Hội hoa rất nhiều người, lều trà cũng lớn. Quan to hiển quý ở Nghiệp Kinh ít có người quen biết Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh, chẳng qua thấy bọn họ ăn mặc bình thường, rõ ràng không muốn bại lộ thân phận, liền không dám tiến lên ôn hầu, đụng phải cũng chỉ hành lễ xa xa. Lúc này những người khác thấy bọn họ ngồi ở lều trà, càng không dám tiến vào quấy rầy, đều tránh đi nơi khác. Bởi vậy lều trà lớn cũng chỉ còn lại bọn họ.
Thị nữ mỹ mạo đưa trà tới, An Trường Khanh rất có hứng thú mà phẩm trà, lại bỗng phát giác Hoài Như Thiện nhìn chằm chằm đánh giá mình.
Y dùng ánh mắt nghi hoặc: “Dục Vương nhìn ta làm gì? Trên mặt ta dính gì sao?”
Hoài Như Dục nhìn y, yết hầu nhất thời hơi khô khốc. Lúc trước gã phát hiện An Trường Khanh giống người trong tranh, nhưng mà hôm nay thấy sinh mẫu của An Trường Khanh, gã mới kinh giác, tuy ngũ quan của An Trường Khanh giống người trong tranh, nhưng ánh mắt của y trong lúc vô ý biểu lộ khí chất, lại cực kỳ giống vị thánh sứ mất tích kia.
Gã từng xem bức họa cùng bản viết tổ phụ lưu lại, vị thánh sứ đó là nam tử ôn nhuận như ngọc. Năm đó tổ phụ và thánh sứ yêu nhau, lại vì long dương chi phích không dám công chư vu thế, sau này vì giấu tai mắt, gạt thánh sứ nghị thân. Thánh sứ từ biển tới, vốn chỉ nên ở Vũ Trạch một tháng thì về biển, nhưng mà sau khi hai người yêu nhau, thánh sứ ở lại Vũ Trạch hơn một năm, vẫn luôn ở lại biệt uyển. Cho đến ngày đại hôn tổ phụ nghênh thú vương hậu, y mới biết được việc này. Lúc sau, y lặng yên rời khỏi biệt uyển, không rõ tung tích.
Trong bản viết của tổ phụ, sau khi thánh sứ mất tích vẫn chưa về biển, người từng cho nhân thủ tìm kiếm khắp Vũ Trạch, đều không có thu hoạch. Chỉ có một lần, hình như có người từng gặp nam tử có tướng mạo tương tự y xuất hiện ở thôn giao giữa Vũ Trạch cùng Đại Nghiệp. Nhưng lần đó tổ phụ vẫn dốc sức vô ích như cũ, từ đó đến lúc tổ phụ độc phát thân vong, cũng chưa gặp lại thánh sứ.
Nhưng từ những thứ lưu lại trên bản viết cùng bức tranh, Hoài Như Dục mơ hồ thấy được hối hận của ngài, chỉ là không biết hối hận vì một bước đi sai mất ái nhân; hay vì không có thuốc giải, hại bản thân hại cả hậu thế.
Tổ phụ qua đời sớm, Hoài Như Dục chưa từng gặp được ngài, cũng không giận chó đánh mèo với người chết, không có cảm tình gì với ngài. Mấy năm nay trừ xem bản viết của ngài tìm kiếm manh mối, không có hứng thú về vướng mắc tình cảm giữa ngài và thánh sứ. Nhưng hôm nay nhìn thấy Dư thị, gã mới nghĩ đến một khả năng: Thánh sứ chính là người tộc Giao Nhân, ghi chép viết nam nhân trong tộc Giao Nhân mang hồng văn có thể sinh con —— Thánh sứ trong bức họa, sau tai có hồng văn hình vảy. Thánh sứ và tổ phụ ở chung hơn một năm, nếu trong lúc đó có thai, cũng bình thường. Huống chi lúc trước tổ phụ lật toàn bộ Vũ Trạch cũng không tìm được thánh sứ, lại cố tình có người gặp được người giống thánh sứ ở giao giới Vũ Trạch cùng Đại Nghiệp…… Vậy suy đoán, thánh sứ trốn đến Đại Nghiệp cũng không phải không có khả năng.
Tính thời gian, tuổi tác của Dư thị cũng vừa khớp.
Giả như Dư thị thật sự là con của thánh sứ cùng tổ phụ, vậy An Trường Khanh chính là hậu nhân của thánh sứ. Mặc dù không thấy manh mối trên người trong tranh, An Trường Khanh là hậu nhân của thánh sứ, có lẽ cũng sẽ có cơ duyên vào Giao Nhân Mộ. Thánh sứ tới từ Giao Nhân Mộ, chắc chắn trong Giao Nhân Mộ có phương pháp giải độc.
Tuyệt vọng đã lâu, đột nhiên xuất hiện một con đường sống trước mắt, trong thời gian ngắn Hoài Như Dục có chút khiếp đảm, sợ đây chỉ là trùng hợp.
Nhìn chằm chằm An Trường Khanh một lúc lâu, Hoài Như Dục miễn cưỡng sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn, khi muốn mở miệng, liền thấy một hộ vệ tiến đến bên tai Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh nói cái gì, sau đó Tiêu Chỉ Qua lạnh lùng nhìn gã một cái, mở miệng nói: “Trong vương phủ xảy ra chút truyện, trẫm và Nhạn Vương phải về xem. Hai vị cứ tiếp tục ngắm hoa.”
Tiết Vô Y chuyển ánh mắt, nghe huyền ca biết nhã ý, phối hợp nói: “Đúng lúc ta có chút mệt mỏi, liền theo bệ hạ cùng Vương gia trở về, ở vương phủ nghỉ ngơi một chút.”
Nếu hắn nói như thế, tất nhiên Hoài Như Dục không có khả năng ở lại ngắm hoa một mình, cũng chỉ có thể cùng đến phủ Nhạn Vương. Chỉ là gã nghĩ đến ánh mắt của Tiêu Chỉ Qua, cau mày, trong lòng hiện ra một tia dự cảm không tốt.
Khi tới thong dong, khi đi vội vàng. Bốn người nhanh chóng chạy về phủ Nhạn Vương. Liền thấy trong viện có nam tử mặc trang phục gia đinh bị hai hộ vệ ép quỳ trên mặt đất, bên cạnh còn có quan viên Hồng Lư Tự.
Thống lĩnh hộ vệ thấy bọn họ trở về, hồi bẩm nói: “Người này giả thành hạ nhân lẩn vào phủ, ý đồ đến thư phòng Vương gia trộm cắp. Sau khi điều tra thẩm vấn, phát hiện khẩu âm của hắn không phải Đại Nghiệp, trên người chỉ mang theo một lệnh bài, nhìn hoa văn, giống Vũ Trạch thường dùng. Vì bệ hạ và Vương gia đều không ở trong phủ, thuộc hạ chủ trương đến Hồng Lư Tự mời quan viên tiếp đãi sứ đoàn Vũ Trạch tới phân biệt, phát hiện người này là hộ vệ của Dục Vương ……”
Hộ vệ thống lĩnh nói xong, nâng tay trình lệnh bài.
Hoài Như Dục nghe thấy Vũ Trạch liền nhíu mày, lại nghe thấy liền lụy tới bản thân, mí mắt cũng nhảy dựng, không cần nhìn tướng mạo người trên mặt đất, gã cũng biết đó chính là thủ hạ gã phái ra ngoài.
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Gã thầm than một hơi, lại nhìn Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh, phát hiện biểu tình của hai người không hề ngoài ý muốn, gã lập tức hiểu rõ, đại khái đối phương đã sớm phát hiện gã có dụng ý khác, hôm nay cố ý lập bẫy, chờ người của gã chui vào đầu.
Gã càng than thở, tiến lên chắp tay nói: “Bệ hạ, Vương gia, ta có thể giải thích.”
Tiêu Chỉ Qua lại không kiên nhẫn phí miệng lưỡi với gã, lạnh lùng nói: “Dục Vương là khách quý, không cần giải thích với trẫm. Đợi Vũ Trạch Vương phái người tới, Vương gia về Phù Lương với Vũ Trạch Vương giải thích đi. Hiện tại chỉ có thể ủy khuất Dục Vương đến hình ngục Đại Lý Tự một chuyến. Vương gia yên tâm, tuy hình ngục đơn sơ, nhưng tất không để Vương gia chịu khổ. Chờ chúng ta điều tra rõ chứng cứ, giao thiệp với Vũ Trạch Vương xong, sẽ thả Vương gia đi.”
Hắn đã xử trí an bài xong, rõ ràng có chuẩn bị mà đến. Mở miệng đã hình ngục Đại Lý Tự, hiển nhiên không sợ bởi vậy trở mặt với Vũ Trạch. Hoặc là ăn chắc Vũ Trạch Vương sẽ không vì một Vương gia thăm dò nước khác mà trở mặt với Đại Nghiệp.
Hoài Như Dục cười khổ một tiếng, chỉ tiếc gã cũng không phải Hoài Như Thiện. Ngăn thị tòng muốn rút đao hộ giá, Hoài Như Dục trầm giọng nói: “Ta chính là Vũ Trạch Vương Hoài Như Dục, việc này có hiểu lầm, xin bệ hạ và Vương gia nghe ta giải thích.”
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Dám đánh chủ ý lên vợ ta, ngươi đáng chết:)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook