Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
-
Chương 265: Chinh phục (2)
Nam Cung Mạc trầm mặc không nói, lời của Phương Nhu khiến hắn không thể phản bác. Huống hồ, không lâu nữa, hắn sẽ nghênh cưới nữ nhi của Hộ bộ thượng thư, một nữ tử giúp ích cho địa vị của hắn. Mối hôn sự này do bậc trưởng bối vừa mới định.
“Ít nhất, có hài tử này có thể đảm bảo nửa đời sau của nàng ở tướng phủ yên ổn không lo.” Nam Cung Mạc lại nói.
Phương Nhu có chút gắng gượng lau nước mắt trên má, “Người không phải đã nói, ta là nữ nhân hoàng thượng ban cho, ít nhất không ai dám lấy tính mạng ta.”
Nam Cung Mạc nhàn nhạt gật gật đầu, “Ta đã phân phó đại phu chăm sóc nàng cho tốt, đầu tháng sau, ta phải nghênh cưới nữ nhi của thượng thư, trong thời gian này sẽ rất bận rộn, nếu có thời gian ta sẽ đến thăm nàng.”
“Không cần, từ nay về sau, giữa người và ta, cầu ra cầu, đường ra đường, gặp lại chính là người xa lạ.” Ngữ khí Phương Nhu tuy nhẹ lại dứt khoát kiên quyết.
Nam Cung Mạc không lên tiếng thở dài, mặc dù có chút không nỡ nhưng vẫn đứng dậy rời đi. Lúc đẩy cửa mà ra chỉ nghe sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp run rẩy của nàng, cũng không rõ ràng.
“Cuộc đời Phương Nhu ta chỉ cực kỳ hâm mộ một nữ nhân, đó chính là Dao phi. Cũng không phải dung mạo tuyệt thế của nàng, cũng không phải ghen tị nàng được sủng cả lục cung, mà là, ở trong mắt nàng, đế vương cao cao tại thượng chẳng qua chỉ là phu quân của nàng mà thôi, phu quân của một mình nàng mà thôi. Ước mong cả đời nữ nhân, bất quá là: ‘Mong lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau’.”
Nam Cung Mạc dừng bước, biểu tình trên mặt có chút thay đổi, sau cùng vẫn đẩy cửa rời đi.
Trong Vị Ương cung, đèn đuốc sáng trưng, tiểu công chúa nằm trong lòng mẫu thân y y a a, cười cực kỳ thoải mái. Tiểu nha đầu này càng ngày càng bám nàng, cơ hồ như hình với bóng. Quân Ninh ngồi ở một bên giường, tùy ý lật xem sách trong tay.
Sở Diễm đẩy cửa mà vào, cẩm bào nhiễm khí lạnh. Hắn ngồi bên cạnh bồn lửa hơ ấm một lúc mới giang tay ôm lấy tiểu nha đầu. Vật nhỏ đã nhận ra phụ thân, vươn hai cánh tay mũm mĩm, y y a a không ngừng.
“Tiểu nha đầu sáng nay mới thức dậy đã gọi một tiếng mẫu thân a.” Thiên Dao mỉm cười nói, ánh mắt dịu dàng rơi trên người hài tử.
“Vậy sao?” Sở Diễm xem ra rất vui vẻ, cúi đầu hôn hết cái này đến cái khác trên mặt tiểu nha đầu.
Ở một bên, Quân Ninh buông sách trong tay ra, mở miệng nói, “Không biết khi nào thì mới gọi ca ca.”
“Nhanh thôi, giờ này sang năm cũng nên.” Thiên Dao mỉm cười đáp lời, lại thuận miệng hỏi một câu, “Ninh Nhi biết nói khi nào?”
Sắc mặt phụ tử hai người thay đổi vài phần, lại không cách nào trả lời. Người biết được việc này sợ là chỉ có mình Thiên Dao, nhưng nàng đã mất trí nhớ mà Quân Ninh khi đó còn nhỏ chưa thể nhớ gì, mà năm năm kia vừa khéo lại là năm năm Sở Diễm không bên cạnh, hắn không thể nào biết được.
Sở Diễm xấu hổ ho nhẹ, mới nói, “Cũng không nhớ rõ rồi.”
Thiên Dao lườm hắn một cái, rầu rĩ nói, “Phụ thân như chàng thật không xứng rồi.”
Sở Diễm dỗ nha đầu một hồi, mãi đến khi nàng buồn ngủ mới cho vú nương bế ra ngoài. Quân Ninh cũng đứng dậy rời đi, nói là vẫn phải về ôn lại sách. Thiên Dao có chút đau lòng dặn y sớm nghỉ ngơi, đừng để thân thể bị mệt.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Sở Diễm và Thiên Dao, hôm nay không có tiểu nha đầu làm vật chắn, Thiên Dao quả thật có chút xoắn xuýt. Trên bàn, nến đỏ đã cháy một nửa, Sở Diễm cởi bỏ ngoại bào, nửa dựa vào thành giường đọc sách, Thiên Dao ngồi bên cạnh bàn không làm gì.
“Nghe nói Nam Cung thừa tướng muốn cưới nữ nhi Hộ bộ thượng thư, có việc này sao?”
“Ừm.” Sở Diễm thuận miệng đáp lời, ánh mắt vẫn dán trên cuốn sách trong tay.
“Nghe Yêu Nguyệt nói, Hộ bộ thượng thư không có con cái, lại nuôi dưỡng hai nữ nhi tốt. Thiên Dao muốn xin hoàng thượng một đạo thánh chỉ, sau khi trưởng nữ của Hộ bộ thượng thư xuất giá xong, khẩn cầu hoàng thượng hạ chỉ gả ấu nữ cho khâm khoa Trạng Nguyên Đỗ Tử Mặc.” Thiên Dao dịu dàng nói.
“Ồ..? Vì sao?” Sở Diễm nhếch môi cười, lại có hứng trí đưa mắt nhìn sang Thiên Dao.
Thiên Dao nhíu mi suy nghĩ, một hồi sau nói: “Hộ bộ thượng thư xuất thân sĩ tộc, cả mấy đời làm quan, trong triều có địa vị nhất định. Mà ông ta với Nam Cung gia liên kết ắt sẽ làm lớn mạnh thế lực Nam Cung gia, Thiên Dao nghĩ, đây không phải là cái chàng muốn nhìn thấy. Mà Đỗ Tử Mặc là kim khoa Trạng Nguyên chàng khâm điểm, chỉ phục tùng chàng, nếu như hắn cưới nữ nhi Hộ bộ thượng thư liền có thể cân bằng thế lực hai bên.”
Ý cười trên môi Sở Diễm càng sâu, mang theo vài tia cân nhắc chăm chú nhìn nàng. “Nghe qua tựa hồ như Dao Nhi luôn suy nghĩ cho ta. Có điều, Đỗ Tử Mặc vừa mới vào triều đình, hắn đối với ta là thật hay giả còn phải xem xét. Hơn nữa, với chức quan hiện tại của hắn, cưới nữ nhi Hộ bộ thượng thư rõ ràng là có ý trèo cao, ta nếu như hạ chỉ đó là cường thế mà làm, sẽ khiến cho Hộ bộ thượng thư bất mãn, hà tất phải làm chuyện phí sức lại không có kết quả này.”
“Cái này…” Thiên Dao lúc này không phản bác được, một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lúng túng. Nếu đã nói không lại hắn, vậy thì giở trò vô lý. “Ngọc tỷ ở trong Ngự thư phòng, hoàng thượng từng nói Thiên Dao muốn cái gì, tự mình đi lấy là được.”
Sở Diễm bật cười, duy chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng. Hắn lúc này xem như hiểu rõ. Dao Nhi của hắn lúc nào lại học được tính gây sự này rồi. “Dao Nhi có việc cầu ta, lại không chịu cho ta chút ngon ngọt, hình như có chỗ nào đó không đúng.”
Thiên Dao cũng không phải thiếu nữ đơn thuần, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời hắn nói, đôi má nhất thời đỏ bừng, lắp bắp nói, “Chàng, chàng muốn thế nào?”
“Qua đây.” Hắn mỉm cười, vươn tay ra với nàng.
Thiên Dao khẽ nhếch môi, suy tư trong khoảnh khắc, lại vẫn đứng dậy đi về phía hắn. Có việc cầu người, nhiều khi phải trả giá lớn. Thiên Dao cũng không phải không hiểu, yêu một người có lẽ là trong nháy mắt nhưng muốn quên một người yêu sâu đậm có thể là cả đời. Cuộc đời này của Đỗ Tử Mặc chỉ sợ không cách nào quên được Nguyệt Nga, nhưng Thiên Dao không đành lòng thấy hắn chịu khổ, muốn tìm một người cùng hắn, dù không yêu nhưng cũng có thể nương tựa nhau, cùng nhau già đi.
Yêu Nguyệt nói, nữ nhi Hộ bộ thượng thư, nàng từng gặp qua vài lần ở cung yến, tài trí hơn người, tính tình dịu dàng, quả thật là người khó chọn được.
Đêm hôm đó, Sở Diễm quả không tiếp tục buông tha nàng.
Hắn nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay, thuận thế kéo vào lòng, Thiên Dao cũng không mảy may phản kháng. Có một số việc nhất định sẽ xảy ra, nàng biết, chỉ là nàng một mực né tránh, nhưng chung quy vẫn có một ngày phải đối mặt. Hắn khóa trái nàng trong lòng, cúi đầu hôn lên làn môi mềm mại của nàng, cũng từ từ đi vào thăm dò nàng. Hương vị của nàng vẫn ngọt dịu như cũ, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Đầu lưỡi linh hoạt thăm dò quấn lên đầu lưỡi thăm dò của hắn, lại một khắc sau bị hắn nuốt vào trong, dẫn vào thế giới thuộc về hắn.
Ôm hôn cực nóng dẫn đốt thân thể hắn, lại không thể thỏa mãn. Bàn tay nóng bỏng du tẩu trên thân thể lung linh mềm mại.
Trong miệng Thiên Dao theo bản năng tràn ra tiếng rên rỉ trầm thấp, thân thể run rẩy dưới sự đụng chạm của hắn từ từ mềm ra, hai người quấn nhau trên giường mềm rộng rãi. Đầu ngón tay Sở Diễm bắn ra, hai cánh hoa quỳnh bay ra, một cánh hoa dập tắt ánh nến trên bàn, một cánh hoa làm dứt dây cài bạc, màn lụa đỏ trong nháy mắt rũ xuống, che chắn một buồng kiều diễm.
Thiên Dao bị hắn áp lấy, đôi mắt sáng trong đêm tối càng long lanh như nước. Sở Diễm không hề nóng lòng đòi lấy, ban đầu chỉ là thâm sâu ngóng nhìn, bàn tay vuốt ve trán trơn bóng của nàng, vén mái tóc hỗn độn của nàng ra sau tai.
Trong phòng yên lặng dị thường, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dốc hỗn độn. Một lúc sau, Sở Diễm cúi đầu bắt lấy làn môi của nàng, bây giờ, mang theo cuồng dã chưa từng có, cơ hồ là điên cuồng đoạt lấy. Sau đó, Sở Diễm rời khỏi nàng, lại chăm chú nhìn thật lâu, ánh mắt Thiên Dao thản nhiên nhìn lại, gương mặt ửng hồng đã bị bóng tối che giấu.
“Sở Diễm, chàng yêu ta sao?” Nàng thở không đều hỏi, mà đáp lại câu hỏi của nàng là hành động gần như dã man của hắn.
Sở Diễm gần như con thú xấu xa, hôn lấy thân thể mềm mại lộ ra ngoài của nàng. Thiên Dao vô lực thở dốc, bị hắn dụ dỗ, đôi bàn tay nhỏ mềm mại kéo loạn trung y trên người hắn. Sau một hồi vật lộn hỗn loạn, hai người rốt cuộc dính vào nhau.
“Ít nhất, có hài tử này có thể đảm bảo nửa đời sau của nàng ở tướng phủ yên ổn không lo.” Nam Cung Mạc lại nói.
Phương Nhu có chút gắng gượng lau nước mắt trên má, “Người không phải đã nói, ta là nữ nhân hoàng thượng ban cho, ít nhất không ai dám lấy tính mạng ta.”
Nam Cung Mạc nhàn nhạt gật gật đầu, “Ta đã phân phó đại phu chăm sóc nàng cho tốt, đầu tháng sau, ta phải nghênh cưới nữ nhi của thượng thư, trong thời gian này sẽ rất bận rộn, nếu có thời gian ta sẽ đến thăm nàng.”
“Không cần, từ nay về sau, giữa người và ta, cầu ra cầu, đường ra đường, gặp lại chính là người xa lạ.” Ngữ khí Phương Nhu tuy nhẹ lại dứt khoát kiên quyết.
Nam Cung Mạc không lên tiếng thở dài, mặc dù có chút không nỡ nhưng vẫn đứng dậy rời đi. Lúc đẩy cửa mà ra chỉ nghe sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp run rẩy của nàng, cũng không rõ ràng.
“Cuộc đời Phương Nhu ta chỉ cực kỳ hâm mộ một nữ nhân, đó chính là Dao phi. Cũng không phải dung mạo tuyệt thế của nàng, cũng không phải ghen tị nàng được sủng cả lục cung, mà là, ở trong mắt nàng, đế vương cao cao tại thượng chẳng qua chỉ là phu quân của nàng mà thôi, phu quân của một mình nàng mà thôi. Ước mong cả đời nữ nhân, bất quá là: ‘Mong lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau’.”
Nam Cung Mạc dừng bước, biểu tình trên mặt có chút thay đổi, sau cùng vẫn đẩy cửa rời đi.
Trong Vị Ương cung, đèn đuốc sáng trưng, tiểu công chúa nằm trong lòng mẫu thân y y a a, cười cực kỳ thoải mái. Tiểu nha đầu này càng ngày càng bám nàng, cơ hồ như hình với bóng. Quân Ninh ngồi ở một bên giường, tùy ý lật xem sách trong tay.
Sở Diễm đẩy cửa mà vào, cẩm bào nhiễm khí lạnh. Hắn ngồi bên cạnh bồn lửa hơ ấm một lúc mới giang tay ôm lấy tiểu nha đầu. Vật nhỏ đã nhận ra phụ thân, vươn hai cánh tay mũm mĩm, y y a a không ngừng.
“Tiểu nha đầu sáng nay mới thức dậy đã gọi một tiếng mẫu thân a.” Thiên Dao mỉm cười nói, ánh mắt dịu dàng rơi trên người hài tử.
“Vậy sao?” Sở Diễm xem ra rất vui vẻ, cúi đầu hôn hết cái này đến cái khác trên mặt tiểu nha đầu.
Ở một bên, Quân Ninh buông sách trong tay ra, mở miệng nói, “Không biết khi nào thì mới gọi ca ca.”
“Nhanh thôi, giờ này sang năm cũng nên.” Thiên Dao mỉm cười đáp lời, lại thuận miệng hỏi một câu, “Ninh Nhi biết nói khi nào?”
Sắc mặt phụ tử hai người thay đổi vài phần, lại không cách nào trả lời. Người biết được việc này sợ là chỉ có mình Thiên Dao, nhưng nàng đã mất trí nhớ mà Quân Ninh khi đó còn nhỏ chưa thể nhớ gì, mà năm năm kia vừa khéo lại là năm năm Sở Diễm không bên cạnh, hắn không thể nào biết được.
Sở Diễm xấu hổ ho nhẹ, mới nói, “Cũng không nhớ rõ rồi.”
Thiên Dao lườm hắn một cái, rầu rĩ nói, “Phụ thân như chàng thật không xứng rồi.”
Sở Diễm dỗ nha đầu một hồi, mãi đến khi nàng buồn ngủ mới cho vú nương bế ra ngoài. Quân Ninh cũng đứng dậy rời đi, nói là vẫn phải về ôn lại sách. Thiên Dao có chút đau lòng dặn y sớm nghỉ ngơi, đừng để thân thể bị mệt.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Sở Diễm và Thiên Dao, hôm nay không có tiểu nha đầu làm vật chắn, Thiên Dao quả thật có chút xoắn xuýt. Trên bàn, nến đỏ đã cháy một nửa, Sở Diễm cởi bỏ ngoại bào, nửa dựa vào thành giường đọc sách, Thiên Dao ngồi bên cạnh bàn không làm gì.
“Nghe nói Nam Cung thừa tướng muốn cưới nữ nhi Hộ bộ thượng thư, có việc này sao?”
“Ừm.” Sở Diễm thuận miệng đáp lời, ánh mắt vẫn dán trên cuốn sách trong tay.
“Nghe Yêu Nguyệt nói, Hộ bộ thượng thư không có con cái, lại nuôi dưỡng hai nữ nhi tốt. Thiên Dao muốn xin hoàng thượng một đạo thánh chỉ, sau khi trưởng nữ của Hộ bộ thượng thư xuất giá xong, khẩn cầu hoàng thượng hạ chỉ gả ấu nữ cho khâm khoa Trạng Nguyên Đỗ Tử Mặc.” Thiên Dao dịu dàng nói.
“Ồ..? Vì sao?” Sở Diễm nhếch môi cười, lại có hứng trí đưa mắt nhìn sang Thiên Dao.
Thiên Dao nhíu mi suy nghĩ, một hồi sau nói: “Hộ bộ thượng thư xuất thân sĩ tộc, cả mấy đời làm quan, trong triều có địa vị nhất định. Mà ông ta với Nam Cung gia liên kết ắt sẽ làm lớn mạnh thế lực Nam Cung gia, Thiên Dao nghĩ, đây không phải là cái chàng muốn nhìn thấy. Mà Đỗ Tử Mặc là kim khoa Trạng Nguyên chàng khâm điểm, chỉ phục tùng chàng, nếu như hắn cưới nữ nhi Hộ bộ thượng thư liền có thể cân bằng thế lực hai bên.”
Ý cười trên môi Sở Diễm càng sâu, mang theo vài tia cân nhắc chăm chú nhìn nàng. “Nghe qua tựa hồ như Dao Nhi luôn suy nghĩ cho ta. Có điều, Đỗ Tử Mặc vừa mới vào triều đình, hắn đối với ta là thật hay giả còn phải xem xét. Hơn nữa, với chức quan hiện tại của hắn, cưới nữ nhi Hộ bộ thượng thư rõ ràng là có ý trèo cao, ta nếu như hạ chỉ đó là cường thế mà làm, sẽ khiến cho Hộ bộ thượng thư bất mãn, hà tất phải làm chuyện phí sức lại không có kết quả này.”
“Cái này…” Thiên Dao lúc này không phản bác được, một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lúng túng. Nếu đã nói không lại hắn, vậy thì giở trò vô lý. “Ngọc tỷ ở trong Ngự thư phòng, hoàng thượng từng nói Thiên Dao muốn cái gì, tự mình đi lấy là được.”
Sở Diễm bật cười, duy chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng. Hắn lúc này xem như hiểu rõ. Dao Nhi của hắn lúc nào lại học được tính gây sự này rồi. “Dao Nhi có việc cầu ta, lại không chịu cho ta chút ngon ngọt, hình như có chỗ nào đó không đúng.”
Thiên Dao cũng không phải thiếu nữ đơn thuần, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời hắn nói, đôi má nhất thời đỏ bừng, lắp bắp nói, “Chàng, chàng muốn thế nào?”
“Qua đây.” Hắn mỉm cười, vươn tay ra với nàng.
Thiên Dao khẽ nhếch môi, suy tư trong khoảnh khắc, lại vẫn đứng dậy đi về phía hắn. Có việc cầu người, nhiều khi phải trả giá lớn. Thiên Dao cũng không phải không hiểu, yêu một người có lẽ là trong nháy mắt nhưng muốn quên một người yêu sâu đậm có thể là cả đời. Cuộc đời này của Đỗ Tử Mặc chỉ sợ không cách nào quên được Nguyệt Nga, nhưng Thiên Dao không đành lòng thấy hắn chịu khổ, muốn tìm một người cùng hắn, dù không yêu nhưng cũng có thể nương tựa nhau, cùng nhau già đi.
Yêu Nguyệt nói, nữ nhi Hộ bộ thượng thư, nàng từng gặp qua vài lần ở cung yến, tài trí hơn người, tính tình dịu dàng, quả thật là người khó chọn được.
Đêm hôm đó, Sở Diễm quả không tiếp tục buông tha nàng.
Hắn nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay, thuận thế kéo vào lòng, Thiên Dao cũng không mảy may phản kháng. Có một số việc nhất định sẽ xảy ra, nàng biết, chỉ là nàng một mực né tránh, nhưng chung quy vẫn có một ngày phải đối mặt. Hắn khóa trái nàng trong lòng, cúi đầu hôn lên làn môi mềm mại của nàng, cũng từ từ đi vào thăm dò nàng. Hương vị của nàng vẫn ngọt dịu như cũ, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Đầu lưỡi linh hoạt thăm dò quấn lên đầu lưỡi thăm dò của hắn, lại một khắc sau bị hắn nuốt vào trong, dẫn vào thế giới thuộc về hắn.
Ôm hôn cực nóng dẫn đốt thân thể hắn, lại không thể thỏa mãn. Bàn tay nóng bỏng du tẩu trên thân thể lung linh mềm mại.
Trong miệng Thiên Dao theo bản năng tràn ra tiếng rên rỉ trầm thấp, thân thể run rẩy dưới sự đụng chạm của hắn từ từ mềm ra, hai người quấn nhau trên giường mềm rộng rãi. Đầu ngón tay Sở Diễm bắn ra, hai cánh hoa quỳnh bay ra, một cánh hoa dập tắt ánh nến trên bàn, một cánh hoa làm dứt dây cài bạc, màn lụa đỏ trong nháy mắt rũ xuống, che chắn một buồng kiều diễm.
Thiên Dao bị hắn áp lấy, đôi mắt sáng trong đêm tối càng long lanh như nước. Sở Diễm không hề nóng lòng đòi lấy, ban đầu chỉ là thâm sâu ngóng nhìn, bàn tay vuốt ve trán trơn bóng của nàng, vén mái tóc hỗn độn của nàng ra sau tai.
Trong phòng yên lặng dị thường, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dốc hỗn độn. Một lúc sau, Sở Diễm cúi đầu bắt lấy làn môi của nàng, bây giờ, mang theo cuồng dã chưa từng có, cơ hồ là điên cuồng đoạt lấy. Sau đó, Sở Diễm rời khỏi nàng, lại chăm chú nhìn thật lâu, ánh mắt Thiên Dao thản nhiên nhìn lại, gương mặt ửng hồng đã bị bóng tối che giấu.
“Sở Diễm, chàng yêu ta sao?” Nàng thở không đều hỏi, mà đáp lại câu hỏi của nàng là hành động gần như dã man của hắn.
Sở Diễm gần như con thú xấu xa, hôn lấy thân thể mềm mại lộ ra ngoài của nàng. Thiên Dao vô lực thở dốc, bị hắn dụ dỗ, đôi bàn tay nhỏ mềm mại kéo loạn trung y trên người hắn. Sau một hồi vật lộn hỗn loạn, hai người rốt cuộc dính vào nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook