Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
-
Chương 273: Tính kế (2)
“Mẫu thân, rốt cuộc người đang nghĩ gì? Từ ngày ở ngoài cung trở về, người cùng phụ hoàng có gì đó không đúng. Nếu người không thích hoàng cung, chúng ta sẽ quay về Giang Nam, con không thích nhìn bộ dáng hiện tại của người.”
Thiên Dao hơi giễu cợt cười, dịu dàng nói, “Bộ dáng hiện tại của ta là gì hả?”
Ánh mắt Quân Ninh nhàn nhạt lướt vài vòng trên người nàng, thấp giọng nói thầm, “Thất hồn lạc phách.”
Thiên Dao có chút dở khóc dở cười, đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận là thất hồn lạc phách vì Sở Diễm. Mấy ngày nay, nàng vẫn còn đang suy nghĩ làm sao mới có thể cứu Sở Hạo từ thiên lao ra, xông vào thiên lao, đương nhiên là không thể thực hiện.
“Ta vẫn khỏe, là Ninh Nhi suy nghĩ nhiều quá. Có điều cảm thấy trong cung có chút phiền muộn, nếu như ngày khác rảnh rỗi, trái lại muốn đi Giang Nam dạo a. Chúng ta đã từng ở Giang Nam à?” Thiên Dao mỉm cười mở miệng, không dấu vết chuyển đề tài.
Quân Ninh cũng không hỏi ra được gì từ trong miệng nàng, liền đứng dậy muốn rời đi, lúc gần ra khỏi cửa lại nói. “Từ lúc con sinh ra, chúng ta đều ở tại Giang Nam, không có phụ thân, không có quyền thế vinh hoa, Quân Ninh cũng không để ý. Chỉ cần, có người là được.”
Thiên Dao ngu ngơ trong khoảnh khắc, nhưng lúc nàng phản ứng kịp, Quân Ninh đã phẩy tay áo bỏ đi.
Ngày vẫn trôi qua như cũ, quan hệ giữa Sở Diễm và Thiên Dao như bước trên băng mỏng. Nàng không phải không biết hắn chờ ngoài cửa cung hàng đêm, chỉ sau khi nàng ‘ngủ say’ mới có thể đi vào. Hơn nửa thời gian Thiên Dao đều tỉnh, dần dà, nàng đã thăm dò được hành động của hắn. Đẩy cửa vào, an tĩnh ngồi ở mép giường nàng không làm gì, chỉ ngóng nhìn nàng. Mãi cho đến canh ba hôm sau, hắn sẽ mềm nhẹ vén góc chăn cho nàng, sau đó rời đi.
Thường thường, sau khi hắn rời khỏi, Thiên Dao đều ngồi dậy, quấn chặt chăn bao lấy thân thể, tinh tế phân rõ tiếng bước chân đi xa của hắn, sau đó, nàng đứng dậy đốt nến. Sau đó không còn buồn ngủ nữa, ngồi bên bàn ngẩn người mãi đến bình minh.
Lâm triều ngày hôm sau, Thiên Dao lại điểm huyệt ngủ của Yêu Nguyệt, đã nhiều ngày nàng trầm tư suy nghĩ, lại vẫn thật không nghĩ được sách lược vẹn toàn. Chỉ là từ trong miệng thị vệ tìm hiểu, Sở Hạo bị nhốt trong cấm địa thiên lao, cũng chỉ có An Thanh vương Sở Dục thỉnh thoảng sẽ đến thăm vài lần. Đơn giản, nàng liền để cho Dương Vân dịch dung mình thành Sở Dục, có thể cứu Sở Hạo ra thì tốt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có thể toàn thân mà lui.
“Buổi trưa qua đi, nói Tư Đồ Phong chuẩn bị tốt xe ngựa, ở cửa Bắc ngoài cung tiếp ứng.” Thiên Dao dặn dò Dương Vân vài câu, sau đó đưa một phong thư giao vào trong tay bà, trên thư viết: ‘Tư Đồ Phong đích thân mở.’ Dương Vân vươn tay có chút run rẩy, không biết vì sao bà luôn có dự cảm không tốt, cảm thấy thiếu chủ của mình đang nói chuyện hậu sự.
Trong thiên lao, tầng tầng thủ vệ thâm nghiêm, may mà khuôn mặt Sở Dục hết sức quen thuộc, nơi đi qua, thị vệ nhao nhao quỳ gối thi lễ, một đường thông suốt.
Sở Hạo bị nhốt trong chỗ sâu nhất trong thiên lao, dường như không chật vật như trong tưởng tượng của Thiên Dao. Nơi đó vô cùng sạch sẽ, y phục trên người hắn không thể xem là hoa mỹ nhưng cũng thoải mái. Chỉ là, Sở Hạo thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng, tính tình lại ngạo mạn tự đại, hiện giờ bị nhốt trong nơi không thấy ánh mặt trời thế này quả nhiên sống không bằng chết.
Ngăn cách một khung song sắt, Thiên Dao ở bên ngoài ngồi xuống bàn bên cạnh, thuận tay nhấc ấm trà rót cho mình một tách trà xanh, nhưng cũng không uống, chỉ tùy ý thưởng thức trên tay. Mà nàng không mở miệng, Sở Hạo lại không có tính nhẫn nại.
“Sở Dục, biết rõ ta không muốn thấy mặt ngươi lại còn rảnh rỗi xuất hiện trước mặt ta, ngươi không phiền bổn vương cũng phiền.”
Thiên Dao vẫn như cũ cười mà không đáp, chỉ cần nàng mới mở miệng bảo đảm sẽ lộ tẩy, đơn giản cũng không nóng nảy, dù sao còn một khoảng thời gian nữa mới hạ triều. Nàng nheo đôi mắt đẹp lại, lặng yên đánh giá bốn phía, cũng dùng tâm hồi tưởng lại quãng đường ngắn mới đi qua khi nãy. Trên người nàng có mê điệt hương, lúc đi qua những thị vệ khi nãy mê hương đã từ từ tản ra, hiện giờ chờ đợi chẳng qua là dược lực phát tác.
“Lại vẫn tính ôn chuyện với bổn vương?” Sở Hạo hừ lạnh một tiếng, thân thể cao lớn nghiêng tựa vào trên giường, ánh mắt tản mạn nhìn về phía đầu trụ cột, “Hiện giờ Sở Diễm thắng lợi, ngươi hiện tại cũng dưới một người trên vạn người. Nhưng nghĩ lại, ngươi cũng không khác gì một con chó trước mặt Sở Diễm. Ngươi cũng không cần che giấu, bổn vương nhìn ra được, ngươi cũng yêu Thẩm Thiên Dao, có điều lại bận tâm lễ quân thần, tình nghĩa huynh đệ, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Ngươi nói ngươi sống có mệt hay không hả…”
Sở Hạo nói không ngừng, Thiên Dao ngồi ở một bên, chỉ nhàn nhã nghe. Nàng nghĩ Sở Dục là phụ tá đắc lực của đế vương, ngày thường cũng không thể nào thanh nhàn, chỉ sợ năm thì bảy họa mới tới một lần, tuy Sở Hạo mạnh miệng nói phiền nhưng có người sống có thể nói chuyện chung quy vẫn tốt. Chỗ này, quả thật không thấy mặt trời.
“Mấy ngày gần đây, ngươi nhìn thấy nàng sao? Bổn vương bức nàng ăn vong tình thảo, nàng vậy mà còn chết vì Sở Diễm, thật không biết rốt cuộc Sở Diễm cho nàng uống canh mê gì. Mấy ngày nay, bổn vương một mực nghĩ, nếu lúc trước bổn vương gặp nàng trước, kết cục có thể đã khác rồi không…”
Nếu, cũng chỉ là nếu mà thôi. Thiên Dao có chút chua xót cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hôm nay ngươi trái lại an tĩnh, ngày xưa không phải là thích nói cái gì mà quân thần tam cương ngũ thường sao, ta nghe cũng thấy mệt. Giang sơn là của Sở Diễm, bổn vương không thể đi cướp đoạt, nữ nhân mình thích cũng là của hắn, không thể đi đoạt, vậy sống còn có ý nghĩ gì. Sở Dục, ngươi chẳng lẽ không tiếc nuối sao? Nhìn A Dao tựa vào trong lòng Sở Diễm, ngươi không ghen tị?”
Thiên Dao vẫn không nói, mi tâm hơi nhăn lên, nàng cùng Sở Dục? Nàng bất đắc dĩ lấy tay gõ trán, trí nhớ bị nàng quên đi kia, rốt cuộc còn có cái gì?
Ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Thiên Dao biết là mê dược đã phát tác, tiếng một đám thị vệ ngã xuống. Nàng đứng dậy, gỡ chìa khoá khỏi hông thị vệ canh cửa, đi tới trước nhà tù Sở Hạo.
Sở Hạo không thể tin nhìn nàng đong đưa cái chìa khóa trong tay, chấn kinh qua đi, lại phát xuất một tiếng cười nhạo, “Ngươi, ngươi muốn thả ta ra ngoài? Không sợ Thất ca kia của ngươi trị tội?”
“Muốn cho ngươi ra ngoài không phải ta, mà là Tư Đồ gia. Sau khi ra ngoài, mai danh ẩn tích sống cho tốt đi. Giang sơn như họa, hà tất phải giẫm dưới chân, Sở Hạo, buông bỏ mới chính là trời cao biển rộng.”
Sở Hạo nhíu mi chăm chú nhìn nàng, một lát sau mới thăm dò hỏi: “Ngươi là A Dao?”
Thiên Dao nhẹ cười, đưa tay xé toang mặt nạ da người, “Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại.” Nàng mỉm cười, ánh mắt nhìn qua bốn phía, “Lại còn là dưới tình cảnh như vậy.”
Sở Hạo giễu cợt hừ một tiếng, “Đúng vậy, bổn vương cũng không nghĩ tới, người tới cứu ta chính là nàng. Không hận ta sao?”
“Có lẽ là hận, nhưng còn không đến mức sống chết không gặp mặt.” Thiên Dao tùy ý nhún vai, bộ dáng vân đạm phong khinh, cũng đã động thủ mở ra xích sắt cồng kềnh.
Sở Hạo vẫn như cũ khoanh tay đứng trong nhà lao, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, “Không sợ ta lại thương tổn nàng sao?”
Thiên Dao đang khẽ cúi xuống, ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt Sở Hạo, “Sở Hạo, hà tất làm chuyện hại người hại mình chứ, nếu ngươi thật sự yêu ta, nên buông tay để cho ta hạnh phúc. Nếu ngươi không thích, hà tất phải cố chấp. Đi khỏi nơi này, bên ngoài trời đất bao la, nữ tử ngươi muốn có lẽ đang ở phía trước chờ ngươi.”
Sở Hạo thoáng chua xót cong khoé môi. Người hắn muốn, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình nàng. Chỉ tiếc nàng không thuộc về hắn. Có lẽ, nàng nói không sai, hắn nên buông tay để cho nàng có hạnh phúc, mặc dù là để cho nàng ở bên cạnh Sở Diễm.
“Đi thôi, Tư Đồ Phong ở ngoài cung chờ ngươi.” Nàng đưa tay qua kéo cánh tay hắn, bước nhanh ra ngoài thiên lao. Vừa khéo chỉ còn một bước là bọn họ có thể rời đi, mà đúng lúc này, hàng loạt Ngự Lâm quân chen chúc mà vào, bao vây thiên lao.
“A Dao, xem ra chúng ta đi không xong.” Sở Hạo cười, trong ý cười mang theo vài phần trào phúng. Chỉ thấy cửa thiên lao, một bóng dáng minh hoàng sáng chói, phía sau hắn là đám người Sở Dục cùng Xích Diễm. Rõ ràng cho ngươi hy vọng, mà tại lúc gần đạt được lại một cước đá tung ngươi vào địa ngục, đó luôn luôn là phong cách hành sự của Sở Diễm.
“Nhị ca, lâu ngày không gặp.” Sở Diễm nhẹ cười đi vào, Ngự Lâm quân khiêng long ỷ, Sở Diễm lười nhác tựa vào ghế dựa, mắt phượng nheo lại, con ngươi xoay tròn.
“Thiên lao này là nơi quỷ quái không thấy mặt trời, thật cũng không thể nói là tốt hay không tốt. Chỉ là đế vương đích thân tới, trái lại khiến bổn vương có chút thụ sủng nhược kinh.” Sở Hạo không nhanh không chậm trả lời, đã không làm được gì thì cũng không có gì phải sợ.
Sở Diễm lại cười, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Thiên Dao. Lúc nhìn thấy cổ tay ngọc của nàng nắm chặt cánh tay Sở Hạo kia, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, “Cho dù là chỗ không thấy ánh mặt trời, Nhị ca cũng có bản lĩnh lừa gạt ái phi của trẫm, quả nhiên là thủ đoạn cao a.”
Thiên Dao hơi giễu cợt cười, dịu dàng nói, “Bộ dáng hiện tại của ta là gì hả?”
Ánh mắt Quân Ninh nhàn nhạt lướt vài vòng trên người nàng, thấp giọng nói thầm, “Thất hồn lạc phách.”
Thiên Dao có chút dở khóc dở cười, đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận là thất hồn lạc phách vì Sở Diễm. Mấy ngày nay, nàng vẫn còn đang suy nghĩ làm sao mới có thể cứu Sở Hạo từ thiên lao ra, xông vào thiên lao, đương nhiên là không thể thực hiện.
“Ta vẫn khỏe, là Ninh Nhi suy nghĩ nhiều quá. Có điều cảm thấy trong cung có chút phiền muộn, nếu như ngày khác rảnh rỗi, trái lại muốn đi Giang Nam dạo a. Chúng ta đã từng ở Giang Nam à?” Thiên Dao mỉm cười mở miệng, không dấu vết chuyển đề tài.
Quân Ninh cũng không hỏi ra được gì từ trong miệng nàng, liền đứng dậy muốn rời đi, lúc gần ra khỏi cửa lại nói. “Từ lúc con sinh ra, chúng ta đều ở tại Giang Nam, không có phụ thân, không có quyền thế vinh hoa, Quân Ninh cũng không để ý. Chỉ cần, có người là được.”
Thiên Dao ngu ngơ trong khoảnh khắc, nhưng lúc nàng phản ứng kịp, Quân Ninh đã phẩy tay áo bỏ đi.
Ngày vẫn trôi qua như cũ, quan hệ giữa Sở Diễm và Thiên Dao như bước trên băng mỏng. Nàng không phải không biết hắn chờ ngoài cửa cung hàng đêm, chỉ sau khi nàng ‘ngủ say’ mới có thể đi vào. Hơn nửa thời gian Thiên Dao đều tỉnh, dần dà, nàng đã thăm dò được hành động của hắn. Đẩy cửa vào, an tĩnh ngồi ở mép giường nàng không làm gì, chỉ ngóng nhìn nàng. Mãi cho đến canh ba hôm sau, hắn sẽ mềm nhẹ vén góc chăn cho nàng, sau đó rời đi.
Thường thường, sau khi hắn rời khỏi, Thiên Dao đều ngồi dậy, quấn chặt chăn bao lấy thân thể, tinh tế phân rõ tiếng bước chân đi xa của hắn, sau đó, nàng đứng dậy đốt nến. Sau đó không còn buồn ngủ nữa, ngồi bên bàn ngẩn người mãi đến bình minh.
Lâm triều ngày hôm sau, Thiên Dao lại điểm huyệt ngủ của Yêu Nguyệt, đã nhiều ngày nàng trầm tư suy nghĩ, lại vẫn thật không nghĩ được sách lược vẹn toàn. Chỉ là từ trong miệng thị vệ tìm hiểu, Sở Hạo bị nhốt trong cấm địa thiên lao, cũng chỉ có An Thanh vương Sở Dục thỉnh thoảng sẽ đến thăm vài lần. Đơn giản, nàng liền để cho Dương Vân dịch dung mình thành Sở Dục, có thể cứu Sở Hạo ra thì tốt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có thể toàn thân mà lui.
“Buổi trưa qua đi, nói Tư Đồ Phong chuẩn bị tốt xe ngựa, ở cửa Bắc ngoài cung tiếp ứng.” Thiên Dao dặn dò Dương Vân vài câu, sau đó đưa một phong thư giao vào trong tay bà, trên thư viết: ‘Tư Đồ Phong đích thân mở.’ Dương Vân vươn tay có chút run rẩy, không biết vì sao bà luôn có dự cảm không tốt, cảm thấy thiếu chủ của mình đang nói chuyện hậu sự.
Trong thiên lao, tầng tầng thủ vệ thâm nghiêm, may mà khuôn mặt Sở Dục hết sức quen thuộc, nơi đi qua, thị vệ nhao nhao quỳ gối thi lễ, một đường thông suốt.
Sở Hạo bị nhốt trong chỗ sâu nhất trong thiên lao, dường như không chật vật như trong tưởng tượng của Thiên Dao. Nơi đó vô cùng sạch sẽ, y phục trên người hắn không thể xem là hoa mỹ nhưng cũng thoải mái. Chỉ là, Sở Hạo thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng, tính tình lại ngạo mạn tự đại, hiện giờ bị nhốt trong nơi không thấy ánh mặt trời thế này quả nhiên sống không bằng chết.
Ngăn cách một khung song sắt, Thiên Dao ở bên ngoài ngồi xuống bàn bên cạnh, thuận tay nhấc ấm trà rót cho mình một tách trà xanh, nhưng cũng không uống, chỉ tùy ý thưởng thức trên tay. Mà nàng không mở miệng, Sở Hạo lại không có tính nhẫn nại.
“Sở Dục, biết rõ ta không muốn thấy mặt ngươi lại còn rảnh rỗi xuất hiện trước mặt ta, ngươi không phiền bổn vương cũng phiền.”
Thiên Dao vẫn như cũ cười mà không đáp, chỉ cần nàng mới mở miệng bảo đảm sẽ lộ tẩy, đơn giản cũng không nóng nảy, dù sao còn một khoảng thời gian nữa mới hạ triều. Nàng nheo đôi mắt đẹp lại, lặng yên đánh giá bốn phía, cũng dùng tâm hồi tưởng lại quãng đường ngắn mới đi qua khi nãy. Trên người nàng có mê điệt hương, lúc đi qua những thị vệ khi nãy mê hương đã từ từ tản ra, hiện giờ chờ đợi chẳng qua là dược lực phát tác.
“Lại vẫn tính ôn chuyện với bổn vương?” Sở Hạo hừ lạnh một tiếng, thân thể cao lớn nghiêng tựa vào trên giường, ánh mắt tản mạn nhìn về phía đầu trụ cột, “Hiện giờ Sở Diễm thắng lợi, ngươi hiện tại cũng dưới một người trên vạn người. Nhưng nghĩ lại, ngươi cũng không khác gì một con chó trước mặt Sở Diễm. Ngươi cũng không cần che giấu, bổn vương nhìn ra được, ngươi cũng yêu Thẩm Thiên Dao, có điều lại bận tâm lễ quân thần, tình nghĩa huynh đệ, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Ngươi nói ngươi sống có mệt hay không hả…”
Sở Hạo nói không ngừng, Thiên Dao ngồi ở một bên, chỉ nhàn nhã nghe. Nàng nghĩ Sở Dục là phụ tá đắc lực của đế vương, ngày thường cũng không thể nào thanh nhàn, chỉ sợ năm thì bảy họa mới tới một lần, tuy Sở Hạo mạnh miệng nói phiền nhưng có người sống có thể nói chuyện chung quy vẫn tốt. Chỗ này, quả thật không thấy mặt trời.
“Mấy ngày gần đây, ngươi nhìn thấy nàng sao? Bổn vương bức nàng ăn vong tình thảo, nàng vậy mà còn chết vì Sở Diễm, thật không biết rốt cuộc Sở Diễm cho nàng uống canh mê gì. Mấy ngày nay, bổn vương một mực nghĩ, nếu lúc trước bổn vương gặp nàng trước, kết cục có thể đã khác rồi không…”
Nếu, cũng chỉ là nếu mà thôi. Thiên Dao có chút chua xót cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hôm nay ngươi trái lại an tĩnh, ngày xưa không phải là thích nói cái gì mà quân thần tam cương ngũ thường sao, ta nghe cũng thấy mệt. Giang sơn là của Sở Diễm, bổn vương không thể đi cướp đoạt, nữ nhân mình thích cũng là của hắn, không thể đi đoạt, vậy sống còn có ý nghĩ gì. Sở Dục, ngươi chẳng lẽ không tiếc nuối sao? Nhìn A Dao tựa vào trong lòng Sở Diễm, ngươi không ghen tị?”
Thiên Dao vẫn không nói, mi tâm hơi nhăn lên, nàng cùng Sở Dục? Nàng bất đắc dĩ lấy tay gõ trán, trí nhớ bị nàng quên đi kia, rốt cuộc còn có cái gì?
Ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Thiên Dao biết là mê dược đã phát tác, tiếng một đám thị vệ ngã xuống. Nàng đứng dậy, gỡ chìa khoá khỏi hông thị vệ canh cửa, đi tới trước nhà tù Sở Hạo.
Sở Hạo không thể tin nhìn nàng đong đưa cái chìa khóa trong tay, chấn kinh qua đi, lại phát xuất một tiếng cười nhạo, “Ngươi, ngươi muốn thả ta ra ngoài? Không sợ Thất ca kia của ngươi trị tội?”
“Muốn cho ngươi ra ngoài không phải ta, mà là Tư Đồ gia. Sau khi ra ngoài, mai danh ẩn tích sống cho tốt đi. Giang sơn như họa, hà tất phải giẫm dưới chân, Sở Hạo, buông bỏ mới chính là trời cao biển rộng.”
Sở Hạo nhíu mi chăm chú nhìn nàng, một lát sau mới thăm dò hỏi: “Ngươi là A Dao?”
Thiên Dao nhẹ cười, đưa tay xé toang mặt nạ da người, “Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại.” Nàng mỉm cười, ánh mắt nhìn qua bốn phía, “Lại còn là dưới tình cảnh như vậy.”
Sở Hạo giễu cợt hừ một tiếng, “Đúng vậy, bổn vương cũng không nghĩ tới, người tới cứu ta chính là nàng. Không hận ta sao?”
“Có lẽ là hận, nhưng còn không đến mức sống chết không gặp mặt.” Thiên Dao tùy ý nhún vai, bộ dáng vân đạm phong khinh, cũng đã động thủ mở ra xích sắt cồng kềnh.
Sở Hạo vẫn như cũ khoanh tay đứng trong nhà lao, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, “Không sợ ta lại thương tổn nàng sao?”
Thiên Dao đang khẽ cúi xuống, ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt Sở Hạo, “Sở Hạo, hà tất làm chuyện hại người hại mình chứ, nếu ngươi thật sự yêu ta, nên buông tay để cho ta hạnh phúc. Nếu ngươi không thích, hà tất phải cố chấp. Đi khỏi nơi này, bên ngoài trời đất bao la, nữ tử ngươi muốn có lẽ đang ở phía trước chờ ngươi.”
Sở Hạo thoáng chua xót cong khoé môi. Người hắn muốn, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình nàng. Chỉ tiếc nàng không thuộc về hắn. Có lẽ, nàng nói không sai, hắn nên buông tay để cho nàng có hạnh phúc, mặc dù là để cho nàng ở bên cạnh Sở Diễm.
“Đi thôi, Tư Đồ Phong ở ngoài cung chờ ngươi.” Nàng đưa tay qua kéo cánh tay hắn, bước nhanh ra ngoài thiên lao. Vừa khéo chỉ còn một bước là bọn họ có thể rời đi, mà đúng lúc này, hàng loạt Ngự Lâm quân chen chúc mà vào, bao vây thiên lao.
“A Dao, xem ra chúng ta đi không xong.” Sở Hạo cười, trong ý cười mang theo vài phần trào phúng. Chỉ thấy cửa thiên lao, một bóng dáng minh hoàng sáng chói, phía sau hắn là đám người Sở Dục cùng Xích Diễm. Rõ ràng cho ngươi hy vọng, mà tại lúc gần đạt được lại một cước đá tung ngươi vào địa ngục, đó luôn luôn là phong cách hành sự của Sở Diễm.
“Nhị ca, lâu ngày không gặp.” Sở Diễm nhẹ cười đi vào, Ngự Lâm quân khiêng long ỷ, Sở Diễm lười nhác tựa vào ghế dựa, mắt phượng nheo lại, con ngươi xoay tròn.
“Thiên lao này là nơi quỷ quái không thấy mặt trời, thật cũng không thể nói là tốt hay không tốt. Chỉ là đế vương đích thân tới, trái lại khiến bổn vương có chút thụ sủng nhược kinh.” Sở Hạo không nhanh không chậm trả lời, đã không làm được gì thì cũng không có gì phải sợ.
Sở Diễm lại cười, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Thiên Dao. Lúc nhìn thấy cổ tay ngọc của nàng nắm chặt cánh tay Sở Hạo kia, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, “Cho dù là chỗ không thấy ánh mặt trời, Nhị ca cũng có bản lĩnh lừa gạt ái phi của trẫm, quả nhiên là thủ đoạn cao a.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook