Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
-
Chương 9: Thâm tình không thọ
Tựa hồ đã nằm một giấc mộng rất dài rất dài, mở hai mắt ra, phản chiếu trong mắt lại là song cửa chạm khắc tinh xảo, hàng mi thanh mảnh nhấp nháy vài cái, đôi mắt Thiên Dao tràn ngập sự mê mang.
“A Dao, rốt cuộc muội cũng tỉnh! Muội đã hôn mê suốt bảy ngày.” Bên tai truyền đến giọng nữ nhỏ nhẹ, trong giọng nói còn mang theo vài tiếng nức nở.
“Tỷ….” Run run phát ra một chữ, sau đó mới phát hiện cổ họng khàn khàn vô cùng.
Thẩm Nhược Y hiểu ý liền rót chén nước ấm đưa tới tay nàng. Thiên Dao động đậy muốn đứng dậy, ngoài ý muốn phát hiện đôi chân của nàng lại có chút cảm giác.
“Chân của muội…..”
“Phụ thân dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục cao nối lại gân mạch cho muội. Dùng một thời gian sau, muội có thể cử động bình thường.” Nhược Y dịu dàng giải thích.
Hắc Ngọc Đoạn Tục cao! Thiên Dao trong phút chốc mơ hồ, mới nhàn nhạt nói, “Đó là chí bảo gia truyền của Thẩm gia.”
Bàn tay mềm mại của Thẩm Nhược Y đặt lên bàn tay lạnh băng của Thiên Dao, đôi mắt lộ vẻ ấm áp, “Phụ thân nói muội mới là chí bảo của Thẩm gia.”
Trong khoảnh khắc, trước mắt Thiên Dao nhòe đi. Nàng cúi đầu thật thấp, mặc dù ở trước mặt tỷ tỷ, cũng không muốn bày ra vẻ mặt yếu ớt.
Cọt kẹt một tiếng cửa phòng liền mở ra, một luồng khí lạnh ập vào người. Nữ nhân một thân sa y trắng như tuyết bước vào trong phòng, nàng đến càng gần, hàn khí càng sâu.
“Tuyết Cơ cung chủ.” Nhược Y đứng dậy, chậm rãi hướng nữ nhân cúi đầu chào hỏi.
“Ừm.” Giọng nói của Tuyết Cơ so với người nàng còn lạnh hơn, “Bổn tọa có mấy lời muốn nói với A Dao, phiền Nhị tiểu thư tránh mặt.”
Nhược Y khẽ cười, bước chân mềm mại đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại cho các nàng.
Tuyết Cơ khoanh tay đứng, dung nhan tuyệt thế, lạnh lùng như băng. Thiên Dao từ nhỏ lớn lên bên cạnh nàng, lại chưa từng thấy nàng cười qua một lần.
Tuyết Cơ lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiên Dao đang nằm trên giường, hừ lạnh, “Bổn tọa đột nhiên nhớ tới câu chuyện xưa giữa Đông Quách tiên sinh và con sói. Ngươi cứu mạng hắn, hắn lại muốn giết ngươi.”
Thiên Dao trầm mặc, ánh mắt rời rạc dừng ở một chỗ.
“Cùng bổn tọa quay về U Minh cung.” Tuyết Cơ tiếp tục nói.
Thiên Dao ngước mắt, nhàn nhạt lắc đầu.
Lãnh mi Tuyết Cơ khẽ nhíu, hàn khí càng sâu, “Còn thương nhớ tên nam nhân vô tình vô nghĩa đó ư? Có nhớ bổn tọa đã từng nói gì với ngươi.”
Thiên Dao cười, nàng sao có thể quên được. Sư phụ từng nói: “Thâm tình không thọ.”
--- ---
Ngày đó, sau khi Sở Diễm rời khỏi, nàng bị bắt về U Minh cung. Trong đại điện, còn chưa đến gần Tuyết Cơ, một chưởng trên không liền nhắm trúng ngực nàng. Thiên Dao lảo đảo, cổ họng một vị tanh ngọt, một ngụm máu đỏ tươi liền phun ra.
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên sư phụ động thủ với nàng. Cung nhân hoảng sợ quỳ rạp xuống, Tả sử Dương Vân phủ phục dưới đất, che chắn trước người nàng.
“Cung chủ bớt giận, thiếu chủ tuổi nhỏ không hiểu chuyện.”
Tuyết Cơ nhất thời lửa giận lấn át, một chưởng kia chém ra xong liền có chút hối hận. Nhưng tuyết ngẫu ngàn năm là chí bảo của U Minh cung, nếu không trừng phạt nàng, lấy gì phục chúng. “Đưa nàng tới băng thất, đánh một trăm trượng.”
Dương Vân vẫn còn muốn cầu tình, nhưng lại bị một tiếng quát giận dữ cùng lạnh lùng của Tuyết Cơ ngăn lại, “Cút ra ngoài, bổn tọa không muốn nhìn thấy ngươi.”
Thiên Dao bị đưa đến băng thất, roi thép đặc chế quất liên tiếp 100 roi, từ lưng trở xuống bị đánh đến huyết nhục mơ hồ. Không ai dám đến thăm nàng, ở U Minh cung, Thiên Dao vốn cô độc. Nhớ rõ khi còn bé, nàng cùng hai hài tử cùng tuổi chơi đùa, sau khi bị Tuyết Cơ cung chủ biết được, liền ban chết cho hai hài tử kia. Kể từ lúc đó, không ai dám đến gần nàng. Tất cả mọi người đều sợ nàng.
Chỉ có Doãn Hàm U, nàng là nữ nhi của Đại học sĩ đương triều, bởi vì thân thể suy nhược nên mới được đưa lên Thiên Sơn. Nàng dạy Thiên Dao vẽ tranh, thêu thùa, cùng nàng luyện công. Rất nhanh, bọn họ trở thành tri kỷ, không có gì không nói được.
Hàm U phụ trách đưa ba bữa cơm cho nàng, còn len lén đưa một ít thuốc trị thương. Vừa bôi thuốc cho nàng vừa lau nước mắt. “Thiếu chủ hà cớ phải khổ như vậy.”
Thiên Dao cười, nước mắt trong suốt chảy xuống hai gò má, “Hắn nói: Lấy thiên hạ làm sính lễ, sẽ nghênh cưới ta làm nữ nhân tôn quý nhất trên đời.”
Hàm U thở dài, lại nói. “Thiếu chủ vẫn nên nhận sai với cung chủ, cũng đừng làm khó bản thân nữa.”
“Ta không sai, cũng không hối hận.”
“A Dao, rốt cuộc muội cũng tỉnh! Muội đã hôn mê suốt bảy ngày.” Bên tai truyền đến giọng nữ nhỏ nhẹ, trong giọng nói còn mang theo vài tiếng nức nở.
“Tỷ….” Run run phát ra một chữ, sau đó mới phát hiện cổ họng khàn khàn vô cùng.
Thẩm Nhược Y hiểu ý liền rót chén nước ấm đưa tới tay nàng. Thiên Dao động đậy muốn đứng dậy, ngoài ý muốn phát hiện đôi chân của nàng lại có chút cảm giác.
“Chân của muội…..”
“Phụ thân dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục cao nối lại gân mạch cho muội. Dùng một thời gian sau, muội có thể cử động bình thường.” Nhược Y dịu dàng giải thích.
Hắc Ngọc Đoạn Tục cao! Thiên Dao trong phút chốc mơ hồ, mới nhàn nhạt nói, “Đó là chí bảo gia truyền của Thẩm gia.”
Bàn tay mềm mại của Thẩm Nhược Y đặt lên bàn tay lạnh băng của Thiên Dao, đôi mắt lộ vẻ ấm áp, “Phụ thân nói muội mới là chí bảo của Thẩm gia.”
Trong khoảnh khắc, trước mắt Thiên Dao nhòe đi. Nàng cúi đầu thật thấp, mặc dù ở trước mặt tỷ tỷ, cũng không muốn bày ra vẻ mặt yếu ớt.
Cọt kẹt một tiếng cửa phòng liền mở ra, một luồng khí lạnh ập vào người. Nữ nhân một thân sa y trắng như tuyết bước vào trong phòng, nàng đến càng gần, hàn khí càng sâu.
“Tuyết Cơ cung chủ.” Nhược Y đứng dậy, chậm rãi hướng nữ nhân cúi đầu chào hỏi.
“Ừm.” Giọng nói của Tuyết Cơ so với người nàng còn lạnh hơn, “Bổn tọa có mấy lời muốn nói với A Dao, phiền Nhị tiểu thư tránh mặt.”
Nhược Y khẽ cười, bước chân mềm mại đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại cho các nàng.
Tuyết Cơ khoanh tay đứng, dung nhan tuyệt thế, lạnh lùng như băng. Thiên Dao từ nhỏ lớn lên bên cạnh nàng, lại chưa từng thấy nàng cười qua một lần.
Tuyết Cơ lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiên Dao đang nằm trên giường, hừ lạnh, “Bổn tọa đột nhiên nhớ tới câu chuyện xưa giữa Đông Quách tiên sinh và con sói. Ngươi cứu mạng hắn, hắn lại muốn giết ngươi.”
Thiên Dao trầm mặc, ánh mắt rời rạc dừng ở một chỗ.
“Cùng bổn tọa quay về U Minh cung.” Tuyết Cơ tiếp tục nói.
Thiên Dao ngước mắt, nhàn nhạt lắc đầu.
Lãnh mi Tuyết Cơ khẽ nhíu, hàn khí càng sâu, “Còn thương nhớ tên nam nhân vô tình vô nghĩa đó ư? Có nhớ bổn tọa đã từng nói gì với ngươi.”
Thiên Dao cười, nàng sao có thể quên được. Sư phụ từng nói: “Thâm tình không thọ.”
--- ---
Ngày đó, sau khi Sở Diễm rời khỏi, nàng bị bắt về U Minh cung. Trong đại điện, còn chưa đến gần Tuyết Cơ, một chưởng trên không liền nhắm trúng ngực nàng. Thiên Dao lảo đảo, cổ họng một vị tanh ngọt, một ngụm máu đỏ tươi liền phun ra.
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên sư phụ động thủ với nàng. Cung nhân hoảng sợ quỳ rạp xuống, Tả sử Dương Vân phủ phục dưới đất, che chắn trước người nàng.
“Cung chủ bớt giận, thiếu chủ tuổi nhỏ không hiểu chuyện.”
Tuyết Cơ nhất thời lửa giận lấn át, một chưởng kia chém ra xong liền có chút hối hận. Nhưng tuyết ngẫu ngàn năm là chí bảo của U Minh cung, nếu không trừng phạt nàng, lấy gì phục chúng. “Đưa nàng tới băng thất, đánh một trăm trượng.”
Dương Vân vẫn còn muốn cầu tình, nhưng lại bị một tiếng quát giận dữ cùng lạnh lùng của Tuyết Cơ ngăn lại, “Cút ra ngoài, bổn tọa không muốn nhìn thấy ngươi.”
Thiên Dao bị đưa đến băng thất, roi thép đặc chế quất liên tiếp 100 roi, từ lưng trở xuống bị đánh đến huyết nhục mơ hồ. Không ai dám đến thăm nàng, ở U Minh cung, Thiên Dao vốn cô độc. Nhớ rõ khi còn bé, nàng cùng hai hài tử cùng tuổi chơi đùa, sau khi bị Tuyết Cơ cung chủ biết được, liền ban chết cho hai hài tử kia. Kể từ lúc đó, không ai dám đến gần nàng. Tất cả mọi người đều sợ nàng.
Chỉ có Doãn Hàm U, nàng là nữ nhi của Đại học sĩ đương triều, bởi vì thân thể suy nhược nên mới được đưa lên Thiên Sơn. Nàng dạy Thiên Dao vẽ tranh, thêu thùa, cùng nàng luyện công. Rất nhanh, bọn họ trở thành tri kỷ, không có gì không nói được.
Hàm U phụ trách đưa ba bữa cơm cho nàng, còn len lén đưa một ít thuốc trị thương. Vừa bôi thuốc cho nàng vừa lau nước mắt. “Thiếu chủ hà cớ phải khổ như vậy.”
Thiên Dao cười, nước mắt trong suốt chảy xuống hai gò má, “Hắn nói: Lấy thiên hạ làm sính lễ, sẽ nghênh cưới ta làm nữ nhân tôn quý nhất trên đời.”
Hàm U thở dài, lại nói. “Thiếu chủ vẫn nên nhận sai với cung chủ, cũng đừng làm khó bản thân nữa.”
“Ta không sai, cũng không hối hận.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook